Trịnh đại phu đi rồi, mẹ Chu nghĩ tới ngày mai con gái còn phải thi, liền bảo cô đi ngủ truớc.
Chu Hồng Hồng nghe xong, bèn nói. "Con đi ngủ trước một lát, lúc đun thuốc thì gọi con dậy, quá trình hơi phức tạp một chút, cứ để con làm."
Bà Hai cảm thấy có chút ngượng ngùng, bèn tranh nói: "Chị Chu, Hồng Hồng, cứ để đó tôi làm, hai người đều đi nghỉ ngơi đi. Nói cho tôi biết phương pháp đun thuốc và cách làm là được rồi."
"Không sao, Bà Hai, cứ để cho Hồng Hồng làm đi." Mẹ Chu nghĩ đến mạng người quan trọng, thật sự không thể qua loa. "Chúng ta lớn tuổi, trí nhớ không tốt. thuốc này quan trọng, chẳng may làm nhầm sẽ rất nguy hiểm. Đến lúc đó Hồng Hồng làm xong lại đi ngủ."
...
Chu Hồng Hồng nằm ở trên giường, muốn ngủ, nhưng căn bản không ngủ được, lăn qua rồi lại lộn lại.
Cũng không biết Trình Ý uống thuốc kia rồi liệu có tác dụng hay không.
Thời Tiệp Nghệ vẫn còn nằm trong bệnh viện, hắn bên này lại xảy ra chuyện như thế.
Cô nhìn trần nhà, không biết sao lại nhớ tới Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài. Nhưng rồi lại cảm thấy, cô có phải chính là Mã Văn Tài hay không?
Chu Hồng Hồng vốn muốn thẳng thắn nói rõvới Lão thái gia, nhưng tình huống trước mắt như thế này, nếu không thuận theo tâm nguyện củaLão thái gia, vuốt cho cục tức của ông cụ dịu xuống, nói không chừng thật sự sẽ không nhận mẹ con Trình Ý.
Cô thật sự không đoán được sự tìnhlại thành như vậy. Nếu biết trước, khi Trình Ý đề nghị chỉ là để dỗ Lão Thái gia cô sẽ kiên quyết từ chối, chứ không để cho mình rơi vào tình cảnh tay ba phức tạp thế này.
Nghe thấy tiếng bước chân mẹ Chu, Chu Hồng Hồng vội giả bộ ngủ. Mẹ Chu nhẹ nhàng gọi một tiếng cô đã mở to đôi mắt.
"Hồng Hồng, Trình Ý tỉnh rồi, đúng là cám ơn trời đất. Con đi nấu thuốc đi, bà Haiđang canh chừng bên đấy."
Chu Hồng Hồng nghe xong, vội đứng lên đi nấu thuốc.
Trình Ý mặc dù đã tỉnh, nhưng tạm thời đau muốn chết, không nhúc nhích được. Bụng lại nhói lên một trận quặn đau.
Bà Hai cầm cái bô cho hắn, hắn không chịu, kiên quyết phải xuống giường.
Bà Hai sốt ruột đến mức đổ mồ hôi." Sợ làgãy xương rồi, còn ngang ngược cái gì."
Trình Ý thở phì phò, vừa mở miệng nói chuyện lồng ngực lại nhói lên một trận đau đớn. "Đi nhà vệ sinh..."
Mắt thấy Trình Ý kiên trì như vậy, mẹ Chu nói: "Hai chúng ta đỡ nó đi vậy. Chớ trì hoãn thời gian."
Bà Hai không lay chuyển được con, liền cùng hợp sức với mẹ Chu nâng hắn chậm rãi đi qua.
Lúc đi qua nhà bếp, Chu Hồng Hồng trông thấy, cảm thấy hắn đau đến mức nửa chết nửa sống lại còn muốn giữ sĩ diện. Chẳng qua cô giờ nhìn thấy tình trạng thê thảm của hắn cũng chẳng có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng nấu thuốc.
Trình Ý thấy cũng chẳng có biểu cảm gì.
Sau khi được Bà Hai và mẹ Chu đỡ đến nhà vệ sinh, hắn chống tay dựa vào tường muốn tự mình đi vệ sinh, đuổi hai người ra ngoài.
Chu Hồng Hồng trong lòng thầm nghĩ: Tay còn nâng lên không nổi, đi xong thì tự lau được hay sao chứ?
Kết quả cũng không biết hắn làm sao xử lý, thật sự là tự mình giải quyết xong rồi đi ra.
Chu Hồng Hồng đợi thuốc xong, cầm băng gạc, đem thuốc bọc lại, lại dùng băng dính cố định vài cái, đưa cho Bà Hai.
Bà Hai cũng không tiện để cho cô hầu hạ, nói rịt thuốc vẫn là để bà tự làm.
Chu Hồng Hồng gật đầu, nói: "Thuốc này bao vào, lúc thấylạnh thì bảo cháu, còn phải đun nóng lại một lần nữa."
Bà Hai vội nói: "Không cần. Hồng Hồng, đun nóng lại thì để ta tự mình làm. Cháuvà mẹ đi nghỉ ngơi trước đi, không sao đâu. Thật là làmphiền các người quá." Nói xong lời cuối cùng, Bà Hai lại có chút nghẹn ngào.
Mẹ Chu nhìn thấy tình cảnh như thế, cũng hiểu vài phần, bèn cùng Chu Hồng Hồng nghỉ ngơi đi.
Chu Hồng Hồng ra khỏi phòng, thở ra một hơi thật sâu, môi nở nụ cười.
Trình Ý cuối cùng đã được cứu.
Lúc Bà Hai rịt thuốc cho Trình Ý, vẫn nhịn không được mà nước mắt lại tuôn rơi. "Con muốn nói chuyện gì cũng không thể chọn thời điểm hay sao, để chậm vài ngày, từ từ suy tính mọi việc rồi hãy nói. Nếu con xảy ra chuyện gì, người làm mẹ đây phải làm sao bây giờ..."
"Khụ..." Trình Ý vừa khụ một tiếng cả người liền đau nhức "Mẹ, con... Khụ, không sao."
"Lão thái gia đâu có cần con. Con chọc tức ông ấy, cả hai mẹ con ta đều không có ngày tháng yên ổn." Lúc trước không dám cởi quần áo củahắn, hiện tại cởi ra mới phát hiện, cả người hắn không một chỗ nào tốt cả. Bà Hai càng khóc càng thương tâm.
Trình Ý lại ho khan vài tiếng. "Mẹ, không có việc gì. Không chết được..."
Bà Hai kiềm chế cảm xúc phập phồng của mình, chờ dịu đi chút ít, mới lên tiếng: "Trước đừng nói chuyện, dưỡng thương cho thật tốt đã ."
Chu gia vốn có ba căn phòng, chẳng qua có một phòng bị lấy ra làm nơi cất giữ đồ linh tinh, vì vội vàng cấp bách nên chưa kịp dọn dẹp được. Vì thế chỉ còn lại hai gian phòng.
Trình Ý chiếm cứ giường của Chu Hồng Hồng.
Bà Hai một bên chăm sóc Trình Ý một bên ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, đợi khi phát hiện nhiệt độ của gói thuốc lạnh đi lại đến phòng bếp hâm nóng lên một chút, tiếp tục xoa cho hắn.
Mẹ Chu và Chu Hồng Hồng cùng ngủ trên giường một đêm.
Sáng ngày thứ hai, Chu Hồng Hồng ăn xong bữa sáng thì đi thăm Trình Ý. Thấy hắn ngủ được rất tốt, bèn đi đến trường học.
Bài thi hôm đó, Chu Hồng Hồng thi không tốt cũng không tệ.
Ban ngày, Trịnh đại phu lạitới xem bệnh.
Xem tình huống của Trình Ý, cùng hắn trò chuyện một chút đột nhiên ông bắt tay hắn bóp kêu răng rắc một tiếng. Sau đó cười nói: "Tôi chỉ có thể dùng đến cách này thôi, sau này thì không thể dùng chiêu này được nữa. Để cho xương cốt tốt một chút, thuốc mới có hiệu quả. Chàng trai trẻ, kiên nhẫn một chút."
Trong quá trình nối xương, Trình Ý đau đến mức cắn chặt môi, nhưng không dám hé răng kêu tiếng nào.
Bà Hai ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt đã trắng bệch.
"Xong rồi đó chàng trai trẻ." Trịnh đại phu nắn khớp xong, tán thưởng nói.
Trình Ý căn bản là không còn sức lực để nói nữa, chỉ có thể giật giật khóe miệng xem như đáp lại.
Buổi tối mẹChu và Bà Hai bàn bạc một hồi cuối cùng quyết định. Muốn đi đến chỗ Lão Thái gia cầu tình vẫn nên chờ cơn giận của ông dịu lại đã, để qua một khoảng thời gian hẵng nói.
Chu Hồng Hồng đề nghị: "Vẫn nên chờ lão thái gia hết giận đã. Hơn nữa vết thương của Trình Ý cũng phải chữa trị cho tốt, đến lúc đó convà anh ta cùng nhau đi."
Mẹ Chu vàBà Hai cũng đồng ý với ý kiến này.
Mẹ Chu nói: "Bà hai, hay là hai người cứ dọn đến căn nhà kia của anh tôi đi. Bên đó còn có cái sân nhỏ, đợi cho Trình Ý có thể đi lại sẽ ở đó vận động một chút cũng nhanh hồi phục hơn."
Bà Hai liên tục cảm ơn.
Trong người bà không có đồng nào, chi phí trị liệu cho Trình Ý cùng ăn uống của hai mẹ con toàn dựa vào Chu gia. Bà đã rất xấu hổ, nói rất nhiều lần, sau này có tiền nhất định sẽ báo đáp lại họ.
Mẹ Chu biết Bà Hai có thể làm đến mức độ này cũng đã là bỏ xuống tự tôn của chính mình rồi, trước mắt cũng không từ chối ý báo đáp mà bànói.
Sau khi mẹ Chu và Bà hai thu thập lại căn nhà kia xong xuôi, mới mang Trình Ý sang đó. Hai nhà cũng không cách xa lắm, rất tiện để chạy đi chạy lại chăm sóc lẫn nhau.
Trình Ý tự mình chọn căn phòng nhỏ có cửa sổ giữa đối diện với khoảng không bên ngoài. Hắn là bệnh nhân nên hắn là lớn nhất, ai cũng không dám dị nghị.
Sau khihắn chuyển sang, Trịnh đại phu cũng sang khám lại nhiều lần, thấy thương thế của hắn có chuyển biến tốt, liền bắt đầu thay thuốc. Rất nhiều loại thuốc khác nhau, phương pháp dùng, xoa bóp cũng khác biệt, điều này thật sự là khiến Chu Hồng Hồng bị ép buộc quá mức.
Bà Hai vốn là người năm ngón tay chẳng nhúng vào việc gì bao giờ, bất đắc dĩ phải nhanh chóng học lấy chút tài nấu nướng,nhưng mà thường xuyên làm cái gì là hỏng cái nấy.
Thật may là, Chu Hồng Hồng thi xong vài ngày là đến nghỉ hè, cô rảnh liền đi qua hỗ trợ.
Bên này phòng bếp nhỏ, Bà Hai cảm thấy hai người rất chật chội, liền thích rửa rau,vcán mì làm mấy việc lặt vặt ở trong sân, chuẩn bị xong bao giờnấu mới đem vào phòng bếp.
Trình Ý thường xuyên nhìn thấy mẹ của mình đi theo Chu Hồng Hồng ở trong sân học làm mọi thứ, nhưng thật ra phần lớn thời gian cũng chỉ có Chu Hồng Hồng làm, mẹ hắn chỉ giúp việc lặt vặt mà thôi.
Hắn đối Chu Hồng Hồng vẫn rất bình thản, một câu nói cảm ơn cũng không có. Chỉ mãi đến hôm đó, cô đi qua cửa sổ phòng hắn, hắn đột nhiên nói một câu: "Chu Hồng Hồng, cô thật đúng là một thôn nữ cần cù."
Chu Hồng Hồng làm như không nghe thấy. Ngược lại Bà Hai lại trách cứ hắn.
Hắn lơ đễnh, cười cười với Chu Hồng Hồng. Lưu manh.
Chu Hồng Hồng thì lại cảm thấy, nụ cười này so với loại nụ cười giả tạo hắn vẫn cười với cô ngày trước còn được an ủi hơn rất nhiều.
Vài ngày sau, Thời Tiệp Nghệ đột nhiên tìm đến.
Đúng lúc, Chu Hồng Hồng và Bà Hai ở trong sân nhặt rau, Trình Ý công tử thì ở trên giường sống cuộc sống dưỡng thương của hắn.
Thực ra Chu Hồng Hồng trước đó có hỏi số điện thoại của Thời Tiệp Nghệ từ bạn học của cô, cô muốn gọi điện thoại nói cho cô ấy biết tình huống Trình Ý, nhưng mà gọi ba bốn lần, vẫn không ai nhận,cô cũng bỏ cuộc không gọi nữa.
Bà Hai nhìn thấy Thời Tiệp Nghệ, sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẫn rất khách sáo tiếp đãi cô ta.
Chu Hồng Hồng quay đầu lại thấy được ánh mắt dịu dàng của Trình Ý.
Bộ dạng gầy yếu bệnh tật, lại hợp với thần thái nhu tình đó như vậy, thật có phong vận của mỹ nam cổ đại.
Bà Hai vội tiếp đón Thời Tiệp Nghệ tới thăm Trình Ý, Chu Hồng Hồng thì tiếp tục đợi ở trong sân.
Trong chốc lát, Bà Hai đã đi ra.
Bà giận dữ nói. "Trên đời này nếu thật sự đôi nào yêu nhau cũng thành thì tốt rồi. Nếu Trình Ý lại cùng cô gái này lui tới, Lão thái gia sẽ là không tha thứ chonó."
Chu Hồng Hồng cẩn thận dè dặt mở miệng. "Cháu có thể cùng anh ta tiếp tục đóng kịch, dỗ Lão thái gia vui vẻ lại rồi tính sau. Chẳng qua chính là ủy khuất hai người bọn họ, yêu thương còn phải lén lén lút lút."
Bà Hai đột nhiên hỏi: "Hồng Hồng. Cháu không thích Trình Ý sao?"
Chu Hồng Hồng nhất thời trong lòng run lên một cái, sau đó bình tĩnh trả lời: "Cháu và anh ấy vốn là không thể nào."
Bà Hai lại tiếp tục thở dài. "Ta nghĩ cũng phải. Đứa con này của ta, ngoài cái bộ dạng tuấn tú ra, thứ khác đều không cần nóitới. Học thì học không vào, không có bộ dạng đứng đắn gì cả."
Chu Hồng Hồng không biết nên đáp lại những lời nói khó nghe về con trai mình của Bà Hai như thế nào này, bèn dứt khoát không lên tiếng.
Bà Hai lại nói: "Nhưng con trai ta tâm địa rất tốt."
Chu Hồng Hồng khô khốc trả lời: "Đúng."
"Nếu người cha không tốt kia của nó còn sống thì tốt rồi..." Bà Hai cảm khái, ánh mắt mê ly, tựa như là đang nghĩ đến chuyện xưa.
Chu Hồng Hồng thấy bộ dáng của bà như vậy, cũng không nỡlên tiếng quấy rầy bà.
Lúc Thời Tiệp Nghệ đi ra, Bà Hai đã vào phòng bếp, trong sân chỉ còn Chu Hồng Hồng.
Thời Tiệp Nghệ nói một câu rất nhẹ: "Chu Hồng Hồng, Trình Ý phải nhờ vào bạn rồi."
Chu Hồng Hồng nghe xong, bèn cảm thấy thực sửng sốt, cô cảm thấy biểu tình của Thời Tiệp Nghệ cất giấu thứ cảm xúc thâm trầm phức tạp, đáng tiếc cô không hiểu, đành phải khách sáo nói: "Có muốn ở lại ăn bữa cơm?"
"Không được." Thời Tiệp Nghệ mỉm cười. "Mình phải đi, hẹn gặp lại."
Thời Tiệp Nghệ vừa đi, Chu Hồng Hồng liền nhìn về phía cửa sổ gian phòng của Trình Ý.
Cửa sổ đã đóng lại.
Cô không yên tâm bèn đi vào nhà, Trình Ý ngồi ở trên giường, cúi đầu hút thuốc, cô không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
"Anh chỉ cònnửa cái mạng thôi đấy, còn hút." Cô đi lên trước đoạt lấy điếu thuốc của hắn.
Hắn giương mắt nhìn cô một chút, tự giễu cười nói: "Thất tình không phải đều hút thuốc uống rượu hay sao."
"Anh... và cô ấy...?" Chu Hồng Hồnggiật mình.
Làm sao có thể?
Tự sát thì cũng tự sát rồi, bị đánh cũng bị đánh rồi.
Yêu đến mức độ này rồi làm sao có thể?
Trình Ý bình tĩnh từ giật lấy điếu thuốc cô đang cầm về, ngậm lên miệng, hô một tiếng. "Ừ, chia tay rồi."
"Thật sao?"
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô. "Tôi không có hứng thú đùa kiểu này."
Chu Hồng Hồng trong lòng chán nản buồn bã, đành phải nói lời an ủi. "Trong lúc này, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Thí dụ như áp lực củacha mẹ cô ấy, áp lực củalão thái gia, hoặc là cô ấy bị bệnh gì, không muốn liên lụy tới anh, chắc chắn là như thế."
Trình Ý từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng. "Chu Hồng Hồng, đó là vai chính trong tivi, thế còn vai phụ thì sao."
"...... Anh là vai phụ hả?"
Chu Hồng Hồng cảm thấy nội dung vở kịch càng ngày càng rối loạn.