Hái Hồng

Chương 67: CỦI - GẠO - DẦU - MUỐI - TƯƠNG - DẤM - TRÀ (Những chuyện đời thường)




Trình Ý tuy là một người quê mùa, nhưng lại che chở được vợ mình cẩn thận, nuôi thành mập mạp mũm mĩm. Việc nặng, việc bẩn hắn đều thuê người giúp việc theo giờ đến nhà xử lý.

Chu Hồng Hồng có mang, đi lại khiến chân bị phù thũng, hắn còn có thể xoa bóp cho cô.

Có khi nhìn hắn, cô cũng cảm thấy đau lòng, lúc ấy hắn sẽ nhân cơ hội để đòi mấy nụ hôn.

Lúc bụng Chu Hồng Hồng đã có chiều hướng xệ xuống, mẹ Chu đến thành phố S, giúp đỡ chăm sóc cô.

Bị trở ngại do có mẹ vợ ở đây, Trình Ý ngay cả môi của Chu Hồng Hồng cũng không dám chạm vào, hắn mỗi ngày đều đếm, mong chờ cô nhanh chóng sinh ra một bé gái nhỏ đáng yêu.

Chu Hồng Hồng tặng cho hắn một cái liếc mắt, "Sao có thể nhanh thế được, còn hai tháng nữa."

Hắn ngắm ngắm bụng của cô, "Đã to như vậy rồi, lại đợi thêm một chút là được."

Cô cũng biết hắn nhịn rất vất vả, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể để cho hắn tự mình giải quyết.

Sau đó, bỗng vào một ngày nào đó, mẹ Chu đi ra ngoài mua thức ăn, Chu Hồng Hồng ngồi xem tivi, vừa xem được một tin tức về một người vợ đang mang thai, ông chồng đi làm ở bên ngoài, tiểu tam đến nhà dằn mặt vợ cả, hại cô lại suy nghĩ lung tung.

Trình Ý càng ngày càng đẹp trai, cô thì đang trong giai đoạn dáng người biến dạng, làn da ố vàng, hơn nữa hiện tại cô không thỏa mãn nổi cho hắn.

Mỗi ngày hắn đều ở bên ngoài rêu rao khắp nơi, khẳng định lại bắt được một đống trái tim của các bà các chị làm tù binh. Hắn tuy rằng bảo đảm hứa hẹn tuyệt đối sẽ không phản bội cô, nhưng nếu lỡ như hắn bị người phụ nữ tâm kế nào đó chuốc thuốc thì sao đây?

Chu Hồng Hồng suy nghĩ, càng nghĩ càng hoang mang, càng hoang mang lại càng mù mờ, sau đó tức giận gọi cho Trình Ý, vừa có người bắt mắy liền hỏi, "Anh đang ở đâu?"

"Còn ở trong quán." Trình Ý không chút để ý trả lời, "Có một loại gạch nền tạm thời không có hàng, anh đang xem mấy bản mẫu khác."

Hắn vừa nói như thế, cô liền tin, u ám trong lòng vơi đi hơn phân nửa. "Trình Ý, có phải anh yêu em không?"

Trình Ý hiểu ngay, biến chứng khi mang thai của vợ hắn lại tái phát, hắn vội phất tay ra hiệu cho các công nhân, đi vào văn phòng, đóng cửa lại mới trả lời, giọng điệu đượm vẻ cưng chiều, "Anh yêu em, làm sao có thể không yêu em chứ, đồ ngốc."

Cô ra lệnh, "Không cho phép anh cùng người phụ nữ khác nói chuyện."

"Được, sẽ không nói lời nào."

Cô hài lòng, "Trình Ý, em chờ anh về nhà."

"Ừ." Hắn cười thật dịu dàng, nhẹ giọng nói, "Ngoan, buổi tối anh sẽ về."

Trong lòng Chu Hồng Hồng khôi phục lại vui vẻ, ông chồng đẹp trai của cô chỉ độc sủng mình cô, côđương nhiên là vô cùng hạnh phúc.

Saunày Trình Ý nghĩ lại, khoảng thời gian Chu Hồng Hồng mang thai, đúng thực là giai đoạn cao điểm trong quá trình yêu đương của hắn. Thật may, quá trình này cũng chỉ trong một đoạn thời gian mà thôi.

Bụng Chu Hồng Hồng càng lúc càng lớn, cô lại bắt đầu càng lo được lo mất, có khi níu chặt hắn hỏi, "Tại sao anh không đi hủy dung?" Có đôi khi lại nắm mặt của hắn, bắt chước khẩu khí của hắn vênh mặt nói, "Chồng em thật là đẹp trai."

Hắn không phải là không thừa nhận, có thể khiến cho Chu Hồng Hồng tự hào la hét ra ba từ "ông xã tôi", mỗi lần nghe được câu nói đó trong lòng hắn như được ướp mật vậy.

----

Chu Hồng Hồng cảm giác con của mình không phải là một đứa nhỏ an phận nghe lời, luôn vẫy tay, đá chân rất hoạt bát trong bụng cô.

Mẹ Chu lấy kinh nghiệm của người từng trải nói, "Hẳn là con trai."

Trình Ý nhìn Chu Hồng Hồng hớn hở khi nghe mẹ Chu nói vậy, hơi nhíu mi, "Không phải con gái sao?"

Chu Hồng Hồng kéo tay hắn để lên trên bụng mình, "Sinh nam hay sinh nữ đều giống nhau mà."

Nhưng trong con mắt của Trình Ý thìhoàn toàn không giống nhau. Thí dụ như, nếu sinh ra một bé gái dễ thương biết điều như Chu Hồng Hồng, vậy sau này đám thanh niên đến cầu hôn khẳng định là thành đàn trước cửa. Nhưng nếu sinh ra một tên nhóc như hắn, vậy thì không dễ dàng tìm được nàng dâu tốt rồi, vận khí thằng nhóc chưa chắc đã may mắn bằng hắn.

Nhưng không cần biết hắn kỳ vọng như thế nào, giới tính của đứa nhỏ trong bụng Chu Hồng Hồng cũng đã định rồi.

Sau khi cô sinh ra tất cả đều rõ ràng, là một bé trai.

Tiếp theo đó là đến vấn đề đặt tên, lại xém chút tức chết Chu Hồng Hồng.

Trình Ý nói, "Đứa con trai thứ nhất, gọi là Trình Đại. Đứa thứ hai nếu vẫn là con trai, thì kêu làTrình Nhị."

Chu Hồng Hồng nửa nằm ở trên giường bệnh, nhìn vẻ mặt cợt nhả của hắn, thật muốn vung tay cho hắn một quyền.

Hắn lại tiếp tục nói, "Vợ, anh đã nói với em rồi, trước kia mỗi lần đi thi anh phiền nhất là viết tên chính mình. Lúc anh viết xong tên, người khác đều làm xong ba câu hỏi rồi."

Khóe miệng cô giật giật, "Nếu anh mà dám đặt cái tên này, về sau con sẽ xem thường anh."

Hắn mới không thèm để ý, "Đợi lần sau em sinh con gái, chúng ta sẽ chọn cho con gái một cái tên thật có ý nghĩa."

"Cái tên thế nào thì là có ý nghĩa?"

"Gọi là Trình Hồng Ái, kết tinh tình yêu của hai ta."

"..." Chu Hồng Hồng cảm thấy, đời này sớm hay muộn cô cũng bị Trình Ý làm cho tức chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi."Anh... Hiện tại anh cút ra khỏi phòng cho em."

Cái tên Trình Đại, Bà Hai cũng tương đối có ý kiến, "Dù thế nào đi nữa mẹ cũng cho con một cái tên hay như thế, thế mà con lại cứ tuỳ tiện như vậy đối đãi cháu của mẹ?"

Chu Hồng Hồng lại nói dỗ Trình Ý nhiều lần, thậm chí uy hiếp hắn, nếu con cô thực sự kêu là Trình Đại, về sau cô sẽ không ngủ cùng giường với Trình Ý nữa.

Đối với Trình Ý mà nói, trời đất bao la, vợ là lớn nhất. Liên quan đến cái phương diện phúc lợi này, vấn đề cách viết tên con ra sao cũng đều là mây trôi.

Cuối cùng cái tên Trình Đại được chọn lại là Trình Duy. Nhưng mà, Trình Ý vẫn thích gọi bé là Trình Đại.

Trình Đại Trình Đại, nghe tên thôi cũng tương đối khí phách mà.

----

Chu Hồng Hồng ở cữ xong, Bà Cả cũng chạy tới. Nhìn thằng bé mập mạp này, bà thật sự rất vui mừng. Mặc kệ nói như thế nào, Trình gia cũng đã có hậu.

Trình Ý cũng vui mừng, hắn rốt cục không cần lại ủy khuất chính mình nữa.

Thân hình Chu Hồng Hồng mỡ màng lên không ít, lúc cầm, nắm đều mềm nhũn, xúc cảm vô cùng tốt.

Sau khi dặn dò mọi chuyện ở Hồng Oa xong, bản thân Trình Ý liền tự cho mình một kỳ nghỉ, trước tiên sẽ trên giường chiến đấu thống khoái một trận.

Cửa động của Chu Hồng Hồng bị hắn dùng hai ngón tay chọc ngoáy làm đau, cô giãy giụa nói, "Anh có thể nhẹ chút hay không..."

Hắn rút ngón tay ra, khàn giọng thô thiển, "Vợ, đã bao lâu anh không được đi vào nơi này của em, nhớ muốn chết."

Cô chụp hắn một cái, "Em đau."

Hắn đành phải chỉ một ngón tay tiến vào đi dò móc, trộn trộn, cô liền kêu hừ hừ, nước mật cũng chậm rãi chảy ra.

Hắn cúi đầu liếm.

Cô run lên, hai tay vịn đầu của hắn, cong đôi chân, dùng gót chân chà chà lên lưng hắn.

Trình Ý dùng môi lưỡi kẹp, đánh hai bên, Chu Hồng Hồng không chịu được bao lâu liền lên đỉnh. Cô quấn quít lấy bờ vai của hắn, kề sát mặt của hắn, mong chờ dư vị ra vào quen thuộc kia.

Hắn lại không chờ được, chợt đứng lên đè lại chân của cô, "Vợ, còn chịu nghẹn nữa anh chết mất." Hắn mới nói xong, cây gậy kia đã thẳng tắp xông vào, không hề có động tác dư thừa, vừa bắt đầu đã gấp rút như bão táp.

Chu Hồng Hồng ngửa đầu cắn môi, trong mắt phủ đầy nước. Cô bị hắn tùy ý bày bố, cuồng triều không ngừng, phản ứng của thân thể khiến hắn càng thêm kịch liệt xông mạnh xông vào trong.

Lúc Trình Ý cảm giác được dòng tê dại kéo đến, tay sờ sang bên cạnh, mạnh mẽ xé bao ra, nháy mắt lại trang bị đầy đủ rồi tiếp tục ra trận.

Ít nhất, trong thời gian ngắn hạn, hắn không hi vọng cô lại mang thai. Mười tháng này quả thực hắn khổ đến thảm thương.

----

Buổi tối của một ngày nào đó, Chu Hồng Hồng đang tắm rửa trong phòng tắm, Trình Đại đột nhiên khóc lớn, Trình Ý bèn ở một bên xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nhẹ giọng dụ dỗ.

Tiểu gia hỏa này khóc vài cái liền thôi, đôi tay nhỏ bé bắt lấy bàn tay Trình Ý, ha ha cười không dứt.

Trình Ý cũng cười, hai bố con vui vẻ được một lúc, Trình Ý bắt đầu giáo dục con, "Trình Đại, về sau con phải có tiền đồ. Tiền của cha con là dùng để nuôi vợ cha, chớ hy vọng cha còn có thể đưa cho con núi vàng núi bạc đem đi tán gái."

Trình Đại vẫn nhìn cha bé cười cười.

"Còn nữa, cưới vợ là phải tìm người hiền. Đàn ông mà muốn kết hôn, phải tìm người giống như vợ cha con vậy đó."

Trình Đại đảo đôi mắt to, mút ngón út.

Trình Ý thấy dường như đứa nhỏ có thể hiểu được những điều hắn nói, nên tiếp tục, "Đàn ông háo sắc cũng không sao, nhưng quan trọng nhất là phải xem đối tượng. Nếu là của con, conthích chơi như thế nào đều được. Không phải là của con, đừng đi đạp lung tung."

Chu Hồng Hồng đi ra, vừa vặn nghe được những lời này, trách mắng, "Con còn nhỏ như vậy, có thể nghe hiểu cái gì..."

"Dạy dỗ nhân phẩm, phải dạy từ khi con còn nhỏ." Hắn nắn nhẹ ngón tay của con trai, "Con, nhớ phải học tập cha của con."

Trình Đại toét miệng cười, nhìn thấy mẹ mình đi đến, bé đung đưa cánh tay mũm mĩm ra.

Chu Hồng Hồng ôm lấy con, hôn một cái. Sau đó nghe được Trình Ý hừ một tiếng, cô cười hôn hắn.

"Ông xã."

"Ừ." Trình Ý lập tức rạng rỡ, "Xưng hô này thật là dễ nghe."

----

Hai năm sau công ty của Chu Hồng Hồng dời vào nội thành, khoảng cách khá gần với Hồng Oa.

Chứcvị của cô không cao, cũng không bận rộn lắm, ngược lại có thể chăm sóc gia đình.

Có đôi khi cô cũng đến Hồng Oa dạo một vòng, có khi gặp được dàn nhạc đến biểu diễn, sẽ rất náo nhiệt. Bây giờ cô lại cảm thấy Trình Ý dường như không chỉ có ý tưởng về mấy chuyện tà môn ngoại đạo, ít nhất, sau khi chuyển loại hình kinh doanh Hồng Oa vẫn khá thịnh vượng.

Trướckia Đường Chỉ Mạn còn từng nghĩ rằng mình không thể quản lý làm ăn tử tế, không ngờ bây giờ lại quản lý có bài bản, làm việc khá tốt.

Hôm mấy người nhân viên cũ của Hồng Oa liên hoan, Trình Ý uống tương đối nhiều, hắn kéo Chu Hồng Hồng về nhà đóng cửa liền làm.

Chu Hồng Hồng để ý đến con còn ở nhà, cảnh cáo, "Anh cứ không biết tiết chế như thế, không cẩn thận mấy năm nữa sẽ lực bất tòng tâm."

Sắc mặt Trình Ý biến đổi, "Chu Hồng Hồng, có ai lại đi rủa chính người đàn ông của mình như vậy không hả?"

Cô nghĩ nghĩ, thay đổi lời nói, "Anh cứ luôn gấp gáp về mặt sắc dục, cẩn thận cạn kiệt hết tinh lực."

Trình Ý hừ một tiếng, "Vợ, cái này em không cần lo lắng. Kể cả đến sáu mươi tuổi, muốn làm em cũng không thành vấn đề."

Cô bóp chặt cằm của hắn, "Anh chỉ được cái nói giỏi."

Hắn bắt lấy tay cô, dùng mặt chà lên mặt của cô, "Chờ đến lúc đó em lại nghiệm chứng đi, là anh miệng lưỡi lợi hại hay là chim điêu của anh lợi hại."

Vì thế sau tối hôm đó, Chu Hồng Hồng lại mang thai.

Vẫn không để cho Trình Ý được như ý nguyện, thai thứ hai vẫn là một bé trai.

Trình Ý vốn định kế hoạch sau hai năm sẽ lại sinh một cô con gái, nhưng khi Hồng Hồng sinh Trình Nhị bị mất máu quá nhiều.

Lúc ấy Trình Ý ở ngoài phòng sinh, sắc mặt trắng bệch. Sau này mỗi khi hồi tưởng lại loại tâm tình này, trong lòng hắn vẫn sợ hãi, vì thế hắn đi làm phẫu thuật đình sản.

Đôi khi Chu Hồng Hồng ngẫu nhiên nhớ lại lần đầu tiên khi cô bị hắn cường gian, hắn cũng từng đề cập qua việc đình sản, cô ôm lòng hiếu kỳ hỏi hắn, "Lúc ấy anh nói câu nói kia là có ý tứ gì?"

Trình Ý dường như ngu ngốc nhìn cô, "Thì câu chữ làm sao ý tứ như vậy."

Chu Hồng Hồng ngẩn người, sau đó cẩn thận nhớ lại, mới hiểu được, thì ra năm đó hắn cũng đã tuân thủ lời thề. Có lẽ khi đó hắn không yêu cô, nhưng hắn đã nguyện ý phụ trách tương lai suốt đời cô.

Cô dịu dàng hôn hắn, "Trình Ý, yêu anh em rất hạnh phúc."

"Anh cũng vậy."