Hái Hồng

Chương 56




Trình Ý nhớ đến mấy tên du côn ngày hôm qua chắc chắn là có chuẩn bị mà đến, hắn giương mắt nhìn về phía Đẩu Bái, "Nói như vậy, cậu thấy người chụp ảnh kia hả?"

Đẩu Bái nở một nụ cười không rõ ẩn ý, sau đó nhẹ nhàng gõ một cái lên mặt bàn, "Khuôn mặt quá bình thường, tôi không nhớ rõ nữa."

Trình Ý hừ một tiếng. "Vậy thì đợi cho đến khi cậu nhớ lại chúng ta bàn tiếp."

Thái độ hống hách này khiến Đẩu Bái không vui, "Nếu anh dám đem nó kia công bố, vậy đời này của anh coi như khỏi chơi nữa."

"Việc này cũng không đến lượt cậu quan tâm." Trình Ý nói xong cũng gọn gàng chạy lấy người.

Đẩu Bái chửi bậy một tiếng.

Trình Ý làm không nghe thấy, đi ra khỏi nhà ăn.

Hắn cũng không ngu đi cắt đứt con đường của chính mình. Hắn còn có người phụ nữ cần phải bảo vệ, cho nên hắn sẽ không lỗ mãng.

Khi Cố Dĩ Thanh tìm được đoạn video kia, Vương Thần cũng nhận được tin tức, hắn chủ động liên lạc với Trình Ý.

Trong điện thoại Vương Thần hi hi ha ha nói, "Ông chủ Trình, em họtôi từ nhỏ liền thích sài ám chiêu. Nhưng những việc đại gian đại ác cậu ấy thật sự sẽ không làm. Tôi bảo đảm, về sau cậu ấy sẽ không bao giờ dám có ý nghĩ không an phận với vợ của anh nữa. Cho nên, nếu anh cũng chỉ muốn đùa dai một chút, không muốn làm ảnh hưởng toàn cục, vậy thì thôi đi." Ngụ ý của hắn vô cùng rõ ràng.

Trình Ý cảm thấy, đoạn video này không hề ảnh hưởng đến toàn cục. Hơn nữa, hắn biết là Vương Thần giúp Chu Hồng Hồng, Trình Ý cảm thấy hắn cũng phải nể mặtVương Thần một chút. Đương nhiên, nếu nhưVương Thần coi chừng Đẩu Bái, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Bây giờ tâm tư củaTrình Ý lại tập trung vào thế lực của kẻ thứ 3 đã sai người chụp ảnh kia. Hắn nhớ lại chuyện ngày hôm qua bị chặn trên đường, nếu nói về chuyện đánh đấm, đám người kia tư cách quá kém, không thể là bên Đẩu Bái sắp xếp.

Nhưng mà nghĩ một chút, hắn cảm thấy, việc bảo vệ ở Hồng Oa hình như chỉ ở mức trên trung bình.

Ra khỏi xe, Trình Ý liền đi vào trong quán.

Công nhân làm trang hoàng còn chưa đến, hắn lại đến căn phòng có cánh cửa sổ bằng thuỷ tinh kia. Cái cửa sổ này đêm đó bị mở ra, rốt cục là không cẩn thận hay là cố ý.

Hắn lại nghĩ đến việc dính vào thuốc cấm trước khi hoả hoạn xảy ra, gọi một cú điện thoại cho Trịnh Hậu Loan, sau khi thu xếp ổn thoả, nhìn đồng hồ, cũng đã đến lúc trở về nhà đánh một giấc rồi.

----

Chu Hồng Hồng nhận được thông báo công ty có chuyện cần thương lượng với cô, là về vấn đề của ký túc xá nhân viên.

Tháng này, Chu Hồng Hồng rất ít ở trong ký túc xá. Người phụ trách vấn đề về nhân viên uyển chuyển nói hiện nay công ty có công nhân viên mới vào, ký túc xá cần thuyên chuyển.

Chu Hồng Hồng đương nhiên hiểu ngay ý tứ của người ta, liền chủ động tỏ vẻ đồng ý nhường xuất của cô cho người khác.

Không ngờ, phòng nhân sự còn nói, thứ hai tuần sau sẽ có một nhân viên mới đến, hi vọng Chu Hồng Hồng dọn ra khỏi ký túc trong hai ngày này.

Sau khi làm việc với phòng nhân sự, Chu Hồng Hồng liền gọi cho Trình Ý. Buổi sáng cô vốn đã hẹn với hắn, hôm nay đi ăn lẩu dê bọ cạp, nhưng giờ bận chuyện chuyển ký túc xá, cô suy tính tốt nhất là chuyển luôn trong tối hôm nay, dù sao đồ cũng không nhiều lắm, tránh cuối tuần còn phải quấy rầy Lê Doanh ngủ nướng.

Giọng nói của Trình Ý có chút mơ hồ, "Vợ."

"Đánh thức anh hả?" Chu Hồng Hồng nghe giọng hắn cũng biết vừa rồi khẳng định hắn đang ngủ ngon.

"Ừ." Hắn lên tiếng, cũng không biết giờ là lúc nào, hỏi cô: "Đi ăn lẩu hả?"

"Hôm nay không đi nữa. Buổi tối em muốn chuyển đồ ra khỏi ký túc xá, ngày mai thứ bảy cũng không phải chạy đi chạy lại."

Trình Ý tuy rằng đã sớm mong cô chuyển khỏi ký túc xá, nhưng giờ lại cảm thấy thời gian có vẻ vội vàng."Sao phải vội vã như vậy?"

Chu Hồng Hồng vội giải thích mọi chuyện, sau đó nói, "Anh ngủ tiếp một lát đi. Tan tầm em trở về ký túc xá dọn dẹp trước một chút, anh đến đón em sau cũng được."

"Ừ." Trình Ý xoay người ngồi dậy, hồi tưởng lại cảnh trong mơ, khàn giọng nói, "Vợ, anh vừa mới mơ thấy em. Em ngồi trên đại điêu của anh, hai trái đào đung đưa đung đưa."

"..." Chu Hồng Hồng thật muốn cho hắn một cái tát, "Không thèm nghe anh nói nữa, em phải làm việc."

Trình Ý ừ hừ vài cái, cô nghe thấy vội cúp điện thoại.

----

Chu Hồng Hồng tan ca liền trở lại ký túc xá, Lê Doanh không có ở trong phòng. Chu Hồng Hồng đoán được phòng tài vụ chắc là lại phải làm thêm giờ.

Hôm trước Chu Hồng Hồng đã mang một ít đồ dùng hằng ngày qua bên Trình Ý, nơi này chỉ còn lại ít đồ làm bếp như nồi, bát, và vài bộ quần áo mùa đông. Cô mới dọn dẹp chưa được bao lâu, Trình Ý đã gọi điện thoại tới, nói là hắn đã đến cửa chính dưới lầu.

Chu Hồng Hồng mở cửa cho hắn."Sao anh lại đến sớm như vậy, đồ vẫn chưa dọn dẹp xong đâu."

"Nhàn rỗi cũng không có việc gì làm."

Trình Ý đi vào phòng ký túc xá của cô, thấy đống nồi xong bát đũa vội cười, "Vợ, em đúng là đi đến chỗ nào cũng rất chịu khó."

Cô trừng mắt nhìn hắn, chỉ vào mấy túi đồ đã dọn xong, "Anh đem mấy cái này xuống trước đi."

Hắn nhíu mày, "Tổng cộng em có bao nhiêu rương đồ?"

"Quần áo thì ở trong rương kia." Cô lại kéo túi ny lon trên tay xuống, "Đồ làm bếp thì em đã tìm vài cái túi lớn để vào, tạm thời, tìm không thấy cái rươm nào."

"Vậy thì đem xuống cùng lúc là được." Hắn thoải mái đi đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống.

"Em sợ quá nặng, mang vác khó khăn."

"Có nặng bằng em không?" Nụ cười của hắn lại mang theo vẻhạ lưu. "Vợ, anh có thể vừa ôm em còn có thể vừa đi vừa làm, em có tin không?"

Cô có chút tức giận, sợ những lời như thế này bị người đi bên ngoài nghe được. "Anh nói chuyện cũng không biết nhìn hoàn cảnh hay sao?"

Trình Ý vẫn cười, "Em cứ từ từ dọn dẹp."

Chu Hồng Hồng nhìn thấy nụ cười kia của hắn liền không thèm để ý đến hắn nữa. Sau đó chợt nghĩ ra nếu lỡ Lê Doanh trở về, nhìn thấy Trình Ý sẽ xấu hổ, vì thế liền đuổi hắn đi vào phòng ngủ của cô.

Khi Lê Doanh trở về, nhìn thấy Chu Hồng Hồng đang dọn dẹp để chuyển nhà thì cảm thấy vô cùng kỳ quái, "Tối thế này còn bận rộn làm gì thế?"

Chu Hồng Hồng đành phải kể lại chuyện ký túc xá thiếu chỗ cho nhân viên mới.

Lê Doanh lại càng kinh ngạc hơn, "Làm gì có chuyện đó, lầu 7 và lầu 8 đều để không mà."

Chu Hồng Hồng giật mình.

Lê Doanh nhớ tới chuyện gì đó, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng, "Mình nghe phòng mình có một nữ đồng nghiệp bàn tán về chuyện của cậu. Mình cũng không quá tin tưởng, nhưng các cô ấy truyền đi có bài bản hẳn hoi."

"Chuyện gì?" Chu Hồng Hồng có dự cảm xấu.

Lê Doanh liền tóm lược tin đồn về một nữ ba nam cho cô nghe, thấy biểu tình kinh ngạc của Chu Hồng Hồng, Lê Doanh đoán ngay được, đây chắc chắn là lời đồn thổi đã thêm mắm thêm muối. "Công ty có vài nữ nhân viên có ý với Đẩu Bái, chỉ sợ chuyện ký túc xá lần này, cũng là bởi nó mà ra."

Chu Hồng Hồng nghe xong câu chuyện, cảm thấy thật là tức cười. Cô nghiêm mặt nói, "Thanh giả Tự Thanh (*Người trong sạch tự mình biết),chủ nhân của chiếc Cayenne, là bạn trai của mình. Mình và Trương Nhạc Minh, Đẩu Bái cũng chỉ là đồng nghiệp thôi."

Lê Doanh gật đầu, "Mình đã cảm thấy cậu không phải là loại người này. Các cô ấy cũng thật quá đáng, lại nói xấu cậu như vậy."

Chu Hồng Hồng trầm mặc vài giây, nói, "Bạn trai mình đêm nay cũng tới giúp mình khuân đồ."

Ánh mắt Lê Doanh sáng lên, "Thật sao? Mình rất muốn gặp người bạn trai kia của cậu đó, nghe nói là rất đẹp trai."

"Cũng bình thường thôi." Chu Hồng Hồng lúng túng, "Anh ấy đang nghỉtrong phòng mình. Chờ mình dọn dẹp xong anh ấy mới ra."

Lê Doanh tò mò liếc mắt nhìn vào cửa phòng ngủ đang đóng kín, sau đó lại tỏ vẻ bất bình thay cô ."Mình thật không tin tuần sau sẽ có nhân viên mới dọn đến ở."

Chu Hồng Hồng lại nở một nụ cười, "Không sao, dù sao mình cũng sẽ chuyển đi."

Sau khi đóng gói xong mọi thứ, cô đi vào phòng ngủ kêu Trình Ý. Quả nhiên, hắn đang ngủ.

Trình Ý bị cô lay tỉnh, hắn ôm lấy cô cười cười muốn hôn một cái.

Cô vội ngăn cản, " Bạn cùng phòng em đã trở lại, đang ở bên ngoài."

Hắn hậm hực hờn dỗi, xuống giường.

Cô dọn dẹp, gấp gọn ga trải giường và chăn gối, nhét vào túi. Cuối cùng cô cho hắn một nụ hôn.

Thấy Trình Ý xách chăn đi ra, Lê Doanh thật sự vô cùng kinh diễm. Cô cười đầy thiện ý, liền nhanh chóng vào phòng của mình.

Trên đường về nhà, Chu Hồng Hồng có chút suy sụp. Cô không nghĩ tới mình ở công ty lại bị đồn đãi bình luận như vậy.

Trình Ý thừa dịp chờ đèn đỏ, nhéo nhéo mặt của cô, "Vợ, làm sao vậy?"

"Không có gì." Lại là một câu trả lời tiêu chuẩn.

Hắn liền chuyển đến những đề tài khác.

----

Chu Hồng Hồng đối với việc mình bị nói xấu nghĩ mãi không hiểu nổi, sau bữa cơm chiều cô rốt cục hỏi, "Trình Ý... Vì sao anh nói em là xướng phụ*?"

*xướng phụ: ý nói đến những người phụ nữ không đúng đắn, mê hoặc đàn ông, thái độ lửng lơ câu dẫn

Trình Ý không ngờ cô lại nhắc tới đề tài này, hắn không chút để ý, "Những lời đó đều đã nhiều năm như vậy, sao giờ lại so đo làm gì."

"Em vốn không phải là người như thế." Cô rất ủy khuất, vì sao bản thân lại bị nói xấu thành loại người như vậy.

"Em bị ngốc à." Hắn nắm lấycô, "Anh chưa từng nói em là xướng phụ, anh nói em là xướng phụ nhỏ."

"Anh là tên khốn kiếp!" Chu Hồng Hồng tức giận.

Hắn cười gian, cầm lấy hai đỉnh núi cao đầy của cô, "Em không phải là xướng phụ nhỏ của anh sao? Nếu không, thì là Tiểu tao hóa?"

*xướng phụ nhỏ, Tiểu Tao hoá: cách nói tình thú ẩn ý trong tình cảm nam nữ ở một vài nơi của TQ, ý nói người phụ nữ nhỏ nhắn dễ thương và khiến người đàn ông mê đắm về khoản ....khụ khụ, Trình Ý nghĩ đến cái gì thì chắc là ai cũng hiểu nhỉ

Cô vừa nghe thấy, liền liên tục giãy dụa.

Trình Ý ôm lấy cô, gặm vành tai của cô, "Chu Hồng Hồng, em thích cách xưng hô thế nào?"

"Tên của người ta khó nghe vậy sao." Nhìn cô như muốn khóc đến nới.

"Sao nào, đừng khóc." Hắn nhéo nhéo mặt của cô, "Vậy tự em chọn một cái tên gì dễ nghe đi."

Chu Hồng Hồng cũng nghĩ không ra cách xưng hô nào. Bình thường Trình Ý luôn gọi cô là "Vợ", hoặc là gọi tên đầy đủ của cô. Nhưng những lúc trên giường, hắn luôn ăn nói cợt nhả không sạch sẽ. Cô nói, "Em là vợ của anh."

"Nói thừa." Trình Ý cười, hôn lên trên mặt cô vừa hôn vừa gọi, "Vợ, vợ."

Giọng nói của cô vẫn còn có chút khó chịu, "Gọi như vậy là được rồi."

Hắn tỏ vẻ như không để ý, đáp một tiếng, sau đó thân thể hắn càng áp vào càng gần, "Vợ ngoan, bà dì cả chán ghét kia đã đi hết chưa?"

"Anh không thể nghĩ đến thứ gì khác sao?" Cô nhéo cánh tay hắn.

"Còn có cái gì có ý nghĩa hơn việc làm vợ mình ?" Trình Ý không thể chờ đợi, đỡ cô nằm trên ghế sa lon, vén áo của cô lên, đưa tay đi vào trong áo lót của cô.

Cảm nhận được tay của hắn chạm vào da thịt, Chu Hồng Hồng thở nhẹ một tiếng. Một tháng qua, Trình Ý cũng thực sự vất vả, cho nên, cô cũng không muốn lại kiếm cớ đùn đẩy hắn. Nhưng mà, hôm nay cô vừa dọn đồ đạc, toàn thân chảy mồ hôi, cô bèn nói, "Em còn chưa tắm rửa."

"Làm trước lát rồi tắm. Sau đó có thể vừa làm vừa tắm, tắm xong lại làm." Trình Ý mạnh mẽ xé quần của cô, thấy cô không phản kháng như lần trước, hắn lôi kéo chân trái của cô đặt lên chỗ tựa lưng của sô pha.

Cô nhẹ nhàng đá hắn, "Đêm nay dọn ký túc xá bụi bẩn như thế, trên người mồ hôi còn nhớp nháp khó chịu."

Trình Ý vội vàng xoa vài cái lên ngực của cô, sau đó ôm lấy cô, "Anh tắm cùng em."

Đến khi cô bị ôm vào phòng tắm thì tất cả quần áo đều bị Trình Ý cởi sạch.

Cô cho là hắn sẽ cùng cô tắm uyên ương, ai ngờ hắn bỏ lại một câu, "Vợ, em tự tắm đi." Liền xoay người đi ra ngoài.

Lúc quay lại, trong miệng Trình Ý ngậm thuốc, hắn nghiêng người dựa vào bồn rửa tay, nhìn chằm chằm động tác của cô.

Chu Hồng Hồng tuy rằng tay chân thô ráp, nhưng làn da vẫn còn rất trắng, giữa một mảnh tuyết trắng là hai điểm hoa anh đào hồng hồng khiến người loá mắt, cô đang lặng yên tắm rửa dưới dòng nước ấm.

Chu Hồng Hồng liếc thấy ánh mắt phóng đãng của hắn, phối hợp với nó là một cỗ tà khí, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất hạ lưu.

Cô quay lưng đi, nhưng vẫn cảm giác được tầm mắt hắn đang đánh giá mình. Vì thế cô quay đầu trừng hắn, "Anh không tắm đi, còn nhìn cái gì vậy?"

"Vợ em muốn rồi hả?" Hắn vứt thuốc, cười hừ một tiếng, nhanh chóng cởi quần áo ra, "Anh tới ngay đây."

--- tuyến phân cách ------ tình hình chiến đấu kịch liệt ----

Trên phương diện này Chu Hồng Hồng và Trình Ý vô cùng ăn ý. Chiêu thức hắn dùng đa dạng phong phú, trăm phần trăm có thể cho cô lên tới mây trời, hơn nữa đảm bảo chất lượng, nói đúng ra quả nhiên là không lọt tai nổi.

Phía bên này cô đã qua mấy vòng mê loạn, hắn thì vẫn như cũ, tựa như một con ngựa hoang rong ruổi.

Chu Hồng Hồng mệt mỏi vô lực, giọng nói đã khàn, cầu xin, "Anh Trình Ý.... em mệt rồi."

"Một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi."

Một khắc trước khi đến đỉnh, Trình Ý bỗng hỏi, "Vợ, lần này anh để ở bên trong có được không?"

Cô căn bản đã nói không ra lời, lung tung gật đầu, sau đó lại là một trận run run...

----

Sáng ngày hôm sau, theo lẽ thường cả người Chu Hồng Hồng đau mỏi muốn chết. Chờ khi Trình Ý tinh thần sảng khoái, đi ra ngoài mua bữa sáng trở về, cô vẫn còn nằm trên giường.

Trình Ý tiến vào bắt cô rời giường, nhấc chăn lên chụp lấy người.

Cô vẩy tay giống đuổi muỗi, "Anh cút đi."

Hắn cầm tay cô nói, "Chu Hồng Hồng, anh hầu hạ em xong, chẳng lẽ em liền không chịu trách nhiệm."

Cô quát, "Không thèm!"

"Em đúng là không chịu nổi khi làm nhiều, là do thiếu rèn luyện." Hắn cười, khẽ ôm cô dậy.

Chu Hồng Hồng bắt lấy tay hắn cắn một cái, "Hôm nay không thèm nấu cơm cho anh nữa."

"Vậy đi ra ngoài ăn, ăn món em thích nhất là lẩu dê bọ cạp được không?"

"Nhưng mà em muốn nằm trên giường thôi." Thật sự mệt chết đi được.

"Mệt đến như vậy sao?" Trình Ý áp sát vào ngực cô, "Người ra sức là anh, em thì mềm nhũn, có mỗi một chỗ cần ra sức thôi mà."

Cô tránh khỏi ngực của hắn, lại quay về với ổ chăn ấm áp, xoay người sang chỗ khác không để ý tới hắn nữa.

Hắn nằm xuống theo, từ sau lưng ôm lấy cô, thỏa hiệp nói, "Được rồi, em muốn ngủ thì ngủ thêm đi."

Cô lại cảm giác được biến hóa của hắn, lấy hai chân đá hắn."Anh quản lý cái đồ của anh cho tốt đã!"

Hắn chỉ cần nhấc một chân, liền có thể đè chặt cô."Em đúng là người đàn bà đanh đá."

Chu Hồng Hồng chợt nhớ ra, quay đầu nhìn hắn, "Tối hôm qua anh chưa nói ba chữ kia."

Nghe vậy, Trình Ý nhếch miệng, trong mắt tràn đầy ý cười, cụng trán hắn vào trán cô, thấp giọng nhỏ nhẹ nói, "Vợ, anh yêu em nhất."

Cô sững sờ ngây người.

Gần đây trời đầy mây, hơn nữa rèm cửa sổ phòng bọn họ rất dày, cho nên ánh sáng không chiếu vào nổi. Nhưng vào giờ phút này, khi nhìn nụ cười của hắn, cô lại có cảm giác mình đã nhìn thấy ánh mặt trời.

Rất nhiều năm trước, khi nhìn thấy Trình Ý ở rạp chiếu phim của trấn Ô Sơn, giống hệt như bây giờ, rất sạch sẽ, cũng vô cùng ấm áp. Ngày ấy cô không hề nghĩ đến, trong một ngày nào đó ở tương lai, hắn cũng sẽ cười nhìn cô như vậy.

Cuối cùng thì người đàn ông cô yêu khắc cốt ghi tâm kia, không chỉ có khi cùng cô lăn lộn trên giường mới nói yêu cô.

Nước mắt đột nhiên tràn mi mà ra.

Hắn thấy phản ứng của cô, luống cuống, chỉ có thể hôn cô, ôm lấy cô."Vợ, đừng khóc, ngoan nha."

Chu Hồng Hồng chợt ôm sát hắn, càng khóc dữ hơn.

Cô cũng không biết vì sao mình khóc, là khóc cho những uỷ khuất trước đây, hay là bởi vì thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống ngọt ngào an nhàn sẽ tới. Nhưng mà, cảm xúc trong lòng cô lúc này như một đám lửa bùng phát, không kiềm chế nổi.

"Trình Ý... Trình Ý..."

"Ừ." Trình Ý vươn tay lấy hộp khăn giấy ở ngăn tủ đầu giường, rút mấy tờ ra, sau đó nhẹ nhàng giúp cô lau mắt."Vợ, anh ở đây."

Chu Hồng Hồng nghẹn ngào kêu tên của hắn, hắn kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Chỉ chốc lát sau, khóc đến mệt, cô liền dựa vào trong ngực của hắn, nhắm nhắm lại ngủ mất.

Trình Ý cuốn vào ổ chăn theo cô, nhìn khuôn mặt còn vương nước mắt của cô.

Chuyện may mắn nhất cuộc đời này của hắn, chính là dính lấy cô gái này. Cô không được tự nhiên, cô trầm lặng, còn thích đánh hắn, mắng hắn, nhưng cô yêu hắn hơn bất cứ người nào.

----

Chủ nhật, Chu Hồng Hồng lại xuống bếp nấu cơm, nhưng bắt Trình Ý phụ giúp. Hắn ở trong bếp bê mâm, lấy tương, vô cùng chịu khó, thường thường rình cơ hội trộm hôn cô, hôn được rồi thì càng thêm thỏa mãn.

Trò chuyện vài câu trên bàn ăn, Chu Hồng Hồng trong lòng vui vẻ như ánh sáng mặt trời, cô truy hỏi Trình Ý từ lúc nào thì thích cô.

Đối với vấn đề này, Trình Ý tựa như không hề để tâm, cuối cùng sau khi bị cô truy hỏi nhất quyết không tha, hắn mới trả lời, "Anh không biết nữa."

Vốn khi hắn đồng ý thành đôi với cô, cũng chỉ coi cô là đối tượng tốt nhất cho vị trí “vợ” mà thôi. Về phần sau này sao lại yêu cô, chính hắn thực ra cũng không biết được.

Nghe xong, cô thất thần như suy nghĩ chuyện gì, sau đó lẩm bẩm nói, "Em thích anh đã thật lâu... thật lâu."

"Anh biết." Điều này Trình Ý rất khẳng định.

Chu Hồng Hồng quay đầu nhìn hắn, "Làm sao anh biết?"

"Bởi vì khi em nhìn thấy anh ở cùng với những người con gái khác, vẻ mặt em như muốn khóc đến nơi."

Cô cắn môi dưới, "Anh nói bậy."

Hắn không đứng đắn nói, "Còn nữa, lúc anh không thừa nhận em là vợ anh, em cũng muốn khóc. Sau này khi anh chui vào cái động nhỏ của em rồi, em mới đắc ý."

"Anh là đồ vô sỉ." Rõ ràng khi đó cô đang lo lắng sẽ mang thai. Lại nghĩ tiếp, cô bỗng nhớ tới ngày hôm qua hắn không sử dụng biện pháp an toàn, "Trình Ý, em... Tối hôm qua... Liệu có mang thai không?"

"Có thể đi." Hắn nói ra ba chữ, thái độ vẫn là cái kiểu như việc đó không liên quan đến mình vậy.

Cô nghe ngữ khí của hắn, lại rụt rè.Trong lòng cô không xác định nổi hắn có thực sự muốn có đứa nhỏ hay không.

Bất ngờ, đôi mắt đào hoa của Trình Ý bỗng nhiên sáng lên, "Vợ, chúng ta sinh em bé đi."

Chu Hồng Hồng không nói gì.

Hắn cười hì hì, dán vào bên người cô, "Sinh một đứa, cũng y như em. Về sau sẽ không lo gả."

Khóe miệng cô co rút, "Nếu như không giống em thì sao?"

Hắn càng cười vui vẻ hơn, "Một đứa không được, chúng ta sinh hai dứa."

"..."

"Nếu vẫn không được, thì sinh ba đứa. Chắc chắn có thể sinh được một tiểu Hồng Hồng."

"..."

Chu Hồng Hồng không biết Trình Ý có phải bởi vì lời nói của Bà Hai hôm tết, nên mới đột nhiên muốn có đứa nhỏ hay không.Cô cảm thấy, hắn dường như không biết rõ trình tự bình thường, hắn vẫn không nhắc đến chuyện đi đăng ký. Cô từng nghe đồng nghiệp nói qua, trước khi sinh con phải làm rõ xác minh cho đứa trẻ, hiện nay nếu nói về mặt pháp luật, cô và Trình Ý không hề có chút quan hệ nào.

Trong lòng cô lại nghĩ đến việc này. Nhưng mà bây giờ cô không còn mê man như trước nữa.

Cô nghĩ nếu có cơ hội cũng nên cho người kia một ám hiệu.

----

Thứ hai, Chu Hồng Hồng đến công ty, chợt để ý đến mấy lời đờn đãi mà đồng nghiệp nói về cô. Bây giờ cô mới hiểu được, những ánh mắt dò xét của đồng nghiệp trước kia vì sao mà có.

Hơn nữa, từ tháng trước tới nay, Trương Nhạc Minh cũng không còn thường xuyên hẹn cô cùng ăn cơm trưa. Cô đoán, Trương Nhạc Minh chắc cũng nghe được mấy lời đồn này.

Cô không biết giải thích như thế nào, cũng chỉ tự mình an ủi, người trong sạch tự mình biết.

Hai ngày sau, Chu Hồng Hồng cùng một vị đồng nghiệp ra ngoài đi họp. Trên đường đi, bởi vì muốn rút ngắn khoảng thời gian chờ đợi trên đường, vị đồng nghiệp kia hỏi Chu Hồng Hồng đã có bạn trai chưa.

Chu Hồng Hồng thành thật trả lời.

Vị đồng nghiệp có vẻ thích buôn chuyện, tiếp tục hỏi, "Vậy Trương Nhạc Minh thì sao?"

Chu Hồng Hồng hiểu ý, cười nhạt, "Anh ấy là bạn học cùng lớp hồi đại học của tôi."

Vị đồng nghiệp cũng cười, "Cô chớ để ý nhé, chẳng qua là tôi nghe được chút tin đồn, còn tưởng cô và Trương Nhạc Minh đang yêu đương."

Chu Hồng Hồng khách sáo đáp lại.

Nhưng mà đề tài sau đó, vị đồng nghiệp lại nhắc đến Đẩu Bái, nói cậu ta là sát thủ các cô gái ở công ty, những cô gái trẻ trung xinh đẹp thích loại hình như cậu ta. Thăm dò phản ứng của Chu Hồng Hồng xong, vị đồng nghiệp mới nói, "Tháng trước tôi có nghe nói cô và Đẩu Bái, Trương Nhạc Minh đều có quan hệ mờ ám, xem ra đều là giả."

Chu Hồng Hồng trầm mặc.

Vị đồng nghiệp lại hùng hổ nói."Mấy cô phòng hành chính, thích nhất là tám chuyện thị phi. Hôm nay ai léng phéng với ai, ngày mai ai bị bỏ. Tôi thấy cô là một người rất điềm đạm, sao có thể làm chuyện đó."

Vị đồng nghiệp lại tiếp tục hàn huyên vài chuyện chẳng rõ thật giả, như một cô thư ký và một vị giám đốc, một vị phu nhân tổng giám đốc và nhân viên nam trong công ty dây dưa mờ ám, một cô gái trẻ xinh đẹp gả cho một ông già, vân vân và vân vân. Cuối cùng cô ta chuyển hướng sang Chu Hồng Hồng, "Đúng rồi, bạn trai của cô có phải là người lái chiếc Porsche kia không?"

Chu Hồng Hồng gật đầu, cười cười, "Anh ấy và tôi cùng quê, hai chúng tôi bên nhau cũng đã rất nhiều năm rồi."

Vị đồng nghiệp kia xong tỏ ra vô cùng hâm mộ, " Tình yêu Marathon hả."

Chu Hồng Hồng nhếch khóe môi lên.

Trước kia khi cùng người khác nói đến Trình Ý, cô đều có chút né tránh. Hiện giờ cô cuối cùng cũng có một loại cảm giác khoe khoang ân ái.

Trình Ý của cô, người đàn ông của cô.

----

Trịnh Hậu Loan đem tư liệu về mấy thanh niên choai choai "Trượt băng" lần trước cho Trình Ý, hắn đang nhìn hình ảnh trong di động.

Trịnh Hậu Loan liếc mắt một cái, chỉ thấy hình thức hoa lệ. Hắn tán dương, "Rất đẹp."

Trình Ý mỉm cười, sau đó tập trung lực chú ý vào trong tài liệu.

Trịnh Hậu Loan ngồi xuống đối diện, nói, "Bọn họ đều là vì tiền, hơn nữa độ tinh khiết của đám hàng đó không cao. Bọn họ chắc là chỉ muốn chơi đùa chút thôi."

Nét dịu dàng ít ỏi trên mặt Trình Ý hoàn toàn biến mất, hắn cầm tư liệu lên, đơn giản xem qua một lần, "Đối phương từ đâu tới?"

"Phương bắc."

"Phương bắc?" Trình Ý nhếch miệng cười, "Cái quán nhỏ của chúng ta còn nổi tiếng đến mức đó cơ à, đúng là không tồi."

Trịnh Hậu Loan vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, "Cụ thể thì là Sơn Tây."

"Ừ, tiếp tục đi."

"Một ông chủ giàu có."

"Sau đó?"

Trịnh Hậu Loan ngắm xấp tài liệu, "Mấy người này chẳng qua chỉ là muốn vớt một cú, bọn họ cùng ông chủ kia cũng chưa gặp mặt, chỉ là nghe theo sắp xếp của người môi giới thôi."

"Ông chủ lớn chưa chắc đã có nhiều tiền." Trình Ý nhắm mắt nửa ngày, lại hỏi, "Buổi tối hôm xảy ra hoả hoạn, xung quanh có động tĩnh gì không?"

"Có. Cách ba con phố cũng có một công ty tổ chức chúc mừng, ba tiếng trước khi hoả hoạn xảy ra, công ty đó có tiết mục pháo hoa điện tử." Nhưng mà là pháo hoa điện tử, hình như cũng không có liên quan gì.

Trình Ý nghịch di động, lại suy nghĩ gì đó."Tôi còn có manh mối khác."

Trịnh Hậu Loan nhướng mày hỏi.

Vẻ tươi cười của Trình Ý càng ngày càng đậm, nhưng trong mắt lại thâm trầm lạnh lùng."Kẻ theo dõi người phụ nữ của tôi."