Buổi sáng hôm sau khi Chu Hồng Hồng tỉnh lại, toàn thân đau nhức, tùy tiện nhấc tay, xoay người đều rã rời. Trong lòng cô thầm mắng “đồ lưu manh”, nhưng vừa xoay lại đã nhìn thấy hắn.
Trình Ý ôm cánh tay phải của cô, ngủ thật ngon. Bình thường sau khi càn quấy xong hắn cũng ngủ rất ngoan. Không hề ngáy, ngủ một giấc đến hừng đông, tư thế ngủ cũng bình thường, không gây trở ngại đến cô.
Chu Hồng Hồng nhìn ngũ quan hoàn hảo của hắn, có chút xuất thần. Nếu hắn có tính cách dịu dàng hơn một chút, thì chắc chắn sẽ càng nhiều phụ nữ yêu thích. Nhưng mà nếu thực sự như thế thì hắn đã không phải là Trình Ý.
Xoa nhẹ mặt hắn. Cô bỗng cảm thấy chính mình cũng mơ hồ, nhìn thấy hắn ngủ an lành đến vậy, cô lại cảm thấy bối rối.
Nhưng dù có muốn ngủ nướng thì cũng vẫn phải dậy, hôm nay là thứ sáu. sắp chịu đựng hết một tuần rồi.
Cô cẩn thận thoát khỏi tay hắn.
Hắn dường như bất mãn, nhíu nhíu mày, ôm lấy cánh tay của cô kéo vào trong lòng.
Cô đành cuộn một đầu chăn, nhét vào trong lòng hắn, muốn hắn ôm lấy chăn mà buông tha mình.
Cũng không biết vì sao, dù như vậy hắn cũng vẫn không tỉnh lại, cuối cùng vẫn ôm lấy khối chăn kia ngủ ngon lành.
Sau khi Chu Hồng Hồng ngồi dậy, cảm giác eo như bị chặt đứt. Lúc xuống giường, chân run run, cô phải bám vào tủ đầu giường mới không té ngã.
Lại một lần nữa ngồi về bên giường, nhìn đồng hồ, còn sớm.
Chu Hồng Hồng rời giường vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu, mới nhìn thấy hai cái cốc kia, lại nhớ tới tấm hình trên weibo.
Thực ra cô hiểu, Trình Ý tuy rằng ngoài miệng luôn không đứng đắn, nhưng về phương diện này, hắn sẽ không lừa cô. Nhưng mà, trong lòng cô luôn có một nút thắt. Nói cách khác, niềm tin cô dành cho hắn vẫn chưa đủ.
Nghĩ đến là lại thấy tức, cô thẳng tay ném hai cái cốc kia vào thùng rác, sau đó mới vội đánh răng. Cố ý mạnh tay mạnh chân kêu loảng xoảng, cố ý muốn đánh thức Trình Ý, nhưng sau khi cô đi ra, hắn vẫn đang ôm chăn ngủ ngon lành.
Cô trừng mắt nhìn hắn, đi đến phòng bếp tìm đồ ăn. Không ngoài dự tính, trong tủ lạnh ngoài rượu ra thì chẳng có gì cả. Cô lầm bầm mắng, "Uống, suốt ngày chỉ biết uống, tốt nhất là uống đến chết luôn đi."
Cũng may, vẫn còn một ít gạo, ít ra thì có thể nấu cháo.
Trong lúc Chu Hồng Hồng nấu cháo, cô nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua. Đoán chừng rất nhiều người đều biết vụ việcc dưới sân ký túc, cũng không biết sẽ bị truyền thành thế nào. Hắn đúng là đồ khốn khiếp, lại gây thêm rắc rối cho cô.
Đến lúc này cô mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng hơn, tối hôm qua sau khi ở ký túc.
Thì là ở trên xe.
Chu Hồng Hồng kinh hoảng. Cô sợ nếu có người nhìn thấy cô và Trình Ý làm cái chuyện đó ở trên xe, cô thực sự sẽ không còn mặt mũi nhìn ai rồi.
Tuy rằng lúc ấy trong xe không có đèn, đèn đường cũng chỉ là mờ mờ không rõ hẳn. Theo lý thuyết, người ở phía ngoài nhìn trộm sẽ không nhìn thấy được bên trong. Nhưng mà xe có rung chuyển. Loại người lỗ mãng như Trình Ý, chắc chắn xe sẽ lay rất dữ dội.
Cô thật muốn trốn luôn không ra ngoài.
----
Giấc ngủ này Trình Ý vô cùng thoải mái.
Hắn nhịn đã lâu, tối hôm qua được thoải mái dùng sức chơi, thật đúng là sướng đến chết.
Mặc dù lúc sau ý thức Chu Hồng Hồng có chút mơ hồ, nhưng thân thể của cô lại vì hắn mà rộng mở. Loại sảng khoái phun trào đầy não bộ, thoả mãn đến cực điểm, hắn thực sự muốn chết trên người cô.
Hắn từ từ nhíu hai mắt, đưa tay sờ sang bên cạnh, trống không.
Hắn lập tức mở mắt, ngồi dậy. Quét một vòng quanh phòng, cũng không thấy Chu Hồng Hồng. Hắn nhảy xuống giường, không thèm để ý mặc quần áo, vội đi ra ngoài tìm kiếm, sợ cô lại bỏ lại hắn chạy mất. Thấy Chu Hồng Hồng đang ngẩn người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hắn mới yên lòng.
Chu Hồng Hồng nhìn hắn trống trơn đi ra, có chút không hiểu. Cô nhìn hắn, tầm mắt không dám hướng xuống phía dưới, sợ cái tên cầm thú này lại hăng máu.
Trình Ý cười đùa, che đi điểm nào đó, hơi luống cuống, gọi "Vợ."
Cô tức giận trả lời, "Tôi cũng chưa đồng ý cái xưng hô này."
Hắn vẫn cười.
Chu Hồng Hồng nhớ đến nỗi lo lắng vừa rồi, vội vã đứng dậy, ấp úng hỏi: "Trình Ý... Cái kia...ở trên xe, có thể bị... nhìn thấy không?"
Trình Ý hiểu ra, cười một cách vô cùng vui vẻ, "Không thể nhìn thấy đâu. Lần trước anh nói muốn chơi ở ghế sau xe nên đã sửa lại cho an toàn. Vợ của anh sao có thể để cho người khác nhìn thấy."
"Lỡ như có người đi ngang qua... vậy chẳng phải là ... sẽ nhìn thấy xe... rung lắc..." Hai chữ cuối cùng nói vô cùng nhỏ chỉ có cô mới có thể nghe thấy.
"Rung thì rung." Hắn đoán được hai chữ cuối cùng, thái độ lại như không có việc gì, "Dù sao thì nếu có người thấy, cũng không nhìn thấy quá trình, cùng lắm cũng chỉ đoán là trong xe đang làm chuyện ấy."
Nói thì nói như thế, nhưng Chu Hồng Hồng còn chưa phải loại thản nhiên mặt dày như hắn.
Hắn lại tiếp tục nhạo báng: "Mới chỉ là ở trên xe đã xấu hổ như vậy, về sau nếu hai ta đánh dã ngoại, em còn lo gì trời rung hay đất rung."
Chu Hồng Hồng nóng nảy gắt, "Ai thèm có lần sau với anh." Nếu hắn còn dám với cô, hai người bọn họ sẽ thực sự kết thúc
"Tối hôm qua ép buộc em, là anh không tốt." Nụ cười của Trình Ý vơi đi một nửa.
"Anh thì có lúc nào tốt!" Cô thật muốn đánh hắn.
"Về sau anh sẽ đối tốt với em, anh bảo đảm."
Cô khinh thường, "Đồ hoang dã, còn không đi mặc quần áo vào." Tuy nói trong nhà có máy sưởi, nhưng cũng không bằng mùa hè, hắn quả thực lắm tật xấu.
"Thật sao, anh nghe lời em, em đừng đi là được." Trình Ý xám xịt trở về phòng ngủ.
Đợi khi hắn quay ra, Chu Hồng Hồng đã ăn cháo hoa, cũng không có thức ăn khác ăn kèm với cháo. Nhưng trong lòng hắn vẫn tràn đầy vui mừng, thật lâu rồi chưa được ăn cháo vợ hắn nấu.
Nhưng khi đi vào múc cháo, hắn vô cùng bất mãn, chạy đến chất vấn, "Sao nấu ít như vậy?"
Chu Hồng Hồng cúi đầu ăn, lười nhìn hắn, "Một mình tôi ăn thì như vậy là đủ rồi."
"Còn của anh đâu?"
"Anh thì có liên quan gì tới tôi." Cô nói xong cũng không thèm dọn dẹp bát đũa, trở về phòng.
Khi Chu Hồng Hồng thay quần áo, phát hiện trên mình có nhiều dấu vết hơn lúc tắm tối hôm qua.
Cô không khỏi nghĩ đến giấc mơ kia, sau đó tim đập rất nhanh.
Sau khi biết đến chuyện “yêu đương”, kể cả cô mệt đến đâu, cũng không thể ngủ trong lúc “vận động”.
Nhưng mà, lúc ấy cô mơ mơ màng màng, Trình Ý nói câu nói kia, cô không thể tin được đó là thật. Trước kia mỗi lần vào thời khắc đó, hắn chỉ biết nói vài lời thô tục, cho nên chuyện đó làm sao có thể là sự thực?
Cô lắc lắc đầu, không để cho mình bị mộng cảnh kia mê hoặc. Nơi này cách công ty của cô khá xa, nếu không sớm xuất phát sẽ không kịp giờ làm.
Mới đi ra khỏi phòng, chợt nghe thấy tiếng động trong phòng bếp.
Trình Ý dùng thìa cạo cái nồi sạch sẽ, ngay cả một hạt gạo cũng không buông tha, vét ra chưa đến nửa chén cháo, hắn húp hai ngụm là ăn xong rồi.
Sức ăn của hắn lớn, chút cháo kia không đủ để nhét kẽ răng, hắn cho rằng Chu Hồng Hồng còn nấu chút gì khác, cho nên lại tìm quanh.
Chu Hồng Hồng quả thực cảm thấy đau đầu, "Anh ở đó làm gì?"
Trình Ý như kẻ cướp lục soát một vòng, không tìm được gì. "Ngoài cháo hoa em không nấu gì khác sao?"
"Không có."
"Sao em không nấu nhiều một chút?"
"Anh thử xem phòng bếp còn có cái gì để nấu! Ngoài cái tủ lạnh đầy rượu." Cô thật sự cảm thấy giận dữ, "Uống chết anh đi."
Hắn nghe thấy giọng điệu đầy vẻ dạy dỗ của cô, bao nhiêu oán giận đều tan thành mây khói. Hắn thích cô quản hắn, tốt nhất là quản hắn suốt đời. Hắn cười, "Anh sẽ vứt đống rượu đó đi, chờ em tan việc, chúng ta đi mua gạo, mua thức ăn."
Chu Hồng Hồng không có thời gian cùng kẻ vô công rỗi việc như hắn dây dưa. "Tôi phải đi làm, anh đưa tôi đi."
Từ nơi này đến công ty cô, nhanh nhất đoán chừng cũng phải hơn một giờ. Hơn nữa giờ cao điểm đi làm, đoạn đường này cũng không dễ kêu xe, cách tiện nhất là kêu hắn đưa đi.
Trình Ý dĩ nhiên là đồng ý.
Đi trên đường, hắn lại nhắc lại chuyện cũ, "Trước kia anh đối với em không tốt, anh sẽ cố gắng sửa đổi. Em thích mấy loại linh tinh gì đó, anh cũng có thể thử xem một chút."
Chu Hồng Hồng vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, "Ừ" một tiếng cho có lệ.
Thừa dịp dừng lại đợi đèn đỏ, hắn kéo đầu cô lại, giọng nói quả thật đã vô cùng nhẹ nhàng, "Nhưng mà, em đừng rời khỏi anh."
Cô giật mình.
Kiểu cách Trình Ý vô lại đùa giỡn, cô đã thấy rất nhiều, nhưng thái độ thành khẩn như vậy thật sự làm cho cô thấy rất không quen.
Chu Hồng Hồng than một tiếng, "Anh thử tính coi, anh đã đổi ý qua bao nhiêu lần, sao tôi còn có thể tin anh."
"Chỉ cần em không bỏ đi." Cái gì cũng được, nhưng điều này hắn không thể nhượng bộ.
Hiện tại cô không muốn nói đến đề tài này, thúc giục, "Đi nhanh đi, tôi bị muộn rồi."
Trình Ý rất nghe lời. Bởi vì tối hôm qua hắn ép buộc cô, hắn đuối lý.
Cả quãng đường Chu Hồng Hồng đều tỏ ra vô cùng xa cách. Trước khi xuống xe, Trình Ý túm lấy tay cô, "Chu Hồng Hồng, anh thật sự muốn sống cùng em, chỉ có em thôi."
"Tôi đã biết, tôi đi làm đã." Ngoại trừ câu này ra, cô cũng không biết đáp lại hắn như thế nào. Cô sợ nếu đồng ý, bọn họ lại trở về vạch tuần hoàn chết kia, luẩn quẩn mãi trong cái vòng đó.
----
Chu Hồng Hồng vừa đến công ty, đã cảm giác được ánh mắt của các đồng nghiệp vô cùng quỷ dị, đầu cô thật sự như muốn nổ tung. Xem ra mọi người đều biết tối hôm qua cô bị một người đàn ông bắt đi.
Cô không muốn giải thích gì cả, mấy loại chuyện này càng giải thích càng thành nhiều chuyện. Chờ thời gian qua đi, mọi người quên hết là xong thôi.
Tới gần trưa, Trương Nhạc Minh gọi điện thoại tới, nói hắn tìm được một nhà hàng Nhật ở gần đó, trên mạng cũng khen không dứt miệng.
Đợi một lát, hắn lại nói, "Anh hẹn vài đồng nghiệp, định buổi tối đi thử một chút, em có rảnh không?"
Trong đầu Chu Hồng Hồng sắp xếp lại công việc của mình xong , nói: "Có thể phải trễ một lát."
"Không sao, bên anh cũng định tối nay mới qua đó. Vẫn là mấy người đồng nghiệp thường cùng chúng ta ăn cơm trưa, đều quen biết cả."
Cô cười đồng ý.
Trên phương diện thiết lập quan hệ trong công ty, Trương Nhạc Minh thật sự giúp cô rất nhiều, tự đáy lòng cô luôn cảm tạ anh ta. Đối với việc anh ta mời cơm, bình thường cô cũng không quá quan tâm, cũng không chối từ.
Đến buổi chiều, giám đốc thị trường đột nhiên yêu cầu Chu Hồng Hồng theo Đẩu Bái đến studio chụp hình quảng cáo sản phẩm, nói là có một trợ lý giữa trưa bị bệnh nên xin nghỉ.
Nếu Chu Hồng Hồng có lựa chọn, cô tuyệt đối không muốn đi cùng Đẩu Bái.
Cậu ta cả bụng chỉ toàn ý nghĩ xấu.
Hơn nữa, hôm nay cô đúng là eo mỏi lưng đau, không muốn đi lại nhiều.
Nhưng là trợ lý, chính là phải làm việc vặt, huống chi, cô lại là người mới. Đúng là rơi vào đường cùng, cô đành phải cùng đi.
Màu tóc xám trắng của Đẩu Bái đã thay đổi, biến thành màu vàng. Chu Hồng Hồng nhớ tới trước kia, vào lần đầu tiên gặp cậu ta, tóc của cậu ta cũng nhuộm màu này.
Nhìn thấy Chu Hồng Hồng, Đẩu Bái cười vô cùng dịu dàng, "Chị họ, thật khéo. Tôi còn tưởng là tiểu Trịnh theo tôi đi."
"Thật khéo." Ngay cả nụ cười khách sáo Chu Hồng Hồng cũng không cười nổi.
Sau khi lên xe, Đẩu Bái lấy ra một phần tư liệu, dùng bút đỏ phác họa sơ qua, "Đây là thứ tự quay chụp, lần đầu tiên chị vào studio chú ý một chút, tôi còn tưởng chị sẽ tự nhốt chặt mình trong cái văn phòng của bộ phận đó đấy."
Chu Hồng Hồng gật đầu. Dù sao cô cũng chưa từng tiếp xúc với công việc này, cô sợ có sơ xuất.
Chờ cậu ta phác thảo xong, cô tiếp nhận tư liệu lật xem.
Tài xế này chạy xe khá nhanh, hơn nữa lại xốc nảy. Chu Hồng Hồng nhìn tập tư liệu, cảm giác mình như muốn hôn mê.
Đúng lúc đó Đẩu Bái kêu lái xe đi chậm lại.
Lúc này Chu Hồng Hồng ngẩng đầu, mới phát hiện xe chạy đến một nơi hoàn toàn xa lạ với cô. "Đây là đâu?"
"Đường đến studio." Đẩu Bái cười, "Phòng tài chính muốn tiết kiệm tiền, nên Tiểu Trịnh đặt ở nơi khá xa."
Chu Hồng Hồng không nói lời nào, nhìn về người lái xe phía trước. Cô vừa tới công ty không lâu, không quen biết mấy lái xe của công ty.
Cô sợ đây là Đẩu Bái đang muốn âm mưu gì đó.
Đẩu Bái cảm nhận được sự cảnh giác của cô, nheo nửa mi mắt, chậm rãi nói, "Chị họ, chị không tin tôi đến vậy sao?"