Chu Hồng Hồng nghe tiếng ca của Thời Tiệp Nghệ, nói thầm trong lòng, đại thiếu gia Trình gia căn bản cũng không phải là Trình Ý, Trình Ý đứng thứ hai.
Thật may là, Trình Ý chơi đến một nửa, cảm thấy thắng được không tồi, liền lôi kéo Chu Hồng Hồng nói muốn đi ăn khuya.
Mọi người thầm oán hắn là trọng sắc khinh bạn, hắn chỉ cười cười, chưa từng nhìn Thời Tiệp Nghệ liếc mắt một cái.
Sau khi Chu Hồng Hồng đi theo Trình Ý rời khỏi đó, mới cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong đó rất bị đè nén.
Có lẽ là âm nhạc cùng tình cảm của con người thật sự cộng hưởng với nhau, từ đó về sau, cô vừa nghe đến Khang Định tình ca trong lòng liền có cảm xúc khác.
----
Buổi tối Chu Hồng Hồng tắm rửa xong, nằm trên giường lại lăn qua lộn lại. Cuối cùng cô vẫn ngồi dậy, một lần nữa mở Weibo lên nhìn.
Cô muốn xác nhận một chút người kia rốt cuộc có phải là Thời Tiệp Nghệ hay không.
Nhưng sau khi cô đăng nhập vào, phát hiện tìm không thấy dòng status Nhung Bác Quân tag cô trên Weibo. Cô đi vào trang chính của hắn, cũng không tìm được. Cô liền tìm thử cụm từ " YI", nhưng không có người sử dụng đó.
Chu Hồng Hồng nhất thời rối loạn, cô cảm giác được rất rõ ràng có chuyện gì đó. Cô hạ quyết tâm, dứt khoát trở về danh sách yêu thích của Nhung Bác Quân, cẩn thận tìm lại lần nữa.
Lúc cô nhìn thấy cái tên "Nghệ không biên giới" thì đã khẳng định tất cả.
Cô để điện thoại di dộng xuống, nghĩ sao bản thân lại rối rắm để bụng chuyện của Thời Tiệp Nghệ như vậy. Nhưng thật sự cô không che giấu được nội tâm xúc động, vì thế cô mở trang kia ra.
...
Chu Hồng Hồng cảm thấy, đây thật sự là ý trời. Từ khoảng khắc cô đến Hoàng Khê trấn, hoặc là nói, thời điểm sớm hơn nữa, cô nhất định sẽ có ngày này.
Thời Tiệp Nghệ vừa đăng một tấm hình trên Weibo. Trong hình là hai chiếc ly súc miệng tình nhân, ghi chú là: cặp ly này thật sự đáng yêu.
Chu Hồng Hồng nhẹ nhàng phụ họa nói, "Đương nhiên đáng yêu." Bởi vì là cô mua, nên cô vô cùng quen thuộc.
Cô quen thuộc không chỉ là kia hai cái ly kia, còn có khung cảnh chung quanh. Trình Ý đã từng ôm cô trên cái bồn rửa tay này, động tác của hắn ngày càng nhanh, cô lúng túng không thể làm gì khác hơn đành phải tìm kiếm điểm chống đỡ, kết quả thiếu chút đánh rơi hai cái ly kia xuống đất.
Chu Hồng Hồng trước kia thật sự tin tưởng Trình Ý chỉ có một mình cô, hắn làm sao có thể lừa cô chứ. Nhưng mà giờ này khắc này, cô cảm giác bản thân vẫn còn quá ngây thơ.
Hắn và Thời Tiệp Nghệ, tại phòng tắm, không biết làm những chuyện gì...
Chu Hồng Hồng cảm giác như ruột gan bị đào xới, cô rất muốn nôn. Nghĩ như vậy, trong bụng liền thật sự dâng lên cỗ vị chua xót.
Vì thế cô chạy ra khỏi phòng, đến buồng vệ sinh nôn khan không ngừng. Cứ như vậy qua hơn mười phút, cô mới ngừng lại được.
Chu Hồng Hồng cúi đầu chống tay lên bồn rửa, một tay vốc nước hất lên mặt, hung hăng xóa sạch, tựa như muốn dòng nước kia nghiền nát gương mặt mình. Sau đó cô ngẩng đầu lên, ngắm bản thân trước gương, đột nhiên xuất hiện hình ảnh Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ làm tình cùng nhau.
Trong lòng cô rất khó chịu, thân thể cũng khó chịu, cô khó chịu muốn điên lên được. Cuối cùng không chịu đựng được nữa, cô nức nở một tiếng.
Cô khóc rất đè nén, biểu tình níu chặt thống khổ. Cô hận sao Trình Ý không ở trước mặt cô, để cô đâm cho hắn một nhát. Bởi vì cô bây giờ, dường như bị vô số mũi dao sắc nhọn đâm vào, không thể nói rõ cụ thể đau ở đâu, nhưng khắp nơi đều đau.
Cô cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi.
Chu Hồng Hồng tiếp tục đi vốc nước, mạnh mẽ vỗ vào mặt mình, hít thở sâu hai cái, liền chạy chậm ra ngoài. Vừa về tới phòng, cô giống như mệt lả người, co quắp ngã xuống giường.
Trình Ý hiện tại đang làm gì? Có thể lại cùng với Thời Tiệp Nghệ hay không...
Nghĩ như vậy, nước mắt của cô lại chảy xuống.
Lần này cô dứt khoát vùi mặt vào chăn, khóc rống lên.
Cô chưa từng khóc dữ như vậy bao giờ, giống như muốn đem toàn bộ ủy khuất của mấy năm nay phát tiết ra hết.
Nhiều năm như thế, tất cả của cô đều cho Trình Ý. Cô vốn là muốn, chỉ cần hắn không phản bội cô, những cái khác cô đều có thể nhịn. Hắn không phải thích nhìn cô phóng đãng hay sao, cô cũng có thể phối hợp với hắn, dù sao cô cũng chỉ như vậy trước mặt hắn.
Cô đều nghe theo hắn, hắn lại còn đi ra ngoài ăn bậy.
Cô hận.
----
Chu Hồng Hồng không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào, ngày hôm sau tỉnh lại hai mắt cô sung một cách kỳ cục, mắt hai mí biến thành bốn mắt mí.
Cậu cả nhìn thấy cô, ngạc nhiên hỏi, "Cháu làm sao thế này?"
Cô đành phải giải thích: "Tối qua cháu xem tiểu thuyết, khóc sưng mắt."
Cậu cả không lắm hiểu, lại bất đắc dĩ. "Bọn trẻ bây giờ, sao đều mê những thứ không thực tế đó nhỉ?"
Chu Hồng Hồng miễn cưỡng cười cười.
Hôm nay cô nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Cô muốn đi chất vấn Trình Ý, nhưng lại không muốn nói chuyện với hắn. Hoặc là nói, cô không muốn đối mặt với câu trả lời của hắn. Cô sợ nghe thấy chính miệng hắn thừa nhận chuyện hắn và Thời Tiệp Nghệ.
Cô và Trình Ý đã đãi tiệc cưới ở làng Vĩnh Cát rồi, đãi tiệc còn có sức thuyết phục hơn là đi đăng ký. Nếu cô và hắn chia tay, sẽ là chuyện của cả hai nhà.
Nhưng cô không thể nào chịu được. Cô cảm thấy hắn bẩn, một Trình Ý như vậy, cô không muốn.
Mấy ngày nay Chu Hồng Hồng như đã cạn sạch sức lực, cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra kết quả. Cảm xúc phập phồng không ngừng, lúc thì muốn trực tiếp chia tay với Trình Ý, nhưng lúc lại bị cảm xúc rối rắm kia làm tan nát cõi lòng.
Cuối cùng cô đợi được điện thoại củaTrình Ý, hắn nói rất bận, tạm thời không thể đến chỗ cô.
Chu Hồng Hồng lúc ấy trong lòng đã nguội lạnh, lạnh lùng trả lời: "Biết rồi."
Hắn không để ý đến thái độ chuyển biến của cô, đùa giỡn nói một câu. "Vợ à, đừng quá nhớ anh nhé."
Nhận cú điện thoại này xong, Chu Hồng Hồng không nhịn được mà khóc lên. Cô dây dưa bảy năm với hắn, cô không biết mình có thể dứt bỏ đoạn cảm tình này hay không. Có thể phải cần hai cái bảy năm, ba cái bảy năm nữa... Thậm chí còn lâu hơn.
Có một hôm, cậu cả cùng mấy người bạn chơi mạt chược, đột nhiên lại bàn tán về một đề tài, nói là làng trên có chàng trai đi ra ngoài làm công, thông đồng với một ả hồ ly tinh, quên hết gia đình vợ con. Sự việc bị lộ ra, tên kia không chịu được giằng xé lương tâm, ủ ê quay về, quỳ trước cửa thật lâu, cuối cùng mới có thể vào nhà.
Chu Hồng Hồng nghe xong liền trốn vào phòng bếp.
Tha thứ hay không tha thứ thì sao đây, chung quy trong lòng sẽ vẫn có một nút thắt. Nhưng mà cô cũng không biết, nếu Trình Ý cầu xin cô tha thứ, cô có thể mềm lòng hay không.
Sau cuộc điện thoại kia Trình Ý vẫn không có tin tức. Chu Hồng Hồng lại cảm thấy, như vậy cũng tốt, hiện tại cô rất không muốn gặp hay nghe thấy hắn.
Vài ngày sau, người em họ của Chu Hồng Hồng gọi điện cho cậu cả, nói lớp bọn hắn có mấy người muốn đến làng Hoàng Khê vẽ tranh phong cảnh, hỏi cậu cả có thể cho bọn hắn đến ở mấy hôm không.
Cậu cả cười thoải mái đồng ý.
Cửa hàng cửa nhỏ này là cậu cả tự mình vất vả lập nên, phòng trên lầu mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng đều rất đầy đủ. Ông thu dọn phòng trên lầu một lúc rồi đem đống đồ linh tinh dọn lên tầng 3.
Chu Hồng Hồng hỏi cậu có muốn cô chuyển lên ở trên tầng 3 không, cậu cả lại nói: "A Trác cũng chưa nói cụ thể là mấy người, đến lúc đó rồi tính."
Chu Hồng Hồng thật ra là muốn lên tầng 3 ở, cô cũng không biết mấy người đến là nam hay nữ, nếu là nam thì cô ở đây cũng hơi bất tiện.
Đợi Lưu Nhất Trác mang bạn học đến, cô cũng bỏ được ý niệm trong đầu, bởi vì trong đó còn có hai cô bé.
Lưu Nhất Trác vừa nhìn thấy Chu Hồng Hồng, cười sang sảng nói, " Chị Hồng, có nhớ em không?"
Cô cũng cười, "Lâu rồi không gặp, vạm vỡ lên rồi đó nha."
Hắn ha ha một tiếng, còn cong tay lên, khoe cơ bắp phình to trên cánh tay, sau đó hắn chỉ chỉ phía sau, "Nhóm bọn em được giáo viên phân đề bài về nông thôn, em liền nhân cơ hội này về nhà một chuyến."
Chu Hồng Hồng gật đầu chào hỏi mấy người bạn học của em họ, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiều. Lúc đang bận rộn làm cơm, Lưu Nhất Trác nhanh nhẹn tiến vào, "Chị Hồng, còn có một người nữa, cậu ta đến muộn một chút."
"A?" Cô đang nhìn nồi nước đến xuất thần, bị hắn nói như thế, thoáng ngây người, phản ứng lại mới kịp nói: "Chị biết rồi, chị sẽ chuẩn bị thêm đồ ăn."
Lưu Nhất Trác nhìn nồi đun nước, bộ dáng thèm nhỏ dãi. "Bạn đó là con nhà giàu có, đẹp trai, ăn uống hơi kén chọn. Ừ... Còn nữa, tính cách hơi không hoà đồng lắm."
"..."
"Nói thật, em đoán cậu ta chắc sẽ ăn không quen những thứ này." Hắn cầm lấy chiếc đũa bên cạnh, gắp một miếng thịt lên, phát ra tiếng than thở thỏa mãn, sau đó mới nói tiếp, "Em còn đoán chắc cậu ta cũng không quen ngủ ở đây đâu."
"Vậy cậu ta tới làm cái gì?"
"Nói là chưa từng tới ở nông thôn, đến để cho biết thêm kiến thức." Lưu Nhất Trác không dám ăn vụng tiếp, để đũa xuống, xoay người đi ra ngoài.
Kết quả là đợi cho đến tận khi cơm nước đã xong, cái cậu bạn con giàu đẹp trai kia vẫn chưa thấy đến.
Cậu cả thấy hơi lo lắng, Lưu Nhất Trác cùng ba bạn học khác thì lại như là đã thành thói quen, chỉ nói: "Để dành chút đồ ăn cho cậu ta là được."
Chu Hồng Hồng cũng không tiện nói gì, bèn dọn dẹp bát đũa.
Cơm nước xong, Lưu Nhất Trác nói chuyện với ba người bạn kia, cậu cả cũng không tiện nói gì, nhưng ông rất cao hứng.
Cậu cả trước kia đã từng phàn nàn, lo Lưu Nhất Trác đi học đại học có thể sẽ bị xem thường vì xuất thân từ nông thôn. Mặc dù cậu cả cảm thấy nông thôn cũng không sao, cuộc sống cũng chỉ như thế thôi, nhưng ông vẫn hi vọng con trai của mình có thể hoà đồng sinh hoạt vui vẻ cùng bạn bè. Trước mắt nhìn thấy tình cảnh này, khiến cho ông rất vui.
Cậu bạn đẹp trai con nhà giàu đến sau khi mọi người đã ăn tối tầm một giờ đồng hồ.
Chu Hồng Hồng ngồi ở quầy thu tiền nhìn sang, chỉ thấy một bên mặt của cậu ta, dáng người cao gầy. Cậu ta đeo một cái ba lô lớn, đầu tóc nổi bật dưới ngọn đèn sáng ánh lên một sắc vàng.
Lưu Nhất Trác nhìn thấy cậu ta, ho khan một tiếng hỏi, "Cậu đã đến rồi à."
Ba bạn học bên cạnh cũng lên tiếng chào hỏi.
Cậu trai nhà giàu hơi vuốt cằm, thấy đại sảnh đơn sơ, khẽ nhíu mày, không nói gì.
Chu Hồng Hồng nói vài tiếng với cậu cả, bèn vào phòng bếp hâm nóng lại bàn đồ ăn để lại lúc trước, lúc bưng thức ăn đi ra thì thấy cậu bạn nhà giàu vẫn đang đứng, cô có chút buồn bực.
"À..." Cô định kêu "Bạn", nghĩ nghĩ, vẫn nên kêu em họ nhà mình thì hơn, "Lưu Nhất Trác, chị hâm nóng thức ăn xong rồi."
Cậu con nhà giàu đẹp trai kia nghe tiếng bèn xoay đầu lại.
Mày kiếm mắt sáng, mặt mũi như ngọc.
Chu Hồng Hồng lễ phép cười cười với cậu ta, rồi sau đó quay trở về quầy thu tiền.
Cậu ta tùy ý liếc Chu Hồng Hồng một cái, lực chú ý đặt lên bàn đồ ăn, lại nhíu mày.
Chu Hồng Hồng nhìn ra chút manh mối, cậu ta đang soi mói mấy món cơm rau dưa ở đây.
Nhưng mà nghĩ lại, kẻ có tiền đều như thế cả thôi.
*Weibo là một trang xã hội tại Trung quốc, cũng còn gọi là bog, tương đương với facebook. Tại Trung Quốc facebook bị chặn, nên đại đa số người TQ dùng Weibo, hoặc sinablog.