Trình Ý bị trận đòn kia, lại phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể xuống giường. Hắn không thể nào ra cửa, chỉ ở trong sân vận động giãn gân cốt. Lão thái gia cho hắn trở về Trình gia dưỡng thương, hắn cũng không theo, cứ như vậy làm cho Bà Hai chạy đi chạy lại giữa hai bên.
Lão thái gia nghĩ, cháu trai của ông muốn ở cùng với Chu Hồng Hồng bồi dưỡng tình cảm, nghĩ đến đây, liền kệ theo ý hắn. Nhưng mà sự thật thì sao, Chu Hồng Hồng trong lòng vẫn rối rắm do bị Trình Ý vạch trần tâm tư của mình, nên không thường xuyên sang bên hắn.
Trình Ý cũng không để ý chuyện đó lắm, cuộc sống của hắn hiện tại thật sự rất tự tại.
Có lần Chu Hồng Hồng đến đưa thuốc, thấy trong viện có vài người đang vây quanh hắn nói chuyện.
Cô nhìn kỹ, thì ra là đám lưu manh trước kia thường theo hắn, nhất thời cô bỗng nhiên thấy tức giận. Lúc Trình Ý nửa sống nửa chết thì không thấy đám người kia đến hỏi han ân cần, giờ lại đến tham gia náo nhiệt.
Trình Ý nhìn thấy cô, không chút để ý mà cười cười, sau đó lại quay đầu đi tán gẫu cùng những người đó.
Chu Hồng Hồng đem gói thuốc đặt ở phòng bếp, vốn định dặn hắn nhân lúc còn nóng thì chườm lên, lại thấy đám người kia mồm miệng tía lia, cô không tiện nói, liền bỏ về.
Trước khi đi, một người trong đám bọn họ nói: "Chị dâu Thời sao không tới hầu hạ (chăm sóc)?"
Chu Hồng Hồng không dừng bước chân, thẳng đi ra ngoài, nhưng vẫn nghe thấy Trình Ý trả lời. "Không có chị dâu Thời gì hết, về sau đừng nhắc đến cái từ chị dâu này."
Đúng vậy, không có chị dâu Thời.
Chu Hồng Hồng nghĩ, hẳn là cũng sẽ không có chị dâu Chu đâu...
Sau này thực sự đã chứng minh điều đó, quả thực không có chị dâu Chu, đám người kia gọi cô là "Chị Chu". Đối với cái cách xưng hô này cô cũng không có cảm giác gì. Một đám người ai cũng lớn tuổi hơn thế mà bọn họ gọi ra miệng từ “chị” kia được.
Năm đó Chu Hồng Hồng lên lớp 12, sắp hết nghỉ hè đã phải bắt đầu học thêm, cô đem cách đun thuốc viết ra tỉ mỉ, giao cho Trình Ý." Sau khi trở về Trình gia, anh đưa cho người làm trong nhà làm theo phương pháp này là được."
Hắn lại miễn cưỡng trả lời. "Ai nói với cô, tôi muốn trở về Trình gia."
"Thế thì nói Lão thái gia phái người lại đây không được sao?" Cô thật không hiểu nổi, ở Trình gia có người hầu kẻ hạ, sao hắn còn không vừa ý.
"Tôi ở đây còn có cô chăm sóc cơ mà."
Cô bèn nói cụ thể cho hắn biết: "Lớp mười hai học tập khá vất vả, tôi không có nhiều thời gian rảnh như vậy, cuối tuần còn phải học thêm."
Trình Ý liếc nhìn cô một cái thật sâu, mới không đứng đắn cười. "Người phụ nữ của tôi ở đây, thì tôi thích ở đây."
Lời này Chu Hồng Hồng cũng không coi là thật. Người này từ trước đến giờ bịa chuyện vô ích, vốn không biết rõ đó là thật hay là giả. Cô tiếp tục quay trở về chủ đề chính, "Cách đun thuốc này thật sự khá phức tạp, cứ để cho lão thái gia phái người lại đây đi."
"Được, cô không muốn làm, tôi tự làm."
Cô lại thấy tức, "Không phải tôi không muốn làm, là tôi không có thời gian. Thi đại học không phải nói muốn thi là thi được."
Hắn như nhớ tới điều gì, đột nhiên giọng điệu chuyển lạnh. "Cô cho là thi lên đại học hai ta liền không liên quan gì nữa sao?"
Cô giật mình, cô thực sự là muốn như vậy.
Trình Ý nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ từng chữ mà nói: "Tôi nói cho cô biết, đừng có hòng."
Chu Hồng Hồng hơi có vẻ kinh ngạc. Lần trước Trình Ý nói hai người bọn họ cũng có thể phát triển tình cảm một chút, cô cũng không đáp ứng, sau này hai bên vẫn không nhắc lại việc này. Cô thấy hắn cũng không phải thật lòng để tâm đến cô. Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, cô dứt khoát không để cho mình nghĩ đến việc này. Cô nào biết, hắn thật sự động tâm.
"Việc này, chuyện sau này, nào ai biết trước đây."
"Tôi sẽ biết." Hắn bắt lấy cô, nâng cằm của cô lên, giọng bình thản. "Chu Hồng Hồng, cô nói muốn cùng tôi, nói lời phải giữ lời."
Cô chính là sợ tính tình hắn lúc này lúc kia vô cùng bất thường, không dám chắc lúc nào sẽ phát tác, cô cũng không dám nhìn đôi mắt cn ngươi âm trầm của hắn, âm thầm cố giả vờ bình tĩnh. "Cái này... Không phải nói chỉ là vì dỗ Lão thái gia sao?"
"Tôi sau đó cũng đã nói rồi, hai chúng ta tất nhiên phải ở cùng một chỗ."
Cô muốn tránh thoát sự kiềm chế của hắn, lại đánh không lại, liền có chút nóng nảy, "Không phải chuyện gì cũng do anh định đoạt."
Hắn tới gần cô hơn một chút, đột nhiên nở nụ cười, "Cô trong lòng mong bám lấy tôi còn gì? Tôi cho cô được như ý nguyện."
"Ai bám lấy anh, tôi không thèm anh." Cô thực sự tức giận, tại sao hắn cứ hết lần này đến lần khác chọc vào vết thương lòng của cô, làm cho cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Không thèm? Tôi cho cô không thèm này!" Hắn tàn nhẫn bóp cằm của cô, sức càng ngày càng nặng, tay kia thì lại đè đầu của cô, khiến cho cô nhích lại gần hắn.
Chu Hồng Hồng thật sự cảm thấy đau.
Hắn bình thường tuy rằng ngả ngớn, nhưng ít nhất chưa từng động tay động chân với cô. Hôm nay đây là lần đầu tiên.
"Có thèm hay không hả?" Hắn mặt ngoài vẫn cười, nhưng đáy mắt là cả một mảnh lạnh lùng.
Cô cũng bỗng nhiên trở nên ngang ngược, không buồn lên tiếng.
Trình Ý thấy dưới cằm của cô đã đỏ bừng, hơi hơi hí mắt, buông cô ra. "Được, còn nhiều thời gian mà."
Cô oán hận đẩy hắn, tông cửa xông ra ngoài.
Từ đó về sau, cô có một khoảng thời gian không đi thăm hắn. Thứ nhất, trong lòng cô tức giận; thứ hai, việc học quả thật vô cùng bận rộn.
Thế nhưng Bà Hai thỉnh thoảng sẽ tới Chu gia la cà.
Bà Hai thấy con trai mình tốt được bảy tám phần, lại vẫn không chịu về nhà, liền oán giận nói với mẹ Chu: "Người ta đều nói sinh đứa con trai không thua kém ai, tôi thì thấy Hồng Hồng nhà bà mới thật là thân thiết."
Mẹ Chu cười, "Con trai con gái đều tốt, chỉ cần là con của mình."
"Tôi thì thấy nó cảm thấy ở nhà không thự do thoải mái bằng bên ngoài, đổ thừa không chịu đi về."
Chu Hồng Hồng ở trong phòng nghe thấy, cảm thấy lời nói này của Bà Hai đã nói đúng đến điểm quan trọng. Ở Trình gia, lão thái gia có quá nhiều quy củ, mỗi lần cô đến đều thấy nơm nớp lo sợ, hơn nữa Trình Ý lại là trời sinh tính tản mạn.
Một hôm, mẹ Chu hầm chút canh bổ dưỡng, bởi vì bây giờ bà đối với Trình Ý cũng không có thành kiến lớn như trước nữa, liền gọi điện thoại gọi hắn bảo lại uống canh.
Chu Hồng Hồng nhìn thấy hắn, chỉ miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi, sau đó lặng lẽ uống canh của chính mình.
Trình Ý coi như rất lễ phép với mẹ Chu, sau đó trống không đáp vài câu với Chu Hồng Hồng. Đợi lúc mẹ Chu vào phòng bếp, hắn mới cười nhạt với Chu Hồng Hồng. "Học tập bận đến thế cơ à?"
Cô nặng nề ừ một tiếng.
Hắn lại lộ ra biểu tình đầy vẻ châm chọc. "Bận đến mức không rảnh để nhớ đến người đàn ông của cô?"
"Anh nói linh tinh gì đấy." Cô hoảng sợ liếc về phía phòng bếp, sợ bị mẹ Chu nghe thấy.
Hắn thì ngược lại tỏ ra vô cùng nhàn nhã thản nhiên, uống một ngụm canh. "Lão gia tử bảo tôi phải đối xử với cô thật tốt."
Chu Hồng Hồng lúc này mới nhớ tới, hai người bọn họ đã lâu không đi đến trước mặt lão thái gia diễn trò rồi, cô nghĩ có thể là lão thái gia lại tạo áp lực cho hắn, nhân tiện nói: "Vậy hai ta hôm khác đi gặp lão thái gia đi."
Hắn giương mắt nhìn cô, nụ cười kia quả thực hồn xiêu phách lạc. "Đau lòng người đàn ông nhà cô rồi hả?"
"Tôi là sợ lão thái gia vung gậy đánh anh, lại khiến anh ốm đau liệt giường." Chu Hồng Hồng đối với mấy từ "người phụ nữ của tôi" "Người đàn ông của cô" cảm thấy rất không tự nhiên, giống như quan hệ của bọn họ chính là như vậy.
Hắn từ trong lỗ mũi hừ ra một câu: "Cô đúng là cái đồ không thành thật."
"Thế rốt cục anh có muốn đi hay không?"
"Đi, đương nhiên phải đi, tôi đây còn phải nhờ vào mặt mũi của cô để lấy lòng lão gia tử đấy."
Chu Hồng Hồng cảm thấy nói không đến vài câu với hắn sẽ tức giận, dứt khoát không thèm nhắc lại.
Trình Ý còn muốn nói điều gì, khóe mắt thoáng nhìn mẹ Chu từ phòng bếp đi ra, bèn dừng lại.
Chu Hồng Hồng uống xong canh liền trốn vào trong phòng, Trình Ý không dây dưa nữa, khách khí nói cảm ơn với mẹ Chu rồi cũng đi về.
Tối thứ bảy, Trình Ý điện thoại tới, kêu Chu Hồng Hồng hôm sau cùng hắn đi thăm lão thái gia. Cô đồng ý.
Đi Trình gia phải đi qua nhà cậu cả của Chu Hồng Hồng, cô bèn đi sớm một chút, đến nhà cậu cả chờ.
Chuyến đi này cô mới biết được, thì ra Trình Ý vẫn có người hầu hạ.
Chu Hồng Hồng nhìn thấy một cô gái nhà ở phía tây làng ở trong sân, dáng vẻ thướt tha mềm mại, ánh mắt hướng về phía Trình Ý, vừa thẹn thùng nhưng cũng lộ ra vẻ thẳng thắn, trong vẻ thẳng thắn lại lộ ra vẻ quyến rũ. Trình Ý hơi cong khóe miệng đáp lại, không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp.
Chu Hồng Hồng bị màn xuân ý dạt dào này đâm thẳng vào mắt. Cô cúi đầu, ra khỏi nhà.
Trình Ý thoáng nhìn thấy thân ảnh của Chu Hồng Hồng, vì thế không để ý mà nói lời từ biệt với cô gái kia. Đợi cho cô gái ấy mặt đầy xuân sắc nhẹ lướt đi, hắn mới nhìn hướng đến Chu Hồng Hồng ở ngoài cửa.
"Vào đi." Lời này nói ra tựa như hắn là chủ nhân ngôi nhà này vậy.
Chu Hồng Hồng nghiêm túc điều chỉnh biểu lại tình, "Không phải đã nói sẽ đi chỗ lão thái gia sao?"
"Ông ấy lúc này còn đang nghe hát." Nói xong hắn liếc cô một cái, "Tôi nói là đi qua đó ăn cơm trưa, cô tối hôm qua kích động quá không ngủ được hả, sớm như vậy đã tới đây."
Điều này khiến cô vô cùng lúng túng, ý thức được mình nhớ nhầm thời gian, lại để cho hắn bắt được trò cười. Cô lập tức quay đầu đi về.
Trình Ý thấy thái bộ này của cô cũng lười nói cô.
Chu Hồng Hồng về nhà liền đi vào phòng mình.
Mẹ Chu nhìn thấy hỏi: "Sao không đi chỗ lão thái gia nữa vậy?"
Mẹ Chu đối với việc con gái nhà mình và Trình Ý diễn trò nhìn mãi đã thành thói quen, có đôi khi bà và Bà Hai tán gẫu, thấy Trình Ý cũng không phải là người đại gian đại ác gì, ít nhất hơn hẳn Trình Hạo mười lần trở lên.
"Con nhớ sai thời gian." Chu Hồng Hồng buồn buồn nói. "Con đi làm bài tập trước, giữa trưa sẽ đi."
"Đi đi, cũng đừng để chậm trễ việc học tập."
Chu Hồng Hồng trả lời Chu mẹ một tiếng, liền nhanh chóng vào phòng của mình.
Cô âm thầm khinh bỉ bản thân, làm sao có thể như vậy. Nhưng mà, cô đã hiểu rõ, trong khoảng thời gian này Trình Ý thật sự rất tự do thoải mái, nói không chừng bây giờ lại có cô gái nhà khác tìm đến cửa cũng nên.
Hắn chính là cái đồ hạ lưu!
Tới gần buổi trưa, Chu Hồng Hồng ở sân ngoài nhà cậu cả nhìn vào, sợ lại gặp được trường hợp tình chàng ý thiếp.
Lại bị bắt tại trận. "Chu Hồng Hồng, cô đến bắt gian hả?"
Cô hé miệng, "Tôi chẳng qua là sợ quấy rầy chuyện tốt của anh thôi."
"Nếu tôi thật muốn làm việc gì, cô còn có thể quấy rầy tôi sao?" Hắn lại treo trên miệng nụ cười hạ lưu đến cực điểm.
"Anh... Anh đúng là không biết xấu hổ!"
Hắn nghiêng người nhìn cô, giống như đang nhớ đến cái gì đó, "Chuyện giường chiếu, thông suốt dĩ nhiên là vui vẻ."
Chu Hồng Hồng từ trong kẽ răng rít ra hai chữ, "Hạ lưu!"
"Hừ, Chu Hồng Hồng, chúng ta cứ chờ mà xem." Hắn buông một câu chẳng liên quan gì, sau đó khóa trái cửa lại, thấy cô vẫn còn ngây tại chỗ, cũng không để ý đến cô, đi thẳng hướng đến Trình gia.
Sau khi kịp phản ứng lại, cô mới đuổi theo, nhưng không muốn sóng vai đi cùng hắn, vì thế đi ở phía sau giữ vững khoảng cách chừng vài bước.
Đi được nửa đường, có một cô gái nũng nịu chào Trình Ý. Hắn tùy ý cười một tiếng, nhưng đã đủ để chết mê chết mệt con gái nhà người ta.
Chu Hồng Hồng làm như không nhìn thấy, đang muốn đi vòng qua, Trình Ý lại chợt níu cô lại, cười nói với cô gái kia: "Ngại quá, tôi và người phụ nữ của tôi đang chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa."