Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 4 - Chương 9




Chân Diệp Thừa Mật trở nên mềm nhũn, hắn té ngã trên mặt đất, ngón tay run rẩy chỉ vào Hải Đường, trong mắt hắn chỉ có hoảng sợ, hắn không thể tin rằng bản thân mình bị trúng độc mà nàng lại có thể đứng bình yên thế kia.

Trên mặt Hải Đường lộ ra nụ cười quỷ dị, nàng nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn rồi cúi người nhìn thẳng vào hắn, “Rất khó chịu đúng không? Ha ha ha, không phải ngươi muốn biết tại sao Diệp Hải Đường chán ghét ngươi sao? Không thích ngươi? Ừm, hiện tại ngươi có thể đi hỏi nàng”, nét sợ hãi trong mắt Diệp Thừa Mật chuyển sang nghi ngại.

“Rất kỳ quái, đúng không? Ngươi là Nhị ca của nàng vậy mà ngươi cư nhiên không phát hiện ra. Xem ra ngươi nói ngươi thích nàng, tất cả đều là lời nói dối”, trong lòng Hải Đường phát sinh một loại khoái cảm, nàng cảm thấy bí mật uất nghẹn lâu nay rốt cục cũng đã có thể nói ra, “Ta có một bí mật, Diệp Hải Đường đã chết từ lâu, hiện tại đứng trước mặt ngươi chỉ là thể xác của nàng mà thôi”, Diệp Thừa Mật dùng sức nắm chặt váy áo của nàng không buông.

Hải Đường dùng sức gạt tay Diệp Thừa Mật ra, hắn mềm nhũng ngồi trên mặt đất mở to mắt nhìn nàng trừng trừng. Đây là sao? Tại sao nàng lại nói như thế? Chẳng lẽ là ảo giác xuất phát từ đáy lòng âm u của chính mình sao?

Hải Đường rút một chiếc túi vải từ trong lòng ngực ra rồi vứt nhanh xuống mặt đất, nàng hít thở sâu để trấn tĩnh lại. Lão thiên a, phải trốn thoát như thế nào đây? Hải Đường không ngừng đập cửa, hy vọng người bên ngoài có thể nghe được, chỉ là tại sao mãi không có ai lên tiếng? Chẳng lẽ hắn không nghĩ sẽ trở ra ngoài sao?

Tại sao đầu lại choáng váng như vậy? Ngay cả hô hấp cũng trở nên mệt nhọc. Không phải đã uống giải dược rồi sao? Chẳng lẽ bản thân mình cũng phải chôn cùng hắn trong này? Không! Hải Đường cắn môi dưới để thanh tỉnh chính mình.

Thế nhưng mi mắt không nghe theo chỉ thị của nàng, trong đầu nàng hiện lên vô số hình ảnh, khi thì kiếp trước, khi thì hiện tại, mọi thứ xen lẫn vào nhau khiến ngay cả nàng cũng không rõ mình đang ở nơi nào.

Thành sư phụ mang theo Tiểu Tam khám xét Diệp phủ. Bọn họ tiến vào một khoảng sân, theo bản đồ của Phương Sở Đình thì nơi này chính là thư phòng lúc trước của Diệp Duy Vũ.

Có người! Thành sư phụ kéo Tiểu Tam nhảy vào trong phòng. Cánh cửa bật mở, một gia đinh mặt quần áo màu than chỉ ừ trong cánh cửa đi ra, một người khác lại từ bên ngoài đi vào, “Diệp Kì, tại sao ngươi lại đi ra đây?”

“Thiếu gia bảo ra đứng chờ bên ngoài, ta muốn đi vệ sinh, ngươi canh gác thay ta một chút”

“Được rồi”, người nọ tựa vào cây cột nhìn hắn rời đi.

Thành sư phụ ra hiệu với Tiểu Tam rồi nhảy tới chỗ người nọ. Thân ảnh còn chưa đáp xuống đất thì đầu ngón tay đã điểm vào huyệt ngủ của người nọ. Thành sư phụ đỡ hắn nằm xuống đất còn thuận tay đặt hắn tựa vào thân cột. Xong đâu đó, hắn xoay người ra hiệu với Tiểu Tam, cả hai lách người ra sau cánh cửa.

Đây là một gian thư phòng, trên bàn còn có một ngọn nến đang cháy, bên cạnh lần lượt là giá sách, trường kỷ…Căn phòng có thể nhìn bao quát chỉ trong một cái liếc mắt, Thành sư phụ cay mày, vừa nãy Diệp Kỳ rõ ràng nói thiếu gia của hắn ra lệnh cho hắn đứng chờ bên ngoài, nói vậy bên trong nhất định có người, tại sao lại không có ai? Chẳng lẽ trong này còn có mật thất?

Chạm vào giá sách, không động đậy, hắn cẩn thận rà xét tìm lối vào. Đang chuẩn bị rời đi thì hắn đột nhiên nghe được thanh âm rung động rất khẽ vang lên từ sau giá sách. Hắn thử áp tai lên nghe, quả nhiên bên trong có mật thất, chỉ là tại sao không tìm được lối vào?

Đang suy nghĩ tìm cách thì bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Thành sư phụ xoay người cảnh giác.

“Là ta”, cánh cửa khẽ mở ra, Tiểu Tam lôi tên gia đinh ban nãy tiến vào, “Sư phụ, ta dùng mê hương, hắn đã bất tỉnh”.

Thành sư phụ chỉ vào trường kỷ, Tiểu Tam hiểu ý đem Diệp Kì đặt lên đó.

Thành sư phụ tiếp tục tìm lối vào mật thất, Tiểu Tam đi tới, nàng trông thấy phía sau giá sách có góc tối liền cầm ngọn nến đến xem, “A, sư phụ, là nơi này”

Nến trên bàn không hề lay động, Thành sư phụ nhẹ nhàng vòng qua bên đó, giá sách phát ra tiếng “lạch cạch” rồi chậm rãi chuyển động để lộ cánh cửa bên trong, Thành sư phụ liếc mắt ý bảo Tiểu Tam đứng lui ra một chút, cánh cửa hé mở, một làn hương thoang thoảng ập đến.

“Sưu hồn?”, Thành sư phụ nhanh chóng đình chỉ hô hấp rồi chạy vọt vào, hắn nhìn thấy một thân ảnh đang nằm ngất cạnh cửa, “Thiếu phu nhân”, Thành sư phụ lập tức chạy đến đỡ nàng ra khỏi mật thất.

Tiểu Tam đỡ Hài Đường nhìn Thành sư phụ lại vọt trở vào trong. Nàng dò xét hơi thở của Hải Đường, còn thở, rõ ràng đã cho nàng giải dược, tại sao nàng lại bị trng độc? Trong lòng Tiểu Tam trở nên khẩn trương, nếu công tử biết nàng cung cấp độc dược cho Thiếu phu nhân thì chỉ sợ chính mình khó tránh khỏi trách phạt. Thành sư phụ đi ra, hắn nhìn nàng lắc đầu, “Diệp Thừa Mật đã chết. Tiểu Tam, tại sao lại thế này? Tại sao Sưu Hồn lại ở xuất hiện ở đây?”

“Sư phụ, là…là Thiếu phu nhânh hỏi xin Tiểu Tam”, Tiểu Tam cúi đầu, Sưu Hồn là độc dược của nàng, sự phụ chắc chắn biết, muốn giấu cũng giấu không được.

“Ngươi! Haiz, mang phu nhân ra ngoài trước đã, ta phải sắp xếp nơi này một chút”, Thành sư phụ bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi lại trở vào trong mật thất, hắn vuốt mắt Diệp Thừa Mật rồi đem hắn đặt nằm trên giường, túi hương thì bỏ vào ngực áo của chính mình. Sau đó, hắn vác Diệp Kì vào trong rồi đặt ngồi lên bàn, một chiếc đũa được nhét vào tay hắn. Thứ lỗi, người này không thể lưu lại.

Làm xong hết thảy, Thành sư phụ đóng cửa, khôi phục lại lối vào mật thất rồi lách mình ra khỏi thư phòng.

Ngày thứ hai, Diệp gia náo loạn, Diệp Thừa Mật cùng Diệp Kì chết trong mật thất, tình hình phỏng chừng là tự sát. Bộ khoái Ứng Thiên phủ phi tuấn mã nhanh chóng báo cáo vụ án lên kinh thành, Thượng thư đại nhân suốt đêm chạy về Ứng Thiên phủ.

Diệp Duy Vũ nhìn thi thể nhi tử, trong lúc nhất thời hắn không thể thu nạp được sự thật này liền té ngồi trên mặt đất. Xét theo tính cách của Diệp Thừa Mật, hắn tuyệt đối không thể tự sát, nhưng đến tột cùng là ai xuống tay? Nghe hạ nhân nói đêm đó Diệp Thừa Mật bắt cóc Hải Đường đem về nhà và nhốt nàng trong mật thất, nói thế thì…Hải Đường đâu? Tại sao lại không có nàng ở đây?

Hộ viện trong phủ báo lại, đêm đó hắn vẫn canh giữ ở cửa, không nhìn thấy bất kì kẻ ra nào ra vào, vậy thì Hải Đường đâu? Sau khi Diệp Duy Vũ trấn tỉnh, hành động đầu tiên của hắn là…đến Phương gia.

Ngồi trong đại đường Phương gia, sắc mặt Diệp Duy vũ xanh mét. Một lát sau, vài hạ nhân nâng ghế đệm vào cửa, Hải Đường nằm trên ghế, vẻ mặt mệt mỏi, ngay cả động tác nâng đầu lên cũng gặp khó khăn.

“Hải Đường, ngươi làm sao vậy?”, vốn muốn “khởi binh vấn tội” nhưng Diệp Duy Vũ cũng không khỏi quan tâm đến nữ nhi.

“Phụ thân, nữ nhi không thể xuống đất hành lễ người, thỉnh người tha thứ?”, Hải Đường hơi thở mong manh.

“Hải Đường, sao lại thế này?”

“Nữ nhi không biết, từ sau khi trở về liền ngất xỉu, ngày hôm trước mới tỉnh”

Diệp Duy Vũ nhìn đánh mắt nhìn đám hạ nhân phía sau, một trung niên độ bốn mươi tuổi phía sau đang tiến lên bắt mạch cho Hải Đường, mi mắt hắn khẽ giật, sau đó Diệp Duy vũ khẽ giọng nói nhỏ bên tai nàng hai câu.

“Thừa Mật đã nói gì với ngươi?”

“Nhị ca? Ngày ấy Nhị ca mang Hải Đường về nhà, Nhị ca nói rất nhiều chuyện trước đây và khuyên nữ nhi thuyết phục tướng công giúp Nhị ca”

“Sau đó thế nào?”, vẻ mặt Diệp Duy Vũ thật khẩn trương.

“Sau đó ta đáp ứng Nhị ca sẽ khuyên nhủ phu quân nên Nhị ca để nữ nhi ra khỏi phủ. Nữ nhi còn chưa đến được Phương gia đã ngất xỉu, cũng may có hộ viện trong phủ phát hiện đưa nữ nhi trở về. Phụ thân, Nhị ca đâu rồi?”

Diệp Duy Vũ nhìn vẻ mặt tự nhiên của nàng liền khẽ thở dài, “Ngươi đã bị trúng độc…giống Nhị ca của ngươi. Bất quá, ngươi may mắn hơn Nhị ca. Hải Đường a, trong mật thất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Mật thấy? Ta chỉ đột nhiên ngửi được một mùi hương, Nhị ca…lúc nói chuyện vẻ mặt thật kích động, ta cũng không biết vì sao!?”, Hải Đường thở hổn hển, hai mắt từ từ nhắm lại tựa như đã khí tàn lực kiệt.

“Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, phụ thân sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi”

Diệp Duy Vũ lên xe, hắn hỏi gã trung niên bên cạnh, “Hải Đường thật sự trúng độc?”

“Đúng vậy, hơn nữa lại là bị vào mấy ngày trước, độc tố vẫn còn trong thân thể Tam tiểu thư”

“Nói như vậy chuyện này không liên can đến nàng. Vậy thì là ai? Ngay cả Hải Đường cũng không buông tha, người này khẳng định muốn tiêu diệt cùng lúc Diệp gia và Phương gia”

“Lão gia, loại độc này rất ít gặp, có tên gọi là Sưu Hồn. Tam tiểu thư vì rời đi sớm nên mới có thể bảo vệ tính mạng”

“Đã hiểu. Ngươi lập tức đi thăm dò, xem ai là người sở hữu loại độc này?”

Diệp Duy Vũ vừa đi thì Phương Sở Đình từ bên ngoài tiến vào, nhìn Hải Đường kiệt sức ngồi trên giường, trong lòng hắn có chút tức giận. Ngày ấy nếu không phải Thành sư phụ tiến vào sớm thì chỉ sợ Hải Đường đã mất mạng, tại sao nàng có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy?

Thành sư phụ vẫn canh giữ Đường Viên và giúp đỡ Nhâm cô giải độc cho Hải Đường.

“Ta không muốn giết hắn, chỉ là lúc ấy thật khẩn trương nên vô ý bóp nát viên thuốc độc”, đáp án của Hải Đường làm lòng người nhẹ nhõm, nghĩ kỹ thì Thiếu phu nhân cũng không phải là loại người nhẫn tâm đến vậy.

“Trên tay người không phải có sẵn giải dược sao?”, Tiểu Tam vẫn quỳ trên mặt đất, may mắn Thiếu phu nhân không sao, bằng không nàng chết trăm vạn lần cũng không đủ đền tội.

“Lúc ấy ta không biết nó đã vỡ nát nên hít vào rất nhiều, sau đó mới tìm thấy giải dược”, Hải Đường nhớ lại tình hình ngày đó của mình quả thật nguy hiểm, nếu bản thân mình không phát hiện thì chỉ sợ phải cùng Diệp Thừa Mật xuống suối vàng.

“Công tử, là Tiểu Tam đưa Sưu Hồn cho Thiếu phu nhân, thỉnh công tử trách phạt”, Tiểu Tam dập đầu quỳ lạy Hải Đường, tuy rằng nàng biết bản thân mình sẽ bị trách phạt nhưng vẫn không hối hận, giúp công tử loại bỏ một kẻ địch, báo thù cho Tiểu Ngũ, hết thảy đều đáng giá.

Sở Đình nhìn Hải Đường rồi nhìn sang Thành sư phụ, hắn không biết phải trách phạt nàng như thế nào.

“Tướng công, là Hải Đường nhờ cậy Tiểu Tam, không nên trách nàng. Lúc ấy ta bị Diệp Thừa Mật làm cho tức giận điên cuồng, sau mới biết giết người không phải là chuyện đơn giản, vậy mà kết quả vẫn là hắn chết dưới tay ta”, Hải Đường thở dài, tuy rằng nàng không cố ý muốn giết hắn nhưng dù sao bản thân mình cũng đã nổi lên sát tâm.