Thời điểm Phương Sở Đình còn ở kinh thành, Hải Đường thường xuyên lẻn đến Cẩm Hồng Lâu tìm hiểu tin tức của hắn, Tiểu Tam luôn nói công tử chưa đưa tin tức trở về, tuy rằng biết không có tin tức chính là tin tức tốt nhưng nàng vẫn lo lắng nhiều ngày ngủ không yên. Cho đến bây giờ, giác quan thứ sáu của nữ nhân rất linh nghiệm, trên đường đi Phương Sở Đình quả nhiên gặp chuyện.
Linh cửu Chu Lệ hồi kinh, Phương Sở Đình lập tức lên kinh, tin tức từ Nhạc An phủ cùng Hán Vương chiêu binh mãi mã, nói là vùng lân cận Nhạc An phủ sơn tặc hoành hành nên phải mở rộng tư binh để tự bảo vệ mình. Hoàng Thượng còn chưa đăng cơ nên không tiện can thiệp, Chu Chiêm Cơ phái thân tín của mình đi trước điều tra, Phương Sở Đình cũng bị phái đi để đề phòng sự tình có biến.
Phương Sở Đình mang theo một nhóm người tiến đến Sơn Đông phủ liền gặp một đám hắc y nhân từ trong rừng xông ra, bọn họ không nói lời nào mà chỉ biết liều mạng chém giết.
Đám người Đại Nhất đánh xe ngựa chở Sở Đình, vừa đánh vừa lui, thấy tình thế không ổn liền nhảy xuống xe ngựa, “Công tử, ngài cùng sư huynh đi trước, chúng ta cản phía sau”
“Được, các ngươi cẩn thận, Thành Thụy, chúng ta đi trước”, Phương Sở Đình hạ mệnh lệnh, hắn biết bản thân ở lại đây chỉ làm liên lụy bọn họ.
Thành Thụy lên xe kéo dây cương, vừa chạy được hơn mười bước thì bên cạnh bỗng xuất hiện một hắc y nhân cưỡi ngựa mang theo cung tiễn bắn điên cuồng về phía xe ngựa, Thành Thụy hét lớn một tiếng, “Thiếu gia, cúi xuống!”, lời còn chưa dứt thì vài mũi tên cắm phập vào trong xe.
Xe ngựa phóng như điên được vài dặm, hắc y nhân vẫn bám sát phía sau, vô số mũi tên không ngừng bay tới, hai bên giằng co được hơn mười dặm. Nhìn thấy tường thành phía xa xa, Thành Thụy vui mừng hô lên, “Thiếu gia, đã đến tường thành, ngài cố kiên nhẫn một chút nữa!!!”, người đuổi theo phía sau nhìn thấy tường thành liền kéo cương ngừng lại rồi trơ mắt nhìn xe ngựa bỏ xa.
Thật lâu không nghe thấy hồi âm, tim Thành Thụy đập nhanh gấp trăm lần, hắn một tay giữ dây cương một tay nhấc rèm xe quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Đình đã ngất lịm trong xe, trên lưng là một mũi tên cắm sâu, quần áo trên người loang lổ vết máu. Thành Thụy cố nén hoảng hốt, hắn đặt tay lên cổ thiếu gia xem xét, thật may mắn…Hắn thúc ngựa phóng nhanh hơn nữa, hy vọng có thể vào thành càng sớm càng tốt.
Vào thành, Thành Thụy bất chấp người đi đường chỉ trỏ mà phóng xe ngựa cắm đầy mũi tên lao đi như điên. Hắn tùy tiện tìm một y quán, nhảy xuống xe, ôm Phương Sở Đình lao vào bên trong, “Đại phu đâu, mau cứu mạng!”
Rèm thô lập tức bị người kéo lên, bọn họ tiến vào nội đường, một vị lão đại phu đang xem bệnh nhìn thấy cảnh này lập tức tiến lại, “Đây là chuyện gì?”. Trên lưng người này trúng tên, sự tình này không thể tùy ý cứu chữa!”
“Trên đường vào thành gặp cường đạo! Thiếu gia nhà ta bị thương, thỉnh đại phu cứu mạng!!!”
“Cường đạo? Nơi này của chúng ta luôn thái bình, đã xuất hiện cường đạo bao giờ chứ?”, lão đại phu vừa giúp Phương Sở Đình rút tên ra khỏi lừng vừa thì thầm tự nói.
Đại phu lấy ra một thanh đao nhỏ rồi tiến đến thổi bếp lò, “Đưa ta!”, Thành Thụy tiến đến đoạt lấy thanh đao, vận nội lựa, lưỡi đao đỏ lên, để lão đại phu làm cho thanh đao này nóng lên thì phải chờ đến bao giờ?
Lão nhân nhìn thân thủ của hắn liền nói, “Đợi lát nữa ta rút mũi tên ra, ngươi phải lập tức cầm máu cho hắn”
“Đã hiểu”
Sau khi cắt sạch chỗ da thịt bị thương, lo nhân dùng lực hét lên một tiếng, mũi tên bị rút lìa ra.
Thành Thụy ở bên cạnh điểm nhẹ vài vị trí trên lưng hắn giúp phong bế huyết mạch, hắn cúi người hỏi, “Thiếu gia!?”
“Thành Thụy…!”, thanh âm thật sự suy yếu, dường như đã kiệt sức.
Thành Thụy thở dài nhẹ nhõm, “Thiếu gia, đừng nói nữa, đã ổn rồi!”
“Đại…Nhất…”, Phương Sở Đình cố gắng thều thào.
“Ngài yên tâm, bọn họ một lát nữa sẽ đến”, Thành Thụy nhìn đại phu băng bó cho Phương Sở Đình rồi chạy đi tìm một đứa nhỏ, cho hắn một thỏi bạc để nhờ hắn đi truyền tin. Ở khu vực này có căn cứ bí mật của bọn họ, hy vọng nhóm người Đại Nhất có thể bình an đến nơi.
Qua hai canh giờ, Đại Nhất xông vào, trên tay hắn còn mang theo ngọn thương, quần áo bê bết vết máu, miệng vết thương trên cánh tay chỉ băng bó tùy tiện, hắn vừa tiến vào đã hỏi, “Công tử thế nào?”
Thành Thụy nhìn miệng vết thương trên tay hắn liền gọi đại phu đến thay hắn băng bó, “Thiếu gia vẫn chưa tỉnh lại, bị thương quá nặng, bọn họ đâu?”
“Đại Nhi trông coi, có mấy người võ công yếu kém nên bị thương, số còn lại đều ổn, đa phần bị thương nhẹ. Sư huynh, bọn kia không giống sơn tặc bình thường, xuống tay ngoan độc, hơn nữa kỷ luật rất cao, tiến lui có trật tự. Oái!”, Đại Nhất kêu lên khiến đại phu giật mình ngừng tay, “Không sao không sao, tiếp đi!”
Thành Thụy không trả lời hắn, chỉ là âm thầm lo lắng, đợi thêm lát nữa vết thương trên cánh tay của Đại Nhất đã được băng bó xong, “Đại Nhất, tìm một người không bị thương trở về Ứng Thiên phủ báo tin, đúng rồi, không cần báo với người trong phủ chuyện thiếu gia bị thương”
Phòng tiếp khách trong Phương phủ, Tiểu Tam cầm túi vải nhỏ trên tay ép vào ngực, trong túi là một viên độc dược mà nàng đã hứa giúp Hải Đường tìm kiếm. Kỳ thật viên độc dược này luôn có sẵn ở chỗ nàng, việc giúp đỡ tìm kiếm bất quá chỉ là một cái cớ, nàng ta sẽ thật sự vì công tử, vì Tiểu Ngũ mà hạ sát ca ca của chính mình sao? Tiểu Tam vẫn không tin được, tuy rằng công tử đã nói nàng ta không đứng về phía Diệp Thừa Mật nhưng nói thế nào bọn họ cũng có quan hệ huyết thống. Chỉ là, ngày ấy khi đến tìm, phu nhân dường như rất oán hận Diệp Thừa Mật, chẳng lẽ Diệp gia bọn họ đều vô tình như vậy sao, lúc trước Diệp công tử còn không phải chết trong tay huynh đệ của chính mình?
“Tiểu Tam? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến tìm ta?”, bình thường đều là Hải Đường đến tìm nàng, tại sao hôm nay nàng lại trực tiếp đến Phương phủ?
“Ta mang đồ vật đến cho người”
“Vật gì?”
Tiểu Tam run rẩy một chút, phải chăng ngày đó nàng chỉ nhất thời xúc động mà thôi, “Phu nhân đã quên rồi sao? Ngày ấy ở Cẩm Hồng Lâu người đã nhờ Tiểu Tam tìm giúp”
“A, đúng là đã quên!”, ngày ấy nàng thật sự nộ khí xung thiên.
Nghe Hải Đường nói như thế, Tiểu Tam khẽ cắn môi, bàn tay vốn dĩ đã xiết chặt lại càng xiết chặt thêm, quả nhiên người Diệp gia không thể tin được, “Phu nhân hối hận?”
“Không phải chính ngươi khuyên ta đem việc này giao cho tướng công xử lý sao?”
Tiểu Tam mỉm cười nhẹ nhàng, “Phu nhân lo lắng rất đúng, thứ này thiết nghĩ phu nhân không cần, Tiểu Tam xin cáo lui trước”, lời nói đi nhưng người vẫn không động, “Đúng rồi, Tiểu Tam có việc quên nói với phu nhân, hiện tại công tử đang ở Phong Huyền, chỉ sợ phải qua vài ngày nữa mới có thể trở về”
“Tại sao?”
Tiểu Tam thở dài, nàng cúi đầu lau khóe mắt, “Công tử…haiz, phu nhân không nên làm khó ta, công tử không cho ta nói”
“Cứ nói đừng ngại, nếu hắn trách ngươi thì cứ trực tiếp đến tìm ta”
“Haiz, trên đường đi công tử bị thương, bị thương rất nặng, hiện tại đang nằm trong y quán, nghe người báo tin nói rằng thiếu gia bị một hắc y nhân hành thích”, nàng vừa nói vừa vụng trộm đánh giá biểu tình của Hải Đường.
Hải Đường nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, một việc quan trọng như vậy nàng lại không nói trước, tại sao đợi đến lúc này mới nói, bị thương sao, rất nặng sao, “Tiểu Tam, ngươi có biết làm sao đến đó không?”
“Phu nhân muốn đến Phong Huyền? Chuyện này…Tiểu Tam không thể giao đãi với công tử…”
“Đừng nói nữa, ta đi chuẩn bị muột chút, đợi lát nữa sẽ đến Cẩm Hồng Lâu tìm ngươi”, Hải Đường cắt ngang lời Tiểu Tam, nàng vội vàng chay về phía nội điện.
Thành Thụy nhìn Hải Đường từ trên xe ngựa nhảy xuống, hắn trừng mắt liếc nhìn Tiểu Tam, Tiểu Tam nhún vai, “Thiếu phu nhân, tại sao người lại đến đây?”
“Hắn sao rồi?”, Hải Đường sốt ruột hỏi.
“Công tử đã đỡ nhiều rồi, đang ở nội đường nghỉ ngơi”, hôm nay chỉ mới vừa từ y quán trở về, không ngờ Thiếu phu nhân lại chạy đến đây, chẳng phải đã bảo Tiểu Tam đừng nói rồi hay sao? Tại sao vẫn để người trong phủ biết tin?
“Ta đến xem”, Hải Đường vừa nói vừa mở cửa tiến vào.
Phương Sở Đình cởi trần nằm trên giường, một mảnh vải trắng băng bó vết thương, trên mảnh vải còn thấm vết máu, Hải Đường mở cửa tiến vào nhìn thấy cảnh này liền liên tưởng đến Tiểu Ngũ ướt đẫm máu tươi, chân nàng nhũn ra không thể nhúc nhích, Thành Thụy đứng một bên lo lắng nhìn nàng, “Thiếu phu nhân!”
“A!”, Hải Đường phục hồi tinh thần, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Người vào trước, ta đi xuống bếp”, Thành Thụy nhìn nàng đi vào rồi giúp nàng đóng cửa lại.
Hải Đường nhẹ nhàng tiến đến cạnh giường, nhìn thấy vết thương trên lưng hắn, nàng muốn sờ một chút nhưng lại rụt tay lại. Hải Đường thở dài ngồi xuống ghế đặt cạnh đó, nàng nhìn hắn đến xuất thần.
Phương Sở Đình giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hải Đường đang ngồi trên ghế, đầu tựa vào tay, tay đặt trên thành giường, bộ dáng đã thiếp ngủ. Nữ nhân này, chỉ sợ khi nàng tỉnh dậy lại hô hoán tê tay tê chân, hắn đang định ngồi dậy ôm nàng đặt lên giường mà quên béng chính mình đang bị thương, thân người vừa động thì miệng vết thương lại bung ra, “A!”
Hải Đường mở mắt, nhìn thấy hắn cắn răng nhìn mình, nàng hỏi, “Sao vậy? Miệng vết thương đau?”, nàng vừa xoa xoa cánh tay của chính mình vừa nhảy xuống ghế.
“Không sao, bị tê tay phải không?”
“Muốn uống nước? Để ta giúp ngươi”, nàng nhanh chóng bê tách trà tiến tới rồi đỡ đầu cho hắn uống một ngụm, “Làm sao mà bị thương thành ra thế này?”, lúc ấy nhìn biểu tình của Tiểu Tam còn tưởng rằng hắn chỉ bị thương nhẹ, không ngờ lại nghiêm trọng thế này.
“Một mũi tên cắm ở đây”, Phương Sở Đình khoa tay múa chân.
“Là ai làm?”, Hải Đường muốn chứng thật một chút.
Phương Sở Đình nhìn nàng một cái rồi hạ mí mắt, “Sơn tặc”
Hải Đường không nói gì, Tiểu Tam bảo là một hắc y nhân, có thể là đám người đã tập kích mình lúc trước? Nếu đúng thì chỉ có một khả năng, lại là chuyện tốt của Diệp Thừa Mật, hắn còn không chịu dừng tay đem những người xung quanh mình đặt vào vòng nguy hiểm. Trong đầu nàng văng vẳng lời nói của Tiểu Tam, chẳng lẽ…phải làm như vậy sao?
Canh ba, Hải Đường vẫn còn trằn trọc trên giường, Phương Sở Đình đã ngủ say, đầu hắn ghé vào vai nàng, từng tiếng ngáy nho nhỏ vang lên trong đêm yên tĩnh.
Hải Đường lặng lẽ xuống giường rồi bước ra khỏi phòng, nàng đứng trên hành lang tựa vào cột suy nghĩ. Diệp Thừa Mật đến khi nào mới chịu buông tay? Hải Đường có chút khó chịu, bản thân mình bị tập kích, Tiểu Ngũ mất, Phương gia bị kiện lên quan phủ, Nhị thúc ra riêng, hiện tại đến phiên Sở Đình bị thương, hết thảy đều liên quan đến hắn, dù không phải hắn tự mình động thủ nhưng hắn cũng không thể trốn thoát can hệ.
“Phu nhân, đã trễ thế này còn chưa ngủ?”, Tiểu Tam thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng nàng, Hải Đường giật mình che miệng, trái tim suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hải Đường vỗ vỗ ngực đáp lời, “Không phải ngươi cũng chưa ngủ đó sao?”
“Tiểu Tam không ngủ được nên ra ngoài này một chút, phu nhân cũng vậy sao?”
“Ngươi vì chuyện gì mà không ngủ được?”
Tiểu Tam không nhìn nàng mà chỉ nhìn vào bức tường ngoài sân, “Tiểu Tam mơ thấy Diệp công tử cùng Tiểu Ngũ, sau đó liền tỉnh giấc”