Sau khi Phương Sở Đình tiễn bước Hải Đường, hắn một mình trở về quán trọ, cầm hồ sơ trên tay, dù cố gắng tập trung thế nào thì trong đầu hắn vẫn hiện lên ánh mắt của Hải Đường lúc rời đi, tại sao nàng nói mình phải đi cùng với nàng? Hắn đã giải thích với nàng, rằng chính mình sẽ không hành sự lỗ mãng, tại sao nàng vẫn không tin mình? Quên đi, tốt hơn là đem chuyện nơi này giải quyết trước rồi trở về nhà càng sớm càng tốt. Hắn thờ dài rồi mở tập hồ sơ ra một lần nữa.
Trong đại lao hình bộ, Phương Sở Đình cầm lệnh bài Hoàng Thượng ngự ban đi vào đại lao, phần lớn phạm nhân nơi này có liên quan đến vụ án mưu phản của Hán Vương, nhìn thấy có người tiến vào, thanh âm kêu oan trỗi dậy, nha dịch đem hắn đưa đến một gian đại lao rồi mở cửa cho hắn đi vào.
“Hiền tế?”, từ góc sáng sủa truyền đến một thanh âm.
Phụ thân của Tô Lam Nhân đứng lên rồi chạy hai bước đến chỗ hắn, xiềng xích dưới chân lạo xạo, hắn tóm lấy tay Sở Đình, trong thanh âm mang tiếng khóc nức nở, “Hiền tế a, ngươi phải cứu ta a!”
Nhìn xiềng xích dưới chân hắn, Phương Sở Đình cau mày, một lão nhân đã sống hơn nửa thập kỉ cần phải đối xử như vậy sao, “Nhạc phụ đại nhân, ngài ngồi xuống trước rồi nói”, trong phòng giam không có chỗ ngồi, chỉ có duy nhất một chiếc giường chiếu rách nát, hai người liền ngồi chiếu.
“Hiền tế, ta biết ngươi là hồng nhân trước mặt long nhan, ngươi nói một câu có thể sánh bằng người khác nói mười câu, ngươi nhất định phải cứu ta”, Tô Thành sống chết tóm lấy tay Sở Đình không buông.
Phương Sở Đình chịu đau rút tay hắn ra khỏi tay mình, “Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế tự nhiên sẽ cố hết sức, chỉ là còn thỉnh ngài kể lại tất cả sự tình”
“Ta…ta…haiz..”, Tô Thành khẽ thở dài, “Ta chỉ có thể trách chính mình a, bị lợi danh làm hồ đồ, chỉ là…ta cũng chẳng làm gì a, chẳng qua ta chỉ nghe lời lão hồ ly Diệp Duy Vũ kia mà thôi, ta không hề tiếp xúc với Hán Vương, hiền tế, ngươi phải tin tưởng ta”
Quả thật có chút chán ghét! Hắn thản nhiên thừa nhận hành vi phạm tội cùng Diệp Duy Vũ, vậy mà còn muốn thoát tội, “Nhạc phụ đại nhân, kỳ thật tất cả mọi người điều biết, Tô gia sở dĩ còn có thể chống đỡ đến ngày hôm nay là bởi vì Thái phi nương nương. Ta nghĩ, ngài so với ta còn r hơn, chỉ cần nàng không có việc gì thì Tô gia cũng sẽ vậy”
“Đương nhiên ta biết, tại thời điểm nàng còn là Thái phi, cho dù Diệp Duy Vũ đã phải đển tội thì Tô gia vẫn bình yên vô sự, chỉ là…về sau…haiz…kỳ thật hai tháng trước Oánh Nhi cũng đã bị giam vào Tông Nhân phủ, lúc ta nhận được tin tức còn không dám tin, Oánh Nhi là Thái phi tiêng hoàng sắc phong, làm sao nàng có thể…có thể bị bắt giam vào Tông Nhân phủ? Sau có người trong cung lén lút đưa tin, ta cũng đã thăm dò rất nhiều, chỉ là không cách nào gặp nàng để tìm hiểu, đám người trong Tông Nhân phủ ngay cả ngân lượng cũng không thèm nhận”, hắn vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài.
“Tội danh của nương nương đã định rồi, ngài biết không?”
“Biết. Bọn họ nói nàng là đồng đảng của Hán Vương, ta biết bản thân mình đã làm liên lụy đến nàng, nhưng nàng vẫn không trách ta. Chỉ là, bảo nàng mưu hại Hoàng Thượng, chuyện này có khả năng sao? Hán Vương đã thất thế, Oánh Nhi chẳng lẽ không biết nắm rõ tình hình?”, Tô Thành vẫn không tìm được đáp án cho thắc mắc này.
“Thật kỳ quái”, Phương Sở Đình thấy hắn nói như vậy càng chắc chắn ý tưởng trong đầu, Oánh Nhi khẳng định chẳng biết gì cả.
“Hiền tế a, ta thật sự không còn biện pháp đối với chuyện của Oánh Nhi, bất quá, ngươi cũng không thể mặc kệ Tô gia a. Ngươi có thể nói với Hoàng Thượng một tiếng, để ngài đặc xá tội của ta, tuy Tô Thành ta không đóng góp nhiều công lao nhưng nhiều năm qua vẫn không phạm tội nào, xin Hoàng Thượng lưu tình…”
“Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế chỉ có tận sức, Hoàng Thượng đã muốn định tội, bản thân ta chỉ là một quan lục phẩm nho nhỏ há có thể lung lay?”, Phương Sở Đình càng nghe càng mất kiên nhẫn, người này vĩnh viễn chỉ biết có mình, tại sao hắn lại không nghĩ đến Oánh Nhi?
“Ngươi không nể tình Lam Nhân thì cũng phải nể tình Hoằng Ngọc a, hơn nữa, chuyện lúc trước của ngươi cùng Oánh Nhi…ta cũng biết. Nếu không phải lão hồ ly Diệp Duy Vũ kia đem nàng tiến cung thì nói không chừng chúng ta đã thân càng thêm thân”, lời cuối cùng hạ thấp thanh âm rót vào tai hắn, ý tứ trong đó không phải là hắn không hiểu, chỉ là, càng như vậy, hắn lại càng không muốn giúp.
Ra khỏi địa lao, Phương Sở Đình có chút ão não. Người này đem nữ nhi của chính mình tiến cung, hiện tại lại không vì nàng suy nghĩ, hắn chỉ muốn mình thoát tội, thật sự không đáng giúp đỡ, xem ra phải đến Tông Nhân phủ một chuyến để tìm hiểu chút tin tức.
“A, Phương Đại Nhân!”, Hồng đại nhân vốn đang uống trà ở lệnh đường Tông Nhân phủ, trông thấy Phương Sở Đình tiến vào liền lập tức đứng lên ón chào, “Ngọn gió nào mang ngài đến đây vậy, xin mời vào!”. Tuy nói Phương Sở Đình có chức quan thấp hơn hắn nhưng trong triều ai chẳng biết hắn đã theo Hoàng Thượng từ những năm đầu Vĩnh Lạc, hiện tại chính là hồng nhân trước mặt Hoàng Thương, việc thăng quan tiến chức đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
“Hồng đại nhân, hạ quan không dám, còn thỉnh đại nhân để hạ quan thi lễ”
“Đừng đừng đừng, trong triều chúng ta là đồng liêu, nhưng ra ngoài gọi ta một tiếng đại ca là vui rồi”, Hồng đại nhân xua tay liên tục.
“Lễ nghi không thể quên, thỉnh đại nhân đừng làm hạ quan khó xử”, hắn nói xong liền thi lễ theo quy củ.
Hồng đại nhân vội vàng kéo hắn ngồi xuống, “Sở Đình lão đệ, hôm nay đến đây tìm ta có chuyện gì sao?”
Hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng, “Hồng đại nhân, nghe nói hiện tại Oánh thái phi bị nhốt tại Tông Nhân phủ, có chuyện như vậy sao?”
“Haiz, lão đệ, hiện tại đã không thể xưng hô như vậy nữa, Hoàng Thượng đã thu hồi sắc phong này từ sớm, phải gọi là Tô thị a”, Hồng đại nhân ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Người này đúng là thấy sang bắt quàng làm họ, mới đó mà đã lược tên và trực tiếp gọi Sở Đình một tiếng lão đệ, “Đại nhân, chắc ngài đã biết Tô thị là tỷ tỷ của tiểu thiếp nhà ta?”
“Biết, tại sao lại không biết, chuyện này tuy đã xảy ra vào năm Vĩnh Lạc nhưng ta vẫn nhớ rất rõ. Thế nào? Người trong nhà nhờ ngươi tới sao?”
“Đại nhân anh minh, nữ nhân nhà ta cứ càu nhàu mãi, nàng muốn nhờ ta đến xem qua tỷ tỷ của nàng, ngài xem…có tiện không?”, nghe đến đó, Hồng đại nhân nở nụ cười đắc ý, quả nhiên đã bị hắn đoán trúng.
“Chuyện này…lão đệ a, không phải đại ca ta không giúp ngươi”, hắn nói xong liền nhìn trái nhìn phải một chút rồi nhẹ nhàng hạ thấp thanh âm, “Chuyện này…lão đệ a, trừ bỏ Hoàng Thượng, không ai có thể làm chủ. Thế nhưng, nể tình hai chúng ta, ta liền nhiều lời mộ chút, hiện nàng bị nhốt bên trong, cơm nước hai bữa đều được đưa từ cửa sổ nhỏ vào”
“Vậy sao?”, Sở Đình nhướng mi, tuy rằng tình huống này hắn đã dự đoán trước, chỉ là không ngờ lại nghiêm khắc đến như vậy.
“Ừm!”, Hồng đại nhân làm bộ dáng khó hiểu.
“Còn thỉnh đại nhân chỉ cho hạ quan một con đường tốt”
“on đường tốt?”, Hồng đại nhân mỉm cười nhìn lên trời chắp tay, “Hoàng Thượng”
“Haiz, hạ quan đã hiểu”, Phương Sở Đình đứng lên chắp tay thi lễ, “Hôm nay đã quấy rầy đại nhân, ngày sau lại đến bồi tội”
“Đâu có , đâu có”
Đang định ra khỏi cửa, Phương Sở Đình chợt nhớ tới một chuyện, hắn liền dừng chân quay đầu lại, “Hồng đại nhân, hạ quan còn có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài”
Hồng đại nhân nhìn hắn mỉm cười, “Đừng nói thỉnh giáo, tại sao lại xa lạ như vậy. Lão đệ ngươi có gì không hiểu thì chỉ cần đại ca ta có thể giải đáp liền nói hết”
“Nghe nói…mấy tháng trước trong cung xuất hiện thích khách?”
“Đúng vậy, quả là có chuyện đó”, Hồng đại nhân trả lời không cần suy nghĩ.
“Thích khách kia thế nào rồi? Hiện tại hắn vẫn bị nhốt?”
Hồng đại nhân nhìn hắn với vẻ không tin, hắn là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, tại sao lại không biết, “Đã chết, nghe nói đến ngày thứ hai liền bị xử tử”
“Thân phận của hắn thế nào?”
Hồng đại nhân hoài nghi nhìn hắn một chút rồi hạ thấp giọng, “Nghe nói là cung nữ trong phủ Tô thị, những việc khác ta không rõ ràng lắm, việc này cũng không thuộc Tông Nhân phủ quản lý, là việc của cẩm y vệ a! Bất quá, theo ta đoán, chuyện này Tô thị không thoát khỏi can hệ, bằng không tại sao Hoàng Thượng lại thu hồi sắc phong của nàng, đã vậy còn giam giữ trong này”
Cẩm y vệ? Phương Sở Đình vừa nghe thấy ba chữ này liền chấn động, chuyện này còn can hệ đến cẩm y vệ?
“Hạ quan tạ ơn Hồng đại nhân, về sau nếu còn tin tức gì, thỉnh đại nhân chỉ điểm thêm. Hạ quan xin cáo từ trước, không cần tiễn!”
“Đại ca ta sẽ không tiễn ngươi, người đâu, tiễn khách!”, nhìn Phương Sở Đình đi ra cánh cửa, Hồng đại nhân cũng nhanh chóng thay đổi trang phục nhập cung, chuyện này vẫn nên báo lên Hoàng Thượng, dù sao hắn đến cũng là vì tìm hiểu chuyện Tô thị.
Mấy ngày nay Phương Sở Đình quả thật buồn bực, hắn đã tìm đến không ít người, bọn họ đều là người Hoàng Thượng coi trọng, nếu không cũng là tam triều nguyên lão. Chỉ là, bọn họ không ai có thể giúp hắn, nếu không lảng tránh nói vòng quanh thì là nói thẳng không giúp được, hắn chẳng qua chỉ muốn biết chân tướng, cũng không yêu cầu cứu Oánh Nhi, tại sao b những người này lại khó chịu như vậy?
Xem ra quả thật chỉ còn một con đường, đó là tìm Hoàng Thượng để hỏi rõ, trước tiên không cầu tình hoặc cứu Tô gia, chỉ là hỏi rõ chuyện này rốt cuộc như thế nào? Kỳ thật Phương Sở Đình cũng không xác định được, dù sao Hoàng Thượng hiện tại đã là cửu ngũ chí tôn, đã không còn là nhóm ba người đồng tâm cộng khổ ở Quốc Tử Giám ngày nào nữa.
Hoàng Thượng kỳ thật vẫn nhớ tình bằng hữu năm xưa, bằng không sẽ vì Thừa Nghệ mà buông tha những người khác trong Diệp gia, bằng không sẽ không bàn chuyện gọi hắn vào kinh nhận chức quan. Chỉ là lo lắng của Hải Đường luôn quẩn quanh trong đầu hắn, hắn quả thật không dám đặt trăm mạng người Phương gia vào vòng nguy hiểm, nếu Hoàng Thượng trách tôi, hắn chỉ mong ngài có thể nể tình phụ thân mà buông tha Phương gia.
Đại Nhất đứng ngoài cửa, trong tay hắn là phong thư Tiểu Tứ từ Thương Châu gửi đến, nội dung hắn cũng chưa nhìn qua, chỉ là không biết có nên báo lại hay không, lúc này công tử gặp rất nhiều phiền muộn, nếu ngài biết phu nhân đã bỏ đi sợ rằng sẽ rối loạn hơn, trách nhiệm này không ai đảm đương nổi. Đại Nhất hít sâu một hơi, hắn lấy lại bình tĩnh rồi đẩy cửa bước vào.
“Thư? Ai đưa tới?”, Phương Sở Đình vừa mở thư vừa hỏi.
“Tiểu Tứ”