Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 4 - Chương 22




Thiếu niên ủ rũ thu thập vật dụng, nam tử dáng người khôi ngô kia cũng vừa thở dài vừa cất lại cao dán vào trong ngực áo.

“Thuốc dán, bán cho ta hai miếng”

Hải Đường vừa lên tiếng thì ánh mắt của nam nhân kia liền sáng lên, hắn quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt tràn ngập cảm kích nhìn trang phục trên người Hải Đường, hắn có chút khó tin hỏi, “Vị phu nhân này…người…người muốn mua sao?”

“Đúng vậy, t thấy ngươi thành thật, ắt hẳn không lừa gạt ta”, Hải Đường mở lòng bàn tay, trong đó là khối bạc vụn.

Nhìn thấy ngân lượng, gương mặt người kia tràn ngập nét cười lấy lòng, “Đúng đúng đúng, ta là ngươi thành thật, sẽ không lừa gạt người”. Nam nhân lấy hai miếng cao dán đưa cho nàng rồi dùng hai tay tiếp nhận khối bạc vụn từ tay Hải Đường. Hắn suy nghĩ một chút, không đúng a, nhiêu đây có thể mua không chỉ hai miếng, “Phu nhân, đây là…”

Hải Đường đem cao dán đưa cho Trầm nhũ mẫu, “Nhận lấy đi, ra ngoài kiếm cơm cũng không dễ dàng”

Nam nhân lắc đầu, “Phu nhân, vậy cũng không được, tuy ta không được đọc qua sách vở nhưng vẫn biết rõ vô công bất thụ lộc. Người đợi một chút, ta sẽ thối tiền lẻ lại cho người”, hắn nói xong liền lôi một chiếc túi vải màu xám từ trong ngực áo ra ngoài rồi đếm tiền trả nàng, đếm tới đếm lui, không đủ, hắn xấu hổ sờ sờ đầu, “Cái này…phu nhân, nhà của người ở nơi nào? Đợi ta đi đổi tiền xong sẽ mang đến trả người”

“Không cần, ta cũng chỉ là người qua đường”, Hải Đường mừng thầm trong lòng.

“Nếu vậy, ta lại để cho người thêm mấy miếng cao dán!”, nam nhân vừa nói vừa lấy thêm mấy miếng cao dán.

Hải Đường lắc đầu, “Ta cũng không cần dùng nhiều như vậy, ngươi không cần từ chối”

“Chuyện này…”, nam nhân có chút bối rối.

Hải Đường nghĩ ngợi một chút, nàng làm ra vẻ tùy ý nói, “Kỳ thật ta muốn mua một ít dược, chỉ là không biết ở chỗ ngươi có hay không?”

“Phu nhân nói thử xem”, nam nhân cay mày đáp nhanh, nếu không cần thối lại tiền lẻ là tốt nhất.

“Hiện tại ta đang xuất môn ra ngoài, trước sau khó tránh một ít kẻ trộm cắp, ta muốn tìm một ít dược phòng thân”, Hải Đường vừa nói vừa quan sát biểu tình của hắn, chỉ thấy hàng chân mày thô lậu của hắn khẽ chau lại.

“Phu nhân nói ta có chút không rõ”

“Ví dụ như mê dược linh tinh gì đó”, Hải Đường hạ thấp thanh âm nói một câu.

Nam nhân trừng mắt nhìn nàng, “Phu nhân, thật không phải, ta không có thuốc này, người vẫn nên tìm người khác đi”, hắn nói xong liền có ý định đem bạc trả lại cho nàng.

Hải Đường mỉm cười, “Không có cũng không sao, vậy ngươi cho ta thêm vài miếng cao dán nữa là được”

Nam nhân nhìn nàng chằm chằm, biểu tình trên mặt thoáng thay đổi, cuối cùng hắn vẫn thu ngân lượng và đưa nàng thêm vài miếng cao dán.

Nhìn thấy ở phía xa xa Đô Đô đang ngồi trên vai Tiểu Tứ chơi đùa vui vẻ, Hải Đường lẳng lặng nhìn, nàng cảm giác được Trầm nhũ mẫu đang âm thầm quan sát mình, “Trở về rồi nói”

Đột nhiên một thanh âm phía sau nàng vang lên, “Phu nhân”

Hải Đường quay đầu nhìn lại, quả nhiên là hai huynh đệ kia, “Tiểu ca, có việc gì sao?”

Trên gương mặt ngăm đen của thiếu niên để lộ chút mất tự nhiên, “Cái này…cho người”, hắn vừa nói lén lút lấy từ trong ống tay áo ra một gói giấy nhỏ.

Hải Đường nhìn hắn, “Đây là cái gì?”

“Là thứ mà phu nhân muốn có”, thiếu niên nhỏ giọng nói xong liền vụng trộm quay đầu nhìn lại đại ca của hắn đang thu gom này nọ.

Hải Đường mỉm cười, “Vì cái gì?”

“Phu nhân ngàn vạn lần đừng nói với đại ca của ta, ta…ta..ta chỉ là…đã vài ngày nay chúng ta chưa được ăn cơm no”, thiếu niên nói xong liền cúi đầu, trên gương mặt ngăm đen thoáng ửng hồng.

Nghe đến đó, Hải Đường nhìn sang Trầm nhũ mẫu, Trầm nhũ mẫu thần sắc nghiêm túc lấy từ trong lòng ngực ra một thỏi bạc đưa cho nàng, “Đa tạ ngươi”

Thiếu niên không đưa tay nhận lấy mà chỉ yên lặng nhìn nàng, bất giác hắn khẽ lên tiếng, “Phu nhân, ta tin tưởng người không phải là người xấu, hy vọng…hy vọng…”

“Ngươi cứ yên tâm”, Hải Đường vỗ vai hắn, “Ta chỉ là tự bảo vệ mình”

“Ừm”, thiếu niên thu bạc xong liền chạy nhanh về chỗ đại ca của hắn.

Trầm nhũ mẫu thu lấy gói thuốc nhỏ rồi đặt lên mũi ngửi ngửi, sau đó gật đầu với Hải Đường. Hải Đường quay đầu lại, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy mỗi Đô Đô đang vui vẻ náo nhiệt.

Đi dạo một ngày rốt cục đã có thể trở về, Đô Đô cầm mứt quả ngồi trên vai Tiểu Tứ, ánh mắt hắn không ngừng nhìn nơi này ngó nơi khác, Hải Đường thì không thanh thơi được như vậy, tuy rằng nàng không phải giữ Đô Đô nhưng dù sao cũng đã đi bộ một ngày, thân thể có chút mỏi mệt.

“Phu nhân, sáng mai lên đường?”, Tiểu Tứ nhìn thấy thức ăn đưa vào phòng liền chuẩn bị lui, trước khi đi hắn hỏi lại một câu.

“Được, Tiểu Tứ, ngươi cũng không cần xuống lầu mà hãy ngồi lại nơi này dùng bữa đi”, Hải Đường giữ hắn lại.

Tiểu Tứ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong mắt viết những gì không rõ, “Không cần đâu, dù gì cũng không tiện”

“Kỳ thật cũng chẳng sao, Trầm nhũ mẫu vẫn thường xuyên ngồi ăn cùng ta”

“Tiểu Tứ tạ ơn phu nhân, vẫn là Tiểu Tứ không quen”, hắn nói xong liền thi lễ rồi đi xuống lầu.

Nụ cười tươi trên mặt Hải Đường biến mất, hắn sợ gì? Tại sao lại cảnh giác như vậy? Dọc đường bọn họ chưa từng dùng cơm chung bao giờ.

Muộn rồi, Trầm nhũ mẫu nhìn Hải Đường chuẩn bị xong đâu đó Đô Đô liền kéo nàng ra gian ngoài, sau khi nhìn thẳng vào mắt nàng, Trầm nhũ mẫu bắt đầu hoa tay múa chân, “Tiểu thư cần mê dược làm gì?”

Hải Đường cắn môi, “Trầm nhũ mẫu, ta muốn…ta muốn rời khỏi Phương gia”

Trầm nhũ mẫu thể hiện động tác càng nhanh hơn, biểu tình trên gương mặt cũng trở nên lo lắng, “Tại sao? Hiện tại đang tốt như vậy, tại sao phải rời khỏi?”

“Ta biết ý tứ của người, chỉ là…lúc này ta không thể không rời đi”, Hải Đường giữ tay nàng lại rồi lắc đầu, “Trước hết người hãy nghe ta nói, ta không cãi nhau với hắn, cũng không giận dỗi. Phương Sở Đình có thể sẽ làm Phương gia bị liên lụy, ta không thể để Đô Đô gặp nguy hiểm, người có hiểu không?”

Trầm nhũ mẫu rút tay khỏi Hải Đường rồi lại bắt đầu làm dấu một cách kích động, “Cô gia muốn làm gì?”

“Hắn muốn làm gì? Oánh phi trong cung bị Hoàng Thượng khép tội chém đầu, hắn lại muốn thay Oánh phi lật lại bản án, ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ, chỉ là hắn không chịu nghe ta khuyên, mà nếu ta đã khuyên không được thì phải chuẩn bị thật kỹ. Đã là phu thê, ta cũng không muốn hắn gặp chuyện gì, chỉ là ta thật sự bất lực. Người nói xem, Phương gia phải làm sao bây giờ? Trầm nhũ mẫu, hiện tại ta cũng không quản được nhiều như vậy, lão gia là tam triều nguyên lão, có thể lão gia sẽ có cách, chỉ là…nếu không được thì sao? Chẳng lẽ ta cùng Đô Đô phải chết chung? Người cũng đã biết rồi đó, lần trước cũng vì vậy mà ta suýt mất mạng”, nghĩ đến chuyện lần trước, Hải Đường bất giác rùng mình.

Trầm nhũ mẫu thở dài, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, đột nhiên nàng sực nhớ đến chuyện gì liền hoa tay múa chân hỏi Hải Đường, “Hiện tại đã không còn là năm đó, cô gia cùng người tình cảm sâu nặng, lúc này người có thể bỏ đi sao?”

Hải Đường im lặng, một lúc lâu sau cũng không thấy trả lời, nàng cúi đầu uống ngụm trà rồi nhẹ nhàng lên tiếng, “Tại sao lại luyến tiếc? Ta năm lần bảy lượt bảo hắn cùng ta rời đi, chính hắn không buông tay nữ nhân kia ra được, haiz, ta xem như đã hiểu, không cần nói đến trăm mạng người ở Phương gia, nếu ta cùng Đô Đô vẫn không giữ được hắn thì cần gì phải ở lại bên cạnh hắn?”, nàng nói xong, trong đáy mắt lan tỏa sương mù.

Nghe đến đó, Trầm nhũ mẫu nhẹ nhàng vỗ lên nàng, một lời an ủi im lặng.

“Mọi người đều nói trong lòng nam nhân vĩnh viên giữ lại một nơi cho nữ nhân mà hắn không bao giờ có được. Chuyện này ta không thể trách hắn, dù sao ta cũng không thể tham gia vào quá khứ của bọn họ. Chỉ là ta không muốn tiếp tục nữa, ta muốn rời đi, ta mệt mỏi rồi”, Hải Đường nhắm mắt khẽ nói.

Qua thật lâu sau, Trầm nhũ mẫu đang chuẩn bị đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi thì lại nghe thấy Hải Đường thì thào trong miệng, “Nếu hắn không có việc gì, nếu có có tâm, tự nhiên sẽ đến tìm ta”

Hải Đường tỉnh dậy rất sớm, nàng đang nghĩ biện pháp hạ mê dược Tiểu Tứ, mặc dù bọn họ đang ở ngoài đường nhưng cũng không thể bỏ mặc hắn ven đường được, chỉ có ở quán trọ, thế nhưng phải làm thế nào?

Trầm nhũ mẫu giúp Đô Đô mặc quần áo, chỉ là ánh mắt luôn liếc sang Hải Đường đang thất thần. Trầm nhũ mẫu ra dấu với nàng, bảo nàng đem chuyện này giao cho mình. Hải Đường mở miệng định nói gì đó, trong đầu đảo tới đảo lui vài ý nghĩ, cuối cùng nàng vẫn gật đầu rồi mang gói thuốc nhỏ giao cho Trầm nhũ mẫu.

Rửa mặt chải đầu xong, bên ngoài vang lên thanh âm gõ cửa, “Phu nhân”

“Vào đi”

Tiểu Tứ đẩy cửa tiến vào, “Phu nhân, hết thảy đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần người dùng xong điểm tâm liền có thể xuất phát”

Đang nói thì có người đưa đến một bát cháo, “Tiểu Tứ, ngươi cũng đừng xuống dùng điểm tâm, cầm lấy ăn một chút, ăn xong rồi lên đường”

“Cái này…”

“Được rồi, đừng từ chối nữa, ra ngoài cũng không cần chú ý nhiều như vậy, ăn nhanh rồi xuất phát”, Hải Đường thúc giục.

Trầm nhũ mẫu kéo hắn ngồi xuống, Tiểu Tứ cảm thấy có chút không được tự nhiên, chỉ là nhìn thấy Trầm nhũ mẫu cũng đã ngồi xuống, hắnthể nói gì nữa.

Tiểu Tứ tùy ý ăn một chút rồi buông bát, cùng ba người bọn họ ăn uống quả nhiên là tra tấn, thật sự không thoải mái chút nào.

“Tiểu Tứ, no rồi sao? Ngươi thân hình cao lớn như vậy, ăn thêm chút nữa đi, đợi lát nữa trên đường đói bụng cũng không có chỗ ngừng lại ăn”, Trầm nhũ mẫu nghe nàng nói vậy liền đẩy thêm một chiếc bánh cuốn lại đây.

Hắn mỉm cười nhận lất rồi nhét hết vào miệng, bánh cuốn này được gói thật khéo, một lần có thể ăn trọn một cái, đang lúc còn suy nghĩ thì Trầm nhũ mẫu lại đẩy thêm một tách trà đến đây, Tiểu Tứ cảm kích gật đầu rồi uống cạn.

Ăn vào cái bánh cuốn và uống một bụng trà, no rồi, hắn đang chuẩn bị đứng dậy đa tạ thì đột nhiên phát hiện đầu óc có chút choáng váng, hắn loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất, “Tiểu Tứ, ngươi làm sao vậy?”, Hải Đường cùng Trầm nhũ mẫu trao đổi ánh mắt.

Tiểu Tứ lắc đầu, sau đó hắn ngã xuống mặt đất.

Trầm nhũ mẫu mỉm cười nhìn Hải Đường, Đô Đô bị một màn này dọa sợ, hắn kỳ quái nhìn Tiểu Tứ trên mặt đất rồi hỏi nàng, “Nương, Tiểu Tứ ca ca làm sao vậy?”

“Có thể Tiểu Tứ ca ca đã mệt mỏi nên muốn ngủ một lát. Trầm nhũ mẫu, người đặt hắn lên giường nghỉ ngơi đi”, Hải Đường nhẹ nhàng thở ra, gây mê được Tiểu Tứ xem như kế hoạch của nàng đã thành công một nửa.