Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 3 - Chương 26




“Văn Đình, đường thêu này phải dùng chỉ lớn thì mới nổi bật, ngươi xem, còn có chỗ này…”

Sở Đình vào phòng liền trông thấy mẫu thân đang chỉ dạy Văn Đình thêu thùa.

“Mẫu thân, Văn Đình”

“Sở Đình, mau lại đây ngồi, sao hôm nay trở về sớm vậy?”, Đại phu nhân buông khung thêu, nàng nâng tay chỉnh lại búi tóc rồi mỉm cười với Sở Đình.

“Đại ca, người đã đến rồi”, Văn Đình thở nhẹ một hơi rồi vội vàng buông kim đặt xuống mặt bàn.

Sở Đình ngồi xuống nhìn ngắm những vật phẩm nho nhỏ đang bày trên bàn, hoa văn tinh xảo, nét thêu vừa tinh tế vừa sinh động. Trong lòng hắn sực nhớ…hình như hắn chưa bao giờ trông thấy Hải Đường động tay vào những công việc như thế này, “Văn Đình, tài nghệ thêu thùa của muội ngày càng tiến bộ, đã đến lúc chuẩn bị đồ cưới được rồi đó!”

“Đại ca!”, Văn Đình đỏ mặt hổ thẹn, nàng xấu hổ tóm ống tay áo của Sở Đình lay lay. Sở Đình cấu nhẹ vào mũi nàng, “Sắp lập gia đình rồi, thảo nào không thấy tới tìm đại ca ta nữa, haizzz!”

Văn Đình ngượng ngùng, “Còn không phải tại vì đại ca cả ngày bận bịu!”. Cả ngày đại ca đều quấn quít bên nữ nhân kia, nàng làm sao dám đến tìm!

“Hôm nay đại ca không vội, có muốn đến viện của ta chơi không?”

Văn Đình nghe vậy liền cười ngượng, “Đại ca rỗi nhưng muội lại không rỗi, nương vẫn còn nhiều điều muốn chỉ dạy muội”

“Ta cũng mệt rồi, cứ đi với đại ca ngươi! À, thuận tiện nói với đại tẩu ngươi một tiếng, ngày mốt người của Lý gia sẽ đến, bảo nàng chuẩn bị một chút”

Đã nhận được sự cho phép của mẫu thân, Sở Đình liền đứng lên, “Đi thôi, hiện tại đại tẩu của muội chắc cũng đang ở trong viện. Hôm nay hãy ở lại ăn tối tại Đường Viên chúng ta một bữa”

Văn Đình nhấp nhổm không yên nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì, nàng đứng lên đi theo Sở Đình đến Đường Viên.

“Tiểu thiếu gia, không đùa với thứ này được!”, Thu Qua đưa thanh kiếm trong tay lên cao để né tránh tầm tay Đô Đô đang muốn vươn lên bắt lấy. Mắt thấy đã gần chạm vào được nhưng lại bị Thu Qua nâng cao lên, Đô Đô có chút không cam lòng, “Thu Qua, đưa cho ta, ta muốn chơi mà!”

“Không được”, Thu Qua mặc kệ gương mặt ửng đỏ kia mà quay người bước đi.

“Cho ta xem một chút thôi, sẽ trả lại ngươi liền!”, Đô Đô vừa lôi kéo quần áo của Thu Qua vừa chớp mắt lấy lòng hắn.

Thu Qua kéo lại quần áo của chính mình nhưng tiểu tử kia quả nhiên liều chết không chịu buông tay. Đương lúc hai tiểu tử đang dằng co thì Sở Đình mang theo Văn Đình tiến vào.

“Đô Đô, Thu Qua, các ngươi đang làm gì vậy?”

“Phụ thân!”, Đô Đô vội buông y phục của Thu Qua mà chạy nhanh đến trước mặt phụ thân. Hắn chỉ ngón tay về phía Thu Qua với vẻ chờ mong, “Ta muốn cái kia!”

“Cái kia?”, Sở Đình nhìn về phía Thu Qua liền trông thấy hài tử kia đang hành lễ với mình.

“Đó là kiếm. Ngươi thật muốn có nó?”

Đô Đô quay đầu nhìn Thu Qua ra vẻ đắc ý, “Kiếm? Ta muốn kiếm, ta muốn chơi với kiếm!”

“Đô Đô, kiếm không phải dùng để chơi”

Sở Đình kiên nhẫn ngồi xuống giải thích nhưng tiểu gia hỏa vẫn không thèm nghe lời, “Phụ thân, ta muốn kiếm, ta muốn kiếm!”. Thấy phụ thân không đáp ứng mình, Đô Đô liền nháo loạn lên.

“Khi nào ngươi trưởng thành như ta, lúc ấy mới có thể dùng kiếm. Ngoan, nghe lời phụ thân”

Đô Đô lách người ra khỏi vòng tay của Sở Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu tức giận. Hắn xiết chặt hai bàn tay hét to, “Không, ta muốn có kiếm!”

“Đô Đô, có chuyện gì?”, Hải Đường nghe tiếng cãi nhau liền ghé đầu từ trên lầu hỏi xuống. Tiểu tử Đô Đô vừa bị nương quát vừa bị phụ thân từ chối không lấy kiếm cho mình chơi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên cau có, nước mắt đã chực trào, “Ta không chơi với mọi người nữa!”. Hắn hô lên một tiếng rồi chạy nhanh về phía thư phòng, cánh tay nhỏ nhắn kéo cửa đóng ầm một tiếng.

Văn Đình đứng sau lưng Sở Đình cầm khăn tay che miệng cười trộm. Tính nết này dường như có điểm giống với nàng trước đây, đều là muốn gì phải có nấy. Thu Qua trông thấy Đô Đô tức giận bỏ đi, hắn có chút áy náy nhìn về phía Sở Đình.

“Thu Qua, Đô Đô chỉ nháo một chút, không sao! Văn Đình, chúng ta vào thôi!”

Sở Đình vỗ vai Thu Qua rồi hướng chính phòng đi vào.

“Sở Đình, Đô Đô đâu?”, Hải Đường đi xuống lầu vừa lúc nhìn thấy Sở Đình cùng Văn Đình tiến vào cửa.

“Ngũ muội, ngươi cũng đến?”

“Vâng, thưa Đại tẩu!”, Văn Đình không tình nguyện trả lời nhưng nàng không thể không chào hỏi đàng hoàng sau khi nhìn thấy tia liếc mắt của Sở Đình.

“Vân Nhi, mau dâng trà cho Ngũ tiểu thư. Ngũ muội, mời ngươi ngồi chơi. Ta đi xem Đô Đô một chút!”, Hải Đường vừa phân phó Vân Nhi tiếp khách vừa mỉm cười cáo lỗi với Văn Đình. Vốn dĩ Hải Đường không có ý định tiếp đãi khách thất lễ như thế này nhưng nàng vừa nghe thấy tiếng đồ vật đổ vỡ từ thư phòng truyền ra, nàng không thể không đến đó xem có chuyện gì.

Vừa mở cửa bước vào, chân Hải Đường suýt đạp phải mảnh vỡ của bình hoa. Nhìn xung quanh, vài món đồ chơi đang nằm vất vưởng dưới đất, Hải Đường nhất thời nổi giận, “Ngươi làm gì?”

Đô Đô không lên tiếng, hắn đứng đưa lưng về phía nàng. Tiểu gia hỏa đang cúi đầu khóc ấm ức.

“Những thứ này ngươi không cần nữa phải không? Được, ta sẽ sai Tiểu Cam ném hết ra ngoài”

Đô Đô nghe nàng dọa như thế liền nhanh chóng chạy đến bên người Hải Đường, hắn tóm chặt tay vào góc váy nàng, âm thanh phát ra nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Nương, không cần!”

“Cái gì? Không cần? Được thôi, Tiểu Cam đâu?”, Hải Đường giả vờ tiến ra ngoài mở cửa. Đô Đô hốt hoảng tóm chặt tay nàng, chỉ sợ nương hiểu sai ý mình, “Nương, không phải, là không cần ném đi”

“Nương đã dạy ngươi thế nào?”, Hải Đường cầm tay con trai, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Không được tùy tiện tức giận. Tức giận cũng không được đem đồ vật ra ném!”, Đô Đô vừa giữ chặt tay nàng vừa mân mê tấm ngọc bội bên hông, hắn nhẹ giọng trả lời.

“Đúng không?”

“Nương, ta sai rồi, lần sau sẽ không dám… nữa!”, Đô Đô cúi sát đầu gần như dán hẳn vào ngực.

“Còn gì nữa?”

Hải Đường vẫn nhẹ nhàng truy vấn hắn. Đô Đô liền buông tay nàng rồi cúi xuống nhặt hết những đồ vật trên đất đem đặt lại vị trí cũ, “Nương, nhặt lên hết rồi!”

Thấy con trai ngoan ngoãn làm theo lời mình dạy, lúc này Hải Đường mới nhẹ nhàng tiến đến bên hắn, “Nói cho nương nghe, tại sao lại tức giận?”

“Nương, ta muốn có kiếm!”, Đô Đô vừa cọ cọ người vào chân nàng vừa nắm lấy ống tay áo nàng đùa nghịch.

“Phụ thân không đồng ý nên ngươi tức giận?”

“Dạ. Thu Qua…cũng không cho ta chơi”

“Bọn họ tại sao không đáp ứng ngươi?”

Đô Đô nghe Hải Đường hỏi liền đưa tay quẹt miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh nhìn nàng chờ câu giải đáp.

“Kiếm không phải dùng để chơi đùa, chỉ dùng để rèn luyện thân thể. Thu Qua to lớn hơn ngươi nên có thể dùng kiếm, ngươi còn nhỏ muốn dùng kiếm trước hết phải luyện quyền. Không phải mấy ngày nay ngươi đều cùng Thu Qua luyện tập sao?”

Nghe Hải Đường giải thích như thế, Đô Đô vẫn có điểm không rõ, “Trưởng thành thì có thể dùng kiếm…chính là trưởng thành như Thu Qua có phải không?”

“Đúng rồi”, Hải Đường có chút vô lực, tiểu hài tử còn nhỏ không hiểu chuyện, trước tiên cứ nói dối hắn vậy.

“Dạ”, trong lòng Đô Đô có chút thất vọng.

“Được rồi, Ngũ cô đến thăm, mau vào chào hỏi người đi!”, Hải Đường thấy hắn đã tạm chấp nhận lời giải thích liền dời hướng chú ý của hắn sang vấn đề khác.

Văn Đình nhìn thấy cửa thư phòng hé mở liền hướng về phía Hải Đường gật đầu. Đô Đô nhanh nhẹn chạy đến bên Văn Đình, “Ngũ cô!”. Văn Đình cúi người sờ sờ đầu Đô Đô, nàng mỉm cười thân mật với hắn, “Đô Đô ngoan!”

“Nào, tất cả đều ngồi xuống đi, Đô Đô lại đây”

Nhìn nét mặt có chút tức giận của Sở Đình, Đô Đô không có chút sợ hãi liền chạy tới bên người phụ thân. Tiểu gia hỏa nhanh chóng trèo lên đùi Sở Đình hướng ánh mắt nhận lỗi, “Phụ thân, là Đô Đô sai!”

Hải Đường sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt. Nếu xảy ra chuyện, nét mặt của Sở Đình sẽ lập tức uy nghiêm, chỉ là con trai của hắn căn bản không hề biết sợ phụ thân. Nàng liếc mắt nhìn về phía Văn Đình liền trông thấy trong mắt nàng tràn ngập sự ngưỡng mộ.

“Văn Đình, tại sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé chơi? Ta nghe phu nhân nói muội đang bận rộn chuẩn bị đồ cưới mà!”

Văn Đình nghe Hải Đường hỏi đến, ý cười trên mặt cũng chợt tắt, nàng không nhìn Hải Đường mà dời ánh mắt xuống nền đất rồi “Dạ” nhẹ một tiếng.

“Từ lúc muội muội đính hôn ta cũng khó gặp được muội ấy. Hôm nay may mắn gặp được nhân tiện đưa muội muội về đây chơi”

Sở Đình cảm nhận Hải Đường có vẻ không thích Văn Đình, phải chăng vẫn còn vướng bận trong lòng chuyện Văn Tĩnh? Trong lòng hắn có chút không vui, dáng vẻ của nàng bình thường đĩnh đạc nghiêm trang, tại sao hôm nay lại tỏ ra thiếu hòa nhã như vậy?

Hải Đường nhìn Văn Đình liền nhớ tới Văn Tĩnh, cũng đã hơn một năm chưa gặp lại nàng, “Đúng vậy, sau khi xuất giá sẽ khó gặp mặt, từ nay muội muội nên ghé chơi thường xuyên”

“Dạ”, Văn Đình vẫn dịu dàng như trước, chỉ là vẻ mặt lại có chút mất tự nhiên.

Trong phòng trở nên yên lặng chỉ nghe thấy tiếng đùa giỡn của Đô Đô. Hải Đường thầm cười trộm trong lòng, xem ra mình đã làm câu chuyện trở nên mất hứng, huynh muội cũng không thể nói chuyện tự nhiên.

“Tướng công, người cùng Ngũ muội nói chuyện, ta đi xem Di tẩu nấu nướng thế nào. Muội muội, hôm nay ở lại Đường viên dùng cơm nhé!”, Hải Đường đứng lên rồi nhìn Văn Tĩnh hỏi han.

“Đã khiến đại tẩu lo lắng!”, Văn Đình cũng đứng lên cảm tạ lời mời của Hải Đường.

Tiến về phía phòng bếp, Hải Đường vừa đi vừa suy nghĩ. Không biết từ bao giờ Văn Đình lại biết cư xử như thế, quả nhiên nên nhìn nàng với cặp mắt khác.

“Đại ca, đại tẩu, trời cũng đã muộ, ta phải trở về. Hôm nay đa tạ hai người đã mời ta ở lại dùng cơm”, dùng bữa xong, trà cũng đã nếm qua, Văn Đình liền cáo từ Sở Đình cùng Hải Đường.

Sở Đình đang định tiễn Văn Đình ra cửa thì Hải Đường vội đứng lên, “Chờ đã, tướng công, để ta nhờ người đưa muội muội trở về, trời đã tối lại không có nha hoàn đi theo nàng”

“Đa tạ đại tẩu”, Văn Đình có chút ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ cảm tạ.

Như Sanh cầm đèn lồng đi phía trước dẫn đường, Hải Đường vừa bước đi vừa đem thắc mắc trong lòng hỏi ra, “Ngũ muội thật sự đã trưởng thành khiến ta có chút ngạc nhiên”

“Đại tẩu có gì muốn hỏi?”, Văn Đình cúi đầu trả lời, ngọn đèn yếu ớt mờ ảo khiến Hải Đường không nhìn thấy biểu tình trên gương mặt nàng, “Từ trước đến nay chưa từng thấy ngươi đối đãi với ta khách khí như vậy”

“Là trước kia Văn Đình không hiểu chuyện, mong đại tẩu tha lỗi”

Hải Đường nghe thấy nàng nói vậy liền bật cười thành tiếng, “Quả thật ta cũng không để ý, tính tình của ta và muội muội không hợp nhau, ta vốn không nghĩ muội sẽ thích ta”

Văn Đình chợt dừng cước bộ, nàng ngẩng đầu nhìn Hải Đường rồi chậm rãi lên tiếng, “Đại ca thích ai, Nương thích ai, nãi nãi thích ai, ta cũng sẽ thích người đó”

Hải Đường nghe nàng nói câu này cũng dừng cước bộ và mỉm cười nhẹ nhàng, “Như vậy quả thật rất tốt, người trong nhà hòa thuận, gia tộc sẽ ngày càng hưng thịnh”

“Lời nói của đại tẩu, Văn Đình sẽ ghi nhớ. Sau này còn phải học tập ở người nhiều để trở thành một hiền thê”, lời vừa nói ra, khóe miệng Văn Đình cũng lộ chút khinh thị.

“Không nên, ngàn vạn lần không nên học tập ta. Ta thành tâm chúc muội muội có cuộc sống tốt đẹp ở nhà chồng, có những tiểu cô biết tri thức lễ nghĩa.”

“Ngươi! … Văn Đình cảm tạ!”, Văn Đình tức giận nói xong liền lỗ mãng đi về phía trước. Hải Đường nhìn theo, khóe miệng nàng gợn lên chút châm chọc, nữ nhân lòng dạ thật khó thay đổi.