Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 3 - Chương 22




Trên đường trở về, Đô Đô nằm trong lòng ngực của Sở Đình, tiểu tử này đang ngủ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, quả là một con mèo tham ngủ! Hải Đường đem chuyện ban ngày gặp gỡ Sở Các nói cho Sở Đình nghe.

“Ta cảm thấy Sở Các thật đáng thương, có mẫu thân như vậy…không phải chỉ đi uống vài chén rượu thôi sao? Có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?”

Sở Đình liếc mắt nhìn nàng một cái, “Việc này ngươi không cần quản, Tần di nương tự có đạo lý của mình!”

“Ta mới mặc kệ nàng ta!”, vì Tần di nương mà hao tổn tâm tư, Hải Đường thật sự không có hứng thú, “Huynh đệ nhà các ngươi thật lạnh nhạt a!”

“Từ nhỏ Sở Các đã không thân cận với ta, nhưng thật ra Sở Lâu rất thích đi theo ta, hắn luôn đứng một bên nhìn xem ta cùng Sở Lâu đùa giỡn”

“Còn không phải vì nương của hắn sao?”, Hải Đường nhún vai để lộ biểu tình “quá rõ ràng”.

“Có lẽ vậy!”

Hải Đường nhìn sắc mặt của hắn có chút bất đắc dĩ liền đưa ra đề nghị, “Ngươi là huynh trưởng của hắn, tại sao ngươi lại không chủ động một chút?”

Sở Đình không trả lời nàng, hắn khép hờ mắt suy nghĩ, thân mình theo chuyển động của xe ngựa xốc nẩy lên, tựa hồ đã thiếp ngủ.

Cách vài ngày, Hải Đường xử lý xong việc nhà sớm liền trở về Đường Viên, vừa vào cửa nàng đã trông thấy Thanh Hà đang ngồi bên ngoài hành lang nói chuyện phiếm với Vân Nhi.

“Thanh Hà? Tại sao ngươi lại đến đây?”

Nhìn thấy Hải Đường tiến vào, Thanh Hà vội vàng đứng lên thi lễ.

“Hồi bẩm Đại thiếu phu nhân, thiếu gia nhà ta đang thỉnh giáo bài vở với đại thiếu gia”

“Tam thúc đến đây sao? Ta biết rồi, các ngươi cứ tiếp tục đi, ta lên lầu trước”, Hải Đường liếc nhìn cánh cửa thư phòng đóng kín, bên trong truyền đến thanh âm bàn luận của hai huynh đệ, nàng hiểu ý liền mỉm cười.

Hải Đường tắm rửa trong chốc lát, cơm tối cũng đã gần ăn xong nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Sở Các, chỉ có Sở Đình ngồi nghe Đô Đô đọc kinh thư, “Sở Các đâu?”

“Trở về rồi”

“Ngươi không lưu hắn lại dùng cơm sao? Đây là đạo đãi khách gì vậy?”

Sở Đình giương mắt nhìn nàng, hắn than nhẹ, “Hắn vẫn đang bị cấm túc”

“Cấm túc?”

“Ừm, phụ thân phạt hắn cấm túc một tháng”, Sở Đình không để ý đến nàng nữa mà chăm chú nghe con trai đọc kinh thư. Khi Đô Đô đọc xong, hắn vỗ vỗ đầu con trai xem như khen ngợi.

Sở Các thường xuyên đến Đường Viên thỉnh giáo Sở Đình, hai huynh đệ ngồi trong thư phòng cả ngày, đôi khi còn nghe được thanh âm tranh luận kịch liệt từ bên trong vọng ra.

***

Hải Đường ôm Đô Đô đã ngủ say lên lầu, tiểu tử này càng ngày càng trầm mặc ít nói, cánh tay cũng đã có chút gầy ốm, Nhâm cô cắn răng nhìn Hải Đường, nói là để nàng thay Hải Đường bế Đô Đô nhưng bị cự tuyệt, “Không cần, ta tự mình bế được”

Đặt Đô Đô lên giường rồi giúp hắn rửa mặt sạch sẽ, nhìn gương mặt phấn nộn nhỏ nhắn kia, Hải Đường xoa xoa nắn nắn rồi nhịn không được liền cúi xuống cắn lên má hắn một cái, Đô Đô dùng cánh tay nhỏ bé huơ huơ, Hải Đường quay đầu nhìn Nhâm cô rồi vừa mỉm cười vừa ngượng ngùng sờ sờ cổ.

“Đại thiếu phu nhân, mời người ra ngoài một chút, ta có chuyện muốn nói cùng người”, nhìn thấy Đô Đô đã được dàn xếp xong, Nhâm cô nhẹ giọng nói.

Hải Đường theo nàng ra khỏi phòng, đón nhận tách trà nóng từ tay nàng rồi vừa thổi vừa hỏi, “Nhâm cô, có chuyện gì sao?”

Nhâm cô nhắm chặt mi mắt, nét mặt gầy gò có vẻ lo lắng, “Chuyện này…có lẽ là ta quá đa nghi, chỉ là…mấy ngày nay ta cảm giác dường như có người đang âm thầm theo dõi chúng ta”

Hải Đường vốn đang uống trà liền ngẩng đầu đột ngột, nước trà trong tay nàng có chút sóng sánh rơi xuống tay nhưng nàng dường như đã không còn cảm giác, đôi mắt mở to sợ hãi, “Nhâm cô, người có nhìn thấy là ai không?”

Nhâm cô tiếp nhận tách trà, nhìn thấy trên tay Hải Đường có vết bỏng ửng đỏ liền nhanh chân chạy đi lấy khăn lông ướt đắp lên tay nàng, “Thiếu phu nhân, tại sao lại bất cẩn như vậy? Kỳ thật ta chỉ hoài nghi, cảm nhận được có người đang theo dõi chúng ta”

“Phát hiện khi nào?”, người đó lại xuất hiện sao? Hải Đường nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay đã bị móng tay đâm sâu nhưng vẫn không thể tiêu trừ được nội tâm đang run rẩy của nàng.

“Có vài lần chúng ta từ Du Viên trở về, ở phía trước thư phòng…ta cảm giác được có người rình rập, chỉ là thời điểm ta tiến đến xem xét thì lại không thấy được bóng người. Vậy nên, ta cũng không thể xác định được là có hay không có người!”

“Nhâm cô, không thể để Đô Đô xảy ra chuyện lần nữa, Hải Đường cầu xin người nhất định phải giúp ta”, ngay cả Nhâm cô cũng không bắt gặp được thân ảnh của người kia, lòng Hải Đường bất giác lặng xuống một khắc rồi bắt đầu đập loạn lên, trong lúc luống cuống khẩn trương, nàng ôm chặt cánh tay của Nhâm cô.

“Thiếu phu nhân, người đừng lo lắng, tuy ta không thể nhìn thấy hắn là ai nhưng ta có thể cam đoan hắn không dám tiếp cận chúng ta quá gần, chính vì vậy mà thời điểm ta tiến tới xem xét hắn mới có thể biến mất vô tung. Lại nói, bảo hộ tiểu thiếu gia chính là bổn phận của ta, người không cần phải nói những lời như vậy. Những lúc bình thường người cũng cần lưu ý một chút, ta sợ mục tiêu của hắn không chỉ là tiểu thiếu gia”, Từ Nhâm có chút lo lắng, trong phủ có nhiều cao thủ ẩn nấp như vậy chung quy cũng là một chuyện nguy hiểm.

Hải Đường uống một ngụm trà vẫn còn khá nóng, đầu lưỡi nàng thoáng tê liệt, bản thân nàng đã không thể khống chế cảm xúc của chính mình, “Nhâm cô yên tâm, Hải Đường sẽ lưu ý, ngày mai ta sẽ bảo mọi người trong Đường Viên cảnh giác hơn, chỉ là Đô Đô phải phó thác cho người rồi!”

Một đêm trằn trọc không ngủ được, khi tiếng gà gáy vang lên thì Hải Đường vẫn còn mở to mắt nhìn trần nhà. Nàng không dám đi vào giấc ngủ, chỉ cần nghĩ đến có người muốn giở trò với Đô Đô thì nàng làm sao ngủ được. Lại bỏ trốn sao? Không được! Diệp Hải Đường, ngươi không thể lùi bước! Hạ quyết định xong, Hải Đường ôm Đô Đô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Rửa mặt chải đầu xong, Hải Đường phân phó Vân Nhi gọi Thành Thụy đến. Hôm nay Thành Thụy đi theo Sở Đình đến đây, “Thiếu phu nhân, người vội vã tìm Thành Thụy không biết có gì cần phân phó?”

“Thành Thụy, đêm qua Nhâm cô nói với ta là nàng cảm giác được có người đang âm thầm theo dõi nàng và Đô Đô, chỉ là mỗi lần truy tìm lại không thấy bóng dáng người đó, ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ một chút, hoặc là thỉnh Thành sư phó lưu tâm chuyện này”

“Thiếu phu nhân, việc này người không cần phân phó, xin người yên tâm, ta sẽ lập tức đến tìm phụ thân để nói với người lưu tâm một chút, ta cũng sẽ chú ý”, Thành Thụy cung kính đáp lời.

“Ừm, ngươi cũng mau đi đi, đợi đã, an nguy của Sở Đình cũng làm phiền ngươi lưu tâm nhiều một chút”, Hải Đường nghĩ rằng nếu người này không hạ thủ được trên người Đô Đô thì cũng sẽ có khả năng xuống tay với những người khác.

“Ta hiểu rồi”, Thành Thụy nói xong liền vội vàng rời khỏi phòng.

***

Thành Thụy đã âm thầm đi theo Đô Đô vài ngày nhưng vẫn không phát hiện người mà Nhâm cô đã nói. Sau khi bàn bạc với thiếu gia, hắn bắt đầu âm thầm bảo hộ Đô Đô, đem trách nhiệm bảo hộ thiếu gia giao cho Đại Nhị. Chỉ là sau vài ngày cũng không thấy người nọ xuất hiện, chẵng lẽ thật sự chỉ là Nhâm cô quá đa nghi sao?

Chạng vạng hôm nay, trời nổi gió to, mây đen âm u tựa như sắp sửa rút xuống một trận mưa to, gió thổi tung đám lá rụng trên mặt đất, cuốn chúng bay tán loạn trong không trung.

Nhâm cô ôm Đô Đô, Thu Qua mang sách bút trên lưng, ba người gấp rút vội vàng trở về Đường Viên. Đột nhiên, Nhâm cô dừng cước bộ, nàng nghiêng người nhìn chếch về phía bên phải, trong mắt hiện lên tia cảnh giác. Thành Thụy đang nấp trong một góc khuất liền theo hướng mắt của nàng nhìn lại, đó là một hòn giả sơn, phía sau hòn giả sơn có mọc rất nhiều hoa Thường Xuân, nhánh Thường Xuân lay động mạnh, tuy rằng có gió lớn nhưng về hướng bên trái lại không mạnh như vậy.

Chỉ trong nháy mắt, Thành Thụy nương theo bóng cây âm thầm đuổi tới, chỉ là khi tiếp cận được phía sau hòn giả sơn thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng ai, bốn hướng vắng lặng. Hắn nhìn thấy phía bên trái có một cánh cửa khẽ mở, trong lòng chợt động, hắn từ sau nhánh cây Thường Xuân di chuyển ra phía ngoài liền nhìn thấy một cánh cửa nữa dưới ánh trăng. Không hề dừng lại, Thành Thụy trực tiếp đuổi theo.

Người nọ dường như phát hiện có người theo dõi nên cước bộ nhanh thêm vài phần, hắn trực tiếp nhảy vào bồn hoa, điểm nhẹ vào nhánh cây, thân mình vụt hướng về phía bên kia, chân vừa tiếp đất liền rẽ vào một con đường khác. Thành Thụy hành động giống y như hắn, ý đồ cố gắng thu ngắn khoảng cách giữa bọn họ.

Khoảng cách của hai người càng lúc càng xa, Thành Thụy để mất dấu đối phương, người nọ dựa vào địa hình quen thuộc đã cắt dứt người truy tung rồi lẩn trốn vào một tòa biệt viện không người.

Trong sân thật sự yên tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét thổi qua, trong viện có một gốc cây đại thụ rung mạnh cành lá. Thành Thụy để mất dấu người nọ nên cảm thấy không cam lòng, hắn nhìn quanh bốn phía, nơi này không chỗ có thể ẩn nấp, lại nhìn xem vật dụng này nọ ở hai bên chái nhà, ngay cả cửa sổ cũng đóng kín, tựa như một tòa biệt viện bỏ hoang không người ở. Nghĩ đến đây Thành Thụy lập tức hướng thẳng về phía sảnh đường, nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa, hắn nghiêng thân mình đi vào trong rồi nhìn lướt qua, không có ai!

Lại đi đến một gian phòng khác, cước bộ của Thành Thụy đột ngột dừng lại, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một chỗ, cánh cửa khẽ lay động, tựa như có người vừa chạm qua. Thành Thụy nhẹ chân tiến tới dưới cửa sổ, hắn nhẹ nhàng đem thanh kiếm chắn trước ngực, cẩn thận nghe ngóng tiếng động, thấy bên trong không có thanh âm, hắn cầm kiếm khẽ đẩy cửa sổ, đang lúc hồ nghi thì phía sau vang lên động tĩnh! “Cạch” một tiếng, nhìn thấy cánh cửa ngoài kia rung động, hắn thầm kêu trong lòng, “Không xong! Trúng kế!”

Đến khi Thành Thụy lao ra viện thì bóng đen kia đã biến mất vô tung, hắn ảo não nhìn hàng cây thấp ven đường, cứ như vậy mà để hắn chạy thoát, thật sự không cam tâm a! Bóng dáng người này tựa như đã gặp qua ở đâu đó, trong đầu hắn có một tia sáng lóe qua nhưng lại không bắt kịp, được rồi, có thể…là một lần khác!