Hai thái giám đang kéo nàng liền buông tay quỳ gối trên mặt đất, miệng hô to, “Nô tài khấu kiến vạn tuế!”. Hải Đường ngã trên mặt đất, nhìn trước mắt một đám người lao nhao, trong đầu nàng chỉ cảm thấy hỗn loạn, hiện tại đang là tình huống gì vậy?
Những người liên can đã chuyển qua Nhu Nghi Điện, giữa điện có một người đang ngồi, những người khác đều đứng một bên, tại thiên điện có thái y xem mạch cho Oánh Phi đang nằm hôn mê trên giường. Hải Đường quỳ gối trong điện, ánh mắt đờ đẫn nhìn mặt đất trước mặt.
“Sao lại thế này? Mới vừa rồi các ngươi nói muốn đánh chết ai?”, một thanh âm trầm ổn, uy nghiêm vang vọng trong đại điện.
Cung nữ Khinh Điệp tiến lên quỳ gối trả lời, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, hôm nay nương nương triệu kiến Diệp thị, gia quyến của Phương gia Phương đại nhân, nô tỳ cũng các cung nữ khác đừng hầu bên ngoài thủy đình, đột nhiên nhìn thấy tiện phụ Diệp thị đẩy ngã nương nương trên mặt đất. Nô tỳ…nô tỳ tự chủ trương trách phạt nàng. Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!”
“Chỉ là một cung nữ nho nhỏ, ai cho phép ngươi làm vậy!”, thanh âm Chu Lệ mang theo giận dữ.
“Hoàng Thượng, nô tỳ chỉ là trong lúc tình thế cấp bách nhất thời mới làm vậy, thỉnh Hoàng Thượng khai ân. Chỉ là, thỉnh Hoàng Thượng vì nương nương làm chủ, tiện phụ này dám thương tổn nương nương, tội thật đáng chết vạn lần!”, Khinh Diệp không ngừng dập đầu trên mặt đất.
“Phương đại nhân? Ai là Phương đại nhân?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, là Phương Sở Đình, trưởng nam của Thiên Phủ Doãn Phương Đình Tùng đại nhân”, tiểu thái giám bên cạnh nhanh miệng đáp lời.
“Phương Sở Đình? Diệp thị? Ngẩng đầu lên”
Hải Đường không hề động đậy, nàng vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất. Giờ phút này trong đầu nàng trống rỗng, sự tình gì cũng không cảm nhận được.
“Điêu phụ lớn mật, Hoàng Thượng lệnh ngươi ngẩng đầu lên, vì sao ngươi không tuân lệnh?”, một thanh âm the thé tiến thẳng vào tai Hải Đường.
Hải Đường giật mình phục hồi tinh thần. Nàng chậm rãi nâng đầu nhìn thẳng phía trước. Ngồi ở chính vị là một lão nhân vận long phục hoàng kim, đầu đội long quan, trên mặt không để lộ biểu tình gì, hắn không giận mà uy. Bên cạnh hắn là một người, chính là Hoàng Thái Tôn Chu Chiêm Cơ.
Chu Lệ hơi cau mày, nữ nhân này mặc dù búi tóc hỗn loạn, xiêm y không chỉnh tề nhưng ánh mắt lại không chút sợ hãi, ngay cả khi nhìn thẳng vào Hoàng Đế cũng tựa như nhìn một người bình thường, chẳng lẽ hoàng uy của trẫm không tác động đến nàng? Nghĩ đến đây, Hoàng Đế không khỏi ngồi thẳng thân mình, sắc mặt trầm xuống. Trong mắt Chu Chiêm Cơ có chút nghi hoặc, ánh mắt lạnh nhạt thanh liệt này tựa như hết thảy đều không can hệ đến mình, thần thái này hoàn toàn bất đồng với bộ dáng mềm mại nhu thuận hắn trông thấy ngày đó.
“Diệp thị? Ngươi là nữ nhi của Diệp Duy Vũ?”, Chu Lệ híp mắt suy nghĩ, tay phải của hắn gõ nhẹ lên thành ghế, “Tại sao lại đẩy ngã Oánh Phi?”
Hải Đường hừ nhẹ, nụ cười theo khóe miệng nhếch lên, “Ta không đẩy”
“Lớn mật, trước mặt Hoàng Thượng dám xưng ta!”, thanh âm the thé lại vang lên.
Chu Lệ khoát tay, “Ngươi không đẩy?”
“Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, ngươi còn dám phủ nhận?”, Khinh Điệp quay đầu lớn tiến trách cứ.
“Ta không đẩy”, trong lòng Hải Đường rất rõ ràng, giờ phút này dù nàng có nói Oánh Phi muốn bóp chết mình cũng sẽ không ai tin tưởng.
“Có người làm chứng, ngươi còn chống chế?”, sắc mặt Chu Lệ rất khó xem, hắn nói với thái giám đứng bên cạnh, “Gọi Diệp Duy Vũ cùng phụ tử Phương Đình Tùng đến cho trẫm”
Hải Đường quỳ gối đợi một canh giờ, ba người vội vàng từ bên ngoài chạy vào. Nhìn thấy người quỳ gối giữa điện là Hải Đường, ba người không khỏi ngẩn ra.
“Thần Diệp Duy Vũ khấu kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế!”
“Thần Phương Đình Tùng khấu kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế!”
“Thần Phương Sở Đình khấu kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế!”
“Bình thân. Diệp ái khanh, ngươi dạy nữ nhi thật tốt a, lá gan không nhỏ, dám động thủ với ái phi của trẫm”, Chu Lệ chỉ vào Hải Đường đang quỳ bên dưới.
Hải Đường nghe một câu như thế, ý cười trên khóe miệng càng đậm, nàng ngẩng đầu nhìn kỹ Diệp Duy Vũ, căn bản chỉ là Diệp Thừa Mật già hơn một chút mà thôi.
“Hải Đường?”, Diệp Duy Vũ lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, đáy mắt hiện lên sự bất mãn. Hắn quay đầu quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng, nghiệt nữ mạo phạm phượng thể của nương nương, thỉnh Hoàng Thượng xét phân thượng của cựu thần mà xử nhẹ!”
“Xử nhẹ? Nàng làm cũng không chịu thừa nhận. Diệp ái khanh, trẫm nghe nói gia giáo nhà ngươi rất nghiêm, hôm nay vừa thấy quả thật ngoài ý muốn của trẫm a!”
“Hoàng Thượng, xin thứ cho cựu thần tội quản giáo không nghiêm”
“Diệp thị, hiện tại phụ thân của ngươi đã thay ngươi cầu tình, trẫm cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, chỉ cần ngươi nói ra sự thật, tại sao lại đẩy ngã Oánh Phi, trẫm sẽ suy tính”
“Hoàng Thượng, đối với việc đẩy ngã nương nương, dân phụ không biết phải giải thích thế nào”, Hải Đường cảm giác được hai đôi mắt đang lo lắng nhìn mình chăm chú, sự ấm áp từ đáy lòng dâng lên, “Dân phụ không gây ra chuyện này, làm sao có thể giải thích?”, Hải Đường quỳ thẳng lưng nhìn Chu Lệ.
“Ngươi nói dối! Rõ ràng nô tỳ nhìn thấy nàng bóp cổ nương nương, sau đó đẩy nương nương ngã xuống mặt đất, thỉnh Hoàng Thượng làm chủ cho nương nương!”, Khinh Điệp vừa rơi lệ vừa dập đầu.
“Hoàng Thượng cảm thấy dân phụ không còn muốn sống nữa sao?”, Hải Đường không bận tâm đến Khinh Điệp mà trực tiếp đẩy vấn đề sang Chu Lệ.
“Trẫm chỉ biết lá gan của ngươi rất lớn!”
Hải Đường nhìn về phía Chu Lệ mà nở nụ cười, “Dân phụ cùng nương nương không thù không oán, tại sao lại chạy đến hoàng cung tìm chết?”
“Phải không? Khinh Điệp, ngươi nói thế nào?”
“Hoàng Thượng, Diệp thị thật sự cùng nương nương không thù không oán sao? Hoàng Thượng lúc trước đem muội muội của nương nương ban cho Phương Sở Đình làm thiếp, theo nô tỳ, Diệp thị khẳng định đã đem oán hận đặt lên người nương nương nên mới làm ra việc đại nghịch bất đạo này”
“Ghen tuông cũng xem như một lý do, Diệp thị, ngươi nói thế nào?”
“Hoàng Thượng, nếu dân phụ sinh tâm oán hận thì cứ trực tiếp ở Phương gia ức hiếp Tô Lam Nhân cũng được, việc gì lại chạy đến hoàng cung tìm chết?”, Hải Đường càng lúc càng cảm thấy trò khôi hài này thật có ý tứ.
“Theo lời ngươi nói, việc này ngươi thật sự không làm qua? Vậy sao Oánh Phi lại ngã xuống mặt đất?”
“Hoàng Thượng, trời rất nóng, thân thể dân phụ lại không khỏe nên đột nhiên ngất xỉu, nương nương thiện tâm thấy dân phụ té ngã liền tiến lên đỡ, không ngờ lại bị dân phụ liên lụy”, Hải Đường cảm thấy đau xót, rõ ràng là Tô Oánh Nhi muốn giết mình, hiện tại còn thay nàng nói tốt. Nhưng nếu nói ra sự thật, không biết còn phải chết bao nhiêu người.
“Sự tình là vậy sao?”, Chu Lệ không tin hỏi lại.
“Đúng vậy, nếu dân phụ quả thật bóp cổ nương nương, trên cổ nương nương nhất định sẽ lưu lại vết bầm. Hoàng Thượng có thể hỏi thái y xem trên cổ nương nương có vết bầm hay không!”
Chu Lệ cho gọi thái y, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, trên trán nương nương bị trầy xước nhưng không có vết thương khác”
“Hiện tại Oánh Phi có thể tỉnh lại chưa?”
“Có thể vừa rồi nương nương bị chút kinh hách nên vẫn chưa tỉnh lại”
“Diệp thị, Khinh Điệp bảo ngươi cố ý thương tổn Oánh Phi, chờ sau khi nương nương tỉnh lại trẫm sẽ tra ra manh mối. Nhưng chuyện ngươi hại Oánh Phi bị thương là thật, hữu tâm hay vô tâm cũng vậy, kết quả đều giống nhau. Hiện tại trẫm sẽ để Diệp ái khanh mang ngươi về nhà nghiêm dạy”, lời nói của Chu Lệ khiến Hải Đường ngạc nhiên, quay về Diệp gia nghiêm dạy có ý tứ gì? Muốn nhốt nàng sao?
“Hoàng Thượng, Diệp thị đã tiến nhập Phương gia, nên để người Phương gia trách phạt”, Phương Đình Tùng tiến lên quỳ đối xuống đất thỉnh cầu.
“Phương ái khanh, việc này trẫm sẽ làm chủ, ngươi không nên nhiều lời”, thái độ của Chu Lệ rất cứng rắn.
“Hoàng Thượng, để phụ thân mang dân phụ hồi gia là ý tứ gì? Đối với dân phụ mà nói, Phương gia mới là nhà của dân phụ”, Hải Đường tuyệt đối không bước lui.
“Diệp thị, lá gan của ngươi thật không nhỏ! Ngươi thương tổn Oánh Phi, trẫm thứ tội cho ngươi, chỉ bảo ngươi quay về Diệp gia phản tỉnh, ngươi cư nhiên còn không biết tạ ơn!”
“Hoàng Thượng, nếu có sai thì không phải lỗi của dân phụ mà là lỗi của nương nương”
Diệp Duy Vũ xông lên cho nàng một cái tát, “Nghiệt nữ, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Hải Đường cắn răng chịu đựng đau đớn trên má, “Hoàng Thượng, nương nương sai ở chỗ không nên giữ thiện tâm, không chú trọng phượng thể mà tiến đến đỡ dân phụ. Hoàng Thượng, ngài nói dân phụ đúng hay không đúng!”
“Điêu phụ lớn mật! Miệng lưỡi giảo hoạt! Người đâu!”, thanh âm the thé lại vang lên.
“Hoàng Thượng, vi thần giáo thê không nghiêm, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt vi thần”, Phương Sở Đình cũng quỳ xuống.
“Diệp thị! Ngươi luôn mồm bảo là ngươi là người của Phương gia, tốt lắm, hôm nay trẫm sẽ lệnh cho Phương gia hưu ngươi, ngươi còn không chịu quay về Diệp gia?”
“Hoàng Thượng, ngài lấy luật pháp trị quốc, xin hỏi dân phụ phạm vào điều nào trong “Thất xuất điều” đến nổi phải hưu về nhà tỉnh thân?”, Hải Đường không lùi bước, nàng ngẩng đầu hỏi lại.
“Ngươi! Ngươi phạm tội đố kị, phạm tội lắm lời!”, Chu Lệ tức giận đến trán nổi gân xanh.
“Đố kị? Dám hỏi Hoàng Thượng, dân phụ đố kị người nào? Lắm lời, dân phụ lắm lời chỗ nào?”
“Ngươi đố kị muội muội của Oánh Phi, ngươi lắm lời trước mặt trẫm”
“Ta có thể cản trở tướng công nạp thiếp, không cho Tô Lam Nhân vào cửa sao? Hoàng Thượng hỏi dân phụ đáp, dân phụ thành thật khai báo, không đặt chuyện lừa dối, tại sao lại gọi là lắm lời?”
“Lời của trẫm là khuôn vàng thước ngọc, ngươi dám không tuân?”
“Ra là vậy, nếu đã thế Hoàng Thượng cứ định cho ta một tội da là được, việc gì lại phí lời”, Hải Đường nổi điên, ngươi là Hoàng Thượng thì giỏi lắm sao, bổn tiểu thư sợ ngươi sao?
“Ngươi dám nói trẫm là hôn quân?!”, Chu Lệ rít gào khiến toàn bộ người trong điện sợ hãi đồng loạt quỳ gối trên mặt đất.
“Thỉnh Hoàng Thượng bớt giận, cựu thần giáo nữ nhi vô phương, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội”, Diệp Duy Vũ bất đắc dĩ lên tiếng, nghiệp chướng này muốn tiêu diệt cửu tộc sao?
“Hoàng Thượng, vi thần trì gia vô phương, thẹn với tín nhiệm của Hoàng Thượng, chỉ có thể cởi mão từ quan, khẩn cầu Hoàng Thượng để lại cho con dâu của thần một mạng”, Phương Đình Tùng cởi mũ ô sa đặt ngang trán.
“Hoàng Thượng, vi thần giáo thê vô phương, khẩn cầu Hoàng Thượng trị tội vi thần cùng thê tử”, trên trán Phương Sở Đình đẫm mồ hôi, nữ nhân này tại sao lại không chịu yên lặng một chút!
Chu Chiêm Cơ vẫn đứng một bên xem náo nhiệt, chỉ là lúc này hắn không thể không phản ứng. Phương Sở Đình là cánh tay của hắn, nếu xảy ra bất trắc gì, tin tức nội ứng từ Thiên Phủ sẽ bị tê liệt, “Hoàng gia gia, người xem, khi nào lại giận thành bộ dáng này, Phương phu nhân cũng chưa nói người là hôn quân a! Hơn nữa, Hoàng gia gia là minh quân hay hôn quân, người trong thiên hạ đều sáng tỏ, người cần gì phải để trong lòng”
Đương lúc tất cả mọi người còn đang rối rắm thì thái y từ trong thiên sảnh đi ra, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Oánh Phi nương nương đã tỉnh lại”
Phiên Ngoại 1 : Dạ liên sơ điện
Tô Oánh Nhi không nói với người nhà, nàng muốn một mình xuất môn một chút, nào ngờ có người lôi kéo góc áo của nàng, nguyên lai là nha hoàn Thanh Lạc của nàng vì lo lắng nên bám theo. Mới vừa rồi phụ thân đã nói với nàng, bảo rằng nội trong năm nay sẽ mang nàng tiến cung, thậm chí ngày tiến cung cũng đã định rồi, trong lòng nàng có chút ảm đạm, từ nay về sau cuộc sống ngoài cung sẽ không còn thuộc về chính mình.
Hôm nay là Tết nguyên tiêu, đèn lồng trong kinh thành tràn ngập khắp nơi, biển người bao phủ, hoa đăng rực rỡ, đám đông chen chúc, phong cảnh náo nhiệt thế này cũng không khiến lòng nàng cảm thấy phấn chấn hơn. Một năm trước Diệp đại nhân ghé qua phủ, nhìn thấy nàng đánh đàn trong vườn liền tán thưởng một câu, “Xán nhược xuân hoa, kiểu như thu nguyệt”. Cũng chính ngày hôm đó, Diệp đại nhân cùng phụ thân bàn luận rất lâu, ngày thứ hai đã quyết định việc tiến cung của nàng.
Suốt một năm này, mỗi ngày đều có người đến dạy nàng cầm kỳ thư họa, cách ngày liền có người đến giúp nàng trang điểm bảo dưỡng nhan sắc, chỉ hy vọng tương lai nàng có thể được hưởng thánh sủng. Oán sao? Oánh Nhi nở nụ cười, không có! Vinh hoa phú quí này không phải nữ nhân nào cũng có phúc khí được hưởng, chỉ là nàng có chút khẩn trương sợ hãi, Hoàng Thượng là người thế nào?
Oánh Nhi khẽ cau mày, đúng là không quen. Thanh Lạc giúp nàng ngăn cản đám người, cuối cùng bọn họ cũng tiến đến thành cầu. Đã có người thả đèn lồng, ánh nến trên mặt sông từ xa nhìn lại tựa như dải ngân hà vắt ngang bóng đêm. Nàng im lặng đứng nhìn, khóe miệng bất giác nhoẻn lên, cảnh đẹp như vậy về sau không biết còn có thể nhìn thấy?
Trở về thôi, Thanh Lạc nhỏ giọng kêu lên, Oánh Nhi gật đầu chuẩn bị rời đi.
“Vị tiểu thư phía trước, xin chờ một chút”, nam tử khoác áo màu đỏ từ phía sau lên tiếng gọi nàng.
Tô Oánh Nhi nhìn trái nhìn phải, xác định người vừa ngăn trở mình là một nam tử liền nghiêm mặt. Nàng nhìn lướt qua bộ dáng của hắn liền nghĩ thầm, “Lại là một công tử quần áo lụa là?”. Bộ dáng của hắn thật sự rất tuấn tú, chỉ là có chút…son phấn!
“Tiểu thư, cái này cho ngươi!”, nam tử thở không ra hơi, hắn vừa nói vừa đưa đến trước mặt nàng một chiếc lồng đèn hoa sen màu ngọc lưu ly. Hai mắt Tô Oánh Nhi sáng lên, chiếc lồng đèn này không phải là phần thưởng cao nhất ở Đàn Anh Hội sao? Vừa rồi đám đông huyên náo, nàng căn bản không nhìn thấy người trúng thưởng là ai, chẳng lẽ chính là hắn? Nhưng người này vô duyên vô cớ đưa bảo đăng cho nàng, vì sao?
Nhìn thấy nàng không có phản ứng, nam tử kia nở nụ cười, tựa như đã nhận ra cảm giác nghi ngờ trong lòng nàng, “Tiểu thư, tại hạ chỉ muốn tìm chủ nhân thích hợp cho bảo đăng này, ta đã tìm kiếm khá lâu, trong số tiểu thư tham gia hội hoa đăng tối nay chỉ có ngươi là thích hợp với nó nhất!”
Trong lòng Oánh Nhi vui rạo rực nhưng trên mặt vẫn không để lộ biểu tình gì, “Nói lung tung gì đó?”
“Ta không nói lung tung a! Ngươi xem, tối nay hoa đăng rực rỡ, thanh âm rộn rã, không khí náo nhiệt vô cùng, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ. Tiểu thư rực rỡ rạng ngời, ngay cả ánh trăng nhìn thấy nàng cũng ảm đảm thất sắc, nhưng ánh mắt của tiểu thư lại kể với ta một câu chuyện khác. Phải nói thế nào nhỉ…đạm mạt khinh sầu, thần sắc phiêu dật, tựa như ánh trăng kia cũng không thể thay ngươi chiếu sáng con đường trước mắt, ta hy vọng chiếc bảo đăng này có thể giúp ngươi soi rõ phương hướng phía trước”, nam tử nói xong liền nhướn mi nhét bảo đăng vào tay nàng.
Oánh Nhi nghe hắn “ba hoa bép xép” một hồi liền bật cười khúc khích, “Ngươi đang nói gì a?”. Nam tử này rõ ràng cố ý tiếp cận nàng nhưng tại sao lại biết được tâm tình của nàng vào giây phút này?
“Người cười sao? Lão thiên a! Ngươi cười như hoa lửa trong đêm, ngay cả bốn từ “khuynh quốc khuynh thành” cũng không đủ diễn tả…”, ánh mắt thiếu niên kinh diễm nhìn ngắm dung mạo của, tựa như đã bị nàng mê hoặc…
Oánh Nhi lập tức thu liễm nụ cười, nam tử này vì sao lại lỗ mảng như thế? Nàng cảnh giác nhích người ra xa một chút, Thanh Lạc cũng gắt gao lôi kéo tay nàng, nghĩ là nếu hắn gây rối sẽ lập tức kéo nàng đào tẩu.
“Tiểu thư cảm thấy tại hạ quá mức lỗ mảng sao?”, động tác của hai người không lọt khỏi ánh mắt của nam tử, hắn liền hiểu rõ, “Tại hạ chỉ muốn mời tiểu thư lên lầu uống một ly”
Oánh Nhi rất ngạc nhiên, tại sao mọi suy nghĩ trong lòng nàng đều hắn đoán được?, “Vị công tử này, tiểu thư nhà ta phải trở về phủ, đa tạ hảo ý của ngươi”, Thanh Lạc nhìn thấy tiểu thư không nói gì liền chủ động từ chối hắn.
Nam tử kia cũng không giận, hắn cười hì hì cầm đèn lồng nhét vào tay nàng rồi xoay người hướng Túy Tiên Lâu đi tới.
“Đợi đã”, Oánh Nhi vẫn không khống chế được lòng hiếu kỳ của chính mình, “Ngươi đi một mình sao?”, người này nói năng chân thành, hẳn trong lòng hắn không có quỷ.
“Còn có hai vị bằng hữu”, nam tử xoay người nở nụ cười ôn nhu.
“Tiểu nữ xem như hồi báo tặng phẩm của công tử, chúng ta lên lầu uống một ly”
Nam tử nở nụ cười rồi làm thủ thế “xin mời”, gương mặt hắn phảng phất có chút đắc ý.
Hai nam tử trên lầu vừa nhìn liền biết là thế gia đệ tử. Bọn họ được giáo dưỡng kỹ lưỡng, động tác thập phần nho nhã. Nhìn thấy Oánh Nhi thật sự lên lầu, một người trong đó tựa như đã đoán biết từ trước, người còn lại có chút kinh ngạc.
“Tại hạ Trầm Đường, vị này chính là biểu huynh của tại hạ, Diệp Thừa Nghệ. Vị này là bằng hữu của tại hạ, Phương Sở Đình. Tiểu thư, mời ngồi”, sau khi Trầm Đường mời nàng ngồi xuống, hắn nhướng mi nhìn Sở Đình.
“Tiểu thư, xá đệ không tốt, nếu có chỗ nào mạo phạm thỉnh tiểu thư bao dung”, Diệp công tử đứng dậy vòng tay hành lễ, chỉ thấy Trầm Đường có chút không phục, hắn thoáng chu miệng.
Trầm Đường bê bầu rượu rót cho mình một ly, tiếp theo lại muốn rót cho Oánh Nhi một ly nhưng nàng vội vàng xin lỗi, “Tiểu nữ không uống rượu, thỉnh công tử không cần bận tâm”
Trầm Đường lại nhướng mi, “Không sao, uống trà là được rồi. Tiểu nhị, đem Hồng Kim Hào tốt nhất đến đây!”
Công tử này cũng thích Hồng Kim Hào sao? Vì sao lại giống mình như vậy? Bất tri bất giác, ánh mắt của Oánh Nhi đối với vị Trầm Đường công tử này lại tốt hơn vài phần.
“Tiểu thư họ gì?”, Phương Sở Đình ôn nhu hỏi nàng.
“Tô”
“Nguyên lai là Tô tiểu thư. Tô tiểu thư cũng không nên câu nệ, chúng ta chỉ vừa uống chút rượu vừa trò chuyện thôi”, Trầm Đường cho nàng một nụ cười yên tâm, Oánh Nhi chợt cảm thấy lo lắng của mình có chút dư thừa.
Oánh Nhi vẫn duy trì mỉm cười, một bên âm thầm quan sát ba người bọn họ. Ba người tán gẫu thật vui vẻ, Trầm Đường kia hạ bút thành văn, điển cố diệu ngữ tuôn ra không ngừng, nói đến chỗ hứng trí liền vung tay múa chân, thật sự là một người thú vị. Khóe miệng Phương Sở Đình cong cong, ánh mắt có chút bỡn cợt, hắn luôn cố ý phát biểu ý kiến tương phản với Trầm Đường, tựa như muốn trêu ghẹo hắn, hai người khẩu chiến vô cùng kịch liệt. Chỉ có Diệp Thừa Nghệ kia vẫn im lặng nhìn hai người bọn họ tranh luận, hắn thường lắc đầu cười trừ, ánh mắt đôi khi nhìn về phía Trầm Đường lộ vẻ sủng ái, đúng vậy, chính là “sủng ái”.
Sau khi hồi phủ, trong lòng Oánh Nhi đã quên đi lo lắng trước lúc xuất môn. Tâm trí nàng bị những người bằng hữu mới chiếm cứ, lần xuất môn này có thể quen biệt được những bằng hữu thú vị như thế, thật sự rất đáng giá!
Phiên Ngoại 2 : Chúng lý tầm tha
Tết thượng nguyên qua đi, cuộc sống của Tô Oánh Nhi lại trở về như trước, mỗi ngày đánh đàn vẽ tranh, học tập quy củ, chỉ là nàng ngẫu nhiên để lộ bộ dáng thất thần, có thể nhìn nơi khóe miệng kia đang chế ngự một nụ cười.
Lần đầu tiên sau hai tháng, ngày hôm đó nàng đi đến miếu dâng hương trên đường trở về, vừa xuống xe ngựa chuẩn bị vào cửa thì cổng nhà cách vách lại khai mở, một vị nam tử mặc hoa y bước ra, vừa vặn ánh mắt hai người chạm nhau, bọn họ đều bất giác nở nụ cười, người nọ đúng là Phương Sở Đình. Oánh Nhi mỉm cười hướng hắn gật đầu rồi xoay người tiến vào gia môn.
Năm ngày sau, khi nàng đang đánh đàn thì nhìn thấy Thanh Lạc hoang mang rối loạn chạy vào. Thanh Lạc nhìn nàng vài lần, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Oánh Nhi hỏi nàng cũng không đáp lại, chỉ là không ngừng lắc đầu.
Ngày mười chín lễ bái Quan Âm, Oánh Nhi như thường lệ đến Huyền Trang Tự cầu xin bình an, sau đó đến tiền điện xin xăm nhân duyên. Đang chuẩn bị đưa quẻ xăm cho đại tiên giải đoán thì có người chặn đường đi của nàng.
“Thật trùng hợp! Tô tiểu thư cũng đến cầu bình an?”
“Chào Phương công tử”, Oánh Nhi tự nhiên thi lễ, chỉ là sắc mặt của Thanh Lạc không được tự nhiên, tại sao?
“Chào Tô tiểu thư”, Sở Đình vội vàng đáp lễ, hai người nói xong liền đứng trơ như thế, cũng không biết tiếp theo phải nói gì.
“Đây là cái gì? Ta muốn…”, cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, lại không nghĩ hai người đồng thời mở miệng, Oánh Nhi bật cười nhìn Sở Đình đang bối rối.
“Ta muốn giải quẻ xăm, Phương công tử thì sao?”, Oánh Nhi phe phẩy quẻ xăm trong tay.
“Ta đã cầu bình an. Có thể cho tại hạ nhìn xem quẻ xăm của tiểu thư không?”
“Không được, ngươi không phải đại tiên a!”, đây chính là xăm nhân duyên, làm sao có thể tùy tiện cho nam tử xem được!
“Nguyên lai vẫn không tin ta a!”, vẻ mặt hắn có chút thất vọng.
Oánh Nhi che miệng nở nụ cười, “Chờ đến một ngày ngươi có thể ngồi ở chỗ kia, ta lại đến tìm ngươi”, nàng vừa nói vừa chỉ vào vị trí của người chuyên đoán quẻ xăm.
Ngày hai mươi ba, Thanh Lạc cẩn thận giúp nàng xuống xe. Nàng ngẩng đầu nhìn xem thư viện này, đã nhiều ngày không tới, hôm nay tiên sinh dạy đàn bận việc nên nàng có được nửa ngày rảnh rỗi, nhất định phải cẩn thận lựa chọn vài bản phổ cầm a!
Lão bản đón các nàng vào cửa, Oánh Nhi nhìn lướt qua giá sách liền tiện tay chọn lấy một quyển tùy ý lật xem, cảm giác được bên cạnh có người tiến đến gần, nàng cảnh giác ngẩng đầu liền nhận được một đôi con ngươi nhu tình như nước. Ánh mắt hai người đan vào cùng một chỗ, Oánh Nhi ngượng ngùng cúi đầu.
Sở Đình đánh vỡ không khí trầm mặc giữa hai người, “Nguyên lai là Tô tiểu thư đến đây mua sách? Thật sự là quá tốt, có thể giới thiệu cho ta vài quyển không?”
Oánh Nhi im lặng không lên tiếng, chỉ là đem quyển sách đang cầm trên tay đưa cho hắn.
“Vọng giang đình trung thu thiết khoái đán”…? Cái này…ha ha ha, Tô tiểu thư giới thiệu cho ta quyển sách này sao?”, hắn đem quyển sách cuốn lại trong tay rồi nói, “Tại hạ cũng giới thiệu cho Tô tiểu thư một quyển”, hắn nói xong liền tìm một vòng trên giá sách, cuối cùng cầm một quyển đưa tới trước mặt nàng.
Oánh Nhi vừa đọc thấy tựa sách thì khuôn mặt trắng nõn liền ửng hồng, nàng chần chừ không chịu tiếp nhận sách.
Sở Đình thấy thế cũng không miễn cưỡng, hắn tựa mình vào kệ sách, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm, thanh âm nhẹ nhàng cất lên, “Đãi nguyệt tây sương hạ, nghênh phong hộ bán khai. Cách tường hoa ảnh động, si thị ngọc nhân lai”.
Tô Oánh Nhi cắn môi anh đào, nàng xấu hổ đoạt lấy quyển sách từ trên tay hắn rồi hô hoán Thanh Lạc thanh toán tiền, hai người vội vàng lên xe chạy mất.
Một lần, hai lần có thể là ngẫu nhiên, nhưng ba lần bốn lượt lại là thế nào? Lần này Oánh Nhi xuất môn có thể ngẫu nhiên gặp gỡ Phương Sở Đình, thế gian thật sự có chuyện trùng hợp vậy sao? Hay phải gọi là duyên phận? Nàng thẫn thờ đánh đàn, trong tiếng đàn chôn sâu tình ý. Ngày mai nàng sẽ xuất môn, nàng rất muốn biết liệu hắn có “ngẫu nhiên” xuất hiện hay không?
Tháng ba, lần đầu tiên Oánh Nhi bái lạy Bồ Tát mà lòng vẫn không yên. Đôi mắt đẹp tìm kiếm xung quanh, phát hiện nguyên lai chính mình đã sai lầm rồi, trên mặt nàng tràn ngập thất vọng.
Thanh Lạc cười thầm trong lòng, vị Phương công tử này thật là…tại sao còn chưa xuất hiện a!
“Tiểu thư, người đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn hắn…á, nhìn phong cảnh”, Oánh Nhi che dấu tâm sự của mình, hắn tại sao còn chưa tới? Chẳng lẽ có việc gì sao?
Lại cách hai ngày, mấy ngày nay trời liên tiếp đổ mưa, có lẽ là vì nguyên do thời tiết nên Oánh Nhi cũng không cảm thấy cao hứng nổi. Mỗi ngày nàng đều ngồi trong phòng đánh đàn, đọc sách, tâm tư từ sớm đã bay đến người nào. Thanh Lạc nhìn tiểu thư nhà nàng rồi đưa tay sờ sờ phong thư vẫn giữ trong ngực áo, có nên lấy ra không? Thật khiến nàng khó xử a!
“Tiểu thư, cái này…”, rốt cục vẫn hạ quyết tâm đem phong thư đưa cho nàng. Sau khi Oánh Nhi đọc thư, gương mặt tinh xảo thoáng hiện áng mây hồng, sóng mắt lưu chuyển ngọt ngào, tiếng đàn theo đó cũng trở nên vui vẻ. Tiếng hát mềm mại vang lên trong tú lâu.
Một trận gió thổi qua, phong thư trên bàn nhẹ nhàng bay theo gió. Thanh Lạc nhanh nhẹn chạy tới, nàng vừa giữ lấy phong thư vừa nhìn trộm nội dung bên trong, đúng là bài hát mà tiểu thư đang ngâm nga.
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ.
Mộ nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hoả lan san xứ.
(东风夜放花千树,更吹落、星如雨。宝马雕车香满路。凤箫声动,玉壶光转,一夜鱼龙舞。蛾儿雪柳黄金缕,笑语盈盈暗香去。众里寻他千百度。蓦然回首,那人却在,灯火阑珊处。)
Thanh Lạc mấy ngày nay thật cao hứng, bởi vì tiểu thư cao hứng nên nàng cũng cao hứng. Chỉ là cao hứng rất nhiều nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nếu chuyện tiểu thư thường xuyên cùng Phương công tử gặp mặt để lão gia biết, chính mình sợ là sẽ bị đuổi khỏi Tô gia. Nhưng tiểu thư thật sự xứng đôi với Phương công tử a, chỉ mong thiên gia thành toàn cho bọn họ!
Ngày hai mươi, tại rừng hoa đào sau Huyền Trang Tự, giữa tháng ba hoa đào nở rộ, một làn gió thoáng qua, từng cánh hoa đào nhẹ nhàng tung bay trong gió. Dưới tàng cây, trên một tảng đá, bạch y nam tử vẻ mặt đau khổ cầm trong tay một bầu rượu rót vào cõi lòng của chính mình.
Tô Oánh Nhi rón rén tiến đến, nàng định dọa hắn liền nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Sở Đình, nàng lập tức luống cuống! Chỉ không gặp một thời gian, đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao bộ dáng của hắn lại thành ra thế này?
“Sở Đình, ngươi làm sao vậy?”
Ánh mắt hắn dày đặc thương cảm, “Oánh Nhi, Thừa Nghệ đã qua đời”. Sau một hồi lâu, Sở Đình rốt cục cũng lên tiếng, trong thanh âm mang theo nghẹn ngào, hắn cố nén nước mắt luôn chực chào tại hốc mắt.
Tô Oánh Nhi chủ động nắm tay hắn, nàng muốn nói gì đó để an ủi hắn nhưng lại phát hiện bản thân không nói nên lời. Diệp Thừa Nghệ, nam tử tuấn lãng nho nhã trong trí nhớ của nàng, nam tử vẫn mang theo nụ cười ôn nhuận…đã đi rất xa. Nhớ tới mấy tháng trước vẫn còn gặp mặt nhau, tất cả tựa như một giấc mộng. Mộng? Có phải chính mình đang nằm mộng? Nếu là vậy, nàng chỉ mong đắm chìm mãi trong giấc mộng dài không bao giờ muốn tỉnh dậy.
Phiên Ngoại 3 : Hận bất tương phùng
Tiễn phụ thân xuất môn, Oánh Nhi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần sắc lo lắng, nhịp tim đập gấp rút liên hồi. Đọc xong phong thư Thanh Lạc mang đến, Oánh Nhi ngây dại, tim đập càng mạnh hơn, trong ngực dường như có một cây ngân châm đâm xuyên qua, mỗi nhịp tim đập càng khiến lồng ngực đau hơn một chút. Tại sao lại như vậy? Tại sao lại trở thành như vậy? Hắn…hắn muốn thú thê tử, vẫn là nữ nhi của Diệp đại nhân, tại sao lại có thể như vậy? Oánh Nhi ôm ngực, nàng đem chính mình co rúc vào góc tối, nước mắt chua xót chảy xuống môi, vị mặn thấm vào miệng.
Phụ thân nói với nàng rằng Diệp đại nhân đã an bài đâu vào đấy, chỉ còn chờ một cơ hội sẽ đem nàng tiến cung. Tiến cung? Vài tháng nay nàng đã quên mất chuyện này, trong lòng chỉ nhớ đến hình bóng của Sở Đình, nghĩ rằng hai người ở chung một chỗ là chuyện đương nhiên…
Sở Đình nói sẽ ở Huyền Trang Tự chờ nàng, sau đó hai người sẽ bỏ trốn, đợi đến khi chuyện thành thân phai nhạt sẽ quay trở về. Bỏ trốn? Trong đầu Oánh Nhi vừa xuất hiện hai chữ này liền lập tức lắc đầu, không thể, phụ thân phải làm sao bây giờ? Người nhà của nàng phải làm sao bây giờ? Hơn một năm nay, vấn đề tiến cung đã trở thành một phần cuộc sống của chính nàng, rốt cuộc vẫn không thể tách rời. Nhưng còn Sở Đình, hắn phải làm sao đây? Nghĩ đến đó, động tác của nàng trở nên khô cứng, một lúc lâu sau nàng vẫn tựa như một bức tượng phật ngọc, hoàn toàn im lặng bất động. Nàng chỉ có thể cử động khi thân hình mảnh khảnh bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy, những ngón tay bất giác nắm thành quyền, phong thư trong tay nhàu nát. Không biết đã qua bao lâu, nàng chậm rãi mở phong thư soi dưới ánh sáng ngọn nến lay động. Trên lá thư, từng dòng chữ viết quen thuộc khiến mắt nàng đau đớn, lệ nhỏ giọt trên giấy, chữ viết theo đó nhòe đi.
Đêm tối, Thanh Lạc cắn môi nấp vào ngõ nhỏ nhìn Phương công tử đang đứng trước cổng chùa phía xa xa. Sở Đình cầm đèn lồng lo lắng đi tới đi lui, hắn thường xuyên hướng nhìn về phía con đường dẫn đến Tô gia. Thanh Lạc thở dài một hơi, trong lòng nàng do dự có nên đến đó hay không? Nếu đến, hy vọng của Phương công tử sẽ tan biến. Nếu không đến, Phương công tử khẳng định sẽ đứng mãi nơi đó chờ tiểu thư. Làm sao bây giờ? Tại sao tiểu thư lại đem chuyện khó xử này giao cho chính mình a! Thanh Lạc hít một hơi thật sâu, quên đi, vẫn nên đến đó!
Oánh Nhi ngây ngẩn nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, tại sao vầng trăng trong trẻo lại lạnh lùng đến thế? Đồng hồ nước nhỏ một giọt…lại thêm một giọt…đêm càng sâu…Thanh Lạc tại sao vẫn chưa trở về? Hắn đã nhận được thư chưa? Hắn có thể nghe lời khuyên của nàng không?
Thiên gia an bài thật sự buồn cười, nếu tiến cung là số mệnh duy nhất của nàng, nàng cũng sẽ không kháng cự mà vui vẻ đón nhận. Chỉ là vì sao trước khi tiến cung lại cho nàng gặp được Sở Đình? Để nàng quên đi số mệnh của chính mình, vốn cho rằng Sở Đình chính là mối lương duyên cuối cùng của chính mình.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện hắn sẽ thành hôn, tâm Tô Oánh Nhi tựa như dao cắt, chỉ là…hắn làm sao có thể tránh thoát vận mệnh của chính mình…
Trách vận mệnh sao?
Không thể.
Tự trách mình sao?
Không muốn.
Phương Sở Đình nhìn phong thư theo kẽ tay rơi xuống, ngay cả khí lực để nhặt lên cũng không có. Hắn “thiên tân vạn khổ” từ trong nhà bỏ trốn, tại sao nàng lại không chịu đi theo hắn? Nếu không chịu đi cùng hắn, tại sao lại đem đến một bức thư trắng tinh nhưng lại ướt đẫm. Lệ, chẳng lẽ nàng không thể nói rõ tình cảm của mình dành cho hắn sao?
Thanh Lạc nhìn thân ảnh của Phương công tử chật vật biến mất nơi cuối đường, nàng nâng tay gạt nước mắt rồi nhặt lên bức thư đang nằm buồn bã trên mặt đất. Nàng cẩn thận gập lại phong thư rồi đặt vào ngực áo. Một thân ảnh lẻ loi hướng về phía Tô gia biến mất trong đêm tối.
Nhìn vào phòng tiểu thư, ánh nến mỏng manh vẫn còn sáng, nhất định tiểu thư đang đợi nàng trở về. Thanh Lạc vừa định bước vào thì phía sau có người gọi tên của nàng, “Ngọc Bích tỷ tỷ, có chuyện gì sao?”, là nha hoàn trong phòng của phu nhân.
“Phu nhân cùng lão gia cho gọi ngươi”, Ngọc Bích lo lắng nhìn nàng, xem chừng trong lòng rất căng thẳng.
Lão gia cùng phu nhân biểu tình nghiêm túc ngồi đợi trong phòng, “Thanh Lạc, tối như vậy ngươi còn đi ra ngoài, muốn đi đâu?”
Thanh Lạc sợ tới mức thân mình run rẩy, nàng gắt gao nắm chặt góc áo của chính mình để cố gắng trấn tĩnh, chỉ là…hết thảy đều phí công, “Phu nhân, ta…ta…”
Một tiếng lạnh lùng vang lên, “Thế nào?”, lão gia liếc mắt nhìn nàng, “Còn không khai thật?”
Chân Thanh Lạc mềm nhũn quỳ gối trên mặt đất, trong thanh âm của nàng mang theo tiếng khóc nức nở, “Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng! ta nói! Ta nói! Nhưng là…”
“Đừng làm nàng khó xử, để ta nói!”, Thanh Lạc còn chưa nói ra, bên ngoài cửa đã truyền đến thanh âm của Oánh Nhi.
Dìu Oánh Nhi trở về phòng, Thanh Lạc áy náy cúi đầu khóc thút thít. Oánh Nhi thản nhiên ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, sau lại vô lực nhắm mắt. Khi phụ thân nghe xong câu chuyện của nàng, một câu cũng không nói, chỉ là phân phó mẫu thân trông chừng nàng, cũng sẽ không cho nàng ra khỏi phủ nửa bước. Cũng tốt, hy vọng phụ thân sẽ tìm đến Diệp đại nhân báo tin. Sở Đình, chung quy vẫn là ta phụ ngươi.