1.
Ta chính là thập tứ công chúa kia.
Ta chính là Tần Tranh, là Tần Tranh đã bị mẹ đẻ của mình quỳ xuống, cầu xin đưa ta đến Mạc Nam.
Có người hỏi ta có nhớ Đại Cảnh hay không?
Cũng có người hỏi ta có trách phụ hoàng mẫu hậu nơi xa nghìn dặm hay không?
Không có gì để nhớ nhung, cũng chẳng có gì để oán trách.
Mạc Nam rất tốt.
Ta có thể tuỳ ý chạy trên thảo nguyên, chờ đến hoàng hôn, ta có thể nghe thấy lục huynh gọi, “A Tranh, về nhà ăn cơm thôi.”
Ở nơi này, ta có cha có mẹ, có cô dì chú bác, có huynh đệ tỷ muội. Nơi này không giống như một quốc gia mà lại giống một gia đình.
Có người nói rằng, phụ hoàng mẫu hậu của ta cũng yêu thương ta, nếu không, vì sao họ không vứt bỏ ta, vì sao lại do dự khi Mạc Nam yêu cầu một công chúa.
Đúng là bọn họ yêu thương ta thật, nhưng không nhiều.
Dù sao ta cũng biết rằng, phụ hoàng đã chuẩn bị giao ta cho Mạc Nam từ lâu. Có người nói với ông ta rằng Mạc Nam Vương Hậu khát khao có một cô con gái, cho nên ông ta hết sức mong đợi việc đưa ta đi.
Do dự cũng chỉ là vì muốn giành được tiếng thơm minh quân từ phụ.
So với ta, phụ hoàng yêu quốc gia hơn, mà mẫu hậu lại yêu phụ hoàng hơn.
“A Tranh, mau nếm thử xem, bà mới làm điểm tâm nè.”
Điểm tâm mà bà Cát Nguyên làm chính là điểm tâm ngon nhất toàn thế giới.
“Cảm ơn bà!”
“Bà bất công quá, đối với A Tranh thì cho muội ấy ăn ngon chơi vui, đến lượt chúng ta chỉ có thể nhìn muội ấy ăn.”
Đó là ngũ huynh, con nuôi của Viễn Kiến thúc phụ.
“Đúng rồi, một ngày A Tranh ăn tận bốn năm bữa lận.”
Đây là lục huynh, con trai của Mạc Nam Vương.
Ta cầm món điểm tâm hình hoa hải đường trong tay, chớp chớp mắt, “Vậy phải làm sao đây, dù sao không phải ai cũng giống như muội, ai gặp cũng thích.”
Mẹ, cũng chính là Mạc Nam Vương Hậu, mỉm cười trách cứ lục huynh, “A Chương hay thật, A Tranh đang tuổi ăn tuổi lớn, còn con có ăn nhiều hơn hay ăn ít đi một miếng cũng không sao.”
Bà ấy rất dịu dàng, là người dịu dàng nhất mà ta từng gặp.
Hoàng tộc Mạc Nam họ Vệ, là quốc gia lớn lên trên thảo nguyên.
Người ở đây tuân thủ chế độ một vợ một chồng, mỗi một đời hoàng đế chỉ có một người vợ.
Cha rất yêu mẹ, mẹ cũng rất yêu cha.
Nhưng bọn họ sẽ không lơ là các con mình.
Ở đây, huynh đệ tỷ muội từ trên xuống dưới đều thân thiết với nhau như người một nhà, xưng hô có lớn có nhỏ.
Ví dụ như, đại huynh và thứ huynh là con nhà Viễn Thường thúc phụ, tam tỷ và tứ huynh là con nhà dì Lệnh Ngô, ngũ huynh là con nuôi của chú Viễn Kiến thúc phụ, lục huynh và thất đệ là con trai của cha mẹ.
Nơi này là nhà.
Về phần vì sao không xưng hô bằng kính ngữ, bởi vì người Mạc Nam không quan tâm đến những thứ đó.
Chỉ có khi gặp người ngoài mới xưng hô như vậy.
Ta đã nghĩ mình sẽ sống an nhiên ở Mạc Nam đến cuối đời.
Tính ra, ta đã sống ở đây được 11 năm.
Đại Cảnh đã không còn thập tứ công chúa nữa.
Ta từng hỏi lục huynh, nơi này có để ý đến việc ta là một sao chổi hay không?
Lục huynh nói, “Rõ ràng muội là ngôi sao may mắn mới đúng. Muội vừa đến đây, sức khoẻ của thím đã tốt hơn rất nhiều.”
Ta nói, có phải đôi mắt màu đỏ trông rất đáng sợ hay không, bọn họ có gọi ta là quái vật hay không?
Ngũ huynh nói, “Bọn họ chỉ biết hâm mộ chúng ta, bởi vì chúng ta có một muội muội xinh đẹp đến nhường này.”
Ta thích nơi này.
“Vệ A Tranh!!!”
Quên nhắc rằng ta còn một bát muội, là con gái của Yến bá phụ.
Yến bá phụ là đại tướng quân của Mạc Nam. Thời trẻ, ông ấy chinh chiến khắp bốn phương, cầm theo thanh kiếm bảo bối của mình đánh đuổi những người khác.
Vậy nên bây giờ, Mạc Nam hiếm khi có chiến tranh, người Mạc Nam cũng không thích đánh giặc.
2.
Phần lớn thời gian, vị tướng quân này đều nằm trên ghế bập bênh, phơi nắng cùng bát muội của ta.
“Muội lại làm sao thế này?”
Hốc mắt và chóp mũi của tiểu cô nương đỏ au, giống như một chú thỏ con bị tủi thân.
“Có phải là vì ăn vụng điểm tâm của muội không muốn trả lại, cho nên tỷ mới phải quay lại Cảnh Đô hay không?”
Ta sững sờ ngay tại chỗ.
Mãi một lúc lâu sau, ta mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
“Muội nói, nói cái gì, cái gì mà về Cảnh Đô?”
A Ngọc thút tha thút thít, “Muội nghe, nghe bọn họ nói, Cảnh Đô muốn tỷ quay về, bọn họ có thể miễn thu thực ấp* của Mạc Nam trong 10 năm, hơn nữa sẽ không tấn công Mạc Nam, thậm chí, đổi một công chúa khác đến đây cũng được.”
(* Thực ấp: Hiểu nôm na là tiền lương mà hoàng đế hoặc chủ công phát cho thần tử hoặc các quan viên của mình.)
Bởi vì của cải phong phú, mỗi năm, Mạc Nam phải nộp rất nhiều thực ấp.
Cho dù quốc lực* Mạc Nam hùng mạnh, nhưng đối mặt với ngàn vạn thiết kỵ** Đại Cảnh cũng chỉ có sáu phần thắng.
(* Quốc lực: Sức mạnh quốc gia về kinh tế, quân sự.)
(** Thiết kỵ: Kỵ binh.)
“Cha nói thế nào?”
“Đương nhiên là thúc phụ không muốn, mọi người cũng không muốn, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
Muội ấy không nói lời nào.
Nhưng ta biết.
Nhưng mà Mạc Nam không thể có chiến tranh, bởi vì chiến tranh sẽ khiến dân chúng lầm than.
“Vệ A Tranh, muội không muốn để tỷ đi.”
Ta nắm tay muội ấy, “Đi thôi, chúng ta đi xem thử.”
Giọng nói của cha vang lên trong Ngự Thư Phòng.
“Năm xưa, bọn họ nói không cần A Tranh là ngay lập tức bỏ rơi nó, vậy mà bây giờ lại đòi nó quay về, đúng là mơ mộng hão huyền.”
“Đúng vậy, một đám vô cảm. Ta vẫn còn dẻo dai lắm, nếu ai dám đến đây tranh giành A Tranh, ta sẽ giết chết người đó!”
“Cha, không thể để cho A Tranh quay về được, bọn họ sẽ không đối xử tốt với A Tranh.”
Ta đẩy cửa bước vào.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn nhau bối rối.
“Cha, chẳng lẽ là Cảnh Đô muốn con quay về hay sao?”
Yến bá phụ giận đến đỏ mặt, “Về cái gì mà về, bước vào chỗ đó chưa chắc đã còn sống.”
Ta siết chặt ống tay áo, nhưng cuối cùng vẫn cất lời, “Vậy thì con quay về là được.”
Lục huynh ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Huynh ấy bước đến bên cạnh ta, “Muội có biết nếu quay về đồng nghĩa với điều gì hay không?”
“Vị đích tỷ kia của muội đổ bệnh, cần máu của muội làm thuốc dẫn.”
“Thậm chí còn có lời đồn rằng, ngày tân đế lên ngôi, chỉ cần hiến tế muội là có thể bảo đảm quốc gia hưng thịnh.”
Cảnh Đô khó khăn lắm mới vứt bỏ được một kẻ xui xẻo, sao lại đột nhiên đòi lại người đó.
Ta nở nụ cười với lục huynh, “Muội biết chứ.”
“Nhưng muội yêu nơi này, yêu hơn cả bản thân mình.”
“Muội vốn không phải là một người may mắn gì. Nếu không nhờ có Mạc Nam, có lẽ muội đã phải sống trong cung điện lạnh lẽo kia cả đời. Có thể có được 11 năm này, muội đã thấy đủ.”
Cha giận dữ đến mức đá án thư ngã lăn ra.
“Con được đưa đến đây thì chính là cô nương nhà ta, sao bọn họ có thể đòi về là về được?”
“Bọn họ xem A Tranh nhà chúng ta là thứ gì, là đồ vật à? Đó là một người sống sờ sờ, nói vứt bỏ là vứt bỏ, nói giết là giết, trái tim họ làm bằng đá hay sao!?”
“Cha.” Ta trấn an ông ấy.
“Lấy một mình con để đổi lấy 10 năm nghỉ ngơi dưỡng sức, an cư lạc nghiệp, đáng giá mà.”
“Xin cha hãy để con đi.”
“Nếu có cơ hội, nếu con còn sống, chắc chắn con sẽ trở về.”
Có lẽ có người sẽ trách ta vô tình, tại sao lại đi lưu luyến một quốc gia khác mà lại không quan tâm đến quốc gia của mình.
Ta không để tâm.
Ta chỉ biết, Đại Cảnh sinh ra ta, nhưng Mạc Nam mới là nơi nuôi dưỡng ta.
Một tháng sau, cuối cùng, cha cũng đồng ý đưa ta quay về Cảnh Đô.
“Vệ A Tranh! Tỷ không được đi, không được đi, muội không muốn để tỷ đi!”
Bát muội nắm chặt lấy tay áo của ta, ta nở nụ cười với muội ấy, sau đó nắm lấy tay bát muội.
Lần đầu tiên ta gặp muội ấy, muội ấy hỏi Yến bá phụ rằng, vì sao các huynh muội khác đều mang họ Vệ, chỉ có ta là họ Tần.
Yến bá phụ trả lời, bởi vì ta đến từ Cảnh Đô, là thập tứ công chúa của Cảnh Đô, cho nên ta mới mang họ Tần.
“Sao công chúa của Cảnh Đô lại muốn đến Mạc Nam?”
“Bởi vì Mạc Nam thích công chúa.”
“Vậy bây giờ công chúa có phải là nữ nhi của Mạc Nam hay không?”
“Tất nhiên rồi.”
Tiểu cô nương bĩu môi: “Nếu là người Mạc Nam thì tỷ ấy phải mang họ Vệ mới đúng. Bây giờ, chẳng phải tỷ ấy chính là nữ nhi của dì Châu hay sao?”
“Công chúa có tên của mình mà.”
“Muội không quan tâm, họ của tỷ ấy là Vệ.”
Kể từ đây, trong miệng của bát muội, ta là Vệ A Tranh.
“A Ngọc, muội biết làm diều không?”
“Đương nhiên là biết rồi.”
Ta xoa đầu muội ấy, “Chờ đến khi muội làm xong 100 con diều, tỷ sẽ quay về.”