Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta

Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta - Chương 26: Làm Ầm Ĩ




Sau khi nghe Tống Giác nói xong, Du Án bị mắc nghẹn trong giây lát, nghẹn nửa ngày mới hỏi: "Ngươi làm ầm ĩ lâu như vậy buộc ta ra tới đây, chính là vì để ta đền sơn động cho ngươi?"

"Đó là nơi ta tìm ba năm mới tìm được, linh lực của hồ nước lạnh rất hữu ích cho việc tu luyện, sơn động hẻo lánh tiện lợi cho việc che giấu, nhưng ngươi đã phá hỏng toàn bộ." Tống Giác lạnh lùng nhìn nàng.

Rõ ràng hắn mới là người khởi xướng, nhưng bởi vì lời buộc tội của hắn quá mức đúng lý hợp tình nên Du Án hiếm có lúc xấu hổ: "Chỉ là một cái hang động bị phá hủy, ngươi còn nghĩ về nó."

"Đúng vậy."

Du Án cứng người trong giây lát: "Ta sẽ làm cho ngươi một cái khác." Nàng dứt lời cũng không thèm nhìn Tống Giác, lập tức ngự kiếm đi về phía hồ băng.

Tống Giác yên lặng đi theo phía sau nàng, trước sau giữ một khoảng cách không xa không gần, tựa hồ lần này thật sự chỉ vì để nàng bồi thường.

Nhưng mà thực tế, hắn ở sau lưng nhìn chằm chằm eo nàng.

Du Án phát hiện tầm mắt sau lưng, chỉ tưởng hắn đang trong cơn giận dữ, kéo kéo khóe miệng sau đó đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh liền tới sơn động ban đầu.

Nàng vốn định đem đá vụn bên trong dọn sạch rồi kêu Tống Giác tiếp tục ở đó, kết quả nhìn thấy sơn động đã sụp xuống hoàn toàn, Kim Đan cùng với vẻ mặt vô tội canh giữ bên cạnh đá vụn thì trầm mặc.

...!Không hổ là nàng, tùy tiện đập hai cái cũng có thể đem một cái sơn động hoàn toàn huỷ hoại.



Du Án ở trong lòng yên lặng khen chính mình một câu.



Kim Đan lao về phía nàng, nàng một tay đem Thỏ Manh thú mập mạp bế lên, lúc này mới quay đầu nói với Tống Giác: "Cái sơn động này không thể ở được nữa rồi."

"Mắt ta không mù." Tống Giác làm người ta nghẹt thở.

...!Cái thái độ gì đây.



Du Án chửi thầm một câu, cũng bắt đầu tức giận: "Yên tâm đi, ta sẽ tìm chỗ ở cho ngươi."

Nói xong liền ở lân cận hồ băng tìm kiếm.

Tứ phía Hồ băng là núi vây quanh nhưng sơn động lại rất khó tìm.



Du Án loanh quanh một vòng cũng chưa thấy cái sơn động thứ hai được hình thành tự nhiên.

Nhìn Du Án tìm hết lần này đến lần khác, đáy mắt Tống Giác hiện lên một tia trào phúng: "Đừng tìm nữa, không tìm thấy đâu."

"Không có khả năng, loại sơn động này có ở nhiều nơi, sẽ không chỉ có một cái động đâu." Du Án lẩm bẩm.

Tống Giác hừ lạnh một tiếng: "Ta nói không có là không có." Cho dù có thì hắn cũng đã lấp kín từ trước.

"Ồ." Du Án nheo mắt liếc hắn một cái: "Nếu không có thì đào một cái là tốt rồi, ngươi đứng xa một chút, ta đi đào."

Tống Giác hiếm khi không cùng nàng ngoan cố, trực tiếp lùi lại sau mấy bước.

Du Án dồn khí đan điền, rút Phách Hồn đao rỉ sắt ra, vận đủ linh lực, bổ tới ngọn núi trước mặt.

Sau khi linh lực va chạm vào vách đá phát ra một tiếng vang lớn, trên vách đá nháy mắt xuất hiện một cái lỗ thủng, Du Án vừa lòng cong khóe môi, lại một đao bổ qua, lỗ thủng lại lớn hơn nữa.

Du Án đắc ý nhìn về phía Tống Giác, đang muốn nói cái gì thì ngọn núi truyền đến một thanh âm "răng rắc" vang lên.



Nàng cứng đờ, không nói gì quay đầu lại, nháy mắt tiếp theo đột nhiên bị một cánh tay sắt ôm lấy eo trực tiếp kéo về sau một đoạn.

Cùng lúc đó, núi sập.

Du Án trợn mắt há hốc mồm hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Cứ...!như vậy mà sụp sao?"

"Xem ra đào động cũng không thể thực hiện được." Tống Giác nhàn nhạt nói.

Du Án nhất thời không nói nên lời, đột nhiên ý thức được hắn còn ôm mình, hai người dán ở một chỗ, thân mật đến có chút quá mức.

Nàng nhanh chóng đẩy Tống Giác ra, xụ mặt nói: "Ngươi không kéo ta, ta cũng có thể tránh được."

"Ồ, đã quên ngươi không phải là gà già như trước kia." Tống Giác không đáp lại lời nói của nàng, lại không tự giác chọc đầu ngón tay một chút, hồi tưởng lại cảm giác mới vừa rồi đem người ôm ở trong ngực.

Du Án không biết trong đầu hắn đã xoắn thành một mảnh, nghe được hắn bình tĩnh nói tiếp như vậy cũng không định truy cứu nữa, chỉ không vui mà liếc hắn một cái: "Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu có lần sau, ta định sẽ không buông tha ngươi."

"Trước đền ta hang động rồi lại nói về những thứ lung tung rối loạn này." Tống Giác lãnh khốc đáp lại.

Du Án cứng họng không nói nên lời, hơn nửa ngày mới xoay người đi đến phía Nam của ngọn núi.

Những ngọn núi lân cận hầm băng đã bị cái lạnh xâm nhập nhiều năm, cục đá so những nơi khác cứng hơn rất nhiều.



Du Án mặc dù đã thêm chú linh lực ở đao, cũng đã thật sự cố sức bổ, hơn nữa vì nàng không giữ ước chừng được lực mạnh yếu nên cứ phải thay đổi hết núi này đến núi khác, rất nhanh liền có chút kiệt sức.

Rõ ràng xung quanh lạnh đến kinh khủng nhưng nàng lại toát mồ hôi.



Sau khi nàng dùng tay áo lau trán, lại cau mày cùng Tống Giác bàn bạc: "Ta có thể cho ngươi một hang động ở nơi khác được không?"

"Không được." Tống Giác đáp rất là dứt khoát.

Du Án đau đầu: "Nhất định phải ở đây sao?"

"Ừm."

Du Án hít sâu một hơi, mắt nhìn đầm băng đã trở nên lung tung rối loạn: "Nhưng nơi này đã không còn núi để đào rồi."



"Ngươi nghĩ cách." Tống Giác không hiểu chuyện giống một đứa trẻ, chỉ đề ra yêu cầu, không suy xét đến khả năng thành công.

Du Án nhìn hắn một lát, dứt khoát bất chấp tất cả tìm tảng đá ngồi xuống: "Ta không thể nghĩ được biện pháp nào khác, ngươi tự mình làm đi."

Tống Giác nheo đôi mắt: "Ngươi muốn quyết đấu cùng ta?"

"...!Không còn biện pháp nhẹ nhàng nào khác sao?" Du Án nói không nên lời, đột nhiên chậm lại ngữ điệu, lại lần nữa khuyên bảo: "Vực sâu lớn như vậy, không phải chỉ có hầm băng là nơi duy nhất để ở."

Nàng nói là thật, hầm băng có linh lực nhưng so với chỗ những yêu thú bậc cao sống thì tính không là gì cả.



Nếu hắn nguyện ý, bọn họ hai người liên thủ giết chết một con yêu thú to lớn, không phải là có nơi ở mới rồi sao?

Đạo lý rõ ràng đó Tống Giác cũng hiểu, bởi vậy chỉ hờ hững nhìn nàng: "Càng là chỗ tốt càng có chém giết, ta không thích làm bẩn chỗ ngủ."

Du Án tưởng tượng, trong vực sâu yêu thú say mê tu luyện, nếu là nơi có linh lực dồi dào thì chính là cuộc chiến sinh tử.



Nếu Tống Giác tìm nơi ở chỉ để nghỉ ngơi, thật sự không thích hợp với những địa phương đó.

...!Như vậy hầm băng thật là một nơi tốt, có một ít linh lực nuôi dưỡng thân thể, lại không đến mức nhiều làm yêu thú lớn tranh giành, thật không có gì thích hợp hơn với Tống Giác.

Du Án hồi lâu không nói gì, cuối cùng có chút đau đầu nói: "Nhưng hầm băng đã không còn chỗ để ở rồi."

Tống Giác không nói một lời nhìn nàng.

"...!Nếu không ngươi thử dùng những viên đá này xây một cái phòng ở xem?" Du Án thử nói.

Tống Giác vẫn chỉ nhìn chằm chằm nàng.

Du Án buông tiếng thở dài: "Nếu không ngươi cho ta một đấm, hai ta liền hòa nhau được không?"

Phương án gì cũng không đồng ý, cũng không thể trực tiếp rời đi nếu không đứa nhỏ này chỉ sợ lại muốn chạy tới gõ cửa.

Tống Giác thấy bộ dáng nàng tự nhiên như muốn làm gì cũng được, khóe môi hiện lên một chút độ cong không rõ ràng, sau một lúc lâu mới ra vẻ vô tình nói: "Ta không đánh ngươi."

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Du Án nhíu mày.

Tống Giác liếc mắt nàng một cái, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Muốn ngươi cùng ta song tu."

Du Án: "..."

Tống Giác nói xong bốn phía liền lâm vào chết lặng, mày hắn dần dần nhíu lại, đáy mắt khi nhìn Du Án cũng tràn đầy vẻ không vui: "Nếu không đồng ý thì đền ta sơn động."

"...!Ngươi vòng một vòng tròn lớn như vậy, hại ta phải chặt đi chém lại nửa ngày, mục đích chính là cái này?" Du Án mặt không biểu tình.

Tống Giác nhất thời cảm thấy tội lỗi đối với nàng một cách không thể giải thích được, sau đó mới trấn định nói: "Ta không hiểu ngươi kháng cự cái gì, ta đã hỏi qua Đồ Đồ thú, lúc song tu ngươi chỉ cần nằm là được rồi, rõ ràng không khó, ngươi vì cái gì..."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Nói còn chưa xong thì một đạo linh lực ập lại làm hắn phải né tránh ngay lập tức, sắc mặt khó coi chất vấn: "Ngươi vẫn không muốn? Thậm chí nghe ta nói xong cũng không chịu?"

"Ta chịu cái ông nội ngươi!" Du Án tức giận: "Có cần ta đem lời lần trước đã nói lặp lại một lần nữa không?"

Tống Giác mắt phượng tà mị, áp suất quanh thân càng ngày càng thấp: "Du Án, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.



Ngươi vốn không phải đối thủ của ta, hiện nay sức lực đã tiêu hao hết, chỉ sợ ta đánh hai lần là đi không nổi rồi."

Du Án dừng một chút, đột nhiên hiểu ra: "Ngươi cố ý dụ ta phá núi để tiêu hao sức lực của ta?"

Tống Giác trực tiếp tấn công bằng sức lực phẫn nộ, dùng hành động trả lời vấn đề của nàng.

Du Án buồn bực đánh trả, một bên đánh trả một bên đi về phía cửa vực.



Tống Giác nhìn ra suy nghĩ của nàng, trực tiếp cắt đứt đường lui.



Kỹ xảo đánh nhau không bằng người, lại mới vừa hao phí lượng lớn linh lực, Du Án quả nhiên ở hai ba hiệp liền thua Tống Giác, trực tiếp bị người thủ sẵn đôi tay đè ở trên mặt đất, sau thắt lưng đá vụn đâm làm nàng kêu lên một tiếng, Tống Giác bắt lấy tay nàng một chút cũng không buông lỏng.

"...!Vì sao nhất định phải là ta?" Du Án tức giận: "Ngươi không thể tìm người khác sao?" Vực sâu không phải không có ma tu khác!

"Không thể." Tống Giác rút một bàn tay ra, trực tiếp nắm lấy mặt nàng.

Du Án trừng mắt: "Vì sao!"

"Bởi vì ngươi cho ta bánh bao." Tống Giác trả lời, nói xong lại nghĩ một chút: "Trả lại túi Càn Khôn cho ta."

Có một số việc trước kia không nghĩ tới, cũng không cảm thấy có bao nhiêu tốt, nhưng sau khi suy nghĩ lại một lần liền cảm thấy rốt cuộc không khống chế được nữa.

Hắn muốn nữ nhân này, muốn đem nàng giữ cho riêng mình, mà hắn cũng chỉ có đầu óc đơn giản, tạm thời không nghĩ ra cách nào tốt hơn so với nhốt lại cùng song tu.

"...!Cho nên ngươi liền lấy oán trả ơn?"

Có lẽ là biểu tình của Du Án quá bất lực làm Tống Giác bỗng chốc bật cười, giơ lên khóe môi, xua đi một chút u ám giữa mày hắn, trông có chút giống một thiếu niên ở tuổi này.

Hắn cười rộ lên bộ dáng rất giống tiểu đồ đệ trước khi linh hồn bị phân chia của nàng.



Ánh mắt Du Án mê mang giây lát, vặn vẹo đến càng thêm mãnh liệt: "Không được, ngươi đừng chạm vào ta, hai chúng ta thật sự không được..."

"Đừng nhúc nhích!" Ý cười trên mặt Tống Giác biến mất, cau mày quát lớn.

Du Án không thèm nghe hắn, một lòng chỉ nghĩ muốn trốn thoát khỏi tay hắn.



Tống Giác cảm thấy bên dưới mình không ngừng rung động, giống như một con thỏ trêu chọc cơ thể hắn kích thích.



Gân xanh trên trán hắn nổi lên, lại không muốn làm tổn thương nàng, dứt khoát trực tiếp áp chế nàng, lợi dụng sức nặng triệt để đem người nhốt lại.

Thân thể kề sát trong chốc lát, Du Án đầu tiên là khó chịu, tiếp theo cảm giác được có cái gì không đúng, nháy mắt mở to hai mắt: "Ngươi, ngươi..."

"Cái gì?" Tống Giác không kiên nhẫn hỏi.

Du Án tuy rằng không có thời gian vui vẻ với những người khác nhưng cũng đã là người hơn một trăm tuổi, nếu nói cái gì cũng không hiểu thì không có khả năng, cho nên nàng liền nhận ra đó là cái gì, tức giận đồng thời mặt đột nhiên đỏ lên.

"Ngươi, ngươi, ngươi...!Láo xược!" Giọng nàng đều bắt đầu run rẩy.

Tống Giác nhíu mày: "Ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta làm sao hả?" Du Án tức giận đến mắt cũng đỏ, tựa hồ như sắp khóc: "Ngươi, ngươi, ngươi, Tống Giác, ngươi đại nghịch bất đạo, về sau khẳng định sẽ hối hận!"

Tống Giác nhăn mày càng sâu, nửa ngày mới nói ra một câu: "Ta không đánh ngươi, nếu ngươi không lộn xộn, ta cũng sẽ không đè nặng ngươi nữa."

Du Án sửng sốt một chút, trước khi sự xấu hổ lớn ập đến đột nhiên phản ứng lại: "Ngươi cảm thấy hiện tại ta tức giận là bởi vì ngươi đè nặng ta?"

"Nếu không thì sao?" Tống Giác lạnh lùng hỏi.

Du Án trầm mặc một lát: "Không có lý do nào khác?"

"Lý do gì?" Tống Giác hỏi lại.


Du Án nhìn đôi mắt xấu xa ngây thơ của hắn, nghi ngờ hắn đang diễn, nhưng mà lại cảm thấy không giải thích được.



Hắn có thể là thật sự không hiểu, cho nên lúc trước mới có thể nói ra loại lời nói song tu này.

Tống Giác thấy nàng không nói lời nào, đáy mắt còn long lanh nước, theo bản năng buông lỏng tay ra, từ trên người nàng đứng dậy, khuôn mặt lạnh nhạt nói: "Không muốn thì không muốn, khóc cái gì mà khóc."

...!Ai khóc! Du Án cảm thấy đời này cũng chưa từng có lúc không nói nên lời như vậy, nhưng sau khi bắt giữ đến đây, đáy mắt hắn có chút lo lắng, vẫn là cam chịu cách nói của hắn.

"Ta muốn cùng ngươi song tu." Tống Giác đột nhiên bổ thêm một câu.

Du Án trầm mặc một lát: "Ngươi biết song tu là như thế nào sao?"

"Dĩ nhiên." Tống Giác cười lạnh một tiếng, giống như bị xem thường nên không vui: "Đơn giản là tìm cái giường, cởi quần áo ngươi xuống, ta trao đổi linh lực với ngươi, cùng nhau tu luyện."

Linh lực giao thoa, chia sẻ thần thức, truyền hết tâm tư cho nhau, không còn bí mật gì nữa.

Với Tống Giác mà nói, không có cách gì có thể sở hữu một người triệt để hơn cách này.

...!Nghe thì có vẻ như là có chuyện như vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy không đúng.



Tầm mắt Du Án không tự giác dừng ở thân dưới của hắn.

Tống Giác bị nàng nhìn chằm chằm đến nổi lui về sau một bước, lỗ tai cũng đỏ dần lên, tiếp theo ý thức được có chuyện không ổn: "Ngươi nhìn cái gì, cơ thể ta không bình thường, chính là do ngươi giở trò quỷ?"

"Không bình thường?" Du Án chớp đôi mắt một chút.

Tống Giác lạnh lùng nhìn nàng: "Đã hết rồi, nếu muốn coi đây là điểm yếu, ta khuyên ngươi tốt nhất từ bỏ đi."

"Chẳng lẽ trước kia ngươi không xuất hiện qua tình huống như vậy sao?" Du Án ngập ngừng.

Tống Giác khá chắc chắn: "Không có, cho nên đừng nghĩ đến việc chối bỏ, chính là do ngươi làm."

Du Án nhìn hắn không nói gì, sau một thời gian dài xác định, hắn thậm chí còn không hiểu những điều cơ bản nhất về nam và nữ.

À, không hiểu việc nam nữ, khi bị công kích hạ thân còn biết chống đỡ, còn quấn lấy nàng muốn song tu, con chó con thật đúng là dựa bản năng mà hành động.

Nhưng mà linh hồn hắn không được hoàn chỉnh, dù có mạnh mẽ đến đâu hắn cũng khác người bình thường, ham muốn trưởng thành một chút cũng là điều bình thường.



Nếu không phải vừa rồi tiếp xúc thân mật, hắn có lẽ còn phải mất nhiều thời gian mới có phản ứng lần đầu tiên.

Chỉ là chàng trai trưởng thành muộn, vậy mà nàng còn dây dưa cùng hắn lâu như vậy.

Tống Giác nhìn thấy ánh mắt chế giễu của nàng, không khỏi nhíu mày: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"

"Không có việc gì, chính là cảm thấy ta đã hiểu rồi." Du Án đứng lên, nhìn hắn thật sâu một cái: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta phải về trước đây."

"Ngươi còn chưa đền sơn động cho ta." Tống Giác chắn ở trước mặt nàng.

"Ngươi cần cũng không phải là sơn động, đừng lấy cái này như một cái cớ." Du Án liếc hắn một cái, thấy hắn chắn ở trước mặt chính mình liền đặt tay lên eo chống nạnh nói: "Tránh ra, ta phải đi về ngủ."

Tống Giác không chịu cho qua chuyện.

Du Án bất đắc dĩ nhìn hắn, sau một lúc lâu đột nhiên nhón mũi chân, môi hai người bỗng nhiên lại gần.



Tống Giác theo bản năng lùi về phía sau một bước, chờ khi lấy lại tinh thần thì Du Án đã chạy mất rồi.

"Đừng gõ cửa nữa! Nếu không ta sẽ không đến đâu!" Nàng để lại một câu cuối cùng.

Hắn ngay lập tức mặt đen, rồi lại bởi vì nhớ lại nàng vừa rồi đột nhiên tiến lại gần sát có chút thoải mái, sau đó lại nghĩ đến bộ dáng nàng chạy trốn không chút do dự, rồi nghĩ đến nàng thở ra hơi thở ấm áp.

Mặt hắn trong chốc lát biến đổi, thân thể vô tình lại nổi lên khác thường.

...!Du Án rốt cuộc hạ cổ gì cho hắn, hắn tại sao lại như vậy? Đáy mắt Tống Giác hiện lên một tia mê mang, vẻ mặt nghi hoặc duỗi tay chạm vào một chút.

Sau đó như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.

Du Án cũng không biết đồ đệ thứ hai của mình đang trong quá trình tự học thành tài, tới khi nàng từ vực sâu đi ra cách thời gian đến bình minh còn sớm, suy nghĩ một chút liền trực tiếp đi về chủ phong.

Trên người Tông chủ lưu lại mùi hoa cộng sinh lâu không tiêu tan, nàng muốn đến tìm hiểu rõ ràng sao lại như vậy.



Đã qua giờ Tý, trong đại điện ở chủ phong chỉ còn lại có mấy người đệ tử cùng tôi tớ đang túc trực bên linh cữu.



Du Án trực tiếp dùng linh lực đưa bọn họ vào giấc ngủ rồi leo lên trên quan tài, giống như lúc trước mở nắp ra.

Mùi hương kỳ lạ lại lần nữa bay ra.



Lần này mùi của hoa cộng sinh càng rõ ràng hơn.



Du Án chịu đựng xúc động muốn nôn khan, vẻ mặt vô hồn dùng tay kiểm tra thi thể.



Khi tìm được bụng thi thể, nàng đột nhiên cảm giác nơi này phồng lên không bình thường, giống như người ăn quá nhiều.

Du Án suy nghĩ một lúc, dùng linh lực cắt mở bụng ông ta, chỉ thấy một chùm cành hoa đã khô khốc đột nhiên từ bên trong chen nhau đi ra, khó khăn lắm mới lộ ra bên ngoài bụng thi thể.

Du Án nháy mắt nổi da gà, nhìn thấy kinh mạch Tông chủ cũng có Hoa Chi cùng với đóa hoa sớm đã hư thối, nháy mắt xác định ông ta chính là chết trên vườn hoa cộng sinh.

Chết trên vườn hoa cộng sinh, thi thể lại xuất hiện nơi đang bế quan, không có người nào phát hiện khác thường, chỉ có thể nói có người cố ý đem thi thể xử lý sạch sẽ, tạo dựng ảo giác rằng ông ta chết tự nhiên.

Trên đời này, người có thể làm những việc này, nàng tìm không ra người thứ hai.

Nhớ tới chính mình lúc trước nhắc tới trận chiến ở vườn hoa, bộ dáng Tống Cẩn dường như hoàn toàn không biết gì, tâm trạng Du Án dần dần chìm xuống.

Mãi cho đến khi từ chủ phong đi ra, trong lòng nàng vẫn rất lộn xộn, trong đầu đều là cành hoa trong cơ thể Tông chủ, cùng với Tống Cẩn luôn dịu dàng đối đãi với người khác.

Nàng không phải là thất vọng đối với Tống Cẩn, chỉ có chút khó có thể tin.



A Cẩn giống tiểu bạch thỏ ngày xưa lại có thể đem sự việc làm thành bí mật như thế, sau khi làm hoàn thành còn tỏ vẻ không biết gì cả, hoàn toàn thản nhiên và trấn định.

Nàng tin tưởng đầu óc A Cẩn đủ giải quyết những việc này, nhưng luôn cảm thấy hắn làm được quá tốt, cho nên nơi nào cũng lộ ra vẻ kỳ lạ.

Phải biết rằng A Cẩn cùng người thường không giống nhau, chỉ có nửa hồn.



Hắn là phần lương thiện, mặc dù giết người nên giết cũng sẽ không thể hoàn toàn bình tĩnh, bản tính lương thiện thuần khiết khiến hắn nếu thương tổn một đóa hoa cũng sẽ áy náy, càng không nói đến việc tự tay mình giết chết một sinh mạng.

Nhưng mà đã nhiều ngày rồi, Du Án cũng không gặp hắn, bởi vậy sinh ra cảm xúc khố hiểu.

Quá kỳ lạ, chẳng lẽ hoa cộng sinh thay đổi tính tình của hắn? Du Án vừa mới nghĩ ra ý này liền tự mình phản bác.

Hoa cộng sinh chỉ có thể quyết định sinh tử, không có nhiều linh lực có thể ảnh hưởng đến tâm tính của hắn.



Hơn nữa nhìn thấy bộ dáng của hoa cộng sinh lúc trước liều chết bảo vệ nàng, cũng có thể thấy rằng trong khế ước A Cẩn chiếm vị trí chủ đạo, trừ phi hắn gần chết, nếu không hoa cộng sinh chỉ có thể bị ý chí của hắn áp chế.

Sau khi nghĩ đến tất cả mọi thứ một lần, Du Án chỉ cảm thấy trong đầu giống như có một đống chỉ lộn xộn, chỉ cần tìm được đầu sợi chỉ liền có khả năng rút ra toàn bộ.

...!Nhưng vấn đề là hiện tại nàng không tìm thấy đầu sợi chỉ.

Du Án nghĩ đến đau đầu cũng không nghĩ ra được cái gì, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Nàng trở lại Điểu Ngữ Phong khi trời rạng sáng, vào phòng ngã đầu liền ngủ, ngủ đến buổi chiều mới tỉnh.

Sau thắt lưng chỗ bị đá đụng đau âm ỷ, không cần nghĩ cũng biết bị thương rồi.



Nàng hoạt động gân cốt một chút, xem nhẹ chút đau đớn này, mới vừa mở cửa phòng còn chưa bước ra đã nhìn thấy trên bàn đá bên ngoài bày vài món thức ăn.

Du Án dừng một chút đi qua, phát hiện đồ ăn vẫn còn nóng.

A Cẩn không có khả năng biết khi nào nàng tỉnh, lại không có linh lực có thể giữ ấm, sợ là vì để nàng tỉnh lại đồ ăn vẫn nóng hổi mà ở phòng bếp tất bật hết lần này đến lần khác.

Du Án mím môi, vừa quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy hắn đứng ở trước cửa phòng bếp.

Bởi vì vẫn đang làm việc nên sắc mặt của hắn trắng bệch, chóp mũi lại toát ra một tầng mồ hôi tinh tế, thoạt nhìn yếu ớt lại mỏng manh, khiến lòng người trong nháy mắt mềm xuống.

Tống Cẩn nhìn nàng rồi nhanh chóng rũ đôi mắt: "Sư tôn dùng bữa đi, ăn xong không cần dọn, một chút nữa con lại đến làm."

Hắn nói xong liền cúi đầu đi vào trong phòng, dường như sợ chọc Du Án phiền chán.

Du Án mềm lòng, nào còn muốn lạnh lùng với hắn, để chính hắn suy nghĩ rõ ràng vấn đề.



Khi hắn đi ngang qua bên người, nàng liền nhịn không được mở miệng: "Cùng nhau ăn đi."

Tống Cẩn đột nhiên dừng lại, sau một lúc lâu mới ngước mắt nhìn về phía nàng: "Sư tôn không chê con bẩn sao?"

"Ta khi nào chê ngươi bẩn, ta chỉ là..." Du Án nói đến một nửa, nhìn khóe mắt hơi ửng hồng của hắn, tức khắc không nói ra được lời nào nữa, thật lâu sau thở dài một tiếng: "Thôi, không nói nữa, ngồi xuống ăn cơm đi."

Tống Cẩn đứng tại chỗ không động đậy.

Du Án bất đắc dĩ: "Còn muốn ta mời ba mời năm nữa sao?"

"A Cẩn không dám." Tống Cẩn dứt lời liền cúi đầu đi tới trước bàn đá ngồi xuống.

Du Án liếc hắn thật sâu một cái, cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh hắn.

Không khí vẫn có chút tế nhị, Du Án vì để xoa dịu nên cố ý gắp cho hắn miếng nấm hương hắn không thích: "Ăn đi."

Tống Cẩn dừng một chút, nhìn chằm chằm nấm hương trong chén hồi lâu, đáy mắt đột nhiên có chút hơi ẩm.

Du Án bị dọa: "Ngươi không muốn ăn thì nói thẳng ra, không đến mức khóc nhè như trẻ con chứ." Dứt lời, nàng nhanh chóng đem nấm hương trong chén Tống Cẩn gắp đi, trực tiếp nhét vào trong miệng.



Tống Cẩn nhìn thấy hơi hơi nhíu mày: "Sư tôn, đó là của con."

"Ngươi không phải không thích ăn sao?" Du Án tùy ý nói.

"Không thích cũng là của con." Tống Cẩn không đồng ý nhìn nàng: "Sư tôn cho rồi thì không nên lấy về."

Tay cầm chiếc đũa của Du Án ngừng một lát, đột nhiên không biết nên đáp lại lời nói nghiêm túc của hắn như thế nào.

Tống Cẩn nhìn bộ dáng của nàng, khóe môi hơi hơi giương lên: "Sư tôn, A Cẩn gần đây làm người rất khó xử đúng không?"

Giọng điệu thoải mái của hắn làm Du Án cũng thả lỏng theo không ít.



Du Án bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, dứt khoát đem chiếc đũa đặt xuống: "Nhất định là ta làm không đúng chỗ nào đó mới có thể khiến ngươi sinh ra tâm tư như vậy."

Ý cười trên mặt Tống Cẩn phai nhạt đi: "Là A Cẩn sai, không liên quan gì đến sư tôn."

"Sao lại không liên quan? Ngươi sinh ra là một trang giấy trắng, ta vẽ cái gì ngươi liền lưu lại cái đó.



Nếu như không phải ta làm không tốt thì ngươi cũng sẽ không như thế này." Du Án nhắc tới việc này, trong lòng liền có chút xấu hổ.

Tống Cẩn bình tĩnh nhìn nàng, lúc lâu sau đột nhiên nói: "Có lẽ A Cẩn không phải là giấy trắng?"

"Hả?" Du Án ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Tống Cẩn cười: "Không có người nào trời sinh là một tờ giấy trắng cả.



Sư tôn chính là quá nuông chiều A Cẩn mới có thể cảm thấy A Cẩn là người tốt nhất, thiện lương nhất trên đời."

"Ngươi vốn dĩ chính là..." Du Án nói còn chưa dứt lời, bỗng dưng nhớ tới cành hoa trong bụng Tông chủ, nháy mắt liền không nói nên lời.

A Cẩn có khả năng không phải là một trang giấy trắng sao?

Ánh mắt Du Án quá mức chuyên chú làm đáy mắt Tống Cẩn hiện lên một tia nghi hoặc: "Sư tôn?"

"...!Hả?" Du Án hoàn hồn, miễn cưỡng mỉm cười: "Đã lâu rồi không cẩn thận bắt mạch cho ngươi.



Đưa tay đây, sư tôn xem trạng thái gần đây của ngươi như thế nào."

Tống Cẩn nghe vậy đem tay đặt ở trên bàn đá, Du Án vươn ngón tay ra dò xét, một tia linh lực không dấu vết từ các ngón tay thoát ra một cách bình tĩnh, ở hàng chục đường gân lớn trong kinh mạch quanh thân trên dưới của hắn tuần hành khắp nơi.

Vẫn là mạch yếu quen thuộc, vẫn không tra ra được một chút dấu vết có thể tu luyện.

Tông chủ vì hoa cộng sinh mà chết, nhưng sức mạnh của hoa cộng sinh nàng lúc trước cũng đã nhìn thấy, đánh không lại Tông chủ tu vi kim đan đỉnh, sợ rằng chưa đến gần được Tông chủ đã gần chết rồi.

Nhưng A Cẩn cũng không có lén lút tu luyện, không có sức mạnh có thể thêm vào hoa cộng sinh...!Cho nên Tông chủ chết bởi hoa cộng sinh như thế nào? Với thể lực của A Cẩn, sao có thể tránh đi tai mắt của tiên môn, đem thi thể Tông chủ đưa về chỗ bế quan? Chẳng lẽ có người hỗ trợ?

Cũng không phải không thể nào...!Như vậy câu hỏi đến, A Cẩn hầu như chưa bao giờ rời khỏi Điểu Ngữ Phong, thỉnh thoảng ra ngoài cũng có nàng luôn đi theo, vậy lấy đâu ra thời gian gặp những người tu vi cao hơn? Hơn nữa ngày ấy vườn hoa chỉ dính linh lực của Tông chủ cùng hơi thở của nàng, cũng không có người thứ ba, chắc là không tồn tại người hỗ trợ này.

Du Án bài trừ một loạt khả năng, cảm thấy càng ngày càng nhiều nghi vấn hiện ra, nàng lại không có năng lực giải quyết, chỉ cảm thấy đầu óc rối rắm.

Nàng nhất thời nghĩ đến nhập tâm, quên rút tay bắt mạch.

Tống Cẩn thấy nàng cau mày, cũng nhăn mày theo: "Sư tôn, có chuyện gì không ổn sao?"

"Có...!Hả? Không có, thân thể ngươi cũng không tệ lắm." Du Án đem tay thu hồi: "Chỉ là cần uống thuốc đúng giờ, điều dưỡng nhiều hơn thôi."

Tống Cẩn gật đầu đồng ý, thấy nàng vẫn thất thần, yên lặng gắp cho nàng một miếng khoai tây: "Sư tôn, ăn cơm đi."

"Ờ, được.



A Cẩn cũng ăn đi." Du Án cười cười, không hề nghĩ những việc lung tung rối loạn đó nữa mà chuyên tâm dùng bữa.

Hai thầy trò không ai nói chuyện, phía trên bàn đá hoàn toàn yên lặng, chờ khi ăn xong một bữa cơm đã là chuyện của ba mươi phút sau đó.

Du Án trong thời gian dài duy trì một dáng ngồi, lúc này chân có chút tê dại, khi đặt bát đứng lên, cảm giác tê dại giống như bị điện giật, nàng không khỏi hít một hơi lạnh.

"Sư tôn làm sao vậy?" Tống Cẩn nhìn qua.

Vẻ mặt Du Án tuy đau mà không đau, vặn vẹo một lúc, vừa muốn nói chuyện thì hắn mang theo hơi thở của thuốc nhanh chóng đến gần, chờ khi nàng lấy lại tinh thần, hắn đã ở sau lưng đỡ cánh tay nàng.

Phía sau lưng chạm đến vòng ôm của hắn, Du Án giống như bị bỏng, theo bản năng xoay người tránh đi.



Chờ lúc đứng vững thì cảm giác tê ở chân ngay lập tức ập đến.



Hô hấp nàng ngừng lại, cắn chặt khớp hàm mới không phát ra tiếng.

Du Án đứng một hồi lâu, cảm giác tê trên chân mới dần dần biến mất.



Nàng thở nhẹ một hơi, đang muốn về phòng ngủ, đột nhiên ý thức được chính mình giống như đã quên cái gì...

Trong sân yên tĩnh, Tống Cẩn vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng, ánh nắng ấm áp buổi chiều rơi trên người hắn, tạo thành một vệt mềm mại trên hình bóng của hắn.

Đôi mắt hắn đen nhánh, chuyên chú nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt không có ấm áp ngày thường.





Du Án nhất thời cho rằng chính mình đang đối mặt với Tống Giác.

Du Án nghĩ đến mình vừa rồi né tránh hắn, dừng một chút sau giải thích: "Ta không có ý khác..."

"A Cẩn thích sư tôn." Tống Cẩn nói một câu, hoàn toàn cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Du Án ngơ ngẩn nhìn hắn, đột nhiên không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Nhưng A Cẩn cũng tôn kính sư tôn." Tống Cẩn không nhanh không chậm nói chuyện, ngữ khí bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác: "Cho nên tuyệt không dám đối với sư tôn làm ra việc gì bất kính.



Vừa rồi nâng sư tôn cũng là vì thấy sư tôn sắp té ngã, lo lắng sư tôn bị thương nên mới như thế.



Không có nghĩa là con khinh bạc sư tôn."

"Ta không có ý đó..." Du Án không thể nào tự tin.



Nàng biết A Cẩn không có ý xấu, nhưng đã nhiều ngày đều suýt chút bị Tống Giác lăn lộn cho nên Tống Cẩn chỉ hơi một chút tới gần, nàng liền nhịn không được tránh đi.

Tống Cẩn vẫn như cũ nhìn nàng: "Con biết, tâm ý của con làm sư tôn không vui.



A Cẩn ngày sau cũng chắc chắn chú ý tránh sư tôn đi, sẽ không làm sư tôn sinh ra nửa điểm khó chịu.



Cầu xin sư tôn không cần đem A Cẩn trở thành thứ đồ dơ bẩn, hận không thể tránh xa ba thước."

Hắn nói xong dừng một chút, đáy mắt hiện lên một tia nước long lanh quật cường: "Sư tôn làm người khác quá đau lòng rồi."

Dứt lời, hắn không cho Du Án cơ hội phản bác liền xoay người trở về phòng ngủ.



Du Án nhìn hắn càng đi càng xa, nhịn không được há miệng thở dốc, lại vì nói không nên lời, chỉ có thể ủ rũ mặt trầm xuống, cau mày về phòng.

Hai người dường như đã bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh mới, chỉ là lần này người khởi xướng đổi thành Tống Cẩn, và là đơn phương.



Hai ngày sau, Du Án phát hiện Tống Cẩn càng dụng tâm trốn tránh mình, mặc dù gặp mặt cũng là hết sức quy củ lên tiếng chào hỏi, tìm lý do nhanh chóng rời đi.



Tóm lại hắn đem lời nói "tránh sư tôn" tuyệt đối làm được.

Bình tĩnh với nhau một chút có vẻ cũng khá tốt.

Nếu lúc hắn ở một mình không giống như một du hồn lang thang thì tốt hơn.

Du Án muốn tìm thời gian cùng hắn tâm sự, nhưng thấy tang lễ của Tông chủ sắp tới, những nhân vật khác của tông môn nàng cũng trở nên bận rộn, chỉ có thể đem tâm sự tạm thời gác xuống, chuyên tâm với sự vụ của tông môn.

Trên dưới Hợp Tiên Tông bận rộn hai ngày, cuối cùng đem tang lễ của Tông chủ xong xuôi, quan tài chôn vào mộ, Du Án cũng hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng cũng không cần lo lắng có người mở quan tài phát hiện nàng cắt miệng vết thương ra rồi.

Tang lễ kết thúc vào buổi trưa, toàn môn phái cùng ăn cơm, ngay tại chỗ triển khai đại hội tranh cử Tông chủ mới.



Triệu Hòa Bình tự mình chủ trì đại hội.

"Hôm nay là ngày đăng ký tham gia tranh cử tân Tông chủ, chỉ cần người ở tông môn đủ mười năm trở lên, bất kể là đệ tử nội ngoại môn hay là vẩy nước quét nhà, tôi tớ đều có thể tham dự tranh cử.



Hy vọng mội người vì đền đáp Hợp Tiên Tông mà tích cực báo danh, tham dự nhiều hơn!" Triệu Hòa Bình nói mấy câu vô nghĩa rồi mới chậm rì rì đem điều quan trọng nhất nói ra.

Du Án ngáp một cái, nhàn nhã nhìn các đệ tử xếp hàng báo danh phía dưới, thỉnh thoảng cùng phong chủ nhóm khác trò chuyện.



Trước mắt tham gia báo danh, cơ bản đều là đệ tử của các trưởng lão đỉnh phong, phong chủ bọn họ nếu cùng đi xếp hàng, không khỏi quá mất mặt, cho nên phải chờ tới khi mọi người đều báo danh xong.

Người bảo thủ chính là thích thể diện, Du Án đã quen với điều đó.

Hợp Tiên Tông là tông môn nhỏ, nhỏ đến mức trúc cơ cũng ít có, cho nên người báo danh không nhiều, đại đa số đều là người mà các phong chủ gọi tới bổ sung.



Nàng nhàn nhã nhìn người phía dưới báo danh dần dần giảm bớt, lúc này mới mỉm cười nhìn về phía vài vị phong chủ khác.

Nhưng mà bọn họ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hoàn toàn không giống người muốn báo danh.

Du Án sững sờ.

Chu Nhân Nhân vẫn luôn không nói chuyện, đắc ý mà nhìn nàng một cái, hừ lạnh một tiếng nói với đệ tử phía dưới đài đăng ký: "Đem tên bổn tiểu thư viết lên đi."

"Vâng." Đệ tử lập tức viết tên nàng ta vào.

Du Án hắng giọng, ngập ngừng nhìn về phía vài vị phong chủ khác: "Các vị cũng ghi tên đi, trong chúng ta nếu chỉ có đại tiểu thư tham gia thì có phần không đẹp lắm."

Ba vị phong chủ có tu vi kim đan liếc nhau, khách khí xua tay: "Vẫn là không được."

"Lão hủ tuổi lớn rồi, thật sự không muốn tranh đấu."

"Đúng vậy, đúng vậy, Đại tiểu thư một mình tham gia là được rồi."

Nhìn bọn họ liên tục đùn đẩy, khóe miệng Du Án co giật, dư quang quét đến Triệu Hòa Bình, biểu tình đã hiểu rõ.



Mọi người đã nhận được lợi ích, không muốn tham gia nữa.

"Các vị phong chủ, Đại tiểu thư, tên người báo danh đều đã đăng ký xong, sổ đăng ký cần phải niêm phong ạ?" Đệ tử đăng ký dò hỏi.

Lưu phong chủ lớn tuổi nhất biểu tình khẽ nhúc nhích, miễn cưỡng liếc mắt nhìn danh sách một cái.

Du Án nhìn thấy ông ta buông lỏng vẻ mặt, lập tức nhiệt tình nói: "Lưu phong chủ lớn tuổi nhất, tu vi lại cao nhất trong chúng ta, nếu không tham gia không khỏi quá tiếc nuối."

"Lưu phong chủ không muốn tham gia, mới vừa rồi ngươi không nghe sao?" Chu Nhân Nhân không kiên nhẫn hỏi.

Du Án chỉ xem nàng ta là không khí, mỉm cười nhìn Lưu phong chủ: "Lưu phong chủ đức cao vọng trọng, là nhân vật được Hợp Tiên Tông ngưỡng mộ nhất hiện nay, nếu như bị khuất phục, không khỏi quá đáng tiếc."

Vẻ mặt Lưu phong chủ càng buông lỏng.

"Tuy rằng không biết Lưu phong chủ vì sao từ bỏ nhưng mà đừng bởi vì nhỏ mất lớn.



Làm Tông chủ rồi, toàn bộ Hợp Tiên Tông đều là của ngài, bảo bối gì mà không lấy được?" Du Án nói chỉ thiếu điều nói ra toàn bộ lợi ích cho ông ta biết.

Lưu phong chủ nghe vậy trên mặt có chút khó xử, nhưng trong lòng đang điên cuồng dao động.

Triệu Hòa Bình nhìn được sự việc không ổn, lập tức quát lớn Du Án: "Lưu phong chủ đã nói không muốn tham gia, ngươi cổ động như vậy là có dụng ý gì?!"

"Được lắm, ngươi càn quấy như vậy, bổn tiểu thư liền phải đem ngươi ra đánh!" Chu Nhân Nhân cũng lạnh giọng giáo huấn.

Du Án vỗ tay vì phần diễn của bọn họ, vỗ xong không chút để ý nói thêm một câu: "Hai người thật sự rất hòa hợp, chờ Đại tiểu thư làm Tông chủ rồi, Triệu phong chủ lại chưởng quản chủ phong, sau này sợ là chúng ta cũng không còn tư cách để nói chuyện nữa rồi."

Những lời này của nàng trực tiếp chọc trúng tâm tư của nhóm phong chủ còn lại, đám người Lưu phong chủ càng thêm buông lỏng.

Chu Nhân Nhân lập tức rối loạn, đưa mắt nhìn đệ tử đang cầm sổ đăng ký.



Đệ tử kia hoang mang rối loạn lập tức xoay người rời đi.

Mắt thấy đệ tử phải đi, Du Án nhìn về phía Lưu phong chủ: "Lưu phong chủ, quy củ tông môn, danh sách rời khỏi đại điện, đăng ký tham gia sẽ kết thúc."

Lưu phong chủ càng thêm giãy giụa.

Chu Nhân Nhân nóng vội mà nhìn đệ tử đi về phía ngoài điện, nếu không phải sợ quá lộ liễu thì nàng ta hận không thể quát lớn tên kia lăn nhanh lên.

Mặc dù nàng ta cái gì cũng không nói nhưng đệ tử kia cũng vội vàng đi ra ngoài.



Lúc hắn chỉ còn cách khung cửa có vài bước, Du Án rốt cuộc nóng nảy: "Lưu phong chủ!"

Lưu phong chủ nháy mắt ra quyết định, cao giọng kêu đệ tử kia trở về.



Triệu Hòa Bình nháy mắt rùng mình, đầu ngón tay đánh ra một đạo linh lực, dưới chân đệ tử kia lập tức mềm nhũn, thẳng tắp ném quyển sổ đến phía trước.

Chỉ cần danh sách này ra khỏi cánh cửa này, bất luận kẻ nào cũng không có quyền tiếp tục báo danh.

Triệu Hòa Bình cùng Chu Nhân Nhân liếc nhau, vừa muốn thả lỏng một hơi liền nhìn thấy đệ tử kia suýt nữa ngã ra ngoài cửa bị một đạo linh lực lôi trở lại giữa điện.

Du Án liếc nhìn sắc mặt đệ tử trắng bệch, nhẹ nhàng thổi một chút đầu ngón tay mình, đối mặt với lửa giận của Chu Nhân Nhân cùng Triệu Bình Hòa, bình tĩnh nói: "May mắn, mặc dù ta không giỏi dùng linh lực, nhưng triệu hồi đệ tử thì vẫn có thể.".