Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta

Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta - Chương 11: Dị Ứng




Editor: Morii

Beta: Jenny Thảo

Khoe khoang ra oai với Chu Nhân Nhân xong, Du Án không được nước lấn tới nữa, suốt cả quá trình nghị sự sau đó tỏ ra khá thành thật.



Nhưng dù vậy, cuối cùng nàng vẫn bị Tông chủ giữ lại.



Trên chính điện, tất cả mọi người đã rời đi hết, chỉ còn lại hai người là Du Án và Tông chủ.



Nhìn gương mặt chồng chất nếp nhăn của người kia, Du Án hơi nghĩ ngợi rồi nói: "Tông chủ, những lời vừa nãy ta nói với Đại tiểu thư chỉ là đùa giỡn thôi, xin tông chủ chớ để trong lòng.



Đợi đến lần nghị sự tiếp theo, hãy cứ gọi Đại tiểu thư tới tham dự."

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý đó nàng vẫn hiểu.



Chu Nhân Nhân tham dự nghị sự là chuyện sớm muộn, chỉ bằng chút trò vặt này của nàng thì không thể ngăn cản được.



Dẫu sao bây giờ đã hả được cơn giận, cho một bậc thang cũng không sao.



Du Án cười khanh khách nói xong, chỉ chờ Tông chủ thuận theo bậc thang đó bước xuống.



Tông chủ cũng không phụ ý muốn: "Là Nhân Nhân không hiểu chuyện, ngày khác bản tôn sẽ bảo nó đến cửa tạ tội, Du phong chủ cũng chớ để ở trong lòng."

"Đương nhiên là thế rồi." Du Án cong cong khóe môi.



Hai người không còn gì để nói nữa, Du Án bèn thi lễ rồi quay người bước ra ngoài.



Vừa đến cửa đại điện, tông chủ chợt hỏi: "Dạo gần đây tu vi của Du phong chủ có tinh tiến?"

Hình như đây là lần đầu tiên ông ta quan tâm đến tu vi của nàng.



Du Án cau mày ngoảnh lại, chỉ thấy một ông lão lục tuần(*) đứng trong điện, dáng vẻ khô gầy chẳng có chút gì là tiên phong đạo cốt.



Du Án cong môi, khẽ cười đáp: "Ta thực sự không có thứ gọi là thiên phú tu luyện, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không tinh tiến thêm chút nào."



(*) Lục tuần: khoảng 60 mươi tuổi.



"Không sao, ngươi sớm đã vào Kim đan kỳ, vẫn còn rất nhiều thời gian." Tông chủ cười ha hả.



Rõ ràng là một câu khen ngợi, nhưng Du Án nghe vào lại thấy mất tự nhiên, cảm giác có hơi...!chua.



Nàng miễn cưỡng cười cười rồi tăng tốc độ rời đi, mãi đến khi về tới nơi ở của mình mà trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.



"Sư tôn đang nghĩ gì thế?" Giọng nói của Tống Cẩn bỗng truyền tới từ phía sau.



Du Án hơi chững lại rồi quay người, thấy hắn chỉ khoác một tấm áo mỏng tang bước từ trong nhà ra, lập tức nhíu mày: "Ngoài này gió lớn, mau vào đi."

"Sư tôn đứng trong sân viện đã lâu, là bởi có tâm sự gì chăng?" Tống Cẩn ôn hòa nhìn nàng.



"Không có không có, ta thì có tâm sự gì chứ." Du Án vừa nói vừa đỡ hắn vào phòng: "Chỉ là vừa nãy gặp tông chủ, cảm thấy có hơi kỳ lạ."

Hai người vào phòng, Du Án đóng cửa lại ngay.



Bỗng một bóng dáng nho nhỏ vọt về phía nàng, bị nàng bắt lại.



"...!Làm ta giật mình, nó đột nhiên chạy đến đây làm gì?" Ngắm con thỏ manh thú trong tay mình, Du Án chẳng biết phải nói sao.



Tống Cẩn mím môi, bế lấy con thỏ manh thú kia từ tay của nàng rồi thả xuống đất: "Có lẽ là định chạy ra ngoài."



"Thú nhỏ này thật không ngoan, sau này làm một cái lồng nhốt đi." Du Án vừa nói vừa bước thẳng đến bàn, ngồi xuống.



Tống Cẩn cũng nhanh chóng đi theo, thấy nàng đã quên mất lời lúc nãy, bèn chủ động nhắc lại: "Sư tôn nói rằng tông chủ có gì đó kỳ lạ?"

"Ồ, đúng, giống như đại nạn ập xuống vậy." Du Án nhớ lại dáng hình ban nãy của tông chủ, chỉ nghĩ tới bốn chữ "gần đất xa trời".



Tống Cẩn khẽ gật đầu, thoáng thấy tay nàng để trên bàn bèn phủ tay mình lên: "Vết thương của sư tôn vẫn còn đau ư?"

"Trầy tí da thôi mà, sớm lành rồi." Du Án tùy ý nói.



Tống Cẩn rũ mắt, tháo từng lớp lụa trắng quấn trên tay nàng, để lộ ra dấu cắn không lớn lắm ở bên trong, miệng vết thương đã kết vảy.



Du Án nhìn thoáng qua, ngậm cuời định nói gì đó, ngón tay của Tống Cần đã lướt nhẹ qua, nàng không nhịn được hơi rụt tay về, lại bị hắn nắm lại.



"Làm gì thế, ngứa quá." Du Án bật cười.



Tống Cẩn ngẩng đầu nhìn nàng: "Lần sau xin hãy cẩn thận chút."

Ánh mắt của hắn cực kỳ nghiêm túc khiến ý cười trên mặt Du Án dần tan đi, cuối cùng nghiêm trang gật đầu đồng ý.



Tống Cẩn thấy vậy mới lại rũ mắt xuống, nhìn đoạn cổ tay mà nàng vô tình để lộ ra, nơi đó sạch sẽ trắng nõn, không có lấy một dấu tay nào.



Du Án hồn nhiên không cảm giác được gì, vươn vai một cái rồi tiếp tục nói về chuyện của tông chủ, vừa trò chuyện vừa bắt con thỏ kia lại, ôm vào ngực xoa nắn.



Tống Cẩn lại bế con thỏ kia đi: "Sư tôn, người vừa mới hứa sẽ cẩn thận."

"Bản tính của thỏ không ác, lần trước chỉ là ngoài ý muốn." Du Án bảo thế rồi bế con thỏ về, không để Tống Cẩn nói thêm gì đã ôm thú nhỏ chạy ra ngoài.



Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại một mình Tống Cẩn.



Nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại.



(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Sau khi Du Án ôm con thỏ đi, nhận thấy con thỏ này khi ở trong phòng mình hoạt bát và chơi đùa nhiều hơn hẳn so với khi ở cạnh Tống Cần.



Vừa nãy nàng xách nó về đây chỉ vì để giết thời gian, kết quả trêu mãi cũng đâm nghiện, đến khi hoàn hồn lại thì trời đã nhá nhem tối.



Đến khi Tống Cẩn gọi nàng dùng bữa, nàng mới nhận ra rằng thời gian đã không còn sớm nữa.



"Được, ta đến ngay." Du Án lớn tiếng trả lời.



Vốn nàng định đi một mình, nhưng vừa cúi đầu lại chạm phải ánh mắt mong đợi của thỏ manh thú, thoáng do dự rồi vẫn ôm nó theo.





Tống Cẩn đặt thức ăn xuống, vừa xoay người đã thấy nàng ôm con thỏ kia về, hắn cau mày: "Sư tôn."

"Nó không cắn ta đâu." Du Án vội nói: "Bọn ta ở với nhau vui lắm."

"Phải dừng bữa rồi, người đặt nó xuống trước đi." Tống Cẩn thương lượng với nàng.



Du Án phẩy tay: "Không sao, ta ôm được." Dứt lời liền trực tiếp ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa đút thịt cho thỏ manh thú.



Tống Cẩn ngồi xuống cạnh nàng, thấy nàng làm vậy thì nhắc nhở: "Hôm nay chỉ có một dẻ sườn nhỏ, sư tôn cho nó hết thì người ăn gì?"

"Ấy không sao, cho nó luôn đi, ta ăn đồ chay được mà, không phải là con bắt ta phải ăn thêm nhiều rau cải xanh à." Du Án nói thế rồi gắp một đũa cải xanh vào chén, ăn hết trước mặt hắn.



Tống Cẩn nhìn nàng, không đồng ý, Du Án đấu mắt với hắn một lúc rồi đành chịu thua, lặng lẽ bỏ thỏ manh thú sang một bên.



Nhưng ăn cơm xong, nàng lại bế nó lên.



Hai ngày tiếp theo trong tông môn không có chuyện gì, Du Án cũng chưa nghĩ ra cách để lừa Tống Giác lấy Tâm Đầu Huyết, dứt khoát ở lại nhà.



Ngoại trừ đi chợ thì mỗi ngày nàng đều chơi với thỏ manh thú, cứ nuôi tới nuôi đi cuối cùng nuôi ra tình cảm.



Ngốc thì có ngốc thật, nhưng vẻ ngoài thật sự rất đáng yêu của nó lại khiến người ta quên đi sự ngốc nghếch ấy.



Lại đến giờ ăn tối, nàng quen lệ ôm thỏ manh thú theo.



Qua hai ngày huấn luyện, thỏ manh thú đã biết phải ngoan ngoãn chờ bên nàng khi nàng dùng bữa.



Cái dáng vẻ vừa ngoan vừa ngốc lúc nó yên tĩnh tựa bên gấu váy của nàng thật sự khiến người ta phải yêu thương.



Vì thế khi ăn cơm Du Án cứ không kìm được phải liếc mắt ngắm nó.



Tống Cẩn bình tĩnh gắp cho nàng một miếng thịt kho: "A Cẩn chưa từng thấy sư tôn quan tâm tới loài thú này đến thế."

"Cũng không phải quan tâm, chỉ là cảm thấy chơi vui lắm." Du Án mỉm cười.



Tống Cẩn cũng cười với nàng: "Nghe nói loại yêu thú này yếu ớt, rất dễ chết.



Nếu nó chết thì sư tôn sẽ đau lòng chứ?"

Du Án nghe vậy bật cười: "Ta chăm nó tốt thế này nên không chết được đâu."

"Vạn nhất thì sao?" Tối hôm nay Tống Cẩn có vẻ hơi bướng bỉnh.



Du Án hơi ngừng lại: "Ừm...!Hẳn sẽ đau lòng đấy."

Tống Cẩn gật đầu: "Nhân chi thường tình(*)."

(*) 人 之 常 情: Nhân chi thường tình: Thường tình của con người: Chỉ tình cảm thông thường.



Dứt lời, hắn đưa tay về phía thỏ manh thú.



Chẳng biết tại sao thỏ manh thú lại có vẻ kháng cự, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn để cho hắn ôm lấy, nằm trong ngực hắn không nhúc nhích.



"Không hổ là A Cẩn, ngay cả thú nhỏ không có linh tính cũng thích con." Du Án cười rộ lên.




Tống Cẩn khẽ cười: "Thế sao."

Dưới ánh trăng hai sư đồ hàn huyên một lúc, rồi trở về phòng của mình.



Bóng đêm dần trở nên dày đặc.



Bỗng từ căn phòng phía tây truyền ra tiếng ho khan từng cơn, Du Án phút chốc tỉnh lại từ giấc chiêm bao, đi thẳng tới bên đó.



"A Cẩn, con sao thế?" Du Án đẩy cửa bước vào, nháy mắt thấy màu da của hắn đỏ lên một cách khác thường bèn vội vã tới gần.



Tống Cẩn ho một lúc lâu mới ngừng lại: "Con cũng không biết, sau khi dùng bữa tối xong thì bị như thế."

"Hay là con ăn phải thứ gì đó bị hỏng?" Du Án thấy rõ, trên người hắn nổi rõ những nốt mẩn đỏ.



Tống Cẩn nghe vậy nhẹ lắc đầu: "Thức ăn vẫn giống như ngày thường."

"Hay là chạm phải thứ gì..." Du Án chưa nói dứt câu đã chợt nhớ tới thỏ manh thú....!Hình như hắn đã từng tiếp xúc với nó, nhưng lúc ấy đâu có nổi mẩn, sao lúc này lại bị?

Nàng cau mày suy tư, còn chưa nghĩ rõ ràng thì Tống Cẩn lại ho.





Du Án nhanh chóng bưng bát thuốc đã nấu xong tới, đút hắn uống xong lại dùng linh lực thuận khí cho hắn, dày vò mãi đến lúc tảng sáng thì những vết mẩn kia mới xẹp xuống.



Du Án mặt đầy mệt mỏi, tựa xuống mép giường mơ màng, đến khi Tống Cẩn khuyên nàng đi ngủ thì nàng mới chợt mở mắt ra: "Ừ?"

"Sư tôn đã bận bịu cả đêm rồi, người đi nghỉ đi." Tống Cẩn nhẹ giọng nói.



Du Án day mi tâm: "Không vội, ta đưa thỏ manh thú đi trước đã."

Tống Cẩn hơi sững lại: "Sao phải đưa nó đi?"

Du Án nghe vậy bất đắc dĩ nhìn hắn: "Nó làm con nổi mẩn thì sao có thể tiếp tục giữ lại bên mình."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

"Hóa ra là vì thỏ manh thú." Tống Cẩn nói xong, dừng lại chốc lát, đôi mắt đen trầm nhìn nàng: "Chẳng phải Sư tôn thích nó lắm ư, sao đưa đi được?"

"Nó đã làm tổn thương con thì đương nhiên phải đưa đi." Du Án xoa đầu hắn: "Con mới là người quan trọng nhất với Sư tôn."

Môi Tống Cẩn hơi cong lên: "Thật ạ?"

"Ừ, thật, con cứ ngủ một lúc đi, ta đưa con thú kia đi rồi sẽ quay về chăm sóc con." Du Án nói thế, ờ bên cạnh hắn một lát, đến khi hắn ngủ mới rời đi.



Quay về phòng, nàng túm lấy con thỏ manh thú định vứt về núi, kết quả vừa mới bắt vào tay, con hàng này đã tròn mắt, mặt đầy vẻ ngây thơ nhìn nàng.



Du Án nhớ lại mấy ngày vui vẻ sống cùng nhau, bỗng cảm thấy không nỡ.



....!Loại yêu thú yếu ớt này nếu bị ném về núi thì có khác gì trực tiếp giết nó đâu?

Du Án xoắn xuýt một hồi, cuối cùng quay người về phòng ngủ, sau khi tìm được thứ mình mua ở chợ vào mấy ngày trước, nàng đi ra phía sau núi, quen đường quen nẻo tiến vào vực sâu.



Hai ba ngày không đến, phần chân tay đứt đoạn của yêu thú rơi vương vãi ở cửa vào lúc trước nay đã biến mất, phỏng chừng đã bị mấy con yêu thú cấp thấp tha đi xơi tái.



Du Án xách thỏ manh thú tiến sâu vào trong, định tìm một nơi an toàn thả nó đi, mà để xem như an toàn thì tiền đề là phải cách xa Tống Giác.



Trong tâm trí Du Án vừa mới hiện lên cái tên bị quên lãng mấy ngày nay thì ngay lập tức một luồng gió mạnh xuất hiện từ phía sau tấn công nàng.



Nàng vội vàng tránh ra, sau khi thấy là Tống Giác thì vô cùng hoảng hốt.



Thỏ manh thú trong tay thừa dịp nàng không chú ý buông tay đã vội vàng nhảy xuống đất tẩu thoát.



Du Án cạn lời liếc con thỏ manh thú đang chạy trốn thần tốc kia, khi hoàn hồn lại thì thanh Phách Hồn Đao rỉ sét đã gác lên cổ nàng.



"....Sao thế, mấy ngày không gặp đã quên ta là ai?" Du Án cười gượng.



Tống Giác gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi dám trốn."

"Không, không trốn, ta phải đi mua đồ cho ngươi mà!" Du Án vừa giải thích vừa vội vàng lấy ra một cái hà bao(*), đổ tất cả những thứ ở trong đó ra: "Ngươi xem, cho ngươi cả."

(*) Hà bao: túi thơm cổ trang (hình minh họa ở dưới nha.)

Tống Giác lạnh mặt lia mắt sang, chỉ thấy trong tay nàng toàn là những món đồ bằng sắt mà sau khi kéo sợi dây ra sẽ nổ tung như lần trước.



Hắn hơi sững ra, có chút cảm giác khác thường xẹt qua tim.



Tác giả có lời muốn nói:

Tống Cẩn: Bắt nó đi.



Tống Giác: Cảm ơn.



.