Hai Boss Yêu Nhau Hả

Chương 121





Người con trai ấy dù trong lúc sóng to gió lớn vẫn luôn ôm chặt lấy cô gái nhỏ, cả hai chìm dần xuống đại dương lớn.
Đôi mắt nặng trĩu, yếu ớt dần cố gắng gượng mở ra, không gian lạ lẫm dần hiện trong ánh mắt của cô.
Tịnh Kỳ đã được thay một bộ đồ đơn giản cố mở mắt thì nhìn thấy nhiều người đang tập trung xung quanh của cô và họ rất vui mừng.

Cô gái yếu ớt cất giọng:
- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
Một người phụ nữ rất triều mến tiến lại gần cô gái:
- Chúng ta thấy con ngất ở bờ biển nên đã đưa về đây chữa trị
Tịnh Kỳ gắng gượng ngồi dậy thì có người đỡ cô ngồi dựa vào gối, cô vô cùng lo lắng:
- Vậy mọi người có gặp người đàn ông nào không?
- Gặp được cô thì hôm sau cũng thấy một người ở biển nữa không biết có phải người cô cần không?
- Anh ấy ở đâu rồi dẫn con đi gặp được không?
- Hiện giờ cậu ta vẫn chưa tỉnh, con cứ nghĩ ngơi trước đi
Cô gái yếu ớt nắm lấy tay của người phụ nữ cùng với gương mặt vô cùng khẩn thiết:
- Cho con nhìn anh ấy một chút đi, con sợ...
- Được rồi để mọi người đưa con đi.
Tịnh Kỳ được dìu qua một gian phòng khác cạnh bên đó, cánh cửa được mở ra, người nằm trên giường chính là Trạch Hải.

Đúng là anh ấy rồi, chính là anh ấy.
Cô gái ngồi xuống giường nhìn đôi mắt nhắm nghiền lại của Trạch Hải mà lòng không khỏi xót xa.

Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy tay của anh:
- Anh tỉnh dậy đi, em cũng tỉnh rồi sao anh vẫn cứ ngủ vậy?
- Con hôn mê ba ngày rồi, cậu ta cũng vậy nhưng mà người này được cứu sau tới một ngày không biết...
- Con tin anh ấy sẽ tỉnh.

Mọi người gọi bác sĩ tới chưa?

- Tôi là bác sĩ đây, ngày nào cũng trực bên hai người hết.
Tịnh Kỳ khó khăn đứng lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ rồi khẽ cúi người:
- Thật sự cảm ơn dì rất nhiều.
Người phụ nữ đỡ lấy Tịnh Kỳ và nở nụ cười rất thân thiện và đầy ấm áp:
- Đây là chức trách của tôi.

Cô gái ra ngoài ăn chút gì đi
- Con cũng không còn tâm trạng để ăn, con muốn ở bên cạnh anh ấy một chút
- Vậy mọi người ra ngoài cho con không gian
Tất cả những người có mặt ở đó đều bước ra ngoài và đóng cánh cửa gỗ đầy cổ kính đó lại.

Tịnh Kỳ ngồi xuống giường và lại nắm lấy tay anh:
- Anh mở mắt ra nhìn em đi, em còn muốn biết sự thật, anh mau tỉnh dậy cho em.

Sao mọi chuyện lại chở nên tồi tệ như thế hả?
Từng câu từ được nói ra trong sự đau đớn, trái tim ấy quặn thắt lại đầy khó chịu không hiểu từ khi nào những giọt lệ lại không nghe lời mà lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
Bàn nhỏ ấy cảm nhận được sự động đậy, bàn tay to lớn kia đưa lên lau những giọt những mắt kia.

Tịnh Kỳ khi này nhìn thẳng vào người đàn ông đã mở mắt ra.
Không gian lúc này tràn ngập đầy tình yêu, đầy ngọt ngào, đầy cảm xúc khó tả.

Anh lại bỗng dưng véo má cô và kèm theo nụ cười ngốc nghếch:
- Vợ sao lại khóc vậy? Vợ anh là phải cười
Tịnh Kỳ cũng ngơ ngác đầy bàng hoàng với hành động, nét mặt và lời của anh:
- Em là gì của anh?
- Vợ yêu của anh.

Sao em lại hỏi kì vậy? Em bị ngốc rồi à?
- Bác sĩ! Bác sĩ! - Tịnh Kỳ gọi lớn
Người phụ nữ bên ngoài nghe thấy tiếng gọi thì gấp gáp chạy vào trong phòng:
- Có chuyện gì vậy?
- Anh ấy tỉnh rồi nhưng lại lạ lắm
Tịnh Kỳ đang muốn đứng lên để bác sĩ lại gần xem thì Trạch Hải lại nắm lấy tay của cô:
- Vợ ơi đừng bỏ anh, anh sợ lắm!
Cô bác sĩ chạm vào vai Tịnh Kỳ ra hiệu cho cô ngồi xuống giường, người phụ nữ tiến gần thì Trạch Hải đột nhiên quay mặt sang một bên:
- Đi ra đi, tôi có vợ rồi.

Cô cứ như thế thì vợ tôi sẽ ghen đó.
- Cô và cậu ta có mối quan hệ gì? - Bác sĩ hỏi
- Anh ấy...!là...!bạn con
- Triệu chứng này cho thấy là cậu ta chắc bị đập vào đầu nên làm cho đầu óc bất ổn.
- Dì muốn nói anh ấy bị ngốc rồi đúng không?
- Đúng là như vậy!
- Vậy sao lại gọi con là vợ?
- Chuyện này có thể liên quan đến những chuyện lúc trước hay có thể là đều cậu ta mong muốn
Tịnh Kỳ vô cùng lo lắng, ánh mắt hiện rõ sự đau buồn nhìn vào đàn ông này.

Trạch Hải lại giữ lấy tay Tịnh Kỳ mà đung đưa:

- Vợ ơi! Anh đói bụng rồi, anh muốn ăn
- Chúng tôi cũng đang chuẩn bị bữa tối bên ngoài đó, ra ăn thôi! - Người bác sĩ lên tiếng
Người đàn ông ngồi dậy dựa vào người của Tịnh Kỳ mà rất nhõng nhẽo:
- Anh khó chịu, anh cũng đói bụng.

Vợ đưa anh ra ngoài ăn đi
Tịnh Kỳ nhìn vẻ đáng yêu này của anh thì cũng bật cười, mong mọi người nhanh tìm được đến nơi này.
___________
Trong lúc đó có rất nhiều trực thăng bay trên biển, tàu, thuyền khắp nơi còn có cả cảnh sát biển tấp nập mọi nơi:
- Nhanh chóng, khẩn trương đi.
- Phải tìm cho bằng được đó
- Không tìm thấy là sống không yên đâu đó
An Khởi ngồi trong trực thăng cầm ống nhòm nhìn xung quanh đó:
- Họ rốt cuộc là ở đâu rồi.

Tiểu thiên sứ, em nói cho tôi biết đi
Nhật Quân cũng ở trên một chiếc trực thăng khác mà quan sát rồi ngồi lại trầm tư suy nghĩ, đã ba ngày rồi còn cơ hội không? Mình cảm nhận được Tịnh Kỳ vẫn còn sống.
Lúc này lại có điện thoại gọi đến cho Nhật Quân mở máy ra lại thấy Lãng Khải:
- Tìm thấy chưa?
- Vẫn chưa
- Có thể họ đã trôi dạc vào bờ rồi hãy tìm kiếm những hòn đảo xung quanh đó
- Sao cậu chắc chắn như vậy?
- Do sự tính toán của máy tính, anh mau đi
Khi này bên phía của An Khởi cũng nhận được điện từ phía của Lộ Khiết:
- Theo máy tính tính toán, anh hãy mau kêu người đi hướng về các hòn đảo lân cận, may mắn họ có thể trôi dạc vào đó
_____________
Tịnh Kỳ và Trạch Hải bước ra ngoài, xung quanh là những cái đèn lồng sáng rực rỡ.

Cô kéo anh cùng cúi người xuống:
- Hai người chúng tôi thật sự rất biết ơn mọi người.

Cảm ơn mọi người đã cứu giúp
- Rồi rồi ngồi xuống ăn đi.

Bà lão này cũng rất đói bụng rồi đó

Người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng những người khác trong bàn ăn cũng tiếp lời:
- Đúng đó ngồi xuống ăn đi
- Ở đây hiếm khi có người lạ đến nên trên đảo nhỏ này mọi người đều quen biết nhau đều sống tran hoà
- Đừng có câu nệ mấy tiểu tiết làm gì
Trạch Hải lại cười ngô nghê kéo Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế:
- Vợ ngồi xuống ăn đi, anh đói bụng rồi
Tịnh Kỳ cũng không để ý tới anh mà vui cười với những người ở đây:
- Chúc mọi người ăn ngon miệng
Một bữa cơm đơn giản nhưng lại tạo ra cảm giác sum vầy, bình dị mà lại chan chứa bao nhiêu tình người.
- Vợ đúc cho anh đi.

Anh không có chút sức lực nào
- Anh đừng có nhiều chuyện
Miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn gấp thức ăn cho vào miệng của anh, người dân bắt đầu hỏi thăm:
- Hai đứa là vợ chồng sao?
- Chỉ là bạn thôi! - Tịnh Kỳ đáp
- Vậy sao lại trôi dạc vào đây vậy?
- Chúng con đi du lịch biển thì lại gặp bão, sóng đánh mạnh làm lật thuyền
Những con người xa lạ cùng nhau trò chuyện với Tịnh Kỳ rồi giới thiệu về nhau rất vui vẻ, rất ấm cúng.

Đến khi trở về đến trước phòng nghĩ ngơi mà anh vẫn cứ dính lấy cô:
- Anh mau bỏ em ra về phòng ngủ đi
- Vợ không cần anh nữa sao? Vợ chồng phải ngủ cùng nhau, anh làm gì sai khiến cho em giận hả?1
- Anh ngoan nha! Anh vào phòng mình ngủ đi nếu không thì em sẽ giận thật đó biết không
- Anh nghe lời vợ nhất.
Một tổng tài cao ngạo, khi thế ngút trời vậy mà giờ lại ngốc nghếch trở thành con mèo ngoan bị thu phục bởi Tịnh Kỳ..