Tuyết Khê cố tình gằn giọng hai chữ “chồng cũ” mục đích nhắc nhở Lưu Triết việc hai người đã ly dị. Nhắc cho anh ta nhớ chuyện gia đình anh ta đã đối xử thế nào với cô và con khi cô vừa mới sinh. Bây giờ anh ta thật nực cười, còn dám ghen tuông chất vấn cô? Lưu Triết tức đến mặt mày đỏ lòm, gân xanh trên trán nổi chằng chịt, nghiến răng ken két khi bị Tuyết Khê kích động.
Tuyết Khê thay đổi rồi đã không còn hiền lành ngoan ngoãn nghe lời anh răm rắp như xưa.
Lưu Triết khàn giọng.
– Xuống nhà đi chúng ta nói chuyện.
– Tôi bận! Hơn nữa giữ tôi và anh đã không còn gì để nói, những gì tôi cần đã nói trước tòa…
– Tuyết Khê…
Lưu Triết lớn giọng nhưng ngay lập tức bị Tuyết Khê lạnh nhạt quát lại, cô cáu gắt nói.
– Tôi nói cho anh biết, tôi nể tình mới rút đơn kiện mẹ anh lại, anh biết điều mà hành xử cẩn thận! Vì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể khởi tố lại mẹ anh.
– Tuyết Khê, cô thay đổi thật rồi.
Tuyết Khê bật cười khinh miệt, trong chuyện này vốn ai mới là người thay đổi. Chẳng phải anh ta thay lòng đổi dạ ăn nằm với thư ký hả? Bây giờ còn bắt cô phải chung tình.
– Tôi học thứ này từ anh.
– Tuyết Khê vậy là cô đã thừa nhận bản thân mình có đàn ông mới rồi?
Tuyết Khê không suy nghĩ trực tiếp nói.
– Phải.
– Quả nhiên đúng như lời mẹ tôi nói, đàn bà như cô tôi đáng ra không nên đau buồn làm gì, cô thì thua gì tôi?
Lưu Triết buông lời mắng nhiếc Tuyết Khê xong cũng thẳng thừng cúp máy, Tuyết Khê siết chặt điện thoại trong tay. Sống mũi bắt đầu cay sè, thú thật bị người đàn ông mình từng yêu, từng đầu gối tay ấp suốt hai năm qua mắng nhiếc đúng là không dễ chịu, Anh ta dám so sánh giữa cô và anh ta? Tuyết Khê cô không hèn hạ bẩn thỉu như anh ta lại càng không tùy tiện ăn nằm với người khác dựa vào cái gì anh ta dám chì chiết cô? Cho dù cô thật sự có đàn ông khác thì cũng là sau khi ly hôn.
Hạnh từ ngoài đi vào trông thấy Tuyết Khê thất thần liền hỏi.
– Cậu sao đấy?
Tuyết Khê nhanh chóng trở lại bộ dáng bình thường, tỏ ra kiên cường cứng rắn, vội vàng cất di động mỉm cười lắc đầu.
– Không có gì!
Hạnh nhíu mày nghi ngờ.
– Cậu chắc không?
Hạnh tinh ý thấy khóe mắt Tuyết Khê đo đỏ như sắp rơi lệ đến nơi, vậy mà còn bảo không sao, vả lại hình như lúc nãy Tuyết Khê đang nói chuyện với ai đó thì phải? Nhưng Tuyết Khê không nói Hạnh cũng không dám nhiều chuyện soi mói nhiều.
Hạnh à ù gật đầu rồi đi vào bếp cắt trái cây mang ra cho Tuyết Khê. Thiệt tình tiễn xong hai người kia đi về mà nhẹ hết người, cũng may trong bữa cơm Đình Phong không bép xép nói bậy bạ.
[…]
Dưới lầu! Lưu Triết nói xong điện thoại tâm trạng chả khá hơn chút nào, anh thở dài mệt mỏi giơ tay xoa bóp hai thái dương đau nhức xong thì liền khỏi động xe lái đi.
Lưu Triết biệt tăm biệt tích mãi đến tối muộn mới mò về, mặc cho cả ngày Lưu Ly gọi cháy máy. Trở về tới nhà quần áo xộc xệch, cơ thể hôi hám mùi rượu. Lưu Triết bước vào cửa Lưu Ly lật đật chạy lại. Cô ta ngay lập tức nhăn nhó bịt mũi.
– Lưu Triết, anh lại đi uống rượu? Có biết cả ngày em khổ sở gọi cho anh không?
– Anh mệt rồi, em về phòng ngủ đi.
– Anh đã đến tìm chị ta? Lưu Triết, đến bao giờ anh mới thôi bứt rứt hả?
Lưu Triết cau mày gằn giọng.
– Em có thôi đi không?
Lưu Ly bực mình quát lại.
– Em không thôi! Anh cả ngày đi tìm chị ta vậy có biết mẹ vì chuyện của anh mà ngã bệnh không? Còn chị Nhi cũng bỏ về nhà mình luôn rồi.
Lưu Triết khựng lại, quay sang nhìn em gái.
– Em nói vậy là sao? Mẹ bệnh? Đan Nhi bỏ đi rồi.
– Đúng vậy cũng tại anh hết đó.
– Mẹ đâu?
– Đang nghỉ trong phòng.
Lưu Triết không nói gì nữa loạng quạng đi về phòng nghỉ cửa mẹ. Lưu Ly chậm chạp theo sau cùng. Lưu Triết đứng ở ngoài đắn đo một hồi mới quyết định bước vào, bà Lưu tiều tụy nằm trên giường, vừa thấy Lưu Triết bà quay mặt đi, giận dữ nói.
– Anh còn về cái nhà này làm gì?
– Mẹ…
– Cái nhà này bị anh phá cho tanh bành rồi, con dâu tôi, cháu nội tôi bỏ đi hết rồi, bây giờ anh đã hài lòng chưa?
Lưu Triết nặng nề thở sâu, đau đầu khi mẹ cứ nói tới nói lui chuyện này, mắt liếc nhìn đồng hồ thấy muộn anh khàn giọng nói.
– Mẹ nghỉ ngơi đi mai chúng ta nói chuyện.
Bà Lưu phát cáu.
– Nói chuyện? Anh còn có thể dửng dưng? Tôi nói cho anh biết, anh mà không qua bên nhà xin lỗi Đan Nhi thì đừng xem tôi là mẹ.
Lưu Triết im bặt. Thấy mẹ cử động Lưu Ly hiểu ý vội vàng bước tới dịu dàng đỡ bà ngồi dậy, bà Lưu ngoắt mắt lườm Lưu Triết cảnh cáo.
– Kể từ rày về sau anh quên con Tuyết Khê đi cho tôi.
– Mẹ…
Bà Lưu nghiêm nghị cắt ngang lời Lưu Triết, sắc lạnh tuyên bố.
– Tôi không có loại dâu như nó, cả đời tôi không bao giờ nhận cháu nội, đừng mong sẽ có cơ hội quay trở lại đây, tôi chỉ xem Đan Nhi là con dây duy nhất, anh nghe rõ chưa?
– Nếu anh còn không chịu cưới Đan Nhi, tôi chết cho anh xem.
Lưu Triết cứng đơ tại chỗ, bộ dạng lo lắng khi mẹ lấy tính mạng ra hăm dọa, anh hèn nhát không dám mở miệng phản bác, im lặng một hồi anh khẽ nói.
– Con biết rồi, con sẽ sang nhà xin lỗi, con nhất định cưới Đan Nhi, sẽ chu toàn lo lắng cho cô ấy. Mẹ yên tâm con cắt đứt với Tuyết Khê rồi.