Edit: Phong Lữ
Tui vừa tỉnh đã cảm thấy bản thân không ổn, ngày hôm qua rõ ràng không uống nhiều rượu mà đầu nặng như pha chì.
Sờ một cái, quả nhiên phát sốt.
Sao tui lại nằm trên tuyết chứ, tự làm mình bệnh.
Cũng lười đến xuống giường, tui lấy chăn che kín mít, cảm thấy làm ra mồ hôi xong sẽ đỡ, mơ mơ màng màng tính ngủ tiếp.
Có người đang gõ cửa, gõ hồi lâu, còn rất kiên trì không tha. Thấy không ai mở cửa thì không gõ nữa, sau đó tui lại nghe thấy tiếng mở khóa, thấy cậu chủ nhỏ cầm chìa khóa dự phòng mở vào được.
Vẻ mặt cậu chủ nhỏ rất nghiêm túc, nhưng tui nhìn thế nào cũng thấy cậu ta đáng yêu.
“Ui, chào buổi sáng cậu chủ nhỏ, tìm tui tăng ca à?”
Cậu chủ nhỏ thấy bộ dạng tui bệnh cũng bất ngờ, cũng không nghiêm túc nữa, ngồi ở bên mép giường, vội quan tâm cấp dưới: “Bị sao vậy?”
Tui cố ý thừa dịp bệnh, lưu manh lôi kéo tay cậu chủ nhỏ để lên trán: “Không ngờ tôi sẽ phát sốt sao?.”
Cậu chủ nhỏ đỏ mặt, còn đỏ hơn tui tưởng, nhưng tay vẫn cẩn thận sờ sờ, xác định tui thật sự phát sốt cũng không tính toán chuyện tui chơi lưu manh.
Biết rõ tui lười, khẳng định không uống thuốc, cậu chủ nhỏ bỏ tay tui vào trong chăn, đi bận việc một hồi, cầm thuốc với nước ra, nửa đỡ cho tui uống.
Cho uống xong cậu chủ nhỏ cũng không buông tay, mắt đen của cậu nhìn chằm chằm tui, hé miệng hồi lâu, tựa hồ muốn nói gì. Tui cảm thấy mình biết cậu ấy muốn nói gì, hơi hưng phấn, nhưng lại sợ không giống như mình nghĩ, lại hơi hồi hộp.
“Tôi······”
“Tôi ······”
Không ngờ tụi tui mở miệng cùng lúc.
Cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn không biết học ở đâu, ỷ tui đang bệnh, duỗi tay bịt kín miệng tui, không cho tui nói chuyện.
“Tôi trước nói.”
“Tôi thích anh.”
“Sau khi gặp lúc còn nhỏ, tôi vẫn luôn nhớ rõ anh, vẫn luôn coi anh như thần tượng, vẫn luôn cố gắng trở thành người như anh từng nói.”
“Lúc đầu mới gặp tôi còn tưởng anh là top 10 toàn năng, vẫn luôn tỏa sáng.”
“Không ngờ ······” ừ, đủ chừa cho tui mặt mũi, không làm bẽ mặt tui.
“Nhưng tôi vẫn thích, tuy rằng anh không giống con người như tôi nghĩ, trở nên khôn lỏi, khéo đưa đẩy, thích lấy lòng người, lười biếng, ham ăn, hơn nữa chỉ biết nấu mì ăn liền.” Mẹ nó, vẫn làm tui bẽ mặt.
“Tôi chính là thích Thẩm Thư Kỳ, thế nào cũng thích!”
Nói xong một đoạn dài này, mặt cậu chủ nhỏ đỏ tới tận cổ, cậu ta vô cùng thẹn thùng, nhưng mắt không nhìn đi đâu khác, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt tui, chờ tui trả lời.
Đứa nhỏ xúi quẩy, tỏ tình mà còn mắng tui, ca ngợi tui một chút không được sao?
Tui lấy tay cậu ta ra, nắm lấy, bình tĩnh lại một chút.
“Tôi lại không giống cậu.” Tui cảm thấy bàn tay trong tay cứng lại một chút, tui sợ cậu ta chạy, vội giữ lấy.
“Tôi lại thích vì cậu trông đẹp, tính cách tốt, biết nấu cơm, còn nấu rất ngon.” Tui dùng chút sức lực đè cậu ấy lên giường mình.
Tui ôm chặt lấy bảo bối nhỏ này, ghé vào bên đôi tai đang đỏ của cậu mà nói: “Tôi cũng thích cậu.”
Bên tai truyền đến giọng hơi biệt nữu của cậu chủ nhỏ: “Là, là ‘thích’ đó sao?”
“Đồ ngốc, ai đi tỏ tình mà kể điểm xấu của người ta chứ, chỉ có cậu thôi đó bảo bối.”
“Cậu thích kiểu gì mà cáu kỉnh với tui, áp bức tui tăng ca với cậu, bắt tui ăn tận 5 chén cơm, còn có gu thời trang quái dị của cậu ······ ây da, bây giờ còn nhéo tôi!”
“Tôi cũng thích hết.” Tui nhìn vào mắt cậu chủ nhỏ và nói.
Cậu chủ nhỏ mặt đỏ như hôm qua uống rượu, cười lộ 8 cái răng, cười một hồi rồi ngồi dậy kéo tui lại nằm đàng hoàng, đắp kín chăn để ra mồ hôi.
“Đắp cái gì mà đắp, hai người vận động tí cũng ra mồ hôi được vậy!”
······ chỗ này hẳn nên có thịt, nhưng tác giả bảo nơi này không có, Weibo cũng không có, không cần tìm ······Đây là ngày đầu năm mói, tuyết lại rơi.
Tui nhắm hai mắt nghe thấy ở ngoài có tiếng người ta gõ của đi chúc Tết, thật tốt; nghe được nhà kế của cậu chủ nhỏ có tiếng chó cào cửa, thật tốt; nghe được tiếng gió thổi bên cửa sổ, cũng thật tốt.
Đương nhiên, tốt nhất là cậu chủ nhỏ đang ôm trong ngực tui, người yêu của tui. Cậu ấy còn chưa tỉnh, không biết lại mơ thấy cái gì, lẩm bẩm như đang nói nói mớ.
“Em, em thích anh.”
“Thích anh.”
“Em yêu anh.”
“Anh cũng vậy.”