Hải Âu Gãy Cánh

Chương 3




Những tia nắng ấm áp xuyên qua khe cửa sổ, chiếu xuống mặt sàn đen nhẵn, chúng hòa quyện với nhau mà vẽ nên một bức tranh yên bình, ấm áp.

Trong phòng tắm văng vẳng những tiếng cười nói nhộn nhịp.

Một cuộc sống hạnh phúc đang diễn ra dưới ánh bình minh.

"Đừng nghịch nữa, để anh đi làm đồ ăn sáng! Mới sáng sớm cứ ôm thế này, nó ra lửa đấy!" Đỗ Hải Lâm bất lực đỡ mông của người đang quàng hai tay qua cổ anh, còn đôi chân thì quắp lấy vòng eo của anh vì sợ người nọ không may ngã xuống.

Do vừa tắm xong nên người anh mang theo hơi mát lạnh, chạm vào cảm giác toàn thân như được uống ly nước mát vào ngày hè nóng bức.

Lê Nguyên vui vẻ đặt lên cổ, vai Đỗ Hải Lâm từng nụ hôn. Mỗi nơi hắn đi qua để lại những dấu hôn đỏ hồng, nhìn thành quả của bản thân Lê Nguyên càng thêm nhiệt tình mà cắn mút.

Đỗ Hải Lâm vừa đỡ hắn vừa đi vào bếp, liếc thấy người thương trẻ con như vậy, anh cầm lòng không đậu vỗ mấy cái lên phần thịt mềm của hắn.

"A~" Lê Nguyên rên rỉ gục đầu lên vai anh. Trước khi yêu Đỗ Hải Lâm, đó chẳng phải là điểm nhạy cảm của hắn nhưng dần dà thì bất cứ nơi nào bị Đỗ Hải Lâm chạm vào cũng có thể làm hắn run rẩy vì khoái cảm.

Đỗ Hải Lâm giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Lê Nguyên, anh nghiêng đầu thủ thỉ bên tai hắn:

"Giọng của em không lúc nào là không kích thích anh, thế nên... im lặng chút nào."

Hơi thở nóng bỏng phả ra theo từng chữ anh nói, vành tai hắn cũng do đấy chậm rãi ửng đỏ như cà chua chín mọng.

Trông Lê Nguyên xấu hổ chôn cả gương mặt vào hõm cổ Đỗ Hải Lâm, làm cho cả đoạn đường đến nhà bếp anh cười ha hả mãi không dứt.

Bữa sáng của họ rất đơn giản với bốn lát bánh mì, hai miếng trứng chiên và thêm hai quả táo. Dẫu rất đạm bạc nhưng hắn vẫn ăn vô cùng ngon miệng, không than trách cũng không kén ăn.

Bàn ăn yên tĩnh bỗng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, cầm điện thoại lên Lê Nguyên cau mày nghe:

"Chuyện gì?" Hắn hơi ngã lưng ra sau tựa vào ghế bực bội hỏi.

"Ừm, không đến. Bản báo cáo tôi đã gửi hoàn chỉnh cho Ly. Ừm. Được rồi, ngày mai sẽ đi."

Cuộc gọi kết thúc, Lê Nguyên lập tức tắt nguồn điện thoại, cáu giận lẩm bẩm:

"Đi công tác hết một tháng, không cho nghỉ ngơi mấy ngày thì thôi còn tính bóc lột buổi sáng của người ta. Tí nữa chắc chắn phải hack máy tính của nó!"

Dù hắn có nói rất nhỏ như thế nào thì với không gian yên ắng này, anh đều có thể nghe rõ mồn một.

Đỗ Hải Lâm chăm chú nhìn hắn cắn một miếng bánh mì thật lớn để xả cơn tức, anh mỉm cười đưa tay lau ít vụn bánh dính trên khóe miệng Lê Nguyên.

Cảnh tượng yên bình này lại bị tiếng điện thoại cắt ngang, khiến hắn trợn tròn đôi mắt căm tức nhìn tóe lửa chiếc điện thoại được để trên mặt bàn.

Đỗ Hải Lâm cười thành tiếng rồi cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi, Đỗ Hải Lâm giơ ngón trỏ đặt lên môi, nhấn nhận:

"Mẹ, con nghe."

Chỉ với từ đầu tiên, không biết vì tâm lý gì mà người trước mặt anh mới vừa nãy đang ngồi rất suồng sã, mặt mày tức giận bỗng nhiên lại nghiêm chỉnh thẳng lưng ngoan ngoãn ăn sáng, trông như một đứa trẻ giả vờ ngoan ngoãn khi lén làm việc xấu vậy.

"Lâm này, nay hai đứa sang nhà bố mẹ ăn cơm nhé. Nghe nói Nguyên vừa đi công tác về nên mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon mà thằng bé thích rồi."

Giọng nói nhỏ nhẹ ngập ý cười của phụ nữ vang lên.

Đó là mẹ của Đỗ Hải Lâm - Phạm Nguyễn Ngọc Chi, là giáo sư văn học và đang giảng dạy ở một trường đại học danh tiếng nhất nhì cả nước. Bà là người phụ nữ dịu dàng và hiện đại. Khi anh bộc bạch với gia đình mối quan hệ của anh và Lê Nguyên, dẫu ban đầu vô cùng bất ngờ nhưng bà không cấm cản hay quở trách, chỉ mỉm cười nói với anh rằng hãy đưa người mà anh thật lòng yêu về ra mắt.

Đỗ Hải Lâm cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn bởi không ai vì giới tính của người anh thương mà gây khó dễ cho hắn.

"Vâng, vậy chúng con buổi chiều sẽ qua ạ. Không phải đâu mẹ, con sợ em ấy mệt quá. Vâng." Đỗ Hải Lâm nghe điện thoại, lơ đãng lấy một miếng mứt chét lên lát bánh mì đưa cho Lê Nguyên, cứ thế từng cái một được đưa đến trước mặt hắn.

Thỉnh thoảng anh vừa trả lời đối phương vừa ngước xem hắn đang làm gì, nhìn Lê Nguyên ngoan ngoãn ăn sáng, hai má phồng lên như chú chuột hamster đáng yêu thì Đỗ Hải Lâm khựng lại một lúc sau đó mới tiếp lời.

"Mà mẹ giúp con gửi lời hỏi thăm bố nhé, dạo trước nghe chú Trung nói bố đau đầu. Vậy ạ? Nếu như thế thì tốt rồi."

Câu chuyện vẫn tiếp tục, chỉ là người nghe có chút mất tập trung, Đỗ Hải Lâm câu được câu không đáp đầu dây bên kia, đứng dậy đi đến chỗ hắn ngồi.

Lê Nguyên từ đầu vẫn luôn nhìn từng hành động của anh, dù gương mặt điển trai có sát gần thì hắn vẫn không hiểu anh muốn làm gì, đến khi những xúc cảm trên môi truyền đến thần kinh hắn mới phản ứng được điều gì đang diễn ra.

"Dạ vâng, con chào mẹ."

Không còn tiếng loa điện tử, trong căn phòng chỉ còn tiếng nói của họ.

"Chào buổi sáng, Nguyên." Đỗ Hải Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo trước mặt, mỉm cười dịu dàng với hắn, trao cho hắn cảm xúc mãnh liệt mà anh đang cảm nhận ở giây phút này.

Tên của người mình yêu dường như là thứ âm thanh tuyệt dịu nhất. Nó khiến ta không khống chế được hành động của mình mà tiến tới dành cho người đó những cái hôn, những nụ cười, ánh mắt chan chứa yêu thương và sự trân trọng.

"Nay anh không tính đi làm à? Bây giờ là 7 giờ 15 phút rồi kìa." Lê Nguyên ngước lên nhìn Đỗ Hải Lâm, cắn miếng bánh mì cuối cùng đồng thời liếc xem đồng hồ.

Tay anh đặt trên gò má Lê Nguyên, nhẹ nhàng vuốt ve má hắn, không lên tiếng.

Thời gian cứ thế trôi đi, người cần ăn xong cũng đã no bụng, thấy hắn chuẩn bị đứng lên Đỗ Hải Lâm liền nhanh chóng dọn dao đĩa trên bàn.

Đỗ Hải Lâm đứng trước bồn rửa, buồn chán nhìn dòng nước chảy rì rào từ vòi.

Đột nhiên có tiếng đàn dương cầm du dương truyền ra từ phòng khách, sâu lắng và da diết. Tuy nhiên không thiếu đi phần u ám, buồn bã.

Sonata Ánh Trăng à?

Chìm đắm trong giai điệu ấy, cảm nhận dòng nước lạnh lẽo, chúng theo những ngón tay anh mà rơi lã chả xuống bề mặt inox.

"Bộp"

Mọi thứ như dừng lại, giống như khung cảnh yên bình vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Nhìn chiếc đĩa nguyên vẹn trở thành những mảnh vụn nằm la liệt ở bệ bếp bằng đá đen bóng. Lại nhìn hắn hối hả chạy đến trước mặt cầm lấy tay anh, gương mặt đó tràn ngập sự sợ hãi, đau xót và bất lực.

Đỗ Hải Lâm không hiểu, anh chỉ muốn làm những việc bản thân hằng ngày đều làm thôi mà. Sao hắn lại làm vẻ mặt như thế?

Sau khi hoàn thành bữa sáng, Lê Nguyên rất muốn đàn một bài nhạc để tạo không khí lãng mạn cho cả hai. Khi đang hòa mình vào từng nốt nhạc, bỗng hắn nghe thấy tiếng bể vỡ vang trong bếp.

Chạy vào liền thấy một cảnh vô cùng đáng sợ, Đỗ Hải Lâm đờ đẫn nắm chặt trong tay mảnh vỡ, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống từ kẽ tay anh.

Trái tim hắn như bị treo lên mặc người ta đánh từng cú mạnh mẽ, hắn đau đớn đến không thở nổi.

Kéo từng ngón tay đang nắm chặt, mùi máu tanh càng thêm nồng đậm, máu thịt bầy nhầy từ từ lộ ra trước mắt Lê Nguyên.

Trong không khí thoang thoảng mùi gỉ sắt, thứ mùi đặc trưng của máu tươi.

Cả quá trình băng bó, chẳng một ai lên tiếng, tiếng tích tắc tích tắc cứ như thế càng trở nên rõ ràng. Đỗ Hải Lâm chớp chớp mắt nhìn Lê Nguyên, hơi cử động tay không bị thương, kéo hắn lại gần, cúi xuống hôn lên khóe miệng hắn. Tiếc rằng người nọ quay đầu đi, thứ anh hôn được là một khoảng không.

"Anh lỡ làm rơi thôi, nó trơn quá nên... Anh uống thuốc rồi. Em không cần lo." Đỗ Hải Lâm nhỏ giọng nói, bỗng anh thấy hắn ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ửng ngấn nước. Đỗ Hải Lâm biết bản thân làm hắn tức giận nên cũng tự giác im lặng, để hắn xử lí vết thương.

Một năm trước tình cơ thấy anh dùng thuốc uống, hắn luôn đợi chờ anh chia sẻ với mình nhưng đợi chờ hắn lại là sự im lặng. Nhiều lần bắt gặp càng khiến hắn lo lắng, Lê Nguyên liền lén lút lấy vài viên thuốc mang đi kiểm tra mới phát hiện người yêu mình bị bệnh, là rối loạn cảm xúc.

Nhận được kết quả Lê Nguyên không hỏi trực tiếp Đỗ Hải Lâm, nếu anh muốn kể với hắn thì anh đã nói từ lâu rồi. Do đó Lê Nguyên tự mình tìm hiểu nguyên nhân, vỡ lẽ ra được sự kiện kinh hoàng: Năm Đỗ Hải Lâm bảy tuổi bị bắt cóc do đợt tranh cử chức vị Bộ trưởng của Đỗ Minh Tuấn. Sau việc ấy chẳng ai thấy Đỗ Hải Lâm trong suốt hai năm.

Dù tình trạng bệnh đã tốt hơn rất nhiều so với những năm đầu, như một năm mới phát bệnh một hoặc hai lần nhưng mỗi khi thấy Đỗ Hải Lâm làm việc liều lĩnh, nguy hiểm hay chán nản và mệt mỏi thì tâm trí Lê Nguyên không nhịn được run rẩy, sợ hãi.

Bởi đâu ai biết được, anh ấy sẽ làm gì?

Nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận, Lê Nguyên đứng dậy đi đến phòng ngủ. Đợi một lúc sau thấy hắn bước ra với mấy lọ thuốc trong tay.

Đưa thuốc cho Đỗ Hải Lâm, rót cho anh ly nước xong hắn vô cùng chăm chú mà trông anh nuốt những viên đỏ xanh vào trong miệng.

Những kế hoạch được đề ra trong ngày hầu hết đã bị hủy hay rời lịch sang ngày mốt. Thông báo cho Phạm Nguyễn Ngọc Chi rằng bọn họ nay có việc rất gấp không thể tới được nên khi nào rảnh sẽ tự đến xin lỗi bà.

Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, lúc Lê Nguyên nói chuyện với Phạm Nguyễn Ngọc Chi thì Đỗ Hải Lâm đi về phòng ngủ.

Căn phòng ấm áp ban đầu đã chìm trong một màu tối đen, không chút ánh sáng dẫu bây giờ là ban ngày. Lê Nguyên lẳng lặng đi đến bên cạnh giường, cảm nhận tiếng hít thở đều đều của Đỗ Hải Lâm. Hắn ngồi xuống cầm lấy đôi tay lạnh buốt của anh, nhẹ nhàng phủ lòng bàn tay lên nó, hết nắn rồi xoa chỉ để khiến sự lạnh lẽo ấy tan đi mà trở nên ấm áp hơn.

Hắn cứ trực tiếp nhìn người trên giường xuyên qua không gian tối tăm, mượn kí ức họa lên từng nét mặt của anh. Cứ thế Lê Nguyên không biết từ bao giờ đã thiếp đi bên cạnh Đỗ Hải Lâm.

Một giấc ngủ này của Đỗ Hải Lâm trôi qua vô cùng yên ổn, không mộng mị điều gì. Đỗ Hải Lâm chớp chớp mắt, tỉnh dậy trong bóng tối, chúng như muốn nuốt chửng anh vào sâu trong bụng.

Đáng tiếc cho nguyện vọng của chúng bởi Đỗ Hải Lâm cảm nhận được tiếng hít thở nhẹ nhàng ở bên cạnh, vì thế chúng liền mất đi cơ hội.

Tiếng điều hòa vù vù, âm thanh tích tắc của đồng hồ và cả hơi thở ấm nóng của người nọ. Tất cả mọi thứ đang kéo anh về thực tại, về thế giới có người luôn chờ đợi anh.

Sau khi đã thích ứng được với bóng tối, Đỗ Hải Lâm dựa vào chút ánh sáng len lỏi vào phòng, cúi xuống bế người đang ngủ cạnh giường lên thật dịu dàng vì sợ người ấy tỉnh dậy.

Đỗ Hải Lâm khẽ đặt hắn xuống, dém từng góc chăn rồi cẩn thận đặt tay Lê Nguyên vào trong. Làm xong mọi việc anh nâng nhiệt độ điều hòa lên, kiểm tra mọi thứ đã ổn thì Đỗ Hải Lâm khẽ khàng đóng cửa đi ra khỏi phòng.

Rèm cửa vẫn chưa được kéo vào, những vệt nắng vàng cứ thế in trên mặt sàn, lên những góc gách của căn nhà. Nơi đây như được sơn lên một thứ màu sắc tràn đấy sức sống, thứ mà nó đã lỡ quên ngày hôm qua.

Sự ấm cúng mà buổi sáng đem đến như báo hiệu cho một ngày tuyệt vời, cho những hạnh phúc và niềm vui.

"Alo?" Đỗ Hải Lâm chống tay lên cửa sổ xe ô tô, nhàm chán liếc nhìn con số đỏ chói đang nhấp nháy đếm ngược trước mắt.

Hai tiếng trước.

Sau khi làm một loại các kiểm tra sức khỏe tại nhà, Đỗ Hải Lâm mới được Lê Nguyên cho phép đến công ty. Cách 20 phút từ khi anh rời đi thì hắn cũng tỉnh dậy xong chưa kịp tỉnh táo đã hốt hoảng tìm anh, nhớ lại gương mặt Lê Nguyên lúc đó Đỗ Hải Lâm quả thật xót xa từ tận đáy lòng bởi chẳng ai muốn trở thành gánh nặng cho đè lên tim người bản thân yêu cả.

"Gọi mày mấy cuộc mà chẳng thấy nghe. Có chuyện gì à?"

"Ừm. Có chút việc cá nhân."

"Vậy nay rảnh không? Đi đến quán cũ chơi đi." Nguyễn Lộc An kẹp điện thoại bên tai vừa nói vừa kí bản kế hoạch thư kí đưa đến.

"Tùy thôi, em ấy cho đi thì tao đi. Nhà có người đợi nên phải xin phép." Chiếc Audi đen nhẵn nhích từng chút một trên con đường đông đúc xe cộ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt anh cảm thấy vô cùng hối hận khi chọn giờ này đi làm, nếu biết trước kẹt đường như vậy anh thà ở nhà ôm cậu nhóc nhà mình trong lòng, cùng ngồi nghe tin tức buổi sáng rồi thưởng thức ly cà phê nóng.

"Tao phải ghi âm lại câu mày vừa nói để có gì bán cho em yêu của mày." Nguyễn Lộc An tặc lưỡi mấy cái.

Đỗ Hải Lâm vô cùng thích nghe người khác gọi Lê Nguyên là em yêu của anh, cảm giác ai cũng biết và công nhận Lê Nguyên là của anh khiến Đỗ Hải Lâm dù đang tức giận như thế nào thì cũng sẽ hòa hoãn đi một phần.

"Phương án kinh doanh này của mày chắc chắn thua lỗ. Tao có thể nói cho em ấy nghe ngàn lần trong ngày nên hết độc quyền nhé, bỏ cái tư tưởng ấy đi." Đỗ Hải Lâm khinh bỉ đáp trả Nguyễn Lộc An.

Lời vừa dứt, tiếng cười sặc sụa lập tức thông qua loa điện thoại truyền đến tai anh, chẳng biết vì lý do gì mà Đỗ Hải Lâm cũng cười theo cậu ta.

"Còn việc có đi hay không thì để chút nữa tao hỏi Nguyên, có gì sẽ nhắn mày sau." Trông thấy tòa nhà cao tầng thấp thoáng đằng trước, Đỗ Hải Lâm nói đôi lời với cậu ta xong liền cúp máy.

Tại nhà bố mẹ Đỗ Hải Lâm.

Lê Nguyên đang phụ Phạm Nguyễn Ngọc Chi rửa hoa quả tươi mà bà vừa mua về.

Do hôm trước đã lỡ hẹn với bà nên Lê Nguyên sau khi tiễn Đỗ Hải Lâm đi làm liền mang quà bản thân chuẩn bị khi đi công tác và tự lái xe đến khu nhà mà bố mẹ Đỗ Hải Lâm ở.

"Tiếc quá, bố Lâm hôm qua về Hà Nội rồi nên giờ chỉ có con với mẹ thôi." Phạm Nguyễn Ngọc Chi mỉm cười nhìn Lê Nguyên nói.

Lê Nguyên đáp lời bà, hắn tiếp tục rửa nốt những quả táo đỏ ngọt đang được nhúng vào trong làn nước mát lạnh.

"Mà mẹ đã thử mấy món con tặng chưa ạ? Lúc trước nghe mẹ nói muốn ăn Marron Glacé nên con đã mua về mấy hộp tặng hai nhà."

"Mua cho bố mẹ con là đúng, lâu lắm rồi chưa được gặp con trai mình nên họ chắc cũng nhớ con lắm đấy. Khi nào có việc thì nhớ về nhà thăm gia đình. Nhưng con đến là được rồi, mang quà cáp làm chi cho tốn kém. Gặp được con trai cưng của mẹ thì mấy cái đó nào có ý nghĩa gì nữa." Giọng bà nhẹ nhàng lên xuống như đang hát một bản nhạc hạnh phúc.

Niềm vui vẻ được in trên gương mặt Phạm Nguyễn Ngọc Chi, Lê Nguyên chuyên chú ngắm nhìn gương mặt bà, cảm thán nghĩ:

Anh ấy cười lên rất giống mẹ.

Lau đi nước bám trên thành bồn rồi dọn dẹp ngăn bếp cho sạch sẽ, làm xong mọi việc Lê Nguyên cũng nối ngót theo chân Phạm Nguyễn Ngọc Chi ra khỏi gian bếp.

Ngồi trên sofa dài đặt ở phòng khách, cả hai vừa xem phim vừa thưởng thức kẹo hạt dẻ Pháp mà Lê Nguyên biếu bà.

"Đúng là mấy bà bạn già của mẹ nói không sai, kẹo này quả thật rất ngon." Nguyễn Phạm Ngọc Chi ngắm nghía quả hạt dẻ óng ánh sắc vàng nâu trên tay.

"Vậy con sẽ thường xuyên mua về cho mẹ nhé? Tại bạn của con ở bên Pháp nên cũng dễ nhờ vả." Lê Nguyên nhìn bà đang bóc lớp bọc kẹo liền nói.

"Như thế thì mất công lắm. Mẹ cũng không quá thích món này, ăn nhiều sẽ ngán."

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, tiếng cười nói từ tivi truyền ra càng làm cho khung cảnh này thêm nhộn nhịp.

Lê Nguyên và Phạm Nguyễn Ngọc Chi chăm chú xem cảnh hai nhân vật nữ cãi nhau vô cùng gay cấn trên tivi, bỗng có đôi bàn tay xuất hiện trước mặt Lê Nguyên, quả hạt dẻ trên bàn tay thon dài vẫn còn óng ánh nước đường mật.

"Cũng đến giờ nấu cơm trưa rồi, con cũng ở lại ăn nhé. Hôm qua mẹ mới học được mấy món mới nên muốn trổ tài cho con xem."

"Vậy mẹ dạy con nhé để con nấu cho Lâm." Lê Nguyên nhận đồ từ tay bà, đáp.

"Chậc, cứ để thằng nhóc đó ăn đại cái gì đó đi. Từ bé đến lớn, khó tính khó chiều, hở tí chê cái này, tí thì chán cái kia." Phạm Nguyễn Ngọc Chi nhăn mặt vừa nói vừa đứng dậy đi vào bếp.

Dù lời của bà có vẻ vô tâm và đầy sự chê trách nhưng không thể nào nghi ngờ được yêu thương của bà dành cho anh. Phạm Nguyễn Ngọc Chi không phải là người phụ nữ hay nói lời ngọt ngào, tuy nhiên hành động sẽ thay lời nói biểu lộ tình cảm.

Lê Nguyên nghĩ ngợi một chút rồi cũng nối gót chân bà đi vào.

Trong căn phòng bốn mặt kính cát mờ, tiếng lật giấy xoèn xoẹt của người ngồi ở vị trí trung tâm làm những người có mặt không rét mà run, mồ hôi chảy nhễ nhại khiến tấm lưng của họ như được xối cho một cơn mưa.

"Công trình chung cư dành cho người cao tuổi ở ngoại thành tại sao vẫn chưa hoàn thành? Chủ thầu xác nhận với tôi chậm nhất đầu quý bốn năm nay sẽ xong. Bây giờ lại báo là chưa hoàn thành được một nửa. Quản lý Đức, ngay chiều nay chú đi xác nhận giúp cháu, để ý kĩ một chút." Đỗ Hải Lâm ngước mắt nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi xanh đang ngửa cổ uống nước.

Nghe thấy tên mình, ông Đức không tránh khỏi sặc nước, ho mấy tiếng rồi gật đầu với anh.

"Doanh thu của trung tâm thương mại Epark quý này tăng mạnh. Kế toán trưởng, chút nữa tan họp chị nhớ tăng lương cho tổ phụ trách bên này."

Sau khi xem mấy bản báo cáo thêm vài lần, cảm thấy không còn gì cần chú ý nữa thì Đỗ Hải Lâm mới nhìn về phía cổ đông, híp mắt mỉm cười nhìn họ:

"Các vị còn thấy điều gì không ổn không?"

Mấy người tóc hoa râm liếc mắt một cái xong liền đồng loạt cười ha hả, xua tay bảo anh đã làm rất tốt, không có vấn đề gì cả.

"Vậy cuộc họp hôm nay kết thúc. Tan họp, cảm ơn mọi người."

Mọi người đều đã ra khỏi phòng họp, Đào Quân Thành - thư ký Đỗ Hải Lâm từ đầu vẫn luôn đứng cạnh anh im lặng không lên tiếng, cậu đảo mắt vài vòng trên màn hình máy tính bảng trong tay rồi từ tốn thông báo lịch trình cho anh.

"Giám đốc, lúc một giờ anh có một buổi ăn cùng với giám đốc ngân hàng SenPa Bank. Ba giờ chiều đi gặp mặt các chủ đầu tư dự án Thuận Minh. Sáu giờ tối có cuộc họp với các cổ đông về những dự án sắp tới. Và..."

Đỗ Hải Lâm nâng tay kêu cậu dừng, xoa xoa ấn đường.

"Lúc một giờ hủy bỏ, đi gặp chủ đầu tư thì bảo Phó Giám đốc Phú đi thay, còn mấy cổ đông... thôi cứ để đó." Nói xong Đỗ Hải Lâm đẩy ghế đứng dậy, đi về hướng phòng làm việc.

"Giám đốc, cậu Nguyên đến rồi."

Đỗ Hải Lâm khựng lại rồi lập tức chuyển hướng, từ rẽ trái thành rẽ phải, chỉ qua vài giây thì chẳng còn thấy bóng dáng.

Đại sảnh thường ngày dù không quá nhộn nhịp nhưng không đến mức tĩnh lặng, nay lại vì một chàng trai mà nhốn nhào.

"Em lễ tân à, lần sau nhớ mặt anh nhé. Phải gọi điện báo cáo thế này thì hết ngày mất, có khi còn lộ hết bất ngờ anh dày công chuẩn bị nữa." Lê Nguyên chỉ vào mặt mình cười cười, hơi nhích người về cô lễ tân trẻ tuổi.

Do mới đi làm được một tuần nên có một số "vị khách đặc biệt" cô chưa từng gặp, vì thế mà dẫn đến tình huống hài hước ở đại sảnh lúc này.

Theo thói quen mỗi lần đến công ty của Đỗ Hải Lâm, Lê Nguyên đều rất tự nhiên đi thẳng đến thang máy nhưng chẳng biết vì lý do gì mà hôm nay hắn lại bị lễ tân chặn lại, Lê Nguyên ngơ ngác nhìn quanh mới phát hiện... mấy chị gái hắn quen đi đâu cả rồi.

Thấu được hoàn cảnh hiện tại của bản thân, Lê Nguyên liền ngoan ngoãn hợp tác làm các thủ tục song vẫn bị giữ lại bởi lý do là chưa có hẹn trước.

Hài hước thật.

Lê Nguyên vừa nghĩ vừa nhấp một ngụm cà phê tự pha.