Lúc ngủ trưa, bánh bao nhỏ nằm bên cạnh thở khò khè, đã vậy còn nước mắt nước mũi tèm lem.
Giản Tiểu Tùng cảm thấy hơi chán ghét.
Cậu nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Cậu ghét phải ngủ trưa.
Bởi vì lúc ngủ trưa cậu không thể đi chơi với Hoài ca ca được.
Nghĩ như vậy, Giản Tiểu Tùng lén lút bò dậy khỏi giường, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện chị gái xinh đẹp không ở đây. Cậu bĩu môi, chổng mông lên trèo ra khỏi giường nhỏ, rón rén chạy đến một giường nhỏ khác.
Họ của Bách Tiểu Hoài bắt đầu bằng chữ "B", cách chữ "J" của Giản Tiểu Tùng vài chữ cái, cho nên giường của hai đứa cách nhau bằng cả một đống bạn nằm ở giữa.
Vì thế em nhỏ nào đó từng nghĩ đến chuyện đổi tên mình thành Bách Tiểu Tùng, chuyện này khiến ba cậu giận đến mức suýt tăng huyết áp.
Hai cha con ở nhà đánh nhau một trận, cái mông của Giản Tiểu Tùng bị đánh một cái, còn ông Giản thì chi chít dấu răng, đã vậy còn bị phạt ngủ hai ngày trong phòng làm việc.
Thế nhưng ông Giản vẫn kiên quyết không thỏa hiệp, do vậy nên thằng nhóc nào đó vẫn không đổi họ thành công.
Và cũng vì thế nên Giản Tiểu Tùng chỉ có thể trèo non lội suối chạy tới bên cạnh giường Bách Tiểu Hoài.
Bách Tiểu Hoài mở mắt ra là thấy một khuôn mặt nhỏ bé: "Em lại không ngủ trưa rồi."
Giản Tiểu Tùng bắt đầu làm nũng anh: "Em ngủ không được mà~"
Khuôn mặt trắng trắng mềm mềm nhỏ xinh, con ngươi đen như mực chớp chớp, đôi tay bé xíu còn túm chăn nhỏ của anh.
Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể lùi vào bên trong, vén chăn lên, chừa ra một khoảng trống.
Giản Tiểu Tùng ngay lập tức trở nên vui vẻ, chổng mông thở hổn hển bò lên, ngoan ngoãn ôm lấy anh, để anh đắp chăn cho mình.
Thế nhưng đắp chăn xong, có người vẫn không chịu yên, sột soạt, trằn trọc các kiểu.
Bách Tiểu Hoài giả vờ làm một người lớn, "Tiểu Tùng ngoan, mau ngủ nào."
"Không ạ."
Tiếp tục trằn trọc.
Bách Tiểu Hoài suy nghĩ một chút, trở mình rồi lấy trong túi nhỏ treo bên cạnh giường một hộp sữa dâu: "Tiểu Tùng ngoan ngoãn ngủ trưa thì Hoài ca ca sẽ cho em uống sữa dâu."
Giản Tiểu Tùng chép chép miệng, rối rắm một chút rồi miễn cưỡng trả lời: "Vâng ạ."
Bách Tiểu Hoài giúp em cắm ống hút vào, mới vừa đưa tới bên miệng đã "rột" một cái, hộp sữa nhẹ bẫng.
Giản Tiểu Tùng chớp mắt, "Em muốn nữa."
Bách Tiểu Hoài lật mở cặp xách, phát hiện đã không còn, thế nên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của em: "Hôm nay em ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai anh cho em uống thêm, nhé?"
Ít ra bụng đã no được một chút, vì vậy cơn buồn ngủ cũng ập đến.
Giản Tiểu Tùng cựa quậy một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Sau khi đợi cậu ngủ rồi, Bách Tiểu Hoài chọc chọc cái má nhỏ thơm mềm phụng phịu kia của cậu.
A, mặt Tiểu Tùng mềm quá.
Em còn ngoan nữa, ngoan như búp bê vậy.
[…]
Hôm sau trước giờ ngủ trưa, Giản Tiểu Tùng còn đang được các chị xinh đẹp dỗ ăn cơm trưa, Bách Tiểu Hoài cầm lấy ví nhỏ của mình đi tới cửa hàng tiện lợi trong trường, muốn mua mấy hộp sữa dâu nhưng trên quầy đã hết mất.
Bách Tiểu Hoài ũ rũ.
Mấy bé gái mới mua được sữa dâu đỏ mặt, tụ lại bên người anh: "Chúng mình có sữa dâu nè."
"…" Bách Tiểu Hoài nhìn hai hộp sữa dâu, bắt đầu suy nghĩ.
Tiểu Tùng thích uống sữa này.
Thế nhưng ba lớn đã nói với mình, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác được.
Mà ba nhỏ cũng từng nói, phải chăm sóc tốt Tiểu Tùng.
Vậy giờ anh nên nghe ba lớn hay ba nhỏ đây?
Bách Tiểu Hoài mặt ủ mày chau, cân nhắc một lát rồi mới nhớ ra chuyện gì đó. Anh lấy từ trong túi ra sô cô la đắt tiền mà ba lớn mua ở Mĩ, đưa cho mấy bạn nữ: "Mình mời các bạn ăn sô cô la, các bạn có thể đưa mình sữa dâu được không?"
Sô cô la được đóng gói tinh xảo và đẹp mắt là điểm cực kì thu hút con gái.
Xong xuôi, Bách Tiểu Hoài gặt hái thành công là ba hộp sữa dâu, vô cùng vui vẻ chuẩn bị đi tìm Giản Tiểu Tùng.
Thế nhưng chỗ ăn cơm không có ai, chỗ nghỉ trưa cũng không có ai.
Bách Tiểu Hoài vừa định hỏi chị xinh đẹp Giản Tiểu Tùng đi đâu rồi thì bắt gặp em bé đang khóc thút thít đi tới.
Trên cái má bánh bao trắng mềm là một vòng máu ứ đọng, nhìn qua rất đau, thế nhưng Giản Tiểu Tùng chỉ mím môi, không khóc thành tiếng, nhìn rất đau lòng.
Không ngờ vừa thấy Bách Tiểu Hoài, Giản Tiểu Tùng không nhịn được nữa, bật khóc: "Hu hu hu, Hoài ca ca… Đau đau… Tiểu Tùng đau đau… Hu hu hu…"
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cực kì tội nghiệp.
Bách Tiểu Hoài vội vã ôm lấy cậu, vừa nâng cái má nhỏ kia lên, vừa phồng miệng thổi thổi: "Hoài ca ca thổi cho em, Tiểu Tùng không đau nữa nha.’’
"Hu hu hu… Em… Em đánh không lại Gấu béo, hức hức…"
"Thằng đó học lớp lớn, em học lớp nhỏ, không đánh được nó cũng không sao.’’
"Hức hức hức… Đau đau…"
"Chúng ta uống sữa dâu đi, uống xong sẽ hết đau ngay."
Giản Tiểu Tùng nghe được hai chữ sữa dâu cũng không còn khóc to như vậy nữa.
Bách Tiểu Hoài nhìn cậu cầm hộp sữa nhỏ uống sạch sẽ, vừa vỗ nhè nhẹ lưng cậu cho thuận khí.
Đợi uống xong mấy hộp sữa, cũng không biết là uống no hay khóc no, mỗi bữa ngủ trưa đều phải dỗ cả buổi Giản Tiểu Tùng mới có thể ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ, mà nay cậu lại ngoan ngoãn lạ kì.
Những vết bầm tím và những giọt nước mắt đan xen trên khuôn mặt bé bỏng kia.
Bách Tiểu Hoài lấy ra khăn nhỏ, nhẹ nhàng lau nước mắt nước mũi cho cậu, cẩn thận tránh các chị xinh đẹp rồi chạy ra khỏi phòng ngủ trưa.
Không ai có thể bắt nạt Giản Tiểu Tùng.
Nếu có, vậy thì nhất định phải bắt nạt lại nó.
Trong đầu đã quyết là như vậy, mà thể lực Bách Tiểu Hoài từ bé cũng đã trội hơn bạn bè đồng trang lứa. Anh nhanh chóng đẩy ngã được thằng Gấu béo kia xuống hố cát, cưỡi trên người nó, đấm vào mặt nó một đấm.
Gấu béo bị đánh, gào khóc um lên: "Mày! Mày không phải là Omega sao? Sao mày lại dữ như thế! Mày dữ với tao! Tao không muốn cưới mày làm vợ nữa!"
Không nói cũng không sao, nhưng khi hắn nói ra lời này, Bách Tiểu Hoài liền không nói một lời đấm vào mặt hắn một cái.
Người trong giang hồ như tiểu Bách, hàm súc uy tín.
Lúc chị xinh đẹp dẫn Giản Tiểu Tùng tới, cả hai thấy một thằng béo bị đè trên mặt đất, bị đánh đến mức la ó lung tung. Còn Bách Tiểu Hoài chỉ mím môi, không nói một lời, tay đánh cũng không lỗi nhịp.
Vậy mà ở trong lớp, bạn học tiểu Bách là cậu bé nghe lời nhất.
Chị xinh đẹp vội vàng chạy tới ôm Bách Tiểu Hoài ra ngoài.
Cũng may là mấy đứa nhỏ ba bốn tuổi, có mạnh cũng không mạnh được đến nơi đến chỗn, không làm ra được chuyện lớn gì.
Thế nhưng việc này lại là việc nghiêm trọng.
Các chị xinh đẹp ôm ba đứa nhóc tới văn phòng, sắp thành một hàng rồi bắt đầu gọi điện thoại cho phụ huynh.
Giản Tiểu Tùng cầm tay Bách Tiểu Hoài, "Hoài ca ca, anh giỏi quá đi."
Hai mắt mở lớn long la long lanh, siêu cấp sùng bái.
Bách Tiểu Hoài ũ rũ, không hề lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo nhưng trong lòng lại vui vẻ.
Giản Tiểu Tùng thấy anh Bách Hoài thật ngầuuuu.
"Hoài ca ca, anh làm vợ em nha? Đừng làm vợ Gấu béo, nó không đẹp bằng em."
Hai đầu lông mày của Bách Tiểu Hoài nhăn lại: "Không muốn."
Giản Tiểu Tùng ngay lập tức giãy nảy: "Sao lại không muốn chứ?!"
"Chính là không muốn."
"Phải muốn!"
"Không muốn."
"Muốn!"
"Không muốn."
"PHẬPPPPPPPPP ——"
Giản Tiểu Tùng gấp đến mức nhảy dựng lên, kéo tay Bách Tiểu Hoài ra cắn một phát.
Bách Tiểu Hoài bị đau, theo phản xạ rụt tay về, không chú ý nên lỡ tay làm Giản Tiểu Tùng ngã xuống.
Cái mông trắng mềm ngã ngồi xuống đất cái bộp, đau thì cũng không đau bao nhiêu. Thế nhưng cậu tủi thân trong lòng, ba nói lấy vợ là đồng nghĩa với chơi cùng người ta. Bách Tiểu Hoài đã không muốn làm vợ mình tức là Bách Tiểu Hoài không muốn chơi cùng mình nữa, đã thế Bách Tiểu Hoài còn đẩy mình ngã, hu wa hu wa, Hoài ca ca không muốn chơi với mình nữa!
Nghĩ thế trong đầu, Giản Tùng Ý mở rộng cơ mồm, bắt đầu khóc lớn.
Cậu vừa khóc, Bách Tiểu Hoài đã luống cuống, vội vàng ngồi xổm xuống dỗ: "Tiểu Tùng đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc mà."
"Vậy anh làm vợ em đi!"
"Không muốn."
"A a a a… Anh tránh ra! Em không thích anh nữa! Em nghỉ chơi với anh! Hu hu hu…"
"Tiểu Tùng, em không thể nói như vậy được. Ba nhỏ đã nói rồi, chúng ta không được nói nghỉ chơi với nhau."
"Anh còn mắng em! Hu hu hu…"
Bách Tiểu Hoài thấy Giản Tiểu Tùng nói lời không nên nói, anh không vui.
Giản Tiểu Tùng lại thấy Bách Tiểu Hoài không muốn chơi cùng với mình, cậu lại càng không vui.
Hai đứa lật mặt xông vào đánh nhau.
Chị xinh đẹp vừa quay đầu lại đã sợ hết hồn, vội vàng tách hai đứa ra.
Lúc Đường Thanh Thanh và Ôn Chi Miên đến, hai đứa nhóc một đứa thì ngồi chỗ cửa sổ, mặt không đổi sắc, còn một đứa úp mặt vào lòng chị xinh đẹp, khóc đến thở không ra hơi.
Đường Thanh Thanh xót con, vội vàng bế Giản Tiểu Tùng lên, "Bảo bối ngoan, bảo bối không khóc."
Ôn Chi Miên nhìn thoáng qua Bách Tiểu Hoài rồi nhẹ nhàng mỉm cười, hỏi cô giáo nhà trẻ: "Hai đứa nhỏ này đánh nhau sao?"
"Đúng vậy đó."
Cô giáo thở dài, "Bình thường hai đứa chơi rất thân, hôm nay không biết vì sao, hỏi tại sao đánh nhau cũng không chịu nói."
Ôn Chi Miên gật đầu, "Vất vả cho cô giáo rồi, chúng tôi có thể dẫn hai đứa về nhà trước được không?"
"Có thể có thể, nhưng mà… Còn có một bạn nữa cũng bị đánh, phụ huynh chắc là sắp đến rồi."
Vừa dứt lời, giọng một người đàn ông hùng hổ vang lên: "Ai?! Là ai đánh con tôi?!"
Ôn Chi Miên quay người lại, hơi cúi đầu, "Chào anh, thật xin lỗi, là con tôi và con anh xảy ra xung đột."
Người đàn ông kia hừ lạnh.
"Nhìn anh lịch sự thế mà lại có đứa con vô giáo dục như thế sao? Hùng Hải Tư, con qua đây, nói, có phải là thằng nhóc kia đánh con không?"
Gấu béo gật đầu, "Chính là nó!"
"Nhìn bộ dáng tơi tả của con này, qua đó đi, đánh lại nó!"
Những người lớn ở đó đều kinh ngạc đến ngẩn người.
Chỉ có Giản Tiểu Tùng đang khóc đến thở không ra hơi, giãy dụa hét lên: "Không được đánh Hoài ca ca! Rõ ràng là Gấu béo đánh con trước! Tại sao mọi người chỉ mắng Hoài ca ca? Đã vậy còn muốn đánh anh, hu hu hu… Không được đánh Hoài ca ca…’’
Mắt Ôn Chi Miên nhíu lại, ngăn thằng nhóc kia rồi nhìn cha nó.
"Này anh, xin hỏi anh dạy con bằng cách này thật sao? Đúng là con tôi đánh nhau là sai, thế nhưng tôi hiểu nó, tôi tin nó sẽ tuyệt đối không vô duyên vô cớ đánh người. Hơn nữa anh cũng nghe thấy rồi, là con anh đánh bạn thân con tôi trước, cho nên tôi nghĩ chuyện này ai cũng sai cả. Vậy nên bây giờ chúng ta hẳn là nên dạy chúng cách giải quyết vấn đề đúng đắn hơn, không phải chỉ đơn giản là ăn miếng trả miếng. Anh thấy vậy có đúng không?"
"Hừ, con nít nói cái gì thì là cái đó sao? Anh nói con tôi đánh bạn là con tôi đánh bạn à?"
"Tôi nhớ không lầm thì nhà trẻ có camera theo dõi, nếu anh có thời gian thì chúng ta có thể ngồi đây xem lại."
"… Tôi có việc bận!"
"Chúng tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men của con anh theo hóa đơn bệnh viện, đây là việc chúng tôi nên làm. Đối với chuyện con anh đánh bạn, chúng tôi tạm thời bảo lưu quyền truy cứu, vì con trẻ cần có không gian để giáo dục. Nhưng nếu lần sau lại xảy ra chuyện này, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng. Vậy nên tôi hi vọng anh có thể dạy con mình nghiêm chỉnh một chút."
Nói xong, Ôn Chi Miên cũng không có ý định dây dưa với người đàn ông mất não kia, quay người dịu dàng nói với Bách Tiểu Hoài: "Tiểu Hoài, qua đây, cầm tay ba, chúng ta về nhà thôi."
Bách Tiểu Hoài ngoan ngoãn cầm tay ba nhỏ.
Còn Giản Tiểu Tùng thì chôn trong lòng Đường Thanh Thanh, khóc đến xót lòng xót dạ.
Ôn Chi Miên lo Đường Thanh Thanh mảnh khảnh kia ôm bánh bao béo tròn quá lâu sẽ không ôm nổi nữa, cười cười rồi nhấc cậu lên, vỗ vỗ lưng Giản Tiểu Tùng, "Sao Tiểu Tùng lại khóc thế?"
"Hức hức hức, chú Chi Miên, Hoài ca ca siêu ngu ngốc."
"Tại sao Tiểu Hoài lại siêu ngu ngốc thế?"
"Waaa waaa waaa… Hức…"
Giản Tiểu Tùng khóc đến mức sốc hông, nấc cụt không nói nên lời.
Ôn Chi Miên nghiêng đầu nhìn Bách Tiểu Hoài mặt mũi căng thẳng, môi mím chặt, cười bất đắc dĩ: "Sao con giống ba lớn của con vậy? Xấu tốt gì cũng học sao?"
Cuối cùng Bách Tiểu Hoài cũng mở miệng: "Ba lớn là người giỏi nhất thế giới."
Ôn Chi Miên rũ mắt, khóe môi tràn ra ý cười: "Ừ, ba lớn của con là người giỏi nhất thế giới."
Lúc hai người mang hai đứa nhỏ mặt mũi bầm tím về nhà, Bách Hàn đang ngồi trên ghế sa lông xem văn kiện.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy hai đứa nhóc con nhếch nhác, nhíu mày, "Hai đứa lẽ ra đã bị đánh từ lâu rồi."
Ôn Chi Miên trừng mắt trách anh.
Bách Hàn cười, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
Ôn Chi Miên lấy ra máy quay, bật lên hướng về phía hai đứa nhóc, nhẹ nhàng hỏi: "Hai đứa hôm nay sao lại đánh nhau?"
Giản Tiểu Tùng sắp tủi thân chết rồi, vừa nghe chú hỏi vậy, ngay lập tức nức nở: "Hu hu hu, Tiểu Tùng không bao giờ… chơi cùng với Hoài ca ca nữa, Hoài ca ca ghét tiểu Tùng, hức hức, tiểu Tùng đau lòng quá, hu hu hu…"
Cậu khóc cực kì đáng thương, Đường Thanh Thanh lại xót con, ôm cậu lên xin phép về nhà.
Bách Tiểu Hoài vẫn mím môi, không nói lời nào.
Ôn Chi Miên cực kì kiên nhẫn, ngồi xuống, nhìn thẳng vào con mình, hỏi, "Nói cho ba biết, sao con lại đánh nhau với tiểu Tùng?"
“…”
"Không phải ba đã dạy con, người lớn hỏi thì nhất định phải trả lời sao?’’
Giọng nói vẫn nhẫn nại và dịu dàng như lúc bắt đầu.
Bách Tiểu Hoài mấp máy môi, cuối cùng cũng mở miệng, "Tiểu Tùng nói muốn lấy con làm vợ, con không muốn."
Giọng điệu của ông cụ non khiến Ôn Chi Miên ngẩn người, bật cười: "Không phải con nói thích tiểu Tùng nhất sao? Sao lại không muốn chứ?"
"Bởi vì ba lớn nói lấy vợ là để bảo vệ vợ, nhưng con không muốn để tiểu Tùng bảo vệ con, con phải bảo vệ em. Cho nên con không muốn làm vợ em.’’
Ôn Chi Miên nghe vậy, hướng màn hình vào Bách Hàn, "Này anh, xin anh giải thích cho em. Sao anh lại nghiêm túc nói mấy chuyện sâu sắc như vậy với đứa nhóc bốn tuổi hả?"
Bách Hàn ngẩng đầu, nở nụ cười.
Hắn cười đến không đứng đắn, sự không đứng đắn này chỉ có thể xuất hiện ở trước mặt Ôn Chi Miên.
"Tôi nói đâu có sai, lấy vợ chẳng phải là để bảo vệ vợ sao? Tiểu Hoài, giỏi lắm, đúng là như vậy, không hổ danh con tôi."
"Anh còn nói nữa!"
"Được rồi được rồi, tôi không nói nữa."
Bách Hàn cưng chiều nhìn Ôn Chi Miên đang giả vờ tức giận, lại nở nụ cười.
Rồi hắn quay đầu lại, nhìn về phía Bách Tiểu Hoài, khuôn mặt quay về sự lãnh đạm nghiêm túc, "Tiểu Hoài, ba lớn có phải đã dạy con là phải quan tâm tiểu Tùng, bảo vệ tiểu Tùng không?"
"Vâng…"
"Thế nên làm sao con có thể khiến tiểu Tùng khóc được?"
Bách Tiểu Hoài cúi đầu, giống như áy náy.
"Ba lớn có mang theo đồ chơi mới về, con cầm qua chơi với em, dỗ em đi."
"Nhưng…"
"Không có nhưng nhị gì cả, con lớn hơn tiểu Tùng, lúc nào con cũng phải quan tâm em, nhường em, đây là trách nhiệm của người làm anh. Hiểu chưa?"
"…" Bách Tiểu Hoài nghĩ ngợi rồi gật đầu, "Hiểu ạ."
Rồi em bé nhà họ Bách cầm món đồ chơi mới, đi ra ngoài.
Ôn Chi Miên liếc Bách Hàn đầy trách móc, "Sao anh nghiêm thế? Làm thế sau này tiểu Hoài sẽ không thích anh đâu."
"Hai người chúng ta chỉ có em dịu dàng, tôi phải nghiêm một chút, nếu không làm sao dạy nó trở thành một người đàn ông tốt? Không chừng tiểu Hoài còn ngưỡng mộ tôi nữa."
"Vậy cũng đúng."
Ôn Chi Miên vừa nghịch máy quay, vừa chậm rãi đi đến bên cạnh sô pha, "Hôm nay con nói ba lớn là người giỏi nhất thế giới."
"Vậy em nói thế nào?"
Ôn Chi Miên cúi đầu, môi nở một nụ cười nhẹ, trên má hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ.
"Em nói đúng vậy, ba lớn của con là người giỏi nhất thế giới này."
Từ khi còn là một thiếu niên, Ôn Chi Miên chưa bao giờ che giấu sự ngưỡng mộ đối với Bách Hàn, nhưng anh cũng chưa bao giờ phải hạ mình, bởi vì bản thân anh cũng có giá trị riêng.
Và sự xuất sắc cùng sức mạnh nội tâm này đã giúp anh bình tĩnh đối mặt với mọi cảm xúc, đồng thời nó cũng dạy cho Bách Hàn, một người có phần khép kín trong tình cảm cách để mở lòng và cảm nhận hỉ nộ ái ố chốn nhân sinh.
Ôn Chi Miên từng nhiệt tình mang dịu dàng như thế mà đi vào thế giới của Bách Hàn.
Nhưng sau bao nhiêu năm chung sống, những mưa gió của năm tháng đã khiến anh mất đi phần nào tính trẻ con, lắng đọng điềm đạm hơn, nhưng Ôn Chi Miên chưa bao giờ đánh mất cảm giác của tuổi trẻ.
Nụ cười này khiến cho trái tim của Bách Hàn rung động.
Cuối cùng cũng tiễn được nhãi con nhà mình qua nhà đối diện, Bách Hàn không còn kiêng nể gì nữa mà túm lấy cổ tay Ôn Chi Miên, ôm anh vào lòng rồi thấp giọng cười, "Đừng quay nữa, chuyện sắp tới không thể quay được."
Ôn Chi Miên sắc mặt đỏ bừng.
Cửa phòng đóng lại.
Tin tức tố tỏa ra một phòng nồng nàn.
Dung túng, phóng túng.
Lúc tin tức tố trong phòng nhạt đi, Bách Hàn ôm Omega của mình vào lòng, khàn giọng nói: "Hôm nay ngoan lắm."
Cho dù hai người đã làm cha, thế nhưng trong lòng Bách Hàn tình cảm vẫn như cả hai lúc mới yêu, Ôn Chi Miên vẫn là chỗ mềm yếu nhất trong trái tim hắn.
Ôn Chi Miên vùi mình vào lòng của Bách Hàn, ôm lấy hông hắn, giọng nói có chút buồn: "Anh Hàn, em muốn đi Trung Đông chữa bệnh giúp người."
Bàn tay Bách Hàn cứng đờ, hắn không muốn để Ôn Chi Miên đi.
Bản năng muốn cự tuyệt.
Thế nhưng hắn đã từng nói, hắn sẽ tôn trọng quyết định của Ôn Chi Miên.
Vì thế nên Bách Hàn chỉ có thể không cam tâm "Ừ" một tiếng.
Ôn Chi Miên nghe ra trong tiếng "Ừ" kia có một ít giận dỗi trẻ con, bật cười.
"Anh Hàn, khi nào em về chúng mình sinh thêm em bé nữa nha?"
"Được, sinh một đứa giống em, tôi nhất định sẽ yêu chiều nó."
"Vậy tiểu Hoài sẽ ganh tị."
"Không đâu, thằng nhóc đó giống tôi."
"Anh tự tin vậy à?"
"Đó là chuyện đương nhiên, con tôi giống tôi, sau này chắc chắn nó sẽ trở thành người tốt nhất trên đời."
"Anh Hàn."
"Hử?"
"Lúc bọn tiểu Hoài lớn thì chúng ta đã già rồi. Chúng ta vẫn còn có thể yêu nhau được như hôm nay chứ?"
"Sẽ. Chúng ta sẽ yêu nhau cả đời, đến tận lúc đầu bạc, tôi vẫn yêu em như vậy."
[…]
Lần đầu tiên Ôn Chi Miên đi Trung Đông, trong vòng ba tháng, chiến tranh đã kết thúc.
Lúc anh quay về lại phát hiện Bách Hàn mua rất nhiều đồ cho em bé. Nhìn một người đàn ông cao một mét tám mấy sắp xếp phòng em bé, anh không nhịn được cười.
Uy nghiêm của Bách Hàn không chấp nhận được khiêu khích như vậy, vì thế không nói hai lời mà khiêng Ôn Chi Miên về phòng.
Thế nhưng có lẽ may mắn không xuất hiện, cả hai không thể sinh em cho Bách Hoài.
Không sao, không có gì phải vội, cả hai mới chỉ hai mươi mấy tuổi, ngày dài tháng rộng.
Anh bắt đầu dạy cho Bách Tiểu Hoài đàn piano, dạy Giản Tiểu Tùng vẽ tranh, dạy hai người bạn nhỏ cùng nhau học.
Mỗi lần nhìn thấy hai đứa nhóc như hình với bóng, Ôn Chi Miên sẽ cười rồi nói với Đường Thanh Thanh, "Nếu không tụi mình đính ước từ nhỏ cho hai đứa nó đi?"
Đương nhiên Đường Thanh Thanh tán thành, "Được đấy, đợi khi nào hai đứa nó trưởng thành rồi kết hôn, chúng ta sẽ đi du lịch tiêu dao khắp chốn."
Ôn Chi Miên cười, "Đồng ý."
Thế nhưng ngày đó còn chưa đến, chiến tranh đã đến trước.
Anh từng thấy được sự tàn khốc của chiến tranh, vì thế anh dứt áo kiên quyết đi.
Ngày Ôn Chi Miên đi, tất cả mọi người đều nghĩ đây là chuyến đi giống như bình thường, bình thường thôi, chỉ là biệt li ngắn ngủi.
Bách Hàn chờ người yêu của hắn về, Bách Tiểu Hoài chờ ba về, Giản Tùng Ý cũng chờ chú Chi Miên về để kể cho chú nghe mình biết đàn Twinkle twinkle little star rồi.
Nhưng không ai trong số đó đợi được người ấy.
Bọn họ đợi, nhưng cuối cùng đợi được một tin báo tử, một bằng khen ngợi liệt sĩ, một hũ tro cốt.
Bách Tiểu Hoài từ nhỏ đến lớn gần như chưa từng khóc.
Lúc anh khóc, bên cạnh không có một ai, ngay cả một người thân cũng không có.
Bà ngoại của anh ở nước ngoài không về kịp, ông nội thì bận bịu tham dự các loại lễ tổ quốc ghi công, lễ tuyên dương, dì của anh cũng bận lo tang lễ.
Còn cha của anh, không ai biết ông ấy đi đâu.
Không ai liên lạc được, cứ như vậy tầm một tháng, lúc Bách Hàn quay lại, ông đã là một người hoàn toàn khác.
Ông ấy từng là một người lạnh lùng đầy mạnh mẽ, lúc ấy đáy mắt ông luôn có tia sáng, vì người yêu mà luôn tỏa ra được sự dịu dàng không thể nào khỏa lấp được.
Thế nhưng bây giờ chỉ còn là vực sâu vô tận.
Lúc Bách Tiểu Hoài khóc rồi ôm ông, hỏi ba của mình có phải biến thành sao trên trời rồi không, ông nói: "Không, Bách Hoài, con nghe đây, người đã chết thì chính là chết, người ấy cũng sẽ không biến thành sao, cũng không ở bên cạnh con. Rời xa chính là vĩnh viễn, không còn ở bên cạnh chúng ta nữa."
Ra đi vĩnh viễn, làm sao một đứa bé có thể chịu được sự tàn nhẫn này.
Lần đầu tiên trong đời Bách Hoài hiểu được cái chết, đồng thời hiểu được tuyệt vọng là gì.
Hôm sau, Bách Hàn rời khỏi Nam thành.
Ông được điều nhiệm ra Bắc thành, thăng hai cấp liên tục.
Từ đó về sau thăng chức nhanh chóng, một bước lên mây.
Vô số người từng muốn chen chân vào vị trí bên cạnh ông, nhưng không một ai thành công.
Có người đầu óc thông minh, dịu dàng giống với người bác sĩ năm xưa. Có người nho nhã phong độ, trí thức, có người lại giống người kia đến sáu, bảy phần thế nhưng không có ngoại lệ. Ngay cả một cái liếc mắt, Bách Hàn cũng chưa từng muốn liếc đám người này.
Sau này ai cũng ngừng rung động vô nghĩa, người vô tình chính là vô tình.
Mà vô tình đến mức khiến người ta đau đớn.
Trong khi đó, người bị tổn thương nhiều nhất chỉ có Bách Hoài sáu tuổi.
Lúc sáu tuổi, Bách Hoài chỉ có Giản Tùng Ý năm tuổi ở bên cạnh.
Đêm hôm ấy, ở trong căn biệt thự to như vậy chỉ có một mình Bách Hoài, anh ôm ảnh chụp của ba nhỏ, nằm trong chăn lặng lẽ khóc.
Bách Hoài rất đau khổ, từ nhỏ anh đã được giáo dục kĩ, thế nên anh càng nhạy cảm hơn những đứa bé cùng tuổi.
Nhưng Bách Hoài chỉ mới sáu tuổi.
Anh thật sự rất chật vật.
Anh muốn ba nhỏ của mình về, muốn ba lớn ôm anh một cái, hoặc là bất kì ai đi chăng nữa tới nói cho anh biết anh không phải là đứa trẻ không người thân thích.
Buồn khổ không biết bao nhiêu, anh cũng chỉ có thể khóc.
Thế nhưng ba nhỏ đã nói với anh, nam tử hán đại trượng phu, phải kiên cường, không được khóc.
Một đứa bé nhỏ xíu nằm trên chiếc giường lớn, nước mắt thấm ướt khăn trải giường lộn xộn, hàm răng tự cắn nát cánh môi mềm mại của mình.
Cứ một mình cô độc như vậy, không tiếng động mà rơi nước mặt.
Nhà thì rộng, đêm thu thì lạnh, anh không tài nào ngủ được.
Bách Hoài nhè nhẹ phát run dưới lớp chăn.
Cửa phòng mở ra lúc nào anh cũng không biết.
Anh chỉ biết ổ chăn của mình bị xốc lên một lỗ hổng, một em bé nhỏ xíu chen chúc chui vào, chăn lại thả xuống.
Trong chăn tối như mực, em nhỏ kia ôm lấy anh.
Cái ôm kia thật mềm mại, thật ấm áp.
Cậu bé non nớt ngốc nghếch vỗ lưng anh, "Hoài ca ca muốn khóc thì khóc đi, Tiểu Tùng đây rồi, Tiểu Tùng sẽ ở bên cạnh anh."
Giây phút đó, đứa bé đã kiềm xuống cảm xúc cuối cùng cũng nghẹn ngào lên tiếng: "Tiểu Tùng, ba nhỏ của anh chết rồi, ba lớn thì không quan tâm anh. Từ nay về sau anh chỉ còn một mình."
Lúc đó đứa trẻ còn chưa viết được chữ cô độc đã hiểu được rốt cuộc cô độc là như thế nào.
Giản Tiểu Tùng đằng sau dùng hai tay ôm chặt lấy anh, giọng nói non nớt lại chân tình: "Sao lại thế, anh Bách Hoài không có một mình. Tiểu Tùng mãi mãi ở bên cạnh anh, mãi mãi bên cạnh anh Bách Hoài. Cả đời, mười kiếp, một trăm kiếp, một trăm của một trăm kiếp đi nữa, em sẽ vẫn ở bên cạnh anh."
"Tiểu Tùng ôm anh một cái đi."
"Vâng! Em sẽ ôm chặt thật chặt!"
Tay của cậu hơi ngắn, nhưng ôm chặt thật chặt.
Không biết Bách Hoài khóc đã bao lâu, cuối cùng anh lau nước mắt, "Giản Tùng Ý."
"Dạ?"
"Sau này anh phải làm người lớn."
"Chúng ta cùng nhau làm người lớn!"
"Không, em phải làm người bạn nhỏ."
"Sao lại thế?"
"Không sao trăng gì cả. Chúng ta ngủ thôi."
"Vâng! Em hát ru cho anh nha, giống như kiểu chú Chi Miên hát đó!"
"Được."
"Hoài ca ca."
"?"
"Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn Tiểu Tùng."
Trong đêm thu đó, giọng trẻ con non nớt, khúc hát ru ngập ngừng, mà đứa hát ru cũng là đứa ngủ trước.
Giản Tiểu Tùng có lẽ là đứa bé hạnh phúc nhất thế giới, thế nhưng cậu vẫn luôn nhớ rõ mà mang hạnh phúc của mình chia cho đứa bé cô độc kia một nửa.
Mỗi lúc đêm xuống, cậu vẫn lén lút chạy qua ngủ cùng với Bách Tiểu Hoài.
Cậu sẽ đem những gì mình thích bỏ vào một cái thùng, thở hổn hển mà kéo vào phòng Bách Tiểu Hoài.
Cậu sẽ yêu cầu bố mẹ mình chuẩn bị quà từ những người lớn tuổi cho anh ấy vào mỗi ngày lễ và gửi đến anh lời chúc phúc của những người lớn tuổi.
Cậu cũng sẽ nói cho mọi người biết, Bách Hoài là người bạn tốt nhất của mình, anh em sống chết có nhau.
Lần đầu tiên vì Bách Hoài mà đánh nhau, lần đầu tiên mắng chửi người ta, lần đầu tiên bị thương đổ máu.
Cậu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Bách Hoài, chỉ cần Bách Hoài không bỏ cậu mà đi.
Kể từ đêm đó, cả hai đều trưởng thành theo một phương thức khác.
Nhưng vẫn thủy chung trước sau như một.
Bởi lúc nhỏ người trẻ tuổi kia đã dạy cho cả hai thế nào là dịu dàng, thế nào là thiện lương, thế nào là tình yêu.
Cả hai chưa bao giờ quên.
Cho nên cả đời này, cho dù bọn họ từng phạm sai lầm, từng có chia li, thế nhưng bọn họ tương ngộ lần nữa, cả hai vẫn là những thiếu niên sống cuộc đời niên thiếu.
Mà em bé hát khúc hát ra kia cũng thực hiện được lời hứa của mình.
Cả đời, mười kiếp, một trăm kiếp, một trăm của một trăm kiếp sau này, cậu vĩnh viễn ở bên cạnh Hoài ca ca.