Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O

Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 90: Ngoại truyện 1




Vào một buổi sáng thứ 7 trong tuần thứ hai khi vào đại học.

Lúc Bách Hoài thức giấc, phát hiện bên cạnh không một bóng người.

Anh ngẩn người.

Omega của tôi đâu?

Một Omega siêu to khổng lồ đâu mất rồi?

Lại chạy mất rồi!

Anh còn chưa kịp đoán thì ngay lập tức nghe được tiếng nói bé xíu đầy sốt ruột.

"Bách Hoài! Bách Hoài!’’

Bách Hoài lại ngẩn người.

Đây đúng là giọng của Giản Tùng Ý rồi, thế nhưng lại là giọng của cậu lúc trước.

Kiểu giọng em bé ấy.

Ngọng nghịu, giống như bị cái gì tắc lại.

Mà nơi phát ra âm thanh cũng vô cùng kì lạ.

Bạch Hoài nhìn chăn mền lộn xộn bên cạnh, hiển nhiên chỗ này không thể che giấu được Omega lớn như vậy, bắt đầu rơi vào trầm tư.

Nhất định là anh nghe nhầm rồi, nếu không sao lại nghe được âm thanh phát ra từ chỗ này cơ chứ?

Nhưng giọng nói bập bẹ đầy mùi sữa kia lại càng sốt ruột hơn nữa.

"Bách Hoài! Bách Hoài! Anh nghe không vậy! Ơ kìa!’’

Vừa ngây thơ vừa nóng nảy đến đau lòng.

Hơn nữa cực real.

Thật đến độ trái tim Bách Hoài nhói lên rồi, cho nên mặc dù không thể tin được, anh vẫn như một bệnh nhân tâm thần vén chăn lên.

Dưới chăn là áo ngủ bằng lụa màu đen mà Giản Tùng Ý mặc đêm qua.

Áo ngủ thì ở đây, nhưng người mặc thì lại không có mặt.

Chỉ có ở giữa áo bên trong nhô lên một cái đụn nhỏ.

Khi tấm chăn bông hơi nặng được nhấc lên, cái đụn nhỏ bị đè kia tựa như thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu luồn lách từ từ bò về phía đường viền cổ áo.

Bách Hoài không có phản ứng, cứ sững sờ nhìn chằm chằm chỗ nhô lên kia, sột soạt sột soạt nhúc nhích.

Cuối cùng cũng nhúc nhích được ra đến chỗ cổ áo, từng chút từng chút lông tơ màu nâu xù xù lộ ra.

Nhìn qua…

Hơi giống…

Cái đuôi.

Đuôi sóc.

Rồi sau đó…

Cái mông..

Dưới cái đuôi to sụ, thấp thoáng thoắt ẩn thoắt hiện một cái mông trắng như tuyết.

Tiếp đó là những chiếc móng vuốt ngắn ngủn màu trắng và đôi chân ngắn. Cả cái thân hình lớn hơn đầu ngón tay cái lộ ra.

Cuối cùng là cái đầu xíu xiu cũng không to hơn cái thân là mấy.

Với lại…

Một cặp tai bé xíu trên đầu.



Bách Hoài đột nhiên cảm thấy đầu óc mình không ổn.

Anh nhìn vật nhỏ trần trụi, ngón tay dài ngắn khác nhau, mọc thêm lỗ tai và đuôi sóc, thậm chí không dám nghĩ thêm nữa.

Anh sợ rằng mình sẽ phát điên khi nghĩ về nó.

Thứ bé xíu trên giường kia bò ra từ trong áo ngủ, ngẩng đầu nhìn anh, lúc này anh bị điên mất thôi.

Mẹ kiếp đây đúng là Giản Tùng Ý rồi!

Em bé Giản Tùng Ý mọc ra hai cái tai, thêm một cái đuôi, mềm như một cái bánh pudding, khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu.

Bách Hoài cảm thấy mình sắp điên rồi.

Bị sự đáng yêu của Giản Tùng Ý làm cho phát điên rồi.

Giản Tùng Ý không biết bây giờ mình có bao nhiêu đáng yêu, nắm chặt tay lại la to lên với Bách Hoài: "Bách Hoài! Xảy ra chuyện lớn rồi! Sao anh to quá vậy? Siêu to khổng lồ luôn!"

Bách Hoài nhìn con sóc to bằng ngón cái này, lại nhìn phòng ốc bình thường, đứng lên đi tới bên cửa sổ rồi nhìn xuống người đi dưới đường.

Anh trở lại giường, không đành lòng thông báo cho cậu biết: "Bảo bối, nếu thế giới này cái gì cũng lớn, thì thật ra chính là em đang nhỏ đi đấy."

“…”

Giản Tùng Ý tỉnh táo chớp chớp mắt.

Bạch Hoài dời tầm mắt xuống, nhìn cậu vì trở nên nhỏ bé nên không mặc vừa quần áo mặc trên người kia, ngập ngừng: “Hơn nữa thật sự rất nhỏ.”

Giản Tùng Ý dời mắt theo ánh nhìn của Bách Hoài, cuối cùng cũng hiểu cái gì là "rất nhỏ", nháy mắt nhảy dựng lên.

"Mẹ nó anh mới nhỏ ấy!’’

Dứt lời, em bé xồ tới đánh Bách Hoài. Chả hiểu sao chân ngắn quá nên chỉ nhảy cao cách mặt giường tầm năm xăng ti mét đã té phịch xuống giường.



Giản Tùng Ý không nể mặt mũi gì nữa, dùng đuôi cuộn lấy người mình lại.

Bách Hoài chọc cậu.

Vậy nên cậu hung hăng nói: "Không được chạm vào em!"

Anh nhấc bạn trai nhỏ của mình lên, đặt cậu trong lòng bàn tay, cùng mặt đối mặt, giọng điệu tuy rằng dịu dàng nhưng cũng thật nghiêm túc: "Đây không phải lúc để giận dỗi, bây giờ chúng ta phải biết tại sao em lại biến thành thế này, với lại còn có thể quay lại hình người nữa không?"

Giản Tùng Ý dùng đuôi che chắn mình thật kín cổng cao tường, nghiêng đầu tự hỏi: "Chúng ta nên gọi 120 hay 110 đây?"

"Không gọi cho ai hết."

“?”

"Em có phải kẻ ngốc không vậy? Hiện tượng này nhìn là biết phi nhân loại, gọi cho cảnh sát là muốn bị bắt vào phòng thí nghiệm quốc gia sao? Không chừng bọn họ lấy em làm tiêu bản, ngâm em trong formol để nghiên cứu đấy."

Giản Tiểu Tùng nằm cứng ngắc trong lòng bàn tay anh.

Bách Hoài phát hiện người này bé đi, dung lượng não cũng giảm sút theo hay sao ấy.

Chỉ có điều anh thật sự đang nói sự thật.

Bàn tay cầm Giản Tùng Ý bỏ hẳn lên miếng lót chuột, Bách Hoài bật máy tính lên.

Giản Tiểu Tùng níu lấy cái đuôi của mình: "Anh muốn lên mạng tìm à?’’

“Ừ.”

Bạn trai nhỏ kia ỉu xìu vùi mình trong cái đuôi to: "Nếu em không trở lại thành người thì làm sao bây giờ?"

"Nhất định sẽ biến trở lại mà."

"Nhưng lỡ đâu…’’

"Vậy thì nuôi em cả đời. May cho em mấy bộ đồ nhỏ, mua phòng nhỏ, mua xe đẩy, đi chỗ nào cũng mang em theo.’’

Nói xong Bách Hoài nhìn cậu rồi cười cười, "Em bây giờ có thể ở trong túi áo anh rồi."

Giản Tùng Ý có thể nhìn ra được Bách Hoài đang lo lắng, biết anh an ủi mình nên cũng không thể kích động để anh lo thêm, vì thế cậu rung cái đuôi to: "Cho phép anh đấy."

Bách Hoài bật cười.

Bàn phím lại gõ càng nhanh.

Bằng một chút kĩ xảo máy tính, cuối cùng anh cũng tìm ra được một diễn đàn bí ẩn.

Có một cái post như thế này.

"Xin hỏi nếu Omega nhà tôi ngủ dậy mà biến nhỏ bằng một quả bí đao, có tai thỏ có đuôi thỏ, tôi phải làm sao bây giờ?"

Không ai trả lời.

Phỏng chừng không ai biết phải trả lời như thế nào.

Bách Hoài nhắn riêng cho chủ bài post kia: "Chào bạn, xin hỏi chuyện Omega nhà bạn sao rồi? Hôm nay Omega nhà tôi cũng biến thành một con sóc nhỏ."

Anh cũng không ôm hi vọng quá lớn.

Nhưng rất nhanh, chủ post rep lại ngay: "Nuôi vài ngày rồi tự mình biến lại bình thường, tất cả đều không có gì thay đổi giống như một giấc mơ vậy."

Bách Hoài thở ra một hơi.

Anh nhìn con sóc nhỏ Giản Tiểu Tùng đang vùi mình trong cái đuôi xù, hỏi tiếp, "Vậy xin hỏi quần áo của người bạn nhỏ phải làm thế nào?"

Giản Tùng Ý còn có đuôi sóc để che, còn thỏ nhỏ thì sao?

Người kia trả lời: "Đặt chuyên gia làm theo yêu cầu.’’

Bách Hoài cảm thấy Giản Tùng Ý có lẽ còn phải cởi truồng mấy ngày nữa.

Người kia nhắn thêm: "Cho tôi địa chỉ đi."

Bách Hoài: “?”

"Lúc trước đặt cho bảo bối nhà tôi làm hơn trăm bộ, chưa kịp mặc hết, giờ tôi tặng anh."

Bách Hoài: “…”

"Mặt sau của quần có khoét lỗ để cái đuôi thò ra ngoài."

Bách Hoài: “…”

Món này quá hời…

Bách Hoài cúi đầu nhìn Giản Tùng Ý, nhìn thấy cơ thể bé xíu của cậu, không kiềm được mà dỗ bạn trai mình như em bé: "Bảo bối, em muốn mặc quần áo mới chứ?’’

Giản Tùng Ý thấy anh nói chuyện vô nghĩa cực, cái đuôi xù như nổ tung: "Anh xem ông đây bây giờ bộ giống kẻ không muốn mặc quần áo mới à?! Không cần quần áo mới, cho em một tấm vải che thân cũng được!’’

Bách Hoài biết mấy ngày nữa cậu sẽ biến trở lại như bình thường, hơn nữa cũng không mọc ra cái gì bất thường nữa, trong lòng như bớt đi được một gánh nặng, cười cười: "Vậy cục cưng thích quần áo mới như nào? Tây trang nhỏ hay quần yếm nhỏ?’’

"Chết tiệt! Cấm anh gọi tôi là cục cưng! Gọi nữa tôi cắn anh đấy!’’

Giản Tùng Ý rướn cổ lên, khuôn mặt tròn trịa trắng mềm, lúc tức giận lỗ tai sẽ run run lên.

Hoàn toàn không có lực uy hiếp.

Bách Hoài buồn cười, "Cục cưng ơi…"

Giản Tùng Ý tức giận đến mức muốn nhào tới ôm ngón tay của anh rồi gặm gặm gặm.

Gặm cắn một buổi mà chỉ lưu lại vết nước bọt trên tay anh, còn bất ngờ hơn nữa là ngay cả một dấu răng cũng không in lên được. Cậu tức giận đến mức quay vòng vòng tại chỗ.

Bách Hoài sợ cậu quay tới chóng mặt, chụp cậu lại rồi nhẹ nhàng thơm một cái: "Ngoan nào, đừng giận nữa mà. Anh đã hỏi rồi, mấy hôm nữa là có thể trở về bình thường, không có chuyện gì hết."

"Hừ!’’

"Ngày mai sẽ có đồ mới cho em mặc mà."

"Hừ!"

Giản Tùng Ý bé đi chứ tính tình của cậu một chút cũng không nhỏ lại.

Cậu muốn nhảy thẳng từ lòng bàn tay anh xuống, cuối cùng lại bị anh túm được ở trong tay.

Không cần tốn sức chín trâu hai hổ, Giản Tùng Ý không còn khả năng giãy dụa nữa.

Trời ơi cậu tức chết mất, há mồm gặm hết sức lực trên mu bàn tay Bách Hoài một cái.

Một tay Bách Hoài gõ phím, nhiệt tình thảo luận với người siêu cấp tổng tài bá đạo kia chuyện nuôi boss, một bàn tay để Giản Tiểu Tùng gặm đến ngứa răng.

Chờ tới lúc xong xuôi công việc, Bách Hoài nhấc cổ con sóc đang la hét kia, xách cậu tới bồn rửa mặt trong phòng tắm.

Đồ ngốc nghếch kia mới được thả tự do đã muốn bay qua quyền đấm cước đá Bách Hoài chết tiệt, nhưng tới lúc cậu lao đến mép bồn rửa mặt, hai cái chân ngắn tũn thắng gấp ngay lập tức, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Không ổn! Chỗ này cao quá!

Giản Tùng Ý sợ tới mức cái đuôi cũng cụp xuống, chân nhích từng bước nhỏ xíu về phía đằng sau.

Bách Hoài nhìn động tác của cậu, trong lòng sắp ngất xỉu trước sự đáng yêu này rồi.

Anh cố nén ý cười, xếp cái khăn mặt vuông vắn, đặt Giản Tùng Ý lên trên: "Ngoan, ngồi yên đừng nhúc nhích, để anh đánh răng tắm rửa cho em."

Bây giờ Giản Tùng Ý chỉ lớn gần bằng đầu ngón cái của Bách Hoài, lại còn là một con sóc có cái đuôi to, rửa mặt đúng là một vấn đề lớn.

Nếu thả cậu vào bồn tắm lớn cho hai người, thì ba ngày sau cậu mới trồi lên mất.

Bách Hoài tìm một cái tách cà phê, pha nước ấm rồi nhấc Giản Tùng Ý lên, muốn thả cậu vào bên trong.

Giản Tùng Ý vội vã che cái đuôi của mình, hoảng loạn la lên: "Cái đuôi! Đuôi sẽ bị ướt mất!"

Anh không biết có phải động vật lắm lông con nào cũng sợ nước không, chỉ có thể vỗ về dịu dàng: "Không sao đâu, nếu ướt tôi sẽ giúp em sấy khô, sấy tới xinh đẹp thì thôi."

Mặt Giản Tùng Ý rõ là không tin.

Thế nhưng cậu vẫn cẩn thận cụp đuôi lại, ngoan ngoãn để Bách Hoài thả vào "bồn tắm" nhân tạo kia.

Aaa, thoải mái…

Lưng Giản Tùng Ý dựa vào vách tách cà phê, nhắm hai mắt lại.

Lỗ tai và cái đuôi xù không tự giác mà rung lên.

Bách Hoài đứng nhìn mà ngứa ngáy, muốn vươn tay sờ sờ cậu thế nhưng vẫn là nên đợi Giản Tùng Ý tắm rửa xong rồi tính tiếp.

Vì thế anh đành phải nhịn xuống tâm tư đen tối.

Anh lấy ra một chiếc cọ vẽ đầu mảnh rất tinh xảo, cho vào tủ tiệt trùng ở nhiệt độ cao, nhúng một ít kem đánh răng rồi nói với Giản Tùng Ý đang ngâm mình sướng như lên tiên kia.

Bách Hoài há miệng, nói như dỗ em bé thật, "A ——"

Giản Tùng Ý mở mắt ra nhìn anh bằng ánh mắt cực kì ghét bỏ, "Anh ngây thơ thật đó."

Bách Hoài: “…”

Vấn đề là hiện tại nhìn em không ai có thể tỏ ra người lớn được.

Chỉ có điều Bách Hoài vì lòng tự trọng siêu to khổng lồ của soái ca cao lãnh lạnh lùng nhà mình, giọng điệu lại trở về với ngày thường: "Há miệng ra, anh giúp em đánh răng."

Giản Tùng Ý là kiểu nếu để người khác hầu hạ cậu, cậu sẽ rất chi sung sướng, vì thế nên đồ ngốc này há mồm, lộ ra một hàng răng sữa be bé.

Bách Hoài nhìn thứ hung khí hở tí là cắn mình kia, nhẹ nhàng nói: "Em nói anh có nên nhân cơ hội này bẻ răng em, để cho sau này em khỏi động cái cắn anh không?"

Giản Tùng Ý nhìn bạn trai của mình với ánh mắt cảnh giác.

Bách Hoài khẽ cười: "Bây giở biết sợ rồi sao? Biết anh lớn hơn em nên không thể hở tí là bắt nạt phải không?"

Ngoài miệng nói thế chứ động tác trên tay anh rất mềm nhẹ, chà từng cái răng sữa nhỏ, chà đến sáng bóng.

Bút lông cao cấp đánh răng, hơn nữa động tác thong thả mềm mại không hề giống đánh răng như ngày thường, sợi lông lướt qua lợi mang lại cảm giác ngưa ngứa.

Vô cùng thoải mái.

Vì thế Giản đại thiếu gia cũng không so đo mấy lời lỗ mãng của dân đen Bách Hoài, sung sướng hưởng thụ dịch vụ đánh răng siêu cấp vip pro.

Vất vả lắm mới hầu hạ xong, Bách Hoài cũng tắm rửa cho mình. Anh cắt từ áo phông của mình một mảnh vải nhỏ, bọc Giản Tùng Ý bên trong rồi ôm ra phòng ngủ.

Lỗ tai và cái đuôi đều ướt nhẹp, dùng máy sấy thổi gió vù vù.

Giản Tùng Ý đưa lưng về phía anh, mặc cho anh sấy cái đuôi lắm lông của mình.

Đuôi của Giản Tùng Ý còn lớn hơn cả người của cậu, lúc thấm nước là xẹp xuống còn một nhúm; nhưng sau khi thổi khô xong, lông lại xù lên, nhìn qua vô cùng mềm mại đáng yêu.

Cuối cùng Bách Hoài không kìm lòng được, sờ sờ một chút, không ngờ em bé lại run run.

Anh nhíu mày, đầu ngón tay khẽ khàng mân mê cái tai nhỏ.

Em bé lại tiếp tục run rẩy.

Hình như Bách Hoài phát hiện ra chuyện gì đó rồi.

Ngón tay bóp nhẹ lỗ tai.

Bé sóc nhỏ nào đó rùng mình.

Ngón tay lại dịu dàng xoa bóp cái đuôi.

Em bé run rẩy như tàu lá trước gió.

Bàn tay xoay cục lông xù kia lại.

Phát hiện em bé dễ thương nhà mình mặt đỏ tai hồng rồi.

Đột nhiên Bách Hoài nở nụ cười, anh cảm thấy mấy ngày sắp tới sẽ thú vị lắm đây.

Bởi vì ai đó càng dễ bị anh ăn hiếp rồi…