Kì nhạy cảm và kì phát tình đã va vào nhau thì không có cái gì chia tách được. Hơn nữa AO đã kí hiệu lẫn nhau, không khống chế được lực hấp dẫn, cho nên cả hai không có cách nào mà “nghỉ ngơi’’ được hết.
Buổi sáng Bách Hoài ra ngoài mua thuốc, tiện tay mua hai lốc sữa dâu về.
Anh nghĩ hồi bé Giản Tùng Ý thích uống sữa dâu, chắc lúc lớn sẽ không ghét uống cái vị này.
Sự thật chứng minh, quả thật Giản Tùng Ý không hề ghét.
Hai lốc, sáu hộp, biến mất không tung tích.
Buổi chiều cũng không đi đâu, ngay cả đêm xuống vẫn không ra khỏi nhà. Cả hai rúc nhau tới tận ngày hôm sau, cho đến khi kì phát tình lẫn kì nhạy cảm đi vào hồi kết, hai người vẫn cứ chìm sâu vào giấc ngủ.
Bách Hoài ôm Giản Tùng Ý, bỗng dưng cảm thấy có một bạn trai trùm trường hay phết nhờ. Từ nhỏ đã biết đánh nhau, am hiểu tinh túy vật lộn da thịt, cho nên đổi cách “đánh nhau’’, thể lực lẫn kĩ xảo đều có thể bắt kịp mình.
Đã vậy còn học giỏi nữa.
Lại còn ngoan ngoãn biết nghe lời, bảo gì nghe nấy.
Tuy em bé hung hăng, cáu kỉnh, sướиɠ thì đcm, khó chịu cũng đcm, thế nhưng đây chỉ là bên ngoài, bên trong lại cực kì mềm lòng, dễ dỗ, kêu anh Bách Hoài cũng rất vui tai.
Hôm nay nam học sinh nghèo khổ thanh thuần cực kì hài lòng sự phục vụ của sugar daddy dành cho mình.
Vậy mà sugar daddy nào đó lại mệt chết đi sống lại, mơ màng phát ngất, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại hai suy nghĩ.
Bách Hoài là trâu à?
Có phải Bách Hoài lén lút tàng trữ một động phim bê đê sau lưng mình, nếu không sao tư thế nào anh cũng biết?!
Hắn còn chưa nghĩ ra đáp án đã mỏi mệt chui vào lòng Bách Hoài, mê man ngủ sâu.
Việc Giản Tùng Ý đến Bắc thành đã được bà Đường đồng ý qua.
Lúc trời tối mù, Bách Hoài cũng không quên bớt chút thời gian phịa chuyện báo cho bà Đường. Thế nên trong lòng người mẹ ấy cứ đinh ninh Giản Tùng Ý con mình đang vừa chăm sóc Bách Hoài ngã bệnh, vừa siêng năng ôn bài.
Đường Thanh Thanh cảm thấy vui mừng khôn xiết, rốt cuộc con mình cũng trưởng thành rồi!
Người lớn nên có quyền độc lập của người lớn.
Cho nên Giản Tùng Ý tự trải nghiệm việc “đích thân’’ chăm sóc Bách Hoài mà không bị ai quấy rầy.
Sau khi miệt mài cực độ, giấc ngủ kéo tới cũng dài hơn.
Lúc tỉnh lại, bóng đêm đã bao phủ không trung, mưa to đã tạnh hẳn.
Giản Tùng Ý mệt mỏi gối đầu lên khuỷu tay Bách Hoài, ngay cả ngón tay cũng không muốn động.
Bách Hoài hôn lên đỉnh đầu của người yêu, “Bảo bối, em ngủ mười mấy tiếng rồi đấy. Mệt mỏi đến vậy sao?’’
Ngay cả mí mắt Giản Tùng Ý cũng không còn hơi sức lật lên.
Anh cười khẽ, xoa xoa đầu hắn, “Em tỉnh rồi thì chúng ta ra ngoài ăn tối thôi.’’
Giản Tùng Ý rầm rì, “Em không muốn nhúc nhích, em mệt.’’
“Em mệt bằng tôi sao? Ra ngoài nhìn thử khăn trải giường với áo quần, còn có bộ drap sô pha đang phơi kia nữa.’’
Bách Hoài nói xong, ngón tay còn gõ gõ vách tường, ”Chỗ này cũng lưu lại chứng cứ phạm tội, em đi rồi tôi còn phải nghĩ biện pháp xử lí nó nữa.’’
Giản Tùng Ý trừng to mắt, đá anh một cái, “Đcm dám trách tôi sao?!’’
“Không trách em, không trách em. Trách tôi, tôi tự làm tự chịu, tôi thú tính ngập trời, tôi gieo gió gặt bão.’’
Hôm nay tâm trạng Bách Hoài cực kì tốt, vừa nhường Giản Tùng Ý vừa dỗ hắn, một tay đỡ hắn dậy từ trêи giường, mặc quần áo vào.
Vừa dỗ vừa ôm, cuối cùng cũng gạt được người đi ra khỏi cửa.
Phố thị sau khi mưa xong, các vi khuẩn trong đất hoạt động mạnh mẽ tạo nên một mùi dễ chịu. Đêm tháng năm trời không nóng mà mát mẻ, gió thổi khoan kɧօáϊ.
Hai người tay trong tay chậm rãi bước.
Giản Tùng Ý không biết Bách Hoài muốn dẫn mình đi đâu, nhưng hắn thấy anh dẫn mình đi đâu cũng được.
Nếu không biết đi đâu, cứ nhàn tản như này cả đời cũng tốt.
Bọn họ đang đi tới lại đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi.
“Bách Hoài!’’
Ngoảnh đầu nhìn lại, là hai Omega.
Giản Tùng Ý nhướng mày nhìn về phía Bách Hoài với ánh mắt chất vấn kiểu “Đồ rùa thối nhà anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt bị tôi bắt quả tang’’.
Bách Hoài không giải thích, chỉ rũ mắt nhìn hắn kèm với nụ cười yếu ớt.
Mà hai cô bé Omega kia nhìn Bách Hoài rồi lại nhìn Giản Tùng Ý, tầm mắt chuyển tới mười ngón tay đan xen của hai người liền hiểu rõ.
Sau đó cả hai cùng trêu anh, “Bách Hoài, giới thiệu đi chứ!’’
“Bạn trai tôi, Giản Tùng Ý.’’
Ngắn gọn lại tự nhiên.
Hai cô gái kia nghe xong thì cười càng tươi, “Không trách chẳng có ai lọt vào mắt xanh của Bách thần. Ngay cả hoa khôi trường anh cũng không thèm để ý. Với lại Sóc nhỏ cũng đẹp hơn trêи ảnh nhiều, Bách thần lựa người quá chuẩn chỉnh luôn đó!’’
Hằng ngày em bé Giản Tiểu Tùng rất tự kỉ, được người lạ khen là ngượng chín cả người. Hơn nữa cái tên “Sóc nhỏ’’ này được người lạ gọi khiến hắn cực kì xấu hổ, trừng mắt nhìn Bách Hoài.
Anh chỉ khẽ cười rồi giải thích, “Bọn họ ai cũng biết nhà của tôi có nuôi Sóc nhỏ, với lại vòng bạn bè cũng chỉ đăng ảnh em mà thôi.’’
Nụ cười này của Bách Hoài khiến hai Omega kia sửng sốt.
Bách thần của chúng tôi cũng biết cười sao? Lại còn cười dịu dàng đến trụy tim như thế?!
Bách Hoài nhìn vành tai đỏ bừng lên của Giản Tùng Ý, khóe môi càng nâng cao. Anh biết em bé nhà mình da mặt mỏng, không tiếp tục trêu hắn trước mặt người ngoài nữa. Anh quay lại nói với hai người kia.
“Tôi dẫn bạn trai đi ăn cơm trước nhé.’’
Hai người vội vàng gật đầu, “Vâng, chúng ta đi thôi.’’
Xong xuôi, Bách Hoài lại tiếp tục nắm tay Giản Tùng Ý, thong thả đi về phía trước.
Mới vừa đi chưa được hai bước, đằng sau lại truyền tới thanh âm trong trẻo của hai Omega kia.
“Sóc nhỏ! Trong lòng Bách thần của chúng tôi chỉ có cậu! Vậy nên cậu nhất định phải đối xử tốt với anh ấy nhé!’’
Dứt lời, cả hai cùng bật cười vui vẻ.
Bách Hoài nghe hai người đó nói, bất đắc dĩ không biết biểu đạt thế nào.
Năm nay sao Omega lại bạo như thế? Nếu Giản Tùng Ý xấu hổ bỏ chạy thì phải làm sao bây giờ?
Anh đang chuẩn bị nắm chặt tay hắn lại thì Giản Tùng Ý quay đầu, nhìn hai cô gái kia rồi nở nụ cười đẹp trai rực rỡ.
“Các cậu yên tâm, trong lòng tôi cũng chỉ có Bách thần của các cậu, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với anh ấy. Cho nên nhóm Omega trong trường các cậu có thể để trái tim nghỉ ngơi rồi.’’
Hai bé Omega bị bất ngờ nhồi cẩu lương đầy họng, phát ra tiếng hét sung sướиɠ.
Giản Tùng Ý rất chi hài lòng, nắm chặt tay Bách Hoài, sung sướиɠ dắt anh đi.
Trong khi đó Bách Hoài lại khá bất ngờ, “Trước kia không phải chỉ cần mặt nước động một chút là em đã lẩn mất ư? Sao bây giờ lại không còn xấu hổ chút nào thế?’’
Giản Tùng Ý bĩu môi: “Ô hay, yêu đương chứ có phải đi ăn trộm đâu mà phải lén lút? Hơn nữa anh còn có một đống người theo đuổi, em phải đánh dấu chủ quyền công khai mới được.’’
Hơi chua nhờ.
Bình giấm chỗ nào đổ thế nhờ.
Trong lòng Bách Hoài cảm thấy ngọt ngào lạ lùng, “Được, tuyên bố với thế giới này rằng tôi là của em.’’
“Lại chả thế, của em hết. Quyền sở hữu với quyền sử dụng đều là của em.’’
Giản Tùng Ý thấy mình hơi ngang ngược xíu, mà đây cũng có phải lần đầu tiên hắn ngang ngược đâu.
Bách Hoài cười cười: “Ừ, đúng, đều là của em.’’
Ban đầu Giản Tùng Ý nghĩ rằng Bách Hoài có thói quen dỗ hắn vui vẻ, nhưng sự thật đã chứng minh rằng, tên Bách Hoài này với lại những gì anh nói đều là có tính toán.
Cho dù là lúc ngọt miệng dỗ hắn thì cũng đều mang theo chân tình bên trong đó.
Hai người ăn cơm xong, Bách Hoài gọi một chiếc xe tới.
Xe chạy tới một tiểu khu, dừng lại trước một căn nhà lầu.
Giản Tùng Ý nhận ra đây là nơi Bách Hàn dẫn hai người bọn họ tới lần trước.
“Anh dẫn em tới đây làm gì thế?’’
“Dẫn em đi xem nhà của chúng ta ba tháng sau.’’
Nhà.
Cái từ này khiến cho Giản Tùng Ý hơi hơi rung động.
Không phải là một cái phòng, mà là nhà, nhà của hắn và Bách Hoài.
Từ bé hắn đã thương Bách Hoài chuyện anh thiếu thốn tình yêu thương gia đình, thế nhưng từ nay về sau, hắn có thể mang tới cho anh một mái ấm, cảm giác này thật kì diệu biết bao.
Đối với căn nhà này, bỗng dưng Giản Tùng Ý bắt đầu có mong chờ.
Bách Hoài mở cửa, cầm tay hắn dắt vào.
Ngôi nhà mà Bách Hoài đang ở bây giờ thuộc sở hữu của Bách Hàn, lối trang trí trong nhà đặc trưng cho sự hiện đại, lạnh lùng và xa hoa.
Thoạt nhìn là biết đây là chỗ ở của người thành công.
Nhưng Giản Tùng Ý thực sự không thích, căn nhà kia quá lớn, không gian quá rộng, chỉ có một mình Bách Hoài sống, nghĩ kiểu gì cũng thấy nhạt nhẽo vắng vẻ.
Còn căn hộ nằm khuất trong tiểu khu cũ này lại không lớn lắm, ước chừng 120 mét vuông nhưng nhìn đâu cũng thấy đúng gu Giản Tùng Ý.
Đèn da cừu, sô pha vải, thảm dày.
Thoáng nhìn đã thấy bầu không khí ấm cúng thư giãn của gia đình.
Bách Hoài dịu dàng nói, “Trang trí xong cũng được một tháng rồi, tháng chín khai giảng thì sẽ khử mùi formaldehyde, vừa lúc chúng ta dọn đến ở.’’
“Có phải ngoại trừ việc đi học thì anh còn đi sắm đồ trang trí nhà đúng không?’’
“Bạn bè của dì tôi mở công ti lắp đặt gia dụng nên cũng không phải lo lắng nhiều. Mỗi cuối tuần đi lựa đồ dùng trong nhà thật ra cũng rất vui mà.’’
“Chuyện này có cái gì đâu mà vui chứ.’’
“Cứ nghĩ em có thể sẽ thích món đồ này là thấy vui rồi.’’
Giản Tùng Ý cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị Bách Hoài yêu thương đến tận xương tủy.
Bách Hoài lấy đôi dép đi trong nhà cho hắn thay.
“Ghế sô pha tôi chọn là loại mềm nhất và rộng nhất, nằm rất thoải mái. Còn TV này có màn hình 86 inch, 4K để em có thể chơi game tùy thích, nhân tiện tôi cũng lắp thêm một máy chiếu ba chiều. Sau này vào ngày mưa chúng ta có thể nằm trêи sô pha vừa xem phim vừa chơi game.’’
“Thảm cũng mềm, vì em thích đổi tư thế nên nằm trêи đó rất ok.’’
“À, tôi còn lắp một khung chơi bóng rổ, bên cạnh còn có máy chạy bộ. Em rất gầy nên cần rèn luyện thêm một chút.’’
Anh ngừng lại, “Nếu không về sau thể lực không theo kịp tôi, lại mệt xỉu thì đau lòng lắm.’’
Nước mắt Giản Tùng Ý đang rưng rưng bỗng dưng rút hết, “Bách Hoài!’’
Bách Hoài cười, cầm tay hắn tiếp tục đi vào bên trong.
“Đây là nhà bếp. Tôi mua rất nhiều nồi chảo, sau này tôi sẽ nấu cho em ăn lúc tôi không bận bịu, vừa đảm bảo dinh dưỡng lại vừa ngon. Tôi sẽ nuôi em đến khi em trắng trắng mềm mềm mới thôi. Em yên tâm, tôi cũng đã mua máy rửa chén và tủ khử trùng, sau này không cần vì chuyện rửa chén mà dễ xa nhau. Đương nhiên nếu không có máy rửa chén thì để tôi rửa, bởi vì người bạn nhỏ không thể vào nhà bếp được.’’
“Tôi đã lắp một bồn tắm dành cho hai người trong phòng tắm. Mùa đông ở Bắc thành rất lạnh, em có thể tắm bồn sục cho ấm áp, nếu không thì sinh bệnh mất.’’
“Thật ra phòng làm việc và phòng ngủ được ngăn cách với nhau bằng bức tường. Nhưng tôi biết em lười, hẳn là chỉ thích làm tổ trêи giường cho nên gọi thợ phá ra rồi. Trong phòng ngủ bây giờ lắp màn hình lớn và máy chiếu. Thế nên sau này lúc tôi bận, em không cần phải ngồi ở phòng làm việc cùng tôi mà chỉ cần nằm trêи giường, chơi đùa mệt rồi, cảm thấy chán thì gọi tôi một tiếng. Tôi chỉ cần quay đầu lại là có thể hôn em.’’
“Cửa sổ chạm đất này khá lớn. Tôi cũng đã mua chiếu tatami, khi trời nắng đẹp, chúng ta có thể làm tổ ở đó và phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.’’
“Đương nhiên, giường kingsize lớn nhất mềm nhất, không sợ sập.’’
“Còn khoảng không này là để cho em ngồi chơi lego.’’
“Ban đầu chiếc gương dài này tôi mua vì tôi thích nó, nhưng tôi nghĩ rằng tương lai em cũng sẽ thích.’’
Nói xong anh nhìn về phía Giản Tùng Ý, ánh mắt lấp lánh ý cười, “Vậy nên bạn trai của tôi, em có thích không?’’
Giản Tùng Ý còn chưa kịp hiểu vì sao Bách Hoài lại thích cái gương dài này, hắn chỉ cảm thấy cái gì cũng thích.
Mà hắn thích nhất, chính là chân tình mà Bách Hoài bỏ vào từng thứ đồ một.
Người ấy biết mọi sở thích của hắn, chỗ nào cũng vì hắn mà suy nghĩ, hơn nữa còn sắp xếp sinh hoạt tương lai của hai người tinh tế đến thế.
Hắn ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào hõm cổ ấy, “Thích hết.’’
Nhìn thấy Giản Tùng Ý mềm mại như vậy, Bách Hoài cảm thấy sự cẩn thận của mình có chút hư hỏng, vì vậy anh xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn chỗ tôi chưa cho em xem, chắc hẳn em cũng sẽ thích.”
Vẫn còn nữa…
Mỗi lần Giản Tùng Ý nghĩ Bách Hoài đã cho mình đủ nhiều rồi, không thể nào nhiều hơn được nữa thì anh luôn luôn nói cho hắn biết, chuyện anh có thể cho hắn là không giới hạn.
Cửa phòng thứ hai được mở ra.
Một căn phòng trống với rèm màu be rủ xuống từ trêи cao, một chiếc đại dương cầm màu trắng yên vị trêи sàn gỗ. Bốn phía trêи tường được treo rất nhiều tranh, có cả phác thảo, tranh sơn dầu và một vài bức phác thảo thô.
Tuy hình dạng không giống, thế nhưng đều cùng vẽ một thiếu niên.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp và nụ cười ngây ngô.
Hắn nhìn từng bức tranh một, bỗng dưng lại cảm thấy quá sức.
Bách Hoài đứng bên cạnh piano, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân đàn: “Chiếc piano này là ba tôi để lại.’’
“Còn tranh thì sao?’’
“Tranh của tôi.’’
“Sao lại nhiều như vậy?’’
“Sau khi đến Bắc thành năm đó, lúc nhớ em tôi đã bắt đầu vẽ tranh, vẽ xong lại không dám xem, nhưng cũng không nỡ vứt đi mà cứ cất vào. Không nghĩ tới sau ngần ấy thời gian đã nhiều như thế.’’
Giọng nói kiềm chế đầy nhẹ nhàng tựa gió thoảng mây bay, giống như là không muốn làm Giản Tùng Ý đau lòng.
Vậy nên Giản Tùng Ý lại càng đau lòng.
Hắn đưa lưng về phía Bách Hoài, đầu ngón tay tinh tế âu yếm từng bức tranh, cảm nhận được thương nhớ khắc khoải cuộn trào dưới những nét vẽ ấy.
Hắn không dám quay đầu lại nhìn Bách Hoài, sợ rằng không kiềm chế được mà chạy tới hôn anh.
Rồi hắn nghe tiếng màn được kéo ra.
Giản Tùng Ý quay người, ngơ ngác nhìn.
Bên ngoài là bóng đêm đang bao trùm vạn vật.
Đèn sáng rọi vào ban công, ở đó um tùm hoa hồng gai.
Trong bóng đêm đen như mực, ngọn đèn lạnh trắng chiếu vào những bông hoa đỏ máu khiến cảnh tượng diễm lệ động lòng.
“Tôi đã tìm thợ làm vườn chuyên nghiệp để trồng hoa. Hoa hồng dại thông thường không phải giống quý nhưng tôi sợ tôi trồng không đẹp, nhưng mà thật ra chúng nó có nét đẹp rất riêng, sức sống cũng rất tốt.’’
Bách Hoài mở cửa, đi ra ban công, “Em ngắm xem, hôm qua mưa to gió lớn như vậy mà chúng nó chẳng hề bật gốc, đã vậy còn dễ thương nở hoa hết thế này.’’
Dứt lời, anh quay đầu lại, nhìn Giản Tùng Ý rồi nở nụ cười, “Có phải là chúng nó biết hôm nay tôi dẫn bạn trai tới cho nên cho tôi chút mặt mũi phải không?’’
Màu da trắng lạnh của Bách Hoài được làm nền bởi hoa hồng xung quanh càng trở nên nổi bật.
Người có môi nhạt màu là người thiếu những nụ hôn.
Giản Tùng Ý đi tới, ngẩng đầu, hôn lên môi anh.
Dịu dàng, triền miên.
“Bách Hoài, những bông hoa kia giống em, vì anh mới nở hoa.’’
Trong con ngươi đen láy của Giản Tùng Ý, đong đầy tình yêu nóng rực tinh túy và hạnh phúc ngập tràn.
Bách Hoài động lòng, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của người yêu. Anh phải nếm thử xem người này có giấu kẹo bên trong không, làm sao có thể nói ra lời ngọt ngào đến mức này.
Quả nhiên giấu kẹo ở bên trong.
Ngọt đến độ anh không nỡ buông ra.
Nhấm nháp tham lam quyến luyến đến nỗi hoa hồng trêи ban công cũng phải ngượng ngùng, rung rinh quay đầu đi chỗ khác.
Rất rất lâu sau…
Cuối cùng thì Bách Hoài cũng lấy lại được giọng nói của mình, dịu dàng hỏi: “Bạn trai tôi, em có thể đưa tay cho tôi không?’’
Đừng nói chi là tay, ngay cả mạng cũng được.
Giản Tùng Ý cầm tay mình bỏ vào lòng bàn tay Bách Hoài.
Tay hắn cũng rất thanh mảnh, dáng hình hữu lực, khớp xương tựa sứ.
Khi chiếc nhẫn trơn với những viên kim cương tinh xảo được đeo vào ngón giữa bên trái của hắn, bàn tay lại trở nên hoàn hảo hơn.
Nhẫn không xa hoa mà đơn giản phóng khoáng, chỉ cần dựa vào từng chi tiết nhỏ là có thể thấy được tâm ý.
Trêи chiếc nhẫn bạch kim có đính một hàng kim cương nhỏ nhắn tinh xảo, mỗi viên đều được tinh tế cắt thành mấy chục cánh hoa. Dưới ánh đèn, luồng sáng lưu chuyển, hàm chứa trân quý suốt đời.
Đường kính từng viên kim cương nhỏ như vậy mà mỗi một viên đều được gia công đồng đều và tinh tế. Độ tỉ mỉ này thợ kim hoàn bình thường không đạt tới được.
Mặt dưới của nhẫn cũng được chạm khắc họa tiết tinh tế, nhìn lờ mờ ra những nét mềm mại của hoa hồng.
Giản Tùng Ý chưa kịp cất lời, Bách Hoài đã giải thích ngay: “Chiếc nhẫn này là tự tay tôi thiết kế, bên trong nhẫn có khắc tên chúng ta hai người. Thực ra, tôi mới nhận được nó hai ngày trước thôi, định sau này sẽ tặng em nhưng tôi cảm giác nên cho em một sự chắc chắn. “
Anh ngừng một chút, bổ sung: “Nhưng đây không phải là cầu hôn.’’
Tim Giản Tùng Ý đang đập mạnh bỗng nhiên lạc nhịp.
Tựa như mất mát đi điều gì đó.
Bách Hoài bắt được ánh mắt của hắn, vội kéo người yêu vào lòng: ‘’Bởi vì tôi cảm thấy lần này mà gọi là cầu hôn thì không đủ trịnh trọng, không đủ tốt, sẽ tủi thân em. Sau này tôi sẽ chuẩn bị hơn, sẽ cho em được những thứ tốt hơn, cũng đồng thời tổ chức nghi thức cầu hôn trang trọng hơn, để tất cả mọi người đều hâm mộ em. Hôm nay tôi đeo cho em chiếc nhẫn này, tôi chỉ muốn nói một điều rằng… Giản Tùng Ý, nhất định đời này tôi phải kết hôn với em, gắn chặt em lại, em chạy không thoát được.’’
Anh cúi đầu hôn lên trán Giản Tùng Ý: “Bởi vì em đã là Giản Tùng Ý của tôi rồi.’’
Giản Tùng Ý chôn mình trong lồng ngực anh, thầm thì: “Vậy sao anh lại không đeo?’’
“Bởi vì đang đợi em đeo cho tôi đó.’’
“…”
“Thế em có nguyện ý đeo cho tôi không? Sau khi em mang vào, chủ quyền của tôi, quyền sở hữu và quyền sử dụng đều là của em hết.’’
Giọng nói của Bách Hoài nhẹ nhàng không tả xiết, như là moi móc chân tình tận đáy ruột gan.
Từng câu cười đùa của mình đều được Bách Hoài bảo bọc trong lòng, chở che lại.
Giản Tùng Ý cảm thấy mình nên mắng người, nếu không mắng thì sẽ bị Bách Hoài làm cho khóc mất.
Thế là em bé trừng mắt lên, ‘’Vớ vẩn, cả khi không đeo nhẫn thì anh cũng là của em. Chủ quyền của anh đã sớm thuộc về em rồi.’’
Hung hăng đến đáng yêu.
Bách Hoài cười tủm tỉm, đưa cho hắn một chiếc nhẫn khác: ‘’Được, của em hết.’’
Giản Tùng Ý nhận nhẫn, tiếp tục nhăn nhó: ‘’Đeo vào rồi không cho phép tháo xuống!’’
‘’Không tháo.’’
“Nếu anh dám tháo xuống mà không có sự đồng ý của em thì em chặt tay anh!’’
“Được, đến lúc đó tôi sẽ giúp em mài đao.’’
Giản Tùng Ý cố gắng hung hăng, phải thật hung vào, thật thật hung, hung thì mới có thể cool ngầu được.
Nhưng khi hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Bách Hoài, hốc mắt vẫn đỏ bừng lên.
Hắn không thể nào giả vờ hung hăng được.
Giọng nói bắt đầu nhanh hơn.
Giản Tùng Ý nắm chặt lấy tay Bách Hoài để hai chiếc nhẫn tương giao không một kẽ hở.
Hắn nghiêm túc trịnh trọng tuyên bố: “Bách Hoài, anh đợi em. Đợi mấy tháng nữa em tới Bắc thành, về nhà của chúng ta, anh sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa.’’
Giây phút ấy, cả cơ thể Giản Tùng Ý rơi vào vòng tay của Bách Hoài.
“Được, anh chờ em. Em nhất định phải giữ lời.’’
----------------------------
Giản Tiểu Tùng: Nếu anh dám tháo xuống mà không có sự đồng ý của em thì em sẽ khiêng anh theo điệu nhạc Astronomia!
Bách Tiểu Hoài: Vâng, đến lúc đó tôi sẽ giúp em bật nhạc!