Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 95: Liệu mọi thứ có thay đổi theo thời gian?




Đế Diêu Mộc Long dẫn Mạc Uyển Kinh đến một căn phòng mà trước đó anh đã cho người chuẩn bị theo sở thích của cô lúc ở Vân Nam. Không quá màu mè với hai màu đen trắng là tone chủ đạo và một số đồ vật khác, trên bàn còn được trang trí thêm một bình hoa hồng Pháp.

Căn phòng thoáng mát mang theo hương vị của cây cỏ, bên cạnh giường của cô là một khung cửa sổ đang mở, nhìn ra bên ngoài là cả một mảnh đất đầy hoa mà cô thích. Mạc Uyển Kinh bất ngờ trước cảnh vật nơi đây lẫn người anh trai chu đáo này.

Khóe mắt hơi cay nhìn Đế Diêu Mộc Long xúc động mà nở một nụ cười duyên dáng, đôi môi kéo cong lên “Anh…cảm ơn.”

“Anh? Haha, cuối cùng em cũng chịu gọi anh một tiếng anh rồi?” Đế Diêu Mộc Long vui mừng mà lên tiếng, anh dường như quên mất cả thân phận thái tử của mình, bỏ qua mọi việc không quan trọng chỉ để đi theo cô mọi lúc mọi nơi.

…………

Thành phố Vân Nam.

Choeng…

Âm thanh kéo dài mãi, tất thảy các đồ vật được làm bằng thủy tinh trong nhà đều bị Hách Liên Tử Mục điên tiết mà trút giận lên. Vương Mặc Bắc và Lạc Hương Mẫn cũng hay tin Mạc Uyển Kinh đã rời thành phố mà ngỡ ngàng, chỉ là Vương Mặc Bắc đã đoán ra được cô đi đâu nhưng Lạc Hương Mẫn thì còn rất vu vơ, lo lắng.

Thật không ngờ Hách Liên Tử Mục mấy ngày này đều ăn chơi đàm tiếu như thế nhưng mục đích của anh chỉ là để đáp trả cái sự lạnh nhạt của Mạc Uyển Kinh đối với anh. Mấy ả phụ nữ kia chỉ đến để làm cảnh chứ anh chẳng động vào một sợi tóc của bọn họ hoặc chờ sau khi chọc Mạc Uyển Kinh xong thì anh sẽ lại chạy đi nôn hết ra, bảo sao cô cứ nghĩ anh là người ưa sạch sẽ mà nay lại điên cuồng như thế.

“Trương Quốc…chuẩn bị máy bay đến nước D.” Có lẽ người đàn ông này thật sự vì cô mà sẽ điên lên mất nhưng anh không biết rằng nước D đã dán cáo thị buộc không cho bất kì người nào của Vân Nam đến hay sao?

Vương Mặc Bắc và Khiêm Lăng Hoành lái xe đến thẳng biệt thự của Hách Liên Tử Mục cản anh lại, dù gì anh cũng không thể bốc đồng đến thế này được. Mọi chuyện rõ ràng là do anh nhưng tại sao anh lại cố xem mình vô tội vậy chứ?

Khiêm Lăng Hoành bảo Từ Dữ lấy dây trói người đàn ông đang làm loạn kia lại mà hét lớn “Im đi, tên điên này. Mọi việc đều do cậu mà ra chứ không hay không dưng gì mà như vậy cả.”

“…” Hách Liên Tử Mục trợn mắt nhìn Khiêm Lăng Hoành, nếu thật sự bây giờ anh cởi được dây trói này thì không biết mọi người ở đây sẽ ra sao.

Vương Mặc Bắc cũng chẳng nhàn nhã gì mà buông lời “Cậu làm bao việc như thế nếu để Thiết Thấu biết thì cậu ấy sẽ nghĩ sao? Cũng không phải Đế Diêu Hàn chưa từng giải thích, rõ ràng cậu biết ông ta không phải là người giết Thiết Thấu nhưng tại sao lại cố chấp đến vậy?”

“Cút hết cho tôi…cút, tôi không muốn nghe thứ gì cả. Tôi cần Mạc Uyển Kinh.” Hách Liên Tử Mục vùng vẫy trong vô vọng, anh hét đến khản cả cổ nhưng Khiêm Lăng Hoành và Vương Mặc Bắc đều không đoái hoài gì đến anh mà còn sai người đưa anh tới căn cứ ở ngoại ô nhốt lại chờ cho bình tĩnh hơn thì mới thả ra.

Đúng là việc gì cũng đến tay, Khiêm Lăng Hoành lại cho người đi điều tra chuyện cũ năm đó. Cái đám người này ai mà không buồn, không đau chứ chỉ là bọn họ không cố chấp như Hách Liên Tử Mục mà thôi.

Mấy ngày liền sau đó Hách Liên Tử Mục ngày nào cũng ở trong phòng mà tự chuốc say chính mình khiến ai nấy đều chán chê, mặc cả không quan tâm nữa. Nhưng rồi một hôm anh mở cửa đi ra với một giao diện hoàn toàn khác, đầu tóc cùng quần áo gọn gàng như trước đây.

Vương Mặc Bắc đớ người một hồi, điếu thuốc đã được châm từ bao giờ nhưng lại không đưa lên miệng hút mà thay vào đó là thả xuống bàn nhìn Hách Liên Tử Mục buông lời “Cậu chán làm cái bộ dạng rồi?”

“Hừ, im mồm hoặc cút đi. Chọn một trong hai mà thực hiện.” Không chút cảm xúc, ánh mắt có hồn nhìn về hướng người đàn ông đang tự oai kia không nhanh không chậm đưa ra sự lựa chọn cho anh.

Khiêm Lăng Hoành vừa đi đâu đó về thì ngạc nhiên không thôi, Mộ Diệp Nhi theo sau cũng không kém. Đại khái thì cô cũng có hiểu sương sương về tính cách của người đàn ông trước mặt này và mấy lần trước anh nổi máu điên cô cũng được chứng kiến.

Đổi lại là Lạc Hương Mẫn có vẻ như tâm trạng không tốt cho lắm, cô gửi tin nhắn, gọi thường xuyên cho Mạc Uyển Kinh nhưng đều nhận lại mấy câu ‘số máy quý khách đang gọi hiện không nhức máy hoặc đang bận…’

Quá mệt mỏi, Lạc Hương Mẫn cũng chẳng thèm để ý đến Vương Mặc Bắc mấy. Anh có đưa cô đi chơi cũng có vui hơn nhưng không đáng kể.

Hôm nay đã là ngày thứ mười sau khi Mạc Uyển Kinh rời khỏi thành phố Vân Nam, không khí mùa xuân ở đây đối với Hách Liên Tử Mục khi thiếu cô quả thật chẳng đẹp đẽ một chút nào. Và anh quyết định sẽ đến nước D tìm cô quay về nhưng sau đó chắc chắn anh sẽ nhận lại một cú sốc.

Có lẽ trong thời gian mười ngày đó Mạc Uyển Kinh đã dần tiếp nhận được tình yêu của gia đình thật sự của cô và dần cảm hòa với thân phận công chúa nước D của mình.