Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 86: Không nở nhưng lại muốn buông tay




Suốt cả đường đi, Mạc Uyển Kinh chỉ nhìn ra ngoài cửa xe qua tấm kính mà không hề thốt lên một lời nào. Cô quả thật không hiểu được tất cả việc mà hôm nay Hách Liên Tử Mục làm là có ý gì, lại nói không thể chấp nhận được sự thật rồi bảo cô giấu anh. Giấu là giấu điều gì, anh không nói làm sao cô biết được.

Song Hách Liên Tuấn cũng chẳng lên tiếng bởi anh nhìn thấy được sự buồn bã đến khó tả từ ánh mắt của Mạc Uyển Kinh, tâm trạng cô đã không ổn rồi nhưng cái mùi máu tanh kia càng ngày càng nồng hơn vì dưới lòng bàn chân kia đã rỉ đầy máu.

Về đến biệt thự.

“Hàn Phong, mau lấy hộp sơ cứu vết thương đến đây.” Hách Liên Tuấn gọi lớn.

“Uyển Kinh, cậu không sao chứ?” Lạc Hương Mẫn từ đâu xuất hiện, ôm chầm lấy bạn mình lo lắng, hỏi han.

Mạc Uyển Kinh im lặng, đôi mắt dần đỏ hoe nhưng cô lại cố kiềm lấy cảm xúc của mình không bộc lộ ra ngoài để tránh Lạc Hương Mẫn phải đau lòng. Cô sải bước, đôi chân đẫm máu của cô đã in vết lên sàn nhà như thể một khuôn đúc kết thành.

Hàn Phong hay tin có ai đó bị thương thì vội cho người đi lấy hộp sơ cứu như lời của Hách Liên Tuấn. Một lúc sau nhận lấy thứ đồ mình cần xong ông liền vội vàng đưa cho cái người vừa là thiếu gia vừa là bác sĩ kia.

“Mợ ngồi xuống đây đi, vết thương của mợ nặng quá cần phải băng bó lại mới được.” Nhận thấy Mạc Uyển Kinh không có ý định xử lý vết thương nên Hách Liên Tuấn đành lên tiếng gọi cô đứng lại để anh thực hiện chức trách của một người làm bác sĩ.

Lạc Hương Mẫn cũng nài nỉ Mạc Uyển Kinh ngồi xuống ghế trước “Nhanh ngồi xuống đây đi, cậu dù sao cũng không được để bản thân mình bị thương. Máu cậu vốn là máu hiếm lỡ mất máu nhiều quá thì không hay đâu.”

‘Máu hiếm? Có khi nào mắt cũng là…không thể nào? Nhưng mẹ cô ấy lại là người có màu mắt hiếm con sinh ra ít nhất cũng sẽ có chút thừa hưởng hoặc nói cách khác là cô ấy đang cố giấu đi màu mắt của mình.’ Hách Liên Tuấn vừa bôi rửa miệng vết thương bằng thuốc sát trùng, vừa suy nghĩ mà đâm ra có chút lạc lõng nên làm cho Mạc Uyển Kinh đau rồi rên lên “A.”

“Mợ/ Uyển Kinh, cô/cậu không sao chứ?” Hách Liên Tuấn và Lạc Hương Mẫn cùng lúc hoảng lên, vội hỏi.

Mạc Uyển Kinh lắc đầu, cô vẫn im lặng như thế cho đến khi Hách Liên Tuấn rời đi. Đêm nay Lạc Hương Mẫn sẽ ở lại với Mạc Uyển Kinh nên cô cũng yên tâm hơn, khuya không ngủ được lại có người nói chuyện, bầu bạn.

…………

Hách Liên Tử Mục cả đêm không về, vừa sáng thì lại vác cái thân đầy mùi rượu đi vào biệt thự mà hét lên quát mắng tất thảy đám người thấp cổ bé họng trong nhà.

“Hàn Phong…Hàn Phong, ông còn biết quản lý mấy người này không? Không làm được thì ông cũng cút đi.”

Choeng! Choeng!

Tiếng đập phá, gào thét làm vỡ đồ bên dưới nhà đã làm cho Mạc Uyển Kinh và Lạc Hương Mẫn thức giấc. Riêng Mạc Uyển Kinh cô nhanh chân mở cửa ra ngoài xem sao?

Hình ảnh mà cô thấy trước mắt này…thật khó tả, Hách Liên Tử Mục điên cuồng phá hoại mọi thứ còn Trương Quốc thì cản lại nhưng không được còn bị anh đấm cho mấy cái máu mồm chảy ra. Hàn Phong thì có tuổi rồi, sức yếu tay mềm nên chỉ biết đứng một bên khuyên can.

“Sao thế…?” Lạc Hương Mẫn tờ mờ còn chưa tỉnh giấc hẳn, hay tay dơ lên trời làm động tác thể dục cho tỉnh nhưng lại thấy cái cảnh bên dưới mà giật mình ngang.

Mạc Uyển Kinh gấp gáp chạy xuống lầu, vết thương vừa băng bó hôm qua lại bị rách toạc ra máu lại bắt đầu rỉ lên tấm vải. Mang theo tâm trạng bực dọc từ hôm qua lại giờ, đôi mày nhăn nhó cùng biểu cảm ghét bỏ cái bản thể mất cảm tính của người đàn ông mà hét lên “Hách Liên Tử Mục, anh đừng có mà lên cơn điên nữa được không? Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng ra đi, em đã quá chán chường cái kiểu việc gì anh cũng giữ một mình trong lòng, không nói nhưng lại bắt người ta cố hiểu rồi.”

“Em có hiểu được không? Em không hiểu được, cái gia đình của em đã làm gì em cũng không biết? Người bạn của tôi cậu ta chết dưới lưỡi kiếm của gia đình em, em cũng không biết. Em nói tôi nên làm gì với em đây, Mạc Uyển Kinh?” Hách Liên Tử Mục nói rồi lớn tiếng gọi thẳng họ tên của người phụ nữ đang đứng trước mặt mình mà quát mạnh.

Lạc Hương Mẫn từ trên lầu chạy xuống theo Mạc Uyển Kinh thì lại bắt gặp cái cảnh này, cô không nhịn được mà nói mấy câu “Hiểu hay không anh cũng phải nói cho rõ ra, chứ nói kiểu như anh thì ai mà hiểu cho nổi.”

“Cô có quyền lên tiếng ở đây? Tôi còn chưa cho phép cô bước vào đây đâu…”

“Hách Liên Tử Mục anh thôi đi. Như thế là đủ rồi, nếu anh cứ như vậy thì chúng ta nên buông tay đi…”

“Em nói gì? Buông tay? Rõ ràng em là người sai mà em lại có thể thốt lên mấy chữ đó như thế sao?” Hách Liên Tử Mục giữ chặt lấy tay của Mạc Uyển Kinh mà chất vấn khi nghe cô thốt lên mấy câu không vừa ý anh. Nói rồi anh quay qua nhìn Hàn Phong mà gằn giọng “Tiễn khách.”

“Anh…Hừ, Uyển Kinh cậu nhớ xử lý vết thương đi nhé, mình về trước đây. Nếu có chuyện gì thì gọi liền cho mình nhé!” Lạc Hương Mẫn quay người dặn dò Mạc Uyển Kinh thêm ít câu rồi mới theo chân quản gia Hàn Phong ra về.