Công ty MU, một công ty chuyên về nền tảng công nghệ thông minh Al nổi tiếng toàn cầu và có rất nhiều chi nhánh trải dài trên thế giới.
‘‘Chú lại lên hotsearch rồi, đứng ngay mấy vị trí đầu của BXH luôn. Haiz, lại sắp có thêm mợ rồi.’’ Hách Liên Tuấn nhìn vào màn hình rồi lại đưa đến trước mặt của mấy người ngồi gần đó xem.
Đương nhiên tin tức của bọn họ rất nhạy nên hôm qua đã biết rồi chứ không phải hôm nay mới nhận ra như ai kia, cũng quá lâu rồi không thấy Vương Mặc Bắc mở lòng đến như vậy. Hách Liên Tử Mục mới trêu mấy câu ‘‘Tính khi nào cưới để tôi còn chuẩn bị phong bì.’’
Tôn Tân Hạo ghẹo chọc thêm ‘‘Dạo này tôi nghèo kiết xác rồi, nếu cậu cưới chắc tôi đành chuyển nhượng lại công ty và cổ phần tôi nắm giữ trên thị trường của tôi cho cậu để bằng bạn bằng bè thôi.’’
‘‘Như vậy không đủ đâu, chí ít cũng phải chuyển nhượng thêm cả mấy cái biệt uyển riêng ở Hải thành, Yến thành của cậu thì mới bằng bọn tôi được.’’ Tần Sang Bình vừa thấy Tôn Tân Hạo mở miệng là lại liền bắt thóp ngay, đúng là anh chỉ thích ghẹo mỗi cậu bạn này thôi.
‘’…’’
Bầu không khí sôi nổi trong căn phòng chủ tịch rộng lớn, thoáng khí của Vương Mặc Bắc thật khiến người ta hâm mộ cả độ giàu có lẫn tình bạn đẹp của họ không thôi.
Cạch!
Đi từ ngoài vào là một dáng người cao ráo với bộ vest trắng lịch lãm nhưng biểu cảm cau có trên khuôn mặt của anh lại mang một bầu trời âm u đến khó tả đập tan ngay không khí đang vui nhộn kia của đám người Vương Mặc Bắc.
‘‘Tôi có chuyện muốn nói với mấy cậu đây.’’ Khiêm Lăng Hoành ngồi xuống phần ghế đang trống cạnh Tần Sang Bình, anh từ từ hạ giọng buông lời. Nhìn cái trạng thái này cả đám người như dự đoán được có chuyện không hay rồi nhưng vẫn chưa yên tỉnh hẳn.
Sự bức bách đến khỏ tả này quả thực sự khiến người ta khó chịu, Hách Liên Tử Mục vắt chéo chân, đôi mi hạ xuống nhìn về phía Khiêm Lăng Hoành hỏi ‘‘Tìm được kẻ đứng sau Hàn Yết Kiêu? Hay là tra được tung tích của cô công chúa nhỏ kia rồi?’’
Hách Liên Tuấn không hiểu sao chú nhỏ của mình lại hỏi thẳng vấn đề này mà không phải là một vấn đề nào đó khác, nhưng câu nói tiếp theo đây của Khiêm Lăng Hoành đúng là khiến người anh được mở mang tầm mắt về độ hiểu nhau của mấy người chú này.
‘‘Cả hai.’’
‘’…’’ Cả đám im lặng nhìn Khiêm Lăng Hoành với vẻ dò xét, tìm đòi đáp án.
‘‘Từ việc Hàn Yết Kiêu trước vậy. Tạ Hiện xâm nhập vào nội bộ của hắn thì tìm ra được chứng cứ hắn không chỉ giúp nước D tìm công chúa mà còn buôn lậu một lô vũ khí hạng nặng vận chuyển qua Nhật cách đây một tháng trước. Không dừng lại ở từng đó, cái tên họ Hàn này không biết làm sau mà lôi kéo được việc làm ăn, mua bán với hoàng gia, quý tộc nước H cả tấn thuốc phiện thu về được một con số khá khủng rồi. Chuyện này cậu biết không Hạo?’’ Lời ra nghiêm trọng Khiêm Lăng Hoành liền hỏi ngay người ngồi bên đối diện mình về mấy việc anh vừa nói trên.
Đến cả bản thân Tôn Tân Hạo còn không biết đây, anh là người có quan hệ hợp tác, bảo vệ nước H mật thiết. Công chúa nước bọn họ còn là thanh mai trúc mã và cũng là vợ chưa cưới của anh. Rõ thấy điều này bất ổn, lại cấp thiết nhưng Tôn Tân Hạo chưa hề thấy người của mình ở trong hoàng tộc báo cáo về chuyện đám người chức cao vọng trọng kia cấu kết với Hàn Yết Kiêu buôn bán thuốc cấm. Nghi ngờ mà buông lời ‘‘Không lẽ…người của tôi có ý phản bội? Không thể nào, đám người đó đều do chính tay tôi huấn luyện nên không thể vì bị cái lợi trước mắt mà thay lòng được. Trừ khi bọn họ bị qua mắt không thì làm gì có chuyện như thế xảy ra. Việc của Hàn Yết Kiêu với nước H cứ để tôi xử lý.’’
‘’…’’
Tôn Tân Hạo bực tức đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại để lại mấy người trong phòng mặt mày ai nấy đều đã xuống sắc hẳn, Khiêm Lăng Hoành tiếp tục nói đến việc thứ hai ‘‘Tôi đích thân đến nước D một chuyến và biết được một tin tức. Thật ra hoàng hậu nước D Hồng Tuyết Như, quý tộc có màu mắt tím độc nhất vô nhị chính là mẹ ruột của Mạc Uyển Kinh.’’
‘‘Cái gì? Hoàng hậu nước D là mẹ của mợ nhỏ? Sao có thể như thế được, rõ ràng mẹ của mợ nhỏ đã chết…hình như đúng là chưa hề có người nào nhắc đến chuyện này.’’ Hách Liên Tuấn nhảy dựng lên, anh nói hết một lượt xong mới nhận ra điều mình đang nói hết một lượt xong mới nhận ra điều mình đang nói có phần sai liền vội đính chính lại.
Ai không biết nhưng về riêng Hách Liên Tử Mục thì quả thực đây là một tin cực sốc với anh, vừa mới tỏ tình chưa lâu giờ lại nghe được cái tin chấn động này từ Khiêm Lăng Hoành. Anh đứng phắt dậy, sải từng bước lớn rời đi ‘‘Rầm!’’, một âm thanh chói tai truyền đến làm ai nấy đều giật mình, lo sợ cho Mạc Uyển Kinh.
Có người nào trong này không biết tính của Hách Liên Tử Mục đâu, chỉ là liệu anh có kiềm chế được cảm xúc của mình trước người mình yêu hay không thôi. Vương Mặc Bắc biết tin này là tin xấu, rõ rành rành trước mắt rằng người đàn ông vừa rời đi đó sẽ một mạch về thẳng nhà cho xem.