Ngày hôm sau.
Có lẽ mặt trời còn chưa kịp thức giấc thì Hách Liên Thuần Dung đã đến biệt thự của Hách Liên Tử Mục để rủ Mạc Uyển Kinh đi chơi chung nhưng vừa hay lại bắt gặp một người mà cô ghét đến tận tủy sống.
“Chước Ánh Nguyệt, cô làm gì ở đây? Không phải là cô đã bỏ Tử Mục mà theo kẻ khác ra nước ngoài sao, đã thế thì còn về đây làm gì cho đất chật người đông, không khí ngột ngạt.” Khác với cách đối xử hòa nhã, vui vẻ với mọi người xung quanh thì Hách Liên Thuần Dung lại rất không ưa nổi người phụ nữ trước mặt từng làm tổn thương em trai mình mà nói với vẻ khinh ra mặt.
Chước Ánh Nguyệt cũng không phải dạng vừa gì, trước kia cô từng rất thân với Hách Liên Thuần Dung nhưng sau đó lại vì chuyện bỏ qua nước ngoài rồi làm Hách Liên Tử Mục căm ghét khiến cô cũng bị người chị này khó chịu mà không ưa như bây giờ.
Thảo mai, Chước Ánh Nguyệt lên tiếng “Chị Thuần Dung, em biết sai rồi mà. Lúc đó cũng vì bất đắc dĩ thôi em bị bố ép sang nước ngoài nhưng em thề em và tên đàn ông đó không xảy ra bất kì mối quan hệ gì.”
“Hừ, cô nghĩ cô nói thế là tôi tin sao? Tôi cũng đâu có ngu, dù gì tôi cũng lớn hơn cô tận tám tuổi. Mấy trò vặt vãnh này tôi cũng thấy nhiều rồi, làm gì có chuyện mà dễ dàng qua mặt tôi như thế được.” Hách Liên Thuần Dung khoanh tay, chiếc túi hiệu cũng theo đó mà đung đưa trước mặt Chước Ánh Nguyệt. Cô ta vốn hám lợi, mê sưu tập đồ hiệu nên rất bỡ ngỡ khi thấy thứ đồ trên tay của người chị trước mặt.
Cắn răng cắn lợi chịu đựng sự sỉ nhục, cô ta vẫn đứng đó mà nhìn theo bóng dáng của Hách Liên Thuần Dung dần dần đi vào trong. Mặc dù có bị cản lại bởi người giúp việc nhưng cô ta đã sử dụng thói ương ngạnh, tự cao của mình mà ra lệnh.
Hách Liên Tử Mục đã dậy từ lâu, anh đang ăn sáng thì thấy Hách Liên Thuần Dung đi vào. Anh mắt dò xét “Sao chị lại tới đây?”
“Anh Tử Mục, anh đang ăn sáng sao? Em có mang mấy món anh thích đến này.” Chước Ánh Nguyệt cứ đến gần mà kè kè bên người Hách Liên Tử Mục, cô ta còn không quên đưa đến trước mặt anh là một hộp đồ ăn không biết là chính ta cô ta nấu hay nhờ người nấu giúp nữa.
Màn này lại lọt vào mắt của Mạc Uyển Kinh từ xa, cô đi đến với vẻ hiên ngang như để nói với Chước Ánh Nguyệt rằng không cần biết trước đây cô ta như thế nào nhưng bây giờ cô đã không còn là cái thá gì để đứng ở đây mà ra vẻ.
Kéo ghế ngồi cạnh Hách Liên Thuần Dung đôi mắt liếc nhìn người phụ nữ cạnh Hách Liên Tử Mục một cái rồi lại quay qua xem xét thái độ của anh, cô thờ ơ mà buông mấy câu ‘‘Xuất phát từ đâu thì giải quyết từ đó, chuyện của ai người giải quyết’’ nói rồi Mạc Uyển Kinh lại vui vẻ mà đón tiếp người chị chồng bằng lời lẽ lễ phép nhưng không có phần nịnh nọt như ai kia ‘‘Chị à, không phải ngày mai chị cho ra album nhạc mới sao? Chiều nay chúng ta đi nghe nhạc của chị đi.’’
‘’…’’
Hách Liên Thuần Dung niềm nở đồng ý, chờ cho Mạc Uyển Kinh ăn xong thì hai người liền chuẩn bị ăn diện thêm chút rồi mới ra đi ngoài mặc cho Hách Liên Tử Mục có khó chịu đến đen sì mặt mày. Chước Ánh Nguyệt cũng vì thế mà tưởng bở, cứ ngỡ mình đã tiếp cận thành công người đàn ông đã có vợ kia mà chai mặt nói ‘‘Anh, chị ta thật quá đáng. Em cũng không làm gì quá mà chị ta sao lại nói những lời thiếu lịch sự như thế với anh cơ chứ.’’
‘‘Chước Ánh Nguyệt, cô đủ rồi đó. Tôi bảo cô cút cơ mà có vẻ cô cũng không nghe nhỉ? Có cần tôi nói với bố mẹ cô một tiếng dạy lại cô không? Hàn Phong, đưa cô ta trả về nhà họ Chước cho tôi.’’ Hách Liên Tử Mục gằn giọng, giải quyết xong người phụ nữ kia anh còn chưa biết phải làm sao để làm lành với Mạc Uyển Kinh thì lại nhận được tin tức của Trương Quốc.
…………
Đến căn cứ ngoại ô Vân Nam.
“Khiêm đâu?” Tôn Tân Hạo nhìn quanh nhưng chỉ thấy còn thiếu mỗi Khiêm Lăng Hoành nên liền hỏi nhanh.
Tần Sang Bình lắc đầu ngao ngán, rõ là hôm qua Hách Liên Tử Mục đã giao lại chuyện của Hàn Yết Kiêu cho cậu ta thì giờ hẳn là đang đi điều tra tên đàn ông đó chứ ở đâu nữa được đây.
Không ai chấp Tôn Tân Hạo, bọn họ bắt đầu vào thẳng vấn đề.
“Người của Đế Diêu Mộc Long vừa rút thì người của tôi lại phát hiện ra cha của tên đó đang ở đây. Nếu như mời thẳng ông ta đến gặp mặt thì sẽ ra sao nhỉ?” Dáng ngồi ương nghạnh, đôi mắt sắc tựa diều hâu nhìn thẳng xuống bức ảnh gia đình của hoàng gia nước D kia, Vương Mặc Bắc không nhanh không chậm mà thốt lên.
Anh quả thực rất có phông thái uy nghiêm của một bậc đế vương, nhưng Hách Liên Tử Mục còn hơn đây nhiều. Người đàn ông này làm việc luôn dứt khoát nên chẳng cần suy nghĩ gì lâu mà buông lời ngay “Ông ta không dễ đàm phán đâu, đừng để tức nước vỡ bờ. Cứ gửi lời mời cho tên Đế Diêu Mộc Long kia nói hắn đến đây một chuyến đi, hắn có vẻ dễ nói chuyện hơn nhiều.”
“Lỡ hắn không đến thì sao? Trước kia cũng như thế mà ngó lơ lời đề nghị hợp tác chúng ta đấy?” Hách Liên Tuấn lại nhắc lại chuyện cũ mà không khỏi có phần tức giận.
“…” Tôn Tân Hạo lặng thinh, anh vốn là người nói nhiều nhất nhưng lại không mở miệng buông lấy một chữ hẳn là có chủ kiến riêng gì đó mà chưa chắc chắn.
Tần Sang Bình lại thiết nghĩ như này “Nếu bọn chúng đã đến đây để tìm người thì tại sao chúng ta không giúp bọn chúng một tay?”
“Hừ, một mạng đổi một mạng. Nếu mấy kẻ đó muốn tìm lại công chúa đến vậy thì cứ ra tay trước đi, tôi lại muốn đích thân róc từng miếng thịt cô con gái yêu quý của bọn chúng để tế cho Thiết Thấu đấy.” Ánh mắt của Hách Liên Tử Mục cứ như rực lửa, hơi lạnh tỏa ra xung quanh người anh cũng làm cho không khí trở nên khó nói thành lời.