Với đề tài là vẽ tranh biếm họa tự do theo cảm xúc của Mộ Diệp Nhi mà Khiêm Lăng Hoành đề ra, cô rất bình tĩnh khi ngồi trước khung giấy vừa được người của Hàn Yết Kiêu chuẩn bị mà đưa ngòi bút lướt nhẹ trên mặt giấy.
Mộ Diệp Nhi chọn lấy mấy khuôn màu tươi tắn rồi phác họa lên đó là một khung cảnh mùa thu với cây phong ở trên đỉnh đồi buổi chiều tà với ánh năng nhẹ nhàng vàng ươm của mặt trời đang dần hạ nhiệt. Cứ ngỡ cô đang vẽ tranh thiên nhiên nhưng không thứ cô vẽ đây hẳn ai đó thật sự sẽ thấy rất quen thuộc, đến độ anh ta dường như đã cảm thấy có chút xao lòng.
Bỗng một trong số khách mời lên tiếng hỏi để tránh sự tò mò trong người kéo dài quá lâu “Cô Mộ, không biết cô đang muốn diễn đạt điều gì vào bức tranh của mình vậy?”
Mộ Diệp Nhi vừa vẽ vừa mỉm cười, cô đưa ngòi bút khắc họa nên một chiếc xích đu và hai bóng người tiếp đó rồi mới tiếp lời “Đây là cảm xúc hiện tại của tôi, đây là hình ảnh tôi và người tôi yêu lần đầu chính thức hẹn hò sau hai năm tôi theo đuổi anh ấy.”
“Ồ, người đó là ai mà lại có thể khiến cô Mộ đây theo đuổi thế? Nhưng lâu thế rồi cũng chẳng thấy cô Mộ công khai nhỉ, không biết bây giờ anh ấy đây rồi?” Một người phụ nữ lên tiếng đặt câu hỏi.
“…” Lạc Hương Mẫn im lặng trước câu hỏi như thế cũng khiến cho cả đám người ở đây hiểu được phần nào mọi chuyện, biết ngay chẳng mấy vui vẻ nên bọn họ không hỏi nữa.
“Haha, nào mời mọi người theo tôi qua bên này xem những tác phẩm nổi tiếng của những họa sĩ có tài năng khác nào.” Hàn Yết Kiêu thấy Mộ Diệp Nhi gượng gạo, bầu không khí khiến cô khó chịu nên anh liền đứng ra giải vây rồi quay qua nói nhỏ với cô tránh mặt trước hoặc có thể ra ngoài bờ biển gần đó hóng gió cho khuây khỏa còn mình sẽ lo liệu mọi chuyện còn lại ở đây.
Mộ Diệp Nhi rời đi một lúc Khiêm Lăng Hoành cũng theo sau, anh cố đuổi theo cô đến tận gần bờ biển. Anh nắm lấy cổ tay Mộ Diệp Nhi rồi kéo đến phía sau một hòn đá đặt cách đó không xa rồi cướp lấy bờ môi căng mọng của cô một cách mạnh bạo.
Mộ Diệp Nhi vùng vẫy, cô cố vùng vẫy, đẩy anh ra bởi nụ hôn này là sự cưỡng ép đến từ một phía chứ không phải cả hai tình nguyện. Nhưng với thân thể nhỏ bé, sức yếu như Mộ Diệp Nhi cô thì làm sao đẩy được Khiêm Lăng Hoành, đổi lại càng khiến anh khóa chặt bờ môi của cô hơn.
“Ưm…ưmmmm.” Cùng với tiếng rên rỉ là hơi thở dần gấp gáp, Khiêm Lăng Hoành giữ lấy phía sau cổ của Mộ Diệp Nhi mà xâm chiếm thứ ngọt ngào trong khoang miệng cô. Có lẽ người đàn ông này thật sự đã quá lâu không được cảm nhận cái dư vị vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ này nên rất sung sức.
Hàn Yết Kiêu vừa giao lại phía khách mời bên trong cho thư kí của mình xong thì liền quay ra bờ biển tìm kiếm bóng dáng Mộ Diệp Nhi, anh cố gọi tên cô “Diệp Nhi…Diệp Nhi, em có đó không?”
“Ưmmm…em…” Lời vừa ra thì Khiêm Lăng Hoành lại chớp lấy bờ môi cô mà cố nuốt hết thứ âm vang đó vào trong cổ họng. Anh không muốn để cái tên đàn ông họ Hàn kia qua lại với người phụ nữ của mình một chút nào nên chờ khi anh ta rời đi Khiêm Lăng Hoành mới chịu nhã bờ môi của cô ra.
Thở gấp.
Chat!
“Khiêm Lăng Hoành, lời tôi nói lúc trước anh nghe không hiểu sao? Có cần tôi nhắc lại thêm một lần nữa không?” Giáng một cú tát rõ nghe thấy âm thanh thôi đã thấy rất đau nhưng Khiêm Lăng Hoành lại chẳng hề hấn gì mà vẫn gương khuôn mặt lạnh nhìn Mộ Diệp Nhi.
Hững hờ trước thái độ của Khiêm Lăng Hoành, Mộ Diệp Nhi liền quay người tính rời đi thì liền bị anh kéo lại ôm vào lòng. Hai tấm thân dựa sát vào nhau giữa bãi biển lộng gió yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy được cả nhịp tim đang sục sôi mà đập liên hồi.
“Diệp Nhi, tha thứ cho anh được không?” Khiêm Lăng Hoành nhỏ giọng lên tiếng.
Mộ Diệp Nhi im lặng một lúc, bỗng dưng cô không vùng vẫy nữa mà mặc cho người đàn ông kia ôm lấy mình. Có lẽ cô cũng hiểu một điều rằng chính bản thân cô vẫn chưa thể thật sự quên được Khiêm Lăng Hoành.
Nhưng cô bắt buộc phải dứt bỏ tình cảm này qua một bên vì hiện tại cô còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong và cô cũng không muốn anh nhúng tay vào.
“Chúng ta không thể giống như trước nữa đâu, anh cũng nên đi tìm lấy hạnh phúc khác cho mình rồi. Quên tôi đi, Khiêm Lăng Hoành.” Mộ Diệp Nhi nặng nề tâm trạng, cô rưng rưng nước mắt nhưng lại cố kìm nén vào trong không để người đàn ông trước mặt này nhìn thấy rồi cứ thế mà buông những lời trái với lòng mình.
Nhưng Khiêm Lăng Hoành vẫn mặc kệ, anh không chấp nhận ai ngoài Mộ Diệp Nhi được nếu giống như lời cô nói anh mà có thể dễ dàng tìm được hạnh phúc mới thì sao đến tận bây giờ bên cạnh anh vẫn chưa hề có bất kì người phụ nữ nào khác.
Vả lại anh yêu Mộ Diệp Nhi là thật, năm đó anh cũng vì bất đắc dĩ, lo cho cô và anh cứ luôn nghĩ rằng nếu lúc đó cô ở cạnh anh một người còn chưa có tiếng nói lớn như bây thì làm sao anh có thể bảo vệ được cô, bảo vệ được người mà anh quan tâm được chu toàn, trọn vẹn về mọi thứ đây chứ!
“Anh chưa từng yêu ai ngoài em, bảy năm qua không có em bên cạnh anh cũng chưa từng một lần chạm vào người phụ nữ khác. Anh thề là anh sai rồi, anh hối hận rồi, anh biết năm đó anh nói những lời đó nên em không thể tha thứ cho anh được anh cũng không đòi hỏi. Anh xin lỗi vì đã làm em mắc bệnh trầm…” Khiêm Lăng Hoành đang tính nói gì đó thì liền khựng lại, anh không thể nói tiếp được không thì mọi chuyện sẽ vỡ lẻ.
“Sao anh biết tôi mắc bệnh trầm cảm, anh cho người theo dõi tôi. Không lẽ mấy năm qua tôi luôn thuận lợi về mọi thứ là do anh sắp xếp, rồi mấy lần suýt thì tôi bị hãm hại kia không dưng lại yên ổn là một tay anh sai người bảo vệ tôi?” Nói đến đây Mộ Diệp Nhi mới nhớ ra mọi thứ, cô đã cảm thấy rất lạ nhưng nhiều lần cô hỏi Hàn Yết Kiêu thì anh ta lại chỉ ‘ừ, à’ cho qua chuyện rồi khiến cô hiểu nhầm.
Khiêm Lăng Hoành giả vờ, anh không muốn cô khó xử nên đành qua quýt cho xong chuyện “Chuyện này có gì mà lạ, trước giờ không phải em rất may mắn sao? Anh cũng không có nhiều thời gian để giúp em như vậy nhưng cái tên Hàn Yết Kiêu kia chỉ đang lợi dụng em thôi. Đừng nói anh không nhắc trước với em, hắn chẳng mấy tốt lành như em nghĩ đâu, chuyện gì nên thoáng thì thoáng không thì em nên dứt ngay đi.”
Nói rồi Khiêm Lăng Hoành liền chủ động nắm lấy tay Mộ Diệp Nhi đang ngỡ ngàng mà đi vào trong. Đến cửa thì liền tách ra để tranh người khác nghi ngờ, anh cũng không muốn làm khó cô ở nơi như này.