Trên con đường quen thuộc mấy ngày nay.
“Mẫn Nhi, em đang ở đâu đấy?” Lục Đường Long vừa lái xe vừa ấn sẵn số của Lạc Hương Mẫn mà gọi cho cô.
Lạc Hương Mẫn nhìn Mạc Uyển Kinh rồi mới nhắc máy, cô không ngại mà chỉ đường cho Lục Đường Long bằng ngữ điệu lưu loát “Em đang ở quán cà phê trên đường A, ngã B cạnh một công ty lớn đối diện công viên lúc trước em nói với anh đó.”
“Được thôi, vừa hay anh cũng ở gần đó rồi. Đến đấy nhớ mời anh ly cà phê nổi tiếng nhất Vân Nam đấy.” Lại trêu chọc cô bạn, anh liền giữ chặt tay lái, nhìn trước nhìn sau, nhìn đèn đỏ rồi chờ đổi đèn xanh liền thì anh nhanh chóng phóng xe đến chỗ hẹn.
Mạc Uyển Kinh ngồi kế mà thở dài, cô bất lực mà thốt ra mấy câu khó hiểu “Haiz, lại bảo không thích. Sắp tới có người nào đó không chừng sẽ bị đá văng qua một góc quá.”
“…”
“Sao đến mà không gọi tôi?” Đặt tay lên vai của Mạc Uyển Kinh, một giọng nam theo đó đến gần nơi màng tai của cô mà phả những hơi ấm cùng một âm vang nhẹ nhàng nhưng lại có phần kiêu kì.
Giật mình mà quay ngoắt qua nhìn xem dáng vẻ của tên đó thì lại va phải đầu anh khiến cô ôm lấy trán mà xoa lấy xoa để. Hách Liên Tử Mục tách tay cô ra rồi nhìn lên cái nơi đỏ ửng đó, anh bất giác không thể hiểu nổi cái con người trước mặt nên quát lên “Cô có bị ngốc không? Làm gì cũng hấp ta hấp tấp, bao nhiêu lần rồi mà không biết rút kinh nghiệm?”
“…” Lạc Hương Mẫn như bị cho ra rìa, cô trợn tròn mắt chê bai cái thái độ của hai con người chẳng nể nang gì cô mà cứ sơ hở là bắn tính cảm cho người xung quanh.
Bị trách thẳng vào mặt như vậy khiến Mạc Uyển Kinh có chút tủi, cô khó chịu ra mặt mà lên tiếng “Ờ, tôi bị ngốc chắc không phải do anh quá? Đừng chạm vào tôi.”
“Cô…được thôi, cứ để nó sưng lên như vậy đi.” Thấy lời lẽ của phu nhân nhà mình đanh thép đến vậy, Hách Liên Tử Mục cũng chẳng thèm đoái hoài nữa, anh mặc kệ cô thích làm gì thì làm nấy.
Đang bơ vơ giữa cặp vợ chồng mới cưới mà cứ ngỡ như là OTP đời đầu vậy, sơ hở là chẳng ai nhường nhịn ai thì Lạc Hương Mẫn bất giác cảm thấy cạnh mình có chút khí lạnh. Cô ngoảnh mặt dò xét thì phát hiện ra Vũ Hán đã ngồi bên cạnh từ lúc nào không hay.
Lắp bắp mà thốt lên “Anh…sao anh lại ở đây?..” Rồi Lạc Hương Mẫn lại quay qua cầu cứu Mạc Uyển Kinh vì cô biết là cô đang dấu anh chuyện mình qua lại với Lục Đường Long. Lại thêm hai nhà đang bàn về việc đính hôn vào một ngày không xa nào đó.
Nói thế chứ Mạc Uyển Kinh cũng chịu đấy, cô thì làm gì được Vương Mặc Bắc đây. Đành vậy, lẳng lặng tần ngần mà tránh đi ánh mắt của cô bạn nào đó, cô cứ mãi xoa trán như thể không hiểu ý của Lạc Hương Mẫn vậy.
Trái lại Vương Mặc Bắc lại có chút khó chịu, anh nắm lấy tay của người phụ nữ bên cạnh. Giọng nói trở nên trầm xuống, hai con ngươi tò mò nhìn cô rồi buông lời “Mấy ngày không gặp, hình như bên cạnh cô lại có thêm một tên đàn ông không muốn sống nữa nhỉ?”
“Anh…đừng có mà dọa người như thế! Ai ở cạnh tôi chứ?” Lạc Hương Mẫn vội đáp lại gay gắt với câu nói của Vương Mặc Bắc, cô không biết nên giải thích ra sao nếu hai người đàn ông này gặp nhau nữa nhưng mà có vẻ tình hình sắp tới có chút không ổn rồi.
“…” Mạc Uyển Kinh và Hách Liên Tử Mục không nghĩ là mình nên xen vào chuyện của bọn họ nên cứ việc im lặng mà xem trò.
“Chào quý khách, rất vui vì được phục vụ.” Một cô nhân viên phục vụ trong quán vừa thấy Lục Đường Long bước vào thì đã nhanh chân co cẳng chạy đến mà chào hỏi rất nhiệt tình. Nhưng đổi lại cô chỉ nhận được một cái gật đầu lịch sự từ anh nên rất thất vọng.
Nhìn xung quanh một lượt, Lục Đường Long còn đang nghi vấn bàn đối diện kia có phải là bàn mà Lạc Hương Mẫn đang ngồi hay không thì anh liền thấy Mạc Uyển Kinh nhấp mắt ra hiệu, biểu cảm của cô còn có chút khó coi nữa nhưng anh không hiểu. Song còn nghĩ đó là lời chào hỏi của cô dành cho mình mà sải bước dài hơn đến gần.
“Chào em, Uyển Kinh. Mẫn Nhi, không phải hẹn anh đến đây uống ly cà phê sao? Rồi cà phê đâu? Hai người này nữa là sao đây?” Không hỏi thì thôi, Lục Đường Long mà vào chuyện là đặt vấn đề nhiều đến nhức hết đầu.
Mạc Uyển Kinh đành nuốt hết cảm xúc vào trong, cô không ngờ trên đời còn có một người mạo hiểm như Lục Đường Long vừa đến gần đã vội chào hỏi Lạc Hương một cách trìu mến như vậy đã vậy còn lôi cô vào làm gì không biết.
Hách Liên Tử Mục với ánh mắt dò xét nhìn Lục Đường Long mà đánh giá, chỉ là anh thật sự khinh thường cái người đàn ông trước mặt này đến độ thể hiện ra trên khuôn mặt với vẻ cười khẩy.
“Thân với vợ tôi lắm sao?” Hách Liên Tử Mục gằn giọng tra hỏi.
Thấy có điềm sẵn rồi, Mạc Uyển Kinh và Lạc Hương Mẫn còn chưa kịp nói giải thích thì Vương Mặc Bắc đã mở miệng trước “Nhà họ Lục cũng đòi có cửa với nhà họ Lạc? Còn không xem lại bản thân mình sao?”
“…”
“Phụt…khụ, khụ. Vương Mặc Bắc, anh đang nói cái gì vậy?” Bất giác bị sặc nước, Lạc Hương Mẫn vội quay ngoắt qua nhìn người đàn ông bên cạnh mà hỏi với giọng gấp gáp.
Đến độ Lục Đường Long cũng hết cách, vừa nhìn là anh đã biết ngay hai người này là ai nên cũng không dám tùy tiện động chạm nhưng cái gì cũng có giới hạn nên anh sẽ không nhịn nữa mà nói “Anh cũng chỉ hơn tôi ở cái vật tùy thân, tiền tài thôi chứ chắc gì lương tâm đã hơn tôi. Còn về nhà họ Lục có cửa với nhà họ Lạc hay không cũng đâu đến lượt anh?”
“Cậu là cái thá gì mà đòi bằng tôi? Cậu nghĩ bây giờ tôi và cậu cùng đến nhà họ Lạc hỏi cưới Lạc Hương Mẫn thì họ sẽ đứng về phía ai?” Vương Mặc Bắc nắm chắc phần thắng rồi, anh cứ ngang nhiên ngồi với tư thế chân này vắt chéo chân kia nhìn Lục Đường Long với dáng vẻ chẳng thèm chấp lấy mà nói chắc như đinh đóng cột.
“Anh…” Lục Đường Long tức như núi lửa sắp phun trào nhưng mắc ma như thể vừa bị xối cả biển nước vậy.
Hách Liên Tử Mục cũng không rảnh mà thèm xen vào việc của Vương Mặc Bắc và Lạc Hương Mẫn nên liền đứng dậy phắt dậy nhanh chóng kéo tay người phụ nữ của mình rời đi. Chuyện nhà mình anh còn chưa xử hết thì chuyện nhà người ta mắc gì anh phải quan tâm.