Đã một tuần trôi qua kể từ khi Hách Liên Tử Mục đi công tác.
Mạc Uyển Kinh vẫn như thường lệ, sáng nay cô lại được quản gia Hàn Phong lái xe đưa đến trường đại học Thanh Hoa. Cô vừa đến thì Lạc Hương Mẫn cũng theo sau đó, hai người gặp nhau thì rất vui mà hân hoan đi vào trường trước bao ánh mắt đồ về vì vẻ ngoài quá đỗi xinh đẹp.
Mạch Thần đã quá quen với việc hằng ngày đứng chờ hai cô bạn trước đường đến phòng nghiên cứu nên hôm nay cũng chẳng khác gì. Đám học sinh lại được một mùa đồn đại linh ta linh tinh nhưng điều này lại đến tai của một cô học sinh thầm thương trộm mến vị giáo sư của chúng ta đã lâu ghen ghét.
"Có vẻ như liều thuốc đặc trị đó sắp được hoàn thành rồi nhỉ, không biết hiệu quả sẽ thế nào?" Lạc Hương Mẫn nói.
Mạch Thần cũng không nhanh không chậm mà đáp lời "Yên tâm đi, lát nữa vào thử xem là biết ngay mà. Lần này chắc chắn sẽ thành công hơn những lần trước thôi."
Nói rồi ba người liền gấp rút bước chân của mình đi đến phòng thí nghiệm một cách nhanh hơn. Ai nấy cũng mong chờ vào tiến độ của liều thuốc này mà vừa vào đã vội chuẩn bị dụng cụ, sửa soạn lại đồ áo ngay ngắn.
Nhưng Mạch Thần như nhớ ra gì đó liền vội can ngăn hai người lại, anh lên tiếng "Khoan đã, hồm nay chúng ta sẽ đón tiếp một vị giáo sư khác mới về nước hôm qua nữa. Các cậu chờ cô ấy một lát được không?"
"Giáo sư nữ? Được chứ, bọn mình cũng không vội đúng không Mẫn Mẫn?" Mạc Uyển Kinh ra hiệu cho Lạc Hương Mẫn nhìn xem dáng vẻ bồn chồn, mong chờ của Mạch Thần đối với vị giáo sư nước ngoài kia.
Hai người quả thực không nhịn được mà cười mỉm, có vẻ họ đã nghĩ đến thứ gì đó rồi. Tâm tư phụ nữ với nhau
Mạch Thần cũng không rõ lắm nên thôi vậy anh sẽ không hỏi.
Năm phút sau.
Cốc, cốc!
"Mời vào." Chờ cho Mạch Thần dứt câu, từ bên ngoài một dáng người thanh mảnh bước vào với làn tóc vàng xõa sau lưng đầy quyến rũ.
Hương thơm hoa anh đào trên người cô khiến Mạc Uyển Kinh và Lạc Hương Mẫn nghĩ ngay đến Nhật Bản và hai người đoán chắc rằng cô vừa từ đất nước xinh đẹp trở về.
"Xin chào, tôi là Nghiên Bảo An vừa nhậm chức giáo sư mới của Đại học Thanh Hoa vào sáng nay. Rất vui khi được gặp cậu, giáo sư Mạch còn hai vị này là..?" Nghiên Bảo An đưa lời với một giọng nói thanh trong, lịch sự lại thêm dáng vẻ chín chắn này thật khó có thể khiến người ta kiềm lòng yêu thích lại được. •
Mạch Thần chỉ về hướng bên trái rồi lại đổi hướng qua bên phải mà từ từ giới thiệu "Hai người họ đều là bạn tôi, cô ấy là Mạc Uyển Kinh còn người còn lại là Lạc Hương Mẫn."
"Rất vui vì được gặp cô giáo sư Nghiên, nếu chúng tôi có làm gì chưa tốt mong cô chỉ dẫn nhiều hơn." Lạc Hương Mẫn rất biết lấy lòng, cô nhanh chóng mở lời trước chỉ riêng Mạc Uyển Kinh thì chỉ gật đầu trước lời chào hỏi của
Nghiên Bảo An.
Sau cả ngày nghiên cứu, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra rằng bệnh hen suyển là do một loại virus có tên là
Respiratory syncytial hay RSV gây ra. Không quá lạ lẫm gì, Nghiên Bảo An rất bình tĩnh coi bắt đầu cho máy xét qua những loại thuốc mà nhóm Mạch Thần đã điều chế.
Sau nhiều lần thêm bớt nguyên liệu cuối cùng họ cũng thành công chỉ là giờ cần phải thực hiện thử thuốc trên người thì mới biết được mức độ của loại thuốc này ra sao. Còn phải xem cơ thể người có bị miễn nhiễm hay không nữa thì lại là cả một vấn đề lớn.
"Hôm nay kết thúc tại đây đi, ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện của một người anh khóa trên của tôi thử thuốc xem sao?" Nghiên Bảo An cởi bỏ chiếc áo khoác của phòng thí nghiệm ra, cô nhanh chóng nói với mọi người ý định của mình.
Nhận thấy trời đã điểm tối, cũng khoảng bảy giờ rồi nên Mạc Uyển Kinh đành rời đi trước. Tiếp sau đó một chiếc xe khác cũng đón Lạc Hương Mẫn về nhà, bây giờ chỉ còn lại hai vị giáo sư nữa.
Song Nghiên Bảo An cũng gần chục năm không về nước nên bây giờ cô cũng không quen lắm những con đường hay nhà hàng ở thành phố Vân Nam này.
"Cậu có thể mời tôi một bữa không, giáo sư Mạch?" Nghiên Bảo An ngõ lời.
Mạch Thần bị hỏi thẳng như thế thì không quen, anh hơi ngại mà lên tiếng "Được chứ, nhưng mà cô cũng thẳng thắn quá. Đáng lẽ lời đó nên để tôi nói mới đúng chứ!"
Nhà hàng Ocean Cook.
"Cô gọi món đi." Mạch Thần cầm lấy menu từ tay người phục vụ rồi lại đưa đến trước mặt Nghiên Bảo An mà lịch sự mời cô chọn trước.
Nghiên Bảo An cũng không phải dạng ngại ngùng như thiếu nữ mười tám gì, cô nhanh chóng chọn cả chục món khiến Mạch Thần còn nghi ngờ về khẩu phần ăn của người phụ nữ này.
Liếc thấy biểu cảm ngơ ngác kia của cậu trai nhỏ hơn mình hai tuổi, Nghiên Bảo An bất giác cười lên mà trêu chọc
"Vẻ mặt này của cậu dễ khiến tôi tự suy diễn ra rằng cậu đang chê tôi ăn nhiều lắm đó."
"Khụ, khu..." Mạch Thần đang uống nước thì ai đó nói có mấy câu thôi mà sặc nước. Anh vội giải thích nhưng lại khiến cô được phen cười vì anh còn không biết lấy lòng phụ nữ "Thật ra tôi cũng có chút nghĩ như vậy nhưng cô cũng không cần ngại đâu. Thật ra tôi cũng ăn rất nhiều."
'Người đàn ông này thật là, nói một câu nịnh nọt lấy lòng thôi cũng không được sao? Thật thú vị.' Nghiên Bảo An chỉ biết cười khổ.