Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 3: TỰ DO




''Tôi điều tra rồi, người lần này kết hôn với cậu là con gái cả của nhà họ Mạc, Mạc Uyển Kinh. Nghe nói cô ta cái gì cũng bình thường nên chắc hẳn sẽ không phải là trở ngại của cậu đâu.'' Vương Mặc Bắc nói.

Người đàn ông chân vắt chéo, hai hàng mi dài cùng với nét mày đậm nét từ từ mà buông từng câu chữ ra khỏi đôi môi hờ. Anh ta không quá dài dòng cho câu nói của mình vì trong số ba người ngôi ở đây ai cũng đủ tính nhanh nhạy để có thể tự hiểu một cách nhanh chóng.

Nhếch khóe môi lên một đường cong đầy tà mị mà cuốn hút đến chết người, giờ đây Hách Liên Tử Mục mới buông lời "Hừ, sẽ thật nhanh chán nếu người phụ nữ đó không có chút khác người."

'Chú ấy vừa làm cái biểu cảm đáng sợ gì thế, thật khiến người khác phải rùng mình lên mà. Số của cô nhỏ tương lai chắc không yên ổn rồi...' Vừa nghe vừa cảm thấy thương thay cho người phụ nữ nào đó, tâm tư của Hách Liên Tuấn đúng là thơ ngây mà.

Nói chuyện thêm một lúc không quá lâu, Vương Mặc Bắc nhận được một thông báo từ thư kí nên về công ty gấp. Rồi Hách Liên Tuấn cũng phải về trường nên giờ đây ở công ty chỉ còn mỗi cái người đàn ông kia trơ trọi một mình.

………

Mạc gia.

Sau ngày hôm qua, thỏa thuận giữa Mạc Uyển Kinh và mấy người được xưng là bố, mẹ của cô đã bắt đầu tính. Giờ đây chẳng ai dám bắt nạt hay chỉ trích cô một lời dù cho cô có ương ngạnh không làm việc nhà. Bởi có lẽ là bọn họ sợ cô đổi ý hoặc có khi lại nghĩ quẩng nên đành dè chừng.

Haha, chiêu này cũng có ích đấy.

Bước xuống từ tầng hai, trong bộ váy bó sát cơ thể phần nào tôn lên vóc dáng của người con gái trưởng thành cùng chiếc áo khoác như một manh áo mỏng che lên bờ vai quyến rũ.

Đầu tóc rõ là gọn gàng, đôi môi đỏ nhẹ, căng mọng dần dần tiến bước về phía cửa lớn thì nghe thấy một giọng nói nhắc đến tên mình "Này Uyển Kinh, cô tính đi đâu?"



Quay người nhìn về hướng có âm thanh truyền tới, thì ra là bà mẹ kế Lam Nghiên hỏi han đây mà. Đã thế thì cô cũng không ngần ngại mà trả lời "Con đi làm đẹp để còn gã cho người ta chứ còn biết đi đâu, không lẽ mẹ muốn con xấu rồi làm bẽ mặt gia đình mình tại buổi lễ hay sao?"

'Ha, con khốn chết tiệt này nó...nó từ khi nào mà có cái miệng lưỡi sắc bén, dám cãi lời như vậy chứ? Thật là khiến mình bực chết đây mà...hừ.' Lam Nghiên tức đến đỏ mặt không nói gì nữa mag chỉ vẫy tay ra hiệu cô đi đi, chứ không nếu đứng trước mặt bà ta thêm lúc nữa chắc bà ta lên cơn tại chỗ không chừng đấy.

Tính ra cũng từ lâu rồi cô không được thoải mái như vậy nên lần này chắc chắn phải chơi xõa một trận mới thỏa lòng được.

Gõ gõ máy gọi cho ai đó, chờ cho đầu dây bên kia hồi đáp "Alo, Uyển Kinh. Cậu gọi mình có chuyện gì?"

"Hôm nay cậu cứ mặc đẹp rồi đến chỗ hẹn cũ của bọn mình nha. Đến rồi mình kể cho cậu nghe sau." Mạc Uyển Kinh nói.

"Ok! Chờ mình ít phút." Nói rồi người ở đầu dây bên kia liền cup máy mà gấp gáp thay đồ, còn Mạc Uyển Kinh thì gọi phục vụ cho hai ly cà phê nóng.

Khoảng mười phút sau đó.

Tại quán Loft Cafe nổi tiếng nhất trong thành phố, một bóng lưng gầy nhỏ thấp thoáng qua cửa kính đã là điểm nhận biết đầu tiên cho cô bạn của Mạc Uyển Kinh.

Mân mi ly cà phê nóng vừa gọi trong tay, vừa hay vô tình cô liếc thấy người bạn của mình nên liền gọi tên cô "Mẫn Mẫn, mình ở đây."

Tính ra trong hai người này ai cũng là con nhà giàu nhưng lại mang hai số phận khác nhau. Một người vất vả làm việc nhà, bữa đói bữa no người còn lại thì đúng chuẩn danh xưng "công chúa".



Tiến đến rồi ngồi xuống phía đối diện của Mạc Uyển Kinh, cô bạn kia mới hào hứng mà lên tiếng "Ôi! Thiên thần của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng được tự do rồi. Cái nhà đấy không còn bắt nạt cậu nữa là cảm ơn bọn họ lắm."

"..."

Nhưng có vẻ mọi chuyện lại chuyển biến theo một hướng khác rồi. Dù nói không bị nhà họ Mạc đày đọa nữa nhưng cũng vì đó mà cuộc sống của cô dường như sắp mở ra một chương mới hơn.

Thấy vẻ mặt của cô bạn mình chứa nhiều tâm tư lại thêm cái tính tò mò nên Lạc Hương Mẫn mới hỏi "Xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Chần chờ "...Ừ, mình sắp bị bán đi rồi."

"Hả, bán? Ai bán cậu?" Lạc Hương Mẫn nói với giọng nói đầy sự lo lắng, ngạc nhiên tột độ.

Chẳng giấu gì, Mạc Uyển Kinh cũng kể rõ sự tình "Haha, nhìn cậu xem kìa. Mình còn chưa lo đến nỗi đó mà cậu lại hốt hoảng hơn. Nhưng chuyện mình sắp kết hôn là thật. Lại còn kết hôn với người đàn ông đáng sợ nhất cái Vân Nam này nữa."

'Đáng sợ nhất Vân Nam...không lẽ là hắn...' Thay đổi sắc mặt ngay Lạc Hương Mẫn dường như đoán ngầm ra được điều gì rồi. Cô không ngờ mới có mấy ngày không gặp mà Mạc Uyển Kinh lại xảy ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy.

Nhưng rồi cô cũng cố lấy lại bình tĩnh mà trấn an bạn mình "Chắc không đáng sợ như lời đồn đâu, cậu hãy thả lỏng đi. À, hay là chúng ta đi bar đi, mình biết có một chỗ này khá vui đó. Lần trước anh mình có dẫn mình đến đây chơi mấy lần rồi, đảm bảo độ riêng tư cao."

"..."

Nghĩ ngợi một lúc rồi hai người liền kéo nhau lái xe đi bar.