Mạc Uyển Kinh vừa dỗ dành cho cô nhóc Alec HiaLy ngủ xong thì mặt mày liền không chút cảm xúc nào mà ngồi trước sảnh chính chờ người đàn ông nào đó.
Vừa hay cô đã nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài vọng vào, đôi môi không khỏi nhếch lên nụ cười khổ tâm.
Hách Liên Tử Mục vừa bước vào còn chưa kịp mở miệng thì đã bị cô hỏi ngược "Anh không có chuyện gì cần nói với tôi à?"
Nhướn mày, ngồi đối diện cô với tư thế mặc cảm. Anh lạnh lùng đáp "Có vẻ cô đang ngày càng nâng cao giá trị của mình lên nhỉ? Tôi làm gì còn cần phải báo với cô?"
"..."
'Hách Liên Tử Mục...anh ta nói thế cũng không sai nhỉ? Mình lấy tư cách gì để nói chuyện và đặt điều với anh ta đây...? Nhưng có lẽ mình cũng không cần anh ta giúp đỡ chuyện này.' Mạc Uyển Kinh rũ đôi mắt trầm xuống, cô không biết nên trả lời câu nói của Hách Liên Tử Mục như thế nào nữa.
Đứng dậy, cô quay gót đi thẳng lên phòng với đôi chân trần.
"A...anh, thả tôi xuống." Bị ôm từ phía sau nên cô không khỏi bất ngờ mà hét lên. Thấy một màn này, quản gia
Hàn Phong cũng phải lắc đầu ngao ngán mà rời đi chứ không dám làm lỡ chuyện của cậu chủ.
Rầm!
Cánh cửa bị Hách Liên Tử Mục mở ra rồi lại đóng lại một cách mạnh bạo rồi cứ thế mà dứt khoát không chút thương cảm. Anh ném cô xuống chiếc nệm mềm mại rồi ghì hai bàn tay lên phía trên đỉnh giường.
Đôi mắt rũ xuống là ánh nhìn vô cảm nhất của anh, sự vô hồn ấy khiến Mạc Uyển Kinh phần nào có chút hơi lo sợ mà cuống cuồng lên "Hách Liên Tử Mục... anh tính làm gì?"
"Hừ, bây giờ cô còn dám gọi thẳng tên tôi như này cơ đấy!" Nhếch đôi môi lên một đường cong hoàn mĩ liền hiện hữu rất rõ.
Sự ám muội của căn phòng cùng thân hình bé nhỏ nhưng lại có sức hút đến mị người của Mạc Uyển Kinh càng làm thứ dục vọng trong người Hách Liên Tử Mục cuộn trào. Anh mạnh bạo cầm lấy từng chiếc cúc trên bộ đồ ngủ của người phụ nữ trước mặt mà giật mạnh.
Chat!
"Anh lại lên cơn điên gì đây? Hách Liên Tử Mục, tôi nói cho anh biết không phải lúc nào Mạc Uyển Kinh tôi cũng chịu đựng anh đâu." Vừa giáng mạnh lên đôi má của người đàn ông xong cô lại mạnh miệng mà vung ra từng sảng văn không chút kiêng dè, sợ hãi.
Cười lên, anh không để ý mấy đến cái tát vừa rồi mà chỉ nhìn Mạc Uyển Kinh với ánh mắt khó tả. Cô đúng là làm anh khá bất ngờ, dục vọng chiếm hữu lại càng tăng lên chứ không hề tuột hứng.
Mút mát lấy bờ môi căng mọng cho đến lúc cô bắt đầu thở gấp "Um…ư..."
Cốc, cốc!
"Phu nhân, tôi có thể mang đồ vào bên trong không?" Bỗng một giọng nói đánh tan bầu không khí bên trong căn phòng, Mạc Uyển Kinh đang tính lấy có mà chuồn đi thì liền bị Hách Liên Tử Mục giữ lại.
Anh lớn tiếng "'Cút!"
"Vâng..vâng." Nghe đến đây người bên ngoài cũng hú hồn trái lại Mạc Uyển Kinh thì dường như cảm nhận cái thứ
kia đang dựng đứng lên mà cọ xát vào hốc giữa của hai đồi chân mình rồi.
"Hách Liên Tử..Mục, anh...có thể để đến tối không? Bây giờ trong nhà đang có khách mà." Mạc Uyển Kinh dùng đôi mắt khẩn cầu cùng giọng nói có hơi mất sức nhìn người đàn ông.
Nhưng anh đã lên thì sẽ không dừng lại, chỉ có thể là nhẹ hơn hoặc mạnh hơn mà thôi. Khản giọng rồi buông từng câu chữ "Tối tôi sẽ xử cô tiếp nhưng bây giờ thì vẫn phải làm, để tôi xem có tên nào dám cản trở việc của tôi."
Nói rồi anh lại bắt đầu cái việc đang dở dang, tách đôi chân của người phụ nữ rộng ra anh bắt đầu cho cái thứ đang nóng lòng muốn tìm hiểu nơi sâu thằm đầy bí hiểm bên trong khe hở ẩm ướt kia vào bên trong.
"A...ưm..."
"Nhỏ thôi, có phải lần đầu đầu mà cô cứ hét lên lớn như vậy."
"Anh...anh đúng là vô liêm sỉ hết thuốc chữa rồi...ưm...ư."
Xoa lấy xoa đề hai nụ hoa đang đâm chồi, anh không ngừng thích thú rồi lại cắn nhẹ lên từng bộ phận nhạy cảm phía trên của Mạc Uyển Kinh.
Hai mươi phút sau.
Hai cơ thể trần truồng quấn quýt lấy nhau thắm thiết cuối cùng cũng chịu buồng lơi. Hách Liên Tử Mục quay qua ôm lấy người của Mạc Uyển Kinh vào lòng.
Đôi môi hở ra buông lấy mấy câu "Vụ tai nạn kia là do một tay của Mạc Nam Báu gây nên nhưng tôi nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Nên cô đừng nhúng tay vào, tôi sẽ điều tra rồi cho cô một lời giải thích."
'Anh ta nói với mình điều này là có ý gì đây?...Mạc Nam Báu, lại là người nhà họ Mạc gây nên, đúng là bọn họ ngày càng đáng sợ rồi. Mạc Uyển Kinh trầm ngâm một lúc.
"Ừm." Mạc Uyển Kinh chỉ gật đầu rồi đồng ý nhanh với người đàn ông.
Ở một nơi nào đó, một số cấp dưới của Hách Liên Tử Mục và Vương Mặc Bắc đã phái đi tìm kiếm tung tích của chiếc máy bay rơi và gia đình Alec cuối cùng cũng đã phát hiện một điều đáng ngờ.
Bọn họ vừa hay biết được trên chuyến bay này không chỉ có ba thi thể cháy đen bao gồm cả phi công mà lại có tận chín mạng người cùng hai phi công ở phía trước.
"Một nửa các cậu đi xem xem còn sót lại người nào không? Những người còn lại lật xem hiện trường có điểm gì khả nghi thì báo lại cho tôi." Giác Dương, người đứng đầu của đám người tìm kiếm hô lớn nói với cấp dưới của mình.
"Rõ." Cả hết đều đồng thanh.