Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 17: CHƠI LỚN MẤY TRẬN LIỀN.(H+)




Đồ tôi? Tên biến thái ư? Đấy là cô còn chưa biết anh còn có thể biến thái hơn đó, tồi hơn đó mà thôi.

"Cứ chờ đi, sớm thôi cô sẽ biết con người thật của tôi." Vương Mặc Bắc nói với giọng nham hiểm, đôi môi nhếch lên một đường cong tà mị đầy mê tình.

………..

Cạch.

Cánh cửa bị khóa trái, ánh sáng lúc nãy còn len lói làm cho căn phòng sáng hơn phần nào thì giờ đây đã tắt hẳn. Căn phòng vốn đã tone màu trắng đen nay lại chỉ có những ánh sáng của bầu trời đêm bên ngoài chiếu vào càng trở nên mờ ảo, ma mị.

Không khí dường như ngày càng ám muội, khiến dục vọng chiếm người con gái quyến rũ, xinh đẹp đến động lòng trước mặt này của Vương Mặc Bắc dần mạnh mẽ tưởng chừng khó có thể kiềm chế được. Anh đặt cô lên chiếc giường với chiếc nệm mềm mại, hai màu trắng đen càng tôn lên vẻ quý phái phần nào.

Đúng là gu của những kẻ có tiền, có quyền lại bá đạo không chịu thua trước ai.

Nhìn người con gái trước mặt, anh bất giác có một cảm xúc khó tả mà từ trước tới nay chưa từng có. Đôi mắt Vương Mặc Bắc dần tối sầm lại, giọng khản đặc anh lay nhẹ người cô rồi lên tiếng "Lạc Hương Mẫn, tửu lượng của cô có thấp quá không? Còn không tỉnh là tôi ăn cô bây giờ."

Ăn? Ăn gì, nghe thấy ăn mà Lạc Hương Mẫn sáng hết cả mắt. Bụng cô lại bỗng dưng réo lên, khiến cho Vương Mặc Bắc bất lực không thôi.

"Tôi muốn ăn cơm cuộn...coca...còn có..." Lạc Hương Mẫn vừa nói vừa khựng nửa người của mình dậy. Đôi mắt hờ hững cứ thế mà ấp a ấp úng nhìn người đàn ông mà cứ xem như phục vụ rồi gọi món.

"Hừ, cô..." Chưa kịp nói anh đã bị cô kéo lấy cổ áo mà trao nụ hôn. Lần đầu tiên bị cưỡng hôn một cách như này đúng là có chút gì đó khiến anh càng thấy kích thích mà không kiềm chế được mình hơn.

Trong cơn men rượu thoang thoảng, Lạc Hương Mẫn gần như mất hết lí trí rồi. Cô mạnh bạo đẩy Vương Mặc Bắc lên giường rồi dần dà đặt mình lên người anh.

Hoàn cảnh này...thật là hết tả nổi. Ngay cả Vương Mặc Bắc còn ngỡ ngàng cơ mà.



"Anh...cũng đẹp trai đấy nhưng có vẻ không được như người đàn ông kia...hức..." Nâng chiếc cằm của Vương Mặc Bắc rồi nhìn ngắm kĩ một lượt, Lạc Hương Mẫn bất giác nói mấy câu trước khi nấc lên.

"Người đàn ông kia? Hắn là ai...?" Vương Mặc Bắc nhíu mày, khó chịu nhìn cô mà tìm câu trả lời.

Nhưng anh lại không nhận được bất kì lời phản hồi nào vì lúc này cô đang quay cuồng trong men rượu. Người đàn ông bắt đầu tối sầm mặt, cơ thể cũng nóng hơn khiến cái dục vọng cuộn trào lên đến nỗi khó có thể kiềm chế được.

Dáng người cô lúc ngồi chiếm chệ trên nửa dưới của anh trong rất đỗi gợi tình. Trong đầu của người đàn ông họ Vương này bây giờ chỉ đang nghĩ đến cái kẻ mà Lạc Hương Mẫn vừa nhắc đến nên làm gì có tâm trạng nào mà nhẹ nhàng.

"Ư...ưm..." Tiếng rên rỉ phát ra từ khuôn miệng của Lạc Hương Mẫn khi cô bị anh cưỡng hôn một cách mạnh bạo.

Đôi bàn tay bắt đầu di chuyển qua vòng eo thon gọn rồi siết chặt lấy vùng da nơi đó khiến người con gái kêu lên "A...đau."

Lúc này anh mới bất giác nhận ra bản thân mình đã làm cô đau nên nhanh chóng buông lỏng cô ra. Anh nhìn xuống cái nơi đỏ ửng mà mình vừa gây ra thì có chút đau lòng nhìn Lạc Hương Mẫn mà chậm chạp buông lời "Xin lỗi."

Xin lỗi? Nghe thấy hai từ này mà Lạc Hương Mẫn bỗng tỉnh táo hẳn. Cô bất giác sợ rồi, không ngờ được là sống đến tận ngần này tuổi mà còn nghe được câu xin lỗi từ Vương Mặc Bắc cơ đấy.

"Anh...anh nghiêm túc à?" Lạc Hương Mẫn nói.

"Tôi thua cái tên đàn ông kia như thế nào?" Trong khi Lạc Hương Mẫn còn đang ngơ ngẩn thì Vương Mặc Bắc lại trực tiếp lia sang vẫn đề khác mà hỏi.

"Người nào?" Lạc Hương Mẫn khó hiểu, từ trước tới nay cô đã từng thích hay có tình cảm với bất kì người đàn ông nào ngoài anh đâu. Tự dung hỏi cô cái này thì cô cũng chịu rồi.

Vương Mặc Bắc khó nhằn, anh không nói nữa mà trực tiếp cúi đầu hôn lên cổ cô. Bàn tay anh vòng qua eo cô nhưng lần này là ôm chứ không phải siết chặt theo cảm giác như lần trước.

Với giọng khản đặc lại, người đàn ông này bắt đầu như trẻ con mà nói "Từ nay cô không được có người đàn ông nào ngoài tôi, hiểu chưa?"

"..."



Thấy cô không nói, anh liền đáp trả bằng mấy nụ hôn nơi đầu lưỡi của cô, anh mạnh bạo xé toạc đi những mảnh vải che thân trên người của cô gái rồi lại quay qua cởi hết quần áo của mình mà vứt qua một bên.

Hai thân thể trần truồng, bốn mắt nhìn nhau với một cảm xúc rất khó tả nhưng lại có phần giông nhau.

"Lạc Hương Mẫn, em đã hiểu lời tôi vừa nói chưa?" Nhìn cô một lúc rồi Vương Mặc Bắc mới lên tiếng.

"Ừm...ư...a..." Cô vừa gật đầu xong thì anh đã hôn lên nơi chiếc xương quai xanh lộ rõ rồi cắn nhẹ một cái.

Bàn tay hư hỏng bắt đầu rình mò, tìm đến nơi ẩm ướt mà bí ẩn bên dưới thân thể người con gái. Anh đặt cô lên người mình, khiến cô không kiềm được sự ngại ngùng mà đỏ hết cả khuôn mặt trắng nõn.

"Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Vương Mặc Bắc hỏi ý kiến cô.

"Anh...đừng làm được không?" Lạc Hương Mẫn ngây thơ van xin trước, mặc dù cô biết rằng anh sẽ không thể nào mà dừng lại được nhưng cô vẫn cố hết sức nài nỉ.

Quả là cô đoán không sai, cô vừa nói xong anh đã dùng ánh mắt kiên định nhìn cô rồi. Chỉ là lần này cô chắc chắn anh sẽ không làm cô đau mà thôi.

"A...ư...a...m."

Cái thứ kia nóng ran cứ thế mà đẩy vào đẩy ra trong cái nơi ẩm ướt một nhịp nhẹ nhàng. Rồi anh trực tiếp đâm thẳng vào sâu bên trong nơi tử cung rồi mạnh bạo phóng hết tất thảy những chất dịch chứa đầy dục vọng của mình.

"Đau...huhu..." Lạc Hương Mẫn không kiềm được nước mắt nữa. Hai bờ mi của cô đã dần đẫm những giọt lệ bởi lần này phía bên trong nơi tử cung của cô như bị hàng ngàn con kiến cắn rách vậy.

Đau đến độ cô không thể tưởng tượng nổi. Vương Mặc Bắc thấy thế thì cũng đành vuốt lên lưng cô an ủi, chứ anh cũng không thể vội rút cái ấy của mình ra ngay bây giờ được.

Một màn ướt át đến vậy, tưởng chừng sẽ dừng lại sau khi Vương Mặc Bắc rút cái thứ to lớn đầy xúc cảm kia ra. Nhưng liền ngay sau đó ai cũng sẽ bị vả mặt khi hai con người này còn chơi lớn thêm mấy ván sau nữa cho đến tận trời tờ mờ.