Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 11: CHIỀU THEO Ý CÔ HẾT




Từ sáng tới tối ngoài giờ ngủ, ăn uống và giúp quản gia Hàn Phong xử lý mấy việc vặt thì hầu hết Mạc Uyển Kinh đều dành thời gian cho vườn hoa phía trước biệt thự.

Chiều đến, có một chiếc xe đang dần hướng lái đến nơi đây. Đương nhiên Mạc Uyển Kinh cũng chẳng đoái hoài gì vì nếu là Hách Liên Tử Mục về thì anh ta và cô cũng không có gì để nói cả.

Nhưng đây lại không phải là người đàn ông kia, từ trên xe bước xuống là một người khác. Hàn Phong liền đi ra hỏi "Nhị thiếu, cậu chủ đang ở công ty. Cậu đến tim cậu ấy?"

"Đương nhiên là tôi không tìm chú nhỏ rồi, tôi đến tìm mự nhỏ. Mự ấy đâu?" Hách Liên Tuấn vừa cười vừa nói.

"Ờm...phu nhân ở đó." Hàn Phong vừa nói vừa chỉ về phía trước vườn hoa kia, ông không nói nữa mà đi vào trong. Dù sao Hách Liên Tuấn có làm gì thì ông cũng không quản được nên đành mặc kệ thôi.

Hách Liên Tuấn chạy lon ton đến phía vườn hoa, cậu ta cứ thế mà hù cô "Này, mự nhỏ."

"...A."

Mạc Uyển Kinh bị gọi mà chưa kịp tiếp ứng cô vừa tính đứng dậy thì vấp phải dây leo rồi ngã về phía mấy cây hoa hồng. Mấy chiếc gai nhọn cứ thế đâm vào da nơi da thịt mềm mỏng đã đành còn cứa mấy đường lên cánh tay người con gái.

Hách Liên Tuấn thấy thế thì vội vàng lão vào vườn hoa đỡ cô dậy mà gấp gáp xin lỗi, cậu ta nào thể ngờ cô lại bị giật mình thái quá như vậy cơ chứ!

"Hàn Phong, mau lấy băng gạc." Hách Liên Tuấn gọi lớn.

"Buông ra. Cậu là ai?" Mạc Uyển Kinh đẩy Hách Liên Tuấn ra rồi đặt câu hỏi. Cô bực lắm rồi đấy, tự dưng không đâu xuất hiện một tên lắm chiêu, lắm trò như này rõ là khó chịu.

Bị phũ như vậy, người cháu kia thấy có chút buồn bã nhưng đâu thể trách cô được vì chính cậu mới là người gây sự trước làm mất điểm trong mắt chính mự nhỏ của mình.

"Phu nhân, cô không sao chứ? Làm sao thế này?" Hàn Phong hớt hải lo lắng.



"Không sao đâu ạ, cháu chỉ vì bất cẩn mà bị ngã thôi." Mạc Uyển Kinh đáp lời.

Cảm thấy tội lỗi Hách Liên Tuấn liền khuyên nhủ cô vào trong biệt thự rồi chạy vặt cho cô để bù đắp.

………

"Thiếu gia, lão gia gọi bảo người tối nay về nhà ăn bữa cơm." Viêm Đình vừa cup máy thì đã truyền đạt ý từ phía nhà chính cho Vương Mặc Bắc.

Nhưng anh ta không thèm đoái hoài, tay vẫn cầm điếu thuốc, nơi khóe miệng từ từ phả ra một làn khói trắng mờ mịt. Nghe đến đó, anh cũng đã đoán ra bữa cơm tối nay lại là mấy cái vụ xem mắt tại nhà.

Anh đã chẳng thèm để ý đến mấy cô tiểu thư kia mà tại sao bố mẹ anh cứ bắt ép anh vậy chứ! Nghĩ đến đây mà bực, bỗng anh lại nhớ đến cái dư vị chả cô nhóc đó.

"Sai người đi lấy chiếc Bugatti xám cho tôi." Vương Mặc Bắc buông lời.

"Cậu muốn ra ngoài?" Viêm Đình hỏi.

"Không lẽ ông muốn quản tôi." Quay ngoắt ánh nhìn sắc bén về hướng người quản gia, điếu thuốc trên tay cũng bị anh nhấn mạnh vào chiếc khay mà dập tắt dần khi làn khói cuối cùng tan biến mất trong không khí.

"Không...tôi đi ngay." Sợ hãi mà nhanh chóng rời đi, Viêm Đình giờ mới nhận ra đã lâu ông không thấy anh tức giận đến như này.

Chờ cho chiếc xe dần rời xa khỏi tầm nhìn Viêm Đình mới dám thở mạnh.

Vương Mặc Bắc cứ lái xe mãi như thế mà chính bản thân anh cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu. Bỗng dưng anh thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía đối diện đường. Lái chiếc xe đến trước mặt cô rồi mở cửa đi xuống, một bộ đồ thể thao bình thường lúc mặc trên người anh vẫn tỏa ra sức hút.

Lạc Hương Mẫn bị chắn đường thì bực dọc tính quay người xử trí cho cái tên kia một trận nhừ đòn mà không ngờ được người đó lại là Vương Mặc Bắc.



"Anh...anh muốn làm gì? Này, buông tôi ra coi." Lạc Hương Mẫn chưa kịp phản ứng đã bị anh mở cửa xe đẩy vào trong.

"Ngồi yên đi." Vương Mặc Bắc nói rồi lái xe đến một chỗ vắng người, trời lúc này đã chập tối. Ánh sáng mờ ảo của đèn đường khiến người đàn ông nổi lên thú tính.

Anh cứ thế mà kéo cô về phía mình rồi chiếm trọn bờ môi căng mọng của nàng một cách mãnh liệt. Anh gấp rút đá lưỡi khiến Lạc Hương Mẫn không kịp bắt nhịp mà dần thiếu khí rồi trở nên khó hô hấp.

Cô đẩy anh ra một cách dứt khoát, mặt mày ửng đỏ cô tức giận mà quát thẳng mặt tên kia "Anh đúng là vô liêm sỉ...ưm..."

Cô vừa nói chưa dứt câu anh đã gục đầu xuống bờ vai cô rồi tranh thủ đánh dấu lên chiếc quai xanh thon gọn.

"Để tôi dựa một lát." Vương Mặc Bắc ủ rủ gối đầu lên vai người con gái trước mặt mà không chút cảnh giác.

Nghe thấy trong giọng nói của người đàn ông có chút mệt mỏi pha lẫn sự lo âu nên Lạc Hương Mẫn cũng không đẩy anh ra nữa. Đành ngồi yên một lúc cho anh dựa.

Sau rồi cô cũng thiếp đi lúc nào không hay, năm phút rồi lại mười phút trôi qua. Vương Mặc Bắc đã tĩnh nhưng cô lại thoải mái, bình thản mà ngủ như thế không khỏi khiến anh nhếch môi cảm thán "Đúng là hồ ly nhỏ tinh ranh mà."

Anh vừa rút điếu thuốc từ hốc xe ra đặt lên miệng tính châm lửa hút thì tiếng động của chiếc bật lửa đã làm cô nheo mắt thức giấc.

Đập ngay vào mắt là hình ảnh người đàn ông kia đang cắm điếu thuốc trên miệng Lạc Hương Mẫn liền bực dọc mà rút cái thứ độc hại đó qua cửa xe.

Bĩu môi rồi buông lời "Anh hãy bỏ thuốc đi, thứ này không tốt cho sức khỏe đâu. Lúc nãy trước lúc anh cưỡng hôn tôi anh cũng hút thuốc đúng không?"

'Cô nàng này nhạy bén đấy, thú vị.' Vương Mặc Bắc cảm thán rồi mò mẫm lấy cả gói thuốc lẫn chiếc bật lửa vứt vào thùng rác phía bên ngoài.

"Ừm, theo ý cô hết đấy!" Cười nhếch rồi anh lại lái xe đưa cô về nhà, cả đoạn đường hai con người trong xe chẳng biết bắt chuyện với đối phương như nào nên đều trở im lặng mà khiến không khí nhột ngạt hẳn.