Tối hôm đó.
Tự dưng bên cạnh Mạc Uyển Kinh xuất hiện thêm một vệ sĩ nữ là Tào Anh cũng đã khiến Thưởng Hạ để ý nhưng hắn ta lại nhanh chóng bỏ qua vì nghĩ cô chỉ một người phụ nữ tầm thường vào cung làm người hầu thân cận thôi.
Sau khi dùng xong bữa tối, kế hoạch cũng sắp xếp xong xuôi bây giờ chỉ chờ cắn lớn cắn câu là hạ cần tóm gọn một mẻ. Thưởng Hạ dự tính sẽ tự mình ra tay nên hắn chuẩn bị kĩ càng lắm nhưng điều bất ngờ còn ở phía sau nên cứ từ từ mà hưởng.
Đế Diêu Mộc Long giả bộ về phòng nhưng lại đi cửa sau qua phòng Mạc Uyển Kinh, Tào Anh cũng được giao nhiệm vụ bảo vệ Đế Diêu Hàn và Hồng Tuyết Như an toàn. Với thân thủ một địch mười này thì quả thực cũng có chút tài cán.
Nửa đêm là lúc ánh trăng treo cao nhất ở đỉnh tháp, giờ này cũng là lúc Thưởng Hạ ra tay, hắn cho vệ quân mai phục ở mọi nơi, lẻn vào phòng của Đế Diêu Mộc Long một cách dễ dàng hắn đã có chút nghi ngờ.
Nhưng khi nhìn thấy tấm chăn phòng lên trên giường hắn như được an ủi mà dò tìm kim bài tối cao khắp mọi nơi có khả năng nhưng không thấy. Bỗng dưng hắn lại nhìn sang chiếc giường kia mà chậm chạp đi đến, tính một kiếm xử gọn Đế Diêu Mộc Long.
Phụp!
‘Không đúng, âm thanh này…bị lừa rồi’ Thưởng Hạ vừa nghe thấy tiếng động có chút lạ thì liền biết mình trúng kế, hắn giật chăn ra thì chỉ thấy toàn bông chứ không có người nào. Tính chuồn nhưng Trương Quốc và Giác Dương đã một mẻ tóm gọn “pằng” một âm thanh vang lên, Hách Liên Tử Mục liền cho người bắt hết những kẻ được Thưởng Hạ sắp xếp phía mình.
Khiêm Lăng Hoành và Tần Sang Bình cũng nhanh gọn sai người hành động nhanh chóng. Phút chốc thôi cả cung điện lại sáng đèn, tên Thưởng Hạ đó cũng bị bắt lại, ở chân là hai viên đạn cắm sâu, hai cánh tay cũng bị Giác Dương bẻ gãy.
Nghĩ thôi mà đã thấy đau, Đế Diêu Hàn từ từ đi đến sảnh chính ánh nhìn khó tả này cùng cơn tức phẫn nộ trong người cứ thế tuồn hết lên người Thưởng Hạ. Ông đá mạnh hắn một cái khiến hắn bổ ngã ra, rên lên đau điếng “Aaaa…”
“Ngươi cũng biết đau? Thế tại sao khi ra tay với chính người đã cưu mang ngươi thì ngươi không thấy áy náy hay đau điếng một chút nào?” Đế Diêu Hàn chất vấn.
Hồng Tuyết Như giữ ông lại, vua của một nước nên biết kiềm chế một chút thôi. Ở đây còn rất nhiều người, không thể cứ thế mà xử lý.
Đế Diêu Mộc Long lấy kim bài trên người đưa đến trước mặt Thưởng Hạ buông lời “Ngươi đanh tìm cái này sao, thật đáng tiếc bây giờ có lấy thì cũng không dùng được chi bằng nhìn thế thôi cho thèm thuồng.”
“Anh…” Mạc Uyển Kinh lắc đầu, đã giờ nào rồi mà Đế Diêu Mộc Long còn chơi người ta một vố như thế chứ. Nhưng mà cũng may lúc nãy anh nhanh chân chuồn sang phòng cô không thì giờ lại biến thành thi thể lạnh ở trong phòng rồi.
Hách Liên Tử Mục gằn giọng, anh nặng bước đến gần Thưởng Hạ mà đay nghiến dẫm chân lên ngón tay của tên đàn ông đang la lết kia “Thứ rác rưởi này cũng xứng cầm kiếm? Đúng là làm ô uế đi giới võ học, một kẻ tầm thường nhưng lại có suy nghĩ làm vua một nước sao? Dùng mạng người khác để đổi lại ngôi vị đó mày có thấy bất an không? Không chỉ Tể Chu mà mày còn từng giết rất nhiều mạng người nhỉ, thế còn nhớ Phó Thiết Thấu?”
“Phó…Phó Thiết Thấu…mày là gì của hắn?” Thưởng Hạ lắp bắp khi nghe Hách Liên Tử Mục nhắc đến một người mà đêm nào hắn cũng nằm mơ cũng thấy cả vũng máu ập đầu, mồ hôi hột chảy xuống cùng nỗi đau truyền đến từ ngón tay khiến hắn không kiềm lại được sự sợ hãi.
Khiêm Lăng Hoành nhếch môi, cười lạnh ánh mắt như thể sắp giết người đến nơi đặt lên người tên thống lĩnh vệ quân kia “Mày có xứng đáng được biết không, tên súc sinh.” Anh rút cây súng từ trong túi áo ra chỉa thẳng vào người của Thưởng Hạ mà hét lên, Tạ Hiện thấy anh bốc đồng quá nên liền cản lại.
Mạc Uyển Kinh hơi sợ máu me, lại thêm cô đang mang thai nên rất kiêng kị việc phải nhìn thấy cái chết. Hồng Tuyết Như thấy thế thì vội đưa cô về phòng cùng Tào Anh và Tử Thích đi sau bảo vệ.
Về phòng, Mạc Uyển Kinh liền lộ ra vẻ sợ hãi cô liền nghĩ đến việc bàn tay của Hách Liên Tử Mục cũng đã nhiều lần dính máu mà không khỏi suy tư. Tào Anh tinh mắt để ý thấy gần đây phu nhân không mấy khi mặc đồ bóp, phần bụng có chút nhô lên khác hẳn người thường lại thêm cái biểu cảm sợ hãi lúc nãy nữa thì cô chỉ biết phán đoán rằng “Cô đang mang thai sao?”
Hồng Tuyết Như và Mạc Uyển Kinh ngơ ngác khi nghe thấy bí mật này bị lộ nhưng cũng không sao nữa vì trước sau gì chuyện này cũng bị người khác phát hiện ra sớm thôi vì tính đến nay cái thai cũng gần hai tháng rồi.
“Ừ, phiền cô đừng lo nói chuyện này với bất kì ai trong số bọn họ cả.” Đề nghị này vừa hay cũng nằm trong khả năng của Tào Anh tuy nhiên tại sao Mạc Uyển Kinh lại không muốn để cho Hách Liên Tử Mục biết thì có lẽ cô cũng đoán được phần nào nên đồng ý ngay.