23.
Nhiếp chính vương không biết có bệnh gì thầm kín hay không, từ lúc ngồi xuống uống trà đến khi uống xong, cả khuôn mặt hắn đều đỏ đỏ hồng hồng, không dám nhìn vào mặt ta.
Ta lo lắng cho tiến độ bên kia của Thuần phi, nên khó chịu đến mức không thể ngồi yên được.
Sau khi tính toán, chắc bọn họ cũng đã đến chỗ của sơn tặc rồi.
Dựa theo kế hoạch bất công của hoàng đế, sau khi bị sơn tặc bắt, nàng sẽ bị tra tấn trong hai ngày, và sau đó hắn sẽ xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Hai ngày nay, ta nên làm thế nào để có thể ngăn Nhiếp chính vương muốn đến chỗ tiểu Cố đây?
Ta đang tập trung vắt óc suy nghĩ ở bên này, trong khi Nhiếp chính vương ở bên kia đã uống xong ấm trà thứ ba.
"Vương gia, ngài có phải bị cảm nắng rồi không?"
“Không có”. Nhiếp chính vương mắt phượng khẽ động, lại nhìn đi nơi khác.
Thật có lỗi, ta lại vừa để ngươi nhìn thấy nụ cười tuyệt thế vô song của mỹ nữ ta đây nữa rồi.
Thấy hắn đang cầm tách trà với đôi mắt hơi cụp xuống, ta thầm than một tiếng.
Người ta đồn rằng Nhiếp chính vương là do một tội phi sinh ra, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có một ngày được sống hạnh phúc, ta còn tưởng đó là tin đồn nhảm. Dù sao hắn cũng là một vương gia, dù cuộc sống có tồi tệ đến đâu thì quyền lực vẫn trên vạn người dưới một người.
Bây giờ xem ra, một ấm trà từ một trà quán bình thường cũng khiến hắn cảm thấy như trân bảo, uống liền ba ấm.
Nhiếp chính vương, hắn... thực sự rất nghèo sao.
Ta bắt chuyện với hắn bằng một bàn trà nước và món điểm tâm, đem một đĩa bánh ngọt trong đêm thất tịch đẩy đến trước mặt hắn:
"Vương gia, ngài ăn thử cái này đi, mùi vị rất ngon đó".
Mặt hắn ửng đỏ: "Tại sao ngươi... muốn mời bổn vương ăn bánh ngọt đêm thất tịch chứ?".
Chẳng lẽ là giá cả quá cao nên hắn không dám nhận sao.
Ta an ủi hắn: "Đương nhiên là bởi vì ta quan tâm đến ngài rồi".
Lí trí bị cảm xúc chi phối nên dễ làm con người ta tiếp nhận hơn.
Ai dè sau khi hắn nghe xong, nghĩ là ta đang nói dối trắng trợn để chiếu cố cái túi tiền của hắn, mặt hắn trong thoáng chốc lại càng đỏ hơn.
Chao ôi, thật là... bần cùng lại làm cho người ta đánh mất tự tin đến thế sao!
Ta nhìn hắn ăn từng miếng một, toàn bộ đĩa bánh ngọt thất tịch bị hắn ăn sạch sẽ không chừa một cái gì cho ta cả, nhịn không được hỏi:
"Vương gia, ngài muốn ăn thêm chứ?".
Nhớ lại ngày hôm qua, hắn vì Thuần phi mà vung tiền như nước, bao toàn bộ cả một cái khách điếm.
Chắc không phải vì chuyện như này mà không có tiền ăn cơm, rồi đói bụng cả buổi sáng đâu nhỉ?
Hắn bắt gặp ánh mắt quan tâm của ta, mất tự nhiên mà dời mắt đi: "Hử, ta no rồi".
Chắc là sợ ta tiêu phí nên cố ý nói dối sao.
Ta đếm số tiền hoàng đế ban cho, ngoài hai trăm lượng vừa đưa cho Thuần phi phòng thân, còn lại hai trăm năm mươi lượng.
Sau khi trừ năm mươi lượng ta giữ để chạy về nhà, vẫn còn hai trăm lượng để tiêu.
Mà muốn chặn Nhiếp chính vương lại thì ít nhất cũng phải là hai ngày.
Ta nghiến răng, liếc xéo Nhiếp chính vương, ném ra một điều kiện cực kỳ hấp dẫn:
"Vương gia, thời gian còn sớm, ngài có muốn mua chút gì đó cho người trong lòng không?".
24.
Ta thấy Nhiếp chính vương trông keo kiệt như vậy, đoán chừng hắn cũng không nguyện ý bỏ tiền để theo đuổi tiểu Cố.
Đoán chừng lý do này nhất định sẽ khiến hắn nghỉ chân hai ngày.
Ta dẫn dắt từng bước: “Nếu ngài thích ai đó thì không thể chỉ nói ngoài miệng mà phải thường xuyên chuẩn bị những điều bất ngờ cho người đó”.
“Vậy… đã có ai chuẩn bị kinh hỉ (bất ngờ) cho ngươi chưa?”, hắn hỏi ta với ánh mắt bối rối.
Không biết vì sao, tên thần kinh kia thoáng hiện lên trong tâm trí ta.
Mợ nó, sống non nửa đời người, chỉ có một người làm cho ta kinh hải thôi, chứ kinh hỉ cái gì, mợ nó nửa đêm tự nhiên xong vào bắt ta hợp tác với hắn đi giế.t người.
Ta lắc đầu, nhắc nhở hắn: "Chưa từng, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là..., ngài ngẫm lại kỹ xem, người trong lòng của ngài thích gì? Có lẽ chúng ta có thể dùng hai ngày này mua sắm một chút".
Những thứ mà tiểu Cố thích không gì khác hơn là bút mực giấy nghiên, hoặc có lẽ là thuốc điều trị bệnh nấm lưng rồi.
Vừa hay là ta có biết một vị danh y ở kinh thành chuyên trị bệnh này.
Chỉ cần Nhiếp chính vương lên tiếng, ta sẽ tiến cử vị này cho hắn.
Ta tràn đầy tự tin đi theo Nhiếp chính vương dạo khắp các con đường, không ngờ hắn dẫn ta đi cả một đoạn đường toàn là những nhà bán y phục, trang sức dành cho nữ tử, sau đó hắn dừng lại trước một cửa hàng y phục nữ tử đứng đầu ở kinh thành.
Ta:???
Ta: "Vương gia, ngài đây là...?".
Nhiếp chính vương hơi khựng lại, nghiêng mặt sang một bên, nói:
"Ta... ta cũng không biết... người kia thích gì, ta chỉ nghe nói rằng... hình như tất cả bọn họ đều thích những trang sức, y phục đẹp mắt này".
"Ngươi xem, những bộ y phục này... có thể khiến ngươi chú ý không?".
Ta chớt lặng người.
25.
Không ngờ tới, tiểu Cố lại là một kẻ biến thái như vậy.
Tâm tình ta nặng nề mà giúp Nhiếp chính vương chọn quần áo rồi lại chọn trâm cài.
Trong lúc chưởng quầy giúp hắn gói đồ lại, hai gò má hắn lại đỏ đỏ hồng hồng, ta nhịn không được, mở miệng nhắc nhở:
"... Vương gia, cái này... trên người ta hình như không đủ ngân lượng... ".
Nhiếp chính vương ngơ ngác nhìn ta, nói: "Không sao đâu, bổn vương có ngân phiếu".
Quả nhiên, vì yêu mà mê muội, ngay cả một người keo kiệt như hắn cũng có thể biến thành người rộng lượng.
Có lẽ là do ta ngộ ra, sau khi bảo chưởng quầy giao đồ vừa mua đến tận cửa, Nhiếp chính vương dẫn ta đến tiệm kim hoàn mua rất nhiều trang sức lấp lánh, rồi đến tiệm bánh đặt mua toàn bộ các loại bánh ngọt có hương vị khác nhau, và thậm chí còn mua cả đống thoại bản.
Nhìn thấy Nhiếp chính vương tằng tiện đến mức không dám ăn bữa sáng lại tiêu rất nhiều tiền cho tiểu Cố, lòng ta dịu đi không ít, ta vỗ vai hắn, nói:
"Ngài đã vất vả rồi, từ nay về sau người đó nhất định sẽ càng ái mộ ngài nhiều hơn, muốn ngừng cũng không ngừng được".
Tiểu Cố à, tiểu Cố ơi.
Ta không biết vì sao Nhiếp chính vương lại kháng chỉ không cưới, nhìn thấy vị hôn thê của mình chạy trốn cũng không cản lại.
Hóa ra là bị ngươi tính toán trước rồi.
Nhiếp chính vương nghe vậy mặt càng đỏ hơn, vốn đã đủ đỏ rồi, hiện tại đỏ càng thêm đỏ, hắn ho nhẹ một tiếng, rũ mi, dời ánh mắt nhìn ta nói: "Nhưng ta cảm thấy những thứ này còn chưa đủ".
Không đủ sao?
Ta cố thuyết phục: “Đã như vậy thì ngài thử nghĩ kĩ lại xem, còn thứ gì khác mà người đó rất thích nhưng chưa có được”.
Ngay khi ngươi mở miệng, ta sẽ ngay tức khắc đem cách thức liên lạc của vị danh y đó nói cho ngươi biết.
Chỉ cần đi đến nơi đó, chúng ta có thể trì hoãn thêm một ngày nữa.
Ai ngờ, Nhiếp chính vương nhíu mày suy tư cả nửa ngày, liền giật mình, không được tự nhiên mà nhìn về phương xa:
"Người đó... người đó... ".
"... thích... thích ta".
Tiểu Cố có thẳng thừng như vậy sao?
Ta giả vờ mừng rỡ: “Ồ, thật không, vậy thì tốt quá rồi”.
"... Vậy còn chờ gì nữa chứ, trực tiếp thành thân sao đó mau chóng động phòng thôi!”.
Nhiếp chính vương thoáng chốc bị kinh hãi, nhìn ta lắp bắp:
"Việc này... có phải là quá nhanh không, ta... ".
"Không nhanh, không nhanh".
Ta nghiêm túc vỗ vai hắn: “Đừng sợ, ta biết ngài để ý cái gì”.
"Ngài... lo lắng ánh mắt thế nhân (người đời)".
Ta chắp tay đứng sau lưng: "Tuy rằng ngài và... có chút chấn động. Nhưng ngài phải biết rằng nhân sinh khổ đoản (đời người ngắn ngủi), cũng chỉ có mấy chục năm, cho nên ngài hãy làm những gì mình thích".
Dù sao sớm hay muộn ngài cũng sẽ động phòng với người trong lòng mình thôi, nên bây giờ cứ nhanh chóng tiến hành trước, điều ngài mong đợi sẽ sớm tới thôi.
Nhiếp chính vương nghiêm túc nhìn ta rồi thẫn thờ hồi lâu, có lẽ đã bị sự chân thành của ta thuyết phục. Thật lâu sau, hắn chậm rãi nở một nụ cười:
"Tô Tần, ngươi nói đúng".
26.
Nói đúng?
Cười chớt mất, ta nói câu nào cũng luôn luôn đúng nhé.
Sau khi tiễn Nhiếp chính vương đi, gián điệp được hoàng đế phái đến rốt cuộc cũng khoan thai xuất hiện. Nói với ta mọi thứ đã thay đổi.
Quả nhiên, Thuần phi và tiểu Cố đến nơi có sơn tặc, sau đó hai người bị bắt lại, không rõ sống ch.ết như nào.
Nhưng điều không ngờ tới là sơn tặc này con mợ nó là sơn tặc thật.
Đó không phải là một đám diễn trò do hoàng đế gửi đi.
Gián điệp vẻ mặt lo lắng: "Tô quý phi, người nhanh một chút ạ!".
"Nếu là muộn một chút, khó có thể giữ được tính mạng của Thuần phi nương nương!".
Ta vội vàng rời đi, không kịp báo lại cho Nhiếp chính vương, liền trực tiếp viết một phong thư, nói với hắn rằng người hắn yêu bị sơn tặc bắt đi, hiện tại ở nơi..., xin hắn nhanh chóng cứu giúp, sau đó ta cùng tên gián điệp đi đến núi Lục Thành.
Kết quả không ngờ tới là, vừa mới đến núi Lục Thành, ngay cả gián điệp ta mang theo cũng bị bọn chúng một lưới bắt trọn.
Sơn tặc vẻ mặt dữ tợn cười nói: "Tô quý phi, nghe nói hoàng đế vì vị phi tử yêu quý nhất của mình mà đặc biệt an bài việc lần này để làm anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ".
"Ta ở chỗ này đợi đã nhiều ngày, rốt cuộc cũng trông được ngươi tới".
27.
Từ miệng sơn tặc, cuối cùng ta đã biết được toàn bộ chân tướng.
Thì ra vị sơn đại vương này chính là hoàng tử nước láng giềng, thèm muốn Đại Thừa đã lâu, chẳng qua là bị hoàng đế lừa gạt, nên mai phục ở đây, tính toán khi hoàng đế vừa hành động thì lập tức hạ thủ.
“Ta đã đoạt được nữ nhân hoàng đế yêu nhất!”. Hắn điên cuồng cười to: “Bây giờ hắn không tới cũng buộc phải tới!”.
Ta thử thăm dò hắn: “Ngươi biết người bệ hạ yêu nhất là ai sao?”.
Ánh mắt hắn do dự đảo qua đảo lại giữa Thuần phi và ta, sau đó quả quyết mà chỉ vào ta: “Chính là ngươi!”.
Mặt ta đỏ lên, buột miệng thốt ra: “Không phải…”.
Lại nghe thấy tiếng cười điên cuồng của hắn: "Từ xưa đến nay, hôn quân đều yêu gian phi! Vừa nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của ngươi, ta đã xác định được người đó nhất định là ngươi!".
Đa tạ ngươi, bệ hạ.
Mau tống cổ tên ngốc này xuống địa ngục đi.
Tên cướp rất thẳng thắn, bàn tay to của hắn lập tức vung lên hạ lệnh trói ta cùng Thuần phi và tiểu Cố vào cùng một chỗ.
Hắn còn uy hiếp chúng ta, hắn quát có lời gì thì nói ngay lập tức, nếu để đến lúc hoàng đế tới cứu, thì chúng ta sẽ không có cơ hội nói nữa.
Thuần phi lệ nóng đầy mặt: "Tần nhi, ta biết muội vì để cứu ta mới trở về, từ nay về sau, chúng ta chính là tỷ muội ruột thịt!".
Không muốn đâu.
Tốt hơn là chúng ta không cần có bất kỳ mối quan hệ nào cả.
Ta an ủi Thuần phi đang lê hoa đái vũ: “Không sao, tỷ phải biết rằng sơn trùng thủy phục nghi vô lộ (núi cùng, nước tận, tưởng là không còn đường đi) và có lẽ lúc này tỷ cảm thấy mình đã chạm đến đáy vực nhân sinh, nhưng, có thể giây tiếp theo, bạch mã vương tử (người yêu lí tưởng) của tỷ sẽ xuất hiện và cứu tỷ khỏi dầu sôi lửa bỏng". Đừng khóc, vị hoàng đế điên rồ của tỷ rất nhanh sẽ mặc một thân bạch y giẫm lên những bông hoa đào mà cứu tỷ ra khỏi nơi đáng sợ này.
Tiểu Cố muốn khóc lại không có nước mắt: "Còn thiếu gia ta thì sao? Ta chỉ phụng lệnh đưa người lên đường, ta có trêu chọc những người này đâu chứ?".
Ta cũng an ủi hắn: “Không sao đâu, người trong lòng ngươi cũng rất nhanh sẽ đến cứu ngươi thôi”. Còn có thể mang cho ngươi một bộ y phục nữ tử mới tinh vừa mua nữa đó nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Cố đỏ lên, lắp bắp nói: "Người đó... người đó biết sao?".
Ta gật gật đầu.
Bây giờ chắc hẳn Nhiếp chính vương đã nhận được bức thư của ta.
Chao ôi, sớm biết như vậy thì ta đã đi trễ hơn rồi, tội gì phải đi một mình?
Tiểu Cố rất phấn khích, cầm lấy tay ta hỏi đông hỏi tây, ta ân cần nói với hắn, người trong lòng hắn đã mua cho hắn quần áo (váy), còn có vật phẩm trang sức (trâm cài) và chuẩn bị thứ hắn yêu thích nhất (phòng tân hôn), rất nhanh sẽ đưa hắn ra ngoài. (Nhân tiện đưa ngươi đi chữa bệnh nấm lưng nữa).
Nước mắt của tiểu Cố trào ra: "Ta không ngờ rằng sau khi theo đuổi người đó lâu như vậy, cuối cùng ta cũng đã chờ được mây tan thấy trăng sáng rồi (*)".
(*): thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: sự kiên trì, vĩnh viễn không buông bỏ, nếu luôn lạc quan và cố gắng thì chắc chắn ta sẽ được đền đáp.
Thuần phi bật khóc: "Cố công tử thật là một nam nhân có khí chất, đối mặt với nguy hiểm vẫn hết lòng quan tâm đến người mình yêu, thật đáng ngưỡng mộ".
Sơn đại vương cũng gật đầu nói: "Không tồi, tiểu bạch kiểm này quả nhiên mợ nó là yêu đương mù quáng, sắp chớt tới nơi rồi còn nói chuyện nữ nhân".
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận ầm ĩ.
Sơn đại vương nhíu chặt mày, cả giận nói: "Tiếng động gì?".
“Bẩm, bẩm đại vương, có một nam tử tuấn dật mặc một thân hôn phục đứng ở cổng”. Tên cướp nói: “Còn có một tên ngốc mặc một thân bạch y nữa”.
28.
Sơn đại vương cao hứng, lập tức hạ lệnh mang ta, Thuần phi cùng tiểu Cố đi thương lượng.
Vừa tới cửa liền nhìn thấy, quả nhiên là Nhiếp chính vương một thân hồng y đang đứng ở cổng, thân hình cao lớn, ngọc thụ lâm phong. Chỉ là sắc mặt của hắn không được tốt lắm.
Về phần tên ngốc mặc bạch y đứng bên cạnh hắn, thật sự là hoàng đế.
Tiểu Cố há hốc miệng hỏi ta: "Tại sao vương gia lại mặc thành như vậy chứ, để làm cái gì?".
Tất nhiên là tới lấy ngươi rồi đó, đứa nhỏ ngốc này.
Hoàng đế quát: "Phản tặc bên trong! Mau bỏ vũ khí thả Thuần nhi ra ngoài, bằng không đừng trách đao kiếm của trăm vạn đại quân không có mắt!".
Sơn đại vương hừ một tiếng: "Câm miệng! Một tên lâu la (tay sai, người hầu) như ngươi cũng xứng cùng ta nói chuyện à!".
Chửi hay lắm, vị huynh đệ.
Sơn đại vương đối mắt với Nhiếp chính vương, khí thế tràn đầy, nói:
"Ngươi!".
"Cẩu hoàng đế chính là ngươi! Bên ngoài thì phong nhã, đạo mạo nhưng bên trong thì thấp kém, thối nát (*)!".
Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): mặt chó thân người/ thân chó mặt người, bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Ta buột miệng thốt ra: “Không phải ngài ấy!”. Đáng tiếc là bị tiếng gió át đi.
Nhiếp chính vương cầm kiếm trong tay, ánh mắt thâm trầm:
"Đại quân đã mai phục bên ngoài".
"Nếu bây giờ ngươi khoanh tay chịu trói, chúng ta còn có thể cân nhắc, lưu lại cái mạng này của ngươi".
Sơn đại vương cười ha hả: "Mẫu quốc của lão tử đã sớm không cần lão tử nữa! Trở về cũng là đường chớt mà thôi! Nếu ta bắt sống ngươi mang về mẫu quốc thì vinh hoa phú quý mới có thể có được!".
"Hơn nữa! Nữ nhân ngươi yêu đang ở trên tay lão tử! Lão tử đã sớm nghe ngóng qua! Ngươi sẵn sàng vì nữ nhân này mà từ bỏ cả thiên hạ! Ta không tin ngươi sẽ nhẫn tâm ra tay như vậy!".
Vị sơn đại vương này ngay cả hình dáng của hoàng đế như thế nào cũng không biết, vậy mà có thể dò la tin tức ư?
Hắn ta thản nhiên kéo ta qua, túm lấy ta và nhìn Nhiếp chính vương cười nhạo:
"Cẩu hoàng đế! Người nhìn xem!".
"Chính xác là nàng ta!".