Hắc Thánh Du Long tiếp :
- Tìm khắp nơi, chẳng thấy lệnh ái đâu cả, tại hạ trở lại cội cây, bất giác nhìn xuống mặt đất có phủ một lượt cát mỏng, trên mặt cát có hàng chữ: “Bé gái họ Phạm tạm thời bần ni thu nhận, mang về am nuôi dưỡng. Mười năm sau bần ni sẽ giúp nó hoàn thành tâm nguyện”.
Tiết phu nhân thở phào :
- A di đà Phật! Như vậy là con Châu Châu của già còn sống, nó được vị sư thái nào đó nuôi dưỡng! Nó không chết nơi tay yêu nữ!
Tiết thần y tuy đã nghi ngờ xong vẫn hỏi :
- Ai đã lưu lại dòng chữ đó?
Hắc Thánh Du Long cười lớn :
- Tiết huynh không đoán ra sao? Chính là Thiên Sơn thần ni đó! Chỉ có Thiên Sơn thần ni mới có Tuyết Sâm đơn, chỉ có thần ni mới đánh đuổi được yêu nữ mang lịnh ái đi!
Đột nhiên Phạm Thù khóc oà lên, nhào vào lòng Tiết phu nhân nức nở :
- Mẹ! Cha! Con đây! Con là Tiết Châu đây! Mười ba năm nay con nhờ sư phó hoạn dưỡng, mười ba năm nay con cam tội bất hiếu!
Tiết Thiếu Lăng giật mình, vợ chồng Tiết thần y giật mình, mọi người đều giật mình.
Một chàng trai anh tuấn lại nhận mình là gái, lại nhận mẹ, nhận cha.
Tiết phu nhân trố mắt kêu lên :
- Người... người không phải là Phạm thiếu hiệp? Ngươi là Tiết Châu? Trời! Có thể như thế chăng?
Phạm Thù càng khóc lớn :
- Con đây, con là Tiết Châu đâu mẹ! Lúc thần ni cho con hạ sơn, người có cho biết lai lịch của con, và trên thế gian này chỉ có Tang đại hiệp mới chứng minh được sự tình của con! Người còn dặn con, trước hết phải tìm gặp được Tang đại hiệp sau đó mới nghĩ đến việc gặp mẹ, gặp cha.
Hắc Thánh Du Long gật đầu :
- Thần ni cứ tưởng lệnh ái là giọt máu của nhà họ Phạm! Bây giờ Tiết huynh và lão tẩu đã biết sự thật rồi, chắc cũng không nỡ trách tại hạ nữa!
Thích chí quá đại hiệp bật cười ha hả.
Tiết phu nhân mắt đẫm lệ, nhưng miệng cười tươi, kéo Phạm Thù vào lòng, thốt :
- Con! Bao lâu nay mẹ khổ lòng biết bao! Mẹ cứ tưởng kiếp này chẳng bao giờ có lúc trùng phùng! Mẹ cao hứng vô cùng!
Tang đại hiệp cao giọng :
- Ngày nay gia đình Tiết huynh hiệp phố châu hoàn, Phạm Thiếu Hoa cũng minh bạch thân thế, thì những danh từ Phạm Thù và Thiếu Lăng nên vứt bỏ là hơn!
Phạm Thiếu Hoa nhìn sư phó với ánh mắt biết ơn gật đầu.
Hương Hương hân hoan ra mặt :
- Giờ thì nhị thơ rồi, chẳng phải nhị ca nữa!
Kỳ Liên nhị lão sau khi nghe Bang chủ Hắc Thánh Du Long tóm lược sự tình, cùng nhau bàn luận một hồi, đoạn lão nhân mặt tía gọi Phạm Thiếu Hoa :
- Lại đây tiểu tử!
Phạm Thiếu Hoa vội đưa tay áo lau mặt bước tới.
Lão nhân mặt tía hỏi :
- Thế ra trước kia người là Bạch Thiếu Huy?
Phạm Thiếu Hoa gật đầu :
- Đồ tôn nhờ Cửu Nghi tiên sinh cải sửa dung mạo, đổi tên là Bạch Thiếu Huy để che mắt bọn địch giang hồ!
Lão nhân mặt tía lại hỏi :
- Ngươi cùng nàng ấy có tập luyện Kỳ Liên song thức chứ?
Phạm Thiếu Hoa lại gật đầu :
- Có!
Lão nhân mặt tía lại mỉm cười :
- Được lắm!
Lão hướng qua Hắc Thánh Du Long :
- Bang chủ!
Hắc Thánh Du Long nghiêng mình :
- Tiền bối có điều chi chỉ giáo?
Lão nhân mặt tía thốt :
- Cách đây ba tháng anh em lão phu có truyền cho đôi thiếu niên nam nữ này, một tuyệt học dày công nghiên cứu trong mấy mươi năm dài, có cái tên là Kỳ Liên song thức. Môn học đó hiệp lại thì trở thành vô địch trong thiên hạ, phân ra thì mất mạng dễ dàng, lúc truyền dạy anh em lão phu có cảnh cáo, học thì học không học thì thôi, nếu học thì phải đủ đôi mới sử dụng được, bằng một người thi thố thì khó tránh khỏi bất đắc kỳ tử...
Lão nhân mặt trẻ tiếp :
- Lúc đó lão phu có nói, tốt hơn hết là vợ chồng, bằng chẳng phải là vợ chồng thì đồng bào huynh đệ, sau cùng là đồng môn sư huynh đệ, có những liên hệ đó mới nên học. Cả hai chỉ là bằng hữu, nghe lão phu nói như vậy rồi, liền kết nghĩa thành huynh đệ với nhau.
Lão nhân mặt tía tiếp :
- Hiện tại tình hình biến chuyển như thế này, một đã trở thành nữ rồi thì theo ý lão phu, Bang chủ nên thành toàn cho họ.
- Hai vị muốn đôi nam nữ đã thân nhau trở thành thân hơn, thành vợ thành chồng với nhau.
Hắc Thánh Du Long cười lớn :
- Hai vị tiền bối phân phó, tự nhiên tại hạ phải vâng, nhưng chưa rõ ý kiến của Tiết huynh như thế nào?
Tiết thần y sáng mắt đáp ngay :
- Lão phu toàn bằng Tang đại hiệp chủ trương!
Hắc Thánh Du Long gật đầu :
- Hay lắm chúng ta là người trong võ lâm, một lời nói nhất định phải thành!
Trại Gia Cát chen vào :
- Bang chủ! Vai trò mai dong, Bang chủ phải nhường cho thuộc hạ chứ? Chẳng lẽ một mình Bang chủ kiêm nhiệm vừa chủ hôn vừa Nguyệt lão?
Nhưng Phạm Thiếu Hoa nào có để ý đến việc tác thành đó đâu, thù cha mẹ đang nung nấu tâm tư, chàng cao giọng thốt :
- Hai vị sư tổ ơi! Ngày nào chưa trả xong huyết hải thâm thù, đồ tôn không nghĩ đến việc lập gia thất!
Lão nhân mặt tía gật đầu :
- Đã có hai ta lo liệu cho người, sợ gì thù hận không báo phục?
Phạm Thiếu Hoa kêu lên :
- Nhưng phải do chính tay đồ tôn, đâm mũi kiếm vào tim yêu nữ, có như vậy lòng hiếu tử mới được lâng lâng...
Lão nhân mặt trẻ cũng gật đầu :
- Hai người đã luyện tập Kỳ Liên song thức, thì phải trở thành vợ chồng với nhau mới hợp với luật tương phối chứ, có như vậy mới mong báo được thù, ngoài ra hai ta còn thừa cơ giúp giật...
Lão nhân mặt tía gọi lão nhân mặt trẻ :
- Liên huynh, hắn muốn chính tay khơi dòng máu thù nhân.
Lão nhân mặt trẻ đáp :
- Ý muốn của hắn đáng ngợi lắm!
Lão nhân mặt tía lắc đầu :
- Đành rằng hắn có võ công cao, nhưng căn cơ còn thiển bạc quá dù hợp sức với nàng kia cũng chẳng chống lại nổi yêu nữ.
Lão nhân mặt trẻ hừ một tiếng :
- Còn chúng ta đây chi!
Lão nhân mặt tía lại lắc đầu :
- Chính hắn muốn tự tay hạ yêu nữ, chúng ta nhúng tay làm sao được? Hắn không muốn chúng ta thay hắn làm cái việc đó mà.
Lão nhân mặt trẻ cười nhẹ :
- Hắn là đồ tôn của chúng ta, giúp hắn là một việc rất hợp lý, hắn từ khước là từ khước làm sao? Không lẽ cái chết của Phạm Xuân Hoa chẳng phải là mối thù của chúng ta? Bổn phận làm sư tôn không cho phép ta tọa thị bàng quang được!
Lão nhân mặt tía gật đầu :
- Tuy nhiên chúng ta phải hoàn thành tâm nguyện của hắn, chính hắn phải đương trường đối địch với yêu nữ, chúng ta đứng bên ngoài tùy cơ giúp sức. Cái khó cho chúng ta là hắn chưa đủ sức đương trường đối địch.
Lão nhân mặt trẻ thốt :
- Thì chúng ta tìm biện pháp...
Lão nhân mặt tía mỉm cười :
- Biện pháp nào có thể giúp hắn đủ sức nghinh chiến với yêu nữ? Đệ định như thế này!
Lão nhích lại gần lão kia, cả hai thì thầm với nhau một lúc rồi cùng gật đầu.
Rồi lão nhân mặt tía ngẩng mặt lên gọi Hắc Thánh Du Long :
- Anh em tại hạ muốn nhờ Bang chủ một việc!
Hắc thánh đáp nhanh :
- Nhị vị tiền bối cứ phân phó, tại hạ xin tuân hành.
Lão nhân mặt tía tiếp :
- Anh em lão phu muốn ở lại đây nghỉ ngơi một lúc, nhờ Bang chủ ra lệnh cho tất cả mọi người đừng ai làm kinh động anh em lão phu, dù có việc gì quan trọng cũng phải chờ sau khi vầng thái dương khuất dãy núi Tây. Đồng thời phái mấy người canh gác bên ngoài, làm hộ pháp cho anh em lão phu, chẳng hay Bang chủ có thể giúp cho việc đó được chăng?
Hắc Thánh Du Long gật đầu :
- Được lắm chứ, nhị tiền bối yên tâm!
Cả hai đứng lên lão nhân mặt tía nhìn Phạm Thiếu Hoa bảo :
- Tiểu tử! Đi theo bọn ta!
Phạm Thiếu Hoa lại nhìn Hắc Thánh Du Long ngầm hỏi ý kiến.
Hắc Thánh Du Long biết rõ nhị vị tiền bối muốn truyền một môn nội công kỳ diệu gì đó cho chàng nên hét to :
- Hai vị tiền bối đã bảo sao người còn đứng đó?
Phạm Thiếu Hoa vâng một tiếng, bước theo hai lão nhân liền.
Táng Hoa phu nhân lúc đó đứng lên thốt :
- Hoán Hoa yêu nữ đã ước định thời gian so tài cao thấp rồi, hiện tại chẳng còn việc gì đáng bàn luận nữa, vậy già xin trở lại Thành đô chuẩn bị chờ đón quý vị.
Hắc Thánh Du Long vòng tay cảm tạ :
- Quý môn chấp nhận liên thủ, chống lại Hoán Hoa cung tại hạ hết sức cảm kích thịnh ý của phu nhân, giờ đây chúng ta tạm biệt nhau, sang năm đúng ngày hẹn ước, tại hạ cùng toàn bang sẽ kéo đến Thành đô, quấy nhiễu phu nhân thêm một lần nữa!
Táng Hoa phu nhân mỉm cười :
- Bang chủ khách sáo quá, yêu nữ là kẻ thù chung của toàn thể võ lâm, phàm ai tôn trọng công đạo cũng hăm hở diệt trừ, có chi đâu mà Bang chủ khen tặng quá đáng? Táng Hoa môn từ nay sẽ xin đặt dưới quyền sử dụng của Trại Gia Cát tiên sanh.
Trại Gia Cát đứng lên vòng tay thốt mấy lời khiêm nhượng.
Táng Hoa phu nhân lưu Kim Nhất Phàm lại bên cạnh Trại Gia Cát hầu làm liên lạc viên giữa hai tổ chức, rồi bà cùng Vương Lập Văn, Tử Quyên chào biệt mọi người, rời miếu đi liền.
Còn lại những người trong Nam Bắc bang, Trại Gia Cát dẫn tất cả ra đại diện, chỉ còn lại một mình Hắc Thánh Du Long ở lại hậu điện, làm hộ pháp cho Kỳ Liên song lão, vòng ngoài miếu có mấy cao thủ khác phòng ngự.
Phi Thử Đái Lương và Địa Hành Tôn Tra Quý phụ trách việc cơm nước.
Đến bữa ăn trưa, Phạm Thiếu Hoa cũng chưa ra ngoài.
Rồi vầng thái dương chếch dần về phía Tây, hoàng hôn sắp xuống, bỗng có tiếng vũ khí chạm nhau xoang xoảng từ dãy nhà sau vọng đến đại điện.
Trại Gia Cát cau mày :
- Gian tế đâu lại đến trong lúc đêm chưa về, chẳng sợ quá lộ liễu sao?
Hắc Phong Quái Thân đầu đà hừ một tiếng :
- Hay là Hoán Hoa yêu nữ trở lại mong phục thù?
Trại Gia Cát lắc đầu :
- Không thể có việc đó bởi vì quanh đây Hạo Thiên Cẩu Thạch Long Trung đã thả ra hàng trăm con chó ngao, nếu có người lạ, hẳn chúng sủa rộ lên rồi, chúng ta có nghe tiếng sủa nào đâu? Hẳn nhiên gian tế không đông người lắm, nên mới lọt qua hàng rào chó một cách dễ dàng như vậy. Bây giờ Thân hộ pháp và Diêm hộ pháp hãy ở lại đây, phòng ngừa mặt này, để sơn nhân bước ra sau xem như thế nào.
Tiết thần y, Tiết Châu Nhi, Hương Hương, Tiểu Ngọc, Tiểu Châu đều nghe rõ tiếng vũ khí va chạm, tất cả cùng đứng lên.
Tuyên Cẩm Đường thốt :
- Thuộc hạ xin đi theo Quân sư!
Tiết Châu Nhi day lại Tiết phu nhân :
- Mẹ để cho con vào đó xem sao!
Nàng nóng lòng vì ở phía hậu có Phạm Thiếu Hoa, biết đâu chẳng có điều gì bất tường xảy ra cho chàng.
Đoàn người do Trại Gia Cát dẫn đầu, đi suốt con đường hành lang, đến sân lộ thiên, họ nghe tiếng vũ khí chạm nhau rất lớn, từ trên nóc nhà vọng xuống.
Tất cả cùng nhìn lên, thấy kiếm sát Phùng lão tà đang giao đấu với một nữ nhân vận áo xanh, cuộc đấu đang trong thế quân bình.
Nữ nhân sử dụng trường kiếm, đường kiếm linh hoạt vô cùng, ngang nhiên nghênh đón thanh kiếm to bản của Phùng lão tà.
Cuộc đấu của hai tay kiếm đó làm kinh động đến bọn Trại Gia Cát, dĩ nhiên cũng là kinh động đến Hắc Thánh Du Long, song lão không ra mặt, bởi còn phải làm hộ pháp cho Kỳ Liên nhị lão sợ địch dùng kế điệu hổ ly sơn, lừa lão ra ngoài rồi thình lình xung kích hai lão nhân trong khi cả hai vận công truyền nghệ.
Trại Gia Cát vào đến nơi, ngẩng mặt lên cao giọng gọi :
- Nhị vị dừng tay!
Phùng lão tà vội lui ra khỏi vòng chiến, vòng tay cúi chào :
- Quân sư mới đến?
Trại Gia Cát hỏi :
- Vị cô nương đó là ai, Phùng huynh có biết chăng?
Phùng lão tà lắc đầu :
- Thuộc hạ không biết được!
Trại Gia Cát cau mày :
- Sao Phùng huynh không hỏi nàng?
Phùng lão tà trầm giọng :
- Từ phía sau xâm nhập vào, là có ý gian thì ngoài thuộc hạ của yêu nữ ra còn ai khác nữa? Cho nên thuộc hạ thấy không cần thiết phải hỏi nàng, cứ bắt rồi mang vào cho Quân sư tra hỏi là hiểu ngay!
Nữ nhân áo xanh hừ lạnh :
- Phùng lão tà, người chưa đủ bản lĩnh để làm gì ta đâu!
Phùng lão tà hét lớn :
- Tiểu liễu đầu, rồi người sẽ biết tay lão phu!
Trại Gia Cát hướng lên nữ nhân hỏi :
- Cô nương danh tánh là chi? Đến đây có chủ ý gì?