Hắc Nguyệt Quang Trùng Sinh Rồi

Chương 8





Xuyên qua khe hở hơi chếch sang một bên của xe ngựa, nàng có thể thấy đường đi đã biến thành đường đất, mặt đường trở nên lầy lội.


"Vị đại ca này, ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Dịch Dao trông rất bình tĩnh nhưng cũng chỉ trông có vẻ vậy thôi, thật ra trong lòng nàng sợ như chó.


"Đương nhiên là đưa ngươi đến Tây Thiên."


"Vậy trước khi chết, ta có thể hỏi ngươi là ai muốn giết ta không?" Dịch Dao thầm tính thời gian trong lòng, chắc là ra khỏi thành được một nén hương rồi.


*Một nén hương = ba mươi phút.


"À, đó là người mà ngươi vĩnh viễn không thể đoán ra, trước khi ngươi chết, phải đưa ngươi đến Dương Châu một chuyến trước đã."


Dịch Dao không nhịn được muốn trợn mắt trắng, vị đại ca này nói năng đúng là có nói cũng như không, người mà nàng mãi mãi không đoán ra được, nhảm nhí, nếu đoán ra được thì nàng còn bị bắt cóc được sao?


Dương Châu... Nàng không có kẻ thù nào, rốt cuộc là ai?


"Thế ngươi định để ta chết thế nào?" Dịch Dao bắt đầu nói chuyện phiếm với đại ca áo đen.


Dù gì cũng từng chết một lần rồi, Dịch Dao không quá hoảng sợ với cái chết. Nàng thoải mái như đi du lịch vậy, đúng là khiến tên áo đen giật mình, tâm trạng thầm khẩn trương lên.


Cô quận chúa này sẽ không có hậu chiêu gì chứ?


"Sao ngươi không sợ chết?"


Nghe tên áo đen hỏi, Dịch Dao cười lạnh nói: "Tại sao ta phải sợ chết?"


Người áo đen sững sờ, nàng thẳng thắn hùng hồn như thế, thậm chí giọng điệu còn có phần cười nhạo, chắc chắn đằng sau còn có người nào đó.


Vén rèm cửa lên nhìn, quả nhiên phía sau có thêm hai con ngựa, người ngồi trên ngựa là... Dung Huân? Chắc hẳn người bên cạnh là hộ vệ của hắn.


Dịch Dao ngây ngốc nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh của gã.


Phu xe cũng nhận ra có điều không đúng, quay đầu lại nhìn, màn xe bị gió thổi lên, trên cổ của quận chúa ngồi bên trong là một con dao găm. Hắn ta hãi hùng quay đầu lại, vội vàng giục ngựa về phía vách núi.


Dung Huân vẫn luôn bám theo phía sau, thấy phu xe đổi hướng về phía vách núi thì càng chắc chắn về việc Dịch Dao bị bắt cóc.


Lăng Nhược cũng nhìn ra điểm khác lạ, lo lắng nói: "Bọn họ đột nhiên thay đổi phương hướng, chắc là nhìn thấy chúng ta rồi, chủ tử, chúng ta nên làm gì đây?"


Con đường này hẻo lánh, chỉ có một lối đi, người phía trước phát hiện ra bọn họ cũng bình thường thôi.


Dung Huân chỉ sang cánh rừng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Cuối con đường này là một cách đá, ngươi đuổi tới đó trước, ta xuyên qua cánh rừng qua đó."


"Vâng."


Đường đi về phía vách càng ngày càng gập ghềnh, mấp mô xóc nảy. Thỉnh thoảng rèm bị gió thổi tung lên, Dịch Dao có thể nhìn thấy cánh rừng xanh tốt ở hai bên và bầu trời xanh lam vô biên ở phía trước.


Theo tình hình này là định đẩy nàng xuống vách núi sao?


Cuối cùng xe ngựa cũng đến sát vách núi, phu xe "Hi" một tiếng, dừng lại quay đầu: "Quận chúa, phía trước không còn đường nữa."


Tên áo đen trầm thấp nói bên tai nàng: "Ngoan ngoãn đến Dương Châu với ta, tốt nhất ngươi ngồi yên trong xe ngựa, ta đã đặt thuốc nổ dưới đáy xe, nếu ngươi mà đồng đậy thì ta sẽ cho nổ đó."


Tên áo đen nhét một cục vải vào miệng nàng, sau đó vén rèm xe lên đi ra ngoài, "Xoẹt" một tiếng, phu xe đã bị cứa cổ, ngã xuống khỏi xe ngựa.


"Chủ tử ngươi đâu?" Tên áo đen nhảy xuống xe ngựa, thấy chỉ có một mình Lăng Nhược thì hơi nhíu mày.


Lăng Nhược cười khẩy: "Đối phó với ngươi thì một mình ta là đủ."


Tên áo đen rút thanh kiếm dài bên hông ra: "Võ công của chủ tử ngươi giỏi hơn ngươi nhiều, mau gọi chủ tử của ngươi ra đi, quyết đấu một trận sống chết với ta."


Dịch Dao ngồi ở trong xe ngựa, vì tay chân nàng không bị trói nên nàng có thể nhô đầu ra khỏi xe ngựa cửa xe ngựa, nhìn thấy Lăng Nhược hộ vệ của Dung Huân thì mừng như mở cờ trong bụng.


Vậy mà Dung Huân lại đi theo!


Mành xe ngựa bị ai đó vén lên, Dung Huân xuất hiện trước mặt nàng, hắn ra hiệu không lên tiếng ở bên môi, sau đó lấy cuộn vải trong miệng nàng ra.


Dịch Dao ho khan một tiếng: "Dưới đáy xe ngựa có thuốc nổ."


Dung Huân hơi nhướng mày, ôm nàng bay ra khỏi xe ngựa.


Tên áo đen ở bên ngoài thấy Lăng Nhược không động đậy gì thì bỗng hiểu ra, nhìn sang phía xe ngựa: "Hóa ra là kế giương đông kích tây."


Lăng Nhược cười nói: "Ngươi hiểu ra muộn mất rồi."


Tên áo đen muốn chạy qua phía xe ngựa, Lăng Nhược không cho gã cơ hội đó, hắn ta nhào một cái nâng kiếm chắn xe ngựa: "Đừng hòng vượt qua ta đi qua đó."


Tên áo đen cười khẩy: "Ha ha."


Lăng Nhược cau mày, gã cười cái gì?


Tên áo đen móc một cái ngòi châm lửa trong ngực ra, ném chéo qua đáy xe ngựa.


"Ngòi châm lửa?" Lăng Nhược giật mình, quay đầu lại nhìn xe ngựa.


Đáy xe ngựa vang lên tiếng "xẹt xẹt", luồng khó đặc và mùi sặc sụa của thuốc nổ lan tràn, bốn con ngựa kéo xe hoảng hốt xông lên phía trước.


"Chủ tử, nguy hiểm!" Lăng Nhược hô to.


Dung Huân đã ôm Dịch Dao bay ra ngoài rồi nhưng bốn con ngựa vọt lên trước, cả xe ngựa lao thẳng xuống vách núi, hoàn toàn không có điểm đặt chân.


Hai người trực tiếp rơi xuống vách núi.


Lăng Nhược nhào đến bên cạnh vách, thấy bóng hai người nhỏ như kiến cỏ, nhanh chóng biến mất trong màn sương mù mở mịt, nhoáng một cái mắt hắn ta đã ửng đỏ, quay đầu lại nâng kiếm xông về phía tên áo đen.




Một mũi tên bỗng nhiên bay ra từ trong rừng sâu, lao thẳng đến bên cổ tên áo đen, gã nhìn sang phía rừng, trợn mắt thật to: "Vì...", sau đó gục xuống.


Lăng Nhược nhìn theo hướng tên bay tới, đuổi theo vào trong rừng nhưng không nhìn thấy ai cả.


Dịch Dao thấy mình và Dung Huân bay giữa không trung, sau đó bọn họ như chim nhỏ mất đi đôi cánh, rơi thẳng xuống đất.


Gió và sương tàn nhẫn sượt qua gò má nàng khiến nàng phải nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì hết.


"Bịch..."


Nàng cảm nhận được dòng nước ấm cuốn theo cơ thể.


Nhưng dòng nước rất nhanh, vẫn cứ xoay tròn, dù Dung Huân ôm nàng mà nàng nhanh chóng bị văng ra khỏi lồng nguc Dung Huân.


Nước cứ quay vòng, quay mãi... Xoay đến mức đầu óc nàng quay cuồng, khó thở. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện luồng ánh sáng chói mắt, sau đó nàng bị dòng nước đẩy ra ngoài, "Bõm" một tiếng, nàng rơi xuống một thùng nước.


Ngay sau đó lại là một tiếng "bõm", chắc là Dung Huân cũng rơi xuống.


Kỹ năng bơi của Dịch Dao không tệ, bơi như con ếch trên mặt nước, thở d0c từng hơi một, nhìn quanh bốn phía, hóa ra đây là một hò nước sâu.


Nơi bọn họ rơi xuống là một cửa động, dòng nước từ chỗ đó chảy tới.


"Dung Huân?" Dịch Dao thấy Dung Huân chưa nổi lên mặt nước thì gọi hai tiếng, không có ai đáp lại, nàng vội vã chui xuống nước.


Dưới nước tầm nhìn tối tăm, Dung Huân như mất ý thức, cả người vẫn đang chìm xuống đáy.


Dịch Dao nín thở bơi về phía Dung Huân, vòng cánh tay của hắn qua, cõng hắn lên lưng mình, dùng sức đạp nước, bơi lên trên mặt hồ.


Hai người vọt lên khỏi mặt nước, Dịch Dao kéo Dung Huân bơi về phía bờ.


Sau khi lên bờ, Dịch Dao mới thấy áo khoác ở nửa người dưới của Dung Huân dần nhuộm màu máu, trên ống tay áo cũng đều là máu. Vạch áo lên xem thì thấy hóa ra vì thuốc nổ nổ tung tạo lên sóng nhiệt lớn, hai cánh tay và hai đôi chân hắn bị thương, máu thịt be bét.


Dịch Dao mở vạt áo choàng của hắn ra, trước mắt là cánh tay và lồng nguc rắn chắc cường tráng của người đàn ông, nàng thở phào nhẹ nhõm, may là trước ngực và sau lưng không bị thương.


Vạt áo lót của Dung Huân phồng lên, Dịch Dao móc một cái khăn trong đó ra, ớ, quen mắt ghê.


Màu hồng nhạt, trên đó thêu một đóa hoa hồng xiêu xiêu vẹo vẹo, không phải cái khăn này là của nàng sao?


Cái khăn vuông vắn chỉnh tề, chỉ bị người ta cắt mất một góc. Dịch Dao có ấn tượng, trước đây nàng thêu chữ "Chiến" trong Cảnh Chiến lên khăn, chắc là bị người nào đó cắt đi.


"Quả nhiên người áo đen xông vào phòng ta là huynh!" Dịch Dao chọc mặt Dung Huân.


Khá lắm, nàng biết ngày mà, Dung Huân giả trang người áo đen cố ý xông vào khuê phòng, phá hủy danh tiếng của nàng, sau đó tự mình tới cửa xin cưới.


Dịch Dao quỳ gối bên cạnh hắn, vỗ gò má hắn, lông mày hắn hơi nhúc nhích, "khụ" vài tiếng ho ra mấy ngụm nước, chậm rãi mở mắt ra.



"Tên trộm hái hoa hủy mất sự trong trắng của ta, cuối cùng cũng tỉnh rồi?" Dịch Dao thấy hắn mở mắt ra thì lên tiếng chế nhạo hắn.


Đáy mắt Dung Huân chứa sự mịt mù, thấy áo khoác mình mở rộng, ngay sau đó đã hiểu ra nàng nhìn thấy khăn rồi, môi dưới giật giật, yếu ớt nói:


"Hủy sự trong trắng của nàng, không phải vì để cưới nàng sao?"


"Chậc chậc chậc." Dịch Dao đứng dậy, cách đó không xa là một mảnh rừng rậm, nàng muốn đi thử vận may, "Ngươi ở yên đây, đừng nhúc nhích, ta đi tìm ít thảo dược cầm máu."


Dung Huân nhắc nhở: "Đừng đi quá xa."


"Biết rồi."


Dịch Dao sinh ra ở biên cương, sống mười lăm liền, từ nhỏ đã thích đi vào rừng, theo sư phụ phân biệt các loại thảo dược, đối với nàng mà nói thì tìm thảo dược cầm máu chẳng phải việc gì khó.


Rất nhanh sau đó Dịch Dao đã ôm một đống thảo dược màu sắc rực rỡ quay lại, ngồi xổm trước mặt hắn, rửa sạch thảo dược, ngắt thành đoạn ngắn, bỏ vào trong miệng, chẹp miệng nhai nát.


Dịch Dao xốc áo ngoài của hắn lên, sau đó áp thảo dược đã nát vào vết thương của hắn.


Lúc thảo dược được dính vào còn mang theo nhiệt độ của nàng. Động tác xử lý vết thương của nàng rất thuần thục, Dung Huân tò mò hỏi: "Nàng xuất thân nhà quyền thế, sao lại biết cái này?"


"Ta lớn lên ở biên cương từ nhỏ, hồi đó hay có đánh trận, đại ca luôn dẫn các tướng sĩ bị thương trở về, đại phu trong quân doanh không xử lý kịp, ta hay đến đó giúp đỡ, ở lâu thì đương nhiên biết mấy cái này."


Dịch Dao cắn vạt tay áo của lớp áo trong của mình, xé roẹt một cái, kéo một miếng vải làm băng gạc, cuốn vào bắp chân hắn.


Dung Huân nở nụ cười: "Quả nhiên Dao Dao khác với các thiên kim tiểu thư trong kinh thành."


Dịch Dao nhớ đến đóa hoa hồng mà nàng thêu trên khăn, lúng túng ho khăn một tiếng: "Có phải ngươi chê hoa hồng ta thêu xấu không hả?"


"Ta cảm thấy rất đẹp." Dung Huân khen một câu mà vẻ mặt không thay đổi chút nào.


Dịch Dao hài lòng gật gật đầu, cảm thấy tự hào cho ánh mắt của vị hôn phu mà nàng tự mình chọn.


Nam tử bình thường đều thích nữ tử hiền thục, ngày thường hay thêu hoa, đọc "Nữ đức" là được, càng mảnh mai yếu đuối thì càng khiến nam nhân yêu thương. Nhưng nàng thì khác, nàng sinh ra và lớn lên ở gia tộc võ tướng, các cô nương khác thêu hoa, nàng thì thêu ra cái chân gà, các cô nương khác mềm mại yếu đuối, một bữa cơm chẳng ăn được mấy miếng, nàng thì sức ăn lớn, một bữa gấp ba lần người khác.


Vì thế khi nàng biết Dung Huân thích mình thì không hiểu nổi, một văn thần đang yên đang lành, sao lại vừa miệng nàng kia chứ.


"Dao Dao..." Dung Huân bỗng nhiên gọi nàng.


Dịch Dao đến gần: "Sao vậy?"


Mặt Dung Huân trắng bệch, đôi mắt màu mực ướt át như chú nai con: "Đau quá."


"Vậy ta thổi cho huynh nhé?"