Hắc Nguyệt Quang Trùng Sinh Rồi

Chương 25




Cô gái trước mặt rõ ràng không phải Dịch Dao!!!



Sấm sét giữa trời quang đánh xuống trúng đầu Cảnh Uyên, mãi một lúc lâu y vẫn chưa hoàn hồn lại được, thái giám đứng cạnh y mặt cũng tái mét, hai người nhìn chằm chằm Lâm Ngộ An cứ như gặp ma vậy.



Triều thần, quý nữ, phi tần, cả bọn cung nữ thái giám vây xem thấy hoàng thượng cứng đờ như cục tượng thì ai cũng khó hiểu. Hóa ra người đó không phải Hoa Âm quận chúa mà là con gái của Lâm thừa tướng – Lâm Ngộ An.



Biểu cảm này của hoàng thượng, chắc không phải lạnh ngu luôn rồi chứ?



Đám cung nữ và mama vội vã phủ thêm áo choàng cho Lâm Ngộ An, che chở ở hai bên đỡ người đi, cũng có một đám thái giám cung nữ đỡ Cảnh Uyên vẫn đang ngẩn ngơ hoảng hốt nhanh chân đi mất.



Đám người tản đi hết, Dịch Dao mới lách mình đi ra khỏi hòn non bộ, lặng lẽ quay lại yến hội.



Nàng làm như không nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy gì hết ngồi ở cạnh thái hậu, cử chỉ đoan trang. Thái hậu nghe tin bên ngoài gây rối thì phát cung nữ đi kiểm tra, nàng ta đã mang tin tức về.



"Bên ngoài ồn ào như thế là vì chuyện gì?" Thái hậu xoa mi tâm, lớn tuổi rồi không thích ra ngoài tham gia góp vui nữa, cũng không thích nghe tin xấu.



Cung nữ cúi đầu nói nhỏ: "Tiểu thư Lâm Ngộ An con gái Lâm thừa tướng bị người ta đẩy xuống nước, hoàng thượng có lòng tốt nhảy xuống cứu người, hai người bình an không sao cả."



Lông mày thái hậu thoáng nhíu lại không vui: "Ai đẩy?"



Cung nữ: "Là một cung nữ ở yến hội, người bên Đại Lý Tự đến dẫn người đi rồi nhưng hình như nô tỳ nghe người ta bàn tán, ai cũng bảo do Lục Nham gây ra."



Nghe vậy thái hậu lạnh mặt thêm mấy phần. Dịch Dao ở bên cạnh không chen miệng, nghĩ thầm, Cảnh Uyên đúng là thông minh, biết thời biết thế đẩy nồi này cho Lục thừa tướng. Trên triều đình có ai không biết Lục thừa tướng và Lâm thừa tường luôn đối đầu nhau đâu, sẽ chẳng có ai nghi ngờ việc này là Cảnh Uyên làm cả.



Tiệc rượu tiến hành như thường, Cảnh Uyên thay mãng bào có rồng quấn thành vòng đi vào, tầm mắt quét về phía thái hậu, thấy Dịch Dao ngồi đó vẻ mặt thản nhiên, hệt như hoàn toàn không hay biết về chuyện bên ngoài.



Y sầm mặt quay lại ghế, vừa mới ngồi xuống Lâm thừa tướng đã đi ra giữa điện quỳ xuống.



"Tiểu nữ trong nhà quấy nhiễu hoàng thường, thần tội đáng muôn chết."



Mọi người đưa mắt nhìn sang Lâm thừa tướng. Cảnh Uyên nhìn ông ấy một lúc, thở một hơi thật dài: "Trẫm sẽ không đối xử tệ với Lâm Ngộ An, người đâu, tuyên chỉ, con gái Lâm thừa tướng Lâm Ngộ An tài hoa đoan trang, dịu dàng hiền lành, phong thành Lâm phi."



Lâm Phòng Vận kích động tiếp nhận thánh chỉ. Mọi người ai cũng ngượng mộ, cảm thán, lần rơi xuống nước này đúng là khéo quá, Lâm Ngộ An lập tức vào cung làm phi, hưởng thụ vinh hoa phú quý.



Bản thân Lâm Phòng Vận cũng chẳng hiểu ra sao, ông ấy vốn nghĩ là chờ tân đế đăng cơ rồi nghĩ cách cho con gái tham gia tuyển tú, không ngờ con gái ma xui quỷ khiến thế nào lại ngã xuống nước, còn được tân đế cứu, mới thoáng cái đã có chức vị phi tần.



Đúng là trời cho việc vui mà.



Toàn bộ quá trình Dịch Dao đều bình tĩnh như lão tăng ngồi thiền, cứ như Lâm Ngộ An được phong phi không liên quan chút xíu gì tới nàng hết. Ai cũng chúc mừng Lâm thừa tướng, túm năm tụm ba lại chen nhau đứng bên phía Lâm thừa tướng, bên nàng lại có chút quạnh quẽ.



Những người ở đây ai cũng là người khôn, Dung Huân đã bị tiên đế giáng chức, không biết bao giờ quay lại chức vị, ai cũng cảm thấy Dịch Dao chọn sai vị hôn phu, còn chưa cả gả qua đó mà phu quân đã mất chức quan rồi, Dịch gia xui xẻo như thế đương nhiên mọi người sẽ không muốn dính lấy thứ xúi quẩy, chỉ lo mình cũng bị xui lây.



Không ai tìm Dịch Dao nói chuyện nhưng nàng lại thấy mừng vì được yên tĩnh, ăn thêm mấy cái bánh hoa mai, chờ tiệc rượu kết thúc, hài lòng đi về.



Đông qua xuân dần tới. Lễ đăng cơ xong xuôi là bắt đầu chào đón năm mới, vốn đang ngày mừng đầu năm mà kinh thành lại nhận được tin tức xấu.



Tộc Khoát Mông ở Tây Bắc và tộc Miêu Xuyên ở Tây Nam bắt tay khởi binh tấn công triều Cảnh.



Tộc Khoát Mông và tộc Miêu Xuyên không phải nước lớn, Khoát Mông mạnh về binh mã, Miêu Xuyên mạnh về tiền tài, tách ra tấn công thì không phải chuyện gì to tát nhưng hai nước liên thủ thì hỏng rồi.



Tộc Miêu Xuyên có tiền, quân bị sung túc, tộc Khoát Mông thiện chiến, ai ai cũng cao lớn ngựa thì khỏe mạnh. Hai bên liên minh với nhau chẳng phải thành phiền phức rồi ư?



Trong phòng riêng trên tầng hai Xuân Mãn Lâu ở kinh thành, bàn gỗ xếp gần tường, trên bàn có tí rượu ủ và mấy đĩa rau dưa, Dịch Dao bưng chén rượu, khẽ nhấp môi nhìn Dung Huân ở đối diện rồi than thở.



"Đại ca truyền tin từ biên cảnh về nói là gần đây người Khoát Mông không ngừng quấy phá người dân qua lại, thấy gì cướp đó, có vẻ không quan tâm gì đến quan hệ hai nước nữa, chuẩn bị ra tay tới nơi rồi."



Dung Huân nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố trống vắng, quán bán hàng rong cũng không có, ngược lại dọc đường đi đều là dân lưu lạc ăn mày, người già trẻ con thì không nói, không ít trai tráng thanh niên cũng quần áo rách rưới ở đường ăn xin.



"Dịch gia chỉ có mười vạn quân, nếu Khoát Mông bắt tay với Miêu Xuyên thì sợ khó ứng phó được." Trong mắt Dung Huân chứa nỗi ưu sầu, hắn bưng chén rượu lên, uống ực một cái rồi nhíu mày nói, "Bên phía triều đình vẫn đang đùn đẩy nhau, chưa chọn xong tướng dẫn binh, Dao Dao... nếu như... ta nói là nếu..."



"Ta biết huynh muốn nói gì." Dịch Dao ngắt lời hắn, mặt mày tươi sáng, nụ cười sáng rỡ, "Ta ủng hộ huynh đi."



Dung Huân ngây người, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Dao, khẽ mỉm cười: "Dung mỗ đúng là cưới được một thê tử tốt."



Hắn chưa giải thích gì Dịch Dao đã nói ủng hộ hắn.



"Dung Huân, nếu Cảnh Uyên mặc kệ dân chúng biên cương, chúng ta phải lo." Dịch Dao nghiêm túc, hoàn toàn không nói giỡn, "Ta cảm thấy cứu muôn dân trăm họ trong nước sôi lửa bỏng là con đường đúng đắn chúng ta nên đi."



Nàng là nữ, vốn nên có nhiều lỗi băn khoăn kiêng dè nhưng Dung Huân thì không.



Dung Huân vươn tay nắm chặt tay nàng, bình tĩnh nhìn nàng: "Ngày mai ta sẽ bẩm tấu xin dẫn binh đi biên cương."



Bây giờ bên trên không ai chịu đi, ai cũng cảm thấy đó là vùng nguy hiểm chôn thây, vốn dĩ Dịch Trường Phong xung phong nhận việc muốn đi nhưng Cảnh Uyên lại lấy cớ kinh thành là trung tâm nước nhà cần phải có Dịch Trường Phong trấn giữ nên từ chối.



Cảnh Uyên đã nghĩ xong từ sớm, biên cương Tây Nam phải cử một người đen đủi đi. Đúng lúc Dung Huân tự đề cử, ở ngay trước mặt mọi người xin đến biên cương Tây Nam.



Hành vi này khiến mọi người ai cũng tán thưởng, Cảnh Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, phái Dung Huân đi cũng được, người này còn sống chính là một mầm họa bí ẩn với y. Từ nhỏ Cảnh Uyên đã biết Dung Huân tài học hay võ nghệ đều vượt xa hoàng tử, nếu không phải họ hắn Dung thì có khi vị trí hoàng đế này để hắn làm cũng là điều hợp lý.



Bây giờ Dung Huân sẵn lòng đi biên cương Tây Nam, đúng là rút được một cái gai trong thịt Cảnh Uyên. Vì thế, Cảnh Uyên giao năm mươi nghìn binh cho Dung Huân, làm tiệc lớn đưa tiễn, tiếp sức cổ vũ cho tướng sĩ.



Dịch Trường Phong nghe tin Dung Huân muốn đi biên cương Tây Nam thì vỗ chân cái tét, điên cuồng khen "Tên nhóc họ Dung đúng là có tiền đồ, xứng đáng làm con rể Dịch Trường Phong ta", còn bảo chuyện đã như vậy rồi, ông cẩn thận chọn một chiến mã cho hắn, tên là Mặc Phong, tặng cho Dung Huân.



Hôm đó Dung Huân dẫn binh ra khỏi thành, trời ngày càng đẹp. Hắn mặc áo giáp màu bạc, ngồi trên lưng ngựa cao lớn, đội mũ có dây tua đỏ, vai rộng eo thon, lông mày dặm mắt sáng ngời, đúng là tư thế oai hùng, nam nhi khí phách. Người dân tiễn đưa đứng đầy hai bên phố, không thiếu con gái các nhà ném khăn tay, túi thơm, đào mận các thứ về phía Dung Huân.



Tướng sĩ phía sau hắn hăm hở phấn khởi, nghiêm chỉnh xếp hàng trật tự, đội ngũ hùng dũng, bước đi chậm rãi, khí thế có thừa. Bách tính hô vang, mong quân chiến thẳng trở về, tiếng hô như muốn lật tung nóc nhà.



Trên Xuân Mãn Lâu, Dịch Dao đứng bên cửa sổ nhìn xuống bóng lưng cao lớn trên ngựa, đuôi mắt ửng đổ, không nỡ nhìn tiếp, quay đầu cụp mắt lấy khăn tay trong tay áo ra, lặng lẽ nhẹ nhàng lau nước mắt bên khóe mắt.



Nhẫn Đông đứng bên cạnh nàng, vô cùng thương quận chúa, cũng thương cô gia hơn. Ai cũng nói Dung Huân là văn thần, không có kinh nghiệm dẫn binh, hơn nữa bộ tộc bên Tây Nam kẻ nào cũng gian trá, hắn đi chuyến này ắt sẽ lành ít dữ nhiều.



Dung Huân ngồi trên ngựa cảm nhận được ánh mắt hướng tới đột nhiên quay đầu lại nhìn Xuân Mãn Lâu, trước cửa sổ trống không, không có ai cả, hắn quay đầu lại.



Từ ngày hắn bẩm tấu lên, Dung Huân biết một phong thư giải trừ hôn ước, bảo Lăng Nhược đưa đến phủ tướng quân. Trong thư nói rõ hắn đi biên cương cửu tử nhất sinh, nguy hiểm khôn cùng, không dám làm lỡ nhân duyên của quận chúa, chi bằng giải trừ hôn ước, trả lại tự do cho quận chúa.



Lúc viết thư, Dung Huân chỉ cảm thấy bút trong tay như nặng nghìn cân, chậm chạp mãi không nhấc bút được. Sống lại một đời, thứ hắn không nỡ nhất chính là nàng, nhưng bây giờ hắn phải nhẫn tâm buông bỏ nàng.



Dung Huân ngồi ở thư phòng một đêm. Lúc Lăng Nhược nhìn thấy chủ nhân mình thì thấy hai mắt hắn đầy tơ máu, hệt như cái xác không hồn. Mãi đến khi chủ nhân đưa cho Lăng Nhược một phong thư, trên thư viết hai chữ giải ước, lúc ấy Lăng Nhược mới hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì.



Lăng Nhược nặng nề đi đưa thư tới phủ tướng quân. Hắn lo sợ bất an ngồi ở sảnh trước mấy canh giờ, quận chúa không chịu ra gặp hắn, chỉ thấy tỳ nữ Nhẫn Đông của nàng đi ra.



Nhẫn Đông nói: "Quận chúng bọn ta đáp lời, không nhận thư, không nghe, không gặp."



Lăng Nhược ngây người, chỉ đành mang thư về phủ. Dung Huân nghe vậy thì biểu cảm như vừa khóc vừa cười, giành lại thư vứt vào chậu than, đốt sạch sành sanh.



Từ đó về sau, Dịch Dao không tới Dung phủ nữa, hai người cũng không gặp nhau lần nào. Ở buổi tiệc tiễn đưa, Dung Huân vừa ngóng trông Dịch Dao đến, trong lòng lại nghĩ nàng không đến vẫn tốt hơn.



Đến cuối cùng, Dịch Dao vẫn không đến tiệc tiễn đưa.



Qua dòng suy nghĩ, Dung Huân nắm chặt dây cương nhìn thẳng về trước, tình yêu sâu sắc ấy chỉ có thể giấu xuống đáy lòng. Ngựa xông lên trước, cổng thành mở ra, đội ngũ chậm rãi đi ra. Càng đi càng xa, đội ngũ dài như rắn cũng dần co lại thành kích thước hình con kiến, mắt không thấy nữa.



Dịch Dao ngồi xe ngựa chậm rãi ngừng trước cổng phủ tướng quân, nàng vén rèm lên thấy một đội thị về đứng trước cổng lớn, nhìn y phục thì thấy đó là cấm vệ quân trong hoàng cung, nàng nhíu mày đi xuống xe ngựa, tư thái đoan trang hỏi đám thị vệ.



"Xin hỏi mấy vị thị vệ, vì sao lại đứng trước cổng phủ tướng quân?"



Người dẫn đầu là thủ lĩnh cấm vệ quân Triệu Nguyên, gã liếc mắt nhìn Hoa Âm quận chúa, vành tai ửng đỏ, cúi đầu nói thật.



"Mật thám kinh thành báo lại rằng tộc Khoát Mông trà trộn lèn vào kinh thành, mạt tướng nhận lệnh của hoàng thượng ở đây bảo vệ an toàn cho phủ tướng quân."



Dịch Dao nhíu mày, tỏ rõ sự không vui.



Dung Huân vừa dẫn binh rời khỏi kinh thành, Cảnh Uyên đã phái người trông giữ phủ tướng quân, tộc Khoát Mông trà trộn vào hay là muốn bắt phủ tướng quân bọn họ làm con tin khống chế Dung Huân?



Cô gái trước mặt rõ ràng không phải Dịch Dao!!!




Sấm sét giữa trời quang đánh xuống trúng đầu Cảnh Uyên, mãi một lúc lâu y vẫn chưa hoàn hồn lại được, thái giám đứng cạnh y mặt cũng tái mét, hai người nhìn chằm chằm Lâm Ngộ An cứ như gặp ma vậy.



Triều thần, quý nữ, phi tần, cả bọn cung nữ thái giám vây xem thấy hoàng thượng cứng đờ như cục tượng thì ai cũng khó hiểu. Hóa ra người đó không phải Hoa Âm quận chúa mà là con gái của Lâm thừa tướng – Lâm Ngộ An.



Biểu cảm này của hoàng thượng, chắc không phải lạnh ngu luôn rồi chứ?



Đám cung nữ và mama vội vã phủ thêm áo choàng cho Lâm Ngộ An, che chở ở hai bên đỡ người đi, cũng có một đám thái giám cung nữ đỡ Cảnh Uyên vẫn đang ngẩn ngơ hoảng hốt nhanh chân đi mất.



Đám người tản đi hết, Dịch Dao mới lách mình đi ra khỏi hòn non bộ, lặng lẽ quay lại yến hội.



Nàng làm như không nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy gì hết ngồi ở cạnh thái hậu, cử chỉ đoan trang. Thái hậu nghe tin bên ngoài gây rối thì phát cung nữ đi kiểm tra, nàng ta đã mang tin tức về.



"Bên ngoài ồn ào như thế là vì chuyện gì?" Thái hậu xoa mi tâm, lớn tuổi rồi không thích ra ngoài tham gia góp vui nữa, cũng không thích nghe tin xấu.



Cung nữ cúi đầu nói nhỏ: "Tiểu thư Lâm Ngộ An con gái Lâm thừa tướng bị người ta đẩy xuống nước, hoàng thượng có lòng tốt nhảy xuống cứu người, hai người bình an không sao cả."



Lông mày thái hậu thoáng nhíu lại không vui: "Ai đẩy?"



Cung nữ: "Là một cung nữ ở yến hội, người bên Đại Lý Tự đến dẫn người đi rồi nhưng hình như nô tỳ nghe người ta bàn tán, ai cũng bảo do Lục Nham gây ra."



Nghe vậy thái hậu lạnh mặt thêm mấy phần. Dịch Dao ở bên cạnh không chen miệng, nghĩ thầm, Cảnh Uyên đúng là thông minh, biết thời biết thế đẩy nồi này cho Lục thừa tướng. Trên triều đình có ai không biết Lục thừa tướng và Lâm thừa tường luôn đối đầu nhau đâu, sẽ chẳng có ai nghi ngờ việc này là Cảnh Uyên làm cả.



Tiệc rượu tiến hành như thường, Cảnh Uyên thay mãng bào có rồng quấn thành vòng đi vào, tầm mắt quét về phía thái hậu, thấy Dịch Dao ngồi đó vẻ mặt thản nhiên, hệt như hoàn toàn không hay biết về chuyện bên ngoài.



Y sầm mặt quay lại ghế, vừa mới ngồi xuống Lâm thừa tướng đã đi ra giữa điện quỳ xuống.



"Tiểu nữ trong nhà quấy nhiễu hoàng thường, thần tội đáng muôn chết."



Mọi người đưa mắt nhìn sang Lâm thừa tướng. Cảnh Uyên nhìn ông ấy một lúc, thở một hơi thật dài: "Trẫm sẽ không đối xử tệ với Lâm Ngộ An, người đâu, tuyên chỉ, con gái Lâm thừa tướng Lâm Ngộ An tài hoa đoan trang, dịu dàng hiền lành, phong thành Lâm phi."



Lâm Phòng Vận kích động tiếp nhận thánh chỉ. Mọi người ai cũng ngượng mộ, cảm thán, lần rơi xuống nước này đúng là khéo quá, Lâm Ngộ An lập tức vào cung làm phi, hưởng thụ vinh hoa phú quý.



Bản thân Lâm Phòng Vận cũng chẳng hiểu ra sao, ông ấy vốn nghĩ là chờ tân đế đăng cơ rồi nghĩ cách cho con gái tham gia tuyển tú, không ngờ con gái ma xui quỷ khiến thế nào lại ngã xuống nước, còn được tân đế cứu, mới thoáng cái đã có chức vị phi tần.



Đúng là trời cho việc vui mà.



Toàn bộ quá trình Dịch Dao đều bình tĩnh như lão tăng ngồi thiền, cứ như Lâm Ngộ An được phong phi không liên quan chút xíu gì tới nàng hết. Ai cũng chúc mừng Lâm thừa tướng, túm năm tụm ba lại chen nhau đứng bên phía Lâm thừa tướng, bên nàng lại có chút quạnh quẽ.



Những người ở đây ai cũng là người khôn, Dung Huân đã bị tiên đế giáng chức, không biết bao giờ quay lại chức vị, ai cũng cảm thấy Dịch Dao chọn sai vị hôn phu, còn chưa cả gả qua đó mà phu quân đã mất chức quan rồi, Dịch gia xui xẻo như thế đương nhiên mọi người sẽ không muốn dính lấy thứ xúi quẩy, chỉ lo mình cũng bị xui lây.




Không ai tìm Dịch Dao nói chuyện nhưng nàng lại thấy mừng vì được yên tĩnh, ăn thêm mấy cái bánh hoa mai, chờ tiệc rượu kết thúc, hài lòng đi về.



Đông qua xuân dần tới. Lễ đăng cơ xong xuôi là bắt đầu chào đón năm mới, vốn đang ngày mừng đầu năm mà kinh thành lại nhận được tin tức xấu.



Tộc Khoát Mông ở Tây Bắc và tộc Miêu Xuyên ở Tây Nam bắt tay khởi binh tấn công triều Cảnh.



Tộc Khoát Mông và tộc Miêu Xuyên không phải nước lớn, Khoát Mông mạnh về binh mã, Miêu Xuyên mạnh về tiền tài, tách ra tấn công thì không phải chuyện gì to tát nhưng hai nước liên thủ thì hỏng rồi.



Tộc Miêu Xuyên có tiền, quân bị sung túc, tộc Khoát Mông thiện chiến, ai ai cũng cao lớn ngựa thì khỏe mạnh. Hai bên liên minh với nhau chẳng phải thành phiền phức rồi ư?



Trong phòng riêng trên tầng hai Xuân Mãn Lâu ở kinh thành, bàn gỗ xếp gần tường, trên bàn có tí rượu ủ và mấy đĩa rau dưa, Dịch Dao bưng chén rượu, khẽ nhấp môi nhìn Dung Huân ở đối diện rồi than thở.



"Đại ca truyền tin từ biên cảnh về nói là gần đây người Khoát Mông không ngừng quấy phá người dân qua lại, thấy gì cướp đó, có vẻ không quan tâm gì đến quan hệ hai nước nữa, chuẩn bị ra tay tới nơi rồi."



Dung Huân nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố trống vắng, quán bán hàng rong cũng không có, ngược lại dọc đường đi đều là dân lưu lạc ăn mày, người già trẻ con thì không nói, không ít trai tráng thanh niên cũng quần áo rách rưới ở đường ăn xin.



"Dịch gia chỉ có mười vạn quân, nếu Khoát Mông bắt tay với Miêu Xuyên thì sợ khó ứng phó được." Trong mắt Dung Huân chứa nỗi ưu sầu, hắn bưng chén rượu lên, uống ực một cái rồi nhíu mày nói, "Bên phía triều đình vẫn đang đùn đẩy nhau, chưa chọn xong tướng dẫn binh, Dao Dao... nếu như... ta nói là nếu..."



"Ta biết huynh muốn nói gì." Dịch Dao ngắt lời hắn, mặt mày tươi sáng, nụ cười sáng rỡ, "Ta ủng hộ huynh đi."



Dung Huân ngây người, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Dao, khẽ mỉm cười: "Dung mỗ đúng là cưới được một thê tử tốt."



Hắn chưa giải thích gì Dịch Dao đã nói ủng hộ hắn.



"Dung Huân, nếu Cảnh Uyên mặc kệ dân chúng biên cương, chúng ta phải lo." Dịch Dao nghiêm túc, hoàn toàn không nói giỡn, "Ta cảm thấy cứu muôn dân trăm họ trong nước sôi lửa bỏng là con đường đúng đắn chúng ta nên đi."



Nàng là nữ, vốn nên có nhiều lỗi băn khoăn kiêng dè nhưng Dung Huân thì không.



Dung Huân vươn tay nắm chặt tay nàng, bình tĩnh nhìn nàng: "Ngày mai ta sẽ bẩm tấu xin dẫn binh đi biên cương."



Bây giờ bên trên không ai chịu đi, ai cũng cảm thấy đó là vùng nguy hiểm chôn thây, vốn dĩ Dịch Trường Phong xung phong nhận việc muốn đi nhưng Cảnh Uyên lại lấy cớ kinh thành là trung tâm nước nhà cần phải có Dịch Trường Phong trấn giữ nên từ chối.



Cảnh Uyên đã nghĩ xong từ sớm, biên cương Tây Nam phải cử một người đen đủi đi. Đúng lúc Dung Huân tự đề cử, ở ngay trước mặt mọi người xin đến biên cương Tây Nam.



Hành vi này khiến mọi người ai cũng tán thưởng, Cảnh Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, phái Dung Huân đi cũng được, người này còn sống chính là một mầm họa bí ẩn với y. Từ nhỏ Cảnh Uyên đã biết Dung Huân tài học hay võ nghệ đều vượt xa hoàng tử, nếu không phải họ hắn Dung thì có khi vị trí hoàng đế này để hắn làm cũng là điều hợp lý.



Bây giờ Dung Huân sẵn lòng đi biên cương Tây Nam, đúng là rút được một cái gai trong thịt Cảnh Uyên. Vì thế, Cảnh Uyên giao năm mươi nghìn binh cho Dung Huân, làm tiệc lớn đưa tiễn, tiếp sức cổ vũ cho tướng sĩ.



Dịch Trường Phong nghe tin Dung Huân muốn đi biên cương Tây Nam thì vỗ chân cái tét, điên cuồng khen "Tên nhóc họ Dung đúng là có tiền đồ, xứng đáng làm con rể Dịch Trường Phong ta", còn bảo chuyện đã như vậy rồi, ông cẩn thận chọn một chiến mã cho hắn, tên là Mặc Phong, tặng cho Dung Huân.



Hôm đó Dung Huân dẫn binh ra khỏi thành, trời ngày càng đẹp. Hắn mặc áo giáp màu bạc, ngồi trên lưng ngựa cao lớn, đội mũ có dây tua đỏ, vai rộng eo thon, lông mày dặm mắt sáng ngời, đúng là tư thế oai hùng, nam nhi khí phách. Người dân tiễn đưa đứng đầy hai bên phố, không thiếu con gái các nhà ném khăn tay, túi thơm, đào mận các thứ về phía Dung Huân.



Tướng sĩ phía sau hắn hăm hở phấn khởi, nghiêm chỉnh xếp hàng trật tự, đội ngũ hùng dũng, bước đi chậm rãi, khí thế có thừa. Bách tính hô vang, mong quân chiến thẳng trở về, tiếng hô như muốn lật tung nóc nhà.



Trên Xuân Mãn Lâu, Dịch Dao đứng bên cửa sổ nhìn xuống bóng lưng cao lớn trên ngựa, đuôi mắt ửng đổ, không nỡ nhìn tiếp, quay đầu cụp mắt lấy khăn tay trong tay áo ra, lặng lẽ nhẹ nhàng lau nước mắt bên khóe mắt.



Nhẫn Đông đứng bên cạnh nàng, vô cùng thương quận chúa, cũng thương cô gia hơn. Ai cũng nói Dung Huân là văn thần, không có kinh nghiệm dẫn binh, hơn nữa bộ tộc bên Tây Nam kẻ nào cũng gian trá, hắn đi chuyến này ắt sẽ lành ít dữ nhiều.



Dung Huân ngồi trên ngựa cảm nhận được ánh mắt hướng tới đột nhiên quay đầu lại nhìn Xuân Mãn Lâu, trước cửa sổ trống không, không có ai cả, hắn quay đầu lại.



Từ ngày hắn bẩm tấu lên, Dung Huân biết một phong thư giải trừ hôn ước, bảo Lăng Nhược đưa đến phủ tướng quân. Trong thư nói rõ hắn đi biên cương cửu tử nhất sinh, nguy hiểm khôn cùng, không dám làm lỡ nhân duyên của quận chúa, chi bằng giải trừ hôn ước, trả lại tự do cho quận chúa.



Lúc viết thư, Dung Huân chỉ cảm thấy bút trong tay như nặng nghìn cân, chậm chạp mãi không nhấc bút được. Sống lại một đời, thứ hắn không nỡ nhất chính là nàng, nhưng bây giờ hắn phải nhẫn tâm buông bỏ nàng.



Dung Huân ngồi ở thư phòng một đêm. Lúc Lăng Nhược nhìn thấy chủ nhân mình thì thấy hai mắt hắn đầy tơ máu, hệt như cái xác không hồn. Mãi đến khi chủ nhân đưa cho Lăng Nhược một phong thư, trên thư viết hai chữ giải ước, lúc ấy Lăng Nhược mới hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì.



Lăng Nhược nặng nề đi đưa thư tới phủ tướng quân. Hắn lo sợ bất an ngồi ở sảnh trước mấy canh giờ, quận chúa không chịu ra gặp hắn, chỉ thấy tỳ nữ Nhẫn Đông của nàng đi ra.



Nhẫn Đông nói: "Quận chúng bọn ta đáp lời, không nhận thư, không nghe, không gặp."



Lăng Nhược ngây người, chỉ đành mang thư về phủ. Dung Huân nghe vậy thì biểu cảm như vừa khóc vừa cười, giành lại thư vứt vào chậu than, đốt sạch sành sanh.



Từ đó về sau, Dịch Dao không tới Dung phủ nữa, hai người cũng không gặp nhau lần nào. Ở buổi tiệc tiễn đưa, Dung Huân vừa ngóng trông Dịch Dao đến, trong lòng lại nghĩ nàng không đến vẫn tốt hơn.



Đến cuối cùng, Dịch Dao vẫn không đến tiệc tiễn đưa.



Qua dòng suy nghĩ, Dung Huân nắm chặt dây cương nhìn thẳng về trước, tình yêu sâu sắc ấy chỉ có thể giấu xuống đáy lòng. Ngựa xông lên trước, cổng thành mở ra, đội ngũ chậm rãi đi ra. Càng đi càng xa, đội ngũ dài như rắn cũng dần co lại thành kích thước hình con kiến, mắt không thấy nữa.



Dịch Dao ngồi xe ngựa chậm rãi ngừng trước cổng phủ tướng quân, nàng vén rèm lên thấy một đội thị về đứng trước cổng lớn, nhìn y phục thì thấy đó là cấm vệ quân trong hoàng cung, nàng nhíu mày đi xuống xe ngựa, tư thái đoan trang hỏi đám thị vệ.



"Xin hỏi mấy vị thị vệ, vì sao lại đứng trước cổng phủ tướng quân?"



Người dẫn đầu là thủ lĩnh cấm vệ quân Triệu Nguyên, gã liếc mắt nhìn Hoa Âm quận chúa, vành tai ửng đỏ, cúi đầu nói thật.



"Mật thám kinh thành báo lại rằng tộc Khoát Mông trà trộn lèn vào kinh thành, mạt tướng nhận lệnh của hoàng thượng ở đây bảo vệ an toàn cho phủ tướng quân."



Dịch Dao nhíu mày, tỏ rõ sự không vui.



Dung Huân vừa dẫn binh rời khỏi kinh thành, Cảnh Uyên đã phái người trông giữ phủ tướng quân, tộc Khoát Mông trà trộn vào hay là muốn bắt phủ tướng quân bọn họ làm con tin khống chế Dung Huân?