Hắc Nguyệt Quang Trùng Sinh Rồi

Chương 13




Thu đi Đông tới, vừa vặn là thời điểm cỏ cây khô héo, động vật béo tròn, cuộc thi săn bắn cưỡi ngựa bắn cung triều Cảnh tổ chức mỗi năm một lần sắp bắt đầu.



Sau khi hoàng đế Nguyên Đức lên ngôi, y hiểu rõ binh cường thì nước sẽ mạnh, vì tăng cường sức khỏe toàn dân, y kêu gọi toàn dân tham gia cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung, đồng thời trao phần thưởng cực cao cho người đứng vị trí đầu.



Phần thưởng năm nay đặc sắc đủ loại, vàng bạc châu báu, đồ trang sức, tranh chữ hiếm có của danh nhân, khế đất nhà cửa ở đoạn đường đắt đỏ, không thiếu gì cả.



Dịch Dao nhìn trúng phần thưởng dành cho người đứng đầu cuộc thi bắn cung, đó là một cái trâm ngọc hình hoa hồng, mặc dù hình thức ấy không có gì hiếm lạ nhưng hiếm ở cái là nó được khắc thành từ khối ngọc đỏ máu không chút tỳ vết, màu sắc tổng thế rực rỡ như máu, dưới ánh mặt trời đẹp đến mức chấn động lòng người.



Nàng bảo Nhẫn Đông đi báo danh thi bắn cung, kết quả nàng ấy lại mang một tin tức quay lại.



"Dung Huân cũng tham gia thi bắn cung?" Động tác vẽ lông mày của Dịch Dao khựng lại, khó mà tin nổi nói, "Vết thương của huynh ấy mới khỏi, cần gì phải thế"



Nhẫn Đông cười nói: "Dung đại nhân bảo chắc chắn quận chúa vừa mắt cây trâm hoa hồng đó, ngài ấy muốn giành vị trí đứng đầu thay quận chúa, thắng được cây trâm."



Phò mã gia tốt như vậy, tri kỷ như thế.



"Năm nay tham gia thi bắn cung có người nào khó cạnh tranh?" Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Dịch Dao phải thăm dò đối thủ cạnh tranh năm nay trước.



Nhẫn Đông nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Theo nô tỳ thấy, người có thể phân cao thấp tài bắn tên với quận chúa chỉ có thái tử điện hạ và tam hoàng tử."



Dịch Dao ừm một tiếng. Lúc còn nhỏ nàng thường đi học cưỡi ngựa bắn cung với các hoàng tử công chúa, khi đó tài bắn cung của Cảnh Chiến và Cảnh Uyên rất tốt, ở những cuộc thi bắn cung trước đây, thứ tự của mấy người họ không phân trên dưới, ngươi mà tiến lên thì ta sẽ đuổi tới.



Nhẫn Đông lại nói: "Nhưng mà chỗ đăng ký năm nay, nghe nói thái tử và Dung đại nhân xảy ra cãi vã, thái tử hạ chiến thư thi bắn cung với Dung đại nhân."



Dịch Dao hơi nhíu mày: "Vì sao bọn họ lại cãi nhau?"



Nhẫn Đông: "Thái tử nói Dung đại nhân có thù đoạt thê tử, không đội trời chung."



Dịch Dao: "..."



Lời này cũng không sai.



Mười ngày sau, cuộc thi bắn cung chính thức bắt đầu ở bãi săn hoàng gia vùng ngoại ô, mọi chuyện ở cuộc thi do Lễ bộ thượng thư Văn Khiêm chủ trì.



Cưỡi ngựa bắn cung chia ra nhóm nam và nhóm nữ, điểm sáng lớn nhất năm nay chính là trận đối đầu giữa thái tử của đất nước và quyền thần của triều đình.



Gió thu thổi vù vù, Cảnh Chiến mặc trang phục cưỡi ngựa từ đầu đến chân, tay cầm cây cung dài màu đen, đứng ở ngoài vạch quy định, ánh mắt kiêu ngạo liếc Dung Huân ở bên cạnh: "Cần gì chứ? Ngươi là một văn thần, vai không chịu nổi, tay cũng không nâng lên được, lấy gì ra so với ta?"



Hắn ta hạ chiến thư với Dung Huân, ý định ban đầu là muốn xỉ nhục hắn nhưng không ngờ rằng Dung Huân không chỉ nhận chiến thư mà còn tự mình đến bãi săn thi đấu.



Mọi người thấy Dung Huân vẫn giữ gương mặt thờ ơ, mặc bộ trang phục cưỡi ngựa màu trắng, cổ tay vào và vành cổ áo điểm xuyết hai, ba đóa hoa hồng nho nhỏ, bộ y phục này giống như đồ đôi với Dịch Dao ở nhóm nữ bên cạnh.



Dung Huân thu hồi ánh mắt nhìn nhóm nữ từ nãy: "Mặc dù tài bắn cung của ta không giỏi nhưng nửa tháng này có phu nhân chỉ dạy, tài bắn cung có thể nói là tiến nhanh như gió."



"Hả, Dịch Dao là nữ tử, nàng ấy dạy người bắn được gì cơ chứ?" Cảnh Chiến tự biết phu nhân mà hắn nói chính là Dịch Dao nhưng hắn ta hoàn toàn chẳng thèm để vào mắt.



Ánh mắt Dung Huân lành lạnh: "Thái tử điện hạ có biết câu nói này không? Ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác."





"Ha ha, bắn cung cần mất công tích lũy mấy năm nước chảy đá mòn, ngươi tùy tiện muốn học cấp tốc chỉ sợ là thiên tài cũng không làm nổi." Cảnh Chiến đứng thẳng người giương cung, làm tư thế bắn tên tiêu chuẩn.



Không nói cái khác, chỉ riêng tài bắn cung thì Cảnh Chiến dám khẳng định ở triều Cảnh này không có ai địch lại hắn ta.



Lúc này, nữ truyền đến tiếng hô hào liên tục, mọi người la hét, "Dịch Dao là nhất, Dịch Dao là số một", bên nhóm nam mới biết Dịch Dao đã giành hạng nhất bên nữ.



"Dung Huân!" Bỗng nhiên có tiếng gọi trong trẻo vang lên.



Dung Huân ngẩn ngơ nhìn Dịch Dao hệt như ở kiếp trước, ngựa ruổi bụi hồng, đi về phía hắn, nàng càng ngày càng gần, đạp vỡ tấm chắn dài cộm trước mặt, xông vào nội tâm hắn.



Nhìn lên bóng hồng cưỡi thiết kỵ, nhị lang tự than thở ai có thể sáng bằng nàng.



"Dung Huân? Bên nam các huynh bắt đầu thi chưa?" Dịch Dao đổ một lớp mồ hôi mỏng, tóc rối ướt nhẹp trên trán, khuôn mặt không trang điểm mà ửng hồng, hai mắt rạng rỡ sáng bừng nhìn hắn, tinh thần phấn chấn.



Dung Huân đi lên trước, vươn hai tay ra, đón nàng xuống ngựa một cách vững vàng, nét mặt dịu dàng: "Vẫn chưa bắt đầu."



Dịch Dao ngẩng mặt lên, nở một nụ cười thật tươi với hắn, long lanh rung động lòng người: "Ta đứng nhất bên nữ đó, huynh cố lên nha."



"Nhất định vi phu sẽ cố gắng." Dung Huân hơi cúi đầu, chỉnh lại cây trâm hơi lệch trên đầu nàng, khẽ nói bên tai nàng, "Nhưng mà nếu ta giành được vị trí đứng đầu, Dao Dao có thưởng gì cho ta không?"



Người bên ngoài thấy động tác của hắn rất thân mật.



Dịch Dao nghiêng đầu, nghĩ một lát, đôi ngươi màu hạnh toát lên vẻ nghịch ngợm, cong môi nói: "Chờ huynh giành được thì ta sẽ nói cho huynh biết."



Hai người hệt như liếc mắt đưa tình, Cảnh Chiến nhìn mà ôm đầy bụng tức.



Dung Huân chết tiệt!



Dịch Dao vốn là người phụ nữ của hắn!



Mặt Cảnh Chiến lạnh băng như giữa ngày đông, không nhịn được nói với Lễ bộ Thượng thư Văn Khiêm: "Bên tổ nữ thi xong rồi, sao bên nam còn chưa bắt đầu?"



Lễ bộ Thượng thư Văn Khiêm vội vã phất cờ, ra lệnh: "Thi bắn cung nhóm nam chính thức bắt đầu!"



Bãi bắn rộng tổng cộng trăm dặm, tuyển thủ dự thi bắt buộc phải đứng ngoài vạch trắng, bắn trúng điểm đỏ trên người rơm ngoài trăm dặm, bia ngắm có tất thảy mười vòng, trúng vòng mười là tốt nhất, mỗi người chỉ có duy nhất một cơ hội.



Mười người một tổ, xếp hàng lần lượt.



Cảnh Chiến ở tổ đầu, hắn ta giương cung lên khá là tự tin, không cần ngắm chuẩn, dứt khoát buông tay, mũi tên rời cung "xoẹt" một tiếng vọt ra ngoài.



Tầm mắt mọi người dõi theo mũi tên, dừng tại tấm bia ngoài trăm dặm.



"Vòng mười!" Tên đầy tớ đếm vòng, thở hồng hộc chạy về cao giọng hô.



Mọi người nhao nhao vỗ tay chức mừng, Cảnh Chiến tự tin cong môi, nhận sự tôn sùng của mọi người.




Cảnh Chiến bắn vào vòng mười, Dịch Dao cũng chẳng bất ngờ. Cưỡi ngựa bắn cung vốn là tài năng hắn ta giỏi nhất, hơn nữa sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung cho thái tử trong nội viện hoàng gia đều là cao thủ bậc nhất triều Cảnh, có sự phụ danh tiếng dạy dỗ, Cảnh Chiến giỏi cũng không có gì lạ.



Nàng lo lắng cho Dung Huân, mặc dù nàng biết Dung Huân biết võ công nhưng trước đó ở chung với nhau, Dung Huân không hề thể hiện tài cưỡi ngựa bắn cung gì, cũng không biết hắn có biết cưỡi ngựa bắn cung hay không, liệu có nhất tiễn tuyệt trần giống như khinh công của hắn hay không.



"Vòng bảy!"



"Bắn trượt!"



"Vòng chín!"



"..."



Tên đầy tớ đếm vòng đọc vang số vòng của mỗi người, cuối cùng cũng đến người dự thi thứ mười – Dung Huân.



Kết quả hiện tại của các tuyển thủ trên sân thi đấu vẫn chưa có ai vượt qua Cảnh Chiến, mọi sự tập trung đều dồn lên tuyển thủ cuối cùng Dung Huân.



Không ít người xem biết thái tử đã ra thư khiêu chiến với Dung Huân, thậm chí có không ít người đánh cược với nhau, cược xem hai người ai thắng ai thua.



Người cược cho Cảnh Chiến chiếm đa số, dù sao tài bắn cung của Cảnh Chiến vẫn luôn đứng vững ở vị trí số một trên bảng xếp hạng, vang danh khắp nơi, không ai không biết.



So sánh ra thì Dung Huân chưa từng tham gia cuộc thi bắn cung nào, thân phận văn thần cũng không chiếm được lòng tin của mọi người.



Bởi vậy, trong đám người, không ít kẻ chắc chắn Cảnh Chiến sẽ thắng.



"Dung Huân thua chắc luôn, có ai cược cho hắn không?"



"Không không không, không ít người cược cho Dung Huân, hôm qua là ngày đặt cược cuối cùng, bỗng nhiên có nha đầu từ đâu đến cược cho Dung Huân một nghìn lượng bạc, không biết tiểu thư nhà vị quan nào bị tên mặt trắng ẻo lả Dung Huân mê hoặc, cược nhiều tiền như thế."



"Đúng vậy, hầu hết những người cược cho Dung Huân đều là nữ."




"Vậy mới nói nam tử mà đẹp trai, nữ tử cũng sẽ vung tiền như rác."



"..."



Dịch Dao nghe vậy thì vừa ngạc nhiên vừa cảm thán, nói nhỏ với Nhẫn Đông: "Ai mà có tiền cược cho Dung Huân một nghìn lượng bạc vậy?"



Trong kinh thành này có ai không biết Dung Huân và nàng đã đính hôn? Còn cược cho phu quân tương lại của nàng một nghìn lượng bạc?



Nhẫn Đông lắc đầu, nàng ấy cũng không biết, nhưng Dung đại nhân có gương mặt tuyệt trần, không ít nữ tử ở kinh thành thầm thương trộm nhớ, điều này thì đúng là thật.



Mấy năm trước Dung Huân đỗ trạng nguyên cao trung, lúc cưỡi ngựa diễu phố có vô số nữ tử vây xem, vứt túi thơm khăn tay ra, còn có người giả vờ ngã trước ngựa Dung Huân chỉ vì mong hắn xuống ngựa đỡ.



Khung cảnh ấy vẫn chưa phai nhòa trong ký ức của Nhẫn Đông.



Ngoài vạch trắng, Dung Huân với cơ thể mảnh khảnh, tư thế dũng mãnh kéo dây cung, động tác thuần thục, trông có vẻ đúng là đã luyện tập, nhưng hắn không kéo tên rồi bắn ngay giống Cảnh Chiến mà ngắm rất lâu,




Lâu đến mức trong đám người cất tiếng mỉa mai: "Bà nó, rốt cuộc ngươi có bắn hay không! Chiếm nhà xí mà không đi thế hả?"



Cảnh Chiến nghe vậy thì khẽ cười, tự tin giành được thắng lợi.



Dịch Dao nghe thấy lời người kia thì không nhịn được đạp một phát vào mông gã: "Sao miệng ngươi lại thối vậy hả, vừa mới ăn phân ở nhà xí xong đúng không?"



Người kia quay đầu lại thấy Hoa Âm quận chúa thì dắm cũng không dám thả, quỳ xuống xin lỗi.



"Ngươi này mở miệng nói bậy, cấm xem thi đấu, kéo hắn ra ngoài." Dịch Dao khoát tay, lập tức có hai thị vệ đi lên trước, mặt không cảm xúc kéo gã ra ngoài.



Dịch Dao quay lại nhìn Dung Huân, siết chặt khăn trong tay.



Cảnh Chiến không kiên trì chờ đợi được nữa, trào phúng nói: "Cuộc thi không giới hạn thời gian kéo cung sao? Hơn nữa ta bắn trúng vòng mười rồi, Dung Huân lấy gì để thắng?"



Lễ bộ Thượng thư đang định nói thi bắn cung là thi bắn trúng chứ không so thời gian.



Đúng lúc đó, một mũi tên ké rách bầu trời, dùng thế chẻ tre xông thẳng về phía ngoài trăm dặm.



Mọi người đều nghển cổ lên nhìn, muốn xem Dung Huân bắn vào vòng mấy.



"Bắn trượt!" Tên đầy tớ đếm vòng chạy tới cái bia trước mặt Dung Huân, nhìn xung quanh, trên bia trống không, đành phải chạy về hô với phía mọi người.



Người xem khắp kinh thành đua nhau thảo luận.



"Chỉ có thế?"



"Văn thần chính là văn thần, viết thơ thì còn được chứ bắn cung ấy à... Cười chết mất thôi."



"Vậy là thái tử đứng nhất rồi, ngươi nói Dung Huân cần gì phải tự chuốc khổ như thế chứ?"



"..."



Cảnh Chiến thầm thở phào trong lòng, chắp tay cười nói với Dung Huân: "Dung huynh, đa tạ nhé."



Lời vừa dứt, tên đầy tớ vốn đứng cạnh bia của Cảnh Chiến đột nhiên thở hồng hộc ôm bia quay lại, cao giọng hô.



"Tên, tên của Dung đại nhân ở trên bia của thái tử!"



"Sao cơ?"



Toàn trường khiếp sợ, dồn dập nhìn sang tấm bia.



Trên cái bia đó cắm một mũi tên khắc chữ "Dung", hóa ra tên của Dung Huân trực tiếp chẻ dọc tên của Cảnh Chiến, bắn thẳng vào hồng tâm.