Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 149: Ngoại truyện 4 – Tiêu Lẫm & Diệp Tịch Vụ




“Điện hạ, Diệp Tam tiểu thư lại đợi người ở bên ngoài.” Ám vệ thấp giọng nói bên tai hắn.

Tiêu Lẫm ngẩng đầu, cơn mưa mùa hạ ngoài cửa sổ ập đến vừa nhanh vừa vội, hồng y thiếu nữ đứng dưới mái hiên, quát lớn tỳ nữ bên cạnh.

Dáng vẻ tỳ nữ uỷ khuất, ngồi xuống chỉnh lại váy cho thiếu nữ. Thiếu nữ kia mặt mũi xinh đẹp, phách lối kiêu ngạo không ai bằng.

Tiêu Lẫm nhìn một lúc, thong dong nói: “Đi thôi.”

Hắn mang theo thuộc hạ đi đường vòng, không đi qua đại môn Thận Hình Ti. Thị vệ than thầm, Lục điện hạ Trường thân ngọc lập* lên xe ngựa.

*Thành ngữ miêu tả thân hình mảnh mai của người phụ nữ. Trong tác phẩm “Nghiệt Hải Hoa”, chương 31 “Người trước cao như ngọc, lông mày rậm và mắt to… người sau phú quý, rạng ngời. (Theo tui thì tác giả miêu tả anh Lẫm cao dong dỏng, kiểu thư sinh á).

Không ai quan tâm cô nương thích hắn còn đang đứng chờ ở cổng Thận Hình Ti. Tiêu Lẫm nhắm mắt dưỡng thần, biểu cảm thờ ơ.

Hắn không thiên vị với bất kỳ cô gái nào trên thế gian, dĩ nhiên là cũng không có thành kiến. Hắn chỉ là không thích Diệp Tịch Vụ.

Vị tam cô nương nhà Diệp Khiếu này, ương ngạnh tuỳ hứng, tâm địa ác độc, hắn từng tận mắt nhìn thấy Diệp Tịch Vụ cắt nát y phục vủa tỳ nữ chỉ để xả giận. Nữ tử bên cạnh thần sắc yếu ớt ảm đạm, không dám ngăn cản nàng. Những cô nương của các gia đình khác đều đặt nặng danh tiếng, chỉ có nàng không quan tâm, mở miệng một tiếng điện hạ thật dễ nhìn, điện hạ tốt nhất thiên hạ, ta chỉ muốn gả cho người.

“Ngươi là nữ tử, không nên nói lời này.”

Nàng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, lắc dầu: “Tại sao không nên, thích chính là thích, ghét chính là ghét, dựa vào đâu mà nam tử được biểu đạt, nữ tử lại không thể!”

“Ngươi không nên nói câu này, về sau sẽ hối hận.”

Nàng lý trực khí tráng* nói: “Ta không nói ra, mới sẽ hối hận.”

*Thành ngữ, dịch: lý thẳng khí hùng, ý chỉ có lý do đầy đủ nên nói chuyện tự tin, khí thế.

Tiêu Lẫm đang điều tra một bản án về lương bổng ở ngoài cung, vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy nàng. Chỉ là tính tình nàng quá táo bạo, không phải đánh thì là mắng hạ nhân. Dần dà, hắn càng thêm không thích nàng.

Xe ngựa băng qua đường, tiến vào cung, Hoàng hậu và Cửu công chúa đang uống trà, thấy hắn liễn thân mật vẫy tay: “Lẫm, mau tới đây.”

Cửu công chúa cười khúc khích, tròng mắt chuyển động: “Hoàng huynh đã trở về cung, sợ rằng có người ở Thận Hình Ti đợi không một trận rồi.”

Tiêu Lẫm liếc nhìn nàng một cái, cau mày nói: “Muội nói cho nàng biết ta ở Thận Hình Ti?”

Cửu công chúa làm mặt quỷ: “Ta đánh cược với các nàng nha, Diệp Tịch Vụ tới bây giờ cũng không biết xấu hổ, vừa biết tin tức, đã háo hức chạy tới.”

Hoàng hậu thở dài một tiếng, nói với Tiêu Lẫm: “Diệp Tam cô nương rất lâu trước kia đã có ý với con, Lẫm, trong lòng con cũng biết rõ, Diệp đại tướng quân có binh quyền trong tay, con cưới Diệp Tam cô nương là lựa chọn tốt nhất.”

Tiêu Lẫm âm thanh lạnh lùng nói: “Không có khả năng.”

“Lẫm, con đã có ý trung nhân?”

“Cũng không.” Tiêu Lẫm gảy lư hương, thấp mắt nói “Dù sao cũng không thể nào là Diệp Tam.”

Trong lòng Tiêu Lẫm không coi trọng hoàng vị, hắn từ lúc sinh ra đã vinh sủng vô hạn, yêu và ghét của hắn vô cùng rạch ròi, đối với hắn mà nói, ai làm Hoàng đế không quan trọng, chỉ cần Hạ quốc hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp.

Chỉ là một Diệp Tịch Vụ có thể mang đến lợi ích, hoàn toàn không đủ để khiến cho hắn dao động.

Ngày thứ hai Diệp Tịch Vụ sinh bệnh, nàng đợi Tiêu Lẫm ở Thận Hình Ti, tuỳ tùng của Cửu công lại giả làm tuỳ tùng của Tiêu Lẫm, gạt nàng Lục điện hạ còn xử lý công sự ở bên trong, Diệp Tịch Vụ đợi đến tối, vẫn không đợi được Tiêu Lẫm như cũ.

Sauk hi Tiêu Lẫm biết chuyện, quở trách Cửu công chúa hồ nháo. Cửu công chúa bĩu môi khinh thường.

Từ lúc Diệp Tịch Vụ cập kê, tình sâu ý nặng với Tiêu Lẫm, náo ra không ít trò cười. Cửu công chúa chán ghét Diệp Tịch Vụ, nữ nhi cận thần, thân phận quá cao quý, cho dù là công chúa thân là được sủng ái nhất, cũng muốn vì phụ thân tay cầm trọng binh của Diệp Tịch Vụ mà phải nhường nhịn nàng ba phần. Cửu công chúa thường hay mượn danh Tiêu Lẫm lừa Diệp Tịch Vụ, luôn hung hăng độc mồm.

Trong lòng Tiêu Lẫm băn khoăn, đến tướng phủ thay Cửu công chúa bồi tội. Thiếu nữ ốm yếu nghe hắn tới, lông mày thoáng hiện vẻ vui mừng, vội vàng để người trang điểm cho mình, nghe Tiêu Lẫm nhận lỗi với nàng sau màn rồi rời đi, Diệp Tịch Vụ gấp đến độ không thèm trang điểm, vội vàng lao ra, ngăn hắn lại: “Tiêu Lẫm, huynh chờ một chút.”



Nàng đang sinh bệnh, không chút son phấn, Tiêu Lẫm nhìn thấy một khuôn mặt sạch sẽ ngây ngô. Nàng luôn to gan lớn mật, tự mình gọi thẳng tên của hắn. Khuôn mặt Diệp Tịch Vụ nhỏ nhắn thon gầy, đôi mắt tròn xoe, trong mắt hiện lên một tia ướt át như mèo, nhìn chằm chằm hắn.

“Huynh chờ một chút, ta có thứ muốn đưa cho huynh” Nàng giờ tay lên, mong đợi mỉm cười nói “Cho.”

Tiêu Lẫm cụp mắt xuống, đó là một cái túi thơm xanh đen. Phía trên thêu mấy ngọn trúc thẳng tắp, lá trúc sinh động như thật.

“Mấy ngày trước sinh thần của điện hạ, cha nói điện hạ không tổ chức, muội chuẩn bị lễ vật cho người, nhưng vẫn luôn không có cơ hội đưa cho người.”

Tiêu Lẫm trầm mặc, sinh thần của hắn… Cũng không phải là không tổ chức, chỉ là không có mời Diệp gia Tam tiểu thư thôi. Diệp tướng quân và Diệp phu nhân vì dỗ nữ nhi, nói lời nói dối thiện ý.

Nhìn ánh mắt của cô nương trước mặt. Tiêu Lẫm nói: “Túi thơm là vật riêng tư, Tam tiểu thư nên để ngày sau tặng cho phu quân đi.”

“Huynh sẽ không lấy muội sao?” Hắn nghe thấy thiếu nữ hô “Huynh vì sao lại không lấy ta? Huynh biết rõ, lấy ta, tương đương với nắm binh quyền! Cho dù là như vậy, cũng không sao?”

Tiêu Lẫm lạnh mặt nói: “Không được.”

Nàng chặn trước người hắn, cắn răng cậy mạnh nói: “Huynh nói không được là không được sao, huynh chờ coi Tiêu Lẫm, ta ngày mai sẽ đi cầu hoàng thượng tứ hôn.”

Tiêu Lẫm cả giận: “Ngươi dám!”

“Huynh thử xem ta có dám hay không!”

Thiếu nữ nhe răng trợn mắt, giống con sư tử ốm yếu lại cố gắng giơ móng vuốt lên.

Tiêu Lẫm đưa tay, dùng khí kình cách không bóp nát bình hoa trong phòng, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn sau khi đại hôn, giống như cái bình hoa này, thì có thể thử một chút.”

Nhóm tỳ nữ bị doạ thét lên.

Diệp Tịch Vụ sững sờ nhìn mảnh sứ vỡ: “Huynh… chán ghét ta như vậy sao?”

“Cực kỳ chán ghét, Diệp Tam cô nương, ngươi nên tự mình hiểu lấy.”

Lúc hắn ra khỏi cửa, Diệp Tịch Vụ ném túi thơm xuống đất, hung hăn đập mấy phát: “Chán ghét thì chán ghét, ai mà thèm, ai hiếm lạ chứ!”

Bọn nha hoàn không ai dám kéo nàng, tự nhiên cũng không có ai dám nhìn hốc mắt nàng đỏ lên.

Tiêu Lẫm không quay đầu lại. Năm đó, ngay cả chính hắn cũng nghĩ là hắn sẽ chán ghét người này cả một đời.

Vào đông, lúc diệt cướp, Tiêu Lẫm xảy ra ngoài ý muốn, hắn xâm nhập ổ sơn tặc, phát hiện bên trong có bố trí binh lực của tiểu quốc gần đó, người bên cạnh bán đứng hắn, tất cả đều là âm mưu của nhị hoàng tử. Tiêu Lẫm vì thoát khỏi truy kích, rơi xuống vách núi, dữ nhiều lành ít.

Dưới vách núi có gió thổi, một chỗ khác sau khối đá, lộ ra ba nữ tử bị đông lạnh đến run lẩy bẩy. Dẫn đầu là thiếu nữ hoảng loạn chạy đến vách núi, quỳ nhìn xuống.

“Điện hạ, Tiêu Lẫm…”

“Tam tiểu thư!” Hỉ Hỉ và Xuân Đào lo lắng, muốn kéo nàng lại: “Tam tiểu thư, nơi đó nguy hiểm.”

Tam cô nương nhà bọn họ nói không còn nhớ thương Lục điện hạ, trên đường dâng hương cùng tổ mẫu, lại không nhịn được lặng lẽ chạy đi tìm Tiêu Lẫm, không ngờ lại nhìn thấy một màn này.

Diệp Tịch Vụ đỏ vành mắt, nhìn dây leo bên cạnh rũ xuống, đột nhiên nói: “Ta xuống dưới tìm huynh ấy!”

“Tam tiểu thư, tuyệt đối không thể, nô tỳ và Hỉ Hỉ về Hoàng Thành gọi người tới.”

“Đợi các ngươi tìm được, đã qua ba ngày rồi!”

Nếu như Tiêu Lẫm ngã bị thương, nằm bên dưới vách núi không ai cứu hắn, hắn cả ăn cũng không có, căn bản sống không được ba ngày.”

“Chỗ này rất nhiều cây, huynh ấy còn có nội lực, nhất định sẽ có cơ hội sống sót.”

Diệp Tịch Vụ quấn dây leo lên hông mình, không chút do dự đi xuống dưới vách núi thăm dò.



“Tam tiểu thư…”

Diệp Tịch Vụ không nghe, giày thêu của nàng rớt xuống dưới vực, nàng rung rung, nhịn xuống sợ hãi, từng chút xíu đi xuống dưới. Nàng cũng không biết mình là người sợ chết như vậy, lấy đâu ra nghị lực đi tìm một người căn bản không hề thích mình.

Không thích nàng thì cũng thôi đi, ngay cả binh quyền của cha nàng cũng không thích. Tiêu Lẫm đồ trứng thối có mắt không tròng, đáng đời huynh!

Trong nội tâm nàng mắng hắn đáng đời, nhưng vẫn như cũ kiên định xuống dưới vách núi tìm người. Dần dần, nàng không nghe được âm thanh của hai nha hoàn, ngón tay non mịn cũng bị mài hỏng, Diệp Tịch Vụ không biết mình đi xuống được bao xa. Lần theo nhánh cây bị gãy tìm chỗ hắn rơi xuống, cuối cùng cả chiều dài của dây leo cũng không đủ.

Nàng cóng đến run rẩy. “Tiêu Lẫm, Tiêu Lẫm…”

Cuối cùng dưới chân trượt một phát, Diệp Tịch Vụ hét lên, không có ý thức.

Giữa không trung, một đám Huyết Nha lít nha lít nhít, lôi kéo thân thể của nàng, cùng nàng rơi xuống vách núi. Dường như có ai đó nhẹ nhàng nói: “Ngươi không thể chết, ngươi chết, ta làm sao ra khỏi Hạ cung.”

Diệp Tịch Vụ không chết,chỉ là ở bên dưới vách núi ăn khổ một hồi.

Lúc nàng tỉnh lại, trên trời có tuyết rơi, nàng cuộn mình trong sơn động, dùng một góc y phục của Tiêu Lẫm bọc lại.

Vui sướng mơ hồ loé lên trong đầu: “Tốt quá rồi, ta biết mà, ngươi sẽ không có việc gì.”

Nhưng mà lúc đó nàng cũng không biết, đối địch với nàng, là địch nhân cường đại như thế nào. Nàng là một phàm nhân, trong mắt bọn mắt, chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi. Nàng và Tiêu Lẫm bỏ qua nhau là điều tất nhiên, cũng là trả thù trong bóng tối của một người khác.

Lúc lâu sau, Diệp Tịch Vụ chữa lành thương thế, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp nép vào trong lòng Tiêu Lẫm.

Tiêu Lẫm buộc lại áo choàng cho nàng, nhẹ giọng dặn dò gì đó, nữ tử cụp mắt, dịu dàng cẩn thận, trong mắt tràn đầy tình ý.

Diệp Tịch Vụ nhìn hắn và Diệp Băng Thường, cả người cuối cùng không có cách nào bước ra khỏi. Tiêu Lẫm như vậy nàng chưa bao giờ thấy qua, từ một khắc này, nàng biết nàng đã thua. Thua triệt triệt để để. Nàng đời này, sẽ không thể nào có được tình yêu của Tiêu Lẫm.

“Nhưng ngươi có thể.” Lê Tô Tô, ta muốn ngươi có được tình yêu của hắn, hắn yêu ngươi, chính là yêu ta.

Một đời người hiếm có được cơ duyên, lúc nhường lại thân thể, Cửu Thiên Câu Ngọc vỗ về nàng: “Cảm ơn ngươi, ác hồn.”

Diệp Tịch Vụ chỉ cười. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, lấy được thân thể của người khác? Câu Ngọc đã từng lập thần thề với chủ nhân đời trước – Sơ Hoàng, không thể nói cho Tô Tô biết thân phận thật của nàng, bảo vệ nàng lớn lên.

Thần nữ Sơ Hoàng vì nữ nhi vừa mới sinh ra liền chết yểu sưu tập tàn hồn vạn năm, nhưng vẫn thiếu một sơi ác hồn.

Sợi ác hồn này, rơi rớt ở nhân gian trăm năm trước, đầu thai thành nữ nhi Diệp Tịch Vụ của phủ tướng quân.

Nàng quái đản, tàn nhẫn, cố chấp.

Câu Ngọc mang Tô Tô xuyên qua thời không, trong lòng giấu nhiều bí mật không thể nói ra.

Thí dụ như trợ giúp linh hồn Tô Tô hoàn chỉnh, trùng sinh thần thể.

Diệp Tịch Vụ hoá thành ác hồn, hoàn thiện thất tình lục dục của Tô Tô, trở về bên trong thân thể của Tô Tô, Tô Tô lại cho rằng, từ đầu đến cuối, đều là một giao dịch như Câu Ngọc nói.

Nàng giúp Tịch Vụ bảo vệ cha và tổ mẫu, Tịch Vụ cho nàng mượn thân thể. Tô Tô không biết, đây vốn là hồn phách thiếu thốn của nàng đầu thai thành thân thể này. Cho nên nàng có tình cảm với tổ mẫu, sợ hãi bóng tối sâu thẳm, muốn cứu vớt Tịch Vụ trong quá khứ, chấp nhất với việc nhìn Vĩnh Sinh hoa nở.

Diệp Tịch Vụ vốn là một bộ phận của nàng. Diệp Tịch Vụ không nói ra yêu cầu này, nàng ác liệt ngang bướng nghĩ, Tiêu Lẫm, huynh sợ là không biết, thần nữ hoàn chỉnh đến cùng tốt như thế nào.

Tốt đến mức cho dù huynh có Diệp Băng Thường vây quanh, cực kỳ chán ghét ta. Cuối cùng sẽ có một ngày, huynh sẽ không có cách nào kiềm chế được mà thích thần nữ Lê Tô Tô, từ đó thích sợi ác hồn là ta này.

Nhưng mà Lê Tô Tô không thích huynh, chỉ có ác hồn tiêu tán trên thế gian này vẫn cố chấp tìm huynh.

Huynh nói xem, châm chọc không?

Cũng may, huynh nên thấy may mắn, Diệp Tam đời này, sẽ không còn quấn lấy huynh nữa.