Trong căn phòng trên tầng 3, Dư Ổ bị ném lên trên giường, cặc lớn vừa mới rút ra từ trong lỗ đĩ dâm dục đã lần nữa hung hăng nhét vào, "A....." Mỗi một lần cặc đi vào Dư Ổ lại bị căng tràn như muốn nứt ra, Lộ Hoài Châu ôm lấy nửa người trên Dư Ổ, thử dùng đầu buồi chọc từng chút từng chút vào trong lỗ đít đang ngậm một cây buồi lớn kia, dâm thủy xối lên đầu cặc, mỗi một lần đâm thọc lỗ đĩ đói khát sẽ mấp máy cắn mấy không cho hắn đi.
"Không..... huhu....." Nhận ra được Lộ Hoài Châu muốn làm gì đó, Dư Ổ khóc lóc lắc đầu, "Không cần, không cần..... ca ca..... không vào được đâu..... không vào..... Tiểu Ổ ăn không được.....huhuhu"
"Sao lại không vào được chứ?" Ngón tay Lộ Hoài Châu men theo cửa lỗ xâm nhập vào trong, ngón tay chen vào mở rộng bên trong. Dư Ổ nức nở nắm lấy quần áo Kỳ Trạch, "Ca ca."
Kỳ Trạch nhấp môi, ánh mắt vững vàng không nói lời nào tiếp tục địt vào, làm như không nhìn thấy mỹ nhân đang cầu cứu.
"Huhu.... ca ca...." Dư Ổ đáng thương mở rộng hai chân của bản thân nhìn cặc lớn ra ra vào vào lỗ nhỏ của bản thân, lỗ đít đã bị địt cho chín rục, dâm dịch "òm ọp" bắn ra, hình ảnh dâm đãng chỉ làm cho người khác bùng nổ thú tính muốn đem cậu đè dưới thân hung hăng địt vào.
"Cắn chặt như vậy mà còn nói không cần, đúng là đứa nhỏ khẩu thị tâm phi." Lộ Hoài Châu cố định eo mỹ nhân, quy đầu đẩy lỗ nhỏ đã căng tràn ra, từng chút từng chút đâm vào, Dư Ổ chỉ cảm thấy đau đớn như bản thân sắp bị chém thành hai nửa, cậu sợ hãi muốn trốn về phía trước, thế nhưng lực đạo trên eo quá nặng, Kỳ Trạch cũng ôm cậu mở rộng chân ấn xuống thật mạnh.
"A..... ca ca..... ca ca..... huhu...." Nước mắt Dư Ổ không ngừng rơi, trong đôi mắt tàn ngập ủy khuất, môi đỏ khẽ mở, cậu bị căng tới không thể phát ra âm thanh, toàn thân cậu đều nhiễm màu hồng phấn, hình ảnh lỗ đít đỏ tươi bị hai căn cặc lớn đồng thời đi vào quá mức dâm đãng , Lộ Hoài Châu còn chưa cắm hết vào Kỳ Trạch đã ôm người mạnh mẽ cắm vào rút ra, Dư Ổ bị kích thích tới thét chói tai bắn ra.
Tinh dịch loãng từ đỉnh cặc nhỏ phấn nộn trào ra, lỗ đĩ tràn ngập dâm dịch ướt mềm co rút cắn lấy hai con cặc bự, mùi hương dâm đãng tràn ngập khoang mũi hai nam nhân làm cho bọn họ càng thêm hung ác, trong mắt toàn là dục vọng.
Trận làm tình này vẫn luôn kéo dài tới tận trời hửng sáng, người trong đội ngũ đã lục tục rời giường sửa sang đồ đạc chuẩn bị xuất phát, Dư Ổ bị địt tới mất đi ý thức, mơ mơ màng màng nằm trong lồng ngực nam nhân đáng thương chảy nước mắt, lỗ nhỏ đã bị địt cho chín rục màu đỏ tươi, miệng vẫn lẩm nhẩm, "A..... từ bỏ.... từ bỏ...."
Bên trong biệt thự không có điện, nước tắm lạnh băng, Dư Ổ bị hai người đàn ông kẹp ở giữa, dòng nước lạnh lẽo xối xuống làm cả người cậu run lên, cậu liều mạng rúc vào trong lòng nam nhân hòng tìm được độ ấm, vòi hoa sen dừng lại, Lộ Hoài Châu nói một câu "Yếu ớt", khi nước lần nữa chảy xuống đã biến thành độ ấm thích hợp, Dư Ổ ôm Lộ Hoài Châu cọ cọ, mềm mại lấy lòng, "Ca ca...."
Dư Ổ giống như trẻ con được hai nam nhân tắm rửa sạch sẽ, khi tắm cặc lớn cũng nóng rực để trên mông thịt, nếu không phải những người ở dưới lầu đang chờ bọn họ để xuất phát thì có lẽ hai tên cầm thú này sẽ lại hành Dư Ổ thêm một trận nữa. Dư Ổ được hai bọn họ hầu hạ mặc quần áo, Lộ Hoài Châu ôm cậu xuống lầu, Kỳ Trạch đi theo sau, anh vẫn mặc đồ tác chiến, biểu tình vẫn lạnh lùng không thay đổi, chỉ là ngẫu nhiên sẽ nhìn qua thân hình mảnh khảnh đang nằm trong lồng lực Lộ Hoài Châu kia, một chút da thịt bị lộ ra vừa trắng lại vừa mềm, trên da mơ hồ có thể thấy được những vệt đỏ tươi, một bàn tay to rộng đặt trên đỉnh đầu mỹ nhân làm tóc đen rũ xuống che đậy nửa khuôn mặt. Dư Ổ bị Lộ Hoài Châu mạnh mẽ ấn vào trong lòng không cho cậu ngẩng đầu.
Trên đường đi có không ít những tiếng còi xe vang lên, có người nhìn về phía Kỳ Trạch trêu chọc, "Trạch ca, được đó nha."
Kỳ Trạch làm như không nghe thấy đi thẳng về phía trước.
Lúc Dư Ổ mơ màng sắp ngủ, đột nhiên vang lên tiếng của hệ thống, [Tối qua bạch liên hoa đã tới rồi, đang ở trong đội ngũ.]
Đôi mắt hồ ly đang nhắm hơi động đậy, hàng mi dài run run, Dư Ổ chậm rãi mở mắt, trong mắt xẹt qua tia rét lạnh, cậu mới hơi cử động mà bàn tay trên đầu đã tăng thêm sức lực ấn xuống, "A, ca ca."
Dư Ổ nhỏ giọng kêu, bước chân Lộ Hoài Châu ngay lập tức dừng lại, hỏi người trong lòng: "Sao vậy?"
Đồng thời có một tiếng nói khác vang lên, "Xin chào, anh là Lộ Hoài Châu sao?"
Hệ thông nhắc nhở: [Là bạch liên hoa.]
Dư Ổ ngừng giãy giụa, thuận theo mà dựa vào trong lồng ngực nam nhân.
Đinh Sanh nhìn nam sinh bị nam nhân cao lớn ôm vào ngực không nhìn rõ mắt kia, ánh mắt lạnh đi, thế nhưng cậu ta vẫn mỉm cười nhìn về phía Lộ Hoài Châu, "Chúng tôi đến từ Hoa Thành, vừa làm xong nhiệm vụ đang chuẩn bị trở về, có thể để cho chúng tôi đi cùng một đoạn không?"
Ba người đàn ông đi bên cạnh Đinh Sanh đã nhận ra thân phận của Lộ Hoài Châu, bọn họ ngay lập tức hành lễ với hắn, Lộ Hoài Châu hướng về phía ba người nọ gật đầu, đây là ba người dưới trướng lão ba mình, muốn cự tuyệt cũng không được, Lộ Hoài Châu đành đồng ý, "Đi theo đi, nhưng sống chết của các người tôi không phụ trách."
Đinh Sanh nỗ lực đẩy hào quang bạch liên hoa lên mức cao nhất, mỉm cười đối diện với gương mặt lạnh của Lộ Hoài Châu, "Tôi tên là Đinh Sanh, anh hẳn là biết tôi đúng không?"
Lộ Hoài Châu liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi quay đầu ra lệnh: "Xuất phát."
Lúc Đinh Sanh lại muốn nói gì đó, Dư Ổ đã thả lỏng lực đạo lộ mặt ra khỏi ngực Lộ Hoài Châu, tóc đen ngoan ngoãn nằm trên làn da tuyết trắng, mặt mày như họa nồng đậm rực rỡ, bờ môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng, giống như một yêu tinh quyến rũ, khiến cho những người vẫn luôn chăm chú nhìn về phía bên này toàn bộ đều ngây ngẩn, những người vốn bị hào quang của bạch liên hoa mê hoặc cũng nháy mắt tỉnh lại, không rõ vì sao mình lại cảm thấy một người tầm thường như vậy là tiểu thiên sứ không nhiễm bụi trần chứ.
Tiếng nuốt nước miếng không lớn không nhỏ nhưng đối với dị năng giả mà nói thì nó tất nhiên sẽ được truyền tới tai không sót lại thứ gì, Lộ Hoài Châu nháy mắt nhận ra ánh mắt của mọi người, hắn vừa mới phản ứng lại đã có một chiếc áo đen ném vào trong ngực hắn, đem Dư Ổ đang lộ mặt che lại toàn bộ.
Dư - còn chưa kịp mở hào quang vạn nhân mê - Ổ: "....."
Cậu không có khả năng lại lộ mặt lần nữa, Lộ Hoài Châu đè lại cái đầu đang nhúc nhích của cậu, không nặng không nhẹ đánh hai cái, bao cậu thật chặt trong lớp quần áo rồi ôm vào xe.
Kỳ Trạch vứt áo khoác che Dư Ổ cũng sải bước đôi chân dài, lúc đi ngang qua Đinh Sanh còn lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, Đinh Sanh vừa mới đo lường giá trị khí vận SR của đối phương đã bị tầm mắt lạnh băng của anh làm cho cả người run rẩy, sau khi nam nhân thân cao chân dài đi qua, Đinh Sanh mới dám lên tiếng: [Người đàn ông này......]
Hệ thống bạch liên hoa nhìn hào quang đang không ngừng giảm xuống, mất kiên nhẫn nói: [Chỉ là một tên SR có gì mà cần chú ý, nếu ngươi lại không công lược được khí vận SSR, ngươi lập tức sẽ trở thành người thường của thế giới này.]
Đinh Sanh mang theo biểu cảm khó chịu lên xe, nữ nhân ở cùng một xe với cậu ta vẫn đang trong trạng thái kinh diễm chưa hồi phục được tinh thần, cô cứ có cảm giác đã gặp qua mỹ nhân ở nơi nào đó. Cô liếc mắt nhìn biểu cảm của Đinh Sanh, cuối cùng cũng nhớ được bản thân mình đã thấy gương mặt kia ở nơi nào.
"Nam sinh mà Lộ Hoài Châu đang ôm kia giống y như bạch nguyệt quang của tiến sĩ Tống."
Cô từng vô ý nhìn thấy tấm ảnh chụp mà tiến sĩ Tống luôn kẹp ở ví tiền, lúc đó cô còn cảm thấy trên thế giới này làm gì có người đẹp như vậy chứ, photoshop đến mẹ còn nhận không ra thế mà lại có thể lừa đại tiến sĩ Tống nhớ mãi không quên, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều lắm, nhưng hôm nay nghĩ lại càng nhìn càng thấy giống, "Chẳng lẽ bạch nguyệt quang của tiến sĩ Tống còn sống?"
"Chị Chi Dao" Đinh Sanh cắt đứt lời người phụ nữ nói, "Mọi người đều biết mối tình đầu đã chết của Tống ca là người có dung mạo xuất chúng, sao có thể là nam sinh kia được chứ."
Trong đầu cậu ta lơ đãng hiện ra khuôn mặt kia, thật phí công cậu ta chờ mong, khuôn mặt cực kỳ bình thường, làn da đúng là trắng mịn giống như trứng gà bóc, dáng người hấp dẫn cùng với khuôn mặt đúng là không hợp nhau tí nào, có lẽ là do dáng người không tồi, công phu trên giường lợi hại mới có thể khiến cho Lộ Hoài Châu mê mẩn, Đinh Sanh tin chắc rằng Lộ Hoài Châu có thể chia sẻ để cùng chơi với người khác như vậy thì chắc chắn hắn chỉ đang tùy tiện chơi đùa người kia mà thôi, không bao lâu nữa sẽ chơi chán rồi bỏ.
Nghĩ đến đây tâm tình Đinh Sanh lại cảm thấy thoải mái hơn, cậu ta đến là để lợi dụng đoạn đường đi chung này cùng với Lộ Hoài Châu bồi dưỡng cảm tình, tốt nhất là có thể công lược được luôn, như vậy cũng có thể trợ giúp cho việc công lược Tống.
Lưu Chi Dao dùng ánh mắt như nhìn người mù để nhìn Đinh Sanh, gần đây càng lúc cô càng thấy gương mặt của Đinh Sanh rất bình thường, cũng không biết cậu ta lấy đâu ra tự tin mà nới khuôn mặt nam sinh trong lòng Lộ Hoài Châu không xuất chúng, biểu tình trên mặt ba nam nhân khác trên xe cũng hơi thay đổi, bọn họ nhìn gương mặt ngày thường luôn hấp dẫn bọn họ kia rồi bắt đầu hoài nghi ánh mắt của chính bản thân mình.
Trong xe bên này, hệ thống cười ha ha không ngừng, [Ổ Ổ của chúng ta thật giỏi nha! Ngươi chính là khắc tinh của hào quang bạch liên hoa! Ngươi vừa xuất hiện một cái tác dụng của hào quang liền giảm xuống vèo vèo!]
Hệ thống có thể cười, còn Dư Ổ thì không thể cười nổi, cậu bị Lộ Hoài Châu ném vào ghế sau, còn chưa kịp ngồi dậy quần đã bị kéo xuống, không khí lạnh lẽo ngay lập tức cùng da thịt tiếp xúc, Dư Ổ nhận ra được điều gì đó liền quay đầu bò về phía khác của ghế xe, mỹ nhân bị bao trong đống quần áo to rộng, bờ mông trắng nõn mập mạp bị lộ ra ngoài lắc lư bò đi làm hắn nổi lên thú tính, bàn tay to lớn "bạch bạch" tát lên mông mập tạo ra đợt sóng thịt, Dư Ổ nháy mắt đã mềm cả người, rên rỉ: "A....."
"Không nghe lời, ai cho phép em lộ mặt?" Lộ Hoài Châu nắm lấy hai cánh mông thịt chụp đánh xoa nắn, sau đó kéo về dưới háng hắn, "Tôi thấy là em lại phát dâm muốn ăn cặc nam nhân đúng không? Sao nào, hai căn cặc của bọn tôi còn chưa đủ cho em ăn để em phải đi câu dẫn người khác hả?"
"A.... không có.... em không có......" Dư Ổ bị địt cả một đêm vốn đã buồn ngủ giờ đây lại bị dâm dục bao trùm, dâm thủy trong chốc lát đã chảy ra làm ướt kẽ mông, dính ướt cả ngón tay Lộ Hoài Châu. Nhìn lỗ đít đang đói khát mấp máy kia, suy nghĩ muốn đem người này giấu đi rồi ngày đêm đụ địt càng ngày càng lớn, Lộ Hoài Châu lại tát lên bờ mông, mông thịt nháy mắt đã bị dấu tay đỏ tươi che kín, "Còn nói không có, lỗ dâm sắp chảy nước thành lũ lụt rồi."
Ngón tay thô to xâm nhập vào trong cọ xát với vách động, lỗ dâm nóng ướt cắn lấy ngón tay của hắn nuốt vào phía sâu bên trong, ánh mắt Lộ Hoài Châu tối xuống, kéo quần đỡ cặc bự trực tiếp địt vào.
"A..... ca ca....." Dư Ổ bị người đàn ông cao lớn ấn ngồi vào trong lòng lần nữa, tư thế ngồi này khiến cho đầu buồi đi vào càng sâu, bụng nhỏ hơi nổi lên, Dư Ổ khó chịu ôm lấy vai nam nhân muốn nâng người lên một chút, nhưng lại bị bàn tay bên hông cố định kéo xuống thật mạnh, "A...."
Cảm giác lỗ nhỏ bị lấp đầy khiến đôi mắt hồ ly của Dư Ổ ngập tràn nước mắt, cậu đáng thương nức nở xin tha, "Huhu..... ca ca.... ca ca..... Tiểu Ổ không ăn hết đâu......"
Lộ Hoài Châu cười gian một tiếng, vỗ vỗ khuôn mặt dính đầy nước mắt của mỹ nhân, "Bảo sao lại gọi là Ổ Ổ, hóa ra là suốt ngày kêu ô ô, dâm đến mức cắn chặt cặc bự của ca ca không buông thế mà lại khóc giống như bị ca ca cưỡng gian khai bao vậy."
"Huhu.... a...." Còn không phải mạnh mẽ gian dâm sao, Dư Ổ ngậm lấy ngón tay nam nhân liếm láp, "A.... ca ca.... ca ca.... lớn quá..... không nuốt được...."
"Đĩ nhỏ khẩu thị tâm phi, hai căn đều có thể ăn đến dâm thủy chảy ròng ròng, tôi còn sợ một cây không đủ để cho em ăn đây." Lộ Hoài Châu khóa cậu trên eo mà thỏa sức đụ địt, tiếng da thịt va chạm cùng tiếng rên rỉ của mỹ nhân hòa cùng dâm hương tràn ngập khắp xe.
Kỳ Trạch đang lái xe mắt vẫn luôn nhìn thẳng, bàn tay trên tay lái với khớp xương rõ ràng, tầm mắt trong lúc lơ đãng đảo qua kính chiếu hậu nhìn thấy sắc thái dâm đãng của mỹ nhân đang bị đụ kia, gậy thịt giữa háng dần dần ngẩng đầu, cảm nhận được cặc lớn không chịu sự không chế của bản thân mà cương tới phát đau, lông mày Kỳ trạch khẽ nhăn lại.
Sự tình đang dần thoát ly quỹ đạo vốn có mà phát triển tới phương hướng không thể kiểm soát được, lạo cảm giác mất khống chế xưa này chưa từng có này làm anh cảm thấy bực bội không thôi.