Phủ Triều Dục bận rộn chính sự cả một ngày, đang muốn trở về cùng hoàng đệ mình ân ái một phen, không ngờ lại bắt gặp khung cảnh dâm loạn này, thấy bóng hình chợt lóe ở khung cửa sổ hắn vội vàng nhảy ra tìm kiếm, nhưng ngoài cửa sổ lại là một mảnh trống rỗng không một bóng người.
"Người đâu! Mau chóng lục soát cả hoàng cung cho trẫm, tìm cho ra những người hành tung bất chính tới đây!" Phủ Triều Dục kéo chuỗi ngọc trên mũ miện vứt xuống đất, lưu châu rơi lăn lóc xuống nền nhà, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn, đôi mắt tràn ngập lửa giận giống như muốn đem Dư Ổ nuốt hết vào trong bụng.
Bàn tay hắn xoa loạn trên thân thể thiếu niên, tinh dịch dính đầy lòng bàn tay, sợi dây lí trí trong đầu hắn "phựt" một cái đứt gãy hoàn toàn, bàn tay mạnh mẽ bóp thật chặt mông thịt đỏ hồng của thiếu niên, Phủ Triều Dục lạnh giọng chất vấn: "Là ai?"
Dư Ổ nức nở, mắt nhắm tịt mềm giọng nói: "Đau."
"Đệ còn biết đau?" Đế vương đem thiếu niên kéo dậy, hai tay nắm chặt vai cậu, lắc người cậu không ngừng hỏi: "Tiểu Ổ, mau nói cho hoàng huynh biết, tên gian phu kia của đệ là ai?"
Bé cưng mà hắn nâng niu trân quý, bây giờ lại cắm cho hắn cái sừng, cùng với người khác gian díu qua lại, nhìn bộ dáng thiếu niên bị đụ tới cả người dính đầy tinh dịch, tất cả những nỗi tức giận trong lòng khi bị bắt phải chia sẻ cậu cùng Phàn Diên cũng trồi hết lên, bàn tay càng dùng sức bóp mạnh, Dư Ổ cảm tưởng xương cốt mình đều bị bóp nát.
"A...." Dư Ổ bị đau đớn làm cho tỉnh dậy, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, "Đau."
"Tiểu Ổ đau, đau quá huhu...." Cậu thật sự rất đau, nước mắt rơi xuống không ngừng, cậu khóc cũng không khiến Phủ Triều Dục buông lỏng tay mà ngược lại, đôi mắt hắn càng ngày càng đỏ hơn, giống như có xu thế phát cuồng, mặc cho Dư Ổ kêu đau thế nào hắn cũng không nghe lọt tai.
Lúc Dư Ổ tính bảo hệ thống che chắn cảm giác đau cho mình thì Phủ Triều Dục đột ngột bị đẩy ra, cậu rơi vào trong lồng ngực ấm áp dày rộng của ai đó, sau khi thấy rõ gương mặt của người vừa tới nước mặt cậu lại càng không khống chế được mà tuôn trào nhiều hơn, "Phàn Diên ca ca, huhuhu, Tiểu Ổ đau, đau quá...."
Trong lòng Dư Ổ thầm mắng hai tên cẩu nam nhân chạy thật nhanh, nhưng chính cậu cũng biết nếu không chạy thì chỉ có rơi vào kết cục đầu rơi nát xương, cuối cùng cậu chỉ có thể làm như không biết gì khóc lóc kể lể: "Buổi chiều Tiểu Ổ buồn ngủ quá, hức.... Tiểu Ổ, Tiểu Ổ cũng không biết là ai, huhu......"
Cậu nức nở không thôi, bả vai bị bóp cho xanh tím cũng nhẹ nhàng run rẩy, cậu vùi đầu vào trong ngực Phàn Diên khóc lớn, đai lưng ở trên cổ tay cậu còn chưa kịp cởi bỏ, Dư Ổ đáng thương nâng lên đôi tay bị trói, đưa tới trước mặt nam nhân nghẹn ngào kêu, "Phàn Diên ca ca....."
Phàn Diên nắm lấy tay bé cưng, nhìn đến thân thể bị trói của cậu, phản ứng đầu tiên của hắn ta không phải là tức giận mà là nổi lên dục vọng, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh thiếu niên trần trụi cả người bị lụa đỏ trói thành đủ các loại tư thế, nhưng đúng là đai lưng này đã cung cấp cho hắn ta một chút manh mối, Phàn Diên đem đai lưng cởi bỏ ném lên người Tân đế đang đứng cạnh, "Tiểu Ổ đáng thương như vậy mà ngươi còn phát giận với đệ ấy."
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn vết đỏ trên tay Dư Ổ, Phàn Diên đau lòng bế cậu tới bể tắm, dương vật nhỏ của thiếu niên đã trướng tới mức biến thành màu xanh, hắn ta cởi bỏ vòng bạc, tinh dịch giống như nước tí tách chảy ra ngoài, sau đó, nước tiểu mất khống chế cũng phun ra từng chút một, Dư Ổ che mặt run rẩy khóc, "Huhuhu,...."
[Phàn Diên: Giá trị công lược 99,6%]
Dư Ổ: "....."
Bầu không khí cảm động bị giá trị công lược ki bo kiệt xỉn này phá vỡ không còn gì, tiếng khóc dừng lại khoảng hai giây, sau đó Dư Ổ lại ra sức gào khóc, "Hức, huhuhu..... Phàn Diên ca ca, Tiểu Ổ có phải sắp chết rồi đúng không, toàn thân Tiểu Ổ đều đau quá, nơi này cũng đau...."
Bàn tay cậu nắm lấy cặc nhỏ của chính mình, khóc lóc vô cùng đáng thương.
Thật ra cậu không đau một chút nào, ngược lại vẫn còn chìm trong dư vị cao trào khi bị hai nam nhân kia mạnh mẽ đụ địt, chỉ là thứ đồ vật này luôn khống chế không cho cậu bắn ra, mới đầu đeo còn có cảm giác tình thú, nhưng đeo lâu như vậy thì cũng không được thoải mái, cậu còn nghi ngờ nếu mình tiếp tục đeo thì có lẽ cặc nhỏ của cậu sẽ hỏng mất.
"Đệ không cần đeo cái kia đâu." Cánh tay ngó sen mỹ nhân ôm lấy bờ vai cường tráng của nam nhân, cậu dựa vào trên vai hắn ta không ngừng rơi nước mắt, tràn ngập trong đôi mắt Phàn Diên đều là đau lòng, không hề hoài nghi chút nào mà đáp ứng: "Không đeo không đeo."
Trong lúc tắm rửa hệ thống đã đem phương án công lược Tịch Mẫn của bạch liên hoa truyền tới, đồng thời lúc này Dư Ổ cũng thấy được số liệu thân thể cậu có biến hóa, nhìn ba chữ [Độ dâm đãng] kia, Dư Ổ không cần ai nói cũng đã tin phương pháp của bên kia, bạch liên hoa muốn xuống tay từ điểm si mê y thuật của Tịch Mẫn, dùng tình sắc làm phương thức để móc nối câu dẫn Tịch Mẫn tự mình ra trận, cậu vạn lần không ngờ đến rằng, Tịch Mẫn lại tự mình ra trận ở chỗ cậu thật.
Nhìn ba chữ [Độ dâm đãng], đôi mắt của Dư Ổ rũ xuống, lông mi dày rậm tạo ra một chiếc bóng che lấp đi đôi mắt, cậu nghiến răng, được, được lắm, dâm đãng hay không dâm đãng cậu đều mặc kệ, nhưng muốn sớm ngày hoàn thành việc cải tạo thân thể cậu là không có khả năng, nếu Tịch Mẫn đã muốn cải tạo thân thể của cậu đến như vậy, thì để y cầu mà không được mới là biện pháp đúng đắn nhất bây giờ.
"Phàn Diên ca ca, Tiểu Ổ muốn tới Gia Nội quan cùng với huynh." Dư Ổ đem mặt chôn trong lồng ngực rắn chắc của Phàn Diên, thanh âm mang theo sự ủy khuất, "Muốn ngày mai đi luôn."
Ngón tay đã chuyển xuống kẽ mông thiếu niên dừng một chút, Phàn Diên lại làm như không có việc gì vuốt lên trên sống lưng, hắn ta không mang theo chút "tình dục" nào mà vỗ nhẹ lưng trần của mỹ nhân, "Được được được, ngày mai Phàn Diên ca ca liền mang Tiểu Ổ đi."
Hệ thống: [Ngươi định mặc kệ hoàng huynh của ngươi sao?]
Dư Ổ hừ lạnh: [Hoàng đế cổ đại chuyên chế chết đi được, nếu không phải Phàn Diên là Đại tướng quân của Phủ quốc thì không chừng giờ mộ cỏ của hắn ta đã cao ba mét rồi, trước tiên cứ ra ngoài trốn một hai năm, đợi công lược được Tịch Mẫn rồi trở về.]
Ngày xuân đêm lạnh như nước, Phủ Triều Dục suốt đêm điều tra hoàng cung, Phàn Diên ôm Dư Ổ ngủ trong chốc lát, sau khi Dư Ổ ngủ say cũng nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi tẩm điện, bên ngoài màn trướng đèn đuốc sáng trưng, có vô số thị vệ thái giám đứng canh gác tạo thành một bức tường thành không chút kẽ hở.
Dư Ổ nằm trên giường cân nhắc đối sách, Phủ Triều Dục đã công lược xong, Phàn Diên chỉ còn một chút cuối cùng, Khương Vũ là ngoại lệ không cần suy xét, trước mắt cần xem xét nhất chỉ có Tịch Mẫn, số lần tiếp xúc gần đây cũng khiến cậu hiểu được đại khái con người của y, Tịch Mẫn là kẻ điên cuồng y thuật không hơn không kém, chỉ có thể từ góc độ y thuật xuống tay mới có thể công lược thành công.
Một tia gió lạnh từ bên ngoài truyền vào, Dư Ổ tưởng Phủ Triều Dục hay Phàn Diên quay lại liền vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ, hô hấp vững vàng, bên giường lún xuống một chút, tiếng quần áo loạt xoạt vang lên.
Hệ thống nuốt nuốt nước miếng: [Khương, Khương Vũ.]
Dư Ổ đang nhắm mắt: [?]
Bàn tay lạnh lẽo đặt trên cổ Dư Ổ, thanh âm bình đạm của Khương Vũ từ phía sau truyền tới, "Ta biết người không có ngủ."
Dư Ổ: "......"
Dư Ổ bị vạch trần liền thẳng thắn lật người qua, cậu nằm trên giường ngẩng mặt nhìn thiếu niên lãnh khốc mặc quần áo thái giám chỉnh tề, màn trướng đã ngăn chặn hầu hết ánh sáng, hoàn cảnh nhỏ hẹp tối tăm khiến đôi mắt thiếu niên càng thêm thâm trầm, Dư Ổ trợn trắng mắt, tức giận mở miệng: "Ngươi tới đây làm gì?"
Hệ thống: [Ngươi ngươi ngươi ngươi! Ngươi thế mà lại trợn trắng mắt! Mỹ nhân không được phép trợn trắng mắt!]
Dư Ổ lại trợn trắng mắt: [Cho ngươi thêm một cái nữa này.]
Động tác này khiến thiếu niên có thêm vài phần sức trẻ cùng với ngây thơ, mị ý giữa mày cũng mang theo sức sống tươi mới, xinh đẹp đến động lòng, Khương Vũ sải bước lên giường, áp vào tai cậu hỏi: "Người tức giận sao?"
"Ta không có, ngươi biến nhanh. Nếu còn không đi ta sẽ kêu thị vệ bắt ngươi lại, rồi bảo hoàng huynh đem ngươi đưa đi trông coi lăng mộ." Dư Ổ cũng không muốn mình phản ứng như trẻ con thế này, nhưng Khương Vũ chính là một tên siêu cấp phiền toái á.
"Người kêu đi." Khương Vũ cũng không để bụng mà cùng cậu nằm trên giường, hai vai dán lại với nhau, hắn nghiêng đầu xem dung nhan tuyệt thế của thiếu niên, hắn rất thích, cũng khiến hắn cảm thấy thoải mái, cảm giác xa lạ với thế giới này đột nhiên biến mất, "Dư Ổ."
Dư Ổ: "Cái gì?"
"Ta nghĩ, ta rất thích người, ta muốn được đụ người lâu dài." Sắc mặt Khương Vũ đứng đắn, đôi mắt xanh xám có thêm vài phần thân cận, "Người đi theo ta đi."
Dư Ổ: "....."
Trong thời gian ngắn cậu không biết nên nói câu nào nữa.
Hệ thống: [Ha ha ha ha....]
"Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã nói năng ngớ ngẩn rồi, nhanh rời khỏi nơi này đi, không lát nữa lại không đi được." Dư Ổ lật người lại, cậu không muốn nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Khương Vũ nữa.
"Người thích hoàng cung sao?" Khương Vũ nhất quyết không tha tiếp tục hỏi, "Người không nghĩ sẽ rời đi cái lồng sắt mang tên hoàng cung này sao?"
"Thiên hạ rất lớn, một năm bốn mùa trong hoàng cung chỉ cần liếc mắt là nhìn đến những bức tường, người bị vây trong hoàng cung không cảm thấy khó chịu sao?"
"Nam quốc bốn mùa như xuân, trái cây thơm ngọt, Khương quốc có băng nguyên bạt ngàn, mùa hè băng tuyết hòa tan, cỏ xanh giao hòa cùng với nước tuyết, ta mang người cưỡi ngựa nhìn bầu trời trên núi tuyết, đem người đi săn sói tuyết làm....."
"Ngươi có thấy phiền hay không vậy?" Dư Ổ đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt hồ ly không còn mị ý câu nhân như ngày thường, sắc thái yếu ớt cũng biến mất, bờ môi hồng nhuận, nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt mang khí thế sắc bén, môi đỏ khẽ nhếch, thanh âm không mềm mại như trước, "Khương Vũ, ta đối với Nam quốc, Khương quốc, vạn dặm băng nguyên hay thậm chí mà thiên sơn tuyết liên đều không có hứng thú, đối với ngươi ta cũng không có một chút hứng thú nào, ta thích làm một con chim hoàng yến trong hoàng cung, áo tới duỗi tay, cơm đến há mồm."
"Cho nên, ngươi có thể cút. Nếu, nếu ngươi không đi, ta sẽ kêu người."
Khương Vũ nhìn Dư Ổ không giống như là nói dối, suy nghĩ hai giây, hắn lại mở miệng: "Nếu người thích sinh hoạt trong hoàng cung như vậy, ta có thể cho người làm chủ nhân của hoàng cung, ta sẽ giúp người giết Phủ Triều Dục, như vậy người sẽ vui hơn đúng không?"
Dư Ổ: "....."
Hệ thống xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: [Phụt, ha ha ha ha.....]
Dư Ổ bị tên ngốc này làm cho tức giận tới nỗi văng tục: "Ngươi mẹ nó có biết phiền không vậy? Ngươi nghe không hiểu tiếng người à?"
"Ta thích Phủ Triều Dục, thích Phàn Diên, thích Tịch Mẫn, chỉ duy nhất không thích ngươi! Ngày mai ta liền bảo hoàng huynh đưa ngươi về Khương quốc!"
Khương Vũ nhìn đôi mắt đang bốc hỏa của Dư Ổ, trong đôi mắt xanh xám hiện lên một tia bi thương, hắn nhấp nhấp môi, "Vậy được rồi, một khi đã như vậy....."
Lúc Dư Ổ đang nghĩ rằng Khương Vũ sẽ thức thời rời đi thì bỗng nhiên cậu nhìn thấy trong mắt hắn có cái gì đó, lắc lư, lắc lư, sầm.... trước mắt hoàn toàn tối đen.
Mỹ nhân ngồi ngay ngắn trên giường chậm rãi ngã xuống, Khương Vũ đưa tay đỡ lấy, đem thân thể mềm mại không xương ôm vào trong lòng, đôi mắt hắn rũ xuống, cúi đầu hôn hôn khuôn mặt của thiếu niên, thanh âm bình thản mà kiên định: "Người sẽ thích ta, Dư Ổ."
Đem chăn tơ tằm bao bọc người trong ngực, Khương Vũ khom người ôm mỹ nhân rời khỏi màn trướng.