Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 92




Bạc Dật Hiên vừa bước xuống xe ngựa, ngay sau đó Bạc Nghi Nhàn cũng xuống theo, tiếp đến là hai phụ nhân vận hoa phục. Bạc Nghi Nhàn cùng Bạc Dật Hiên kính cẩn đi theo phía sau hai vị phụ nhân, cả đoàn người nối nhau vào cửa phủ. Bạc Nhược U nhìn theo, khẽ nhíu mày rồi ngẩng đầu nhìn lên tấm biển bên trên cửa phủ.

Chữ "Lâm" khắc trên biển hiện lên với nét bút mạnh mẽ mà uyển chuyển. Đáy mắt nàng ánh lên một tia sáng, khẽ nói: "Nghĩa phụ, đây chẳng lẽ là quý phủ của Lâm Thị lang?"

Trình Uẩn Chi từng nói nàng đã gặp qua vị này, mà trong kinh thành, người họ Lâm mà nàng đã biết cũng chỉ có cha con Lâm Hòe. Trình Uẩn Chi gật đầu, rồi đưa cho Chu Lương một tấm bái thiếp đã chuẩn bị sẵn cùng một phong thư cũ: "Mang đến cho người gác cổng."

Chu Lương cầm bái thiếp đi, Trình Uẩn Chi vẫn ngồi trong xe ngựa, ung dung chờ đợi, không vội vàng bước xuống. Bạc Nhược U hơi ngạc nhiên, nhưng Trình Uẩn Chi chỉ bình thản nói: "Không cần gấp, chờ họ ra đón chúng ta."

Bạc Nhược U không nghĩ rằng người bạn cũ mà nghĩa phụ muốn bái phỏng lại là Lâm Hòe, nhưng trước đây Trình Uẩn Chi từng nhắc, Lâm Hòe và phụ thân nàng từng là bạn đồng triều, nên chuyện có quen biết với Trình Uẩn Chi cũng là hợp lý. Nàng bèn ngồi lại, kiên nhẫn chờ đợi.

Trong Lâm phủ, vì tiết xuân hoa nở rộ, Lâm phu nhân chuẩn bị tổ chức một hội ngắm hoa, ngoài người nhà Bạc thị còn mời thêm vài gia đình quý tộc khác tới dự. Lúc này, tại thư phòng, Lâm Hòe đang nghe Hoắc Nguy Lâu báo cáo.

Hoắc Nguy Lâu trầm giọng: "Lần này các quan địa phương tham ô, hủ bại, phần lớn đều có quan hệ dây dưa với triều đình. Hộ bộ và Lại bộ cần phải thanh tra kỹ lưỡng. Sáng nay khi hạ quan diện kiến bệ hạ, ngài đã nhắc đến việc triều chính đang cần thanh lọc. Bệ hạ đã qua ngưỡng tuổi năm mươi, cũng đến lúc nghĩ đến việc quét sạch nội bộ, tránh để lại hỗn loạn cho tân đế tương lai."

Sắc mặt Lâm Hòe trầm xuống: "Bệ hạ đã có ý định lập trữ quân sao?"

Dưới gối Kiến Hoà đế con nối dõi không nhiều, chỉ có hai vị hoàng tử. Đại hoàng tử là đích tử của Từ Hoàng hậu, nhưng gia tộc Hoàng hậu từng phạm sai lầm, bản thân bà không được sủng ái, còn Đại hoàng tử thì tư chất tầm thường. Nhị hoàng tử do Quý phi sinh ra lại được sủng ái, có tiếng vang trong triều hơn Đại hoàng tử. Tuy vậy, Kiến Hoà đế vẫn chưa quyết định rõ ràng ai sẽ là thái tử.

Hoắc Nguy Lâu lắc đầu: "Bệ hạ chưa từng nói rõ. Chỉ là từ trận bạo bệnh mùa đông năm ngoái, có lẽ ngài đã nhận ra tuổi già sức yếu, không thể không lo tính đường dài. Nhưng khi nào lập trữ quân, việc này không phải chuyện ngươi và ta có thể can thiệp. Quốc khố vốn thiếu thốn, lại có kẻ dám động đến kho bảo vệ thiết bị chiến tranh, đây không phải chuyện mà quan lại địa phương dám tự ý quyết định."

Lâm Hòe gật đầu: "Hầu gia nói chí phải. Hôm đó, khi bệ hạ nổi cơn thịnh nộ trên triều, ta đã biết đây là chuyện lớn, không ngờ bệ hạ lại cử Hầu gia đích thân ra tay. Có thể thấy bệ hạ đã quyết tâm "chặt đứt cổ tay"."

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu trở nên sâu thẳm, trầm ngâm:

"Bệ hạ từ khi lên ngôi đã lấy trung dung làm phương châm trị quốc, hơn ba mươi năm nay đều giữ thái độ khoan dung với các thế gia, để mặc cho họ phát triển. Nay các chức vụ trọng yếu trong triều hơn phân nửa đều bị thế gia khống chế, từ trên xuống dưới như một mạng lưới đan xen, ngay cả mắt tai của bệ hạ cũng khó kiểm soát. Bệ hạ đã dồn nén phẫn uất lâu ngày, khó tránh giờ đây muốn hành động dứt khoát."

Lâm Hòe thở dài.

"Đây cũng không phải việc đơn giản như sớm hay chiều. Bệ hạ muốn động đến lợi ích của thế gia cũng không dễ dàng."

Hoắc Nguy Lâu gõ nhẹ đốt ngón tay trên tay ghế tựa một cái.

"Nói khó cũng khó, nói dễ thì cũng dễ."

Lời này nói xong, giọng điệu Hoắc Nguy Lâu mang theo cảnh cáo mà nói:

"Lâm thị các ngươi cũng nằm trong hàng ngũ thế gia, tuy thân thể bệ hạ ngày càng sa sút, nhưng chưa tới mức suy sụp."

Lâm Hòe vội đáp:

"Hầu gia yên tâm, hạ quan đã hiểu."

Hoắc Nguy Lâu gật gật đầu.

"Đối với ngươi, bản Hầu vẫn còn tính là yên tâm."

Nói xong, y liếc mắt nhìn phía ngoài thư phòng.

"Hôm nay sao không thấy Lâm Chiêu?"

Giọng điệu Lâm Hòe buông lỏng, cười nói:

"Hôm nay phu nhân bày yến trong phủ, mời nữ quyến cùng tiểu bối của mấy nhà qua phủ làm khách. Nó đang ở phía trước tiếp khách."

Hoắc Nguy Lâu nhướng nhướng mày kiếm.

"Hẳn là cũng mời người nhà đã đính hôn với hắn tới chứ?"

Ý cười của Lâm Hòe càng sâu.

"Dạ, vốn là thông gia tốt, tiểu bối hai nhà cũng đi lại thân thiết, tất nhiên không thể thiếu được."

Vừa dứt lời, quản gia từ gian ngoài đến gõ cửa, Lâm Hòe xoay người ra lệnh cho vào. Vẻ mặt quản gia cung kính đi vào, mở miệng nói:

"Lão gia, trước cửa phủ có một vị khách ngoại lai, vẫn chưa nói họ gì tên gì, chỉ là đưa tới một phần bái thiếp, mời ngài xem qua."

"Hả?"

Lâm Hòe hơi kinh ngạc, nghi hoặc nhận lấy.

Hoắc Nguy Lâu xem ở đáy mắt, cũng thấy có hơi quái lạ. Ở kinh thành, người có thể lui tới cùng Lâm gia, dù không giàu sang thì cũng cao quý. Mà nếu đã hiểu biết, vào phủ cần gì đưa bái thiếp? Chẳng lẽ là muốn leo lên cửa Lâm thị lang, có việc muốn nhờ vả?

Hoắc Nguy Lâu đối với mấy việc thế này cũng không cảm thấy kinh ngạc. Y cũng biết Lâm Hòe cẩn thận, nhưng ngay khi xác định ý niệm này, đã thấy Lâm Hòe biến sắc, bỗng nhiên đứng lên, tay cầm bái thiếp cùng thư tín đều đang run rẩy.

Lại kinh nghi tự nói:

"Sao..."

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, ánh mắt Lâm Hòe lạnh lẽo nhìn bái thiếp lại một lần, sau đó lại mở lá thư ra. Đến khi xem xong phong thư này, sắc mặt của ông có thể dùng bốn từ "vô cùng khiếp sợ" để hình dung.

"Hầu gia, thực sự thất lễ, một vị bạn cũ đến bái phỏng bất chợt, mời Hầu gia ở đây đợi một lát, hạ quan muốn ra cửa phủ xem một cái."

Ông ta nói rất gấp, lại càng không chờ Hoắc Nguy Lâu lên tiếng đã xoay người chạy ra.

Hoắc Nguy Lâu cau mày, Lâm Hòe đã là người lão luyện thành thục, y đúng thật là còn chưa gặp qua ông ta sốt ruột luống cuống như vậy. Bạn cũ, lại còn là bạn cũ đưa lên bái thiếp cùng thư tay, mà Lâm Hòe khiếp sợ như vậy.

Hoắc Nguy Lâu vuốt ve chiếc nhẫn ngọc màu đen trên ngón tay, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một luồng dự cảm không ổn.

Lâm Hòe mang theo quản gia đi về hướng cửa phủ, vừa đi vừa lộ vẻ mặt suy tư, nghĩ đến hôm nay bên trong phủ còn đang bày tiệc đãi khách, càng cảm thấy bó tay toàn tập, vội vàng dặn dò quản gia:

"Đi nói một tiếng với phu nhân cùng công tử, cứ nói lại có khách đến, Hầu gia đã ở đây, không nên quấy rầy chúng ta."

Quản gia nghe lệnh mà đi, lúc này Lâm Hòe mới vừa sửa sang lại y phục vừa đẩy nhanh bước chân tiến tới.

Lúc đến cửa phủ, đã thấy một chiếc xe ngựa an ổn dừng ở một chỗ, rèm xe nhẹ buông xuống, không nhìn thấy bên trong xe ngựa là người nào đang ngồi. Lâm Hòe kéo ra một nụ cười yếu ớt.

"Là... Tiểu Nhược?"

Trình Uẩn Chi đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được lời này, hai mắt vừa mở ra, trước tiên cúi người vén rèm ló ra.

"Lâm Hòe, năm đó từ biệt, đã hơn mười năm không gặp..."

Trình Uẩn Chi xuống xe ngựa gặp Lâm Hòe, tươi cười sang sảng.

"Huynh cùng năm đó không có biến hóa gì."

Hai người bọn họ cùng tuổi, năm đó đều là thiếu niên lang tuấn tú. Hiện giờ, Lâm Hòe vẫn còn khí độ bất phàm, khí thế cũng có thêm chút trầm ổn do rèn luyện nhiều năm trên chốn quan trường. So sánh với nhau, dáng vẻ Trình Uẩn Chi thì lại tang thương sa sút hơn mấy phần, chỉ là ông quanh năm ở tại Thanh Châu, rời xa náo động chốn kinh thành, giữa mi tâm phần lớn là vẻ an nhiên thanh thản, cũng khá là rộng rãi ung dung.

Lâm Hòe nhìn thấy thật sự là Trình Uẩn Chi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới tin đây là thật mà thốt lên một tiếng kinh ngạc cảm thán:

"Tiểu Nhược! Quả nhiên là huynh! Quả nhiên là huynh!"

Hắn nhanh chân đi xuống bậc thang, không nhịn được vỗ lên cánh tay Trình Uẩn Chi, lại cảm thán một câu:

"Hóa ra thật sự là huynh!"

Bạn cũ thời niên thiếu xa cách đã lâu mới gặp lại, giống như có thể khơi dậy khí phách năm đó. Tươi cười Trình Uẩn Chi cũng chân thật hơn:

"Là ta, năm đó rời kinh thật sự là hành động bất đắc dĩ. Kinh thành rốt cuộc mới là quê nhà, người lớn tuổi rồi, lá rụng chung quy phải về cội."

Lâm Hòe lại vỗ lên cánh tay Trình Uẩn Chi.

"Được, được, được, trở về mới tốt. Lúc ta thấy bái thiếp cùng thư tín, còn khó có thể tin tưởng, nhưng không ngờ thật sự là huynh. Nhanh, chúng ta vào phủ nói chuyện!"

Trình Uẩn Chi cản hắn lại.

"Chớ vội, hôm nay cũng không phải một mình ta đến đây."

Đáy mắt Lâm Hòe hơi sáng lên.

"Phương Trạch cũng đi cùng à?"

Sắc mặt Trình Uẩn Chi hơi ảm đạm.

"Phương Trạch đã qua đời vào ba năm trước."

Còn không chờ Lâm Hòe phản ứng lại, Trình Uẩn Chi đã nghiêm mặt nói:

"Là nữ nhi của ta, cũng là nữ nhi của Cảnh Hành."

Lâm Hòe còn đang sững sờ, Trình Uẩn Chi xoay người:

"Tiểu Nhược, xuống đây gặp Lâm bá bá con đi."

Màn xe được vén lên, mấy ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo trước tiên ánh vào mi mắt Lâm Hòe. Rất nhanh, một bóng người xinh đẹp từ dưới lớp màn dò người ra, người có mái tóc mượt mà như nhung, mắt ngọc mày ngài. Đến khi thấy rõ dung mạo của nàng, dù Lâm Hòe có thận trọng ra sao, cũng không nhịn được mà mở to hai mắt.

Bạc Nhược U xuống xe ngựa rồi dừng lại, chỉ cảm thấy có chút trùng hợp, cúi người hành lễ:

"Lâm bá bá."

Thấy Lâm Hòe thực sự quá mức khiếp sợ, nàng không nhịn được cười yếu ớt nói:

"Sớm trước đó từng gặp mặt ở Lạc Châu, còn không biết Lâm bá bá chính là bạn cũ của phụ thân cùng nghĩa phụ ta. Vẫn là mới nãy đến trước cửa phủ mới biết được, mong rằng Lâm bá bá bao dung."

Lâm Hòe sắp thăng lên chức Hình bộ thượng thư, là quan to tứ phẩm trong triều, giờ khắc này như hóa đá mà đứng thẳng bất động không tả nổi. Bạc Nhược U nói cả buổi, thấy hắn vẫn đang nhìn mình còn chưa lấy lại bình tĩnh, trong một lúc cũng có chút khó hiểu.

Trình Uẩn Chi đối với điều này lại tựa như nằm trong dự liệu của ông. Ông thở dài, vẻ thổn thức nơi đáy mắt tựa như khó kể hết những khúc chiết trằn trọc trong mấy năm này. Lâm Hòe giờ khắc này mới gian nan mở miệng:

"Ngươi hóa ra là... nữ nhi của Cảnh Hành cùng Nguyệt Đường."

Bạc Nhược U thầm nghĩ, Lâm Hòe khiếp sợ như vậy, một là nàng từ nhỏ đã rời nhà, thứ hai là phụ mẫu của nàng đều đã mất, Lâm Hòe chỉ sợ cũng không nghĩ đến sẽ nhìn thấy nàng vào hôm nay. Lại cộng thêm việc đã gặp mặt lúc ở Lạc Châu, bực bất ngờ cỡ này, tất nhiên càng nghiêm trọng hơn một tầng, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Trình Uẩn Chi lại thở dài một tiếng:

"Việc năm đó, hẳn là huynh cũng biết được mấy phần. Việc ta cùng Phương Trạch rời kinh, rồi dẫn cả Tiểu Nhược theo, những năm này chúng ta ở tại Thanh Châu, trở lại kinh thành vẫn chưa tới một tháng."

Lâm Hòe gật đầu.

"Ta đây đã biết. Ta ở Lạc Châu đã gặp qua con bé, cũng biết con bé trở về kinh thành, vẫn làm ngỗ tác như trước."

Hắn vẫn luôn nhìn Bạc Nhược U.

"Ta sớm nên nghĩ đến, đường nét khuôn mặt của con giống với mẹ con, đôi mắt thì lại giống phụ thân con. Con lại mang họ Bạc, ta sớm nên nghĩ đến, chẳng qua là năm đó bọn họ nói con..."

Tâm trạng Lâm Hòe đã thoải mái, nói đến một nửa mới phát giác không thích hợp, vội vàng dừng lại. Phản ứng lại là giờ khắc này đang đứng trên đường cái, vội vàng mời hai người vào phủ. Vào cửa phủ, Lâm Hòe mới ổn định lại tâm thần, vừa đi vừa đánh giá hai người.

"Hơn mười năm, thật là không nghĩ tới. Lần đầu gặp con bé là ở Lạc Châu, con bé theo Hầu gia làm việc. Hầu gia nói là từ Thanh Châu mang đến, ta cũng chưa từng nghĩ sâu. Chỉ là, vì sao con bé lại đi làm ngỗ tác?"

Trình Uẩn Chi nghe vậy, nụ cười mang chút cay đắng.

"Đến Thanh Châu, Phương Trạch mở y quán xem chẩn. Ta vốn không muốn lại theo nghề này, nhưng không hiểu sao lại trở thành ngỗ tác ở phủ nha. Tiểu Nhược học chút y thuật, lại cũng sinh hứng thú với ngỗ tác. Thanh Châu là một địa phương nhỏ, ta cùng Phương Trạch cũng có phần dung túng, lúc đầu nghĩ rằng con đường làm ngỗ tác vô cùng không dễ dàng, cảm xúc qua rồi thì thôi, lại không ngờ con bé học được đến mức tinh thông."

Lâm Hòe chau mày.

"Các người trong những năm này sinh sống ra sao, lát nữa phải kể cho ta rõ."

Trình Uẩn Chi cười nói:

"Vậy phải nói rất dài đấy."

Nội viện còn đang đãi khách, thư phòng lại có Hoắc Nguy Lâu. Lâm Hòe dẫn cha con Trình Uẩn Chi tới chính sảnh, sai người dâng trà bánh, trước tiên cần chiếu cố hỏi han Trình Uẩn Chi mới là quan trọng.

Trình Uẩn Chi nói:

"Phương Trạch vốn mắc bệnh cũ, những năm ở Thanh Châu cũng có lợi cho nàng dưỡng bệnh, chỉ là rốt cuộc vẫn không chống đỡ nổi. Những chuyện khác ngược lại cũng đều tầm thường, Thanh Châu là nơi non xanh nước biếc, tuy không thể sánh với kinh thành phồn hoa, nhưng cũng ít hỗn loạn. Một nhà ba người chúng ta, cũng coi như trôi qua thư thái."

Lâm Hòe nói:

"Các ngươi trở về một tháng, sao không nghe người Bạc thị nhắc đến?"

Nói đến đây, vẻ mặt Trình Uẩn Chi hơi trầm xuống.

"Chúng ta còn chưa về Bạc thị." Ông liếc mắt nhìn Bạc Nhược U.

"Năm đó bọn họ đối đãi với Tiểu Nhược như vậy, lúc chúng ta đi Thanh Châu, một hai năm đầu còn phái người thăm viếng, nhưng những tâm tư đó ta đã thấy rõ. Trong mười năm sau này, bọn họ lại không hề nhắc đến. Tiểu Nhược hiện tại là nữ nhi của ta, không còn liên quan gì đến họ nữa."

Sắc mặt Lâm Hòe biến ảo mấy lần, tựa như nghĩ tới điều gì khó nói, Trình Uẩn Chi vừa xem liền hiểu rõ.

"Ta đoán, bọn họ hẳn là cũng không báo hết việc năm đó cho huynh biết, cũng chưa từng nhắc qua Tiểu Nhược."

Trình Uẩn Chi nói lời này có thâm ý, Lâm Hòe nghe mặt lộ vẻ hổ thẹn.

"Bạc thị xác thực có nói... nói rằng Tiểu Nhược sẽ không hồi kinh nữa."

Trình Uẩn Chi cười lạnh một tiếng.

"Được lắm, không hồi kinh! Nếu bọn họ coi Tiểu Nhược là người Bạc thị dù chỉ nửa phần, sao lại để một tiểu cô nương như con bé lưu lạc bên ngoài? Mặc dù ta cũng coi Tiểu Nhược như nữ nhi ruột thịt, nhưng rốt cuộc cũng không phải ruột thịt. Bọn họ như vậy, chẳng phải vì nghĩ rằng có người mang đi Tiểu Nhược rồi, bớt được một phiền phức hay sao? Còn việc ta cùng Phương Trạch đối đãi với Tiểu Nhược ra sao, bọn họ có từng quan tâm chút nào đâu?"

Sắc mặt Lâm Hòe lúc thì xanh lúc thì trắng, tựa như hắn có điều khó nói. Chỉ là, Bạc Nhược U cũng ngồi trong phòng, nên hắn nói chuyện có chút kiêng dè. Lúc này, bên ngoài có người hầu báo lại:

"Lão gia, Hầu gia đang đi về hướng bên này."

Trình Uẩn Chi nhướng mày.

"Hầu gia?"

Lâm Hòe gật đầu.

"Võ Chiêu Hầu hôm nay đến quý phủ nghị sự."

Trình Uẩn Chi hơi nhíu mày, tựa hồ không nghĩ tới Võ Chiêu Hầu đã ở đây. Bạc Nhược U thấy hai vị trưởng bối nói chuyện cũng đã lâu, đối với việc này không bất ngờ, nàng đã sớm biết Hoắc Nguy Lâu đến quý phủ. Hai vị trưởng bối trò chuyện với nhau, nàng cũng không tiện xen vào. Nghe Hoắc Nguy Lâu đến, đáy mắt không nhịn được sáng lên, thậm chí còn có chút chờ mong.

Lâm Hòe trước tiên đi ra ngoài nghênh đón. Rất nhanh, Hoắc Nguy Lâu bước chân vào cửa viện, y liếc nhìn hai cha con trong phòng, khóe môi gợi ra một ý cười lạnh nhàn nhạt. Cười lạnh lóe lên rồi biến mất, đến gần, y chỉ khẽ cười, có chút bất ngờ:

"Hóa ra là các ngươi?"

Trình Uẩn Chi đối với Hoắc Nguy Lâu dù sao cũng hơi cảm kích và kính nể, lúc này cũng tiến lên hành lễ, Bạc Nhược U cũng theo đó cúi người hành lễ. Hoắc Nguy Lâu khoát tay một cái, Lâm Hòe vội mời y ngồi xuống ghế.

Cuộc đối thoại giữa Trình Uẩn Chi và Lâm Hòe vốn có rất nhiều kiêng kị, hiện giờ Hoắc Nguy Lâu đến rồi, bầu không khí tức khắc càng thêm quỷ dị. Nhưng Hoắc Nguy Lâu tựa như không để ý.

"Lâm Thị lang cùng Trình tiên sinh hóa ra là bạn cũ?"

Đều là người quen biết với nhau, nên nghi vấn cũng là lẽ thường. Lâm Hòe lúc này nói:

"Đúng thế, Hầu gia có lẽ chưa biết, gia tộc của Uẩn Chi vốn là thế gia ở kinh thành, sau đó xảy ra biến cố mới phải rời kinh vào hơn mười năm trước. Ta cũng không ngờ huynh ấy sẽ trở về. Còn về Tiểu Nhược, con bé chính là Bạc thị tiểu thư, một nhà ba Thượng thư. Phụ thân con bé năm đó vừa là đồng môn, cũng là bạn tốt của ta. Con bé rời kinh nhiều năm, ta cũng không nghĩ rằng hôm nay sẽ có duyên phận này."

Hoắc Nguy Lâu giống như lần đầu tiên mới nghe nói Bạc Nhược U là nữ nhi Bạc thị, lông mày khẽ nhướng lên.

"Thì ra là vậy. Chả trách lúc nàng còn ở Lạc Châu đã nhờ bản Hầu tiến cử vào Kinh Triệu phủ, lại cùng nghĩa phụ nàng hồi kinh."

Y lại cười nhạt:

"Lâm gia cùng Bạc thị là thông gia tốt, hiện giờ Bạc thị đại tiểu thư cùng Lâm Chiêu có hôn ước. Trình tiên sinh và Lâm Thị lang lại là bạn cũ, quả nhiên là cực kỳ có duyên."

Sắc mặt Trình Uẩn Chi khẽ biến, theo bản năng nhìn Bạc Nhược U, nhưng Bạc Nhược U ngồi ở vị trí cuối, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt. Đáy lòng ông khẽ buông lỏng, nhưng lại càng đau lòng Bạc Nhược U.

Ông cười như không cười nhìn Lâm Hòe.

"Bạc thị đại tiểu thư cùng Lâm công tử có hôn ước? Cũng không biết là chuyện định ra khi nào? Ta cũng chưa nghe đến. Hôn kỳ định khi nào? Tam môi lục lễ đã tới bước nào rồi?"

Mặt Lâm Hòe đỏ lên, ho nhẹ một tiếng nói:

"Chuyện này nói rất dài dòng..."

Trình Uẩn Chi cười nhẹ.

"Sao không thấy phu nhân và công tử?"

Sắc mặt Lâm Hòe lại khẽ biến đổi, vội phân phó người gọi Lâm phu nhân và Lâm Chiêu tới. Trong nội viện, các nữ quyến đang ngắm hoa thưởng trà, Lâm Chiêu cùng mấy thiếu niên cùng lứa cũng đang nói chuyện ở trong đình cách đó không xa. Chợt thấy xa xa có gã sai vặt vội vàng từ tiền viện chạy đến, ý cười của Lâm Chiêu không nhịn được mà nhạt đi. Hắn đã vào triều, tâm tư cũng trầm ổn, vừa thấy tình hình này, liền đoán tiền viện hẳn là có chuyện.

Hắn vội cáo tội, đi đến chỗ Lâm phu nhân.

Bạc Dật Hiên không để ý lắm, nhưng những người khác lại không tha cho Lâm Chiêu, bảo hắn trở về phải chịu phạt rượu. Bạc Dật Hiên bật cười:

"Lâm Chiêu đã vào triều, chính là quan viên triều đình, các ngươi cũng dám để hắn chịu phạt rượu?"

Những người khác nghe vậy cười vang, có người nói:

"Ta thấy huynh đây không phải vì hắn đã làm quan trong triều, mà vẫn coi hắn là muội phu, nên mới muốn bảo vệ. Nếu thật sự muốn bảo vệ, lát nữa huynh uống thay hắn có được không?"

Bạc Dật Hiên cười thoải mái.

"Muội phu thì muội phu, chờ đến ngày hắn thật sự thành muội phu của ta, lúc ấy các ngươi muốn rót rượu thế nào thì cứ rót!"

"Vậy cũng được, nhưng còn phải chờ thêm hơn nửa năm nữa..."

Mọi người cười vui vẻ, bên kia, Lâm Chiêu bước nhanh tới bên Lâm phu nhân, quả nhiên thấy nàng lộ vẻ kinh ngạc, vừa tách mọi người ra vài bước rồi hỏi gã sai vặt:

"Ai đến vậy? Sao còn muốn ta cùng Chiêu Nhi ra bái kiến?"

Nếu là nam khách, đa phần là để nghị sự, chỉ cần Lâm Chiêu đi là đủ, sao lại cần nàng đứng ra?

Gã sai vặt đáp:

"Là một vị lão gia và một vị tiểu thư, tiểu nhân không nhận ra, nhưng lão gia dường như rất thân thiết với hai người họ. À, Võ Chiêu Hầu cũng đang ở chính sảnh, tựa hồ cũng quen biết bọn họ."

Nghe nói Võ Chiêu Hầu cũng nhận biết và Lâm Hòe đích thân tiếp đãi, Lâm phu nhân không dám chậm trễ, vội cáo lỗi với chư vị nữ quyến, sau đó cùng Lâm Chiêu đi đến tiền viện. Bạc Nghi Nhàn thấy hai người rời đi, cũng thấy lạ. Những người khác trông thấy ánh mắt nàng tha thiết nhìn theo Lâm Chiêu, liền trêu ghẹo:

"Còn chưa thành thân mà đã thành hòn vọng phu rồi sao?"

"Các ngươi không hiểu đâu, người ta đã hứa hôn từ trong bụng mẹ, sớm coi đối phương là người trong nhà rồi."

"Các ngươi có ước ao cũng vô ích thôi, duyên trời tác hợp thế này đâu phải ai cũng có được!"

Các quý nữ ở đây phần lớn kết giao thân thiết, Bạc Nghi Nhàn đỏ mặt nói:

"Các ngươi đừng nói lung tung, dù sao cũng chưa thành hôn, các ngươi nói đi đâu vậy?"

Hôm nay Ngụy Quân cũng có mặt, nghe vậy liền chọc ghẹo, huých nhẹ vào vai Bạc Nghi Nhàn:

"Ngươi âm thầm mừng rỡ đi thôi. Hứa hôn từ trong bụng mẹ cũng chưa chắc đã yên ổn như vậy. Chuyện của Nhị điện hạ cùng tiểu thư Hầu phủ ở Thanh Châu kia, các ngươi đều nghe qua chứ? Vốn đã chiêu cáo cả thiên hạ, đến thời khắc cuối cùng lại xảy ra chuyện, Quý phi nương nương hiện giờ vẫn còn giận dữ. Lúc trước là kim ngọc lương duyên mà ai cũng biết, giờ thành trò cười, chỉ sợ sẽ còn mãi ghi lòng trong nửa đời còn lại. Ngươi thử nhìn Lâm Chiêu mà xem, xuất thân khỏi phải bàn, tài đức cũng khó ai sánh kịp, nếu thật sự để ngươi lấy một gã công tử bột, e rằng cũng khó mà biện giải được."

Mọi người sôi nổi đáp lời. Đại hôn của Nhị điện hạ vốn được định vào tháng ba, nhưng sau năm mới thì biến cố xảy ra, phải hủy bỏ gấp gáp. Sau đó, chuyện ở Thanh Châu lan truyền vào kinh thành, trên phố cũng có nhiều lời không hay. Nhị điện hạ tuy cao quý, lại là nam tử, nhưng ngay trước đại hôn lại phát hiện không thích hợp, cũng xem như ngăn lại tổn thất. Nếu Lâm Chiêu là một kẻ vô dụng, người hứa hôn từ trong bụng mẹ với hắn cũng khó mà từ chối, đành phải chấp nhận số phận, cả nửa đời sau cũng không tránh được cảnh lệ rơi.

Bạc Nghi Nhàn đỏ mặt, nói khẽ:

"Các ngươi nhỏ tiếng một chút, chuyện của Nhị điện hạ mà cũng dám bàn luận sao."

Ngụy Quân cười nói:

"Chúng ta chỉ là đang nói riêng tư, đâu có sao. Ngược lại, hôn kỳ của ngươi định lúc nào? Nghe nói là sang năm, không bằng định sớm một chút đi, ngươi là người đầu tiên xuất giá, để chúng ta được dự tiệc náo nhiệt của ngươi trước."

Bạc Nghi Nhàn thẹn thùng đến đỏ cả cổ.

"Chỉ nói là sang năm, nhưng cũng chưa định ngày cụ thể, hẳn là đầu năm, mấy ngày này mẫu thân đang cùng phụ thân thương nghị."

Nghe vậy, có người lộ vẻ hâm mộ.

"A Nhàn thật sự có mệnh tốt, bao nhiêu thế gia trong kinh thành, mà chỉ riêng định được Lâm công tử."

Bạc Nghi Nhàn ngượng ngùng nói:

"Phụ thân ta và Lâm Thị lang vốn là bạn tốt, hai nhà mấy đời cũng đã là thông gia thân thiết rồi."

Nghĩ đến giai thoại kim ngọc lương duyên của Nhị điện hạ, nàng không nhịn được nói:

"Lúc đó cũng có người xem qua, nói là duyên trời tác hợp, hai nhà tin tưởng nên mới định hôn sự này, không có nguyên do thì đâu dám tùy tiện hứa hôn từ nhỏ."

Lời này khiến mọi người cười đùa, Ngụy Quân che miệng cười nói:

"Mấy năm trước nghe đến chuyện này, ngươi còn đặc biệt thẹn thùng, giờ sắp gả cho người ta rồi, quả thật mạnh miệng hơn hẳn ngày trước."

Bạc Nghi Nhàn đỏ mặt muốn bịt miệng Ngụy Quân:

"Cho ngươi nói lại!"

Các nữ hài tử cười đùa, xa xa các phu nhân cũng đang trò chuyện. Hôm nay, Đại phu nhân và Nhị phu nhân của Bạc thị đều có mặt. Đại phu nhân Hồ thị, thân mẫu của Bạc Nghi Nhàn, đương nhiên được hỏi thăm về hôn sự giữa Bạc Nghi Nhàn và Lâm Chiêu.

Thấy Lâm phu nhân đi về phía tiền viện, trên mặt bà hiện lên chút không kiềm chế được.

"Hôn sự hẳn sẽ qua đầu năm sau, tháng hai có rất nhiều ngày tốt. Lâm phu nhân cũng sốt ruột, nói rằng nam tử phải an gia rồi mới lập nghiệp, định ra sớm chút cũng tốt, đường làm quan của Chiêu Nhi sẽ thuận lợi hơn."

Nhị phu nhân Ngụy thị nghe vậy khẽ mỉm cười, chỉ nhìn về phía Bạc Dật Hiên.

Đại phu nhân sinh nở khó khăn, từ nhỏ từng mất một hài tử, sau đó chỉ còn lại duy nhất nữ nhi là Bạc Nghi Nhàn. Hiện bà còn có một nhi tử do thiếp thất sinh ra, nhưng lại nuôi dưỡng dưới danh nghĩa bà. Tuy nói Bạc Nghi Nhàn là nữ nhi, nhưng vì là con thân sinh, bà đặc biệt coi trọng hôn sự của nàng. Bạc Nghi Nhàn có thể thành hôn với Lâm Chiêu cũng khiến bà vô cùng kiêu hãnh.

Ngụy thị nghĩ đến mình có một Bạc Dật Hiên, tất nhiên cũng lười đón hùa với đại phu nhân. Nàng lại càng biết rõ hôn sự này là do đâu mà có, chỉ là hiện giờ Bạc thị đại phòng đang nắm quyền quản gia, nàng thực sự không tiện nhiều lời.

Liếc mắt theo phương hướng Lâm phu nhân và Lâm Chiêu rời đi, trong một lúc Ngụy thị cũng có chút hiếu kỳ, thầm nghĩ không biết khách quý nào lại đến phủ Lâm Thị lang mà cần chủ mẫu cùng công tử phải đích thân ra đón tiếp, bỏ lại nhiều khách mời như vậy.

Lâm phu nhân cũng vô cùng tò mò, vừa đi vừa hỏi Lâm Chiêu:

"Con có biết ai đến phủ không?"

Lâm Chiêu cười khổ:

"Con cũng không rõ, chẳng lẽ là một vị vương gia nào đó? Hầu gia cũng đang ở đây, hẳn là... Nhị điện hạ? Hay là Đại điện hạ đến?"

Lâm phu nhân bật cười:

"Nếu là hai vị điện hạ, sao lại gọi ta ra? Hơn nữa, phụ thân con cũng đã biết trước hôm nay có khách mà."

Lâm Chiêu cũng không hiểu rõ, chỉ nói:

"Đến rồi sẽ biết."

Mẹ con họ cùng tiến vào tiền viện, vừa vào đến đình đã thấy trong phòng ngoài Hoắc Nguy Lâu và Lâm Hòe, còn có một đôi cha con. Đến khi Lâm Chiêu nhìn thấy Bạc Nhược U, bước chân hắn khựng lại.

Lâm phu nhân hồ nghi nhìn hắn, vì đã gần đến cửa sảnh nên cũng không hỏi nhiều. Đến khi vào phòng, Lâm Hòe đứng lên giới thiệu:

"Thục Ninh, nàng xem đây là ai..."

Trình Uẩn Chi đứng dậy, nụ cười sáng ngời nhìn về phía Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân thoáng bối rối, nhưng khi nhìn kỹ Trình Uẩn Chi một lát, đáy mắt chợt sáng lên.

"Ngươi... ngươi là..."

Trình Uẩn Chi thở dài nói:

"Nhiều năm không gặp, phu thê các ngươi vẫn hòa thuận, thật làm người ta hâm mộ."

Lâm phu nhân kinh ngạc thốt lên:

"Uẩn Chi! Thì ra là huynh!"

Trình Uẩn Chi cười đáp lại, rồi bảo Bạc Nhược U tiến lên bái kiến:

"Đây là Tiểu Nhược, nữ nhi của ta."

Ông dừng lại một chút, rồi nói thêm:

"Cũng là nữ nhi của Cảnh Hành và Nguyệt Đường. Năm đó sau biến cố, con bé theo ta và Phương Trạch rời kinh."

Lâm Hòe nghe vậy cũng ngạc nhiên đến cực điểm, lúc này Sở Thục Ninh kinh ngạc sững sờ tại chỗ.

"Cái gì? Nữ nhi của Bạc Tam và Nguyệt Đường..."

Bạc Nhược U tiến lên hành lễ:

"Lâm bá mẫu."

Sở Thục Ninh nhìn Bạc Nhược U đầy vẻ kinh ngạc. Dù chưa từng gặp mặt cũng không biết nhiều về nàng, nhưng việc một đứa trẻ biến mất nhiều năm lại đột ngột xuất hiện đã đủ làm người ta kinh ngạc, huống chi nghĩ đến hôn sự năm đó, mà hiện giờ các phu nhân và thiếu gia tiểu thư Bạc gia đều ở trong viện. Một cảm xúc phức tạp xâm chiếm lòng bà, khiến bà lắp bắp hỏi:

"Cháu... cháu tên gì?"

"Nhược U, điệt nữ tên là Bạc Nhược U."

Sở Thục Ninh bước tới nắm chặt tay Bạc Nhược U:

"Lúc cháu rời kinh mới năm tuổi... mới chớp mắt đã lớn thế này, lại còn duyên dáng yêu kiều đến vậy. Cháu... cháu về kinh đã mấy ngày rồi?"

"Đã hơn nửa tháng rồi."

Bạc Nhược U ngoan ngoãn đáp, trong một lúc cũng không nhận ra điều gì khác thường.

Hoắc Nguy Lâu thản nhiên ngồi ở chủ vị, hoàn toàn không có vẻ gì là đang quấy rầy buổi gặp mặt trưởng bối. Y vẫn ung dung nhìn Bạc Nhược U, nhưng ánh mắt sắc bén của y khiến nàng cảm thấy bức bối, không hề thản nhiên như vẻ ngoài.

Lúc này, Sở Thục Ninh như sực nhớ ra điều gì, quay sang nhìn Lâm Chiêu, thấy hắn đứng ở cửa sảnh, hai mắt sáng ngời, vẻ mặt đầy kinh ngạc lẫn vui mừng. Bà nói:

"Đây là Lâm Chiêu, nói ra thì cũng có thể coi là huynh trưởng của cháu đấy."

Lẽ ra Bạc Nhược U nên gọi một tiếng huynh trưởng, nhưng ánh mắt Hoắc Nguy Lâu bức bối đến mức nàng không thể thoải mái được, người bị ánh nhìn ấy dọa cho cứng đờ, nàng chỉ đành nói:

"Bá mẫu, Lâm công tử và cháu đã biết nhau từ trước."

Sở Thục Ninh có chút ngạc nhiên. Lâm Hòe liền giải thích:

"Ở Lạc Châu, ta và Chiêu Nhi đều gặp qua Tiểu Nhược. Chuyện này nói ra cũng dài."

Nói xong, Lâm Hòe quay sang Lâm Chiêu:

"Chiêu Nhi, con còn chưa biết, Tiểu Nhược và Nghi Nhàn của Bạc gia là họ hàng gần. Nàng là nữ nhi của Tam thúc Nghi Nhàn, cũng là muội muội của Nghi Nhàn và Dật Hiên. Vì một biến cố, năm nàng năm tuổi đã rời kinh."

Lâm Chiêu chậm rãi tiến vào cửa sảnh, trong mắt lấp lánh niềm cảm khái, giống như nhớ ra điều gì, kinh ngạc bước tới trước Bạc Nhược U hỏi:

"Hóa ra ta không hề nhớ lầm, lần đầu gặp muội, ta đã cảm thấy muội rất quen mặt. Có phải hồi nhỏ, ta từng gặp muội rồi đúng không?"

Vẻ mặt Lâm Chiêu đầy niềm vui và ánh mắt càng thêm nồng nhiệt. Dù phản ứng này cũng không có gì lạ, nhưng Bạc Nhược U nhớ đến lời Hoắc Nguy Lâu từng căn dặn. Giờ khắc này y đang nhìn nàng, khiến nàng lạnh sống lưng, đành miễn cưỡng nở nụ cười:

"Ta... ta không nhớ được."