Cũng không biết có phải do đêm trước bị kinh sợ hay không, đêm này Bạc Nhược U ngủ cũng không quá an ổn. Ngày thứ hai, sắc trời còn chưa sáng rõ đã tỉnh lại, nhìn gương soi qua lại, vết đỏ trên cổ mờ đi phân nửa, chỉ chừa lại hai vết bầm đen nhạt, còn cổ tay thì vẫn có chút nghiêm trọng.
Mặc dù nàng không quá yếu ớt, nhưng từ nhỏ đã theo nghĩa phụ, nghĩa mẫu được giáo dưỡng rất tốt. Ngoại trừ lòng bàn tay có mấy chỗ chai mỏng, các nơi khác trên người đều mềm mại non mịn. Mấy ngày trước đây trên cổ tay nàng mới bị bỏng, đêm qua lại bị Hoắc Nguy Lâu ra tay nặng như vậy, thật sự làm nàng dở khóc dở cười.
Sắc trời còn sớm, nàng lại ngồi dậy bôi thuốc cho mình thêm một lần nữa. Chưa ra ngoài, đã nghe được khoang tàu bên dưới truyền đến tiếng ngâm nga yểu điệu thướt tha.
Hẳn là Liễu Tuệ Nương đang hát hí khúc.
Kịch Nam nghe không rõ ràng, nhưng giai điệu thảm thiết đau thương, vào lúc tảng sáng thế này, lại kết hợp với gió lạnh liên miên mù mịt, từng chút từng chút len lỏi vào đáy lòng Bạc Nhược U, khiến nỗi lòng nàng có chút nặng nề. Nàng đứng bên cửa sổ, tập trung tinh thần không làm gì khác, ánh mắt rơi vào tầng mây màu chàm ở phía chân trời đang tờ mờ sáng.
Án này cho tới bây giờ đã là kết cục tốt nhất. Bạc Nhược U tuy không phải làm công vụ, nhưng nghiệm thi phá án đã mấy năm, cũng coi như gặp qua không ít vui buồn ly hợp, lòng người hiểm ác. Bởi vậy, dù cho đặt tình lý tại phía trước, cuối cùng còn có một chữ "pháp", nàng không thể tán đồng bởi vì tình lý hại người mà lại thành vô tội.
Tia nắng bình minh đâm thủng tầng mây hiện ra. Đến khi sắc trời sáng rõ, giai điệu thảm thiết mới ngừng lại. Đêm qua, thuyền lâu ngừng ở khúc cong xa xa bến đỗ, bốn phía yên tĩnh không người quấy nhiễu, lúc này khởi động lần thứ hai, đã theo hướng tới gần bến đò.
Lúc Bạc Nhược U ra ngoài, thấy cửa phòng sát vách cũng cùng lúc mở ra. Hoắc Nguy Lâu đi ra cửa phòng, hơi nhìn về phía cổ nàng. Hôm nay, nàng mặc áo cổ cao hơn bình thường, miễn cưỡng che được dấu vết trên cổ, miễn cho Trình Uẩn Chi nhìn thấy mà đau lòng.
"Hầu gia -"
Bạc Nhược U cúi người hành lễ, Hoắc Nguy Lâu mới nói:
"Theo bản Hầu vào đây."
Bạc Nhược U khẽ nhếch mày, do dự trong nháy mắt nhưng rốt cuộc vẫn vào cửa. Hoắc Nguy Lâu đóng cửa phòng lại, sau một khắc đã tiến đến gần, Bạc Nhược U sợ hết hồn, mới vừa lui một bước, lại thấy Hoắc Nguy Lâu giơ tay thăm dò phía cổ áo nàng.
Nàng che cổ áo lại, tựa như bị chấn kinh mà nhìn Hoắc Nguy Lâu:
"Hầu gia muốn làm gì?"
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, đàng hoàng trịnh trọng nói:
"Xem thương thế của ngươi ra sao."
Trong thường ngày, nếu y làm ra dáng vẻ nghiêm chính như lúc này, tất nhiên nàng không dám phản kháng. Nhưng trước mắt, vừa bắt đầu đã muốn lột cổ áo mình ra, làm sao nàng có thể đồng ý? Hai tay nàng đều bảo hộ chỗ cổ áo, lùi lại hai bước, cả người tựa vào tường, sắc mặt vừa bất đắc dĩ vừa có hơi tức giận:
"Hầu gia... Dân nữ dù sao cũng là nữ tử, ngài không thể như vậy..."
Nàng nói xong cũng có chút xấu hổ, nghiêng người qua một bên, trên mặt hơi nóng lên, mở miệng nói với giọng thấp xuống:
"Hầu gia khi làm việc coi dân nữ như nam tử để sai sử thì cũng thôi, lần trước lại còn xốc lên váy của dân nữ. Nếu không biết bản tính của Hầu gia, dân nữ thật sự không dám để Hầu gia gần người..."
Rốt cuộc cũng chịu to gan ở trước mặt y rồi, lời nói bực này cũng dám nói ra rõ ràng. Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, nghe có chút buồn cười:
"Bản tính bản Hầu như thế nào?"
Bạc Nhược U nghiêng mặt liếc y một cái, thấp giọng nói:
"Thế nhân đều biết Hầu gia không gần nữ sắc..."
Giọng nói của nàng khá là chắc chắn. Hoắc Nguy Lâu nghe được lại nhíu mày. Y nhìn dáng vẻ của Bạc Nhược U, biết nàng thật sự tin vào lời này. Trên phố tuy có lưu truyền y không gần nữ sắc, nhưng cũng không phải loại không gần nữ sắc mà nàng đang nghĩ tới.
Bên cạnh y không có nữ tử, không có nghĩa là y sẽ không động tâm đối với nữ tử. Y dù sao cũng là một nam nhân thành niên đã qua tuổi đôi mươi.
Bạc Nhược U còn trốn tránh ở bên tường, dáng vẻ kia cứ như y thật sự là ác bá đang bắt nạt thiếu nữ đàng hoàng. Đáy mắt y sinh ra chút ý cười, lùi về phía sau một bước, xua xua tay một cách hiếm thấy:
"Thôi, vậy ngươi kéo ống tay áo lên để bản Hầu nhìn qua là được."
Cổ tay ở dưới thấp muốn xem thì xem, còn lôi lôi kéo kéo như bây giờ cũng thật sự thất lễ. Thấy Hoắc Nguy Lâu lui về phía sau, Bạc Nhược U mới đứng thẳng người lên, vén ống tay áo lên:
"Đây, Hầu gia xem -"
Sáng sớm đã thoa thuốc, sưng đỏ cũng tiêu đi phân nửa. Có thể là bởi vì Hoắc Nguy Lâu ra tay tàn nhẫn, giờ khắc này trên cổ tay đã hình thành một vòng ứ đọng màu đỏ tím, nhìn hơi có chút đáng sợ. Hoắc Nguy Lâu tiến lên một bước, nhíu chặt mày, giơ tay muốn cầm lấy cổ tay nàng. Bạc Nhược U lại lùi về một bước, hạ cổ tay xuống:
"Hầu gia yên tâm, không còn đáng ngại, chỉ là còn chút máu bầm mà thôi. Máu bầm tan hết là khỏi hẳn rồi."
Hoắc Nguy Lâu nhìn Bạc Nhược U, giữa mi tâm biểu hiện rất nhiều bất mãn, y coi như đã nhìn ra, Bạc Nhược U đã nâng cao đề phòng đối với y.
"Ngươi vẫn là sợ bản Hầu rồi."
Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng chăm chú, giọng điệu mặc dù không có bức người cỡ nào, nhưng cũng khiến Bạc Nhược U phát lạnh trong lòng. Nàng bất đắc dĩ nhìn Hoắc Nguy Lâu, nhẹ giọng nói:
"Không phải là sợ, dân nữ vốn dĩ vô cùng kính nể đối với Hầu gia, mà không phải hôm nay mới có."
Trong lúc nói chuyện, nàng cảm thấy Hoắc Nguy Lâu có chút quái lạ, chẳng lẽ là quá mức tự trách? Mang theo hoài nghi mà nhìn Hoắc Nguy Lâu, Bạc Nhược U không thể làm gì khác hơn là nói:
"Hầu gia không cần phải để việc đêm qua ở trong lòng, chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi. Những vết thương nhỏ này đối với dân nữ mà nói cũng không tính là gì."
Hoắc Nguy Lâu thấy nàng như vậy cũng có chút bất đắc dĩ, cười nhạt một hồi rồi xoay người ra cửa. Bạc Nhược U thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tuy rằng theo Hoắc Nguy Lâu quá phiền toái, lại lao khổ và có chút nguy hiểm tiềm tàng đến mạng nhỏ, nhưng y đối với thuộc hạ cũng không kém. Bằng không sao lại có thể khiến người khác trung thành tuyệt đối mà đi theo?
Đến lầu một, quầy trà dùng đồ ăn sáng xong, Lộ Kha tiến tới bẩm báo:
"Hầu gia, Tri phủ Sở Châu Mạc Hằng đã chờ sẵn ở bến đò rồi."
Hoắc Nguy Lâu cũng không thích làm lỡ thời gian, lập tức tuyên Mạc Hằng lên thuyền yết kiến. Vị Tri phủ Sở Châu này đã qua tuổi lập nghiệp, bởi vì xuất thân vô cùng tốt, cũng từng có duyên gặp mặt Hoắc Nguy Lâu chừng mấy lần. Đến khi Hoắc Nguy Lâu nói rõ về vụ án, lại làm người giao lại lời khai cùng nghiệm trạng, Mạc Hằng đã minh bạch tâm ý của Hoắc Nguy Lâu.
Rất nhanh, ba người Liễu Tuệ Nương bị mang ra ngoài, nàng mặc một bộ váy màu lá liễu đi ở trước nhất, tư thái uyển chuyển bước đi lả lướt, khá là vui tai vui mắt, không chút suy sụp khổ sở khi sắp vào nhà tù. Mạc Hằng thấy thế nhíu mày, lại liếc mắt ra hiệu cho nha sai. Nha sai vốn muốn tiến lên bắt người, thấy thế đứng tại chỗ không hề động đậy.
Nguyệt Nương vẫn luôn dìu Tống Mị Nương. Lần này, mấy người đều phải bị mang đi phủ nha chịu thẩm vấn trên công đường. Nguyệt Nương có vẻ hơi bất an, Tống Mị Nương thì vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh. Lúc hai người sắp đi xuống thuyền, Nguyệt Nương nhẹ giọng hỏi:
"Tỷ tỷ, chúng ta sẽ bị mang đi nơi nào?"
Tống Mị Nương giọng điệu khoan khoái nói:
"Mặc kệ đi nơi nào, ngày tháng sau này đều sẽ tốt..."
Mạc Hằng không chỉ phải mang đi ba người các nàng, còn cần mang đám người chủ sự Tiền Minh Lễ theo để thẩm vấn. May mà bến đò Trường Phong cách thành Sở Châu không xa, tính ra cũng không coi vào đâu. Thi thể Lý Ngọc Sưởng được khâm liệm đơn giản, giờ khắc này cũng được đưa xuống thuyền, những người còn lại trong Ngọc Xuân ban khiêng hòm xiểng nối đuôi nhau mà xuống, cả chiếc thuyền lâu trong một lúc đã trống đi một nửa.
Mạc Hằng cung kính nói:
"Hầu gia hiếm khi đi ngang qua Sở Châu, vốn nên chiêu đãi Hầu gia..."
Hoắc Nguy Lâu biết hắn muốn nói gì, khoát tay một cái:
"Sau này còn có cơ hội. Lần này bản Hầu hồi kinh còn có chuyện quan trọng, không tiện trì hoãn. Vụ án này ngươi làm tận tâm chút, người được bản Hầu cho thoát khỏi nô tịch cũng chiếu cố nhiều hơn."
Mạc Hằng lập tức cúi người, miệng nói đáp ứng không ngớt, rồi sau đó mới mang người xuống thuyền.
Trên bến tàu người đến người đi, rất nhanh, Mạc Hằng cùng một nhóm Ngọc Xuân ban đã biến mất ở bên trong dòng người. Trên thuyền lâu trống trải đi rất nhiều, rồi lại có khách mới lên thuyền. Chờ đến chừng buổi trưa, thuyền công bổ sung các thứ cần thiết, chiếc thuyền lại lần thứ hai một đường xuôi theo sông Lan Thương lên phía Bắc.
Trước đó đã đi được sáu ngày, hành trình cũng xem như đi được phân nửa. Hoắc Nguy Lâu làm người đi thúc giục Thẩm Nhai lần nữa, thuyền đã đi nhanh hơn không ít. Dựa theo tiến trình này, chỉ sợ chưa tới năm ngày là có thể đến bến đò kinh kỳ.
Trải qua một chuyện của Ngọc Xuân ban, trên thuyền lâu, bất kể là khách đi thuyền hay là chủ nhà đều lo lắng đề phòng hết mấy ngày. Bởi vậy, sau khi thuyền khởi động, mọi người rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong một lúc, quầy trà tửu quán đều náo nhiệt lên, mà lúc này thời tiết đã vào tháng hai. Cả một đường lên phía Bắc, gió thổi trên sông mặc dù vẫn còn rét lạnh, nhưng hai bên bờ sông Lan Thương vẫn còn ý xuân dạt dào.
Hoắc Khinh Hoằng đã thích ứng với thuyền lâu, lại thấy Ngọc Xuân ban gây ra mạng người, mấy ngày nay cũng chịu an nhàn thảnh thơi, cả ngày nghiêng nghiêng vẹo vẹo ở chỗ Minh Quy Lan. Những lúc quá nhàm chán, hắn lại bảo Thẩm Nhai tìm mấy quyển sách cổ du ký để xem. Hoắc Nguy Lâu nhìn hắn cũng thuận mắt hơn phần nào.
Ngày hôm đó, lúc chạng vạng, hai phong thư dùng chim ưng truyền tin đưa đến trên thuyền. Hoắc Nguy Lâu xem xong phong thứ nhất khẽ nhíu mày. Phúc công công thấy thế tiến lên phía trước nói:
"Đây là tin tức từ Thương Châu truyền tới, sao vậy?"
Hoắc Nguy Lâu nói:
"Người đã đến Thương Châu, đồ vật cũng tìm được, bây giờ đang trên đường trở về."
Phúc công công thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy thì tốt rồi, tìm được chìa khóa bảo hàm chính là bằng chứng."
Hoắc Nguy Lâu trầm tư một chút, bảo Phúc công công kêu Ngô Du lại đây. Đến khi Ngô Du đứng trước mặt, Hoắc Nguy Lâu mới nói:
"Năm đó ngươi cùng Vương Thanh Phủ cùng nhau hồi kinh, trên đường thật sự không có chút dị thường nào?"
Ngô Du nghe vậy vội đáp:
"Hạ quan vốn không nhớ ra được có gì dị thường, nhưng ngày hôm trước đến bến đò Trường Phong, hạ quan ngờ ngợ nhớ lại, năm đó lúc đến bến đò Trường Phong, Vương Thanh Phủ từng mời hạ quan cùng lên bờ đi dạo một chút."
Thấy Hoắc Nguy Lâu khẽ nhíu mày, Ngô Du cẩn thận nói:
"Lúc đó cũng đã ngồi thuyền vài ngày rồi, vô cùng nhàm chán, mà hạ quan chưa từng tới Sở Châu. Bởi vì thuyền phải dừng nửa ngày, cho nên đi lên trấn xem một chút."
Thuyền dừng lại lâu, rất nhiều người đều sẽ lựa chọn lên bờ đi chỗ này chỗ kia. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu chuyên chú:
"Có phát sinh chuyện gì?"
Ngô Du cười khổ nói:
"Có một việc nhỏ, nhưng hạ quan cũng không biết có tính là dị thường hay không. Chính là ngày ấy lúc lên bờ, Vương Thanh Phủ mang theo một túi đồ, lúc đó nói là nghe đồn Bạch Ngọc trấn là nơi bán ngọc thạch nổi danh xa gần, hắn muốn đi mua. Hạ quan tất nhiên là không nghi ngờ gì, nhưng lên bờ không bao lâu, túi đồ của hắn lại mất đi."
Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch mày kiếm:
"Túi đồ bị mất?"
"Đúng vậy. Hình như là lúc dùng cơm, trong cửa hàng người đến người đi, túi đồ của hắn bị trộm. Lúc đó hắn có chút tức giận, nhưng bến đò khác với thôn trấn, đều là khách vãng lai từ Nam đến Bắc, sao có thể tìm được? Sau đó hắn nói trong túi đồ có gần một trăm lượng bạc, còn có một cái áo khoác chuẩn bị mặc lên người, những thứ khác cũng mất theo."
"Một trăm lượng bạc cũng không ít, nhưng đối với Vương Thanh Phủ mà nói, cũng không phải quá lớn. Hai người chúng ta chưa từng tỏ rõ chức quan, mà thuyền dừng nửa ngày, cũng không thể đi báo quan, vì thế việc này không thể làm gì khác hơn là quên đi. Sau đó chỉ đi đi lại lại ở trên trấn, xác thực có không ít chỗ bán ngọc thạch, nhưng lẫn trong đó đồ giả cũng nhiều, cho nên chúng ta cũng không mua cái gì."
Ngô Du trầm ngâm trong nháy mắt:
"Bởi vì hạ quan nghĩ, lúc trước sau khi bảo hàm bị trộm, Tê Hà sơn bị phong tỏa, ngoại trừ Nhạc Minh Toàn cố ý đưa người xuống núi, những người khác cơ hồ là chắp cánh khó thoát. Đã là như vậy, bảo hàm này hơn phân nửa là được Vương Thanh Phủ mang theo trên người. Còn về Vương Thanh Phủ giao ra bảo hàm vào khi nào chính là một vấn đề. Nếu hắn trực tiếp mang về kinh thành, có quá mạo hiểm hay không?"
Vụ trộm mười năm trước, bây giờ đã không thể truy cứu. Nhưng lời Ngô Du nói cũng không phải không có đạo lý. Bên trong túi đồ bị mất đi này có chứa bảo hàm hay không, còn Vương Thanh Phủ cố ý như vậy là để khiến bảo hàm thần không biết quỷ không hay mà đưa đi hay chăng?
Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt nói:
"Việc này đã vô pháp truy cứu, giờ phải xem sau khi hồi kinh có thể tìm ra cái gì ở quý phủ Vương Thanh Phủ hay không. Nhiều năm qua ngươi làm bạn cùng Vương Thanh Phủ, có phát hiện ra hắn có chỗ cổ quái gì chăng? Tuy rằng hắn không tin Phật, nhưng liệu hắn sẽ tin những thứ khác? Trước đó ở vùng Tây Bắc xuất hiện Bái Nguyệt giáo, dẫn dắt người ta tin phụng, nhưng giáo lý đều là những câu chuyện hại nước hại dân, nhưng vẫn có người tin tưởng."
Vẻ mặt Ngô Du đau khổ suy nghĩ một chút:
"Chuyện này... thật là không có, người này thanh tâm quả dục, có lúc hạ quan cũng thấy cảm phục."
Đáy mắt Hoắc Nguy Lâu hơi tối xuống. Án mạng mười năm trước tuy rằng đã phá, nhưng tung tích Xá Lợi Tử vẫn cứ như bến mê, điều này làm cho y luôn không có án treo trong tay cảm thấy khá không thoải mái. Nhưng Vương Thanh Phủ đã chết, những đầu mối khác cũng chỉ có thể có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ có thể ngừng lại không đi tiếp được.
Chờ Ngô Du lui ra, Hoắc Nguy Lâu xoa xoa mi tâm, vẻ mặt có chút khó coi. Phúc công công sao lại không biết y đang suy nghĩ cái gì, cho nên nói:
"Xá Lợi Tử bị mất đi mười năm, bệ hạ nhiều lần phái người truy tìm, nhưng vẫn luôn không có tung tích. Tất nhiên không phải dễ tìm như vậy. Lần này Hầu gia có thể phá được vụ án của Tịnh Không đại sư, đã là vô cùng tốt. Hiện giờ việc năm đó đã trồi lên mặt nước, chí ít đã biết Xá Lợi Tử cuối cùng rơi vào tay ai, lại tiếp tục truy tra, sớm muộn sẽ có chút manh mối."
Phúc công công có lòng khuyên nhủ, nhưng Hoắc Nguy Lâu cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Thời gian mười năm, chuyện đời đã biến đổi từ lâu, còn không biết người đứng sau màn này lợi dụng Xá Lợi Tử làm cái gì, hoặc giả người đứng sau màn đã làm xong chuyện từ lâu, mà tung tích Xá Lợi Tử cũng vĩnh viễn biến mất.
Hoắc Nguy Lâu vừa nghĩ đến đây, lại không tiếp tục nghĩ thêm cũng vô dụng, lại tiếp tục xem phong thư thứ hai. Sau khi xem qua, y nhướng mày lên:
"Triệu Hi đã từ hôn với An Khánh hầu phủ rồi."
Việc này tất nhiên là nằm trong dự liệu. Bọn họ rời đi Thanh Châu đã hơn nửa tháng, việc ở Thanh Châu tất nhiên đã truyền vào trong kinh.
Phúc công công nghe vậy thở dài nói:
"Nhị điện hạ hiện giờ cũng đã đến tuổi đôi mươi, nói vậy không bao lâu nữa Quý phi nương nương sẽ giúp ngài ấy chọn mấy cô nương khác để thành thân. Đều là chuyện trong năm nay hoặc sang năm. Trái lại là ngài -"
Phúc công công bất đắc dĩ nhìn Hoắc Nguy Lâu:
"Năm nay vừa qua, ngài chính thức đến tuổi 24 rồi. Phóng tầm mắt nhìn các Hầu phủ quý tộc, có phủ nào tuổi lớn như vậy mà vẫn chưa thành thân đâu? Cũng chỉ có ngài luôn thay bệ hạ hối hả ngược xuôi. Bệ hạ biết ngài lao khổ mới không nói ngài, bằng không, tất nhiên là phải ngày ngày ân cần dạy bảo."
Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn phong thư trên bàn, chốc lát nói:
"Kinh thành không có truyền đến tin tức khác sao?"
Vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu rõ ràng coi lời Phúc công công như gió thoảng qua tai, khiến Phúc công công lườm y một cái:
"Kinh thành cũng không có chuyện gì đặc biệt. Lúc này chỉ sợ Lâm thị lang vừa mới đến ngoài kinh thành, cũng chưa kịp điều tra báo tin cho ngài."
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày nhìn ông:
"Ngươi có phải đã quên ta còn giao cho ngươi tra hỏi chuyện khác nữa hay không?"
Phúc công công kinh ngạc, ngẫm nghĩ một lát mới lộ vẻ bừng tỉnh:
"Ngài đang nói chuyện của Tiểu Nhược?"
Hoắc Nguy Lâu nhìn ông chằm chằm, Phúc công công bật cười:
"Tất nhiên là không quên, chừng hai ngày nữa sẽ có tin tức truyền đến. Ngài cũng không cần sốt ruột, hay là ngài muốn hỏi rõ ràng để tiện báo cho Lâm thị lang?"
Hoắc Nguy Lâu cười nhạt:
"Nói cho hắn biết làm gì?"
Phúc công công vẻ mặt như chuyện đương nhiên:
"Nếu hôn sự thật sự là định cho Tiểu Nhược, thì trong chuyện này đã xảy ra sai lầm ở đâu đó rồi. Lâm thị lang có biết hay không cũng khó nói, nếu ngài tra được, chẳng lẽ lại không báo cho hắn?"
Hoắc Nguy Lâu quản lý Hình ngục, tuy không phải có công khai sáng chói như Hình bộ thượng thư, nhưng người của Hình bộ từ trước đến giờ đều nhìn sắc mặt y mà hành sự. Lâm Hòe cũng là người thông minh, ở Hình bộ mấy năm qua, luôn khiến Hoắc Nguy Lâu hài lòng. Bởi vậy, đến cả Lâm Chiêu cũng có chút quen biết Hoắc Nguy Lâu, dòng họ Lâm thị xem như nửa người nhà, đã là người trong nhà, sao lại che giấu?
Hoắc Nguy Lâu không hề để lộ cảm xúc, chỉ nói:
"Chờ đến kinh thành rồi lập tức đưa tin tức tới."
Phúc công công lên tiếng đáp ứng, trong lòng hơi hoài nghi nhưng thấy sắc mặt y khó coi, cũng không dám hỏi nhiều.
Hoắc Nguy Lâu dường như nghĩ đến chuyện gì, liền bảo Phúc công công gọi Minh Quy Lan tới, hỏi:
"Ngày ấy lúc ngươi cùng Bạc Nhược U bàn về chứng bệnh kiêng ăn, vẻ mặt tựa hồ có chút khác thường, là trong chuyện này còn có nguyên nhân gì khác?"
Minh Quy Lan vốn cũng đã nảy sinh nghi vấn về chuyện này, nhưng hắn không phải người nhiều chuyện. Thấy Hoắc Nguy Lâu tín nhiệm cha con Bạc Nhược U, hắn chưa từng chủ động mở miệng. Nay Hoắc Nguy Lâu hỏi, hắn không giấu giếm mà đáp:
"Bạc cô nương nói nàng từng hỏi qua nghĩa phụ nàng, điều này cũng khiến ta sinh nghi. Từ nhỏ ta theo phụ thân học y, cũng coi như quen thuộc y thư. Trong cung hay ngoài cung, nói về y thư thì trên đời ít người đọc nhiều hơn ta. Nhưng chứng bệnh kiêng ăn này, trong tất cả y thư ta từng đọc, chỉ thấy nhắc tới trong một quyển tập lục dược thực cất giữ trong cung."
Minh Quy Lan giải thích:
"Quyển sách này tuy là y thư, nhưng lại nói về việc lấy dược thực dưỡng sinh trị bệnh, trong đó có nhắc tới nhiều chứng bệnh liên quan đến đồ ăn, chứng kiêng ăn là một loại trong đó. Lần đầu tiên đọc sách này, ta đã thấy khá mới mẻ nên có ấn tượng sâu sắc. Sau này muốn tìm thêm ghi chép tương tự, nhưng lại không hề thấy."
Nói đến đây, Minh Quy Lan tiếp tục:
"Bạc cô nương nói nghĩa phụ nàng chỉ biết sơ lược, nhưng không rõ nghĩa phụ nàng học từ đâu."
Trình Uẩn Chi mấy ngày nay cực ít ra ngoài, đồng hành cùng họ dường như khiến ông có phần không thoải mái. Dù sao Hoắc Nguy Lâu và Hoắc Khinh Hoằng thân phận cao quý, Minh Quy Lan lại xuất thân thế gia, còn Trình Uẩn Chi tuy có học vấn nhưng không mấy chủ động giao tiếp, họ cũng không tiện hỏi nhiều.
Hoắc Nguy Lâu nghe vậy, cùng Phúc công công liếc nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều trầm tư. Sau khi Minh Quy Lan lui xuống, Phúc công công mới nói:
"Hầu gia có cần phải hỏi Trình tiên sinh một chút không?"
Hoắc Nguy Lâu cau mày, dáng vẻ chần chừ. Hỏi hay không hỏi, đều là việc nhỏ, sao đáng để y bận tâm.
Phúc công công tiếp lời:
"Hầu gia sao vậy? Chẳng lẽ còn liên quan trọng đại gì chăng? Dù Trình tiên sinh từng là quý nhân, nhưng ông ấy là nghĩa phụ của Tiểu Nhược, tất nhiên cũng là người chính phái, sẽ không xảy ra sơ suất gì đâu."
Hoắc Nguy Lâu liền nói:
"Ta không phải đang nghĩ về việc đó."
"Vậy ngài nghĩ cái gì?" Phúc công công bình tĩnh nhìn y.
Hoắc Nguy Lâu chỉ lắc đầu:
"Nói ra ngươi có hiểu sao?"
Phúc công công trợn mắt:
"Lão nô cũng đã sống đến năm mươi tuổi, hiểu cũng không ít hơn ngài..."
Hoắc Nguy Lâu không nói thêm, Phúc công công nhìn y, cảm giác y hẳn đang trù tính đại sự, vì còn chưa nắm chắc nên không hé lộ nửa chữ. Đây vốn là thói quen của Hoắc Nguy Lâu. Những năm qua, dù triều đình hay biên quan có rung chuyển lớn cỡ nào, y đều không hiện sơn lộ thủy, việc càng kinh động thiên hạ, y lại càng ung dung không vội.