Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 43




Bạc Nhược U cuối cùng vẫn khiến Hoắc Nguy Lâu có chút bất ngờ.

Nha môn Kinh Triệu Phủ là nơi dưới chân thiên tử, không giống các nha môn bình thường. Hạ Thành, với tư cách quan phụ mẫu một phương, có thể cho phép một nữ tử như nàng làm ngỗ tác, nhưng nếu muốn vào Kinh Triệu Phủ, dù có biết nghiệm thi đi nữa, cũng khó mà được Kinh Triệu Doãn tùy tiện chấp nhận. Tuy nhiên, nếu có Võ Chiêu hầu tiến cử, lại là chuyện khác.

Vì lẽ đó, Bạc Nhược U đã đợi đến khi vụ án được phá giải mới mở lời. Hoắc Nguy Lâu không lấy việc công làm việc tư, nếu nàng không thật sự xứng đáng, chắc chắn y sẽ không dễ dàng giúp đỡ.

Hoắc Nguy Lâu khẽ nheo đôi mắt phượng lại, nói: "Vì sao lại muốn vào nha môn Kinh Triệu Phủ?"

Đôi mắt Bạc Nhược U bình tĩnh nhìn thẳng vào y: "Dân nữ vốn là người kinh thành, trước đây cùng nghĩa phụ nghĩa mẫu đến Thanh Châu. Khi nghĩa mẫu qua đời, nghĩa phụ cũng có ý định đưa dân nữ về quê. Tại Thanh Châu, dân nữ được Hạ đại nhân trọng dụng, nhưng nếu về kinh thành, cơ hội thi triển sở trường sẽ khó mà có. Vì vậy, mong hầu gia giúp đỡ."

Lời này hợp tình hợp lý, nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn cảm thấy đôi mắt nàng dường như phủ một lớp sương mù, khó nhìn thấu. Im lặng của y khiến Bạc Nhược U có phần thấp thỏm, nàng rủ mắt, nét mặt lộ chút lo âu. Cả trong và ngoài triều đều biết Võ Chiêu hầu không thích nữ tử tham gia công vụ. Nếu y thấy không hợp lý mà từ chối, đó cũng là điều bình thường.

Bạc Nhược U không khỏi mím chặt môi, nhưng rất nhanh đã nghe Hoắc Nguy Lâu bình thản nói: "Thuật nghiệm thi của cô quả có trình độ, bản hầu sẽ gửi một phong thư tiến cử đến Kinh Triệu Phủ cho cô."

Bạc Nhược U không giấu nổi niềm vui sướng, đôi mắt nàng sáng rực, nhìn y như để xác nhận: "Hầu gia nói thật chứ?"

Đây là lần đầu tiên Hoắc Nguy Lâu thấy nàng vui vẻ như vậy. Nàng vốn dịu dàng trầm tĩnh, giờ khắc này hai mắt lấp lánh như dòng suối trong, trên mặt hiện lên niềm hân hoan khó giấu, khiến cả người nàng toát lên nét sinh động đầy sức sống.

Hoắc Nguy Lâu cũng bất giác mỉm cười: "Một chữ của bản hầu tựa vạn cân, đã nói tất nhiên là thật."

Niềm vui của Bạc Nhược U càng tràn ra khỏi mắt, nàng lễ phép nhưng không giấu nổi xúc động: "Đa tạ hầu gia."

Những người từng được Võ Chiêu hầu ban ơn đều không khỏi cảm động rơi nước mắt, nhưng trong ánh mắt họ luôn có phần tham lam. Không ai giống như Bạc Nhược U, một phong thư tiến cử nhỏ nhoi đã đủ khiến nàng cảm động như nhận được bảo vật quý giá nhất thiên hạ.

Hoắc Nguy Lâu thấy nàng vui mừng, trong lòng cũng không khỏi nảy sinh chút ấm áp. Dưới một người trên vạn người, y từng ban vạn kim, thậm chí có thể dễ dàng tặng cả thành trì, nhưng chưa từng thấy ai nhận ơn mình với sự vui sướng như nàng.

Bạc Nhược U vẫn còn nét phấn khởi, đôi mắt nàng vốn sáng, giờ càng lấp lánh. Hoắc Nguy Lâu bất chợt nảy sinh ý muốn giữ lại nét vui mừng ấy trên gương mặt nàng lâu hơn.

"Chỉ một phong thư tiến cử là đủ rồi?"

Đường đường là Võ Chiêu hầu, hỏi như vậy chính là vẫn còn chỗ thương lượng. Nhưng Bạc Nhược U chỉ nói.

"Đủ rồi. Hầu gia quyền cao chức trọng, dân nữ chỉ cầu một cơ hội, đã là quá quý giá."

Hoắc Nguy Lâu cảm thấy nàng trả lời không như mong đợi, nhưng cũng không phản bác: "Trong kinh thành, không đơn giản như ở Thanh Châu, cô lại là nữ tử, e sẽ có lúc khó khăn."

Bạc Nhược U cười nhẹ: "Dân nữ đã nghĩ đến điều đó. Có tài nghệ trong tay, dân nữ không sợ bị làm khó."

Nàng mím môi, như đoán được Hoắc Nguy Lâu định nói gì.

"Thư tiến cử đối với hầu gia có lẽ là đơn giản, nhưng đối với dân nữ là vô cùng quý giá. Tại Thanh Châu có Hạ đại nhân trọng dụng, nhưng nếu muốn vào Kinh Triệu Phủ, ngay cả gặp mặt Kinh Triệu Doãn cũng không dễ. Nhưng nếu có thư tiến cử của hầu gia, dân nữ sẽ có cơ hội."

Hoắc Nguy Lâu chưa từng nghĩ rằng những lợi ích trong tay mình lại có ngày khó đưa ra đến vậy.

Bạc Nhược U lấy lại sự bình tĩnh, nhìn y hỏi: "Hầu gia còn điều gì dặn dò không?"

Nàng đã chuẩn bị rời đi. Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, định nói gì nhưng chỉ khẽ nhúc nhích môi.

"Không còn. Lui ra đi."

Bạc Nhược U vui mừng hành lễ, bước chân nhẹ nhàng, nhìn ra được tâm trạng nàng vẫn phấn khởi.

Chờ nàng rời khỏi phòng, Hoắc Nguy Lâu khẽ cười không thành tiếng. Chỗ tốt trong tay dù chưa đưa ra, nhưng lần đầu tiên y cảm thấy thỏa mãn yêu cầu của người khác lại khiến mình vui đến vậy.

Phúc công công bước vào, thấy y còn nét cười, không khỏi giật mình: "Hầu gia có chuyện gì mà vui thế?"

Câu hỏi vừa dứt, ý cười biến mất, Hoắc Nguy Lâu nhìn ông, hỏi nghiêm túc.

"Ngươi gần đây có nguyện vọng gì không?"

Phúc công công ngạc nhiên.

"Lão nô... có thể có nguyện vọng gì đây?"

Hoắc Nguy Lâu kiên nhẫn: "Không có gì muốn sao?"

Phúc công công ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cười gượng.

"Nếu phải nói, thì là đến trong chùa mấy ngày nay, toàn ăn chay, miệng nhạt nhẽo quá. Nghe nói tôm cá Lạc Châu rất tươi ngon, lão nô có chút mong muốn món cá, tôm Lạc Châu."

Hoắc Nguy Lâu hơi nhướng mày, ra lệnh cho người đi chuẩn bị, nhưng y không khỏi nhìn hai người này, trong lòng có chút băn khoăn. Rõ ràng tâm trạng khi đối diện với Bạc Nhược U không giống chút nào.

Phúc công công ngơ ngác, định hỏi thêm nhưng Hoắc Nguy Lâu chỉ lạnh nhạt: "Trước khi án này kết thúc, tất cả phải ăn chay, không ai phá lệ."

Phúc công công thở dài tiếc nuối, nhưng Lộ Kha thì có vẻ nghiêm nghị, nói với Phúc công công: "Công công, hầu gia chắc đang suy nghĩ đến vụ án, lo lắng nhược điểm của Vương Thanh Phủ."

Phúc công công nửa tin nửa ngờ, không nói gì thêm.

Sáng hôm sau, Tú Y Sứ đến bẩm báo: "Hai ngày qua, Ngô đại nhân có vẻ lo lắng, hỏi thăm vài lần, nhưng Vương đại nhân chỉ một mình trong phòng, đọc kinh, vẽ tranh, không mảy may hỏi chuyện gì."

Hoắc Nguy Lâu nghe xong, chỉ nói: "Lấy hết kinh Phật, tranh chữ của hắn mang tới cho ta."

Tú Y Sứ đi rồi, Lâm Hòe đứng bên nói vẻ lo ngại: "Hạ quan ở hình bộ lâu năm, từng gặp nhiều phạm nhân, loại người không biểu lộ gì như Vương Thanh Phủ quả thật đáng sợ nhất. Cho dù bị tra tấn, hắn cũng sẽ không mở miệng."

Hoắc Nguy Lâu nhìn các quyển kinh văn và tranh chữ của Vương Thanh Phủ. Những chữ viết với lực bút mạnh mẽ và tranh vẽ mây núi Tê Hà tựa như khắc họa một sĩ tử nhàn nhã, không mảy may giống kẻ bị tra vấn.

"Triệu Ngô Du đến đây."

Ngô Du vừa vào cửa đã vội hỏi: "Hầu gia, đã có manh mối của hung thủ rồi chứ?"

Hoắc Nguy Lâu hỏi ngược lại: "Trong mắt ngươi, Vương Thanh Phủ là người thế nào?"

Ngô Du sững sờ, kế đó nghĩ tới điều gì, hai mắt hơi mở lớn.

"Hầu gia sẽ không hoài nghi Vương huynh đó chứ? Vương huynh là không thể nào, không thể hại người..."

Khóe môi Hoắc Nguy Lâu ẩn chứa ý cười lạnh lùng.

"Ngươi cảm thấy hắn không thể hại người, nhưng ngày hôm trước trong lúc thẩm vấn hắn, hắn lại đang ám chỉ bản hầu rằng ngươi cùng vụ án năm đó có chút liên quan. Hai người các ngươi, ai đang nói thật đây?"

Sắc mặt Ngô Du tức thì biến đổi: "Vương huynh ám chỉ hạ quan? Không thể nào, hạ quan cùng Vương huynh đã tương giao nhiều năm..."

Hoắc Nguy Lâu giơ tay ngắt lời hắn: "Trả lời câu hỏi của bản hầu là được."

Ngô Du gian nan mà nuốt khan, rồi nói.

"Con người của Vương huynh không màng danh lợi. Trong mắt hạ quan, huynh ấy có khí khái của dòng dõi Khương Châu Vương thị. Nếu nói huynh ấy muốn làm quan, còn không bằng nói trong xương cốt huynh ấy là một văn nhân. Huynh ấy không tranh quyền đoạt lợi, chỉ trông giữ một nơi nho nhỏ như Thái Thường Tự, và lấy đó làm vui. Thái Thường Tự giao thiệp với dòng họ hoàng thất, nhưng huynh ấy không thích kết giao với họ, chỉ lo thân mình. Năm đó hạ quan bị liên lụy vì vụ mất trộm Xá Lợi Tử, đường làm quan gặp trắc trở, nhưng Vương huynh không những không chê hạ quan có chức vị thấp, còn ra tay cứu viện. Tình nghĩa ấy, hạ quan mãi khắc ghi trong lòng. Huynh ấy... hẳn không phải là kẻ vì mưu cầu vinh hoa phú quý mà hại người khác."

"Ai nói hắn vì vinh hoa phú quý hại người?" Hoắc Nguy Lâu híp mắt. "Người trên đời này đều có thất tình lục dục, có người muốn tiền, có người muốn quyền, có người lại say mê mỹ sắc. Mặc dù hắn không màng danh lợi, cũng không đại biểu hắn không có những yêu thích khác. Bản hầu hỏi ngươi, chính là muốn biết những năm này hắn để ý nhất điều gì."

Ngô Du biểu hiện có chút quái lạ. Hắn nhíu mày suy nghĩ một lát, đáy mắt thêm phần mờ mịt.

"Hạ quan... hạ quan không nghĩ ra được. Vương huynh rất ung dung phong nhã, lúc làm việc thì tận tâm tận lực, nhưng cũng không phải vì tranh công. Thói quen của huynh ấy là thu gom các tác phẩm hội họa danh gia, nhưng cũng chưa bao giờ vì thế mà phô trương hào hoa xa xỉ, đa phần là tùy duyên. Trong phủ dù có thê thiếp, nhưng huynh ấy cùng các nàng chung sống rất hòa khí, cũng không nhìn ra huynh ấy là người say mê sắc đẹp."

Ngô Du nghĩ đến đây, mới phát giác ra, không khỏi kinh ngạc: "Huynh ấy... hoặc đích thật là một người tẻ nhạt, không thích gì nhiều, hoặc là... đến cả hạ quan cũng bị huynh ấy lừa gạt."

Nếu là trường hợp sau, thì con người Vương Thanh Phủ này thật sự đáng sợ.

Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: "Trừ ngươi ra, trong kinh thành còn ai giao hảo với hắn?"

Ngô Du đáp: "Ngoại trừ hạ quan thì còn mấy người, nhưng đa phần là văn thần thanh lưu, và đều xuất thân từ hàn môn."

"Viết tên của tất cả mọi người ra đây."

Phúc công công tìm giấy bút, Ngô Du viết một hơi bảy, tám cái tên, rồi nói: "Những người này thường xuyên tụ họp tại chỗ của Vương huynh, ngâm thơ vẽ tranh, thỉnh thoảng bàn luận triều chính, nhưng cũng không phải kết bè kết phái."

Ngô Du nói năng cẩn thận, Hoắc Nguy Lâu cũng không tỏ vẻ gì, nhìn qua, người có quan chức cao nhất trong danh sách chỉ là lễ bộ thị lang Ngô Du, còn lại đa phần là vài người xuất thân hàn môn, không ai gánh nổi hai chữ "kết đảng".

Lâm Hòe nhìn qua danh sách, nghi ngờ nói: "Cùng những người này giao hảo, ngược lại cũng hợp với tính cách của hắn. Nhìn qua, người giao hảo với hắn cũng không ít, hắn cũng không phải người quái gở. Nếu hắn trộm Xá Lợi Tử, vậy là vì cái gì đây?"

Những việc Vương Thanh Phủ trải qua đều không thể bình thường hơn, nhưng chính điều này lại càng khiến người ta khó lý giải. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu trầm tư, y cũng chưa nghĩ ra nguyên do. Thái Thường Tự phụ trách chủ yếu về tông miếu tế tự, nếu có thể thân thiết với dòng họ hoàng thất, sẽ có được rất nhiều chỗ tốt. Nhưng Vương Thanh Phủ lại thích giữ mình, để Thái Thường Tự thành nơi không có thực quyền, đặc biệt là trên triều chính, sức ảnh hưởng nhỏ bé không đáng kể. Chính vì vậy, Hoắc Nguy Lâu không nghĩ có người kết đảng với hắn.

Ngô Du lại nói thêm: "Vương huynh cũng không tin Phật, cũng không tin Đạo."

"Vậy thì càng quái dị." Hoắc Nguy Lâu suy nghĩ.

Nhạc Minh Toàn ngay cả chìa khóa giấu ở nhà cũ Thương Châu đều khai ra, không thể là nói dối được. Vậy Vương Thanh Phủ nếu đã trộm Xá Lợi Tử, hắn sử dụng nó ra sao? Giờ Xá Lợi Tử đang ở đâu?

Hoắc Nguy Lâu khẽ híp mắt, quyết định thật nhanh: "Mang Vương Thanh Phủ tới."

Tuy là nhìn không thấu con người Vương Thanh Phủ, nhưng cũng nên đối mặt một lần để thăm dò. Trong lúc Lộ Kha lĩnh mệnh rời đi, Hoắc Nguy Lâu lạnh giọng nói: "Nếu hỏi không ra, trước hết áp giải hắn về kinh. Ở kinh thành, bản hầu có đủ thời gian đối phó với hắn."

Tú Y Sứ cũng có tử lao riêng, người vào đó, không mấy ai còn kín miệng như bưng. Lâm Hòe đứng nghe một bên, không nhịn được mà thấy sống lưng phát lạnh.

Nhưng mà đợi một lúc khá lâu, hơn hẳn lúc nãy gọi Ngô Du, ngay khi Hoắc Nguy Lâu cảm thấy không thích hợp, Lộ Kha đã đầu đầy mồ hôi chạy vào: "Hầu gia, có chuyện rồi, Vương Thanh Phủ nuốt vàng rồi!"

"Nuốt vàng?!" Hoắc Nguy Lâu lập tức đứng dậy, Lâm Hòe và Phúc công công bên cạnh cũng biến sắc.

Lộ Kha gật đầu, đáp: "Đúng vậy, bên người hắn mang theo vàng vụn, tất cả đều nuốt. Lúc này còn một hơi thở, thuộc hạ đã phái người đi mời Minh công tử, không biết có cứu lại được hay không..."

Hoắc Nguy Lâu cười lạnh một tiếng, đáy mắt lộ ra cơn giông bão.

"Quả thật là kẻ không sợ chết."

Nói xong, Hoắc Nguy Lâu lập tức cất bước ra ngoài. Vừa ra đến cửa, y đã thấy Bạc Nhược U nghe động tĩnh mà từ sương phòng đi ra. Hoắc Nguy Lâu chỉ liếc nhìn nàng một cái, không nói lời nào, rồi đi thẳng về phía viện của Vương Thanh Phủ. Bạc Nhược U vội vàng theo sau.

Lộ Kha vừa đi vừa báo cáo: "Sáng sớm khi thuộc hạ lấy tranh chữ thì không thấy dấu hiệu gì khác thường. Chỉ trong hơn một canh giờ trở lại đây, người bên ngoài cũng không nghe tiếng động nào. Vừa rồi thuộc hạ gõ cửa nhưng không thấy ai đáp lại, vào kiểm tra mới phát hiện không ổn, trên mặt hắn đã không còn chút huyết sắc nào."

Cả đoàn vừa đi đến trước viện đã thấy Hoắc Khinh Hoằng và Minh Quy Lan, cùng vài Tú Y Sứ vây quanh. Minh Quy Lan hiển nhiên đã được báo trước, cau mày hỏi: "Nuốt bao nhiêu?"

Lộ Kha suy nghĩ một chút, đáp: "Ít nhất phải đến mấy lượng vàng."

Minh Quy Lan nhíu chặt lông mày: "Đi vào xem thế nào đã."

Đoàn người tiến vào viện. Hai Tú Y Sứ nâng xe lăn của Minh Quy Lan vào trong phòng chính. Vừa bước vào, họ đã thấy Vương Thanh Phủ vẫn mặc bộ thanh sam, nằm ngay ngắn trên nhuyễn tháp phía Bắc. Hắn ăn mặc chỉnh tề, hai tay xếp lại đặt trên bụng, trông như đang ngủ, nhưng khi tiến lại gần, mọi người có thể thấy gương mặt hắn nhíu chặt vì đau đớn, khóe môi tràn ra vệt máu tươi. Mồ hôi lạnh chảy dài theo gò má trắng bệch, chỉ có ngực hắn vẫn hơi phập phồng, cho thấy vẫn còn một hơi thở mong manh.

Nuốt vàng là một cách chết cực kỳ thống khổ, bề ngoài không để lộ dấu vết gì, nhưng khi vàng vào đến bụng, độc tố chỉ là thứ yếu. Phần lớn người chọn cách này sẽ chết do phủ tạng bị đâm thủng, mất máu mà chết - một cái chết dày vò không dễ chịu. Tuy nhiên, Vương Thanh Phủ hiển nhiên đã chấp nhận loại chết có vẻ ngoài giữ thể diện như thế này.

Minh Quy Lan tiến lên bắt mạch, rồi chạm vào vị trí tỳ vị. Rất nhanh, ông lắc đầu nhìn Hoắc Nguy Lâu: "Hầu gia, không cứu lại được nữa rồi. Với tình trạng này, trước khi trời tối hắn chắc chắn phải chết."

Khí thế quanh thân Hoắc Nguy Lâu tức thì thay đổi. Người còn chưa bị thẩm vấn mà đã nuốt vàng tự kết liễu trước?!

Y híp mắt lạnh lùng, khiến các Tú Y Sứ đứng ngoài mỗi người đều toát mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, y vẫn chưa làm khó dễ, chỉ lạnh lùng nói: "Các ngươi lui xuống trước đi."

Minh Quy Lan liếc nhìn Vương Thanh Phủ lần cuối, thở dài rồi đi ra ngoài. Hoắc Khinh Hoằng cũng nối gót theo. Bạc Nhược U thấy mọi người lui ra, nàng cũng muốn đi, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Nguy Lâu vẫn chưa động đậy, còn Vương Thanh Phủ đang thống khổ đến bất tỉnh, nàng cũng không rõ Hoắc Nguy Lâu định làm gì.

Đoàn người nối đuôi nhau ra khỏi phòng chính, chỉ còn lại Hoắc Nguy Lâu cùng Lộ Kha và một vài Tú Y Sứ ở bên trong.

Cửa phòng chính bị đóng lại, vẻ mặt mọi người bên ngoài đều nghiêm túc. Bạc Nhược U cũng nhíu mày lo lắng. Không khí trầm mặc chờ đợi làm ai nấy đều cảm thấy ngột ngạt, nhưng không lâu sau, một tiếng thét thê lương đầy đau đớn từ Vương Thanh Phủ vọng ra, vang vọng cả không gian.