Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 130




Vừa về đến Hầu phủ, người hầu đã chuẩn bị sẵn thuốc trị thương. Bạc Nhược U chăm sóc băng bó cho y thuần thục như làm trong lòng bàn tay, chẳng mấy chốc đã quấn vải gạc trắng ngay ngắn trên cánh tay y, giúp cho giữa mi tâm Hoắc Nguy Lâu cũng dần dãn ra.

Bạc Nhược U liếc nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Từ phủ Minh công tử đến phủ Trưởng Công chúa có xa lắm không?"

Hoắc Nguy Lâu lắc đầu:

"Không xa, sẽ đến rất nhanh."

Bạc Nhược U thở dài:

"Những năm qua chắc hẳn đã có ngự y thường xuyên khám chữa cho Công chúa điện hạ, phải không? Vậy mà thật sự không có phương pháp trị liệu nào hữu hiệu ư?"

Hoắc Nguy Lâu kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, đáp:

"Ngự y vẫn luôn xem bệnh, cũng tìm danh y có tiếng trong dân gian, nhưng không có chuyển biến tốt. Bệnh điên thế này quả thực khó chữa, đành điều dưỡng thân thể, tránh để sức khỏe người ngày một suy yếu."

Tuy vậy, Trưởng Công chúa gầy gò yếu ớt như thế, qua thêm vài năm nữa chỉ e cũng không chống đỡ nổi.

Bạc Nhược U nhíu mày, không ngừng thấp thỏm chờ tin từ phủ Trưởng Công chúa. Hoắc Nguy Lâu cũng liếc nhìn sắc trời, nắm tay nàng khẽ vuốt ve, dịu giọng nói:

"Giờ đã muộn rồi..."

Bạc Nhược U nhìn ra ngoài, thấy trời đã về khuya, nghĩ rằng Hoắc Nguy Lâu muốn đưa nàng về phủ liền nói:

"Hầu gia còn đợi tin tức từ phủ Trưởng Công chúa, để thị vệ Hầu phủ đưa ta về thôi."

Hoắc Nguy Lâu không đáp, ánh đèn trong phòng chiếu vào gò má y, làm nổi bật đôi mắt thăm thẳm tựa hồ sâu, tĩnh lặng mà như ẩn chứa dòng nước ngầm chảy xiết. Nhịp tim nàng bất giác đập nhanh, rõ ràng Hoắc Nguy Lâu muốn nàng ở lại.

Đêm hè vốn đã khô nóng, giờ lại như dâng lên một luồng nhiệt ấm áp khác. Nàng mím môi, thấp giọng nói:

"Lúc rời phủ ta chưa kịp dặn dò nghĩa phụ, nếu không về, chỉ sợ người sẽ lo lắng."

Hoắc Nguy Lâu siết tay nàng, mười ngón đan vào nhau, giữa kẽ tay khẽ run rẩy:

"Nếu có dặn dò, vậy có nguyện ý lưu lại không?"

Đôi mắt Bạc Nhược U thoáng vẻ ngượng ngùng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

"Hầu phủ lớn như vậy, đâu thiếu chỗ ngủ lại. Nếu báo trước, ta cũng muốn ngồi thêm với Hầu gia chốc lát."

Yết hầu Hoắc Nguy Lâu khẽ chuyển động, tay ôm nàng vào lòng, bàn tay nhẹ vuốt dọc sống lưng, vốn là để an ủi, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm từ nàng, cảm xúc trong lòng lại càng không ổn định. Y siết chặt nàng trong thoáng chốc rồi dứt khoát buông tay:

"Ta cho người đưa nàng về nhà."

Bạc Nhược U thầm buông lỏng tâm trí, nhưng nghĩ đến tin tức từ phủ Công chúa vẫn chưa tới, lại không khỏi lo lắng:

"Nếu phủ Công chúa lâu quá vẫn không có tin, Hầu gia cũng nên nghỉ ngơi sớm, Phúc công công và Minh công tử đều ở đó, nhất định sẽ giúp trấn an Công chúa điện hạ."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu, dặn người chuẩn bị xe ngựa, tự mình tiễn nàng ra tận nơi.

Sáng hôm sau, khi đến Hầu phủ chữa bệnh cho Hoắc Khinh Hoằng, Bạc Nhược U mới biết phủ Trưởng Công chúa đã báo tin trở lại vào lúc rạng sáng, Phúc công công cũng ở lại phủ suốt đêm để chăm sóc.

Hoắc Khinh Hoằng giờ đã có chuyển biến tốt, tuy nhiên vẫn còn mệt mỏi. Sau khi Trình Uẩn Chi châm cứu cho Hoắc Khinh Hoằng, Hoắc Nguy Lâu muốn đưa cha con họ đi một chuyến đến bệnh doanh thành Nam.

Trình Uẩn Chi vốn đã có ý định này từ khi dâng phương pháp trị liệu, bèn cùng mọi người lên xe ngựa thẳng tiến bệnh doanh thành Nam. Bệnh doanh nằm ở phía đông doanh trại Tuần Phòng doanh, vốn là nơi tập trung binh mã, tuy giản đơn nhưng rộng rãi, mà nay số người bệnh quá đông, khu trại cũ đã không còn chỗ, Kinh Triệu Doãn và Tuần Phòng doanh phải cùng nhau xây thêm một khu vực mới.

Đến nơi đã quá Ngọ, vừa kịp lúc trong doanh trại phát thuốc. Các binh sĩ Tuần Phòng doanh giữ trật tự cho hàng người bệnh nhận thuốc, ai không phát bệnh có thể tự mình đến lĩnh thuốc. Bất chợt, trong hàng có một người trung niên ngã xuống đất vì cơn phát độc!

Đám đông trở nên hỗn loạn, những người xung quanh trông thấy mà hoảng hốt, nhưng may sao các binh sĩ phản ứng nhanh chóng, kịp thời khống chế người bệnh, ngăn ngừa thương tổn. Tướng sĩ dẫn đường cho Hoắc Nguy Lâu giải thích:

"Mỗi ngày đều gặp rất nhiều trường hợp phát độc bất chợt thế này. Chúng ta đã tập trung không ít nhân lực, theo lệnh từ trước, hễ có người phát độc, đều phải ghi chép lại phương thuốc, mạch án,... Nhưng qua thời gian dài, tình trạng độc nghiện vẫn không thuyên giảm. Chỉ những người bệnh nhẹ, sau khi bị cách ly một thời gian, mới thấy triệu chứng giảm bớt, đến khi không còn đau đớn thì đưa họ về nhà."

Trình Uẩn Chi không nhịn được hỏi:

"Có từng thử lại phương thuốc có Hoàng Kim Cao chưa?"

Đi sau tướng sĩ có hai vị ngự y trẻ tuổi của Thái Y Viện, nghe vậy đều lộ vẻ ngạc nhiên. Trình Uẩn Chi tiếp lời:

"Trong phương thuốc của ta có một lượng nhỏ Hoàng Kim Cao. Khi chữa trị cho một bệnh nhân, ta vô tình dùng nhầm thuốc chứa Hoàng Kim Cao, lập tức nhận thấy dù hắn đã cai nghiện, vẫn có phản ứng mãnh liệt với lượng nhỏ đó."

Người Trình Uẩn Chi nhắc tới là Hoàng Lâm. Sau khi cai nghiện, Hoàng Lâm có thể tự chủ không động vào Hoàng Kim Cao, nhưng khi có thuốc viên chứa Hoàng Kim Cao, hắn vẫn không kiềm chế được. Điều này khiến Trình Uẩn Chi nhận ra nguy cơ sâu sắc.

"Vì vậy, người bệnh sau khi ra ngoài rất có khả năng vẫn chưa cai triệt để, chỉ là tạm thời ổn định mà thôi."

Vị tướng lĩnh nghe vậy bèn đáp:

"Cũng do hết cách rồi. Bệnh doanh hiện giờ đã quá tải, may là tiên sinh kịp thời hiến kế. Tuy rằng họ chưa khỏi hoàn toàn, nhưng nếu ngoài phố không có Hoàng Kim Cao, họ cũng không thể tiếp tục sử dụng độc vật này."

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu lộ vẻ suy tư, Trình Uẩn Chi thở dài:

"Vật ấy đã lan ra nhiều nơi, chỉ e khó mà biến mất hoàn toàn."

Bạc Nhược U theo chân họ quan sát một lát, rồi không nhịn được hỏi:

"Nghe nói có một ngỗ tác của Kinh Triệu Doãn cũng đang điều trị ở đây, liệu ta có thể gặp mặt người đó không?"

Bạc Nhược U nhắc đến Hồ Trường Thanh. Vì nghiện Hoàng Kim Cao mà Hồ Trường Thanh phải bán hết tài sản, người cũng trúng độc rất nặng. May mắn lúc thành lập bệnh doanh, Ngô Tương đã đưa hắn đến đây để tiện chăm sóc.

Vị tướng lĩnh vừa nghe liền hỏi lại:

"Cô nương nhắc đến Hồ ngỗ tác?"

Bạc Nhược U gật đầu. Hắn dường như cũng biết người này, lập tức bước lên dẫn đường, vừa đi vừa nói:

"Người này là do Ngô bộ đầu đưa đến. Lúc mới vào doanh trại, hắn trúng độc rất nặng, thường xuyên mất khống chế. Nhưng ý chí của hắn rất kiên cường, chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi mà đã có chuyển biến tốt hơn nhiều. Dù liều thuốc dùng cho hắn cũng không khác biệt với người khác."

"Hiện giờ, giữa trưa hắn còn phụ giúp phát thuốc trong doanh, đôi lúc không chịu nổi cơn nghiện, tự mình đến báo cho chúng ta. Nhờ vậy dù bị giám sát, hắn hiếm khi mất kiểm soát, thực sự khiến người ta kinh ngạc."

Bạc Nhược U không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Hồ Trường Thanh trong nhà hắn, tự buộc mình vào giường, xuống tay rất quyết liệt. Rất nhanh sau đó, nàng đã nhìn thấy Hồ Trường Thanh. Người hắn tuy gầy đi trông thấy, nhưng thần thái trông đã khá hơn, quả nhiên đang giúp đỡ phát thuốc. Đoàn người của Bạc Nhược U xuất hiện khiến nhiều người chú ý, Hồ Trường Thanh cũng nhìn lại.

Trên mặt hắn thoáng vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ gặp lại Bạc Nhược U ở nơi này, thấy cả Hoắc Nguy Lâu và Trình Uẩn Chi, ánh mắt hắn càng thêm nghi hoặc. Lúc này, vị tướng lĩnh bên cạnh vẫy tay:

"Tiểu Hồ..."

Hồ Trường Thanh bước nhanh tới hành lễ, vị tướng lĩnh giới thiệu:

"Vị tiên sinh đây chính là người đã dâng phương thuốc mới hôm qua, chắc ngươi nhận ra."

Hồ Trường Thanh chỉ nhận ra Bạc Nhược U và Hoắc Nguy Lâu. Bạc Nhược U nói:

"Đây là nghĩa phụ ta."

Sắc mặt Hồ Trường Thanh biến đổi, hiển nhiên không ngờ người hiến kế sách lại là nghĩa phụ của Bạc Nhược U. Hắn ở bệnh doanh đã lâu, hiểu rõ người bệnh chịu đựng khổ sở thế nào, và một phương thuốc có thể giải độc chẳng khác nào cứu mạng từng người ở đây. Trước kia, nhiều ngự y trong Thái Y Viện đều bó tay với chứng nghiện, mọi người dần rơi vào tuyệt vọng, không ngờ hôm qua có phương thuốc mới, lại còn là do một vị thần y cống hiến. Điều này khiến họ bừng lên hy vọng từ trong cơn tuyệt vọng.

Bạc Nhược U cũng không nói nhiều, chỉ bảo hắn an tâm nghỉ ngơi trị bệnh rồi cùng Hoắc Nguy Lâu rời đi. Hồ Trường Thanh nhìn theo bóng họ rất lâu chưa hồi thần.

Họ đi đến phòng trực ban, nơi này chất đầy sổ ghi chép bệnh trạng, xếp cao ngất. Hôm nay Trình Uẩn Chi tới đây chủ yếu là vì những ghi chép này. Sau khi lật xem vài quyển tại chỗ, ông chọn lấy hơn mười quyển mang về nhà, Hoắc Nguy Lâu tất nhiên đồng ý. Trình Uẩn Chi không ở lâu, dặn dò thêm một số điều cấm kỵ trong dùng thuốc và châm cứu rồi trở về.

Suốt đêm, ông nghiên cứu những ghi chép này, sau ba ngày, lại ra phương thuốc mới. Phương thuốc này được thử vài ngày, rồi ông quay lại bệnh doanh thành Nam một lần nữa. Sau mấy ngày, lại thay đổi phương thuốc khác. Cứ thế đến nửa tháng sau, ông tổng hợp tất cả các phương thuốc trước đó thành sách rồi giao cho Hoắc Nguy Lâu. Nhờ kế sách trị liệu toàn diện của ông, bệnh doanh thành Nam bắt đầu có hiệu quả rõ rệt, không ít người nghiện đã được chữa khỏi, bệnh doanh thành Nam trở thành hy vọng của mọi người. Trước đây nhiều gia đình giấu quan phủ, không muốn đưa người nghiện vào bệnh doanh, giờ đều chủ động đưa người nhà vào điều trị.

Cùng lúc đó, danh tiếng của Trình Uẩn Chi truyền khắp kinh thành, mọi người gọi ông là "thần y." Một số người còn nhớ lão Trình gia cũng nhận ra thân phận của ông. Đến ngày mùng 10 tháng 6, Hoắc Nguy Lâu bất ngờ mang thánh chỉ đến Trình gia.

Kiến Hòa Đế muốn triệu kiến Trình Uẩn Chi.

Trình Uẩn Chi không ngờ sau hơn mười năm, ông vẫn có thể được Hoàng đế triệu kiến. Hơi ngẩn người, ông rửa mặt thay y phục, theo Hoắc Nguy Lâu vào cung. Bạc Nhược U có phần không yên tâm, Hoắc Nguy Lâu thấy vậy, để nàng đi theo xe ngựa, chờ ở ngoài cửa cung. Bạc Nhược U vui mừng đồng ý, đoàn người nhanh chóng đến hoàng cung, Hoắc Nguy Lâu dẫn Trình Uẩn Chi vào diện thánh.

Nếu là một nội thị đến tuyên chỉ, Bạc Nhược U hẳn sẽ vô cùng lo lắng, nhưng hôm nay có Hoắc Nguy Lâu đi cùng nghĩa phụ vào diện thánh, nàng tuy có chút thấp thỏm nhưng vẫn biết Hoắc Nguy Lâu sẽ che chở cho Trình Uẩn Chi.

Nàng ngồi trong xe ngựa chờ hơn nửa canh giờ, thấy bóng người ở cửa cung. Nhìn kỹ, quả nhiên là Trình Uẩn Chi đang đi ra, một tiểu thái giám đưa ông ra ngoài, chỉ có một mình ông.

Bạc Nhược U vui mừng bước đến đón:

"Nghĩa phụ, diện thánh có thuận lợi không?"

Trình Uẩn Chi gật đầu, trên mặt lộ vẻ mãn nguyện nhẹ nhàng khi tâm nguyện đạt thành:

"Bệ hạ đã đồng ý sửa án cho Trình gia, chỉ dụ chiêu cáo thiên hạ sắp ban xuống, lại còn ban thêm nhà cửa và vàng bạc."

Bạc Nhược U vui mừng quá đỗi, lại nhìn về phía trong cung:

"Hầu gia sao còn chưa ra?"

Sắc mặt Trình Uẩn Chi thoáng nghiêm lại:

"Võ Chiêu Hầu ngày mai phải rời kinh đi Tây Nam, nên bệ hạ giữ lại nghị sự."