Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 125




Tiếng nói trầm thấp, chậm rãi của Hoắc Nguy Lâu vang lên, dứt khoát cắt đứt khoảng lặng.

Xưa nay y luôn sẵn lòng gần gũi với nàng, nhưng lần này được nàng ôm từ phía sau, y lại bất giác sững sờ, lồng ngực thoáng nhấp nhô, ngỡ ngàng đến mức cả người cứng đờ.

"Tiểu Nhược..." Y trầm giọng mở lời, giọng nói khàn đục, dường như càng thêm trầm đậm, nhưng bàn tay buông thõng bên người lại không hề động đậy.

Bạc Nhược U thấy vậy, càng siết chặt vòng tay, má nàng khẽ áp vào ngực y, cảm nhận được thân nhiệt vốn không còn ấm áp như trước. Dù vậy, lồng ngực y vẫn rộng lớn, vững chãi, đúng như nàng đã từng tưởng tượng.

Không nói một lời, nàng lại tiến sát thêm chút nữa. Lúc này, Hoắc Nguy Lâu mới từ từ đưa tay lên ôm lấy nàng, khuỷu tay càng ngày càng siết chặt. Bàn tay y chầm chậm vuốt ve sống lưng nàng, như muốn giam cầm nàng trọn vẹn trong lòng.

Y cúi xuống hít một hơi sâu trên đỉnh đầu nàng, rồi lại thở ra một hơi dài, đôi vai căng thẳng dần dần giãn ra, toàn thân tựa hồ mới được thả lỏng.

Bạc Nhược U gần như có thể cảm nhận cơ bắp rắn chắc bên dưới lớp lụa mỏng. Trong tâm trí chợt dâng lên chút e ngại, nhưng nàng nhẹ giọng nói, thanh âm mềm mại:

"Thế tử khi độc phát mất đi lý trí, Hầu gia không cần để tâm những lời ngài ấy nói."

Hoắc Nguy Lâu khẽ "ừ" một tiếng. Bạc Nhược U chuyển sang ngữ điệu pha chút tức giận, nói:

"Thế tử cũng thật quá mức phóng túng bản thân rồi. Lần này tuy là vô ý, nhưng cũng không biết từ trước hắn có suy nghĩ tương tự hay không. Trước mặt Hầu gia, hắn luôn tỏ ra ngoan ngoãn. Đợi Thế tử khỏe lại, Hầu gia nhất định phải dạy dỗ ngài ấy thật nghiêm khắc."

Nói rồi, giọng nàng dần nhỏ lại:

"Ta chưa từng nghe ai nói những lời như thế với Hầu gia. Đến cả ta cũng muốn thay Hầu gia trừng phạt ngài ấy một trận."

Dứt lời, gò má nàng lại áp lên ngực Hoắc Nguy Lâu:

"Hầu gia là huynh trưởng tốt nhất trên đời. Sao Thế tử có thể khiến Hầu gia phải thất vọng như vậy?"

Lồng ngực Hoắc Nguy Lâu khẽ nhấp nhô, dường như không ngờ rằng nàng lại có thể an ủi y như thế. Những lời nàng nói ban đầu cố tình tỏ ra thoải mái, vừa trách Hoắc Khinh Hoằng không phải bản tâm, lại vừa thay y xả giận. Nhưng câu nói cuối cùng, sự xót xa của nàng tựa như đánh vào nỗi đau mà y luôn giấu kín, khiến lòng y rung động.

Y hít thở gấp gáp, cảm giác đắng chát trong yết hầu tan biến. Y ôm lấy Bạc Nhược U, bước tới trước hai bước, đặt nàng ngồi lên bàn sách. Động tác bất ngờ này khiến Bạc Nhược U thoáng ngỡ ngàng, ngước mắt lên, đối diện với y ở khoảng cách gần.

Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Nguy Lâu nhìn chăm chú vào nàng, trán y gần như chạm vào trán nàng. Tim Bạc Nhược U bất giác đập nhanh hơn, nhưng y vẫn bình tĩnh cất giọng:

"Vừa nãy nàng đã nghe thấy hết rồi sao?"

Bạc Nhược U nhớ lại những lời Hoắc Khinh Hoằng vừa nói, đáy lòng thoáng chua xót, nàng khẽ gật đầu: "Ừ."

Hoắc Nguy Lâu mỉm cười cay đắng:

"Nàng có cảm thấy sợ không?"

Bạc Nhược U khó hiểu:

"Vì sao ta phải sợ?"

Hoắc Nguy Lâu im lặng hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đáp:

"Bởi vì lời hắn nói, không phải hoàn toàn là dối trá."

Bạc Nhược U hồi tưởng lại những lời Hoắc Khinh Hoằng, băn khoăn không rõ đâu là thật, đâu là giả. Hoắc Nguy Lâu khàn giọng:

"Phụ thân ta qua đời sớm. Ông và mẫu thân ta không hề hòa thuận, cũng không phải chết vì bệnh tật như lời đồn bên ngoài."

Hoắc Khinh Hoằng nói rằng Định Quốc công bị Trưởng công chúa ép bức đến chết, trong lòng Bạc Nhược U không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ đó là sự thật?

Nhìn vẻ mặt nàng thoáng lộ vẻ bất ngờ, Hoắc Nguy Lâu nghiêng người, ôm nàng vào lòng. Lúc này nàng ngồi cao hơn một chút, hàm dưới vừa khéo đặt lên bờ vai y, cả hai có thể vòng tay ôm lấy nhau.

"Mẫu thân ta là Trưởng công chúa cao quý," y từ tốn nói, "thuở đầu thành thân, người đã tự mình chọn trúng phụ thân. Phụ thân ta vốn không có tình cảm với mẫu thân, nhưng cũng không thể chối từ thánh chỉ. Lúc mới thành thân, đôi bên còn xem nhau như khách, nhưng quy củ triều đình cấm Phò mã nắm thực quyền, bởi vậy dù được phong làm Định Quốc công, phụ thân ta cũng chỉ mang hư danh, chẳng có thực quyền."

"Phụ thân ngày một suy sụp, sau khi ta ra đời mới vực dậy được đôi chút, nhưng chẳng bao lâu lại cảm thấy khổ não. Đến khi muội muội ta sinh ra, ông thậm chí nảy ý muốn nạp thiếp, đưa một nữ nhân gia tộc thế giao vào phủ."

Nghe đến đây, lòng Bạc Nhược U chấn động. Không trách khi trước Hoắc Khinh Hoằng nhắc đến "một nhà bốn người", nàng không để ý, nhưng giờ mới hiểu thì ra Hoắc Nguy Lâu từng có một người muội muội. Thật khó tin rằng Phò mã như Định Quốc công lại cố chấp đến vậy.

Hoắc Nguy Lâu khẽ ghé bên tai nàng, tiếp tục kể:

"Mẫu thân vì chuyện ấy mà phẫn nộ, cùng phụ thân cãi vã không ngừng. Khi ấy, muội muội ta chưa đầy một tuổi. Do phu thê bất hòa, hạ nhân lơ là chăm sóc, khiến muội muội mắc bệnh nặng và mất sớm."

Đôi mắt Bạc Nhược U khẽ run lên, không kìm được mà vòng tay ôm lấy y. Hoắc Nguy Lâu trầm giọng kể tiếp:

"Mẫu thân đau đớn khôn cùng, lập tức xử tử thiếp thất của phụ thân, rồi giam cầm luôn cả phụ thân. Người đem toàn bộ tiền đồ của Hoắc gia ra ép buộc, yêu cầu phụ thân nhận tội, viết rõ mọi lỗi lầm, nhưng phụ thân cương quyết không nhận, cứ thế kéo dài hơn nửa năm... rồi ông thắt cổ tự vẫn."

Bạc Nhược U dù thế nào cũng không ngờ phụ thân y lại qua đời như vậy. Nghĩ đến những gì Hoắc Nguy Lâu từng nói, lòng nàng càng thêm xúc động. Y từng bảo rằng y khao khát một tình cảm chân thành và bền vững không gì có thể lay chuyển. Lúc nghe nàng tưởng đó chỉ là lời an ủi, nhưng giờ mới hiểu đó thực sự là tâm ý từ sâu thẳm trong lòng y.

"Phụ thân qua đời, mẫu thân hoàn toàn suy sụp, rất nhanh lâm bệnh thần trí. Khi đó ta mười tuổi, ngày ngày ở bên người, chứng bệnh của người lúc tỉnh lúc mê. Đến khi ta mười hai tuổi, bệnh tình mới có chút khởi sắc. Phủ Trưởng công chúa khi ấy đã mất hết quyền thế, chỉ dựa vào chút thương cảm của bệ hạ mà giữ thể diện. Phủ Hoắc Quốc công biết rõ nội tình, sinh hoạt như đi trên băng mỏng. Lúc đó, ta quyết định ra chiến trường."

"Nửa năm sau, ta trở về một lần. Trước kia trở về đều không có gì, nhưng từ sau Tết năm ta tròn mười lăm tuổi, mẫu thân đã không còn đồng ý gặp ta nữa..."

Bạc Nhược U run giọng hỏi:

"Là vì lý do gì?"

Hoắc Nguy Lâu khẽ lùi lại, ánh mắt sâu thẳm khó thấy được tia sáng. Y mở miệng, giọng trầm ổn nhưng không chút dao động:

"Bởi vì khi ấy, ta đã có vài nét trưởng thành, dung mạo cũng rất giống với phụ thân. Mẫu thân chỉ cần nhìn thấy ta là sẽ phát bệnh. Người hận phụ thân vô cùng, căn bản không thể chịu đựng được việc ta có nét giống ông ấy. Mỗi khi phát bệnh, lúc thì người cuồng loạn tìm kiếm hình bóng phụ thân, trong mắt người, ông là một kẻ yếu hèn, sau khi hại chết muội muội lại chỉ biết trốn tránh trách nhiệm. Lúc khác, người lại quên sạch chuyện cũ, nhưng vẫn không ngừng tự làm tổn thương bản thân."

Tim Bạc Nhược U nhói đau không nguôi:

"Vậy... trên phố đồn rằng Trưởng công chúa quanh năm đau yếu..."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

"Thật ra là bệnh điên. Chỉ là mấy năm gần đây, tuổi tác tăng cao, lại phát sinh thêm nhiều bệnh trạng khác."

Bạc Nhược U không kìm được mà ôm chặt y hơn. Trong lúc hoảng hốt, nàng nhớ lại khi xưa ở Thanh Châu, lần đầu Hoắc Nguy Lâu bị Đại phu nhân của Hầu phủ va phải, mọi người đều cho rằng y sẽ nổi giận, nhưng y chỉ nhìn bà với ánh mắt bất ngờ mà kiềm nén.

Nàng không nén nổi mà khẽ nói:

"Vậy trước đây Hầu gia nói muốn dẫn ta tới phủ Trưởng công chúa..."

Hoắc Nguy Lâu đáp:

"Ta muốn cho nàng thấy tận mắt. Những lời đồn đại về Trưởng công chúa cao cao tại thượng, thực ra giờ đây chỉ là một phụ nhân thường dân, tinh thần không còn tỉnh táo. Ta muốn nàng hiểu mẫu thân ta vốn chỉ là người như thế, không muốn nàng phải lo sợ trước những hư danh ấy."

Bạc Nhược U khi đó chưa biết chuyện này, cứ nghĩ Hoắc Nguy Lâu quá nóng vội. Trưởng công chúa trong mắt nàng là bậc nhân trung long phượng, quyền cao chức trọng, là người cao quý như vàng ngọc. Bất kể bà thích nàng hay gây khó dễ, nàng đều cảm thấy khó lòng đối diện, nào dám thuận theo y?

Nhưng khi ấy Hoắc Nguy Lâu cũng đã nói rõ, y chỉ muốn dẫn nàng đến để nàng thấy mẫu thân y thực sự là người như thế nào mà thôi.

Bạc Nhược U siết chặt khuỷu tay, lòng không khỏi xót xa. Nàng không ngờ Hoắc Nguy Lâu, người vốn là thiên chi kiêu tử, lại phải gánh chịu một quá khứ đau thương như vậy sau lớp vỏ quý tộc hào hoa. Có chút áy náy, nàng khẽ nói:

"Nếu Hầu gia lại muốn dẫn ta đi, ta nhất định sẽ theo Hầu gia."

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu chợt trầm xuống, chăm chú nhìn nàng:

"Thật sao?"

Dẫu biết đó là cuộc gặp mặt không dễ dàng, Bạc Nhược U thoáng chần chừ. Thế nhưng ánh mắt đầy khát vọng của y dần xua tan do dự trong lòng nàng. Nàng hạ quyết tâm, gật đầu:

"Thật sự."

Hoắc Nguy Lâu lập tức ôm nàng vào lòng, dường như có chút xúc động. Hai má Bạc Nhược U cũng đỏ bừng. Nếu trước đây nàng chưa từng nghĩ sẽ trở thành phu nhân của y, thì từ khoảnh khắc gật đầu này, nàng đã xem đó là nguyện ý thật sự.

Lần này, nàng mới cảm nhận rõ ràng chút ngại ngùng khi âm thầm trao gửi tâm ý, nhưng giờ đây cảm tình của nàng đối với y càng thêm vững chắc. Những quy tắc lễ giáo dường như không còn quá đáng sợ, nàng bỗng hiểu ra rằng những mối tình trong thoại bản không phải là vì các tài tử giai nhân không hiểu lễ nghi, mà bởi tình cảm đã đến mức chẳng thể kiềm chế.

Bàn tay nàng khẽ vuốt dọc sống lưng y, lòng lại yên bình đến lạ. Dù thân mật như vậy, nàng không còn e ngại như trước mà ngược lại muốn dành cho y nhiều an ủi hơn nữa, mong xoa dịu nỗi buồn vẫn còn lẩn khuất trong lòng y.

"Chỉ cần nàng đồng ý, hôm nay ta sẽ dẫn nàng đi."

Bạc Nhược U bật cười, nhớ lại mục đích đến đây, thấy tâm tình y dường như đã tốt hơn nhiều, nàng mới lùi ra một chút:

"Hầu gia chớ vội, hôm nay ta tới đây là vì chuyện Thế tử trúng độc. Biện pháp của nghĩa phụ hiện tại có thể giảm bớt đau đớn do độc phát. Tuy chưa giải độc hoàn toàn, nhưng cũng giúp chịu đựng thêm một khoảng thời gian. Ta muốn đến hỏi Minh công tử xem có cách nào khác không. Nếu không, nghĩa phụ ta có thể ở lại đây để xem bệnh cho Thế tử."

Hoắc Nguy Lâu nghe vậy, trong mắt ánh lên chút hi vọng:

"Thật sự có tác dụng?"

Bạc Nhược U gật đầu:

"Nghĩa phụ ta trị liệu cho người kia, tình trạng đã dần tốt hơn. Bình thường dùng thuốc, ăn uống đều không gặp trở ngại. Chỉ là mỗi người một thể trạng khác nhau, tình hình của Thế tử thì vẫn nên để nghĩa phụ xem xét thêm."

Mắt phượng của Hoắc Nguy Lâu tức thì sáng rực, như thể đã quên hết những lời đau lòng kia. Bạc Nhược U nhìn y, trong lòng lại nghĩ thầm, có một huynh trưởng như vậy, Hoắc Khinh Hoằng dù có thế nào cũng không nên nói ra những lời tuyệt tình như vậy.

"Như thế thật là tốt!" Hoắc Nguy Lâu vội nói, "Lúc này đi đón nghĩa phụ của nàng qua phủ liệu có tiện không?"

Bạc Nhược U ngẫm nghĩ:

"Nghĩa phụ ta hiện đang chữa bệnh cho hoàng gia thiếu gia, có lẽ phải đợi một lúc."

"Chuyện ấy không cần bận tâm." Y hơi nhíu mày, trầm giọng nói, "Nàng cũng nghe rồi đó, đệ ấy giờ tình trạng cũng chẳng khả quan. Nghĩa phụ nàng đến, có thể giúp giảm bớt phần nào."

Nghe vậy, lòng Bạc Nhược U mềm nhũn, nàng khẽ nói:

"Hầu gia quả thật là một người huynh trưởng tốt."

Hoắc Nguy Lâu thoáng nhìn xa xăm:

"Những lời đệ ấy nói khi nãy, trước giờ ta chưa từng nghe. Không biết nhị thúc đã từng khuyên nhủ đệ ấy như vậy chưa. Khi đó có lẽ là lo xa quá mức, nhưng giờ lại hóa thành sự thật. Ta hiện tại đứng trong triều có địa vị, bệ hạ sẽ không để cho đường đệ ta nắm quyền cao nữa. Những năm qua, bệ hạ tín nhiệm ta cũng bởi phụ thân đã qua đời, mà nhị thúc cũng chẳng màng thế sự. Thúc ấy là kẻ hưởng phú quý an nhàn, nhưng nếu Hoắc gia có ai tham quyền, nhất định sẽ gây ra nghi kỵ."

Bạc Nhược U trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm túc, rồi nhẹ nhàng động viên:

"Hầu gia trước mắt đừng nghĩ ngợi quá nhiều, trước tiên giúp Thế tử giải độc mới là quan trọng. Đợi khi sức khỏe Thế tử ổn định, muốn tính gì cũng chưa muộn."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu, xoay người ra cửa dặn dò gia nhân đến mời Trình Uẩn Chi qua phủ. Bạc Nhược U chợt nhận ra mình vẫn ngồi trên bàn, hai má bất giác đỏ bừng, nàng vội vàng nhảy xuống.

Hoắc Nguy Lâu vừa dứt lời phân phó với người hầu, đã thấy Phúc công công tất tả chạy đến. Vừa gặp Hoắc Nguy Lâu, ông vội vàng nói:

"Hầu gia, Thế tử lại phát bệnh hồ đồ rồi, ngài tuyệt đối đừng đặt lời của Thế tử trong lòng."

Hoắc Nguy Lâu bình tĩnh gật đầu:

"Ta biết. Tiểu Nhược nói nghĩa phụ của nàng có biện pháp giảm bớt độc phát, ta đã sai người đi đón rồi."

Phúc công công đáp lời, rồi cẩn trọng quan sát sắc mặt của y. Thấy Hoắc Nguy Lâu vẫn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì, ông không khỏi thở dài thương tiếc, nhẹ nhàng nói:

"Hầu gia chưa từng để lộ những uất ức này, nhưng lão nô vẫn cảm thấy xót xa cho Hầu gia."

Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch môi:

"Ta biết, ngươi qua đó trông chừng đệ ấy đi. Đợi nghĩa phụ của Tiểu Nhược đến, ta sẽ qua."

Phúc công công đáp ứng, sau đó liếc nhìn vào bên trong thư phòng. Thấy rõ tình hình, vẻ mặt ông dần giãn ra, rồi lặng lẽ lui ra. Nhìn bóng dáng Phúc công công khuất dần, Hoắc Nguy Lâu đứng ngoài cửa một lát mới xoay người bước vào.

Vừa vào trong, y thấy Bạc Nhược U đang đứng trước bàn sách, nàng nghiêng người, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ qua đầu lông của cây bút sói trên bàn, khiến ngòi bút khẽ đung đưa. Hoắc Nguy Lâu bất giác bước nhanh hơn, khi Bạc Nhược U còn chưa kịp phản ứng với tiếng bước chân, y đã vòng tay ôm nàng vào lòng.

Bạc Nhược U còn đang quay lưng về phía y, không khỏi bật cười bất đắc dĩ. Đúng lúc ấy, Hoắc Nguy Lâu cúi đầu khẽ nói:

"Kiếp trước ta hẳn là một hòa thượng."

Bạc Nhược U ngạc nhiên:

"Hả?"

"Kiếp trước ta chắc hẳn ngày ngày tụng kinh niệm Phật, cứu độ chúng sinh, tích trữ không ít công đức. Vì vậy mà kiếp này trời xanh mới đưa nàng đến trước mặt ta."

Bạc Nhược U nghe xong, không khỏi trợn mắt, có phần dở khóc dở cười. Nàng lập tức vạch trần:

"Nhưng ta nhớ Hầu gia từng nói mình từ trong xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông mà sống sót, chưa từng xem kinh Phật, cũng chẳng tin Phật."

"Ta trước đây không tin, nhưng từ nay sẽ tin."

Y càng nói càng tiến sát, hơi thở như muốn chạm đến vành tai và tóc mai của nàng. Bạc Nhược U cảm thấy tình huống có vẻ vượt khỏi dự liệu, không khỏi gỡ hai tay y khỏi eo mình, xoay người lại, hỏi:

"Tâm tình của Hầu gia tốt lên rồi phải không?"

Hoắc Nguy Lâu tuy thoáng có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Y hiểu rõ bản tính của Hoắc Khinh Hoằng, những lời nói kia dù chạm đến chuyện cũ, y cũng sẽ không vì vậy mà oán hận. Nếu không có sự dịu dàng của Bạc Nhược U, có lẽ y đã không để bản thân đau lòng lâu như vậy, càng không bộc lộ chút nào ra ngoài. Đến khoảnh khắc này, dĩ nhiên nỗi đau ấy cũng đã tan biến.

Từ khi còn thiếu niên đã ra chiến trường, sau đó lại cầm quyền nhiều năm, y sớm đã rèn giũa một tâm tính như sắt đá. Người y tin tưởng nhất có lẽ mới có thể làm y tổn thương, nhưng y từ lâu đã xây dựng cho mình cách tự chữa lành. Đối với y, uất ức hay đau buồn là hành vi của kẻ yếu hèn. Nhưng nếu có thể khiến Bạc Nhược U thân thiết hơn, dịu dàng hơn, y cũng nguyện bộc lộ đôi chút cho nàng thấy, để nàng sẵn lòng gần gũi và san sẻ với y hơn.

Hoắc Nguy Lâu nhìn Bạc Nhược U, mày kiếm nhíu lại, vóc dáng cao lớn anh tuấn, biểu hiện thoáng chút uất ức:

"Cũng không tính là tốt."

Bạc Nhược U nhìn y kỹ càng, rồi nói ngay:

"Hầu gia đừng hòng gạt ta."

Hoắc Nguy Lâu thấy nàng không bị lừa, liền tiến lên, khẽ đẩy nàng vào giữa y và bàn sách, vòng tay ôm nàng vào ngực. Bạc Nhược U thoáng ngạc nhiên đẩy y ra, nhưng lần này, Hoắc Nguy Lâu lại rất mực quy củ, chỉ trầm giọng nói:

"Chỉ ôm một chút thôi, nàng không biết ta ngày nhớ đêm mong được ôm nàng vào lòng đến nhường nào."

Bạc Nhược U nghe vậy, cũng đành buông tay, bất đắc dĩ nói:

"Việc không hợp lễ nghi mà Hầu gia nghĩ đến là đây sao?"

Hoắc Nguy Lâu nhịn không được bật cười:

"Đây chỉ là một việc thôi. Nếu nàng muốn biết những việc khác, vậy ta..."

Bạc Nhược U vội nói:

"Không, không, ta không muốn biết."

Khi Trình Uẩn Chi đến cổng Hầu phủ, đã thấy Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U đứng đợi sẵn. Trong lòng ông thầm hừ một tiếng. Lần trước, khi Bạc Nhược U bị thương, Trình Uẩn Chi đã bắt đầu cảnh giác Hoắc Nguy Lâu, giờ xem ra sự nghi ngờ đó không hề sai.

Trình Uẩn Chi bước xuống xe ngựa, định hành lễ với Hoắc Nguy Lâu, nhưng y lập tức bước lên đỡ lấy:

"Tiên sinh không cần đa lễ, lần này còn phải nhờ tiên sinh cứu giúp."

Thấy y biết điều, Trình Uẩn Chi cũng hài lòng thêm phần nào. Nhắc đến chuyện khám bệnh, ông nghiêm nghị nói thẳng rằng phương pháp của mình hiện tại chỉ có thể trị phần ngọn chứ không giải quyết tận gốc. Hoắc Nguy Lâu liền thuật lại tình trạng của Hoắc Khinh Hoằng, Trình Uẩn Chi nghe xong cũng cảm thấy phương pháp trị ngọn của mình trước mắt đúng là cách cứu mạng cho Thế tử.

Cả đoàn cùng bước vào khách viện.

Phúc công công nghe tiếng lập tức ra nghênh đón, rồi khen ngợi Trình Uẩn Chi vài câu. Ông đã hầu hạ trong Hoàng thất nhiều năm, lời nói khéo léo, khiến Trình Uẩn Chi cảm thấy thoải mái. Vốn là người dễ gần, Trình Uẩn Chi bước vào sảnh đường, thầm quyết sẽ hết lòng khám chữa cho Hoắc Khinh Hoằng.

Minh Quy Lan ngồi trên xe lăn tiến lên chào hỏi, Trình Uẩn Chi khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía giường nhỏ, nghe thấy Hoắc Khinh Hoằng đang yếu ớt rên rỉ. Phúc công công vội nói:

"Thế tử bị độc phát nhiều ngày nay, Hầu gia vì tốt cho ngài ấy, không cho dùng Hoàng Kim Cao. Thế tử hiện giờ hoàn toàn mất hết thần trí, bất mãn với Hầu gia vô cùng."

Hoắc Khinh Hoằng gầy yếu đến da bọc xương, tóc tai rũ rượi, quầng thâm hằn sâu dưới mắt, sắc mặt xám trắng, nằm co rúm trên giường, cả người không ngừng run rẩy, nước mắt rỉ ra nơi khóe mắt, không biết là cố nhịn hay thực sự muốn khóc.

Trình Uẩn Chi liếc nhìn rồi nói:

"Đó là hiện tượng bình thường. Ta nghe nói trên phố có kẻ khi phát độc liền ép cha mẹ mua Hoàng Kim Cao, nếu không mua sẽ dùng đao tự thương hoặc hại người. Khi độc phát càng kéo dài, ý chí có mạnh mẽ mấy cũng khó kiềm chế được."

Phúc công công gật đầu, rồi nhìn về phía Hoắc Nguy Lâu đang đứng sau cùng. Hoắc Nguy Lâu đứng tựa vào cửa, khuôn mặt chìm trong bóng tối, trông rất xót xa.

Trình Uẩn Chi tiến đến bên giường, thấy tay chân Hoắc Khinh Hoằng đều bị cột chặt, trên cổ tay cổ chân hằn rõ những vết bầm tím đáng sợ, ông không khỏi thở dài. Hồi trước, khi cùng đi thuyền về kinh, tuy Hoắc Khinh Hoằng có chút kiêu căng, nhưng cũng là một thiếu niên khí khái hào hùng, thế mà giờ đây lại trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Trình Uẩn Chi bắt mạch, hỏi về thuốc men hằng ngày, rồi nói:

"Hôm nay ta đã mang theo hương dược hoàn đã điều chế sẵn. Khi về, ta sẽ phối thêm thuốc cho Thế tử và viết ra phương thuốc để tạm thời sử dụng theo."

Minh Quy Lan không biết thân phận của Trình Uẩn Chi, nhưng thấy Hoắc Nguy Lâu đặc biệt mời đến thì không dám xem thường. Hắn lặng lẽ quan sát, chợt nhớ lại những chi tiết khi cùng hồi kinh, dần dần nhận ra Trình Uẩn Chi không phải người tầm thường.

Lúc Trình Uẩn Chi chẩn mạch, do đứng gần, ông nghe rõ Hoắc Khinh Hoằng thì thào vài lời, khiến ông thoáng biến sắc, nhưng vẫn bình thản như không, nhanh chóng đốt hương dược hoàn.

Mùi thảo dược nhè nhẹ hòa cùng hương đàn lan tỏa khắp phòng. Hoắc Khinh Hoằng vốn nằm co rúm, yếu ớt như cá trên cạn, nhưng khi ngửi được mùi này, dường như lấy lại chút sức lực, đôi mắt mơ hồ đẫm lệ mở ra, bối rối tìm kiếm nguồn hương. Trình Uẩn Chi liền đưa lư hương lại gần giường hơn. Hoắc Khinh Hoằng dường như nhận ra trong hương có thoảng mùi Hoàng Kim Cao, lập tức bò lại gần.

Hắn điên cuồng hít lấy làn khói hương, dần dần thân thể xụi lơ xuống, nét mặt thả lỏng hơn, không còn run rẩy co rúm như trước. Phúc công công thấy thế không khỏi thở phào:

"Thứ này có thể sẽ phải dùng lâu dài."

Trình Uẩn Chi lắc đầu:

"Tất nhiên không thể dùng như Hoàng Kim Cao. Thân thể Thế tử hiện tại quá suy yếu, thêm hai ngày nữa ta sẽ châm cứu cho ngài. Châm cứu kết hợp với thuốc, trước tiên điều dưỡng thân thể, sau đó mỗi khi phát độc lại dùng hương dược hoàn thay thế Hoàng Kim Cao, liều lượng Hoàng Kim Cao trong hương dược ta cũng sẽ dần giảm đi. Còn về cơn nghiện độc, chỉ có thể dựa vào ý chí chịu đựng vượt qua. Lâu dần, hy vọng có thể cắt đứt hoàn toàn."

Minh Quy Lan nghe lời Trình Uẩn Chi thì trầm ngâm suy nghĩ, mà Trình Uẩn Chi hiển nhiên cũng không có ý che giấu, cứ thế kể lại tỉ mỉ. Phúc công công thấy vậy cũng an tâm, quay lại xem xét tình trạng Hoắc Khinh Hoằng. Quả nhiên thấy hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, ý thức dần hồi phục, thân thể có tri giác nhưng vẫn còn ngây dại, ánh mắt thất thần nhìn Trình Uẩn Chi không nhúc nhích.

"Thế tử? Đây là Trình tiên sinh, ngài có nhận ra không? Trình tiên sinh tới xem bệnh cho ngài, ngài có thấy đỡ hơn chút nào không?" Phúc công công nhẹ giọng hỏi, nhưng Hoắc Khinh Hoằng vẫn không phản ứng.

Trình Uẩn Chi nói:

"Để Thế tử nghỉ ngơi từ từ đã, sau đó cho ngài ấy dùng chút đồ ăn rồi mới uống thuốc. Uống được bao nhiêu thì uống, nếu thực sự không uống nổi cũng không cần ép. Dựa theo giờ phát độc mà các người đã nói, e rằng cơn độc phát ngày mai sẽ vào khoảng trước sau buổi trưa. Sáng mai ta sẽ đến sớm hơn để kiểm tra mạch tượng khi phát độc."

Phúc công công vội vàng cảm ơn, Hoắc Nguy Lâu liền đưa Trình Uẩn Chi ra ngoài. Hoắc Khinh Hoằng nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, đôi mắt thoáng giật giật, nhưng thân thể vẫn nằm phịch trên giường không thể động đậy.

Ra đến cửa, Trình Uẩn Chi lại hỏi thêm về sinh hoạt và thói quen ăn uống của Hoắc Khinh Hoằng, sau đó cáo từ. Bạc Nhược U cũng đi cùng, Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn sắc trời, trong lòng có phần không muốn nàng rời đi, nhưng Ninh Kiêu và Lộ Kha đã đến báo việc, y cũng đành tự mình đưa tiễn họ đến trước xe ngựa, nhìn hai người rời đi.

Trong xe ngựa, Trình Uẩn Chi khẽ nhíu mày nói:

"Vị Thế tử Hoắc gia vừa rồi lẩm bẩm ra không ít chuyện."

Đáy lòng Bạc Nhược U thoáng lay động:

"Là nói về chuyện gia đình của Hầu gia sao?"

Trình Uẩn Chi gật đầu:

"Nói cũng thật sự tru tâm..."

Bạc Nhược U thoáng nghĩ ngợi, rồi hỏi:

"Nghĩa phụ có biết gì về chuyện năm đó không?"

Khi sự việc xảy ra, Trình gia còn là dòng dõi nổi danh trong Thái Y Viện. Trình Uẩn Chi thở dài nói:

"Tất nhiên là biết chút ít. Trưởng công chúa thành hôn với Định Quốc công từng là việc trọng đại trong kinh thành, Trình gia cũng từng đến chúc mừng. Nhưng sau đó phủ công chúa xảy ra không ít chuyện không hay, có nhiều lời đồn đại lan truyền. Rồi Định Quốc công bệnh chết, Trưởng công chúa cũng phát bệnh theo. Ta nhớ khi đó Trưởng công chúa là người rất thích giao du, phủ công chúa thường đông đúc như trẩy hội. Nhưng càng về sau, phủ đệ luôn đóng cửa, từ chối tiếp khách, đến nay cũng chưa từng mở cửa trở lại."

Bạc Nhược U nghe vậy, không khỏi lo lắng:

"Nghĩa phụ có tự tin chữa trị cho Thế tử không?"

Trình Uẩn Chi thở dài:

"Khó lắm. Tình trạng trúng độc của Thế tử nghiêm trọng hơn của Lâm Nhi, từ mạch tượng đã thấy rõ, e rằng cần phí không ít thời gian và công sức."

Ông nóng lòng hồi phủ để điều chế dược liệu cho Hoắc Khinh Hoằng. Khi trở về, Trình Uẩn Chi lập tức vào thư phòng, cẩn thận nghiên cứu các phương thuốc, từ lúc mặt trời lặn đến khuya, mãi mới chế xong hương dược hoàn cho Hoắc Khinh Hoằng.

Sáng sớm hôm sau, Trình Uẩn Chi đến khám bệnh cho hoàng gia thiếu gia, sau đó mang theo Bạc Nhược U đến Hầu phủ. Hoắc Nguy Lâu đã bận rộn cả ngày hôm trước, thầm nghĩ hai người sẽ đến vào buổi trưa, nên đây là lần đầu y trở về nhà sớm để chờ đợi.

Khi hai cha con đến Hầu phủ, Hoắc Nguy Lâu đích thân ra đón, thái độ thân thiết chu đáo hơn hẳn trước đây. Trình Uẩn Chi nhận thấy điều này, thầm nghĩ Hoắc Nguy Lâu dù cẩn thận che giấu, nhưng tâm tư dành cho Bạc Nhược U vẫn lộ ra mấy phần, đặc biệt là với người từng trải như ông, nhìn vào lại càng rõ ràng. Trong lòng Trình Uẩn Chi có chút soi xét, trước mắt có thể thấy Hoắc Nguy Lâu rất trân trọng Bạc Nhược U, nhưng cảm xúc này khiến ông vừa mừng lại vừa lo.

Đến khách viện, thấy Hoắc Khinh Hoằng vẫn chưa có dấu hiệu phát độc, nhưng cả người thì như con rối gỗ nằm trên giường, tuy không còn nói lảm nhảm hỗn xược, nhưng cũng không thốt ra nửa lời, trông như đã mất đi khả năng nói chuyện.

Trình Uẩn Chi vừa ngồi xuống chưa được một tách trà, Hoắc Khinh Hoằng đã có dấu hiệu không ổn, cả ông và Phúc công công đều căng thẳng, vội đến bên cạnh chẩn mạch và trói chặt tay chân hắn. Hoắc Khinh Hoằng hôm nay không kêu la, chịu đựng đau đớn chỉ im lặng cắn răng, nước mắt không ngừng chảy, đến khi Trình Uẩn Chi đốt dược hương hoàn lên, hắn mới như bắt được cọng cỏ cứu mạng.

Quá trình kéo dài dai dẳng, Hoắc Khinh Hoằng phải chịu đựng đau đớn trong tình trạng còn tỉnh táo, quả là vô cùng khó khăn. Dược hương hoàn chỉ chứa một chút Hoàng Kim Cao, chỉ như gãi ngứa mà không làm dịu cơn nghiện nhiều, khiến Hoắc Khinh Hoằng không đến mức phát điên, nhưng cũng chẳng giải tỏa được đau đớn. Phúc công công nhìn mà đỏ cả mắt, còn Hoắc Nguy Lâu đứng cùng Bạc Nhược U dưới mái hiên hành lang bên ngoài, nhìn vào không khỏi xót xa.

Không khí trầm mặc càng khiến lòng người thêm lo lắng. Hoắc Nguy Lâu chuyển sang vụ án Hoàng Kim Cao:

"Vệ Diễn đã bị tìm ra, quả nhiên hắn từng sử dụng Hoàng Kim Cao."

Bạc Nhược U khẽ nhíu đôi mày thanh tú:

"Chẳng lẽ, Hoàng Kim Cao chỗ Phùng Diệp là do hắn cung cấp?"

"Một phần là vậy. Vệ Diễn từng mua qua từ chỗ Trường Ninh Hầu. Khi ta hỏi, hắn cố ý giấu giếm cho Vệ Diễn. Giờ đây, Vệ Diễn đã nhiễm độc nghiện, bị Vệ Thuật giấu ra ngoài thành để trị liệu. Vệ Thuật vốn mưu cầu lợi lộc, ai ngờ cuối cùng lại hại chính con trai mình."

Hoắc Nguy Lâu trầm giọng nói tiếp:

"Lý Nguyên và Vệ Thuyên đều khai ra rồi. Hoàng Kim Cao ban đầu được phát triển ở vùng Tây Nam, Thẩm gia nhờ đó kiếm lợi không ít, sau lại cố ý đưa Hoàng Kim Cao vào kinh thành. Để làm việc này, họ tìm Lý Nguyên làm người trung gian. Thẩm gia rất khôn ngoan, họ không buôn bán công khai dưới chân thiên tử mà khống chế gần như toàn bộ Tây Nam, Lý Nguyên là người họ tin tưởng nhất ở kinh thành."

"Muốn làm chuyện mờ ám như vậy, trong triều tất nhiên phải có người tiếp tay. Vệ Thuật từ lâu đã biết đến Hoàng Kim Cao, sai Vệ Thuyên đứng ra hợp tác với Lý Nguyên, nhằm bao trọn đường dây Hoàng Kim Cao ở kinh thành và cả phương Bắc. Vì mục đích đó, Vệ Thuật đổ vào hơn nửa số tiền tham ô được từ kho huyện Thấm Thủy. Họ đã phái người đến các sơn trại Tây Nam để tuyển nhân công, mua hạt giống và quả mỹ nhân cười. Trong việc này, Tống Dục là tâm phúc đắc lực nhất của Vệ Thuật, hắn tham gia toàn bộ. Ngày hôm ấy đến quán trà, chính là để kiểm tra số quả và hạt mỹ nhân cười mới đưa đến."

Bạc Nhược U không khỏi hoảng sợ:

"Vậy ra Vệ Thượng thư là thủ phạm chính trong vụ án tham ô của Hộ bộ?"

Giọng Hoắc Nguy Lâu càng lạnh hơn:

"Hộ bộ từ trên xuống dưới đều không sạch sẽ, đặc biệt là vụ án kho Thấm Thủy. Vệ Thuật cầm đầu, những người khác đã bị đưa vào ngục hôm qua, nhưng đến giờ vẫn cứng miệng chưa nhận tội."

Y ngừng một chút rồi tiếp tục:

"Tống Dục đã xử lý rất nhiều công văn sổ sách, giúp Vệ Thuật che đậy mọi dấu vết. Trước mắt vẫn chưa rõ hắn là tự nguyện hay bị cuốn vào, nhưng sau vụ án kho Thấm Thủy, Vệ Thuật đã lấy đi từ chỗ Tống Dục nhiều sổ sách, những thứ mà trước đây Trực Sử Ti vẫn luôn truy lùng. Trước khi Tống Dục chết, thư phòng của hắn đã bị lục lọi, điều này cho thấy án này còn có người đứng sau, đã lấy đi những sổ sách quan trọng. Đêm qua, một ít sổ sách đã được tìm thấy ở Vệ phủ, phần còn lại đã bị Vệ Thuật tiêu hủy. Nếu Tống Dục còn sống, Vệ Thuật hoặc sẽ đẩy hết tội lên hắn, hoặc khiến hắn vĩnh viễn im miệng. Tống Dục hẳn đã đoán được kết cục của mình."

Bạc Nhược U khẽ thở dài:

"Vệ Thượng thư đã là quan nhị phẩm, vì sao vẫn mạo hiểm làm những việc như vậy..."

Khóe môi Hoắc Nguy Lâu thoáng nét cười lạnh:

"Lòng tham không đáy. Có quyền lực thì muốn phú quý, có phú quý lại muốn nhiều hơn. Hắn hết lòng nâng đỡ Đại hoàng tử, mà Từ gia thì đang yếu thế, muốn gây dựng thế lực cần rất nhiều tiền bạc. Dù là núi vàng núi bạc, với hắn cũng không bao giờ là đủ."

Những lời của Hoắc Nguy Lâu khiến Bạc Nhược U như nhìn thấy cảnh tranh đấu trong triều đình vừa phức tạp vừa hiểm ác. Nàng có chút hoảng sợ:

"Nhưng Trường Ninh Hầu chẳng phải là cữu cữu của Nhị điện hạ sao?"

"Đúng vậy. Đây là điểm cao minh của Vệ Thuật. Nếu Hoàng Kim Cao không gây hại đến tính mạng, không gây ra án mạng, thì hắn có thể hợp tác cùng Trường Ninh Hầu một cách hoàn hảo, không ai hay biết. Nhưng lần điều tra này khiến bên Nhị điện hạ cũng khó mà thoát can hệ."

Thấy nàng nhíu mày suy tư, Hoắc Nguy Lâu đưa tay vuốt nhẹ mi tâm nàng, khẽ nói:

"Những âm mưu trên triều đình, so với án mạng còn phức tạp hiểm ác hơn nhiều. Ta kể cho nàng nghe để nàng hiểu thêm, nhưng không cần bận tâm sâu."

Nếu là án mạng, nàng còn có thể khám nghiệm thi thể, tìm kiếm bằng chứng, vết thương và hiện trường sẽ lưu lại manh mối. Nhưng đối với triều đình, nàng phải suy đoán lòng người, mà tâm địa con người thì khó lòng thấu hiểu. Bạc Nhược U thở dài, không ép bản thân suy nghĩ nhiều nữa.

"Lần này liên lụy rất rộng, Hầu gia sẽ càng thêm bận rộn?"

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

"Trong hai tháng tới e là thời gian bận rộn nhất năm nay."

Ánh mắt Bạc Nhược U thoáng hiện nét đau lòng, Hoắc Nguy Lâu thấy vậy, trong lòng chợt rạo rực. Y liếc nhìn về phía chính sảnh, không kiềm được mà nắm lấy tay nàng. Bạc Nhược U còn định tránh, nhưng đã bị y kéo đi.

Y nắm tay nàng đi dọc hành lang, qua ngã rẽ khuất khỏi tầm mắt gia nhân, cũng cách xa chính sảnh hơn một chút. Tới một con hẻm nhỏ chật hẹp, y khẽ đẩy nàng dựa vào tường rồi vòng tay ôm chặt nàng vào lòng.

"Hầu gia..."

Tim Bạc Nhược U đập rộn ràng, trong phủ người hầu lui tới không ít, ngay sau hẻm nhỏ này là thượng phòng, nơi Trình Uẩn Chi đang châm cứu cho Hoắc Khinh Hoằng, mà y lại...

"Lát nữa nàng nhớ theo nghĩa phụ cáo từ. Ta không thể giữ nàng lại được, ngày mai ta sẽ không về phủ, phải đến ngày sau mới gặp lại nàng."

Hoắc Nguy Lâu vẫn không chịu buông tay. Dáng người nàng vốn mảnh khảnh, nằm trọn trong lòng y càng thêm nhỏ nhắn yếu ớt, đến mức không thể phản kháng.

Trên mặt Bạc Nhược U thoáng đỏ lên, cuối cùng vẫn giơ tay vòng qua lưng y, nhưng Hoắc Nguy Lâu dường như lại muốn nhiều hơn. Y khẽ nghiêng người, đầu mũi nhẹ nhàng lướt qua một bên má nàng. Đúng lúc y định tiến thêm bước nữa, Bạc Nhược U bất ngờ bấm mạnh vào eo y.

"Tê-!"

Khi châm cứu xong, trời đã về chiều. Hoắc Khinh Hoằng sau một ngày chịu đựng, ăn uống xong liền ngủ thiếp đi. Trình Uẩn Chi ra ngoài gặp Hoắc Nguy Lâu và nói:

"Một lần châm cứu chưa thể thấy ngay hiệu quả. Phải tiếp tục liên tục ba đến năm ngày mới có thể nhận ra tác dụng."

Hoắc Nguy Lâu liền đáp:

"Vậy mấy ngày tới còn phải phiền tiên sinh rồi."

Trình Uẩn Chi vui vẻ nhận lời, dặn dò cách dùng thuốc hằng ngày rồi mới cáo từ ra về. Hoắc Nguy Lâu đích thân cùng Phúc công công tiễn ông ra cổng, nhìn theo xe ngựa của hai cha con khuất xa. Phúc công công quay sang, vẻ mặt đầy nghi ngại:

"Hầu gia hiện giờ đối với Trình tiên sinh cũng thật quá cung kính..."

Hoắc Nguy Lâu không quay lại, chỉ bình thản đáp:

"Trình tiên sinh rốt cuộc cũng là bậc trưởng bối, đối đãi như vậy là hợp lẽ, huống hồ ta chẳng lẽ lại không nên kính trọng bậc cao niên yêu thương bậc hậu bối sao?"

Tâm trạng Hoắc Nguy Lâu khá tốt, nói xong liền quay người rời đi, để lại Phúc công công tròn mắt nhìn y.

Trên đường trở về chính viện, Hoắc Nguy Lâu hỏi:

"Mấy ngày nay phủ công chúa thế nào rồi?"

"Họ nói công chúa điện hạ đã khỏe hơn đôi chút, còn hỏi qua về Hầu gia nữa."

Hoắc Nguy Lâu thoáng cau mày, một lúc sau mới nói:

"Chờ mấy ngày tới xong việc, ta sẽ dẫn Tiểu Nhược qua phủ công chúa một chuyến."

Đôi mắt Phúc công công thoáng sáng lên, ông rõ nhất vì sao Hoắc Nguy Lâu lại ân cần với Trình Uẩn Chi như vậy, vội vàng nói:

"Mấy ngày tới lão nô sẽ thăm hỏi bên đó thêm. Nếu sức khỏe công chúa điện hạ không quá kém, Hầu gia có thể đưa Tiểu Nhược tới thăm. Công chúa cũng không phải mỗi lần đều phát bệnh."

Hoắc Nguy Lâu vẫn giữ giọng điềm tĩnh:

"Dù có phát bệnh cũng không sao, ta đã nói rõ với nàng rồi."

Phúc công công nghe vậy không khỏi kinh ngạc và xúc động. Nghĩ đến việc Bạc Nhược U đã biết chuyện này mà vẫn nguyện ý đi, ông cũng cảm thấy vui mừng:

"Vậy... vậy thật tốt quá. Cứ chờ Hầu gia xử lý xong vụ án Hộ bộ rồi hãy đi."

Hoắc Nguy Lâu đáp lại một tiếng, rồi nhanh chóng bước vào thư phòng.

Ngày hôm sau, khi Bạc Nhược U cùng Trình Uẩn Chi đến Hầu phủ, quả nhiên không thấy Hoắc Nguy Lâu. Ngày đó, Hoắc Khinh Hoằng vẫn trong tình trạng uể oải, càng lộ vẻ đáng thương hơn khi độc phát, khuôn mặt héo hon, dường như cả ý chí sống tiếp cũng dần mất đi. Minh Quy Lan giờ đây ở bên hắn chẳng còn là để trị liệu, mà chỉ để làm bạn.

Sau khi châm cứu xong, Minh Quy Lan tiến lại gần, hỏi Trình Uẩn Chi:

"Trình tiền bối, xin hỏi ngài có quen biết gia phụ?"

Trình Uẩn Chi đã sớm đoán sẽ gặp người quen cũ khi đến Hầu phủ chữa bệnh, nên ông khẽ chần chừ rồi cũng gật đầu, không che giấu:

"Hơn mười năm trước, ta từng biết ông ấy."

Nghe vậy, sắc mặt Minh Quy Lan khẽ biến đổi, dường như đã đoán ra thân phận của ông. Hắn không kìm được nói:

"Năm đó, khi ta gặp nạn, dường như có hai vị đại phu họ Trình vào phủ, là ngài sao?"

Trình Uẩn Chi liếc qua đôi chân của Minh Quy Lan, trong mắt thoáng chút cảm thương:

"Là ta và phụ thân ta."

Ông tựa như không muốn nhắc lại chuyện cũ, cẩn thận thu lại túi châm rồi cáo từ. Bạc Nhược U tất nhiên cùng rời đi, Phúc công công đưa hai người ra ngoài. Khi trở lại, thấy Minh Quy Lan còn đứng ngẩn ngơ ở cửa, Phúc công công cũng đoán được ý tứ của hắn, liền tiến lại nói:

"Công tử đã nhận ra rồi?"

Minh Quy Lan lắc đầu:

"Đêm qua ta có hỏi phụ thân xem trên đời này có đại phu họ Trình nào danh tiếng không, phụ thân nhắc đến nên ta mới nhận ra. Chuyện năm đó ta cũng không còn nhớ rõ, thương thế khi ấy quá nặng, ta không thể nhìn rõ. Nếu không, có lẽ đã nhận ra Trình tiền bối sớm hơn... Chỉ là giữa phụ thân ta và Trình tiền bối dường như có chút mâu thuẫn cũ..."

Phúc công công lắc đầu:

"Đều là chuyện đã qua, công tử không cần để tâm."

Ông khẽ ngừng một chút rồi nói tiếp:

"Công tử có thể đến phủ Trưởng công chúa một chuyến không? Hầu gia đã nhiều ngày chưa qua thăm công chúa, gần đây có ý muốn đến thăm hỏi. Nếu được, công tử có thể đi chẩn mạch cho công chúa điện hạ."

Minh Quy Lan tất nhiên vui vẻ đáp ứng.

Khi Bạc Nhược U cùng Trình Uẩn Chi lại đến Hầu phủ, Minh Quy Lan không còn ở bên cạnh Hoắc Khinh Hoằng nữa. Trình Uẩn Chi chữa bệnh cho Hoắc Khinh Hoằng, còn Hoắc Nguy Lâu thì đưa Bạc Nhược U vào thư phòng, đưa cho nàng xem một tập công văn. Trên công văn là lời khai của Vệ Thuật, kể rõ cách hắn và Vệ Thuyên bí mật đánh tráo lương thực từ kho huyện Thấm Thủy, chuyển tiền của phi pháp vào ngân khố của Vệ gia, cùng những năm qua hắn thư từ với Thẩm gia và cấu kết với Lý Nguyên.

Hoắc Nguy Lâu rút lại phần danh sách các quan chức liên đới, chỉ để nàng xem lời khai của Vệ Thuật. Nhìn nội dung ấy, nàng cũng hiểu đây là vụ án sẽ gây chấn động triều đình. Vệ Thuật khai rõ rằng hắn đã ra lệnh cho Tống Dục nhận tội thay, nhưng Tống Dục mặc dù dính líu vào vụ tham ô, lại không đồng tình với việc đưa Hoàng Kim Cao vào kinh thành, khiến hắn và Vệ Thuật xảy ra mâu thuẫn. Chính vì vậy mà Tống Dục đã quyết định ngụy tạo vụ tự sát để bảo toàn mạng sống.

Công văn khai báo ngắn gọn, nhưng đọc qua cũng đủ thấy vụ án này không biết sẽ kéo theo bao nhiêu người liên quan, và cũng không biết bao nhiêu người sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.

Hoắc Nguy Lâu nói:

"Mấy ngày tới ta đều bận việc triều đình, không thể về phủ ban ngày. Việc nàng cùng nghĩa phụ qua lại chữa trị cho Thế tử, e là sẽ vất vả đôi chút."

Bạc Nhược U lắc đầu:

"Hầu gia cứ an tâm. Mấy ngày nay Thế tử tuy chưa có chuyển biến rõ rệt, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều, buổi tối cũng có thể ngủ được một chút. Đặc biệt, hôm nay cơn độc phát còn đến trễ hơn so với trước, nếu khoảng cách giữa các lần độc phát càng ngày càng dài, vậy là đã có tiến triển rồi."

Trong mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng nét vui mừng:

"Nếu phương pháp này thật sự có hiệu quả, có thể áp dụng rộng rãi đến toàn thành, thậm chí cả Tây Nam. Đến lúc đó, ta sẽ đề nghị bệ hạ phong thưởng cho nghĩa phụ nàng."

Bạc Nhược U hơi chần chừ:

"Nghĩa phụ không muốn nhắc đến chuyện cũ, chỉ sợ người không thích bị trói buộc bởi hư danh."

Hoắc Nguy Lâu nghiêm nghị:

"Ta biết chuyện cũ của nghĩa phụ nàng là thế nào. Thực ra, chuyện năm đó không phải lỗi của lão Viện chính, nhưng nghĩa phụ nàng chứng kiến cảnh Trình gia cửa nát nhà tan, danh dự thế gia y dược cũng bị hủy hoại, chắc chắn mang trong lòng không ít uất ức. Nhưng ông ấy có nghĩ tới không, biết đâu có cách để Trình gia khôi phục danh dự?"

Đáy mắt Bạc Nhược U thoáng sáng lên. Hoắc Nguy Lâu tiếp lời:

"Trình gia ở kinh thành vốn có danh tiếng trong hành y tế thế, còn vụ án Huệ phi năm đó, ta đã cho người điều tra lại hồ sơ trong cung. Trong hồ sơ, ghi chép không rõ ràng, cũng không nhắc đến lỗi lầm của lão Viện chính. Nếu lần này nghĩa phụ nàng lập công, muốn khôi phục danh dự Trình gia cũng không phải là khó. Nghĩa phụ nàng có y thuật cao minh, lại kế thừa gia học của Trình gia, thật không nên để tài năng ấy bị mai một. Người cứu giúp trẻ nhỏ nghèo khó, đó cũng là lòng nhân của người hành y."

Hoắc Nguy Lâu vừa nói ra mấy lời cuối cùng lại trùng hợp với ý nghĩ của nàng, Bạc Nhược U nhớ lại nỗi oan khuất năm đó khiến cả gia tộc Trình thị phải rời kinh thành, trong lòng không khỏi bất bình thay Trình Uẩn Chi.

"Vậy trước cứ xem phương pháp của nghĩa phụ có hiệu quả hay không đã. Hầu gia đã điều tra chuyện của nghĩa phụ từ bao giờ?"

Khóe môi Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch lên:

"Từ khi nghĩa phụ nàng đưa nàng đi Lâm gia, ta đã cho người điều tra. Sau đó lại xem xét kỹ vụ án Huệ phi, tất nhiên cũng nắm được mấy phần."

Giọng nói của y dịu đi:

"Ta biết nghĩa phụ nàng giống như cha ruột của nàng vậy, nên cũng sẽ suy nghĩ cho người. Dĩ nhiên, nếu người không muốn, nàng không cần nhắc đến chuyện này."

Bạc Nhược U cảm thấy một dòng ấm áp lan trong lòng. Nàng không ngờ Hoắc Nguy Lâu đã âm thầm làm những việc này, không chỉ điều tra thân thế Trình Uẩn Chi mà còn nỗ lực giúp Trình gia khôi phục danh dự. Hành động ấy cho thấy y đã dụng tâm không ít.

"Đa tạ Hầu gia..."

Hoắc Nguy Lâu mỉm cười, bước gần lại, còn chưa kịp để nàng phản ứng, y đã kéo nàng vào lòng, nâng nàng lên và đặt ngồi trên bàn sách:

"Đa tạ thế nào đây?"

Bạc Nhược U cảm thấy từ lần đầu nàng để y ôm, người này dường như không ngừng tìm cách tiến gần hơn. Nàng thoáng chột dạ, liếc về phía cửa thư phòng, nhẹ giọng nói:

"Hầu gia... Hầu gia đâu phải là người ban ân để mong báo đáp mà."

Hoắc Nguy Lâu bật cười khẽ, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào nàng, khiến lòng nàng bất giác cảm thấy bất an. Trong khoảnh khắc sau đó, y bất ngờ thở dài, vòng tay ôm nàng vào lòng, khẽ cắn răng nói:

"Hôm nay nhịn xuống, sau này nhất định ta sẽ đòi lại gấp mấy lần."