Hắc La Sát

Chương 7




Tôn Vô Cực đem mọi người an trí ở biệt giacủa Ma La giáo trên đường Cẩm Phương. Sau khi đổi thân quần áo sạch sẽ,Tôn Vô Cực cùng bằng hữu vào phòng mật đàm. Trong phòng, Mộ Dung Biệt Nhạccùng đồ nhi xé ra áo Lôi Tiêu xem thương thế. Ngưng Yên đợi ở một bên,xem hai người xử lý miệng vết thương, nhìn khăn trắng lau đi huyết thẫmđỏ đến phải đổi hết khăn này đến khăn khác.

Một người, có thể có bao nhiêu huyết để chảy?

Ngưng Yên nhìn xem choáng váng,dựa vào cạnh giường, sắc mặt tái nhợt, dị thường bất lực, giống như ngay sau đó sẽ té xỉu. Chảy nhiều máu như vậy, hắn còn có thể sống sao? Đâyđều là do hai tay nàng tạo thành! Nàng đâm rất sâu sao? Dùng bao nhiêusức? Hắn phải chịu thật nhiều đau đớn đi? Ngưng Yên hãi hùng khiếp vía.Nhìn Lôi Tiêu phải chịu khổ, hô hấp của nàng rối loạn, lưng lạnh lẽo.

Mộ Dung Biệt Nhạc đầu cũng không nâng, hướng Ngưng Yên nói: “Ngươi đi ra ngoài.”

“Không.” Ngưng Yên lắc đầu, kiên trì lưu lại.

Lúc này, Bảo Hi kinh hô: “Sư phụ, hắn không còn thở nữa!”

Ngưng Yên nghe xong, đầu gối mềm nhũn, phải dựa vào cạnh giường giữ vững thân mình. Hắn. . . . . . Hắnđã chết rồi sao?

Mộ Dung Biệt Nhạc làm máu ngừngchảy, phân phó .”Đi lấy cái chăn dày đến đắp cho hắn để giữ thân nhiệt,sau đó lấy viên tục mệnh đan trong bọc quần áo lại đây, nghiền nát rarắc lên người hắn. . . . . .” Đồng thời từ trong áo bào lấy ra ngânchâm, liếc Ngưng Yên một cái. “Khí sắc của ngươi rất kém, đi nghỉ ngơiđi, nơi này có ta cùng Bảo Hi là đủ rồi.”

“Không!” Ngưng Yên kiên trì, đột nhiên hét lên. “Giả như cứu không được, còn hoàn hồn ——”

“Đã dùng rồi.” Mộ Dung Biệt Nhạc ngắt lời nàng, cũng chặt đứt hi vọng cuối cùng của nàng.

Ngưng Yên giật mình, đôi mắtxinh đẹp hoàn toàn mất đi ánh sáng, giọt nước mắt kinh hoảng ngân ngấn ở hốc mắt. Nàng buông thõng vai, bàng hoàng bất lực, giống cái đứa trẻlàm sai sự.

Trơ mắt xem Mộ Dung Biệt Nhạccầm ngân châm đâm vào da Lôi Tiêu, khâu lại miệng vết thương. . . . . .Nàng nhìn mà kinh hồn táng đảm, lại thoáng nhìn qua bên cạnh vết thươngcó một vết sẹo màu hồng nhạt, đó là ——

Nàng quay mặt đi, đủ rồi, nànghận chết chính mình. Nàng đau lòng nhắm chặt hai mắt, hắn đang đổ máu,mà nàng cũng không ngừng được lệ tuôn trào.

Nam nhân này bị nàng đả thươngmột lần còn chưa đủ sao? Hắn còn ngốc lại đến thêm một lần? Nàng cảmthấy Lôi Tiêu thật là ngu, mà lúc trước khi nàng khăng khăng muốn gặpThiệu Tứ Phương thì Lôi Tiêu lại là thấy nàng thế nào? Cũng là thấy nàng thật ngu đi? Nghĩ đến Thiệu Tứ Phương vô tình, nàng nghĩ lại vẫn cònrùng mình, hận thấu xương. Lại nghĩ đến Lôi Tiêu đối nàng thâm tình,nàng cảm động, nhưng đáp lại không nổi. Yêu đau khổ, nàng thật sự lànhìn thấu.

“Tốt lắm.” Mộ Dung Biệt Nhạckhâu tốt miệng vết thương, quấn lên băng vải, hắn nói rõ cùng Ngưng Yên: “Ngày mai nếu hắn có thể chống đỡ đến được Vong Cơ Các thì mạng sốngcòn có hi vọng. Nơi đó có dược liệu trị liệu cho hắn.”

Sau khi cho Lôi Tiêu nuốt mộtviên thuốc, Mộ Dung Biệt Nhạc chăm chú đánh giá Ngưng Yên, muốn nàngngồi xuống, giúp nàng bắt mạch. Trầm tư một lát, hắn nói: “Hoa này độctính mạnh, nếu là người khác đã sớm đánh mất tính mạng. Có lẽ là dothiên ý, ngươi từ nhỏ thích ăn hoa, ngược lại có thể kéo dài một chútthời gian, đợi sau khi quay về Vong Cơ Các lại chữa trị sau.” Nói xonglại bắt Ngưng Yên nuốt xong một viên đan dược.

Bảo Hi thu thập các dụng cụ trên bàn, đẩy cửa để đi ra ngoài tẩy sạch, Tôn Vô Cực vừa vặn cất bước tiếnvào. Hắn hỏi Mộ Dung Biệt Nhạc: “Tình hình thế nào?”

“Phải đợi ngày mai mới biết được.” Mộ Dung Biệt Nhạc đứng dậy ly khai.

Ngưng Yên trừng mắt nhìn Tôn VôCực, tức giận nói: “Nếu không phải ngươi dùng hoàn hồn đan, hắn cũng sẽkhông nguy hiểm đến tính mạng!”

“Ai ai!” Tôn Vô Cực vung ra trầm nguyệt bảo quạt, thần sắc ung dung. “Nếu không phải ngươi đâm hắn, hắnsẽ nguy hiểm đến tính mạng? Chậc chậc, huynh đệ của ta vì ngươi mà ngaycả mạng cũng không để ý. Xem hắn người đầy máu, vì cứu ngươi cả ngườiđều là vết thương, trước mắt có thể sống sót hay không đều là vấn đề.”Hắn cúi người dò xét hơi thở Lôi Tiêu. “Hơi thở rất yếu, không ổn khôngổn a. . . . . .”

Ngưng Yên cả giận nói: “Tôn VôCực! Ngươi chùi được thực sạch sẽ, là ai cưỡng đoạt hoàn hồn đan? Là aigọi hắn đến bắt ta đi? Nếu hắn không đến, lại làm sao có thể ——”

“Nhận thức ngươi?” Tôn Vô Cựcnhìn lại nàng, cười nói. “Không biết ngươi, thì cũng sẽ không chật vậtnhư vậy, đúng không? Lần trước ngươi lấy đao đâm hắn, đâm trật, vốn cũng không đủ để trí mạng, nhưng ngươi lại cố tình trên đao tẩm độc. Lần này đao không có độc, đáng ra bị lần này cũng không tới mức mất mạng, nhưng ngươi lại cố tình đâm thật sâu.”

Ngưng Yên giận dữ mắng. “Ngươi muốn nói gì?”

“Ai!” Tôn Vô Cực xoẹt thu lại quạt. “Mệnh không đủ cường thật đúng là không thể cùng một chỗ với ngươi.”

“Buồn cười, giữa chúng ta. . . . . .” Ngưng Yên ngừng nói.

Tôn Vô Cực đôi mắt đen hiện lênmột tia giảo quang. “Ta biết, các ngươi trong lúc đó không có gì, ngươikhông thích huynh đệ của ta, tất cả đều là hắn tự mình đa tình, ngươithích Thiệu Tứ Phương, tiếc là. . . . . .”

“Tôn Vô Cực!” Ngưng Yên trợn mắt .”Ngươi là đang cười nhạo ta sao?”

Tôn Vô Cực nhìn nàng. “Niệm tình hắn nguyện cho ngươi đâm hai đao, lần này, hắn nếu may mắn không chết,Tôn mỗ có một chuyện muốn nhờ.”

Ngưng Yên nghe xong khiêu mi, chờ hắn nói tiếp.

Tôn Vô Cực cầm quạt, nhíu mày.“Chính là. . . . . . Xin ngươi đối với hắn dịu dàng một chút, không quáphận đi? Huynh đệ của ta đây là yêu ngươi.”

Ngưng Yên nghe xong, dời tầm mắt, cúi đầu nhìn Lôi Tiêu.

Tôn Vô Cực còn nói: “Thương thếcủa hắn vừa khỏi liền vội vã đi cứu ngươi, ngăn cũng ngăn không được.Hai huynh đệ chúng ta còn vì chuyện của ngươi mà to tiếng, hắn ngay cảsáp đao đều rút ra làm ta sợ.”

Ngưng Yên mím môi, vẫn là không nói.

“Ngưng Yên, ngươi thật sự làlòng dạ sắt đá sao? Huynh đệ của ta đây không nói lời dễ nghe, nhưng hắn lấy mạng ra bảo hộ ngươi. Ngươi không biết? Ngươi không cảm động?” TônVô Cực nói giúp cho Lôi Tiêu.

Ngưng Tên ngẩng đầu, nhìn lại hắn. “Lần này nếu ta có thể giải độc sống sót, thỉnh ngươi giúp ta một việc.”

“Mời nói.”

“Mời ngươi nhờ người hỏi thămtin tức của Thiệu Tứ Phương, chuẩn bị một con ngựa tốt, ta sẽ tự mìnhxuống núi tới lấy.”

Tôn Vô Cực nói: “Lúc trước, tacùng với Lôi Tiêu nghe thám tử báo lại rằng Thiệu Tứ Phương mấy ngàyliền lấy máu của ngươi dưỡng hoa.”

Ngưng Yên lại cúi đầu, trầm mặcmột lúc lâu, chỉ nói: “Ta. . . . . . nếu đã không yêu người, thì cũng sẽ không bao giờ sẽ.” Tôn Vô Cực là nói vô ích rồi, tình ý của Lôi Tiêunhất định bị nàng cô phụ.

“Ta hiểu được.” Tôn Vô Cực nói. “Ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị thỏa đáng, chờ ngươi tới lấy.”

“Đa tạ.”

“Như vậy. . . . . . những lờivừa rồi, coi như là ta chưa nói.” Tôn Vô Cực cáo từ. Ai, xem ra NgưngYên vẫn là không tiếp nhận tình cảm của Lôi Tiêu. Tôn Vô Cực thay huynhđệ tiếc hận.

Cửa đóng lại, Ngưng Yên đem khăn gấm trong chậu nước vắt lên, ngồi xuống bên mép giường. Ánh nến sáng rõ khuôn mặt Lôi Tiêu. Ngưng Yên cúi nhìn hắn yên tĩnh mặt, tinh tế nhìnmặt mày hắn, nàng chưa từng thật để ý xem qua người nam nhân này.

Hắn cùng Thiệu Tứ Phương hoàntoàn bất đồng. Một đầu tóc bay rối tung, ngũ quan góc cạnh rõ ràng,đường nét thô kệch, hơn nữa lại có thêm vết sẹo, rất khó để không khiếnngười mới quen sợ hắn.

Cho dù hắn hiện tại bị thương mê man, nhưng là khuôn mặt đang ngủ say kia vẫn ẩn ẩn có một cỗ khí thế bá đạo ngang ngược. Giống như đang ở trong mộng cũng có thể giết người.Giống chỉ cần hắn tức giận , tùy thời hồi tỉnh rút đao tướng hướng.

Ngưng Yên mỉm cười. Hắn quả thật là một nam nhân đáng sợ. Không phải là nàng chưa thấy qua bộ dáng dọangười lúc hắn tức giận. Lúc ấy nàng khăng khăng tìm Thiệu Tứ Phương, hắn ngăn nàng không được, tức giận đến mâu quang bừng bừng, giận dữ đến sáp đao chấn động mãnh liệt. Lúc đó nàng thực nghĩ đến sẽ chết ở dưới đaocủa hắn.

Nhưng là, ngã xuống lại là hắn! Ánh mắt Ngưng Yên tối sầm lại.

Lôi Tiêu, ngươi là cố ý muốn ta áy náy sao?

Nàng dùng khăn gấm lau đi vếtmáu trên cánh tay hắn, ánh mắt chuyển qua ngực hắn, hai má nóng lên. Lần đầu tiên thấy ngực của nam nhân, từng khối cơ bắp nở nang cứng rắn,nhìn ra nguy hiểm, chứa đựng sức mạnh. Đây. . . . . . thật là một namnhân đang bị đe dọa tính mạng?

Ngưng Yên lo lắng không yên, bàn tay chạm lên ngực hắn, đặt ở phía trên tim hắn — tiếng tim đập của hắnyếu đến mức cảm thụ không thấy. Ấn lên ngực hắn, nhìn hắn ngây ngườitrong chốc lát, nàng cúi người xuống, mặt nhẹ dán lên lồng ngực kia, mềm lòng mơ hồ một hồi.

“Lôi Tiêu, Lôi Tiêu à. . . . . .”

Nàng thở dài, gối đầu lên phíangực bên phải không bị thương của hắn. Tóc dài rũ ở trên người hắn, cứnhư vậy ghé vào người hắn, liền cảm thấy một cỗ ấm áp bất khả tư nghị,không khỏi lại dịch chuyển vào gần chút, càng gần chút, nhẹ nhàng màthiếp vào hắn, tham lam đắm chìm trong bầu không khí ấm áp hắn cho nàng.

Cúi người dựa vào hắn thân thể kiên cố, trong lúc hoảng hốt, Ngưng Yên nhớ tới lời nói của Tôn Vô Cực ——

Ngưng Yên, ngươi thật sự là lòng dạ sắt đá sao? Huynh đệ của ta đây không nói lời dễ nghe, nhưng hắn lấy mạng ra bảo hộ ngươi. Ngươi không biết? Ngươi không cảm động?

Cảm động có tính là yêu không?Áy náy thật sâu có phải là yêu không? Nhìn hắn sinh mệnh bị đe dọa liềnlòng nóng như lửa đốt, có phải là yêu không? Dựa vào hắn như thế này,nàng cảm thấy thật ấm áp, lại có phải là yêu không?

Ngưng Yên hoang mang, vì tìnhyêu đuổi tới Trung Nguyên, kết quả rơi vào kết cục như vậy. Nàng còn cóthể yêu sao? Còn muốn yêu sao?

Nàng chỉ biết là, nàng bây giờvô tâm yêu, chỉ thầm nghĩ sống sót, giết chết Thiệu Tứ Phương. Lôi Tiêuchịu khổ, nàng muốn gộp lại cùng nhau hướng Thiệu Tứ Phương đòi lại chobằng hết.

Vừa nghĩ tới Thiệu Tứ Phương,nàng liền giận dữ đến nhiệt huyết sôi trào. Nàng đã từng thề muốn dùngmáu thịt Thiệu Tứ Phương bồi đất mẹ, nàng nhất định sẽ!

Canh năm, mưa to đã ngừng, trời vẫn một màu xám tro, sương mù dày đặc chưa tan. Tôn Vô Cực đã chu toàn hết thảy, chỉnh tề nhân mã, nhượngngười một đường đưa bọn họ quay về Vong Cơ Các, khẩn cấp chữa trị choLôi Tiêu, giải độc hoa trong cơ thể Ngưng Yên.

Ngưng Yên cả đêm trông chừng Lôi Tiêu, lúc trời hửng sáng ngực nàngbắt đầu tắc nghẹn, thở hổn hển, tứ chi tê liệt, trước mắt một mảnh mônglung.

Trong khoang xe lắc lư, Mộ Dung Biệt Nhạc giúp nàng bắt mạch. NgưngYên bởi vì mắt nhìn không rõ, nóng ruột tình hình Lôi Tiêu, liên tiếptruy vấn: “Mộ Dung, Lôi Tiêu đâu? Hắn có khỏe không?”

“Ở trong kiệu phía sau, có Bảo Hi nhìn hắn.”

Ngưng Yên khẩn trương hỏi: “Hắn còn có hơi thở đi? Buổi sáng tỉnh lại, ta tham xét hơi thở của hắn, hắn không có. . . . . .”

“Hắn không chết. Dò không thấy khí tức là vì hơi thở quá yếu, ngườibình thường không thể nhận ra.” Mộ Dung Biệt Nhạc buông cổ tay của nàng, nói. “Ngưng Yên, ngươi mạch tượng hỗn loạn, độc hoa đã xâm nhập tạngphủ, vào xương, vào mạch, truyền tới khắp da thịt. . . . . . Ngươi biếtchính mình có bao nhiêu nguy hiểm sao?”

Ngưng Yên sắc mặt tối sầm lại, lẳng lặng nghe.

Hắn hỏi: “Bây giờ có thể nhìn thấy ta không?”

“Có thể, nhưng chỉ là mơ mơ hồ hồ.”

Mộ Dung Biệt Nhạc sắc mặt trầm xuống. “Ngưng Yên, có lẽ ngươi chống đỡ không được bao lâu, có khả năng sẽ chết.”

“Không, ta sẽ không.” Nàng nắm chặt hai tay, thần sắc kiên nghị. “Tacòn có việc phải làm, ta tuyệt sẽ không chết. Lôi Tiêu theo ta, cũng sẽkhông chết.” Lời nói mạnh mẽ; như là chỉ cần nàng không đồng ý, ai cũngđừng mơ tưởng cướp đi tính mạng của bọn họ.

Hắn trầm mặc, trong lòng đều biết, Ngưng Yên có khả năng sẽ chết ở Vong Cơ Các, vừa nghĩ đến đã thấy phiền lòng.

Ai, thằng nhãi Tôn Vô Cực này, chỉ biết kiếm chuyện cho hắn!

Trở lại Vong Cơ Các, sắc trời đã tối, Mộ Dung Biệt Nhạc ngay tức khắc bắt tay vào chữa trị cho Ngưng Yên cùng Lôi Tiêu.

“Bảo Hi, chuẩn bị xong chưa?” Mộ Dung Biệt Nhạc hỏi Bảo Hi đang đứng ở trước dược quầy.

“Xong rồi, sư phụ. Muốn thuốc nào ạ?” Bảo Hi nhìn đại dược quầy kê trước tường, chờ sư phụ bắt đầu kê ra dược liệu.

Mộ Dung Biệt Nhạc lần lượt đọc: “A ngụy, tàng hồng diêm, xương bồ,hương hạn cần, thanh mộc hương, tiêu thạch, bằng sa, tất bạt, thế thôi.”

Bảo Hi rất nhanh lấy đủ, đặt lên bàn. “Xong rồi ạ.”

“Ừ.” Mộ Dung Biệt Nhạc kiểm tra không có sai, phân phó. “Sắc với hai chén nước, cho Ngưng Yên uống.”

“A?” Bảo Hi nghe xong nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn sư phụ. “Cho nàng uống?”

“Làm sao?” Mộ Dung Biệt Nhạc thần sắc trấn định, Bảo Hi lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Sư phụ. . . . . . Người vì sao. . . . . . muốn độc chết nàng?” Những thứ kia cộng lại là một bát độc dược a!

Mộ Dung Biệt Nhạc gom lại dược liệu, bỏ vào bao thuốc, đưa cho Bảo Hi. “Cầm lấy, nhanh đi sắc thuốc.”

“Nhưng là. . . . . .” Chuyện hại người này, có thể làm sao? Hắn lúng ta lúng túng trợn mắt nhìn sư phụ, chần chừ.

Ai, Mộ Dung Biệt Nhạc giải thích cho Bảo Hi nghe. “Thuốc này uống vào sẽ làm nóng toát mồ hôi, kịch liệt nôn mửa. Qua đêm nay, nếu Ngưng Yênkhông chết, độc cũng cũng bị xuất ra hết, sư phụ lại dùng dược vật điềutrị, nàng sẽ không có chuyện gì.”

Bảo Hi hỏi: “Không có biện pháp khác sao?”

“Không có.”

Bảo Hi lại hỏi: “Vậy. . . . . . nếu công chúa Ngưng Yên không chống đỡ được thì sao?”

“Vậy thì thông tri Tôn đại gia lên núi nhặt xác.”

***

Uống thuốc xong, Ngưng Yên ghé vào cạnh giường, trắng đêm nôn mửa,nôn đến mức giống như ngay cả tim gan đều phải nôn xuất ra. Đến cuốicùng, nàng nằm vật ra mép giường, suy yếu tượng như bị người cứng rắnlột ra tầng da, thân thể đều hư không.

Loại tra tấn này đều là từ nam nhân nàng từng yêu cấp cho nàng a!Ngưng Yên cúi người ở mép giường, đau khổ giãy dụa, bức chính mình chống đỡ đi xuống.

Thật vất vả phun ra sạch sẽ, Bảo Hi phù nàng nằm xong, lại bắt đầu đổ mồ hôi trộm, ngũ tạng lục phủ giống như bị liệt hỏa thiêu cháy, nàngkhông ngừng đổ mồ hôi, độc hoa theo mồ hôi từng giọt từng giọt bài xuấtra bên ngoài cơ thể.

Ngưng Yên nóng đến đầu váng mắt hoa, thật thống khổ, nàng chịu giàyvò, nhưng vẫn hỏi ở bên cạnh Bảo Hi: “Lôi Tiêu đâu? Hắn thế nào? Cònsống không?”

“Sư phụ đang chiếu cố hắn, ngươi không cần lo lắng.” Bảo Hi xem mánàng thiêu hồng, tóc dài ướt đẫm, lo lắng nói: “Ngươi phải nhẫn nại,nhất định phải còn sống. . . . . .” Nói xong, hắn nhịn không được khóc.Thật thê thảm nha, nhất định rất thống khổ, kia đều là thuốc rất độc,thân thể nhỏ bé yếu ớt giống nàng như vậy làm thế nào mà chịu được?

Nghe thấy đứa nhỏ này vì nàng mà khóc, Ngưng Yên cười khổ, suy yếunói: “Như vậy tốt lắm. . . . . .” Giãy dụa , mở mắt ra, nhìn Bảo Hi mộtcái. “Ta cảm thấy. . . . . . thoải mái hơn. . . . . .”

Thật sự, giống như cùng lúc cũng đem tình cảm với Thiệu Tứ Phươngxuất ra hết, nàng nhắm mắt lại, lẳng lặng chảy mồ hôi, đem độc phóngthích, cũng đem dư tình phóng tẫn. Nàng sẽ ghi nhớ bài học này, yêu saimột người đủ để trí mạng, phải trả giá thật lớn mới có thể tìm đượcđường sống trong chỗ chết!

Tình lộ hung hiểm, thật sự là đáng sợ, nàng không bao giờ muốn hồ đồ rơi vào võng tình lần nữa.

Lúc trời sáng Ngưng Yên mới ngủ, nàng còn có khí tức, nàng kiên cường sống sót. Mộ Dung Biệt Nhạc lại đây thăm, Bảo Hi nở nụ cười, giữ chặtống tay áo sư phụ.

“Nàng không chết, thật không dám tin.” Thuốc độc như vậy cơ mà!

Mộ Dung Biệt Nhạc hòa hoãn sắc mặt, cười nói: “Lôi Tiêu cũng sốngsót.” Mới vừa rồi giúp Lôi Tiêu rửa sạch miệng vết thương, phát hiện hắn mau tốt lên, hơi thở cũng ổn định.

Mộ Dung Biệt Nhạc cúi người vạch mí mắt Ngưng Yên lên xem xét, lại đè lại cổ tay của nàng bắt mạch, sau đó quay đầu nhìn Bảo Hi cười nói:“Bảo Hi, hai người này mệnh thực cường.”

“Đúng vậy a, lúc nãy nàng phun gần chết, còn hỏi con Lôi Tiêu như thế nào.”

“Ồ?” Mộ Dung Biệt Nhạc trong mắt hiện lên một chút ý cười. “Như vậy sao.”

Bảo Hi kéo kéo ống tay áo sư phụ, muốn sư phụ ngồi thấp xuống. MộDung Biệt Nhạc khom người xuống, Bảo Hi dí sát vào tai hắn nhỏ giọnghỏi: “Nàng có phải là thích Lôi đại gia không?”

Mộ Dung nghe xong cười ha ha, xoa đầu đồ nhi, dắt tay hắn ra khỏi phòng.

Trong vòng bảy ngày, Mộ Dung Biệt Nhạc chữa khỏi cho Ngưng Yên. LôiTiêu được dược liệu trân quý điều dưỡng, cũng giữ được tính mạng, hiệntại chỉ chờ hắn tỉnh lại.

Ngưng Yên bởi vì áy náy, tất nhiên là ngày đêm ở bên người hắn. Nànghọc Mộ Dung Biệt Nhạc bôi thuốc, tự mình giúp Lôi Tiêu thay băng. Ngàyđêm không ngừng chăm sóc hắn, lúc mệt mỏi chỉ gục xuống bàn ngủ mơ màngtrong chốc lát, vừa tỉnh dậy liền lại ngồi ở mép giường làm bạn với LôiTiêu, tận mắt nhìn miệng vết thương nàng đâm, ngày lại ngày kề sát không rời.

Màn đêm hạ xuống, nàng mượn kim chỉ, vá lại hắc bào của Lôi Tiêu vìđánh nhau mà bị xé rách. Chưa từng tự mình làm nữ hồng, khâu không tốtliền phá đi lại một lần nữa khâu, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng váxong hắc bào nhìn không ra chỗ bị rách.

Bảo Hi dạy nàng khâu áo, nhìn thành quả tán thưởng. “Học được nhanh như vậy, tay ngươi rất khéo đâu!”

Ngưng Yên đánh đá lấy lửa, thắp sáng nến. Bảo Hi giúp sư phụ kiểm tra xong miệng vết thương của Lôi Tiêu, trở lại trước bàn, xuất ra vài thứđồ đặt lên bàn.

“Mấy cái này để cho ngươi giữ, là đồ của Lôi đại gia.” Lại hỏi nàng: “Làm như thế nào vậy? Dạy ta đi.”

Ngưng Yên nhìn chăm chăm hai viên mơ muối đặt cạnh nhau trên mặt bàn, kí ức chợt tràn về, ngơ ngẩn ngồi, không tiếp lời.

Bảo Hi lại hỏi: “Điêu cái này rất khó sao?”

“Không khó, chỉ cần nỗ lực chút.” Ngưng Yên cười khổ, hóa ra hắn vẫn giữ lấy.

Bảo Hi lại dặn dò: “Sư phụ muốn ngươi đừng quá mệt mỏi, đêm nay Bảo Hi giúp ngươi trông Lôi đại gia.”

“Không.” Ngưng Yên không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Lại hỏi: “Hắn sắp tỉnh sao?”

“Cái này nha. . . . . .” Bảo Hi gãi gãi đầu. “Sư phụ nói hắn bị hailần đao đả thương liên tiếp, nguyên khí đại thương, có thể giữ được mạng cũng đã quá tốt rồi, về phần khi nào thì hồi tỉnh, sư phụ cũng không có chắc.” Nói xong, lại đợi trong chốc lát mới đứng dậy rời đi. Ra khỏiphòng hắn khép hờ lại cửa.

Đêm khuya càng thâm, báo nhi canh giữ ở bên ngoài, đầu đẩy mở cửa vào phòng, ở cạnh chân Ngưng Yên phủ phục xuống nghỉ ngơi.

Ngưng Yên nhìn chằm chằm mơ muối ngẩn người, nhớ tới thời gian ởchung cùng Lôi Tiêu, trong lòng cảm động, nhưng lại cường đè xuống tìnhtố chợt dâng lên. Lần nữa tự nói với mình, chỉ đợi Lôi Tiêu tỉnh lại,nàng sẽ xuống núi giết tên khốn kiếp Thiệu Tứ Phương kia, lần này tuyệtkhông liên lụy Lôi Tiêu.

Nàng lại cúi đầu, nhìn hắc báo, dịu dàng hỏi: “Báo nhi, báo nhi, ngươi buồn sao?”

Báo nhi há mồm ngáp một cái. Ngưng Yên từ trong ngực xuất ra một cáilược ngọc, rời đi ghế, ngồi xổm xuống, giúp báo nhi chải bộ lông sángbóng.

Lại hỏi nó: “Cảm giác cắn người như thế nào? Ta thật hy vọng có thểcó bộ răng sắc như ngươi, một ngụm cắn chết kẻ phụ lòng kia. . . . . .”Báo nhi nghe xong quay đầu liếm liếm tay nàng.

Chải lưng cho nó, Ngưng Yên còn nói: “Ngươi nói chủ tử của ngươi cònmuốn ngủ bao lâu? Ngươi nói hắn hiện tại nhắm chặt mắt có phải là đangnằm mơ không?” Nàng thở dài, vỗ vỗ báo nhi. Ngẩng đầu, cạch! Lược ngọcrơi xuống đất, nàng giật mình —— Dưới ánh nến nhảy nhót, có một đôi mắtmông lung đang nhìn nàng.

Lôi Tiêu? “Ngươi tỉnh rồi?” Nước mắt tức khắc che mờ đôi mắt nàng.

Là đang ở trong mộng sao? Hay là thật tỉnh? Mê man lâu lắm, mà naytỉnh lại, Lôi Tiêu chỉ cảm thấy mờ mịt. Nàng tại gần đây ngay trước mắt, hắn lại cảm thấy giống như ở trong mộng. Ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt mĩ lệkia, càng ngày càng gần. . . . . . Nàng đi tới ngồi ở mép giường, cúingười nhìn lại hắn, cười đến thật dịu dàng, tim của hắn đều tan ra.

“Thật tốt quá.” Ngưng Yên kéo cao chăn, giúp hắn che lại nghiêm kín.Lại hỏi hắn: “Có thể nói chuyện sao?” Ai, chỉ sợ còn không được, xem hắn ánh mắt mê mang, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Có lẽ là do bị thương quá nặng, trong mắt hắn nhuệ khí mất hết, ngựctrần nằm trên giường, từ nàng xem đến, hắn vẻ mặt vô tội lại mang chútkhờ dại, cực kỳ giống như cần người yêu thương. Ngưng Yên yên tâm, haitay chống tại thân mình hắn hai bên, tỉ mỉ đánh giá mặt của hắn.

“Ân, khí sắc tốt hơn nhiều, ngươi yên tâm, ngươi chắc chắn sẽ kháhơn. Ta sẽ chiếu cố ngươi, cho đến khi hoàn toàn khỏi hẳn mới thôi.”Nàng cam đoan với hắn.

Mùi hương quen thuộc tiến hơi thở của hắn, giật mình nhìn nàng, hắncảm giác mùi hương của nàng chui vào thân thể hắn, thân mật xâm nhập vào huyết mạch hắn, là vì như vậy cho nên tim hắn gia tốc sao? Lúc này,nàng đang đối diện hắn cười, dịu dàng như vậy, sẽ làm hắn hiểu lầm đâychỉ là một giấc mộng đẹp.

“Tỉnh táo lại chưa?” Nàng chớp chớp mắt, mỉm cười.

Trước mắt hắn dần dần rõ ràng, nhớ tới kí ức cuối cùng trước khi hônmê —— nàng đâm hắn một đao, đau đến hắn ngã xuống đất. Khi đó nàng không nhận ra hắn, khiến hắn rất khổ sở, nhưng giờ thì sao?

“Lôi Tiêu. . . . . .” Thấy hắn ngơ ngẩn, nàng mỉm cười gọi hắn.

Ngưng Yên cười với hắn, kêu tên hắn, lại ghé vào người hắn. . . . . . Lôi Tiêu ánh mắt chợt sáng bừng lên.

Nàng nhớ rõ hắn! Ánh mắt của nàng ôn nhu như nước, sợ là cho dù làmãnh thú, đều phải ngừng lại móng vuốt, thầm nghĩ ngủ say trong đáy mắtnàng.

Hắn nhẹ giương khóe miệng, cao hứng. Nàng dựa vào thật sự gần, cơ hồdựa vào trên người hắn, tóc dài đen như mực xõa trên lồng ngực hắn, gãingứa tay của hắn, tim của hắn.

Ánh mắt của hắn gợn sóng, thật hi vọng nàng lại gần một chút, lạicàng gần một chút. Thầm mong mùi hương của nàng cắn nuốt lấy chính mình.

“Xin lỗi, lại làm ngươi bị thương. . . . . .” Ngưng Yên miết nhìn chỗ bị thương, lại nhìn lại hắn, hỏi: “Rất đau đi?”

Hắn nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, hỏi lại nàng một câu: “Ngươi thìsao. . . . . . Có đau không?” Nói xong, thấy nàng đột nhiên đỏ hồng mắt, tim của hắn cũng đau. Nàng bị ủy khuất rất nhiều đi?

Ngưng Yên quay mặt đi, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngàymai ta lại đến giúp ngươi đổi dược.” Nói xong lui thân chuẩn bị rời đi,hắn đột nhiên kéo lấy nàng, làm cho nàng nhào vào trong người mình.

Đôi mắt đen lặng yên nhìn nàng, tay trái ôm lấy hông của nàng, cằmhắn tựa lên đầu nàng, sau đó, không nói tiếng nào, dùng tay của hắn vỗnhẹ lưng nàng, an ủi nàng.

Dưới hai tay nàng là ngực của hắn. Thân thể bọn họ chỉ cách một cáichăn, tuy rằng thất lễ, nhưng nàng lại cảm động hai mắt đẫm sương mù.Hắn làm cho nàng kề sát chính mình, hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng nàng biết hắn đang an ủi nàng a, làm thế nào để cự tuyệt? Ôn nhu che chở như vậy.

Mặt thiếp vào trong ngực hắn, Ngưng Yên nhắm mắt lại, ngửi thấy mùithuốc, cho đến lúc này, mới chân chính cảm thấy mệt mỏi. Thân thể nặngnề, không có một chút khí lực, đều đã tiêu hao hết, lòng của nàng thậttrống vắng.

Hắn trầm mặc, nhưng một cái lại một cái vỗ về an ủi làm lòng của nàng càng lúc càng siết chặt, chặt đến mức đau đớn kịch liệt, rốt cuộc nhịnkhông được mũi đau mắt nóng, càng vùi sâu vào trong ngực hắn, run run,rồi đột nhiên sụp đổ, gào khóc ra tiếng, đem tim của hắn cũng ướt át đến run rẩy. Nàng ở trong ngực hắn kêu khóc: “Ta thật sự. . . . . . thậtkhó chịu. . . . . . Tâm rất đau. . . . . .”

Lôi Tiêu bao lấy nàng, song chưởng gắt gao ôm lấy thân thể nàng,giống như là muốn dùng toàn lực bảo hộ nàng, che chở nàng, không muốnnàng lại bị một chút tổn thương nào.

Nhưng là Lôi Tiêu càng ôn nhu, nàng lại càng nhớ tới Thiệu Tứ Phươngtàn khốc, vì thế khóc càng lợi hại hơn, giống như đứa trẻ bất lực đòihắn phải quan tâm. Hắn cũng không làm nàng thất vọng, để mặc nàng khóclóc trong ngực hắn, không quan tâm đến thương tích của chính mình, cứnhư vậy gắt gao vây quanh nàng.

Dưới chân bàn, hắc báo vốn đã ngủ, lại bị tiếng khóc của Ngưng Yênbừng tỉnh. Nó giật mình nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, lại cúi xuốngliếm láp bộ lông, buồn bực, chủ tử chỉ cần gặp phải nữ nhân thơm nức này sẽ dịu dàng đến ngay cả nó cũng nhận không ra.

Trong lúc Ngưng Yên cùng Lôi Tiêu ở Vong Cơ Các chữa thương, trongkinh thành hoàng cung cũng là một mảnh mây đen tối tăm. Tiểu công chúabệnh ngày càng nặng, nên Thánh chủ cũng tâm tình sa sút.

Quỷ y diện kiến Thánh chủ, bị Thánh chủ sắc mặt nghiêm khắc sợ tớimức phát run. “Ngươi không phải luôn mồm hướng ta cam đoan nhất định sẽđoạt được hoàn hồn đan sao? Uổng phí trẫm cho ngươi một trăm tinh binh,kết quả đâu? Toàn bộ chết cháy! Hừ, thành sự không có, bại sự có thừa!”Thánh chủ than thở. “Sớm biết như thế, trẫm không nên bận tâm đến thểdiện của vua Đại Lý, để công chúa Ngưng Yên chạy mất, lại làm lợi cho Ma La giáo, để cho bọn họ cường đoạt lấy hoàn hồn đan! Đều là do ngươi,trẫm tất cả đều nghe theo ngươi, cả thời gian náo loạn lớn như vậy, kếtquả đâu?”

Quỷ y lo lắng không yên. “Thần đáng chết, thỉnh Thánh chủ giáng tội!”

Thánh chủ tê liệt dựa vào lưng ghế. “Giáng tội? Chém đầu sao? Hay làphạt roi?” Thánh chủ hừ lạnh nói. “Ta xem. . . . . . Liền ban thưởngngươi một ly rượu độc đi.”

“Thánh chủ. . . . . .” Quỷ y nghe thấy hãi hùng khiếp vía.

Thánh chủ tâm tro ý lạnh, than thở nói: “Trẫm có thể ban thưởng chongười trong thiên hạ vàng bạc trân bảo, nắm giữ sinh tử của kẻ khác, lại không thể cứu mạng nữ nhi của mình, ai! Nữ nhi đáng thương của Trẫm. . . . . .”

“Vi thần cả gan xin hỏi Phượng công chúa hiện nay tình huống như thế nào?”

“Đoàn thái y nói nàng tính mạng nguy kịch, các thái y cũng thúc thủ vô sách.”

“Vi thần thỉnh Thánh chủ điều một ngàn nhân mã, vi thần nghĩ cách đi Ma La giáo ——”

“Ngươi còn dám nói?!” Thánh chủ hỏa đại. “Nghe theo đề nghị củangươi, ngàn dặm xa xôi thỉnh Đại Lý công chúa đến làm khách, lại khôngtiếc phái binh hỗ trợ ngươi đoạt đan, vì thế còn hy sinh một gã áitướng, hiện tại lại làm cho người Ma La giáo dùng yêu thuật chết cháymột trăm tinh binh. Ngươi bây giờ còn muốn kêu Trẫm điều binh cho ngươi? Ngươi, lập tức bò về địa phương quỷ quái của ngươi cho ta, từ nay vềsau, cấm ở trước mặt Trẫm nói cái gì hoàn hồn đan. Cút!”

Quỷ y bị mắng mặt xám mày tro, xoay người đi ra đại điện, trong lòng liên thanh kêu khổ.

***

Ban đêm, trong phòng đốt nến, Ngưng Yên đi ra ngoài phòng, ngồi trêncầu thang, cầm lên nhánh cây Bảo Hi giúp nàng tìm đến, lấy ra thanh đồng đoản kiếm, nương ánh trăng đem chúng vót nhọn.

Bảo Hi đi qua, hỏi Ngưng Yên: “Vót cành cây để làm gì?”

Ngưng Yên cười, lạnh nhạt nói: “Lấy làm tên bắn.”

“Tên? Muốn tên để làm gì?”

Ngưng Yên trầm mặc, cứ thế vót đến đầy một ống tên. Vài đêm không ngủ vót tên, đến cuối cùng ngay cả lòng mình cũng giống như tên bén nhọn.Nàng luôn vừa gọt tên vừa nghĩ đến Thiệu Tứ Phương, càng nghĩ tâm cànglạnh, không giết hắn, khó tiêu mối hận trong lòng. Mỗi khi vót xong mộtmũi tên, liền đặt đầu tên ở giữa lòng bàn tay mềm mại, ước chừng độ nhọn của nó.

Thực châm chọc, thanh đồng đoản kiếm trong tay nàng, nó đã trải quatình yêu, lời thề trao nhau. Nó từng tưởng niệm, từng cùng muối mơ, cuối cùng thế nhưng lại lưu lạc đến đi vót gọt vũ khí giết người. Nó nếu hữu tình, chắc cũng sẽ thở dài, than thở thế sự vô thường đi.

Nhưng là trải qua chút năm tháng, cùng một người, cùng cầm đoản kiếm, liền thành ra biến hóa lớn như vậy?! Đầu tên càng vót càng nhọn, nghĩmuốn dùng nó giết kẻ phụ lòng, tâm càng lạnh.

Trong lúc Ngưng Yên vót tên, ở trong phòng phía sau, Lôi Tiêu nằmtrên giường, cũng yên lặng nghe tiếng vót tên. Hắn đang từng ngày khangphục, hắn bị bệnh thật sự rất vui sướng, bởi vì Ngưng Yên sẽ ở cùng hắn, đút hắn ăn canh uống thuốc, giúp hắn thay băng. Lần đầu tiên được mộtnữ nhân ôn nhu chiếu cố, trong lòng hắn có một loại cảm giác thỏa mãn kì diệu. Hắn thậm chí hi vọng thương tích khỏi chậm một chút, làm choNgưng Yên chiếu cố hắn lâu một chút.

Nhưng là, có lúc hắn lại buồn bực ý niệm ích kỉ trong đầu mình. Lúchắn hưởng thụ niềm vui sướng được Ngưng Yên chiếu cố thì hắn cũng biết,trong lòng nàng tràn ngập oán hận. Thiệu Tứ Phương phản bội nàng, khiếnnàng tổn thương quá nặng.

Nàng thương tâm như vậy, hắn lại không biết an ủi thế nào, chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng, che chở nàng.

Trừ bỏ đêm đó nàng ở trong ngực hắn khóc rống, sau sẽ lại không thấynàng không khống chế được mà rơi lệ. Hàng ngày, nàng tỏ vẻ như không cóviệc gì, nàng cũng nói chuyện, nàng cũng sẽ cười, nhưng rốt cuộc nhìnkhông thấy loại thật tình cười sáng rỡ vui vẻ tới đáy mắt.

Lôi Tiêu ngẫm nghĩ, làm thế nào mới có thể lừa nàng cao hứng vui vẻ?Hắn sẽ không a, lại càng không biết làm thế nào lấy lòng nàng, đột nhiên nghĩ đến lúc ngày hôm trước Tôn Vô Cực tới thăm hai người nói chuyệnvới nhau ——

“Lôi Tiêu a, nghe Bảo Hi nói Ngưng Yên đối với huynh tốt lắm. Hảohuynh đệ, giết người dễ dàng, yêu người khó khăn, huynh nên nắm chắc cơhội lần này, đem tình ý đều nói cho nàng.”

“Ta sẽ không.”

Tôn Vô Cực nghe xong cười không ngừng. “Sẽ không? Chỉ cần huynh xuấtra quyết đoán lúc giết người là được. Nữ nhân thôi, thích nghe lời dễnghe, huynh cứ nói —— Ngưng Yên ta yêu nàng, cho dù trời long đất lở, ta vẫn sẽ yêu nàng. . . . . .”

Lời của hắn, Lôi Tiêu nghe được nổi hết cả da gà.

Tôn Vô Cực cười nhìn Lôi Tiêu vẻ mặt không được tự nhiên, hỏi: “Hiểu chưa?”

Lôi Tiêu nghĩ nghĩ, nói: “Ta không nghĩ nói.”

“Vì sao?”

“Nàng hiện tại không có khả năng yêu ta.”

“Làm sao mà biết được?”

“Nàng mệt chết đi.” Sao lại lấy tình cảm của mình làm phức tạp nàng?

Tôn Vô Cực nghe xong, thân mình dịch lùi ra sau, nhìn chăm chăm LôiTiêu, lắc đầu thở dài: “Lôi Tiêu a Lôi Tiêu, huynh từ lúc nào trở nên ôn nhu như thế rồi? Huynh vẫn là Hắc La sát giết người như ngóe sao?”

Tôn Vô Cực nói đúng, giết người dễ dàng, yêu người khó khăn. Trừ bỏcùng nàng thương tâm, hắn không biết còn có thể làm chút gì. Giết ngườidễ như trở bàn tay, chỉ một đao, không phải ngươi chết chính là ta sống, nhưng yêu lại làm cho hắn dò tới dò lui, mỗi bước đều thật cẩn thận.

Nguyên nhân vì là thật tâm muốn nàng tốt, không phải chỉ vì thỏa mãnchính mình cần, cho nên mới lo lắng không yên, suy đi tính lại. Nghĩmuốn nàng vui mừng, nghĩ tới cuối cùng, chính mình lại là khổ sở.

Tình ý đối với nàng, hắn nói không nên lời, chậm rãi dày đặc tình tơtrói chặt chính mình, quấn một tầng lại một tầng, chặt đến thở khôngnổi, ngực khó chịu, muốn nàng nghĩ đến phát sốt! Hắn không còn là Hắc La sát kia giết người như ngóe nữa.

Còn nhớ rõ lúc sơ ngộ Ngưng Yên, của nàng xinh đẹp giống như một tiachớp, vừa xuất hiện liền chói lọi sáng rỡ ánh mắt của hắn. Trong lònghắn nổi lên vi diệu biến hóa, trong thoáng chốc lại cảm giác hồn pháchkhông thể tự chủ, tâm thần ngẩn ngơ, giống như thiên địa biến mất, trong mắt chỉ còn có nàng.

Nàng tựa như tân nguyệt nơi chân trời, có khi gần ngay trước mắt, cókhi lại ở phía xa thiên nhai, hắn mệt mỏi, đuổi đến mình đầy thươngtích, mà nàng vẫn là tân nguyệt nơi chân trời, ôm không đến. Trừ bỏ nhìn lên âm thầm đối nàng ái mộ ra, làm thế nào cũng không đến được cùngnhau.

Là hắn tự làm khổ mình mình, Ngưng Yên thương tâm, hắn cũng thươngtâm; Ngưng Yên không ngủ, hắn cũng không ngủ. Ngưng Yên không có khẩuvị, hắn cũng không còn khẩu vị; Ngưng Yên không nghĩ yêu, hắn. . . . . . cũng không dám nói lên cái chữ này.

Ngày trôi qua, vết thương dần khỏi, hắn bắt đầu không yên, thườngnhìn đầu giường cân nhắc —— nàng sẽ ở lại bên cạnh hắn bao lâu?

Một ngày kia, nàng lại đây giúp mình đổi dược.

“Cơ hồ nhìn không ra vết thương.” Nàng cười với hắn, cẩn thận quấnlên băng vải sạch sẽ. “Lúc nãy Bảo Hi nói với ta, từ ngày mai ngươikhông cần quấn băng nữa, hắn còn nói ngươi có thể ra khỏi phòng đi lại.”

Lôi Tiêu nghe xong, cũng không có vẻ mặt vui mừng.

Ngưng Yên thu thập bình dược trên bàn, hắn đột nhiên cầm lấy taynàng, nhẹ nhàng lật lại, nhìn xuống vết thương trên cổ tay. Hắn biết đólà do Thiệu Tứ Phương gây ra, nay đều đã liền thành một đường sẹo hồng.

Hai gò má Ngưng Yên ửng đỏ, muốn rút tay về, hắn lại cầm chặt lấy,dùng tay kia lấy thuốc mỡ trong bát thoa lên da nàng. Nàng nhìn ngón tay đầy vết chai của hắn vuốt ve làn da nàng, lòng kích động.

Hắn lại xé xuống một đoạn băng vải, quấn quanh miệng vết thương, rồi lấy miệng cắn đứt, lúc này mới buông tay.

Ngưng Yên cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của hắn, sợ nhìn đến cặpmắt cực nóng chứa đựng tình cảm kia, nàng sẽ tâm động, nàng sẽ không điđược, sau đó lại lâm vào võng tình, sau đó lại bắt đầu tình ái dây dưa. . . . . .

Ngưng Yên nhẹ vỗ về chỗ bị thương. “Kỳ thật sớm đã khỏi rồi, không cần phiền toái như vậy.”

Hắn chần chừ một lúc lâu, vẫn là mở miệng hỏi: “Theo giúp ta đi ra ngoài một chút được không?”

Ngưng Yên gật gật đầu, đáp ứng hắn.