Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 126




Thường khi đã lên tới cấp Thánh, bậc thầy rất hiếm xuất chiêu, bởi lẽ mỗi lần xuất chiêu sẽ tàn phá nặng nề, họ cảm nhận được sự áp chế của quy tắc, dính tới quy tắc của thế giới nên khá e dè, chẳng mấy khi ra tay.

Nữ vương Tinh linh không ngờ rằng ở đây có tới hai kẻ chơi ngông.

Khi thấy chàng trai tóc vàng nhẹ nhàng nhảy xuống từ cây Tinh linh, Elvira và Nữ vương Tinh linh đều hốt hoảng, người thì vì sự xuất hiện của Hynes nằm ngoài dự kiến, người thì vì thấy y nhảy xuống từ cây Sinh Mệnh, làm thế là cực kỳ bất kính – thôi được rồi, sự thật là cây Sinh Mệnh không phản ứng gì, còn yểm hộ cho họ là đằng khác, nhiêu đó đủ nói lên rằng cây Sinh Mệnh tự nguyện.

Nhân loại được cây Sinh Mệnh thừa nhận sẽ nhận được tình bạn của các Tinh linh, đó là chuyện không bao giờ thay đổi.

“Là ngươi?” Elvira quan sát, khi nhìn ra thực lực của y thì ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên qua đi lại nảy sinh cảm giác kiêng dè và hưng phấn. Xưa nay cô luôn coi trọng những bậc thầy, nhất là những bậc thầy có thể mượn sức, nếu Hynes có thể hợp tác, cô không những không sợ, mà ngược lại còn vô cùng mừng rỡ, nhưng nếu là kẻ địch…

Elvira muốn dập tắt mọi nguy cơ gây bất lợi cho mình, người tên Hynes trông thì chính trực rạng ngời, nhưng lại khiến cô cảm thấy nguy hiểm từ sâu trong đáy lòng, cảm giác nguy hiểm này đã xuất hiện từ đại hội giao lưu tại Học viện Phép – Võ Mepstead, cô không thể hiểu thấu người nọ.

Sau khi suy ngẫm, phán đoán nhanh về tình hình hiện tại, những lợi ích và tác hại Hynes có thể đem đến cho mình, Elvira bỗng nở nụ cười muôn vẻ phong tình, quyến rũ mê hoặc, nói với y: “Hynes Stuttgart, có muốn hợp tác với ta không?”

“Không.” Hynes hờ hững đáp, chẳng buồn nhìn cô, dường như chẳng hề quan tâm tới lời đề nghị.

Elvira nhìn y chăm chú, môi son nhếch lên, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Dù là… thành Thần?”

Mắt Hynes rực lên, cuối cùng cũng chịu nhìn cô.

Elvira mỉm cười đầy tự tin, cô phát hiện mình rất giống chàng trai này, không phải giống về phong cách làm việc, mà là tham vọng đã ngấm vào trong cốt tủy, không thể từ chối sự hấp dẫn của việc thành Thần. Nếu biết bên ngoài thế giới này còn có Thần giới rộng lớn và xinh đẹp hơn, không ai ngoan ngoãn để bị trói buộc trong cấp Thánh, chỉ hưởng thọ một nghìn năm rồi bụi về bụi, đất về đất, những người có dã tâm như họ đời nào lại chịu khuất phục trước số mệnh tù túng như vậy.

Thần cũng không thể ngăn cản dã tâm của họ!

Chỉ khi lên cấp Thánh, sau khi cảm nhận được nguyên tắc của lực lượng và quy tắc của thế giới, mới phát hiện đại lục Olaven trói buộc họ thế nào, thậm chí cản đường thành Thần của mọi bậc thầy cấp Thánh, phá nát khát khao về sự sống vĩnh hằng của Nhân loại, thử hỏi sao có thể cam chịu đây? Tuy thời gian mài mòn ngưỡng vọng của những bậc thầy cấp Thánh, khiến họ lạc đường trong cấp Thánh, cuối cùng đi về tận số. Nhưng cũng có những người kiên định, vươn lên trong nghịch cảnh, tìm lấy cơ hội nhỏ nhoi, dù phải phá hủy trời đất cũng không tiếc.

Vì Thần nợ họ!

Elvira tự tin rằng có thể kéo Hynes về phe mình, thậm chí nếu dùng cho thỏa đáng, chàng trai này sẽ trở thành thanh đao sắc trong tay cô, giúp con đường thành Thần của cô thêm quang đãng, y là người thông minh, sẽ hiểu được nên nắm hay buông.

Nếu không có Giản Lục, đúng là Hynes muốn hợp tác với cô thật, lời đề nghị này hấp dẫn quá chừng. Lực lượng bí ẩn trong người Elvira khiến y không thể không động lòng, chắc chắn rằng cô gái này có thể chạm tới quy tắc thành Thần, hợp tác với cô ta có thể sớm tìm ra cách thành Thần, đó chính là nhu cầu cấp thiết hiện nay của y.

Nhưng Hynes liếc nhìn lên cây Sinh Mệnh, vẫn nói với giọng hờ hững: “Tuy ta rất muốn thành Thần, nhưng không muốn hợp tác với một con Medusa ăn thịt người.” Sau đó tỏ ra tiếc nuối với vẻ tao nhã.

Elvira như gà mái bị bóp cổ, lông dựng ngược.

Nữ vương Tinh linh cạnh đó cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Hynes đầu quân phe địch, một mình bà chẳng thể bảo vệ cây Sinh Mệnh.

“Nếu đã thế, đã thế…”

Elvira còn chưa nói hết lời, Hynes đã rút kiếm phép thuật, đấu khí vàng rực lên như lửa, lao về phía cô. Elvira đanh mặt lại, lập tức ngưng tụ phép thuật bóng tối phóng vào y, quanh người bùng lên đấu khí đỏ.

Nữ vương Tinh linh nhìn cây Sinh Mệnh đầy ái ngại, chỉ lo lực lượng của hai người cấp Thánh này va chạm làm bị thương cây Sinh Mệnh, may sao khi đỡ đòn của Elvira, Hynes đã có ý thức chuyển cuộc chiến ra quãng rừng phía xa, vậy là có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Nữ vương.”

Nữ vương Tinh linh ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, chàng trai tuấn tú không kém gì Tinh linh, bà tròn mắt, ngỡ rằng người đứng thấp thoáng trong tán lá xanh chính là một Tinh linh mỹ lệ thuần khiết, nhìn kỹ lại mới biết không phải. Nhưng mà…

Giản Lục nhảy khỏi cây Tinh linh, làm như không thấy vẻ mặt của Nữ vương Tinh linh, nói với bà rằng: “Nữ vương, ta đi giúp bọn Priestley, người hãy ở đây bảo vệ cây Sinh Mệnh.” Không biết đêm nay Elvira dẫn bao nhiêu người  tới, Giản Lục không dám để Nữ vương Tinh linh rời khổi chỗ này.

Nữ vương Tinh linh cũng hiểu điều đó, bèn nói: “Các ngươi hãy cẩn thận.”

Giản Lục khẽ gật đầu với bà, thoáng nhìn theo hướng Hynes và Elvira rời đi, rồi rời khỏi cây Sinh Mệnh.

Bấy giờ những kẻ đột nhập đã tràn khắp khu rừng Tinh linh, ngoài Nhân loại đội mũ trùm đen còn có cả đội quân Vong linh và ma thú nữa. Thấy vậy, ánh mắt Giản Lục tối sầm lại, Elvira muốn lấy cho bằng được cội nguồn năng lượng của cây Sinh Mệnh, nên mới huy động lực lượng đông đảo đến như thế. Nếu không có tác nhân bất ngờ là Hynes, chắc chắn đêm nay Elvira có thể lấy được cội nguồn năng lượng.

Giản Lục huơ tay, quyền trượng Milotus hiện ra, đi tới đâu, phép thuật ánh sáng hóa thành lưỡi dao ánh sáng lao tới đó, những vong linh cấp thấp gặp ánh sáng biến thành tro bụi biến mất khỏi đất trời. Bỗng cơn gió tanh ập tới, Giản Lục nghiêng người né tránh, hóa ra một con nhện ma cấp bảy từ bên cạnh vừa lao về phía cậu, tơ nhện cuốn lấy tay cậu.

“Cẩn thận!”

Vèo, một mũi tên Tinh linh bắn vào tơ nhện, sợi tơ cuốn lấy cậu đứt lìa.

Giản Lục dùng một cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng nổ tan xác con nhện ma nọ, coi quyền trượng như kiếm phép thuật, lựa một con ma thú rồi tiến về phía Tinh linh đang chiến đấu với đội quân Vong linh, vừa chạy vừa tung ra các thần chú phép thuật cỡ lớn khiến đám Vong linh bất động, hàng trăm mũi tên của Tinh linh đồng loạt lao ra bắn nát đầu Vong linh. Trên mũi tên của Tinh linh có phép thuật tinh long, sau khi bị mũi tên của Tinh linh bắn trúng, Vong linh cũng biến thành cát bụi và tan biến.

Hai người phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc đã diệt sạch đám Vong linh vây quanh họ.

“Giản, cậu từ cây Sinh Mệnh tới đúng không? Bên đó thế nào?” Priestley hỏi dồn, khi nãy hắn cảm giác được luồng khí hủy diệt ở phía cây Sinh Mệnh.

“Yên tâm, có Nữ vương gác ở đó rồi.” Giản Lục trấn an, các Tinh linh nhận trách nhiệm bảo vệ cây Sinh Mệnh, có chết cũng không sờn, thật đáng khâm phục.

Priestley thở phào nhẹ nhõm, cùng Giản Lục tiến về nơi Vong linh đang hoành hành.

“Hynes đâu?”

“Đi ngăn cản Elvira O’Gorman.”

“Hóa ra là cô ta?”

Giản Lục liếc thấy hắn vừa kinh ngạc và tức giận, rất ra dáng một Vương tử Tinh linh, thật không tưởng tượng nổi trong truyện Vương tử Tinh linh không những đầu quân cho Elvira mà còn giúp cô cướp cội nguồn năng lượng của cây Sinh Mệnh. Trước đây không biết quan hệ giữa Tinh linh và cây Sinh mệnh còn có thể đoán già đoán non, giờ đã biết quan hệ bảo hộ giữa hai bên, chỉ có thể quy kết cho vầng sáng nữ chính của Elvira, đến Tinh linh ngoan cố cũng bị cô đốn gục, hay là do sức quyến rũ của Thần cách Nữ thần Ánh Sáng với Nhân loại chăng?

Hai người nhanh nhẹn băng qua khu rừng, Tinh linh uyển chuyển nhịp nhàng, Giản Lục nhờ phép tạo gió cũng không hề thua kém.

Họ vừa xử lý Vong linh ven đường, vừa cảnh giác tứ phía.

“Hẳn rằng ở đây có một Pháp sư Vong linh, Priest, có tìm được gã không?” Giản Lục phẩy tay, một luồng thánh quang đập vào Vong linh, quan sát những Vong linh nọ, thấy rất ít Vong linh cấp thấp, chủ yếu là trung cấp, xương trắng nhẵn nhụi như ngọc, mạnh bằng ma thú cấp năm cấp sáu.

Một con ma thú cấp sáu thì chẳng có gì đáng ngại, nhưng một đàn ma thú cấp năm đông nghìn nghịt thì đúng là tai họa.

May sao không có Vong linh xương vàng cao cấp, nếu không khu rừng Tinh linh còn bị tàn phá nghiêm trọng hơn, số người chết và bị thương càng khủng khiếp.

Nét mặt Priestley rất tệ, trước giờ Tinh linh vốn không thích giống Vong linh vừa tà ác vừa không hợp thẩm mỹ của họ: “Nếu tìm được, khu rừng Tinh linh đã không ra nông nỗi này.”

Giản Lục nghe vậy cũng không biết làm sao. Tuy có hệ thống bản đồ, nhưng mọi Nhân loại trên bản đồ đều là chấm trắng, không phân địch ta, chỉ phi Nhân loại mới được biểu thị bằng chấm đỏ, trong rừng Ma của Vùng đất bị lãng quên, Hynes không hiện lên bản đồ không phải vì y là rồng, mà bởi cung điện Thần thú che giấu sự tồn tại của y.

Song hệ thống bản đồ có thể hiển thị nơi có địch, hai người đi theo chỉ dẫn của bản đồ, nơi nào có Vong linh thì đánh vào nơi đó.

“Đúng rồi, Taylor đâu?”

“Hắn…” Trong rừng cây tối tăm, vẻ mặt của Vương tử Tinh linh hơi nhăn nhó: “Chẳng biết chạy đi đâu, thấy chỗ nào đông là chạy tới đó.”

Giản Lục im thit thít, hẳn rằng Thú nhân được chiến đấu nên hưng phấn đến mức quên rằng rừng Tinh linh đang lâm nguy, chọc giận Tinh linh vốn kỹ tính.

Đương nghĩ vậy, bỗng nghe thấy tiếng hét to, tiếp đó là tiếng của Taylor: “Jane, Priestley, mau tới giúp với!” 

Hai người chuyển hướng về phía tiếng gọi, vừa chạy Giản Lục vừa quan sát bản đồ của hệ thống, thấy nơi đó có hai chấm trắng tượng trưng cho con người đang bị vô số chấm đỏ vây quanh.

Vương tử Tinh linh vút đi trong rừng rậm, hành động uyển chuyển linh hoạt, bám vào dây keo rủ từ trên cây xuống, nhoáng cái đã nhảy rất xa. Đem ra so sánh, tuy Giản Lục có phép tạo gió hỗ trợ, vẫn không nhanh nhẹn bằng hắn, hơn nữa cậu còn phát hiện hình như từ khi Thú nhân cát tiếng tốc độ của Tinh linh lại càng thêm nhanh.

Khi đến nơi, Giản Lục thấy Tinh linh đã lao vào cuộc chiến với một đội quân Vong linh, trăm mũi tên Tinh linh cùng bắn vào Vong linh. Tại trung tâm vòng vây của Vong linh là Thú nhân Taylor và một người áo đen, người nọ hiện đã bị Taylor khống chế, ắt hẳn Vong linh đang tấn công Taylor để giải cứu gã,, Taylor vừa phải khống chế người áo đen, vừa phải ngăn đón Vong linh, tay chân luống cuống hết cả.

“Priestley, cậu đi giúp Taylor, ở đây giao cho ta!” Giản Lục huơ quyền trượng Milotus, ánh sáng trắng phủ xuống, cử động của Vong linh chậm đi đôi chút.

Priestley biết rằng trong việc đối phó sinh vật bóng tối tà ác, Pháp sư ánh sáng như Giản Lục mạnh mẽ hơn, nên không cậy mạnh mà bám lấy dây leo lao vút đi, một đường thẳng tiến đạp bay đám Vong linh bên đường, đáp xuống bên cạnh Taylor.

“Priestley, tới đúng lúc lắm!” Một nụ cười tươi rói hiện ra trên khuôn mặt bê bết máu của Thú nhân: “Gã này là Pháp sư Vong Linh, bị ta tóm được, ngặt nỗi không biết làm thế nào để gã tống tiễn đám Vong linh về Vị diện Vong linh.”

Tinh linh dùng dây leo quét ngang, hất sạch đám Vong linh quây quanh họ, đặng khống chế Pháp sư Vong linh, dùng một dây leo Tinh linh đặc biệt trói gô gã lại, rồi không thể không nhìn sang Thú nhân chồng chất vết thương, mấy chỗ da thú rách lộ ra vết thương sâu đến tận xương.

“Con vật ngu ngốc, chán sống rồi chắc!” Priestley vừa kéo Pháp sư Vong linh lùi về sau vừa ném chohắn một lọ thuốc phép của Tinh linh: “Uống đi!”

Taylor thoăn thoắt vặn mở nắp lọ, một hơi hết sạch.

Sự tin tưởng không chút do dự khiến Tinh linh nở nụ cười nhè nhẹ, nhưng vì trong rừng tối quá nên không ai nhìn thấy.

Có Pháp sư ánh sáng là Giản Lục ở đây, Vong linh biến mất dần, Pháp sư Vong linh lại bị họ khống chế không thể triệu hồi thêm Vong linh, tình thế chiến đấu được xoay chuyển. Giải quyết xong đám

Vong linh nơi này, Priestley gọi thị vệ Tinh linh tới và bảo họ áp giải Pháp sư Vong linh vào ngục tối giam giữ cẩn thận, còn ba người tới chõ khác.

Cuộc chiến kéo dài mãi, khu rừng Tinh linh không còn sự yên bình thuở trước, thi thoảng phía xa lại truyền tới tiếng năng lượng ầm ầm khiến đất rung núi chuyển, làm Tinh linh nào cũng nhìn quanh trong khiếp sợ. Giản Lục biết đó là nơi Hynes và Elvira chiến đấu, mỗi lần năng lượng va vào nhau gây nên chấn động đều khiến cậu suy nghĩ miên man.

Lo không? Lo chứ!

Dù hiện giờ Hynes là rồng Hoàng Kim, nhưng đối mặt với Elvira, người được quy tắc của thế giới công nhận, mang năng lượng của Nữ thần Bóng Tối, độ may mắn ngút trời, e rằng y không địch nổi cô.

Đang thấp thỏm, bỗng phía cây Sinh Mệnh cũng truyền tới cuộc tranh đấu giữa hai nguồn năng lượng khổng lồ.

“Là Nữ vương!” Priestley la lên thất thanh, mặt mày biến sắc, theo như tình hình này, hẳn lại xuất hiện một bậc thầy cấp Thánh đến vì cây Sinh Mệnh.

Priestley muốn lao về phía đó nhưng bị ngăn cản, quay đầu lại thì thấy Giản Lục, hắn nhăn mày: “Jane, ta…”

“Cậu tới đó cũng chẳng được tích sự gì.” Giản Lục điềm đạm: “Chúng ta không đánh nổi đâu, mà còn làm liên lụy Nữ vương.”

Đúng là như vậy, trong giây lát Priestley cảm thấy chán nản, đôi tai nhọn của Tinh linh cụp xuống một cách ủ rũ.

“Taylor cũng thế thôi.” Giản Lục lạnh lùng quay sang nói với Thú nhân mang vẻ mặt phấn khởi đang định lén lút chạy đi.

Thú nhân cũng gục đầu xuống.

May sao, ít lâu sau có Tinh linh tới báo cáo, song lại là tin xấu: “Vương tử, một đám ma vật xuất hiện ở cửa vào phía đông bắc khu rừng.”

Priestley biến sắc, nói ngay: “Cử người cản lại trước, bọn ta tới đó ngay! Các vị trưởng lão đâu? Mau báo trưởng lão phong tỏa cửa vào!”

Họ theo Priestley chạy tới cửa vào phía đông bắc của rừng Tinh linh, rừng Tinh linh được bao phủ bởi một Pháp trận, ngăn cách với bên ngoài, song mỗi phía có một cửa vào cố định để tiện cho các Tinh linh ra vào. Lúc này ai đó lợi dụng những cửa này đưa ma vật vào phá rối, rõ ràng quyết tâm muốn lật tung rừng Tinh linh, cướp được cội nguồn năng lượng của cây Sinh Mệnh mới thôi.

Giản Lục ngẫm nghĩ, đi tới kết luận rằng chắc chắn Elvira đã có thỏa thuận gì đó với Ma giới nên mới có thể dẫn ra một đám ma vật. Lúc trước cậu đã suy đoán được ít nhiều, nhưng chuyện gặp vận may cũng cần thời gian, trong khoảng thời gian ngắn cậu không thể quan tâm đến tất cả mọi việc, còn nhiều chuyện chưa động tới.

Tiến lại gần cửa vào phía đông bắc rừng Tinh linh, từ xa đã ngửi thấy mùi hôi tanh hủy hoại hương thơm tự nhiên tươi mát đặc trưng của rừng Tinh linh, không khí trở nên hôi thối không thể tả. Phóng tầm mắt ra xa, một đám ma vật xấu xí đang mặc sức tàn phá rừng Tinh linh, mọi sinh linh trên đường đều bị chúng xé xác nuốt vào trong bụng, trông vừa tham lam vừa độc ác.

Một tốp Tinh linh đang bắn tên ngăn cản bước tiến của chúng, nhưng vì số lượng đông đảo, nên Tinh linh bị dồn lùi.

“Nhân danh Thần Ánh Sáng, hãy ban cho tín đồ của ngài năng lượng tiêu diệt bóng tối, ánh sáng công phá, lên!”

Cùng với lời ngâm phép thuật du dương, các Tinh linh cảm nhận thấy một thần chú phép thuật cấp cao đang lao tới, xông vào đám ma vật xấu xí, chúng kêu gào thảm thiết, biến thành một vũng máu loãng rồi biến mất, đến không khí hôi tanh cũng được thanh lọc phần nào.

“Vương tử!”

“Ngài!”

Các Tinh linh nhìn thấy những người vừa tới thì mừng quýnh, đương nhiên họ biết phép thuật ánh sáng vừa rồi do người bạn Nhân loại của Vương tử tạo ra, vẻ hàm ơn lộ rõ trên nét mặt.

Priestley tiếp tục bắn hàng trăm mũi tên, Thú nhân Taylor hào hứng xông lên, ngón tay hóa thú, móng vuốt sắc nhọn xé tan xác lũ ma vật, rất máu me bạo lực, song lúc này đặt trong tương quan với ma vật còn khát máu hơn, thành ra không Tinh linh nào thấy phản cảm.

Là một Pháp sư, Giản Lục theo sau hỗ trợ, sức chiến đấu của cậu còn mạnh hơn của Tinh linh và Thú nhân, mỗi lần dùng phép thuật cỡ lớn, lũ ma vật chết như ngả rạ. Trong lúc sử dụng thần chú còn dùng phép thuật chúc phúc cho các Tinh linh đang chiến đấu, giúp họ bớt mỏi mệt.

Thế rồi cũng tiêu diệt hết ma vật xâm lấn, để lại một tốp Tinh linh canh giữ chờ các Tinh linh tới phong tỏa cửa vào, họ chạy tới cửa bị xâm lấn tiếp theo.

Bóng đêm mỗi lúc một dày đặc, chỉ mấy giờ chiến đấu không lơ là một phút một giây đã khiến tinh thần rệu rã, Pháp sư ánh sáng phải có mặt mọi lúc như Giản Lục tiêu hao rất nhiều năng lượng, thi thoảng lại phải dùng đá phép để bổ sung.

Giản Lục uống một lọ thuốc phép, chỉ thoáng chốc tinh thần lại lên cao. Vong linh trong rừng Tinh linh bị tiêu diệt, đám ma thú xâm lấn cũng bị các Tinh linh giải quyết gần hết, chỉ còn ma vật nhăm nhe vượt pháp trận xông vào.

“Sao lại có nhiều ma vật như vậy?” Priestley lấy làm lạ: “Ma vật thường sống ở Ma giới, dù Elvira tài giỏi đến mấy cũng không thể mở một hành lang không gian mang ma vật tới đại lục Olaven, nếu cô ta dám làm thế thật, không có chuyện các bậc thầy cấp Thánh của đại lục Olaven không phát hiện.”

Từ khi trận chiến trong rừng Tinh linh bắt đầu đến bây giờ đã qua mấy giờ rồi, nếu các bậc thầy cấp Thánh kia cảm nhận được sự biến hóa trong rừng Tinh linh thì đã tới từ lâu, chứ không thể mãi không thấy mặt. Vậy chỉ có một khả năng duy nhất là đối phương không mở hành lang nối liền hai vị diện, nên chưa đánh động tới các bậc thầy cấp Thánh.

Hiện tại đại lục Olaven có mười bậc thầy cấp Thánh, trong đó có Tinh linh, Người lùn, một Thú nhân, hai rồng Hoàng Kim, năm người còn lại là Nhân loại, từ đó có thể thấy dù tuổi thọ của Nhân loại không cao bằng ba tộc khác, song thiên phú tu luyện của họ lại trác tuyệt, như đổi tuổi thọ lấy thiên phú tu luyện.

Đương nhiên giờ đã có thêm một bậc thầy cấp Thánh thuộc tộc Rồng.

Các bậc thầy cấp Thánh hỗ trợ lẫn nhau, bình thường không qua lại, nhưng chuyện liên quan đến sự tồn vong của đại lục, họ sẽ không nhắm mắt làm ngơ. Bậc thầy cấp Thánh có thể chạm tới quy tắc năng lượng, điều này thuận tiện cho họ cảm nhận sự thay đổi năng lượng trong thiên địa, bậc thầy cấp Thánh ra tay rất dễ khiến các bậc thầy cấp Thánh khác phát hiện.

Song thật ra hôm nay đối phương đang lợi dụng quy tắc, bởi lẽ rừng Tinh linh có dòng khí của cây Sinh Mệnh che chắn, lại thêm Pháp trận bao bọc rừng Tinh linh, dù trong rừng đánh chiến quyết liệt, người bên ngoài cũng không cảm nhận được gì. Nhờ thế mà Elvira ngăn được việc các bậc thầy cấp Thánh khác đến hỗ trợ, phải nói rằng tư duy và việc làm của cô cực kỳ thông minh, quyết đoán.

“Có lẽ… do Ma vương mang đến.” Giản Lục trầm tư.

Priestley và Taylor nhìn cậu, vẻ kinh hãi như thể cậu vừa nói gì đáng sợ lắm.

Giản Lục vừa nói xong, không khí bỗng chốc thay đổi, ba người cảnh giác nhìn quanh thì thấy một cụm sương đen hiện ra từ hư không, vút cao lên, lao về phía họ.

Ba người nhanh nhẹn né tránh, sương đen bám rịt theo, mục tiêu của nó là Giản Lục.

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên phía trước sương đen, giúp Giản Lục nhìn rõ đôi mắt trong màn sương, đó là một đôi mắt đỏ rực lạnh lùng, chỉ liếc qua đã thấy toàn thân phát lạnh.

Từ sương đen vươn ra một cánh tay trắng toát lướt qua khiên ánh sáng, túm lấy Giản Lục, kéo cậu vào trong rồi biến mất.

“Giản!”